Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 216
Nhưng hắn lại lắc đầu.
"Nếu không g.i.ế.c c.h.ế.t Hứa Tinh Dạ, ta thà rằng tiên đồ đứt đoạn, vĩnh viễn không được tái sinhI"
Nói xong, hắn liền lao về hướng ngược lại.
Thẩm Dao Chu: "Ngươi muốn làm gì..."
Nàng còn chưa nói hết lời, sắc mặt Phó Sinh Hàn đã thay đổi: "Không hay rồi, hắn muốn tự bạo nguyên anhl"
Không chỉ hai người bọn họ nhận ra, Hứa Tinh Dạ cũng nhận ra, hắn vừa bay vào bên trong, vừa gào thét ra lệnh cho những tu sĩ khác chặn Ninh Tĩnh Thu lại.
Tất cả các linh khí đều nhắm vào Ninh Tĩnh Thu, vô số mũi tên linh lực gần như b.ắ.n hắn thành cái sàng.
Nhưng Ninh Tĩnh Thu đã ôm quyết tâm phải chết, hắn thậm chí còn không thèm né tránh, không chút do dự lao về phía Hứa Tinh Dạ, cơ thể hắn bùng phát ra ánh sáng chói lọi, tiếng gào thét chói tai và tiếng nổ vang lên, linh lực khổng lồ tạo thành một cơn lốc xoáy, cuốn cả hang động vào trong.
Hang động sụp đổ, tất cả các pháp trận và linh khí đều bị cơn lốc xoáy linh lực này ảnh hưởng, cũng lần lượt bùng phát ra ánh sáng, hai luồng linh lực va chạm, hóa thành một cơn bão linh lực kinh hoàng.
Phó Sinh Hàn chỉ kịp dùng linh lực hộ thể bảo vệ hai người, liền bị lực xung kích cực lớn hất văng ra ngoài.
Trong cơn bão linh lực cuông bạo này, bọn họ giống như một chiếc lá khô bị cuốn lên trời, linh lực không ngừng bị tiêu hao, may mắn là khi sắp cạn kiệt, cơn bão cuối cùng cũng dần lắng xuống.
Thẩm Dao Chu nhìn thấy vách đá ngày càng gần, nhưng nàng đã không còn chút linh lực nào để bảo vệ bản thân.
Trước khi ngất đi, nàng chỉ muốn nói một câu.
Lăng Tân Nguyệt!
Không được gây ra bất kỳ sóng gió nào nữa! Viết cho ta một bộ truyện sảng văn nữ cường bình an vô sự đến cùng!!
Lan Nhân bí cảnh, các tu sĩ Phá Nhạc Kiếm Tông hợp lực g.i.ế.c c.h.ế.t một con hổ giao, đang thu dọn chiến lợi phẩm.
Bọn họ đã vào bí cảnh gần hai mươi ngày, dựa vào kinh nghiệm được đúc kết từ những bậc tiền bối từng vào Lan Nhân bí cảnh trước đây, cho đến nay cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là nếu muốn đi tiếp, bọn họ phải tự mình mò mẫm.
Vì vậy, Yến Phi liền cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ để điều tức, đợi điều chỉnh trạng thái xong rồi mới đi tiếp.
Sau đó nàng ta mới đi đến bên cạnh Thẩm Túy An: "Sư đệ, ta thấy kiếm pháp của ngươi vừa rồi mạnh hơn trước rất nhiều, lần này rời khỏi Lan Nhân bí cảnh, ngươi hẳn là sẽ tấn cấp."
Thẩm Túy An gật đầu nhưng có chút mất tập trung: "Có lẽ không thành vấn đề, lần này vào bí cảnh ta thu hoạch được không ít."
Yến Phi hỏi: "Sư đệ, ngươi có tâm sự gì sao?”
Thẩm Túy An khẽ thở dài: "Yến sư tỷ, không biết vì sao mấy ngày nay ta luôn cảm thấy bất an, có chút lo lắng cho Dao Chu." Yến Phi bất lực: "Dao Chu bọn họ ở nhà làm sao có thể có nguy hiểm gì, ngươi chỉ là lo lắng quá mà thôi."
"Có lẽ vậy." Thẩm Túy An lắc đầu: "Tiên Vân Môn ở bên cạnh rình rập, ta không yên tâm."
"Tiên Vân Môn có ngang ngược đến mấy thì cũng chỉ là một môn phái y tu, không đến mức xông vào tận cửa, huống hồ Dao Chu thông minh lanh lợi, ngươi cứ yên tâm đi."
Yến Phi nói xong, thấy hắn vẫn có chút lo lắng liền trêu chọc: "Trước đây ta không thấy ngươi là người hay lo lắng như vậy, ngươi quản nàng chặt thế, bảo sao Dao Chu lại gọi ngươi là cha."
Thẩm Túy An: "...
"Nếu không g.i.ế.c c.h.ế.t Hứa Tinh Dạ, ta thà rằng tiên đồ đứt đoạn, vĩnh viễn không được tái sinhI"
Nói xong, hắn liền lao về hướng ngược lại.
Thẩm Dao Chu: "Ngươi muốn làm gì..."
Nàng còn chưa nói hết lời, sắc mặt Phó Sinh Hàn đã thay đổi: "Không hay rồi, hắn muốn tự bạo nguyên anhl"
Không chỉ hai người bọn họ nhận ra, Hứa Tinh Dạ cũng nhận ra, hắn vừa bay vào bên trong, vừa gào thét ra lệnh cho những tu sĩ khác chặn Ninh Tĩnh Thu lại.
Tất cả các linh khí đều nhắm vào Ninh Tĩnh Thu, vô số mũi tên linh lực gần như b.ắ.n hắn thành cái sàng.
Nhưng Ninh Tĩnh Thu đã ôm quyết tâm phải chết, hắn thậm chí còn không thèm né tránh, không chút do dự lao về phía Hứa Tinh Dạ, cơ thể hắn bùng phát ra ánh sáng chói lọi, tiếng gào thét chói tai và tiếng nổ vang lên, linh lực khổng lồ tạo thành một cơn lốc xoáy, cuốn cả hang động vào trong.
Hang động sụp đổ, tất cả các pháp trận và linh khí đều bị cơn lốc xoáy linh lực này ảnh hưởng, cũng lần lượt bùng phát ra ánh sáng, hai luồng linh lực va chạm, hóa thành một cơn bão linh lực kinh hoàng.
Phó Sinh Hàn chỉ kịp dùng linh lực hộ thể bảo vệ hai người, liền bị lực xung kích cực lớn hất văng ra ngoài.
Trong cơn bão linh lực cuông bạo này, bọn họ giống như một chiếc lá khô bị cuốn lên trời, linh lực không ngừng bị tiêu hao, may mắn là khi sắp cạn kiệt, cơn bão cuối cùng cũng dần lắng xuống.
Thẩm Dao Chu nhìn thấy vách đá ngày càng gần, nhưng nàng đã không còn chút linh lực nào để bảo vệ bản thân.
Trước khi ngất đi, nàng chỉ muốn nói một câu.
Lăng Tân Nguyệt!
Không được gây ra bất kỳ sóng gió nào nữa! Viết cho ta một bộ truyện sảng văn nữ cường bình an vô sự đến cùng!!
Lan Nhân bí cảnh, các tu sĩ Phá Nhạc Kiếm Tông hợp lực g.i.ế.c c.h.ế.t một con hổ giao, đang thu dọn chiến lợi phẩm.
Bọn họ đã vào bí cảnh gần hai mươi ngày, dựa vào kinh nghiệm được đúc kết từ những bậc tiền bối từng vào Lan Nhân bí cảnh trước đây, cho đến nay cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là nếu muốn đi tiếp, bọn họ phải tự mình mò mẫm.
Vì vậy, Yến Phi liền cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ để điều tức, đợi điều chỉnh trạng thái xong rồi mới đi tiếp.
Sau đó nàng ta mới đi đến bên cạnh Thẩm Túy An: "Sư đệ, ta thấy kiếm pháp của ngươi vừa rồi mạnh hơn trước rất nhiều, lần này rời khỏi Lan Nhân bí cảnh, ngươi hẳn là sẽ tấn cấp."
Thẩm Túy An gật đầu nhưng có chút mất tập trung: "Có lẽ không thành vấn đề, lần này vào bí cảnh ta thu hoạch được không ít."
Yến Phi hỏi: "Sư đệ, ngươi có tâm sự gì sao?”
Thẩm Túy An khẽ thở dài: "Yến sư tỷ, không biết vì sao mấy ngày nay ta luôn cảm thấy bất an, có chút lo lắng cho Dao Chu." Yến Phi bất lực: "Dao Chu bọn họ ở nhà làm sao có thể có nguy hiểm gì, ngươi chỉ là lo lắng quá mà thôi."
"Có lẽ vậy." Thẩm Túy An lắc đầu: "Tiên Vân Môn ở bên cạnh rình rập, ta không yên tâm."
"Tiên Vân Môn có ngang ngược đến mấy thì cũng chỉ là một môn phái y tu, không đến mức xông vào tận cửa, huống hồ Dao Chu thông minh lanh lợi, ngươi cứ yên tâm đi."
Yến Phi nói xong, thấy hắn vẫn có chút lo lắng liền trêu chọc: "Trước đây ta không thấy ngươi là người hay lo lắng như vậy, ngươi quản nàng chặt thế, bảo sao Dao Chu lại gọi ngươi là cha."
Thẩm Túy An: "...