Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 310
Kể từ khi nhạc phụ xung kích Hóa Thần thất bại mà tọa hóa, Tang Hằng liền hoàn toàn nắm giữ toàn bộ Bạch Hồng phái, không chỉ nạp thêm hai phòng thiếp thất, còn đem đứa con riêng ở bên ngoài là Tang Thế Minh về nhà.
Ông ta chỉ yêu thương mỗi Tang Thế Minh, trớ trêu thay Tang Thế Minh thiên phú lại vô cùng kém cỏi, vì vậy Tang Hằng liền tính toán đem bốn đứa con gái gả đi đổi lấy sính lễ, để có thể dùng số linh thạch đó đến Thiên Vấn Các mua thiên linh căn cho Tang Thế Minh.
Tang Hàm Sương là đích nữ, cũng là người xinh đẹp nhất, có thiên phú tốt nhất trong bốn nữ nhi.
Tang Hằng muốn đợi giá đem bán, muốn đem Tang Hàm Sương đổi lấy một cái giá tốt, sau khi thê tử biết được liên lén lút nói cho nữ nhi hay.
Tang Hàm Sương không muốn giống như tỷ tỷ, bị coi như món hàng mà bán đi, nhờ mẫu thân giúp đỡ trốn khỏi Bạch Hồng phái, trở thành một tán tu, sau đó gặp được trượng phu cũng là tán tu nên kết làm phu thê, sinh hạ một nữ nhi.
Nhưng họ không ngờ vận rủi từ trên trời giáng xuống. Họ gặp phải bọn cướp trên đường về nhà. Cả hai vợ chồng đều bị thương, linh mạch của con gái cũng bị bọn cướp cắt đứt.
Ở Trường Yển Châu, y tu hầu như đều được các đại môn phái cung phụng, những tán tu như Tang Hàm Sương rất khó gặp được y tu, nàng ta bất lực, chỉ có thể nhân lúc trượng phu không có nhà, lén lút đến cầu xin Tang Thế Minh, hy vọng có thể xin được một viên đan dược cứu nữ nhi, không ngờ Tang Thế Minh lại đưa ra yêu cầu như vậy. Tang Hàm Sương nhìn nữ nhi trong ngực, lòng đau như cắt.
Tang Thế Minh đứng từ trên cao nhìn xuống: "Nghĩ nhanh lên, ta không có nhiều kiên nhân chờ ngươi đâu."
Đúng lúc này, một đạo quyền phong đánh úp về phía Tang Thế Minh, hắn ta sợ hãi vội vàng trốn sau lưng hộ vệ: "Kẻ... kẻ nào đó!"
Một nam tu cao lớn anh tuấn đi tới bên cạnh Tang Hàm Sương, đỡ nàng ta dậy: "Hàm Sương, đừng cầu xin hắn ta nữa, hắn ta cố ý làm nhục nàng thôi..."
"Nhưng mà... nữ nhi của chúng ta..."
Nam tu này chính là trượng phu của Tang Hàm Sương - Ân Trường Uyên, hắn nhìn Tang Thế Minh với vẻ chán ghét: "Đường đường là thiên linh căn, vậy mà lại sợ một thể tu như ta sao? Thật nực cười!"
Tang Thế Minh tức giận đến mức mặt mày tái mét: "Ngươi chỉ là một tán tu, lại dám nói chuyện với ta như vậy sao?”
Ân Trường Uyên cười lạnh: "Tán tu thì đã sao? Ít nhất đây là do bản thân ta tự mình tu luyện có được, nào giống như ngươi, tưởng rằng mua được thiên linh căn ở Thiên Vấn Các là có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng? Không phải của ngươi, thì mãi mãi không phải là của ngươi!"
"Ngươi... ngươi!"
Tang Thế Minh nói không lại hắn, lại sợ Ân Trường Uyên nổi điên, nhỡ đâu thật sự ra tay đánh mình, mà bản thân hắn lại không thể uống đan dược, chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao?
Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể trút hết lửa giận lên người Tang Hàm Sương: "Tang Hàm Sương, ngươi rốt cuộc có muốn cứu nữ nhi của ngươi hay không!"
Tang Hàm Sương ôm chặt nữ nhi trong lòng, nhưng lại không lên tiếng, nàng ta biết Tang Thế Minh sẽ không tốt bụng như vậy.
Quả nhiên, Tang Thế Minh âm hiểm nói: "Nếu ngươi tự tay phế bỏ linh mạch của Ân Trường Uyên, ta sẽ đưa Tục Linh Đan cho ngươi."
Tang Hàm Sương cắn chặt môi, lắc đầu thật mạnh: "Không... không được..."
Ông ta chỉ yêu thương mỗi Tang Thế Minh, trớ trêu thay Tang Thế Minh thiên phú lại vô cùng kém cỏi, vì vậy Tang Hằng liền tính toán đem bốn đứa con gái gả đi đổi lấy sính lễ, để có thể dùng số linh thạch đó đến Thiên Vấn Các mua thiên linh căn cho Tang Thế Minh.
Tang Hàm Sương là đích nữ, cũng là người xinh đẹp nhất, có thiên phú tốt nhất trong bốn nữ nhi.
Tang Hằng muốn đợi giá đem bán, muốn đem Tang Hàm Sương đổi lấy một cái giá tốt, sau khi thê tử biết được liên lén lút nói cho nữ nhi hay.
Tang Hàm Sương không muốn giống như tỷ tỷ, bị coi như món hàng mà bán đi, nhờ mẫu thân giúp đỡ trốn khỏi Bạch Hồng phái, trở thành một tán tu, sau đó gặp được trượng phu cũng là tán tu nên kết làm phu thê, sinh hạ một nữ nhi.
Nhưng họ không ngờ vận rủi từ trên trời giáng xuống. Họ gặp phải bọn cướp trên đường về nhà. Cả hai vợ chồng đều bị thương, linh mạch của con gái cũng bị bọn cướp cắt đứt.
Ở Trường Yển Châu, y tu hầu như đều được các đại môn phái cung phụng, những tán tu như Tang Hàm Sương rất khó gặp được y tu, nàng ta bất lực, chỉ có thể nhân lúc trượng phu không có nhà, lén lút đến cầu xin Tang Thế Minh, hy vọng có thể xin được một viên đan dược cứu nữ nhi, không ngờ Tang Thế Minh lại đưa ra yêu cầu như vậy. Tang Hàm Sương nhìn nữ nhi trong ngực, lòng đau như cắt.
Tang Thế Minh đứng từ trên cao nhìn xuống: "Nghĩ nhanh lên, ta không có nhiều kiên nhân chờ ngươi đâu."
Đúng lúc này, một đạo quyền phong đánh úp về phía Tang Thế Minh, hắn ta sợ hãi vội vàng trốn sau lưng hộ vệ: "Kẻ... kẻ nào đó!"
Một nam tu cao lớn anh tuấn đi tới bên cạnh Tang Hàm Sương, đỡ nàng ta dậy: "Hàm Sương, đừng cầu xin hắn ta nữa, hắn ta cố ý làm nhục nàng thôi..."
"Nhưng mà... nữ nhi của chúng ta..."
Nam tu này chính là trượng phu của Tang Hàm Sương - Ân Trường Uyên, hắn nhìn Tang Thế Minh với vẻ chán ghét: "Đường đường là thiên linh căn, vậy mà lại sợ một thể tu như ta sao? Thật nực cười!"
Tang Thế Minh tức giận đến mức mặt mày tái mét: "Ngươi chỉ là một tán tu, lại dám nói chuyện với ta như vậy sao?”
Ân Trường Uyên cười lạnh: "Tán tu thì đã sao? Ít nhất đây là do bản thân ta tự mình tu luyện có được, nào giống như ngươi, tưởng rằng mua được thiên linh căn ở Thiên Vấn Các là có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng? Không phải của ngươi, thì mãi mãi không phải là của ngươi!"
"Ngươi... ngươi!"
Tang Thế Minh nói không lại hắn, lại sợ Ân Trường Uyên nổi điên, nhỡ đâu thật sự ra tay đánh mình, mà bản thân hắn lại không thể uống đan dược, chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao?
Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể trút hết lửa giận lên người Tang Hàm Sương: "Tang Hàm Sương, ngươi rốt cuộc có muốn cứu nữ nhi của ngươi hay không!"
Tang Hàm Sương ôm chặt nữ nhi trong lòng, nhưng lại không lên tiếng, nàng ta biết Tang Thế Minh sẽ không tốt bụng như vậy.
Quả nhiên, Tang Thế Minh âm hiểm nói: "Nếu ngươi tự tay phế bỏ linh mạch của Ân Trường Uyên, ta sẽ đưa Tục Linh Đan cho ngươi."
Tang Hàm Sương cắn chặt môi, lắc đầu thật mạnh: "Không... không được..."