Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 288
Nhưng ông ta lại không nhịn được mà ôm một tia hy vọng, nếu Thẩm Dao Chu thật sự có thể chữa khỏi cho Lan Song, vậy thì nàng ta có thể giải được lời nguyền trên người con trai ông ta không?
Lúc này trong phòng phẫu thuật, An Ninh che chặt miệng, căn bản không dám tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt.
Đầu ngón tay của Thẩm Dao Chu đang vận dụng một loại thuật pháp chưa từng nghe thấy, linh lực hỗn loạn dần được nàng trấn an, linh căn bị tổn thương được nàng từ từ tu bổ, còn đan điền gần như đã vỡ thành từng mảnh, cũng dần dần khôi phục lại hình dạng ban đầu trong tay nàng.
Linh lực trong cơ thể Lan Song cuối cùng cũng không còn điên cuồng mất đi nữa, mặc dù sắc mặt vẫn chưa có huyết sắc nhưng ít nhất đã có chút sức sống.
Thẩm Dao Chu khâu xong mũi chỉ cuối cùng, lại dẫn dắt linh lực dân dần làm lành vết thương của Lan Song.
[Nhiệm vụ chính tuyến bảy: Chữa trị cho một bệnh nhân bị tổn thương đan điên hoàn thành, phân thưởng đã phát: Điểm kỹ năng +10, Điểm thành tựu +10]
Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm.
"Ca phẫu thuật... thành công."
Nước mắt từ trong hốc mắt An Ninh rơi xuống.
Nàng ta run rẩy chạm vào tay Lan Song, đây từng là một đôi tay được bảo dưỡng rất tốt, mềm mại và mịn màng, nhưng vì tu vi mất đi, dung mạo là thứ đầu tiên bị ảnh hưởng, trở về với độ tuổi mà bà ta nên có. Nhưng An Ninh lại cảm thấy không có thứ gì khiến nàng ta an tâm hơn đôi †ay này.
Lúc nhỏ, nàng ta luôn oán hận mẫu thân, oán hận trời cao, oán hận cả tu tiên giới.
Nàng ta dùng chính mình làm công cụ báo thù, chỉ muốn nhìn thấy mẫu thân thống khổ và hối hận, nhưng khi Lan Song xông tới đỡ đòn thay nàng ta, nàng ta lại đột nhiên hiểu ra, hóa ra oán hận không nhất định sẽ khiến nàng ta thoải mái.
Nàng ta nhớ có người từng nói với mình: Sự trả thù tốt nhất, kỳ thực là sống thật tốt.
Bây giờ nàng ta đã hiểu được đạo lý này, thế nhưng dường như đã quá muộn.
Thẩm Dao Chu tháo găng tay, xoa đầu nàng ta: "Đi thôi, đưa bà ấy đi nghỉ ngơi."
Thẩm Dao Chu nhỏ tuổi hơn An Ninh rất nhiều, nhưng được nàng an ủi như vậy, lòng An Ninh dần bình tĩnh lại, lau nước mắt trên mặt, cùng nàng đẩy Lan Song ra ngoài.
Cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra.
Những người bên ngoài đã chờ đến nóng ruột nhưng lại không dám xông vào, lỡ như người ta thật sự là y tu, đắc tội với người ta thì sau này còn muốn sống nữa không? Vì vậy chỉ có thể bàn tán xôn xao không ngừng đoán già đoán non.
Cho đến khi nhìn thấy Lan Song trên giường đẩy, cả sân im phăng phắc.
Bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra tu vi của Lan Song đã rớt xuống Trúc Cơ kỳ, chỉ là cũng chỉ rớt xuống Trúc Cơ kỳ mà thôi. Không tiếp tục rớt xuống nữa, chứng tỏ đan điền đã được tu bổ tốt, chỉ cần đan điền tốt, sau này còn lo không có cơ hội quay về sao?
Như vậy là đủ rồi!
Hiện trường lập tức giống như một giọt nước nhỏ vào chảo dầu.
Tất cả mọi người đều sôi trào!
"Vừa rồi ai nói muốn đặt đầu ở đây?"
Hạng chưởng môn căn bản không dám tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt.
Một chưởng đó là ông ta đánh, ông ta chính là muốn lấy mạng An Ninh, dùng bao nhiêu linh lực ông ta tự biết rõ. Ông ta cho rằng Lan Song có thể giữ được một mạng đã là tốt lắm rồi, nhưng đến đây thì cơ bản đã trở thành phế nhân.
Lúc này trong phòng phẫu thuật, An Ninh che chặt miệng, căn bản không dám tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt.
Đầu ngón tay của Thẩm Dao Chu đang vận dụng một loại thuật pháp chưa từng nghe thấy, linh lực hỗn loạn dần được nàng trấn an, linh căn bị tổn thương được nàng từ từ tu bổ, còn đan điền gần như đã vỡ thành từng mảnh, cũng dần dần khôi phục lại hình dạng ban đầu trong tay nàng.
Linh lực trong cơ thể Lan Song cuối cùng cũng không còn điên cuồng mất đi nữa, mặc dù sắc mặt vẫn chưa có huyết sắc nhưng ít nhất đã có chút sức sống.
Thẩm Dao Chu khâu xong mũi chỉ cuối cùng, lại dẫn dắt linh lực dân dần làm lành vết thương của Lan Song.
[Nhiệm vụ chính tuyến bảy: Chữa trị cho một bệnh nhân bị tổn thương đan điên hoàn thành, phân thưởng đã phát: Điểm kỹ năng +10, Điểm thành tựu +10]
Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm.
"Ca phẫu thuật... thành công."
Nước mắt từ trong hốc mắt An Ninh rơi xuống.
Nàng ta run rẩy chạm vào tay Lan Song, đây từng là một đôi tay được bảo dưỡng rất tốt, mềm mại và mịn màng, nhưng vì tu vi mất đi, dung mạo là thứ đầu tiên bị ảnh hưởng, trở về với độ tuổi mà bà ta nên có. Nhưng An Ninh lại cảm thấy không có thứ gì khiến nàng ta an tâm hơn đôi †ay này.
Lúc nhỏ, nàng ta luôn oán hận mẫu thân, oán hận trời cao, oán hận cả tu tiên giới.
Nàng ta dùng chính mình làm công cụ báo thù, chỉ muốn nhìn thấy mẫu thân thống khổ và hối hận, nhưng khi Lan Song xông tới đỡ đòn thay nàng ta, nàng ta lại đột nhiên hiểu ra, hóa ra oán hận không nhất định sẽ khiến nàng ta thoải mái.
Nàng ta nhớ có người từng nói với mình: Sự trả thù tốt nhất, kỳ thực là sống thật tốt.
Bây giờ nàng ta đã hiểu được đạo lý này, thế nhưng dường như đã quá muộn.
Thẩm Dao Chu tháo găng tay, xoa đầu nàng ta: "Đi thôi, đưa bà ấy đi nghỉ ngơi."
Thẩm Dao Chu nhỏ tuổi hơn An Ninh rất nhiều, nhưng được nàng an ủi như vậy, lòng An Ninh dần bình tĩnh lại, lau nước mắt trên mặt, cùng nàng đẩy Lan Song ra ngoài.
Cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra.
Những người bên ngoài đã chờ đến nóng ruột nhưng lại không dám xông vào, lỡ như người ta thật sự là y tu, đắc tội với người ta thì sau này còn muốn sống nữa không? Vì vậy chỉ có thể bàn tán xôn xao không ngừng đoán già đoán non.
Cho đến khi nhìn thấy Lan Song trên giường đẩy, cả sân im phăng phắc.
Bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra tu vi của Lan Song đã rớt xuống Trúc Cơ kỳ, chỉ là cũng chỉ rớt xuống Trúc Cơ kỳ mà thôi. Không tiếp tục rớt xuống nữa, chứng tỏ đan điền đã được tu bổ tốt, chỉ cần đan điền tốt, sau này còn lo không có cơ hội quay về sao?
Như vậy là đủ rồi!
Hiện trường lập tức giống như một giọt nước nhỏ vào chảo dầu.
Tất cả mọi người đều sôi trào!
"Vừa rồi ai nói muốn đặt đầu ở đây?"
Hạng chưởng môn căn bản không dám tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt.
Một chưởng đó là ông ta đánh, ông ta chính là muốn lấy mạng An Ninh, dùng bao nhiêu linh lực ông ta tự biết rõ. Ông ta cho rằng Lan Song có thể giữ được một mạng đã là tốt lắm rồi, nhưng đến đây thì cơ bản đã trở thành phế nhân.