Ta Hơi Tham Ăn Khi Là Một Nam Chính Bị Từ Hôn
Chương 1: 1: Gà Nướng Mật Ong Ngọt
Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
Trời lại về khuya, ánh trăng mờ ảo, ánh sao lấp ló.
Diệp Phi Diệp gối đầu lên tay nằm trên mái nhà, nhìn lên không trung, nhìn theo áng mây lững lờ bất định, cơn bực bội bùng lên vô cớ.
Diệp gia ở thành Minh Nguyệt là một trong ngũ đại thế gia, cha của Diệp Phi Diệp Diệp Bỉnh Hoàn là gia chủ đương nhiệm của Diệp gia, và Diệp Phi Diệp là đích ấu tử mang huyết mạch Diệp gia, đang tự do liền bị ký thác kỳ vọng.
Và tài năng của hắn đúng như những trưởng bối mong đợi, vào năm sáu tuổi tiến hành kiểm tra chiến lực, thiên phú bẩm sinh của hắn đứng thứ bảy trong hàng triệu loại, là con cháu ưu tú nhất của gia tộc trừ thủy tổ* trong ngàn năm nay.
thủy tổ: người sáng lập ra dòng họ
Hắn đã không phụ sự mong đợi, ở tuổi mười hai hắn đã tu luyện thành chiến giả cấp tám, không ai đồng trang lứa ở thành Minh Nguyệt có thể so sánh với hắn, nhưng thật không ngờ rằng vài tháng sau sinh nhật lần thứ mười ba, hắn đột nhiên không thể tiến thêm cho dù có tu luyện bao nhiêu, thậm chí căn cơ tu luyện cũng suy giảm, hiện tại hắn đã mười sáu tuổi, chỉ còn lại chiến lực cơ bản nhất, không tốt hơn người bình thường không có chiến lực bao nhiêu.
Mặc dù nhiều người xung quanh cười nhạo và coi thường mình, nhưng Diệp Phi Diệp vẫn luôn tỏ ra vui vẻ, ngược lại cảm thấy những người đó thật ngu ngốc.
Tài năng trẻ xuất sắc, nhưng tu vi của hắn lại dần giảm sút, đây chẳng phải là kịch bản của nam chính sao, đặc biệt là khi hắn có một vị hôn thê nhỏ hơn hắn hai tuổi bái sư danh môn chính phái trên núi Trọng Hoa, về điểm này, đoán chừng là dạng nam chính bị từ hôn "chớ khinh thiếu niên nghèo" rồi phản công kinh điển.
Đừng hỏi hắn tại sao lại biết mình là nam chính, hắn cũng không biết, nhưng hắn chính là có sự tự tin này, không biết kịch bản cụ thể thì thế nào, không gì khác hơn là chiến đấu với cửa ải từ nhỏ đến lớn rồi giải quyết được một vấn đề mang tính toàn cầu, sau cùng mang theo thê nhi và rồi hắn là người hạnh phúc và quyền lực nhất trên đời!
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn bây giờ vẫn là một tên vô dụng...
Nghĩ đến điều này, cho dù biết mình là nhân vật chính, hay thậm chí là nhân vật được gọi là nhân vật chính bị từ hôn, Diệp Phi Diệp cũng cảm thấy hơi khó chịu, hắn lộn mình đứng dậy như cá chép, với sự trợ giúp của chút chiến lực còn sót lại trong người hắn từ trên mái nhà nhảy xuống, ngay khi một cơn gió thổi qua, hắn bất giác rùng mình, lảo đảo rồi loạng choạng ngã xuống đất.
Diệp Phi Diệp cảm thấy hơi mê man, nhưng hắn nhanh chóng thông suốt, dù sao thì với tư cách là nam chính hắn vẫn cần phải trải qua một vài trắc trở trước khi vươn lên, vì vậy hắn mau chóng đứng dậy, hờ hững vỗ nhẹ bụi trên người, nghĩ nghĩ, hắn tiến lên vài bước, ánh mắt hắn rơi vào ngọn núi phía xa một cách khó hiểu.
Ngay cả khi chiến lực không ngừng giảm xuống, bây giờ chỉ còn duy trì ở cấp một, nhưng thị lực của hắn tốt bẩm sinh.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy ánh lửa thi thoảng lóe lên trong khu rừng rậm đen kịt, làm khơi dậy sự tò mò của hắn.
Là nam chính thì phải tò mò, ham hiểu biết, nếu không có tinh thần khám phá, làm sao có nhiều cuộc phiêu lưu được, số mệnh là một chuyện, quan trọng nhất là can đảm khiêu chiến với ẩn số.
Diệp Phi Diệp cảm thấy rằng bản thân chắc chắn không phải ngoài ý muốn, hắn là nhân vật chính bị từ hôn, là người phát ngôn kinh điển của "chớ khinh thiếu niên nghèo", cũng không phải là đại diện cho sự phát dục đáng khinh, nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, hắn tự nhiên muốn đi tìm hiểu.
Diệp Phi Diệp là người sở hữu chiến lực hệ phong.
Ngay cả khi chiến lực của hắn yếu vẫn khiến hắn nhạy bén hơn với việc nhận biết và sử dụng gió hơn những người khác, chỉ cần đi theo hướng gió, chẳng mấy chốc đến được nơi được mệnh danh là khu rừng rậm Hắc Lâm của thành Minh Nguyệt.
Hắc Lâm không tối nhưng cây cối ở đây đều tối đen như mực nên mới có tên như vậy, Diệp Phi Diệp nhất thời không tìm được đường trong rừng, nhưng vận may của nhân vật chính lúc này phát huy tác dụng, hắn ngửi được một mùi thơm thoang thoảng trong gió, thoảng qua chút vị ngọt, chợt khơi dậy con sâu thèm ăn trong cái bụng chưa ăn tối của hắn.
Theo hương thơm trong gió, Diệp Phi Diệp nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của mùi hương.
Cạnh một con suối nhỏ, trong tiếng nước chảy róc rách, dùng đá xếp thành hai chồng nho nhỏ, chỗ trũng ở giữa bập bùng ngọn lửa mờ, trên phiến đá là một cái guồng nước đơn giản, guồng nước nướng nhịp nhàng, ở giữa bánh xe là một nhánh cây thẳng và nhẵn đã bị tước vỏ, và thứ ở trên cành chính là ngọn nguồn của hương thơm, con gà béo đang không ngừng rỉ dầu, bề mặt con gà vàng ruộm, căng mọng nhưng không ngấy.
Mặc dù phần lớn sự chú ý của hắn đổ dồn vào con gà nướng vì đói, nhưng Diệp Phi Diệp vẫn không bỏ qua bóng dáng đang nướng lưng lại với hắn, nhìn dáng vẻ, người nướng gà là một nữ lang yểu điệu mặc y phục màu hồng phấn, mái tóc lẽ ra phải xõa của nàng được buộc lại tùy ý bằng một đoạn gấm thành đuôi ngựa cao xinh đẹp, nàng xắn cao tay áo, tay trái cầm một cái thùng nhỏ, tay phải cầm một cái chổi nhỏ, không ngừng nhúng thứ mang vị ngọt trong thùng phết lên gà nướng.
Ngoài ra, còn có một gói nhỏ được trải trên bờ, với một đống chai lọ và các dụng cụ dường như được sử dụng để nấu ăn.
Diệp Phi Diệp híp mắt nhìn vào ban đêm, sau khi tin rằng nữ lang chỉ đang nướng gà, là một người chưa ăn tối, không thể cưỡng lại được.
Đầu tiên hắn hơi ngụy trang trên khuôn mặt, sau đó nhặt một hòn đá to bằng nắm tay dưới chân, lật ngược nó lên và ném nó về phía nữ lang, là một thiếu niên lang đã được huấn luyện chiến đấu, khoảng cách bốn năm mươi mét không làm khó được hắn.
Đá rơi xuống dòng suối tạo một tiếng vang lớn, làn nước tựa như một con sóng lớn đối diện với dòng suối trong và cạn, bắn tung tóe ra khu vực xung quanh, bao gồm cả món gà nướng thơm ngon.
Nhìn thấy nước bắn ra sắp làm hỏng mỹ thực mà hắn thèm thuồng, trái tim Diệp Phi Diệp thắt lại, hắn vô thức bước tới định giúp đỡ một phen, nào ngờ, nữ lang khẽ ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi phất tay, một bức tường nước đã chặn lấy tia nước xấu xa.
Ánh mắt của hắn ngưng trọng, việc chỉ giơ tay qua loa lên chứng tỏ rằng nữ lang này cũng có sức chiến đấu, ít nhất chiến lực cấp năm mới có thể tạo ra một bức tường nước kín kẽ và trong suốt như vậy! Với sức mạnh như vậy, nó có thể được coi là một phần nghìn trong số những người đồng trang lứa của hắn!
Lúc này nữ lang cũng đã chú ý đến hắn, nàng nướng đầu lại, để lộ khuôn mặt trắng nõn non nớt nhưng không hề mất đi vẻ mỹ lệ, đôi mắt ngấn nước của nàng nhìn thiếu niên lang cách nàng hơn mười mét, lông mày hơi nhướng lên, có chút mê hoặc.
Nàng nghiêng đầu, dỡ bỏ bức tường nước, nhìn ngũ quan đoan chính hay có thể là bình thường của thiếu niên lang, có chút bối rối không biết làm sao, chỉ đứng đó bất động.
Thấy nữ lang bất động, Diệp Phi Diệp cũng không cử động.
Nhưng ngay sau đó, có tiếng dầu tí tách trong gió, rất nhỏ nhưng mê người.
Nữ lang gần như ngay lập tức kêu lên, "gà nướng mật ong của ta!" Bỏ qua Diệp Phi Diệp đang giằng co với nàng, xoay người xử lý món gà nướng của mình.
Nhìn thấy nàng hành động như vậy, Diệp Phi Diệp nhướng mày thú vị, nhưng là hắn sơ suất, sợ rằng nữ lang nhìn thấy thực lực của mình chỉ là chiến lực cấp cơ bản nhất, không lo ngại gì, nên mới có thể thờ ơ bỏ qua hắn như vậy.
Nhưng mà...!món gà nướng này có vẻ rất ngon, nàng vừa nói cái gì, gà nướng mật ong? Không phải hắn chưa từng ăn gà nướng mật ong, mà là không có con nào có thể ngửi thơm ngọt như vậy, ngọt đến mức làm say lòng người.
Ta muốn ăn nó.
Diệp Phi Diệp thầm nghĩ.
Chỉ nghĩ về điều đó, một tai nạn nhỏ đã xảy ra.
Bụng hắn bỗng réo lên.
Chết tiệt!
Hắn thật tham ăn!
Hắn thật không có tiền đồ!
Chỉ là một con gà nướng mà thôi!
Làm sao lại mất mặt như thế trước mặt một nữ lang!
Diệp Phi Diệp cúi đầu nhìn bụng mình thầm xấu hổ, bỗng nghe thấy giọng của nữ lang, "đói bụng không? Tiểu nữ không thể ăn hết con gà này cho bữa tối, các hạ có thể ăn nó, nhưng các hạ phải giúp đỡ.
"
Hắn sững sờ một lúc, nhưng hắn không ngờ muội tử này lại am hiểu lòng người đến vậy, hào quang nhân vật chính của hắn thật mạnh mẽ, gặp được một muội tử biết nấu ăn lại dễ nói chuyện, hắn không chút nghĩ ngợi gật đầu đồng ý.
"Cô nương muốn tại hạ làm gì cho cô nương?"
"Quét mật ong, phải đều đặn, từng lớp từng lớp một, không sót chỗ nào, nướng theo cách này, mới ngoài giòn trong mềm, da cháy vàng ruộm, béo mà không ngấy, ngon ngọt vừa miệng."
Diệp Phi Diệp đang đói bụng, nước miếng cũng gần như chảy ra theo lời nàng, không nói một lời, hắn nhanh chóng cầm lấy cái thùng và chổi nhúng mật ong của nữ lang, rồi bắt đầu làm việc một cách trầm tĩnh và nghiêm túc.
Hắn tròn mắt với món gà nướng thơm ngon này, không muốn phân tâm, liền không muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi nữ lang một khi nói đến mỹ thực, rõ ràng nhiệt tình và nói nhiều hơn.
"Đúng, chính là như vậy, các hạ làm rất tốt! Cứ tiếp tục đến khi tiểu nữ bảo các hạ dừng." Nàng vừa ra lệnh vừa nói về món gà nướng của mình.
"Hôm nay các hạ thật may mắn, món gà nướng mật ong của tiểu nữ khác với những nơi khác, đầu tiên phải kể đến con gà, đây là con gà to béo mà tiểu nữ đặc biệt lựa chọn, người bán gà nói với tiểu nữ đây là gà có linh lực, trọng điểm là nó béo, dầu càng nhiều thì mùi càng thơm, nhưng nướng lâu rất dễ bị khô, vì vậy việc kiểm soát nhiệt độ và thời gian rất quan trọng."
"Thứ hai, mật ong này cũng khác, những nơi khác thích tẩm ướp trước, tiểu nữ không làm thế, không phải vì thời gian hạn hẹp, mà vì đây là mật ong Khu Linh tiểu nữ đặc biệt mua với giá cao, cũng như đường được nấu từ Long sơn tuyết lê, và loại gia vị nổi tiếng của Lạc Nhật sơn mạch, trên mình gà có nhiều lỗ nhỏ được châm bằng kim bạc để dễ ngấm gia vị."
"Một bên nướng, một bên liên tục quét mật ong và đường phèn, dùng cành và lá hương thụ để nhóm lửa, cùng với sự quay đều nhờ sức nước do dòng suối chảy ra, tự nhiên sẽ tuyệt đỉnh mỹ vị"
Nghe nữ lang lảm nhảm, Diệp Phi Diệp cuối cùng không thể không nói.
"Đuôi châm của ong Khu Linh được dùng để châm cứu cho những người bị tổn thương linh lực, mật ong thực sự có thể ăn được?"
"Hương thụ tuy thơm, nhưng nước chiết xuất có tác dụng gây ảo giác, cô nương thực sự dùng làm nhiên liệu?"
"Ngoài ra, đây chỉ là một con gà bình thường, những con gà có linh lực đều được ngũ đại thế gia ở thành Minh Nguyệt tự chăn nuôi, cô nương căn bản không thể mua được ở chợ đen!"
Nữ lang nghe xong, trợn tròn mắt, rốt cuộc, nàng không hề ý thức được mà mang vẻ mặt trì độn, một lúc lâu sau, nàng mới định thần lại, nàng chỉ vào cành lá cây hương thụ và con gà béo rồi bắt đầu giải thích.
"Bản chất của con ong Khu Linh là con ong, nhất định phải có mật! Cành và lá cây hương thụ thơm, đúng là một nhiên liệu nướng tốt! Còn về con gà này, tiểu nữ cũng muốn mua một con tốt hơn, nhưng tiểu nữ không mua được thì biết làm sao, đây là con tốt nhất mà tiểu nữ thấy ở chợ! "
Diệp Phi Diệp không nói nên lời trước lời giải thích của nàng, ai lại đi dùng những dược liệu để xem có thể nấu ăn không? Nhưng nói đến thịt gà, hắn không thể không nói vài câu cho Diệp gia.
"Nếu cô nương muốn mua gà, cứ đến Diệp gia, cả thành đều biết, gà vịt tốt nhất, được nuôi Diệp gia!"
Hắn nói điều này với giọng điệu tự hào không thể giải thích được, nhưng hắn lập tức nhận ra, có gì đáng tự hào, Diệp gia là đại thế gia, không buôn gà bán vịt!
"Ồ, ồ, ồ! Được, được, được! Tiểu nữ sẽ ghi nhớ! Tạ ơn các hạ đã nhắc nhở (*  ̄m ̄)" nữ lang hưng phấn đáp lại, không đợi Diệp Phi Diệp nói gì, nàng nhìn chằm chằm con gà nướng, nuốt nước miếng, đột nhiên nói: "Con gà này đã nướng trên lửa nhỏ tổng cộng hơn một giờ, có thể ăn rồi, lấy nó xuống!" Vừa nói vừa dùng chiến lực tinh thuần trên tay phủ lên một tầng nước, vô cùng nhẹ nhàng lấy cành xiên gà nướng ra khỏi lửa.
Diệp Phi Diệp một lần nữa không nói nên lời trước hành động của nàng, tuổi còn trẻ mà nàng đã có chiến lực như vậy, điều đó cho thấy nàng cũng vô cùng tài năng, nhưng nếu hắn không ném đá thì nữ lang này thậm chí sẽ không biết có người ở gần đấy, việc sử dụng chiến lực trong ăn uống rất tiện lợi, và cũng là một điều kỳ lạ.
Nhưng dù không nói nên lời, Diệp Phi Diệp cũng không có ý không ăn đồ ngon, thậm chí còn chủ động giúp nữ lang xé đùi gà, nhưng thấy đối phương xua tay, "tiểu nữ không thích ăn đùi gà, mỗi lần tiểu nữ ăn thịt gà thì trưởng bối đều nhường tiểu nữ ăn đùi gà nên tiểu nữ ngán đùi gà lâu rồi, tiểu nữ ăn cánh gà còn các hạ ăn đùi gà."
Diệp Phi Diệp sửng sốt một chút, cũng không nói gì, yên lặng cầm đùi gà, nhìn da giòn bóng dầu mỹ vị, thổi thổi, cắn lấy một miếng.
Cắn một miếng gà, cảm thấy thịt mềm mà không nát, mọng mà không khô, ngọt mà không ngấy, cho vào miệng vẫn lưu hương, ngửi được mùi thơm ngọt đậm đà đã thèm nhỏ dãi, lúc đầu hơi mặn và hơi ngọt trong miệng, cuối cùng ngọt dần, nhưng không hề che đi mùi thơm của thịt gà.
Càng ăn càng thấy ngon, càng ăn càng thèm, ngay cả xương cũng thơm, ăn xong đùi gà này thì lại ăn đùi gà khác, ăn hết đùi gà thì ăn má đùi, hắn cứ vậy ăn ba phần tư con gà, đến khi chỉ còn thịt vụn và xương xẩu, hút hết nước sốt mật ong, mới lưu luyến từ bỏ.
Món gà nướng mật ong này thực sự rất ngon.
Thấy Diệp Phi Diệp đã ăn xong, nữ lang cũng đã ăn xong nhìn thiếu niên lang thỏa mãn nằm dưới đất xoa bụng, không chào hỏi mà lặng lẽ cất đồ vật đặt xung quanh, buộc những gói nhỏ lại, vẫy vẫy bàn tay trắng nõn, mỉm cười rời đi.
"Tiểu nữ đi đây, có duyên sẽ gặp lại."
Mãi sau khi chia tay, Diệp Phi Diệp mới nhận ra rằng mình đã quên hỏi tên nữ lang.
Nhưng không sao cả, với tư cách là nam chính bị từ hôn, tuy không đi theo con đường ngựa giống, nhưng nhất định sẽ có một vài hồng nhan tri kỉ như vậy, phương thức quen biết khác thường thế này, chú định họ sẽ gặp lại nhau trong tương lai.
Tác giả có lời muốn nói:
Giai đoạn chiến giả = giai đoạn giáo dục bắt buộc, à, nam chính là một con gà yếu ớt.
Nữ lang là nữ chính, bối cảnh mà tôi thiết lập cho nữ chính, là dịch COVID-19 bị buộc phải ở nhà và buồn chán đến mức nên ngày nào cũng nấu nướng nhưng không đủ nguyên liệu và gia vị nên đành miễn cưỡng cải biên món ăn nhưng không hiểu sao lại xuyên không, cho nên sau khi xuyên nữ lang tiếp tục chấp niệm về sự sáng tạo không ngừng với mỹ thực.
À, thực ra là tác giả muốn ăn gà nướng mật ong.
*gà nướng mật ong.