Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 92
Sư phụ của nàng ta là Mặc Sơ chân nhân, là một trong những trưởng lão của môn phái, mặc dù tu vi và thuật luyện đan không quá cao nhưng nhân duyên rất tốt.
Đệ tử của ông ta cũng không ít, Từ Chỉ Âm biết cách làm người, ở đây cũng được xem là khá được sủng ái.
Từ Chỉ Âm thấy ông ta, tủi thân mở miệng: "Sư phụ."
Mặc Sơ chân nhân đang chăm sóc một cây linh thảo, nghe vậy vội nói: "Sư phụ biết con chịu ấm ức, nhưng sư tỷ của con thiên phú tốt, gia thế lại mạnh, giờ đã vào nội môn, ngay cả sư phụ cũng không thể dễ dàng đắc tội với nàng ra, con hãy nhẫn nhịn một chút."
Lòng Từ Chỉ Âm lập tức lạnh ngắt, nàng ta hỏi: "Sư phụ, có phải một ngày nào đó con mạnh hơn sư tỷ, người sẽ không thiên vị nàng ta nữa không?”
Mặc Sơ chân nhân cau mày: "Con nói bậy bạ gì vậy?"
Ông ta thấy Từ Chỉ Âm mím môi, ánh mắt bướng bỉnh nhìn mình, lại dịu giọng: "Con vẫn luôn hiểu chuyện, sau này đừng nói những lời như vậy nữa."
Đúng vậy, nàng vẫn luôn hiểu chuyện, vậy nên đáng bị bắt nạt, phải nhẫn nhịn mọi chuyện sao?
Từ Chỉ Âm cúi đầu, nhiều cảm xúc giằng xé trong đáy mắt, cuối cùng trở thành một màu đen kịt.
Mặc Sơ chân nhân thấy nàng ra không nói gì nữa, lại khôi phục vẻ hiền lành như trước, hài lòng gật đầu, nhớ ra mục đích gọi nàng ta tới, hỏi: "Đúng rồi, lần trước vi sư bảo con đi tra chuyện ở thành Minh An thế nào rồi?" Giọng Từ Chỉ Âm vẫn nhẹ nhàng như thường: "Chỉ là một hiểu lầm thôi, sư phụ.”
Dạo gần đây, nhà họ Trân không được mấy ngày yên ổn.
Đâu tiên là trưởng lão được nhà bịn họ cung phụng là Mai Duật bại lộ thân phận quỷ tu, khiến không ít gia tộc kiêng dè, đều cắt đứt quan hệ với họ, sau đó là Thẩm gia lục công tử là Thẩm Túy An điên cuồng đàn áp nhà họ.
Những năm gần đây, nhà họ Trần dựa vào Mai Duật mà vô cùng ngông cuồng, chiếm đoạt không ít tài nguyên của các gia tộc khác, giờ đây tường đổ người đẩy, không chỉ bị xé mất mấy miếng thịt mà ngay cả đệ tử nhà họ Trần ra ngoài cũng bị người ta đánh lén.
Chỉ trong vòng nửa tháng, nhà họ Trần vốn hưng thịnh đã trở nên suy tàn.
Trần gia chủ là Trân Khai Nguyên lạnh lùng nhìn nam nhân nửa sống nửa c.h.ế.t trong ngục tối: "Lúc đầu ta không nên nghe lời ngươi, đi bắt muội muội ngươi, nói, ngươi có phải là gian tế do Thẩm gia phái tới không!"
Nam nhân chính là ca ca ruột của Thẩm Dao Chu, Thẩm Vĩnh Đức.
Sau khi bị đuổi khỏi Thẩm gia, hắn vốn định tìm một gia tộc nhỏ để làm người cung phụng, nhưng không ngờ những người huynh đệ tốt từng thân thiết với hắn, khi nghe nói hắn không còn là người của Thẩm gia nữa, lập tức thay đổi thái độ, đối với yêu cầu của hắn thì ậm ừ cho qua hoặc trực tiếp lạnh nhạt với hắn.
Thẩm Vĩnh Đức trút hết mọi oán khí lên người Thẩm Dao Chu, cho rằng chính nàng đã hại mình thành ra như vậy.
Vì vậy, hắn không chần chừ nữa, trực tiếp tìm đến Trần gia chủ, nói cho ông ta biết chuyện Thẩm Dao Chu có thể thanh trừ đan độc, quả nhiên chuyện này đã khơi dậy sự hứng thú của Trần gia chủ. Trân Khai Nguyên sau khi xác định lời nói của Thẩm Vĩnh Đức là thật, thậm chí còn trực tiếp để Mai Duật ra tay, vốn tưởng rằng sẽ dễ như trở bàn tay, không ngờ lại tự chuốc họa vào thân.
Giờ đây Mai Duật không biết tung tích, Trần Khai Nguyên chỉ có thể trút giận lên người Thẩm Vĩnh Đức, đủ loại hình cụ thay nhau tra tấn.
Đệ tử của ông ta cũng không ít, Từ Chỉ Âm biết cách làm người, ở đây cũng được xem là khá được sủng ái.
Từ Chỉ Âm thấy ông ta, tủi thân mở miệng: "Sư phụ."
Mặc Sơ chân nhân đang chăm sóc một cây linh thảo, nghe vậy vội nói: "Sư phụ biết con chịu ấm ức, nhưng sư tỷ của con thiên phú tốt, gia thế lại mạnh, giờ đã vào nội môn, ngay cả sư phụ cũng không thể dễ dàng đắc tội với nàng ra, con hãy nhẫn nhịn một chút."
Lòng Từ Chỉ Âm lập tức lạnh ngắt, nàng ta hỏi: "Sư phụ, có phải một ngày nào đó con mạnh hơn sư tỷ, người sẽ không thiên vị nàng ta nữa không?”
Mặc Sơ chân nhân cau mày: "Con nói bậy bạ gì vậy?"
Ông ta thấy Từ Chỉ Âm mím môi, ánh mắt bướng bỉnh nhìn mình, lại dịu giọng: "Con vẫn luôn hiểu chuyện, sau này đừng nói những lời như vậy nữa."
Đúng vậy, nàng vẫn luôn hiểu chuyện, vậy nên đáng bị bắt nạt, phải nhẫn nhịn mọi chuyện sao?
Từ Chỉ Âm cúi đầu, nhiều cảm xúc giằng xé trong đáy mắt, cuối cùng trở thành một màu đen kịt.
Mặc Sơ chân nhân thấy nàng ra không nói gì nữa, lại khôi phục vẻ hiền lành như trước, hài lòng gật đầu, nhớ ra mục đích gọi nàng ta tới, hỏi: "Đúng rồi, lần trước vi sư bảo con đi tra chuyện ở thành Minh An thế nào rồi?" Giọng Từ Chỉ Âm vẫn nhẹ nhàng như thường: "Chỉ là một hiểu lầm thôi, sư phụ.”
Dạo gần đây, nhà họ Trân không được mấy ngày yên ổn.
Đâu tiên là trưởng lão được nhà bịn họ cung phụng là Mai Duật bại lộ thân phận quỷ tu, khiến không ít gia tộc kiêng dè, đều cắt đứt quan hệ với họ, sau đó là Thẩm gia lục công tử là Thẩm Túy An điên cuồng đàn áp nhà họ.
Những năm gần đây, nhà họ Trần dựa vào Mai Duật mà vô cùng ngông cuồng, chiếm đoạt không ít tài nguyên của các gia tộc khác, giờ đây tường đổ người đẩy, không chỉ bị xé mất mấy miếng thịt mà ngay cả đệ tử nhà họ Trần ra ngoài cũng bị người ta đánh lén.
Chỉ trong vòng nửa tháng, nhà họ Trần vốn hưng thịnh đã trở nên suy tàn.
Trần gia chủ là Trân Khai Nguyên lạnh lùng nhìn nam nhân nửa sống nửa c.h.ế.t trong ngục tối: "Lúc đầu ta không nên nghe lời ngươi, đi bắt muội muội ngươi, nói, ngươi có phải là gian tế do Thẩm gia phái tới không!"
Nam nhân chính là ca ca ruột của Thẩm Dao Chu, Thẩm Vĩnh Đức.
Sau khi bị đuổi khỏi Thẩm gia, hắn vốn định tìm một gia tộc nhỏ để làm người cung phụng, nhưng không ngờ những người huynh đệ tốt từng thân thiết với hắn, khi nghe nói hắn không còn là người của Thẩm gia nữa, lập tức thay đổi thái độ, đối với yêu cầu của hắn thì ậm ừ cho qua hoặc trực tiếp lạnh nhạt với hắn.
Thẩm Vĩnh Đức trút hết mọi oán khí lên người Thẩm Dao Chu, cho rằng chính nàng đã hại mình thành ra như vậy.
Vì vậy, hắn không chần chừ nữa, trực tiếp tìm đến Trần gia chủ, nói cho ông ta biết chuyện Thẩm Dao Chu có thể thanh trừ đan độc, quả nhiên chuyện này đã khơi dậy sự hứng thú của Trần gia chủ. Trân Khai Nguyên sau khi xác định lời nói của Thẩm Vĩnh Đức là thật, thậm chí còn trực tiếp để Mai Duật ra tay, vốn tưởng rằng sẽ dễ như trở bàn tay, không ngờ lại tự chuốc họa vào thân.
Giờ đây Mai Duật không biết tung tích, Trần Khai Nguyên chỉ có thể trút giận lên người Thẩm Vĩnh Đức, đủ loại hình cụ thay nhau tra tấn.