Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 323
Thiệu Khâm không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ và ghê tởm, ông ta đứng dậy: "Thẩm y tu nếu muốn biết thì đi theo ta."
Thẩm Dao Chu liên đỡ Thiệu Khâm trở về phòng của ông ta.
Ánh đèn rơi trên khuôn mặt Thiệu Khâm giống như ma quỷ vậy.
Thiệu Khâm chậm rãi nói: "Thẩm y tu nhất định rất tò mò tại sao ta lại có thành kiến lớn như vậy với y tu?"
Thẩm Dao Chu như đã đoán được điều gì.
Quả nhiên, Thiệu Khâm nói tiếp.
"Bởi vì đằng sau Thiên Vấn Các, chính là một môn phái y tu."
Thiệu Khâm nói, ông ta từ khi sinh ra đã bị nhốt trong "vườn ươm", sau đó bị người ta mang đi, đào mất thiên linh căn trong cơ thể, nhưng ông ta may mắn không chết, ngược lại còn biết được không ít tin tức nội bộ.
Đẳng sau Thiên Vấn Các có một môn phái y tu vẫn luôn nắm quyên kiểm soát, những người của Thiên Vấn Các đều gọi đó là bên trên.
Những "hạt giống" bị đưa vào "vườn ươm" đều do bọn họ đưa đến, Thiên Vấn Các chỉ là một cái bình phong được đặt ở ngoài sáng.
Không ai biết, môn phái y tu cao cao tại thượng lại được nuôi dưỡng bằng m.á.u và nước mắt của những người như Thiệu Khâm.
Thẩm Dao Chu không nhịn được hỏi: "Là môn phái y tu nào?"
Thiệu Khâm lắc đầu: "Không biết, những gì ta biết chỉ có vậy thôi."
Thẩm Dao Chu chìm vào suy tư, nàng mơ hồ có một linh cảm, môn phái của Tô Thanh Uẩn rất có thể chính là kẻ đứng sau Thiên Vấn Các mà Thiệu Khâm nhắc đến.
Thiệu Khâm lại nói: "Thẩm y tu, ta biết Tuyết Miên và Hổ Tử mời ngươi đến đây là muốn chữa khỏi cho ta, ta hiểu tấm lòng của bọn trẻ, nhưng không cần đâu, vết thương của ta không chữa khỏi được."
Thẩm Dao Chu dùng tia X quét toàn thân ông ta, kinh ngạc phát hiện đan điền của ông ta trống rỗng, giống như một phàm nhân không có linh căn.
Hệ thống y tu có thể giúp nàng chữa khỏi mọi vết thương ở linh căn và đan điền, nhưng lại không thể giúp nàng tạo ra thứ không có, biến một phàm nhân thành tu sĩ.
Nàng cũng có những việc không làm được.
Điều này vốn rất bình thường, nàng là y tu chứ không phải thần thánh, nhưng nhìn thấy Thiệu Khâm, trong lòng nàng lại dâng lên sự áy náy và đau buồn, mím môi: "Xin lỗi."
"Ngài không cần phải nói vậy." Thiệu Khâm lắc đầu, ông ta đã sớm nghĩ thông suốt: "Ngài cũng không cần phải buồn vì ta, ta đã nhặt được cái mạng này về rồi, ai bị đào mất linh căn mà còn có thể sống sót chứ, ta còn được hưởng mấy năm này là lời rồi."
"Những năm qua ta đã cứu được rất nhiều người, lại có Tuyết Miên và Hổ Tử hai đứa trẻ ngoan bầu bạn, đời này ta mãn nguyện rồi. Bây giờ tuổi thọ đã đến, cũng nên đi thôi."
Trong lòng Thẩm Dao Chu ngũ vị tạp trần.
Thiên Vấn Các đào thiên linh căn của đám người Thiệu Khâm ra, dùng bí pháp dung hợp với linh căn của những tiên nhị đại, nhưng sau khi dung hợp lại không thể dùng đan dược, cho nên đa số mọi người đều giống như Tang Thế Minh, chỉ là một phế vật bên ngoài đẹp đẽ bên trong rỗng tuếch.
Nhìn thì tu vi cao nhưng thực tế căn bản không có chiến lực tương xứng.
Mà tất cả những điều này đều phải trả giá bằng mạng sống của đám người Thiệu Khâm.
Trong lòng Thẩm Dao Chu dâng lên sự phẫn nộ khó tả, những người này coi mạng người là cái gì chứ?!
Y tu không phải nên làm việc cứu người chữa bệnh sao? Vậy mà bọn họ lại dùng năng lực này để tàn hại người khác, coi đồng loại của mình như súc vật để nuôi nhốt, đồ sát!
Thẩm Dao Chu liên đỡ Thiệu Khâm trở về phòng của ông ta.
Ánh đèn rơi trên khuôn mặt Thiệu Khâm giống như ma quỷ vậy.
Thiệu Khâm chậm rãi nói: "Thẩm y tu nhất định rất tò mò tại sao ta lại có thành kiến lớn như vậy với y tu?"
Thẩm Dao Chu như đã đoán được điều gì.
Quả nhiên, Thiệu Khâm nói tiếp.
"Bởi vì đằng sau Thiên Vấn Các, chính là một môn phái y tu."
Thiệu Khâm nói, ông ta từ khi sinh ra đã bị nhốt trong "vườn ươm", sau đó bị người ta mang đi, đào mất thiên linh căn trong cơ thể, nhưng ông ta may mắn không chết, ngược lại còn biết được không ít tin tức nội bộ.
Đẳng sau Thiên Vấn Các có một môn phái y tu vẫn luôn nắm quyên kiểm soát, những người của Thiên Vấn Các đều gọi đó là bên trên.
Những "hạt giống" bị đưa vào "vườn ươm" đều do bọn họ đưa đến, Thiên Vấn Các chỉ là một cái bình phong được đặt ở ngoài sáng.
Không ai biết, môn phái y tu cao cao tại thượng lại được nuôi dưỡng bằng m.á.u và nước mắt của những người như Thiệu Khâm.
Thẩm Dao Chu không nhịn được hỏi: "Là môn phái y tu nào?"
Thiệu Khâm lắc đầu: "Không biết, những gì ta biết chỉ có vậy thôi."
Thẩm Dao Chu chìm vào suy tư, nàng mơ hồ có một linh cảm, môn phái của Tô Thanh Uẩn rất có thể chính là kẻ đứng sau Thiên Vấn Các mà Thiệu Khâm nhắc đến.
Thiệu Khâm lại nói: "Thẩm y tu, ta biết Tuyết Miên và Hổ Tử mời ngươi đến đây là muốn chữa khỏi cho ta, ta hiểu tấm lòng của bọn trẻ, nhưng không cần đâu, vết thương của ta không chữa khỏi được."
Thẩm Dao Chu dùng tia X quét toàn thân ông ta, kinh ngạc phát hiện đan điền của ông ta trống rỗng, giống như một phàm nhân không có linh căn.
Hệ thống y tu có thể giúp nàng chữa khỏi mọi vết thương ở linh căn và đan điền, nhưng lại không thể giúp nàng tạo ra thứ không có, biến một phàm nhân thành tu sĩ.
Nàng cũng có những việc không làm được.
Điều này vốn rất bình thường, nàng là y tu chứ không phải thần thánh, nhưng nhìn thấy Thiệu Khâm, trong lòng nàng lại dâng lên sự áy náy và đau buồn, mím môi: "Xin lỗi."
"Ngài không cần phải nói vậy." Thiệu Khâm lắc đầu, ông ta đã sớm nghĩ thông suốt: "Ngài cũng không cần phải buồn vì ta, ta đã nhặt được cái mạng này về rồi, ai bị đào mất linh căn mà còn có thể sống sót chứ, ta còn được hưởng mấy năm này là lời rồi."
"Những năm qua ta đã cứu được rất nhiều người, lại có Tuyết Miên và Hổ Tử hai đứa trẻ ngoan bầu bạn, đời này ta mãn nguyện rồi. Bây giờ tuổi thọ đã đến, cũng nên đi thôi."
Trong lòng Thẩm Dao Chu ngũ vị tạp trần.
Thiên Vấn Các đào thiên linh căn của đám người Thiệu Khâm ra, dùng bí pháp dung hợp với linh căn của những tiên nhị đại, nhưng sau khi dung hợp lại không thể dùng đan dược, cho nên đa số mọi người đều giống như Tang Thế Minh, chỉ là một phế vật bên ngoài đẹp đẽ bên trong rỗng tuếch.
Nhìn thì tu vi cao nhưng thực tế căn bản không có chiến lực tương xứng.
Mà tất cả những điều này đều phải trả giá bằng mạng sống của đám người Thiệu Khâm.
Trong lòng Thẩm Dao Chu dâng lên sự phẫn nộ khó tả, những người này coi mạng người là cái gì chứ?!
Y tu không phải nên làm việc cứu người chữa bệnh sao? Vậy mà bọn họ lại dùng năng lực này để tàn hại người khác, coi đồng loại của mình như súc vật để nuôi nhốt, đồ sát!