Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 243
Mà sau khi được Phiến Ngôn và Hứa Tinh Dạ xác minh chéo, thân phận của Phó Sinh Hàn cũng cơ bản được xác định.
Tâm trạng Thẩm Dao Chu lại có chút nặng nề.
Nàng ởi đi lại lại trước cửa phòng Phó Sinh Hàn, không biết nên nói với hắn thế nào.
Nhưng chưa đi lại được bao lâu, cửa đã mở, đối mặt với ánh mắt bất đắc dĩ của Phó Sinh Hàn, nàng khẽ ho một tiếng, giả vờ như mình chỉ đi ngang qua: “Thật khéo.”
Phó Sinh Hàn: "... Không khéo, ta đã đợi ngươi ở cửa nửa ngày rồi."
Thẩm Dao Chu: "..." Thật là ngại quá.
Nàng không phục: "Sao ngươi biết người ngoài cửa là ta?"
Phó Sinh Hàn để nàng vào, sau đó nhỏ giọng nói: "Ta nhớ tiếng bước chân của ngươi."
Thẩm Dao Chu không nghe rõ: "Cái gì?"
"Không có gì." Phó Sinh Hàn cố gắng để vành tai đỏ ửng của mình biến mất, chuyển chủ đề: "Thật ra ta cũng đang định đi tìm ngươi, đã đưa ngươi về Thẩm gia rồi, ta cũng nên về môn phái."
Thẩm Dao Chu sửng sốt, gần như chậm chạp mới phản ứng lại, Phó Sinh Hàn là người của Thái Sơ Kiếm Tông.
Những ngày này hai người vẫn luôn ở bên nhau, nàng đã quên mất chuyện này.
Nghĩ đến Thái Sơ Kiếm Tông đối xử với hắn như vậy, những lời nàng muốn nói lại không thể nói ra.
Phó Sinh Hàn vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của nàng, thấy vậy liền nói: "Ngươi tìm ta là có chuyện liên quan đến ta sao?”
Hắn thật sự quá nhạy bén, Thẩm Dao Chu cũng không muốn lấy danh nghĩa vì hắn tốt mà lừa hắn, bèn kể thân thế của hắn cho hắn nghe.
Phó Sinh Hàn sửng sốt, nhưng hắn vẫn không ngắt lời Thẩm Dao Chu.
Thẩm Dao Chu nói xong, ánh mắt lo lắng nhìn hắn: "Ngươi... không sao chứ?"
Phó Sinh Hàn ngẩn ngợ, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn thắc mắc tại sao sư phụ không thích hắn, cũng vẫn luôn muốn biết những ký ức đã mất của hắn rốt cuộc là gì.
Nhưng khi thực sự biết được lại hoang đường đến vậy, khiến hắn không dám tin.
Thiên phú mà hắn tự hào, hóa ra chỉ là Kiếm Cốt nuôi hộ cho người khác.
Đầu hắn đột nhiên đau dữ dội.
Phó Sinh Hàn cảm thấy cả người như đang chìm nổi trong biển, rất nhiều ký ức bị chôn vùi như đàn cá, gào thét lao qua bên cạnh hắn.
Một đoạn lại một đoạn.
Từ khi hắn có ký ức, vẫn luôn sống trong một căn phòng rất nhỏ và tối tăm, nơi này không chỉ có một căn phòng, còn có những đứa trẻ khác tuổi tác gần bằng hắn, chúng như gia súc bị nhốt ở đây.
Không lâu sau, sẽ có người vào mang một đứa trẻ đi, chỉ cần bị mang đi là không bao giờ quay lại nữa.
Phó Sinh Hàn không biết bị mang đi có ý nghĩa gì, nhưng không thể kìm nén được mà sinh ra sợ hãi.
Nơi hắn ở chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, ánh sáng lọt vào rất ít, thỉnh thoảng Phó Sinh Hàn sẽ trèo lên tường, cố gắng nhìn ra ngoài từ ô cửa sổ nhỏ đó.
Những người canh giữ bọn họ là mấy tu sĩ, thỉnh thoảng sẽ tùy tiện nói vài câu chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nói vài chuyện về tu luyện.
Phó Sinh Hàn cố gắng ghi nhớ từng chữ bọn họ nói.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nói "Thiên linh căn vẫn là thảm nhất, cơ bản rút ra là chết".
"Kiếm Cốt rút ra còn có thể sống, nhưng một phàm nhân có tác dụng gì, thà c.h.ế.t cho xong còn hơn đau khổ cả đời."
"Đúng vậy, đời này gặp phải số phận như vậy còn không bằng c.h.ế.t đi cho rồi."
Phó Sinh Hàn dần dần hiểu ra, bọn họ nói chính là đám người như hắn, trong cơ thể bọn họ có Thiên linh căn, Kiếm Cốt, vốn là thiên phú khiến người khác phải hâm mộ, nhưng những thứ này thật ra không thuộc về bọn họ, bọn họ chỉ là một đám vật chứa được chế tạo ra, đợi đến khi thiên phú trong cơ thể trưởng thành, sẽ bị lấy ra, sau đó bọn họ sẽ bị vứt đi như rác rưởi.
Tâm trạng Thẩm Dao Chu lại có chút nặng nề.
Nàng ởi đi lại lại trước cửa phòng Phó Sinh Hàn, không biết nên nói với hắn thế nào.
Nhưng chưa đi lại được bao lâu, cửa đã mở, đối mặt với ánh mắt bất đắc dĩ của Phó Sinh Hàn, nàng khẽ ho một tiếng, giả vờ như mình chỉ đi ngang qua: “Thật khéo.”
Phó Sinh Hàn: "... Không khéo, ta đã đợi ngươi ở cửa nửa ngày rồi."
Thẩm Dao Chu: "..." Thật là ngại quá.
Nàng không phục: "Sao ngươi biết người ngoài cửa là ta?"
Phó Sinh Hàn để nàng vào, sau đó nhỏ giọng nói: "Ta nhớ tiếng bước chân của ngươi."
Thẩm Dao Chu không nghe rõ: "Cái gì?"
"Không có gì." Phó Sinh Hàn cố gắng để vành tai đỏ ửng của mình biến mất, chuyển chủ đề: "Thật ra ta cũng đang định đi tìm ngươi, đã đưa ngươi về Thẩm gia rồi, ta cũng nên về môn phái."
Thẩm Dao Chu sửng sốt, gần như chậm chạp mới phản ứng lại, Phó Sinh Hàn là người của Thái Sơ Kiếm Tông.
Những ngày này hai người vẫn luôn ở bên nhau, nàng đã quên mất chuyện này.
Nghĩ đến Thái Sơ Kiếm Tông đối xử với hắn như vậy, những lời nàng muốn nói lại không thể nói ra.
Phó Sinh Hàn vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của nàng, thấy vậy liền nói: "Ngươi tìm ta là có chuyện liên quan đến ta sao?”
Hắn thật sự quá nhạy bén, Thẩm Dao Chu cũng không muốn lấy danh nghĩa vì hắn tốt mà lừa hắn, bèn kể thân thế của hắn cho hắn nghe.
Phó Sinh Hàn sửng sốt, nhưng hắn vẫn không ngắt lời Thẩm Dao Chu.
Thẩm Dao Chu nói xong, ánh mắt lo lắng nhìn hắn: "Ngươi... không sao chứ?"
Phó Sinh Hàn ngẩn ngợ, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn thắc mắc tại sao sư phụ không thích hắn, cũng vẫn luôn muốn biết những ký ức đã mất của hắn rốt cuộc là gì.
Nhưng khi thực sự biết được lại hoang đường đến vậy, khiến hắn không dám tin.
Thiên phú mà hắn tự hào, hóa ra chỉ là Kiếm Cốt nuôi hộ cho người khác.
Đầu hắn đột nhiên đau dữ dội.
Phó Sinh Hàn cảm thấy cả người như đang chìm nổi trong biển, rất nhiều ký ức bị chôn vùi như đàn cá, gào thét lao qua bên cạnh hắn.
Một đoạn lại một đoạn.
Từ khi hắn có ký ức, vẫn luôn sống trong một căn phòng rất nhỏ và tối tăm, nơi này không chỉ có một căn phòng, còn có những đứa trẻ khác tuổi tác gần bằng hắn, chúng như gia súc bị nhốt ở đây.
Không lâu sau, sẽ có người vào mang một đứa trẻ đi, chỉ cần bị mang đi là không bao giờ quay lại nữa.
Phó Sinh Hàn không biết bị mang đi có ý nghĩa gì, nhưng không thể kìm nén được mà sinh ra sợ hãi.
Nơi hắn ở chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, ánh sáng lọt vào rất ít, thỉnh thoảng Phó Sinh Hàn sẽ trèo lên tường, cố gắng nhìn ra ngoài từ ô cửa sổ nhỏ đó.
Những người canh giữ bọn họ là mấy tu sĩ, thỉnh thoảng sẽ tùy tiện nói vài câu chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nói vài chuyện về tu luyện.
Phó Sinh Hàn cố gắng ghi nhớ từng chữ bọn họ nói.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nói "Thiên linh căn vẫn là thảm nhất, cơ bản rút ra là chết".
"Kiếm Cốt rút ra còn có thể sống, nhưng một phàm nhân có tác dụng gì, thà c.h.ế.t cho xong còn hơn đau khổ cả đời."
"Đúng vậy, đời này gặp phải số phận như vậy còn không bằng c.h.ế.t đi cho rồi."
Phó Sinh Hàn dần dần hiểu ra, bọn họ nói chính là đám người như hắn, trong cơ thể bọn họ có Thiên linh căn, Kiếm Cốt, vốn là thiên phú khiến người khác phải hâm mộ, nhưng những thứ này thật ra không thuộc về bọn họ, bọn họ chỉ là một đám vật chứa được chế tạo ra, đợi đến khi thiên phú trong cơ thể trưởng thành, sẽ bị lấy ra, sau đó bọn họ sẽ bị vứt đi như rác rưởi.