Ta Giấu Hoàng Thượng Một Đứa Con
Chương 50
Nhưng mắt nhìn của nàng quả thực không tệ, thân thể này thật sự rất khỏe mạnh, nhưng đây không phải là điều Từ Ôn Vân quan tâm nhất, có vài chuyện không tiện hỏi trước mặt hắn, nếu muốn tìm hiểu cặn kẽ, chỉ có thể đuổi hắn đi trước.
Nàng đỡ Lục Dực dậy, ngồi vào chỗ khám bệnh, rồi nói với hắn:
"...Nữ nhân khám bệnh, huynh là nam nhân đứng bên cạnh không tiện, ra ngoài chờ đi."
Lời này khiến người ta không thể phản bác, dù sao nếu tiểu quả phụ này có bệnh gì khó nói thì sao? Dù sao cũng không nên nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, Lục Dực xoay người bước ra khỏi phòng khám, thậm chí còn đóng cửa lại.
Vừa đi ra ngoài được vài bước, liền nghe thấy tiếng hỏi dồn dập của tiểu quả phụ bên trong.
"Đại phu, hắn phương diện kia thế nào?
Không lẽ không được? Cái đó... có thể cương lên được không?"
"Đại phu, hắn phương diện kia thế nào?
Không lẽ không được? Cái đó... có thể cương lên được không?"
Có lẽ câu hỏi này quá thẳng thắn, vừa hỏi ra khỏi miệng, Ôn Vân lại không khỏi có chút ngượng ngùng, chỉ đành tiếp tục giải thích:
"Khụ khụ, ta cũng thật sự lo lắng cho hắn.
Ở Kỉ triều, lang quân nào đến tuổi hắn đều đã có con lớn rồi, lẽ ra hắn cũng nên gấp rút chuyện con nối dõi dòng tộc mới phải, nhưng người này lại đến giờ vẫn chưa chịu thành thân, cho nên ta mới nghĩ, không biết có phải hắn thân thể có bệnh tật…"
Mặc dù Từ Ôn Vân giả nam trang, nhưng lão lang trung liếc mắt một cái đã nhận ra là nữ nhân, bởi vì hai người đến cùng nhau, cho nên đương nhiên lão lang trung cho rằng hai người có lẽ là quan hệ vợ chồng chưa cưới đã đính hôn.
Ông rất tán thưởng sự phóng khoáng và thẳng thắn của tiểu nương tử này, không hề giống một số cô nương, cứ nhắm mắt đưa chân gả cho người ta, không hề quan tâm đến hạnh phúc sinh hoạt vợ chồng sau này.
Hiếm khi gặp được một hậu bối thú vị như vậy, lão lang trung muốn nói đùa vài câu.
Trước tiên là vuốt râu, sau đó nghiêm mặt nói:
"Phương diện đó của hắn thì không có vấn đề gì, nhưng nương tử quả thực nên lo lắng cho bản thân mình..."
?
Thấy tiểu nương tử này quả nhiên lộ ra vẻ mặt vừa lo lắng vừa nghi hoặc, lão lang trung cũng không vòng vo nữa, sắc mặt giãn ra, trên mặt hiện lên nụ cười hiền từ.
"Nương tử thay vì lo lắng hắn không được, chi bằng quay lại lo lắng xem mình có chịu được không.
Lang quân của ngươi đó, thật sự là thiên phú dị bẩm, thận khỏe khí mạnh, dương vật cường tráng, bền bỉ dẻo dai, làm việc không biết mệt mỏi... Nếu thân thể ngươi không tốt, e rằng không chịu nổi hắn giày vò vài lần..."
.
Người đàn ông đứng ngoài cửa dừng bước, nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Người đàn bà góa này rảnh rỗi sinh nông nổi sao?
Hắn chỉ là không muốn gần nữ sắc, lại bị nàng nghi ngờ thân thể có vấn đề? Chuyện con nối dõi dòng tộc, liên quan gì đến nàng? Hơn nữa nàng chắc chắn là mù rồi, hắn cả người từ trên xuống dưới chỗ nào toát ra vẻ không được? Hắn rất được!
Lão lang trung kia nữa, chẳng lẽ mắt mờ rồi? Hắn và người đàn bà góa này thực sự không có quan hệ gì, lại bị coi là một đôi, thật sự là quá kỳ lạ!
Một người đàn bà lắm chuyện.
Một lão già mắt mờ tai điếc.
Thật sự nhàm chán, không biết điều!
Thôi được, không thèm để ý tới nữa!
Lục Dực trầm mặt, sải bước đi ra khỏi tiệm thuốc.
Trong nhà.
Lão lang trung vẫn đang dặn dò:
“…Sau này thành thân rồi, cần phải có chừng mực, nếu hắn làm quá, nương tử cứ cầm gậy đánh hắn là được!"
?!
Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Từ Ôn Vân.
Dù sao ở phủ Vinh Quốc Công, điều nàng nghe thấy nhiều nhất chính là tám chữ "dương vật bất cử, thuốc thang vô hiệu".
Còn những lời này của lão lang trung, cả đời này nàng chưa từng nghe thấy, có thể nói là mong đợi càng thấp, kinh hỉ càng lớn.