Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 221
Thẩm Dao Chu: "..."
Ân Vãn đang nói cười, đột nhiên sắc mặt thay đổi, cơ thể mềm nhũn, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Vân Chiếu Ly sắc mặt đại biến, lập tức lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng ta, một lúc lâu sau, Ân Vãn mới từ từ hồi phục bình thường, nhưng vẫn rất yếu ớt: "Để muội muội chê cười rồi."
Khi Ân Vãn phát bệnh, Thẩm Dao Chu đã dùng tia X quét toàn thân nàng ta.
Phát hiện ra rằng toàn bộ linh mạch của Ân Vãn đều bị đứt, cho dù đã dùng đan dược thì cũng chỉ có thể làm dịu, vết thương trên linh mạch vẫn còn đó.
Xem ra Vân Chiếu Ly trước đó nghe thấy nàng là y tu nên mới thay đổi chủ ý, chẳng lẽ là muốn nàng chữa bệnh cho Ân Vãn?
Ngay lúc này, hệ thống đột nhiên ban bố nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ nhánh ban bố: Sửa chữa linh mạch cho Ân Vãn]
[Hạn nhiệm vụ: Bảy ngày]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Rương báu vàng X1]
Thẩm Dao Chu sửng sốt, đây có lẽ là nhiệm vụ nhánh có phần thưởng hậu hĩnh nhất mà hệ thống từng đưa ra, hơn nữa thời hạn còn có đến bảy ngày!
Theo tính cách của hệ thống này, vết thương của Ân Vãn rốt cuộc phải khó khăn đến mức nào đây!
Nhưng dù thế nào thì Thẩm Dao Chu cũng phải nhận nhiệm vụ này. Vẻ mặt thất thần của nàng khiến Ân Vấn tưởng rằng mình đã làm nàng sợ, áy náy nói: "Dao Chu muội muội, dáng vẻ phát bệnh của ta có làm ngươi sợ không?”
Thẩm Dao Chu hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không phải, ta chỉ đang nghĩ, ta có thể chữa khỏi cho Ân tỷ tỷ không."
Ân Vãn sửng sốt: "Ngươi là y tu?"
Thẩm Dao Chu gật đầu.
Ân Vãn: "Thật khéo quá, ta cũng là y tul"
Thẩm Dao Chu: "222?"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Ân Vấn thoáng hiện lên một chút ửng hồng: "Ta nói sao ta thấy muội muội quen thuộc đến vậy, tu sĩ tu y đạo quá ít, rất khó mới gặp được một người, ta và muội muội quả là có duyên."
Điều này lại là điều mà Thẩm Dao Chu không ngờ tới.
Rốt cuộc thì truyên thuyết vê Vân Chiếu Ly hầu như ai cũng biết, nhưng về thê tử của hắn là Ân Vãn lại ít người biết đến, ngoài cái tên này ra thì chỉ được dùng để chứng minh tình cảm sâu đậm của Vân Chiếu Ly, ai mà ngờ được nàng lại là một y tul
Ân Vãn dường như thực sự rất phấn khích, kéo Thẩm Dao Chu nói chuyện không ngừng, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta đã trở nên uể oải, Vân Chiếu Ly chỉ có thể nghiêm nghị ngăn cản nàng ta: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, đợi khỏe hơn rồi nói chuyện sau."
Ân Vãn có chút không nỡ.
Vân Chiếu Ly chỉ có thể nói: "Ta sẽ để bọn họ ở lại nhà một thời gian, nàng muốn trò chuyện với nàng ấy thì lúc nào cũng được, nhưng trước tiên nàng phải dưỡng bệnh cho khỏe."
Ân Vẫn: "Nhưng mà..."
Ánh mắt của Vân Chiếu Ly như kiếm đ.â.m về phía Thẩm Dao Chu, nàng chỉ có thể tiến lên nói: "Ân tỷ tỷ, tỷ đi nghỉ ngơi trước đi, ta đảm bảo khi tỷ tỉnh lại sẽ nhìn thấy ta."
Nàng khuyên một lúc, Ân Vãn mới bất đắc dĩ để Vân Chiếu Ly bế về phòng.
Đợi bóng dáng hai người biến mất sau cánh cửa, Thẩm Dao Chu mới nắm lấy cánh tay Phó Sinh Hàn: "Ta hơi choáng."
Phó Sinh Hàn mặc dù sau khi biết bọn họ đã vào Lan Nhân bí cảnh cũng có chút kinh ngạc, nhưng lúc này đã bình tĩnh lại: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Không phải sợ. Thẩm Dao Chu ngây ngốc nói: "Ta chỉ đột nhiên cảm thấy, Lăng Tân Nguyệt làm y tá trưởng cho ta có hơi phí phạm nhân tài."
Ân Vãn đang nói cười, đột nhiên sắc mặt thay đổi, cơ thể mềm nhũn, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Vân Chiếu Ly sắc mặt đại biến, lập tức lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng ta, một lúc lâu sau, Ân Vãn mới từ từ hồi phục bình thường, nhưng vẫn rất yếu ớt: "Để muội muội chê cười rồi."
Khi Ân Vãn phát bệnh, Thẩm Dao Chu đã dùng tia X quét toàn thân nàng ta.
Phát hiện ra rằng toàn bộ linh mạch của Ân Vãn đều bị đứt, cho dù đã dùng đan dược thì cũng chỉ có thể làm dịu, vết thương trên linh mạch vẫn còn đó.
Xem ra Vân Chiếu Ly trước đó nghe thấy nàng là y tu nên mới thay đổi chủ ý, chẳng lẽ là muốn nàng chữa bệnh cho Ân Vãn?
Ngay lúc này, hệ thống đột nhiên ban bố nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ nhánh ban bố: Sửa chữa linh mạch cho Ân Vãn]
[Hạn nhiệm vụ: Bảy ngày]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Rương báu vàng X1]
Thẩm Dao Chu sửng sốt, đây có lẽ là nhiệm vụ nhánh có phần thưởng hậu hĩnh nhất mà hệ thống từng đưa ra, hơn nữa thời hạn còn có đến bảy ngày!
Theo tính cách của hệ thống này, vết thương của Ân Vãn rốt cuộc phải khó khăn đến mức nào đây!
Nhưng dù thế nào thì Thẩm Dao Chu cũng phải nhận nhiệm vụ này. Vẻ mặt thất thần của nàng khiến Ân Vấn tưởng rằng mình đã làm nàng sợ, áy náy nói: "Dao Chu muội muội, dáng vẻ phát bệnh của ta có làm ngươi sợ không?”
Thẩm Dao Chu hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không phải, ta chỉ đang nghĩ, ta có thể chữa khỏi cho Ân tỷ tỷ không."
Ân Vãn sửng sốt: "Ngươi là y tu?"
Thẩm Dao Chu gật đầu.
Ân Vãn: "Thật khéo quá, ta cũng là y tul"
Thẩm Dao Chu: "222?"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Ân Vấn thoáng hiện lên một chút ửng hồng: "Ta nói sao ta thấy muội muội quen thuộc đến vậy, tu sĩ tu y đạo quá ít, rất khó mới gặp được một người, ta và muội muội quả là có duyên."
Điều này lại là điều mà Thẩm Dao Chu không ngờ tới.
Rốt cuộc thì truyên thuyết vê Vân Chiếu Ly hầu như ai cũng biết, nhưng về thê tử của hắn là Ân Vãn lại ít người biết đến, ngoài cái tên này ra thì chỉ được dùng để chứng minh tình cảm sâu đậm của Vân Chiếu Ly, ai mà ngờ được nàng lại là một y tul
Ân Vãn dường như thực sự rất phấn khích, kéo Thẩm Dao Chu nói chuyện không ngừng, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta đã trở nên uể oải, Vân Chiếu Ly chỉ có thể nghiêm nghị ngăn cản nàng ta: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, đợi khỏe hơn rồi nói chuyện sau."
Ân Vãn có chút không nỡ.
Vân Chiếu Ly chỉ có thể nói: "Ta sẽ để bọn họ ở lại nhà một thời gian, nàng muốn trò chuyện với nàng ấy thì lúc nào cũng được, nhưng trước tiên nàng phải dưỡng bệnh cho khỏe."
Ân Vẫn: "Nhưng mà..."
Ánh mắt của Vân Chiếu Ly như kiếm đ.â.m về phía Thẩm Dao Chu, nàng chỉ có thể tiến lên nói: "Ân tỷ tỷ, tỷ đi nghỉ ngơi trước đi, ta đảm bảo khi tỷ tỉnh lại sẽ nhìn thấy ta."
Nàng khuyên một lúc, Ân Vãn mới bất đắc dĩ để Vân Chiếu Ly bế về phòng.
Đợi bóng dáng hai người biến mất sau cánh cửa, Thẩm Dao Chu mới nắm lấy cánh tay Phó Sinh Hàn: "Ta hơi choáng."
Phó Sinh Hàn mặc dù sau khi biết bọn họ đã vào Lan Nhân bí cảnh cũng có chút kinh ngạc, nhưng lúc này đã bình tĩnh lại: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Không phải sợ. Thẩm Dao Chu ngây ngốc nói: "Ta chỉ đột nhiên cảm thấy, Lăng Tân Nguyệt làm y tá trưởng cho ta có hơi phí phạm nhân tài."