Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 246
Như vậy không thể không khen Thẩm gia chúng ta rồi, môi trường tốt đãi ngộ tốt, có mấy y tu túc trực bất cứ lúc nào, thần tiên cũng không đổi được công việc tốt như vậy!"
Thẩm Dao Chu ra sức khuyên bảo Phó Sinh Hàn, cố gắng dụ dỗ vị thần may mắn này đến bệnh viện của mình.
Ai ngờ Phó Sinh Hàn vẫn lắc đầu: "Cảm ơn, nhưng ta còn có việc phải làm.”
Thẩm Dao Chu có chút thất vọng, mình ra sức như vậy mà vẫn không lay chuyển được Phó Sinh Hàn, cố nén chua xót nói: "Không sao, ngươi vui là được."
Phó Sinh Hàn vô thức sờ Ngọc Đồng Tâm, gần như khó có thể mở lời: "Nếu, nếu ta xử lý xong mọi chuyện, ta có thể quay lại tìm ngươi không?"
Thẩm Dao Chu: "!II"
Đây là tình tiết gì thế này, trời quang mây tạnh lại có thêm một ngôi làng.
Nàng lập tức nói: "Tất nhiên có thể! Đây chính là nhà của ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể quay lại bất cứ lúc nào!"
Cũng không biết câu nói này đã đ.â.m trúng chỗ nào của Phó Sinh Hàn, vành tai hắn lại bắt đầu ửng đỏ.
"Vậy ta đi đây."
Thẩm Dao Chu vẫy tay: "Vậy ngươi sớm quay lại nhé."
Phó Sinh Hàn nhìn nàng, trong lòng lần đầu tiên nảy sinh cảm xúc mềm yếu như không nỡ, hắn thật ra không biết mình có thể quay lại được không. Hắn vốn dĩ không vướng bận gì, nhưng bây giờ dường như đã có người khiến hắn bận tâm.
Hắn mím môi, hỏi: "Ta có thể... ôm ngươi một cái không?”
Thẩm Dao Chu sửng sốt một chút, nghĩ đến sau lần này không biết bao lâu nữa mới có thể hút được vận may, liền rất hào phóng nói: "Được chứ-"
Phó Sinh Hàn quay người, ôm nàng vào lòng.
Cái ôm của hắn rất kiềm chế nhưng Thẩm Dao Chu lại không hiểu sao từ cái ôm này cảm nhận được tình cảm ấm áp và mãnh liệt.
Mà khi nàng hoàn hồn lại, bóng dáng Phó Sinh Hàn đã biến mất trong phòng.
Tin tức Thẩm Dao Chu trở về truyền đến tai Lạc Văn Huyền, lúc đầu Lạc Văn Huyền còn thấp thỏm lo sợ chuyện mình thuê người g.i.ế.c Thẩm Dao Chu bị bại lộ, nhưng đợi một hai ngày cũng không thấy ai đến tìm mình gây phiền phức, ông ta liền đoán Thẩm Dao Chu có lẽ cũng không biết Phương Nghê là đi g.i.ế.c nàng.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó lý cũng thẳng mà khí cũng mạnh, lập tức la hét đòi về.
Nhưng Yến Phi lại rất bực bội, nói với Thẩm Dao Chu: "Sao ngươi không để ta đi dạy cho ông ta một bài học?”
Thẩm Dao Chu an ủi nàng: "Đừng vội, ta có sắp xếp khác cho ông ta."
Yến Phi: "Sắp xếp gì?"
Hai ngày nay Thẩm Dao Chu vẫn luôn bận rộn trong phòng, cũng không biết đang bận rộn cái gì. Hôm qua còn tìm Thường gia chủ nói chuyện rất lâu, đối phương mang theo máy giám hộ linh mạch và máy kiểm tra đi, dường như là định sao chép lại cái này.
Hơn nữa mấy ngày gần đây Từ Chỉ Âm và Sở Cửu Ý cũng kỳ lạ, Từ Chỉ Âm không luyện đan tử tế, ngày nào cũng lẩm bẩm trong miệng, Sở Cửu Ý còn tuyệt hơn, cứ nhìn chằm chằm vào mô hình linh mạch mà Thẩm Dao Chu đưa cho ông ta, cảm giác sắp nhập ma rồi.
Thẩm Dao Chu cũng không giấu, nói: "Ta định dạy bọn họ phẫu thuật."
Đây là vấn đề mà Thẩm Dao Chu đã cân nhắc từ lâu, nếu chỉ dựa vào một mình nàng làm phẫu thuật thì chắc chắn không được.
Cũng giống như lần này nàng mất tích, có không ít bệnh nhân đến tìm rồi lại thất vọng ra về, hơn nữa theo mức độ tiếp nhận của tu sĩ ngày càng tăng, sau này người làm phẫu thuật chỉ có thể ngày càng nhiều, một mình nàng làm bác sĩ chắc chắn không đủ.
Thẩm Dao Chu ra sức khuyên bảo Phó Sinh Hàn, cố gắng dụ dỗ vị thần may mắn này đến bệnh viện của mình.
Ai ngờ Phó Sinh Hàn vẫn lắc đầu: "Cảm ơn, nhưng ta còn có việc phải làm.”
Thẩm Dao Chu có chút thất vọng, mình ra sức như vậy mà vẫn không lay chuyển được Phó Sinh Hàn, cố nén chua xót nói: "Không sao, ngươi vui là được."
Phó Sinh Hàn vô thức sờ Ngọc Đồng Tâm, gần như khó có thể mở lời: "Nếu, nếu ta xử lý xong mọi chuyện, ta có thể quay lại tìm ngươi không?"
Thẩm Dao Chu: "!II"
Đây là tình tiết gì thế này, trời quang mây tạnh lại có thêm một ngôi làng.
Nàng lập tức nói: "Tất nhiên có thể! Đây chính là nhà của ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể quay lại bất cứ lúc nào!"
Cũng không biết câu nói này đã đ.â.m trúng chỗ nào của Phó Sinh Hàn, vành tai hắn lại bắt đầu ửng đỏ.
"Vậy ta đi đây."
Thẩm Dao Chu vẫy tay: "Vậy ngươi sớm quay lại nhé."
Phó Sinh Hàn nhìn nàng, trong lòng lần đầu tiên nảy sinh cảm xúc mềm yếu như không nỡ, hắn thật ra không biết mình có thể quay lại được không. Hắn vốn dĩ không vướng bận gì, nhưng bây giờ dường như đã có người khiến hắn bận tâm.
Hắn mím môi, hỏi: "Ta có thể... ôm ngươi một cái không?”
Thẩm Dao Chu sửng sốt một chút, nghĩ đến sau lần này không biết bao lâu nữa mới có thể hút được vận may, liền rất hào phóng nói: "Được chứ-"
Phó Sinh Hàn quay người, ôm nàng vào lòng.
Cái ôm của hắn rất kiềm chế nhưng Thẩm Dao Chu lại không hiểu sao từ cái ôm này cảm nhận được tình cảm ấm áp và mãnh liệt.
Mà khi nàng hoàn hồn lại, bóng dáng Phó Sinh Hàn đã biến mất trong phòng.
Tin tức Thẩm Dao Chu trở về truyền đến tai Lạc Văn Huyền, lúc đầu Lạc Văn Huyền còn thấp thỏm lo sợ chuyện mình thuê người g.i.ế.c Thẩm Dao Chu bị bại lộ, nhưng đợi một hai ngày cũng không thấy ai đến tìm mình gây phiền phức, ông ta liền đoán Thẩm Dao Chu có lẽ cũng không biết Phương Nghê là đi g.i.ế.c nàng.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó lý cũng thẳng mà khí cũng mạnh, lập tức la hét đòi về.
Nhưng Yến Phi lại rất bực bội, nói với Thẩm Dao Chu: "Sao ngươi không để ta đi dạy cho ông ta một bài học?”
Thẩm Dao Chu an ủi nàng: "Đừng vội, ta có sắp xếp khác cho ông ta."
Yến Phi: "Sắp xếp gì?"
Hai ngày nay Thẩm Dao Chu vẫn luôn bận rộn trong phòng, cũng không biết đang bận rộn cái gì. Hôm qua còn tìm Thường gia chủ nói chuyện rất lâu, đối phương mang theo máy giám hộ linh mạch và máy kiểm tra đi, dường như là định sao chép lại cái này.
Hơn nữa mấy ngày gần đây Từ Chỉ Âm và Sở Cửu Ý cũng kỳ lạ, Từ Chỉ Âm không luyện đan tử tế, ngày nào cũng lẩm bẩm trong miệng, Sở Cửu Ý còn tuyệt hơn, cứ nhìn chằm chằm vào mô hình linh mạch mà Thẩm Dao Chu đưa cho ông ta, cảm giác sắp nhập ma rồi.
Thẩm Dao Chu cũng không giấu, nói: "Ta định dạy bọn họ phẫu thuật."
Đây là vấn đề mà Thẩm Dao Chu đã cân nhắc từ lâu, nếu chỉ dựa vào một mình nàng làm phẫu thuật thì chắc chắn không được.
Cũng giống như lần này nàng mất tích, có không ít bệnh nhân đến tìm rồi lại thất vọng ra về, hơn nữa theo mức độ tiếp nhận của tu sĩ ngày càng tăng, sau này người làm phẫu thuật chỉ có thể ngày càng nhiều, một mình nàng làm bác sĩ chắc chắn không đủ.