Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới
Chương 106
Thẩm Dao Chu: "Chúng ta nghe hộ vệ của Tiên Vân Môn nói ngươi phạm lỗi, bị đày đến đây chịu phạt."
"Phạm lỗi? Hai Bọn họ nói vậy sao?" Từ Chỉ Âm vừa khóc vừa cười, nhưng ánh mắt lại dần trở nên tàn nhẫn: "Lỗi duy nhất ta phạm phải chính là không nên vào Tiên Vân Môn, không nên vào dưới trướng lão già Mặc Sơ kia."
"Các ngươi có biết không? Ông ta căn bản không muốn dạy ta thuật luyện đan, chỉ coi ta như một nha hoàn chạy vặt, ta lén đi tham gia khảo hạch nội môn, ông ta biết được thì nổi trận lôi đình, tùy tiện tìm một cái cớ ném ta vào Thiên Nhẫn Cốc này! Thậm chí còn cố ý dung túng cho Bạch Kiều Kiều đánh ta...
Từ Chỉ Âm giống như đang rất cần tìm một chỗ để trút giận, kể hết những ấm ức mà nàng ta phải chịu trong môn phái.
Thẩm Dao Chu và Yến Phi đều không đành lòng nghe tiếp.
Từ Chỉ Âm không có bối cảnh gì, nàng ta có thể vào được Tiên Vân Môn, từng bước đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào chính mình.
Từ Chỉ Âm ôm chân, mặt úp vào đầu gối, không để Thẩm Dao Chu và Yến Phi nhìn thấy nước mắt của nàng ta, chỉ có đôi vai khẽ run lên.
Thẩm Dao Chu thấy chua xót trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng ta, cảm thấy cơ thể nàng ta cứng đờ, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, phát ra tiếng nức nở yếu ớt.
Yến Phi hoàn toàn tức giận: "Một môn phái như vậy còn ở lại làm gì! Cho dù đến một môn phái nhỏ cũng tốt hơn ở đây!"
Lúc này tâm trạng của Từ Chỉ Âm đã bình tĩnh hơn trước, nàng ta cười khổ lắc đầu: "Không được, nếu muốn rời khỏi Tiên Vân Môn thì phải chết, hoặc là tự phế tu vi."
"Cảm ơn các ngươi đã đến tìm ta." Nàng ta giả vờ thoải mái: "Nhưng không sao, chỉ cần chịu đựng thêm vài năm nữa, đợi ta vào được nội môn là tốt rồi."
"Thật sao?" Thẩm Dao Chu đột nhiên hỏi.
Nụ cười trên khóe môi Từ Chỉ Âm tắt ngấm, tuyệt vọng nói: "Thật hay giả thì có liên quan gì, chẳng lẽ ta còn có lựa chọn nào khác sao?"
"Ngươi có." Thẩm Dao Chu nói như đóng đỉnh chặt sắt: "Nếu ngươi muốn rời đi thì sẽ có."
Từ Chỉ Âm ngây người nhìn Thẩm Dao Chu.
Nàng ta bị sự kiên định trong mắt Thẩm Dao Chu lay động nhưng cuối cùng vẫn cười khổ lắc đầu: "Nhưng sau khi rời đi, ta có thể làm gì đây?"
"Ta chỉ biết luyện đan, những đơn thuốc mà ta học được đều là do môn phái dạy, nếu rời đi thì không thể dùng nữa, đến lúc đó ta không có tu vi, lại chẳng biết gì, chẳng phải giống như phế nhân sao?"
Thẩm Dao Chu lấy đơn thuốc gây mê đưa cho Từ Chỉ Âm.
Từ Chỉ Âm nhìn là biết ngay đây là một đơn thuốc mới, còn là đơn thuốc hoàn chỉnh, tay đều run rẩy: "Vì, vì sao..."
Thẩm Dao Chu nói: "Đây chính là mục đích ta đến tìm ngươi, năng lực của ngươi rất mạnh, nếu ngươi đồng ý, ta hy vọng ngươi có thể gia nhập đội của ta.
Từ Chỉ Âm nắm chặt ngọc giản, vừa thấy buồn cười vừa thấy ấm lòng.
Sư môn của nàng ta đề phòng nàng ta, đàn áp nàng ta, nhưng một "người lạ" như Thẩm Dao Chu chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn lại tin tưởng nàng ta như vậy, thậm chí còn trực tiếp đưa thứ quan trọng như vậy cho nàng ta. Nàng ta cắn chặt môi: "Ngươi không sợ ta giao thứ này cho môn phái, đổi lấy cơ hội vào nội môn sao?" Thẩm Dao Chu nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi thật sự làm vậy, chính là ngươi thiển cận, người như vậy cũng không xứng hợp tác với ta."
"Phạm lỗi? Hai Bọn họ nói vậy sao?" Từ Chỉ Âm vừa khóc vừa cười, nhưng ánh mắt lại dần trở nên tàn nhẫn: "Lỗi duy nhất ta phạm phải chính là không nên vào Tiên Vân Môn, không nên vào dưới trướng lão già Mặc Sơ kia."
"Các ngươi có biết không? Ông ta căn bản không muốn dạy ta thuật luyện đan, chỉ coi ta như một nha hoàn chạy vặt, ta lén đi tham gia khảo hạch nội môn, ông ta biết được thì nổi trận lôi đình, tùy tiện tìm một cái cớ ném ta vào Thiên Nhẫn Cốc này! Thậm chí còn cố ý dung túng cho Bạch Kiều Kiều đánh ta...
Từ Chỉ Âm giống như đang rất cần tìm một chỗ để trút giận, kể hết những ấm ức mà nàng ta phải chịu trong môn phái.
Thẩm Dao Chu và Yến Phi đều không đành lòng nghe tiếp.
Từ Chỉ Âm không có bối cảnh gì, nàng ta có thể vào được Tiên Vân Môn, từng bước đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào chính mình.
Từ Chỉ Âm ôm chân, mặt úp vào đầu gối, không để Thẩm Dao Chu và Yến Phi nhìn thấy nước mắt của nàng ta, chỉ có đôi vai khẽ run lên.
Thẩm Dao Chu thấy chua xót trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng ta, cảm thấy cơ thể nàng ta cứng đờ, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, phát ra tiếng nức nở yếu ớt.
Yến Phi hoàn toàn tức giận: "Một môn phái như vậy còn ở lại làm gì! Cho dù đến một môn phái nhỏ cũng tốt hơn ở đây!"
Lúc này tâm trạng của Từ Chỉ Âm đã bình tĩnh hơn trước, nàng ta cười khổ lắc đầu: "Không được, nếu muốn rời khỏi Tiên Vân Môn thì phải chết, hoặc là tự phế tu vi."
"Cảm ơn các ngươi đã đến tìm ta." Nàng ta giả vờ thoải mái: "Nhưng không sao, chỉ cần chịu đựng thêm vài năm nữa, đợi ta vào được nội môn là tốt rồi."
"Thật sao?" Thẩm Dao Chu đột nhiên hỏi.
Nụ cười trên khóe môi Từ Chỉ Âm tắt ngấm, tuyệt vọng nói: "Thật hay giả thì có liên quan gì, chẳng lẽ ta còn có lựa chọn nào khác sao?"
"Ngươi có." Thẩm Dao Chu nói như đóng đỉnh chặt sắt: "Nếu ngươi muốn rời đi thì sẽ có."
Từ Chỉ Âm ngây người nhìn Thẩm Dao Chu.
Nàng ta bị sự kiên định trong mắt Thẩm Dao Chu lay động nhưng cuối cùng vẫn cười khổ lắc đầu: "Nhưng sau khi rời đi, ta có thể làm gì đây?"
"Ta chỉ biết luyện đan, những đơn thuốc mà ta học được đều là do môn phái dạy, nếu rời đi thì không thể dùng nữa, đến lúc đó ta không có tu vi, lại chẳng biết gì, chẳng phải giống như phế nhân sao?"
Thẩm Dao Chu lấy đơn thuốc gây mê đưa cho Từ Chỉ Âm.
Từ Chỉ Âm nhìn là biết ngay đây là một đơn thuốc mới, còn là đơn thuốc hoàn chỉnh, tay đều run rẩy: "Vì, vì sao..."
Thẩm Dao Chu nói: "Đây chính là mục đích ta đến tìm ngươi, năng lực của ngươi rất mạnh, nếu ngươi đồng ý, ta hy vọng ngươi có thể gia nhập đội của ta.
Từ Chỉ Âm nắm chặt ngọc giản, vừa thấy buồn cười vừa thấy ấm lòng.
Sư môn của nàng ta đề phòng nàng ta, đàn áp nàng ta, nhưng một "người lạ" như Thẩm Dao Chu chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn lại tin tưởng nàng ta như vậy, thậm chí còn trực tiếp đưa thứ quan trọng như vậy cho nàng ta. Nàng ta cắn chặt môi: "Ngươi không sợ ta giao thứ này cho môn phái, đổi lấy cơ hội vào nội môn sao?" Thẩm Dao Chu nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi thật sự làm vậy, chính là ngươi thiển cận, người như vậy cũng không xứng hợp tác với ta."