Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 259
Thẩm Dao Chu chân mềm nhữn bước xuống khỏi phi kiếm của Yến Phị, Yến Phi đỡ nàng sang một bên: "Ngươi nghỉ ngơi một lát trước, chúng ta đi tìm manh mối."
Thẩm Dao Chu cũng không cố chấp, theo lời ngồi xuống dưới gốc cây.
Yến Phi bọn họ đã tản ra đi tìm manh mối, Thẩm Dao Chu cũng không nhàn rỗi, vừa quan sát xung quanh vừa sắp xếp đầu mối.
Trên đỉnh đầu nàng chính là nơi Thẩm Túy An để lại dấu vết linh lực cuối cùng, thế nhưng nơi đây gió êm sóng lặng, không có chút dị thường nào.
Điều này căn bản không hợp lý.
Thẩm Dao Chu nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Đám người Thẩm Túy An bay đến nơi này, quyết định tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, vì vậy mọi người đều hạ xuống, những người khác đều tranh thủ thời gian hồi phục linh lực, còn Thẩm Túy An thì tìm một nơi thích hợp để lại dấu vết linh lực.
Thẩm Dao Chu khó khăn đứng dậy, dùng linh lực của mình chạm vào dấu vết linh lực trên cây.
Dấu vết linh lực của mỗi người đều là duy nhất, hơn nữa đây đúng là dấu vết linh lực của Thẩm Túy An.
Nhưng Thẩm Dao Chu luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Ngay khi Thẩm Dao Chu đang suy nghĩ miên man, Yến Phi bọn họ đã trở về. Nhưng giống như đã điều tra trước đó, không thu hoạch được gì.
Mặc dù trước khi đến đã nghĩ đến khả năng này nhưng Yến Phi vẫn cảm thấy rất chán nản.
Thẩm Dao Chu lùi lại vài bước, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác kỳ lạ của mình là gì.
"Ta biết rồi!"
Thẩm Dao Chu phủ linh lực lên mắt, dùng tia X thấu thị toàn bộ cây, từ thân cây đến tận rễ cây trong đất.
Vì cây này vừa vặn là linh thực nên Thẩm Dao Chu có thể nhìn rất rõ hướng đi của linh lực của nó, một cây lớn như vậy, hệ rễ hẳn phải rất phát triển mới đúng, nhưng trên thực tế, rễ cây này không hề lan rộng quá xa.
Vì vậy, Thẩm Dao Chu nảy ra một ý nghĩ điên rồ.
Dấu vết linh lực không thể bị giả mạo, nhưng cây thì có thể, có lẽ cây này căn bản không phải mọc ở nơi này, mà là do người ta di chuyển đến.
Xung quanh đây đều là cây bụi thấp nhưng đột nhiên lại mọc ra một cái cây cao lớn như vậy, hơn nữa nàng vừa ngồi nghỉ ở đây, đất dưới gốc cây này cũng rất tơi xốp, vén cỏ dại trên mặt đất ra, màu đất bên dưới quả nhiên không đúng.
Nghe Thẩm Dao Chu phân tích, Yến Phi bọn họ đều kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy không phải không có khả năng.
Vì vậy, mấy kiếm tu lập tức bắt đầu đào đất bên cạnh cây, đào ra rồi, quả nhiên phát hiện trên hệ rễ này còn có vết đứt mới, quả nhiên là do người ta di chuyển đến.
Phát hiện mình bị người ta lừa, sắc mặt Yến Phi lập tức trâm xuống: "Trở về."
Thẩm Túy An bọn họ suốt dọc đường này cơ bản đều ở ngoài trời, cho nên dấu vết linh lực của hắn cũng đều ở trên cây, Yến Phi bọn họ quay lại tìm được cây thứ hai bị di chuyển, mãi đến địa điểm thứ năm mới dừng lại.
Đây là một ngôi miếu đổ nát hoang phế, dấu vết linh lực của Thẩm Túy An để lại trên tường, có lẽ di chuyển cả một bức tường này quá khó nên đối phương mới chọn cách từ bỏ.
Yến Phi lập tức sắp xếp mọi người đi xung quanh xem có nơi nào bị di chuyển cây không.
Còn Thẩm Dao Chu trên phi kiếm say đến không chịu nổi, đành tạm thời ở lại, Yến Phi ở bên cạnh bảo vệ nàng.
Thẩm Dao Chu cũng không cố chấp, theo lời ngồi xuống dưới gốc cây.
Yến Phi bọn họ đã tản ra đi tìm manh mối, Thẩm Dao Chu cũng không nhàn rỗi, vừa quan sát xung quanh vừa sắp xếp đầu mối.
Trên đỉnh đầu nàng chính là nơi Thẩm Túy An để lại dấu vết linh lực cuối cùng, thế nhưng nơi đây gió êm sóng lặng, không có chút dị thường nào.
Điều này căn bản không hợp lý.
Thẩm Dao Chu nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Đám người Thẩm Túy An bay đến nơi này, quyết định tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, vì vậy mọi người đều hạ xuống, những người khác đều tranh thủ thời gian hồi phục linh lực, còn Thẩm Túy An thì tìm một nơi thích hợp để lại dấu vết linh lực.
Thẩm Dao Chu khó khăn đứng dậy, dùng linh lực của mình chạm vào dấu vết linh lực trên cây.
Dấu vết linh lực của mỗi người đều là duy nhất, hơn nữa đây đúng là dấu vết linh lực của Thẩm Túy An.
Nhưng Thẩm Dao Chu luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Ngay khi Thẩm Dao Chu đang suy nghĩ miên man, Yến Phi bọn họ đã trở về. Nhưng giống như đã điều tra trước đó, không thu hoạch được gì.
Mặc dù trước khi đến đã nghĩ đến khả năng này nhưng Yến Phi vẫn cảm thấy rất chán nản.
Thẩm Dao Chu lùi lại vài bước, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác kỳ lạ của mình là gì.
"Ta biết rồi!"
Thẩm Dao Chu phủ linh lực lên mắt, dùng tia X thấu thị toàn bộ cây, từ thân cây đến tận rễ cây trong đất.
Vì cây này vừa vặn là linh thực nên Thẩm Dao Chu có thể nhìn rất rõ hướng đi của linh lực của nó, một cây lớn như vậy, hệ rễ hẳn phải rất phát triển mới đúng, nhưng trên thực tế, rễ cây này không hề lan rộng quá xa.
Vì vậy, Thẩm Dao Chu nảy ra một ý nghĩ điên rồ.
Dấu vết linh lực không thể bị giả mạo, nhưng cây thì có thể, có lẽ cây này căn bản không phải mọc ở nơi này, mà là do người ta di chuyển đến.
Xung quanh đây đều là cây bụi thấp nhưng đột nhiên lại mọc ra một cái cây cao lớn như vậy, hơn nữa nàng vừa ngồi nghỉ ở đây, đất dưới gốc cây này cũng rất tơi xốp, vén cỏ dại trên mặt đất ra, màu đất bên dưới quả nhiên không đúng.
Nghe Thẩm Dao Chu phân tích, Yến Phi bọn họ đều kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy không phải không có khả năng.
Vì vậy, mấy kiếm tu lập tức bắt đầu đào đất bên cạnh cây, đào ra rồi, quả nhiên phát hiện trên hệ rễ này còn có vết đứt mới, quả nhiên là do người ta di chuyển đến.
Phát hiện mình bị người ta lừa, sắc mặt Yến Phi lập tức trâm xuống: "Trở về."
Thẩm Túy An bọn họ suốt dọc đường này cơ bản đều ở ngoài trời, cho nên dấu vết linh lực của hắn cũng đều ở trên cây, Yến Phi bọn họ quay lại tìm được cây thứ hai bị di chuyển, mãi đến địa điểm thứ năm mới dừng lại.
Đây là một ngôi miếu đổ nát hoang phế, dấu vết linh lực của Thẩm Túy An để lại trên tường, có lẽ di chuyển cả một bức tường này quá khó nên đối phương mới chọn cách từ bỏ.
Yến Phi lập tức sắp xếp mọi người đi xung quanh xem có nơi nào bị di chuyển cây không.
Còn Thẩm Dao Chu trên phi kiếm say đến không chịu nổi, đành tạm thời ở lại, Yến Phi ở bên cạnh bảo vệ nàng.