Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 206
Nhưng Thiên Vấn Các là một nơi có thể giúp người ta thực hiện nguyện vọng, chỉ cần có thể trả giá đủ, cái gì cũng có thể có.
Giọng điệu của Hứa Tinh Dạ lạnh lùng như đang kể chuyện của người khác: "Ta đã nói rồi, phụ thân ta là một kiếm tu, cho nên khi ta ra đời, ông ấy phát hiện ta không thể luyện kiếm liền rất không hài lòng, sự không hài lòng này thậm chí khiến kiếm tâm của ông ấy xuất hiện khuyết điểm, vì vậy ông ấy đã tìm đến Thiên Vấn Các, muốn giải quyết vấn đề này."
"Thiên Vấn Các đã cho ông ấy một đứa trẻ, trong cơ thể đứa trẻ này có một khối Kiếm Cốt bẩm sinh, chỉ cần Kiếm Cốt trưởng thành, ta có thể lấy nó ra và gắn vào cơ thể mình, kiếm thuật của nó, tu vi của nó, đều sẽ thuộc về ta."
"Nói ra thì phụ thân ta đối với ta thực sự rất tốt, ông ấy đã bỏ ra một cái giá lớn như vậy để nuôi dưỡng cho ta một khối Kiếm Cốt, cho dù sau này ông ấy bị người ta giam cầm, sắp c.h.ế.t đến nơi vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, mất nhiều năm công sức như vậy, chỉ để đưa khối Kiếm Cốt này đến trước mặt ta.
"Có phải nghe rất quen không?" Hứa Tinh Dạ hạ thấp giọng: "Ngươi có tò mò không, đứa trẻ đó rốt cuộc là do ai tạo ra, là ai mang đến cho phụ thân ta?"
Trái tim Thẩm Dao Chu đập thình thịch nhưng tay chân nàng lại lạnh ngắt, lời nói của Hứa Tinh Dạ như dòng nước ầm ầm, từng đợt xối vào đầu nàng.
Nàng đột nhiên nhớ lại, ở Thành Doanh, Phó Sinh Hàn đã nói với nàng, một vị tiền bối đã dạy hắn kiếm pháp, trước khi lâm chung hy vọng hắn có thể giúp ông ấy tìm được con trai, Phó Sinh Hàn nói rất bình thản nhưng trong lời nói lại có một chút ghen tỊ.
Hắn ở Thái Sơ Kiếm Tông bị coi như công cụ, chưa từng được hưởng chút ấm áp nào, có lẽ hắn cũng coi vị tiền bối kia như trưởng bối, cho nên hắn vì một lời hứa mà tốn hết tâm sức tìm đến Hứa Tinh Dạ.
Thế nhưng, lại là kết quả như vậy sao?!
Trái tim Thẩm Dao Chu như bị bóp nghẹt, gần như mang theo sự căm hận hỏi: "Ngươi đã làm gì hắn?"
"Ta không làm gì cả."
Hứa Tinh Dạ thản nhiên nói: "Ta không có hứng thú với Kiếm Cốt bẩm sinh, nhưng ta rất hứng thú với người có thể tạo ra Kiếm Cốt bẩm sinh."
"Chắc hẳn ngươi cũng đã đoán ra rồi, mẫu thân ngươi chính là người của Thiên Vấn Các, những người như Phó Sinh Hàn, bà ta không biết đã tạo ra bao nhiêu, ngươi thê sống thề c.h.ế.t nói rằng cứu người chữa bệnh, nhưng những thứ ngươi học vốn dĩ đã nhuốm đầy m.á.u tươi, không phải sao?"
Đầu óc Thẩm Dao Chu rối bời, vô số thứ vụn vặt giống như những mảnh giấy vụn bị xé nát, nàng căn bản không thể ghép chúng lại với nhau.
Nhưng khi nghe thấy câu nói này của Hứa Tinh Dạ, nàng đột nhiên bình tính lại.
Hứa Tinh Dạ nhiêu có hứng thú nhìn nàng, hắn quá hiểu cách hủy diệt niềm tin của một người, nhìn những người đó vùng vẫy chìm đắm, quả thực là một chuyện rất thú vị.
Hơn nữa, người càng kiên định càng cố chấp, một khi bị hủy diệt, ngược lại càng dễ dàng đi trên con đường ngược lại với trước kia.
Hắn chờ đợi khoảnh khắc Thẩm Dao Chu hoàn toàn sụp đổ. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Thẩm Dao Chu sụp đổ chỉ trong một thời gian rất ngắn, rất nhanh đã trở lại bình thường, thậm chí còn bình tĩnh hơn.
Nàng chậm rãi nói: "Y thuật là công cụ, vốn không phân tốt xấu, người có thể đưa ra quyết định là con người."
Giọng điệu của Hứa Tinh Dạ lạnh lùng như đang kể chuyện của người khác: "Ta đã nói rồi, phụ thân ta là một kiếm tu, cho nên khi ta ra đời, ông ấy phát hiện ta không thể luyện kiếm liền rất không hài lòng, sự không hài lòng này thậm chí khiến kiếm tâm của ông ấy xuất hiện khuyết điểm, vì vậy ông ấy đã tìm đến Thiên Vấn Các, muốn giải quyết vấn đề này."
"Thiên Vấn Các đã cho ông ấy một đứa trẻ, trong cơ thể đứa trẻ này có một khối Kiếm Cốt bẩm sinh, chỉ cần Kiếm Cốt trưởng thành, ta có thể lấy nó ra và gắn vào cơ thể mình, kiếm thuật của nó, tu vi của nó, đều sẽ thuộc về ta."
"Nói ra thì phụ thân ta đối với ta thực sự rất tốt, ông ấy đã bỏ ra một cái giá lớn như vậy để nuôi dưỡng cho ta một khối Kiếm Cốt, cho dù sau này ông ấy bị người ta giam cầm, sắp c.h.ế.t đến nơi vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, mất nhiều năm công sức như vậy, chỉ để đưa khối Kiếm Cốt này đến trước mặt ta.
"Có phải nghe rất quen không?" Hứa Tinh Dạ hạ thấp giọng: "Ngươi có tò mò không, đứa trẻ đó rốt cuộc là do ai tạo ra, là ai mang đến cho phụ thân ta?"
Trái tim Thẩm Dao Chu đập thình thịch nhưng tay chân nàng lại lạnh ngắt, lời nói của Hứa Tinh Dạ như dòng nước ầm ầm, từng đợt xối vào đầu nàng.
Nàng đột nhiên nhớ lại, ở Thành Doanh, Phó Sinh Hàn đã nói với nàng, một vị tiền bối đã dạy hắn kiếm pháp, trước khi lâm chung hy vọng hắn có thể giúp ông ấy tìm được con trai, Phó Sinh Hàn nói rất bình thản nhưng trong lời nói lại có một chút ghen tỊ.
Hắn ở Thái Sơ Kiếm Tông bị coi như công cụ, chưa từng được hưởng chút ấm áp nào, có lẽ hắn cũng coi vị tiền bối kia như trưởng bối, cho nên hắn vì một lời hứa mà tốn hết tâm sức tìm đến Hứa Tinh Dạ.
Thế nhưng, lại là kết quả như vậy sao?!
Trái tim Thẩm Dao Chu như bị bóp nghẹt, gần như mang theo sự căm hận hỏi: "Ngươi đã làm gì hắn?"
"Ta không làm gì cả."
Hứa Tinh Dạ thản nhiên nói: "Ta không có hứng thú với Kiếm Cốt bẩm sinh, nhưng ta rất hứng thú với người có thể tạo ra Kiếm Cốt bẩm sinh."
"Chắc hẳn ngươi cũng đã đoán ra rồi, mẫu thân ngươi chính là người của Thiên Vấn Các, những người như Phó Sinh Hàn, bà ta không biết đã tạo ra bao nhiêu, ngươi thê sống thề c.h.ế.t nói rằng cứu người chữa bệnh, nhưng những thứ ngươi học vốn dĩ đã nhuốm đầy m.á.u tươi, không phải sao?"
Đầu óc Thẩm Dao Chu rối bời, vô số thứ vụn vặt giống như những mảnh giấy vụn bị xé nát, nàng căn bản không thể ghép chúng lại với nhau.
Nhưng khi nghe thấy câu nói này của Hứa Tinh Dạ, nàng đột nhiên bình tính lại.
Hứa Tinh Dạ nhiêu có hứng thú nhìn nàng, hắn quá hiểu cách hủy diệt niềm tin của một người, nhìn những người đó vùng vẫy chìm đắm, quả thực là một chuyện rất thú vị.
Hơn nữa, người càng kiên định càng cố chấp, một khi bị hủy diệt, ngược lại càng dễ dàng đi trên con đường ngược lại với trước kia.
Hắn chờ đợi khoảnh khắc Thẩm Dao Chu hoàn toàn sụp đổ. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Thẩm Dao Chu sụp đổ chỉ trong một thời gian rất ngắn, rất nhanh đã trở lại bình thường, thậm chí còn bình tĩnh hơn.
Nàng chậm rãi nói: "Y thuật là công cụ, vốn không phân tốt xấu, người có thể đưa ra quyết định là con người."