Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 76
Thẩm Túy An căn bản không tin lời hắn, cười lạnh nói: "Ta nhớ không nhầm thì năm đó ngươi theo Thương Huyền Kiếm Tông kẹp đuôi bỏ chạy, sư tỷ đã đoạn tuyệt với ngươi rồi, sao thế? Những năm này bị mắng ở Phá Nhạc Kiếm Tông của chúng ta vẫn chưa khiến ngươi tỉnh ngộ sao?"
Biểu cảm ôn hòa của Mạnh Thiếu Uyên biến mất: "Ta nể mặt A Phi..."
Lời hắn còn chưa nói hết thì thấy trên bầu trời Thẩm gia có mây đen dần dần tụ lại, trong mây đen thậm chí còn có vài tia kim quang lóe lên.
Cùng lúc đó, linh khí trong phạm vi trăm dặm dường như đều hướng về phía Thẩm gia.
Mạnh Thiếu Uyên không dám tin: "Đây... Đây là thiên kiếp Nguyên Anhl"
Trên mặt Thẩm Túy An lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa lo lắng.
Hắn nhìn rất rõ.
Vị trí của kiếp vân đó chính là phía trên phòng phẫu thuật!
Khi Thẩm Túy An vội vã trở về Lan Đinh Viện, Thẩm Dao Chu và những người khác đã rời khỏi phòng phẫu thuật.
Linh khí tụ lại thành một vòng xoáy khổng lồ, bao lấy phòng phẫu thuật, ngay phía trên vòng xoáy linh khí, một đám mây đen đã sẵn sàng giáng xuống.
Thẩm Dao Chu rất lo lắng: "Yến tỷ vừa mới phẫu thuật xong, không biết có chịu được không nữa?”
Lúc này, Thẩm Túy An cũng không còn tâm trí để chỉnh lại cách xưng hô kỳ lạ của nàng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn đám mây đen: "Những năm gần đây, tu vi của sư tỷ tuy có giảm sút nhưng chưa từng một ngày lơ là tu luyện, hơn nữa nàng đã từng trải qua một lần thiên kiếp rồi, lần thiên kiếp này sẽ không lợi hại bằng lần trước, nàng sẽ không sao đâu..."
Phó Sinh Hàn và Diệp Quy Viên cũng cảm nhận được động tĩnh, vội chạy tới.
Diệp Quy Viên nhìn đám mây đen, kinh ngạc nói với Phó Sinh Hàn: Lão Phó, ta không nhìn nhầm chứ, ánh sáng màu vàng trong đám mây đen kia là gì vậy?"
Phó Sinh Hàn do dự nói: "Ta nhớ trước đây từng đọc trong một cuốn sách cổ có nói..."
Diệp Quy Viên: "Là gì?"
Phó Sinh Hàn: “Công đức."
Diệp Quy Viên:...
Công đức là thứ mà người người trong tu tiên giới đều mong muốn, nhưng lại là thứ rất huyền diệu.
Truyền thuyết kể rằng muốn phi thăng, không chỉ cần có tu vi mà còn cần đủ công đức, không chỉ vậy, công đức còn có thể chế ngự tâm ma, nếu công đức đủ cao, còn có thể hình thành công đức kim quang hộ thể.
Nhưng việc tích lũy công đức lại không có quy luật, có người làm việc thiện cả đời cũng không có công đức gì, có người tính tình lạnh lùng, không bao giờ giao tiếp với người khác nhưng lại không hiểu sao lại tích được một thân công đức.
Thực sự là tùy vào số mệnh.
Diệp Quy Viên nhìn đám mây đen kia với vẻ ghen tị: "Thiên kiếp của ta mà tặng cho ta công đức, ta thà không cần nửa cái mạng cũng phải tu luyện cho tốt."
Lúc này, vòng xoáy linh khí dần chậm lại.
Một tia sét màu tím sẫm hung hăng giáng xuống, phòng phẫu thuật trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Ngay sau đó, tám tia sét tranh nhau giáng xuống.
Khí thế vô cùng lớn.
Mọi người đều lo lắng cho Yến Phi, nhưng họ cũng biết mình không thể làm gì cả, cửa ải này chỉ có thể do chính Yến Phi vượt qua.
Khi trời đất hoàn toàn yên tĩnh trở lại, gân nửa Lan Đinh Viện đã gần như bị san thành bình địa.
Thẩm Dao Chu nắm chặt tay, chờ Yến Phi đi ra từ bên trong.
Mây đen vẫn chưa tan, dường như cũng đang chờ đợi điều gì đó.
Trong bụi đất mù mịt, bóng dáng một nữ tử cầm kiếm từ mờ ảo dần trở nên rõ ràng.
Biểu cảm ôn hòa của Mạnh Thiếu Uyên biến mất: "Ta nể mặt A Phi..."
Lời hắn còn chưa nói hết thì thấy trên bầu trời Thẩm gia có mây đen dần dần tụ lại, trong mây đen thậm chí còn có vài tia kim quang lóe lên.
Cùng lúc đó, linh khí trong phạm vi trăm dặm dường như đều hướng về phía Thẩm gia.
Mạnh Thiếu Uyên không dám tin: "Đây... Đây là thiên kiếp Nguyên Anhl"
Trên mặt Thẩm Túy An lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa lo lắng.
Hắn nhìn rất rõ.
Vị trí của kiếp vân đó chính là phía trên phòng phẫu thuật!
Khi Thẩm Túy An vội vã trở về Lan Đinh Viện, Thẩm Dao Chu và những người khác đã rời khỏi phòng phẫu thuật.
Linh khí tụ lại thành một vòng xoáy khổng lồ, bao lấy phòng phẫu thuật, ngay phía trên vòng xoáy linh khí, một đám mây đen đã sẵn sàng giáng xuống.
Thẩm Dao Chu rất lo lắng: "Yến tỷ vừa mới phẫu thuật xong, không biết có chịu được không nữa?”
Lúc này, Thẩm Túy An cũng không còn tâm trí để chỉnh lại cách xưng hô kỳ lạ của nàng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn đám mây đen: "Những năm gần đây, tu vi của sư tỷ tuy có giảm sút nhưng chưa từng một ngày lơ là tu luyện, hơn nữa nàng đã từng trải qua một lần thiên kiếp rồi, lần thiên kiếp này sẽ không lợi hại bằng lần trước, nàng sẽ không sao đâu..."
Phó Sinh Hàn và Diệp Quy Viên cũng cảm nhận được động tĩnh, vội chạy tới.
Diệp Quy Viên nhìn đám mây đen, kinh ngạc nói với Phó Sinh Hàn: Lão Phó, ta không nhìn nhầm chứ, ánh sáng màu vàng trong đám mây đen kia là gì vậy?"
Phó Sinh Hàn do dự nói: "Ta nhớ trước đây từng đọc trong một cuốn sách cổ có nói..."
Diệp Quy Viên: "Là gì?"
Phó Sinh Hàn: “Công đức."
Diệp Quy Viên:...
Công đức là thứ mà người người trong tu tiên giới đều mong muốn, nhưng lại là thứ rất huyền diệu.
Truyền thuyết kể rằng muốn phi thăng, không chỉ cần có tu vi mà còn cần đủ công đức, không chỉ vậy, công đức còn có thể chế ngự tâm ma, nếu công đức đủ cao, còn có thể hình thành công đức kim quang hộ thể.
Nhưng việc tích lũy công đức lại không có quy luật, có người làm việc thiện cả đời cũng không có công đức gì, có người tính tình lạnh lùng, không bao giờ giao tiếp với người khác nhưng lại không hiểu sao lại tích được một thân công đức.
Thực sự là tùy vào số mệnh.
Diệp Quy Viên nhìn đám mây đen kia với vẻ ghen tị: "Thiên kiếp của ta mà tặng cho ta công đức, ta thà không cần nửa cái mạng cũng phải tu luyện cho tốt."
Lúc này, vòng xoáy linh khí dần chậm lại.
Một tia sét màu tím sẫm hung hăng giáng xuống, phòng phẫu thuật trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Ngay sau đó, tám tia sét tranh nhau giáng xuống.
Khí thế vô cùng lớn.
Mọi người đều lo lắng cho Yến Phi, nhưng họ cũng biết mình không thể làm gì cả, cửa ải này chỉ có thể do chính Yến Phi vượt qua.
Khi trời đất hoàn toàn yên tĩnh trở lại, gân nửa Lan Đinh Viện đã gần như bị san thành bình địa.
Thẩm Dao Chu nắm chặt tay, chờ Yến Phi đi ra từ bên trong.
Mây đen vẫn chưa tan, dường như cũng đang chờ đợi điều gì đó.
Trong bụi đất mù mịt, bóng dáng một nữ tử cầm kiếm từ mờ ảo dần trở nên rõ ràng.