Ta Giấu Hoàng Thượng Một Đứa Con
Chương 21
"Nếu nương tử muốn đi theo tiêu xa, lão Mã ta đương nhiên rất vui lòng. Chỉ là Dương Uy tiêu cục chúng ta có quy củ, phàm là nhận tiêu giữa đường, thứ nhất giá tiêu phải cao hơn ba thành, thứ hai phải xuất trình hộ tịch và giấy thông hành, nói rõ lý do, đợi đến nha môn xác minh thân phận xong, mới có thể gia nhập đội ngũ."
Mã tiêu đầu đã từng tiếp xúc với rất nhiều người, đã gặp không ít kẻ hung ác, dựa theo kinh nghiệm trước đây, hai chủ tớ trước mắt này tuyệt đối không phải là loại gian phi đạo tặc, nhưng chỉ sợ họ là thiếp thất xinh đẹp của nhà giàu có nào đó bỏ trốn, hoặc là kỹ nữ đầu bảng trốn khỏi kỹ viện.
Từ Ôn Vân hiểu rõ nỗi lo lắng của tiêu đầu, lập tức bảo A Yến đưa hộ tịch và giấy thông hành đến trước mặt Mã tiêu đầu.
"Đã là quy củ của tiêu cục, ta đương nhiên không có ý kiến gì. Mấy tờ này xin tiêu đầu xem qua, tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần có thể hộ tống ta đến Tân Môn an toàn, ta nguyện thêm hai thành giá tiêu."
Từ Ôn Vân tuyệt đối không thể để lộ thân phận thật của mình, may mắn là Trịnh Minh Tồn tuy tàn nhẫn, nhưng làm việc rất chu đáo, hộ tịch mà hắn đưa cho nàng, trừ bỏ ba năm gả vào phủ Vinh Quốc Công, những thông tin còn lại đều gần giống với tình cảnh của nàng ở Hành Châu, căn bản không cần phải bịa đặt gì, không sợ lộ tẩy.
"Không giấu gì tiêu đầu, ta thật sự bị bức đến đường cùng, mới vội vàng trốn khỏi Hành Châu. Cũng là số ta khổ, năm còn nhỏ thì mất mẹ, ba năm trước gả chồng chưa được bao lâu thì chồng cũng bệnh chết, mười sáu tuổi đã thành quả phụ… May mắn là cha ta làm quan trong triều, được nhà mẹ đẻ che chở, ban đầu cuộc sống cũng không đến nỗi khó khăn, nhưng năm nay cha ta phạm lỗi trên quan trường, bị đày đến Thục Châu môi trường khắc nghiệt, cây đổ khỉ tan, nhà chồng thấy ta không còn chỗ dựa, không chỉ muốn chiếm đoạt tài sản của ta, còn thấy ta có chút nhan sắc, muốn bán ta vào thanh lâu… May mà mưu kế của bọn họ bị nha hoàn này nghe lén được, ta mới vội vàng trốn ra, định đến Tân Môn tìm đến dì."
"Cho nên tiêu đầu, chuyến đi này tuy là hộ tiêu, nhưng thực chất là cứu mạng!"
Câu chuyện này vốn chỉ có năm phần thật, nhưng trong dáng vẻ hoảng sợ sắp khóc của nàng, lại được tô vẽ thành mười phần thật.
Cha bị lưu đày, mẹ qua đời, nhà chồng hãm hại, cô quả góa bụa...
Thật sự là nghe mà đau lòng, thấy mà rơi lệ, đúng là một chữ "thảm"!
Mã tiêu đầu trong lòng vốn còn có chút nghi ngờ, bây giờ cũng gần như tan biến hết. Hộ tịch trên tay sờ vào là thật, thông tin trên đó cũng không khác gì lời nàng nói, chủ yếu là ông ta không nghĩ ra cô nương này có bất kỳ động cơ nào để nói dối, dựa vào dáng vẻ tay trói gà không chặt của nàng, chẳng lẽ còn muốn trà trộn vào đội tiêu sư để cướp tiêu sao?
Chuyện nhận tiêu giữa đường nhiều vô số kể, tổng không thể thấy người ta xinh đẹp mà suy đoán quá đáng.
Tiêu sư ít nhiều đều có chút nghĩa khí, thấy tiểu quả phụ này trạc tuổi con gái mình, thân thế lại thê thảm như vậy, Mã tiêu đầu cũng không khỏi sinh lòng thương cảm. Ông ta đã có quyết định trong lòng, nhưng vẫn không lộ ra, chỉ nói:
"Nương tử nói như vậy, chính là giao cả tính mạng cho ta, ta càng không thể sơ suất. Không phải là không tin tưởng nương tử, cũng không phải cố ý làm khó, chỉ là cần phải làm thêm một bước nữa, nương tử chờ ở đây một lát, ta sẽ sai người đến nha môn xác minh, nếu thuận lợi, lát nữa có thể ký đơn với nương tử."