Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi
Chương 41
Không biết đã đi bao lâu, Lý Vinh Xuyên đẩy mạnh ta ngã xuống bãi cỏ.
Khoảnh khắc miệng được tự do, ta gào thét khản giọng, lồng n.g.ự.c phập phồng không ngừng vì sợ hãi: "Cứu mạng, cứu với!"
Lý Vinh Xuyên giẫm lên bãi cỏ, giày giẫm lên cỏ phát ra tiếng kẽo kẹt, xung quanh tối đen như mực, hắn nhe răng cười nham hiểm từng bước ép sát.
"Lý Vinh Xuyên, ngươi dám động vào ta?" Ta cúi đầu hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình tỏ ra bình tĩnh, ta tự nhủ đi nhủ lại, không được sợ, đừng sợ, nhưng bàn tay run rẩy dưới ống tay áo lại không cách nào dừng lại được.
Móng tay phải bấm chặt vào tay trái, ta đột nhiên cao giọng: "Ta vừa mới chia tay Thái tử, hắn đang ở phía trước chờ ta. Chờ hắn phát hiện ta không thấy đâu, nhất định sẽ sai người đi tìm ta. Đến lúc đó, ngươi còn mạng mà sống sao?"
"Tiện nhân, ngươi dám uy h.i.ế.p ta." Lý Vinh Xuyên cúi người xuống, bóp cằm ta, một cái tát giáng xuống khiến má ta tê rần.
Hơi thở tanh tưởi trong miệng hắn phả hết lên mặt ta, khiến ta buồn nôn.
Hắn cười khẩy một tiếng, ngón tay vuốt ve má ta, ngay lập tức, một lưỡi d.a.o sắc lạnh kề sát vào má ta.
Lý Vinh Xuyên chậm rãi di chuyển lưỡi d.a.o dọc theo má ta: "Nhị muội muội, ngươi nói xem, khi hắn tìm thấy ngươi, con d.a.o này sẽ ở đâu đây?"
Lưng ta lạnh toát, đầu óc ong ong như muốn nổ tung, tên súc sinh này muốn mạng ta. Tim như nhảy lên tận cổ họng, toàn thân căng cứng như dây cung bị kéo căng, hơi thở cũng dồn dập.
"Ở đây?" Hắn sờ lên thắt lưng ta, mạnh mẽ giật ra, ném đi thật xa.
"Hay là ở đây?" Tay hắn sờ lên n.g.ự.c ta, hung hăng bóp mạnh.
Ta hoảng sợ vùng vẫy, lưỡi d.a.o sắc bén cứa qua mặt, ngay lập tức làm rách má ta, cơn đau bất ngờ ập đến, ta không kìm nén được hét lên, nước mắt kinh hoàng tuôn rơi đầy mặt.
"Nhị muội muội, nếu ngươi ngoan ngoãn một chút, ta còn có thể nể tình chúng ta có họ hàng, cho ngươi bớt chịu khổ."
Lý Vinh Xuyên tặc lưỡi hai tiếng, cảm thán: "Khuôn mặt này, bản thế tử thật sự không nỡ xuống tay."
Hắn thong thả cắm d.a.o vào vỏ đao bên hông, túm lấy cổ chân ta, kéo mạnh về phía sau, khiến ta đang định đứng dậy bỏ chạy lại ngã xuống đất.
Thân hình béo ú đè lên, ta lấy khuỷu tay đỡ, liều mạng đánh vào mặt hắn.
Giằng co một hồi, chuỗi hạt "Quỷ kiến sầu" trên tay ta bị đứt, những hạt châu b.ắ.n tung tóe ra xung quanh.
Hắn bị đau, dụi dụi mắt, càng thêm tức giận, hai chân đè chặt ta, hai tay khóa chặt vai ta, ra sức tát ta mấy cái.
Nhân lúc ta không thể phản kháng, tay hắn luồn vào trong lớp áo rộng thùng thình của ta, men theo mép dưới yếm bắt đầu xé toạc.
Dưới thân ta là mặt đất gồ ghề, những viên đá nhỏ và cành cây cào vào lưng ta, trời rất tối, hình như còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập lại ập đến, ta ngừng chống cự.
"Như vậy mới phải chứ."
Lý Vinh Xuyên giật đứt dây yếm, cười khẩy hai tiếng: "Trở thành nữ nhân của gia, sau khi ngươi c.h.ế.t gia cũng sẽ đốt cho ngươi ít tiền giấy."
Ta giả vờ thuận theo, tay lại lặng lẽ mò tới bên hông Lý Vinh Xuyên, lấy ra con d.a.o găm, dùng hết sức đ.â.m vào lưng hắn.
Hắn hét lên một tiếng lăn khỏi người ta, tứ chi đau đớn co giật, hai mắt trừng trừng nhìn ta.
Ta ngồi xổm trước mặt hắn, dùng sức đ.â.m d.a.o vào n.g.ự.c hắn, một dòng m.á.u phun ra, b.ắ.n đúng vào mắt ta, khiến ta nhắm mắt lại.
Ta lau lung tung lên mặt, nhìn Lý Vinh Xuyên vẫn chưa c.h.ế.t hẳn: "Ngươi xem xem là ai g.i.ế.c ai trước."
Dao trắng vào d.a.o đỏ ra, ta nắm d.a.o đ.â.m vào rồi rút ra một cách máy móc, đ.â.m vào rồi rút ra.
Cuối cùng Lý Vinh Xuyên cũng không động đậy nữa.
Con d.a.o rơi khỏi tay, ta như bị rút hết sức lực, ngã ngồi xuống đất.
Ta xòe hai tay ra, toàn là m.á.u dính nhớp, mũi ngửi thấy toàn mùi tanh tưởi kinh khủng.
Ta mò mẫm trong bóng tối, tìm thấy thắt lưng của mình, rồi chậm rãi thắt lại.
Ta bò trên xác Lý Vinh Xuyên tìm chuỗi hạt của mình, chuỗi hạt Ân Cửu Dật mới tặng ta, ta còn chưa đeo được mấy ngày.
Một viên, hai viên... Ta quỳ trên đất, mượn ánh trăng yếu ớt mò mẫm xung quanh.
"Thu Hà, nàng đang làm gì vậy?" Một ngọn đèn sáng lên trên đầu ta, trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt hoảng hốt của Ân Cửu Thanh hiện ra.
"Ta đang tìm hạt châu." Ta thuận miệng đáp.
"Nàng tìm hạt châu gì, ta giúp nàng tìm."
Ân Cửu Thanh ngồi xổm xuống, giọng nói rất nhỏ: "Ta có đèn, ta giúp nàng tìm."
"Không cần ngàii lo." Ta gào lên với hắn, nước mắt lã chã rơi xuống: "Các ngươi đều là cùng một bọn, các ngươi đều là cùng một bọn, các ngươi là cùng một bọn."
"Sao ta lại có thể cùng một bọn với hắn? Ta là Thái tử ca ca của nàng, ta và nàng mới là cùng một bọn."
Hắn chậm rãi tiến lại gần ta, tay đặt lên vai ta, vừa chạm vào bờ vai trần trụi của ta, ta liền run lên, liên tục lùi về phía sau né tránh.
Hắn cởi áo khoác ngoài, thử khoác lên người ta.
Một giọt nước mắt từ từ, từ từ lăn xuống trên gương mặt Ân Cửu Thanh.
Hắn nhẹ nhàng tách tay ta ra, từ lòng bàn tay dính đầy m.á.u tươi móc ra từng viên hạt châu, giọng nói dịu dàng: "Buông tay ra, ta giúp nàng tìm."
"Minh Châu, sao còn chưa về?"
Ân Cửu Dật xách một chiếc đèn lưu ly, từ xa đi đến trước mặt ta.
Hắn giơ đèn quét một vòng, lạnh lùng liếc Ân Cửu Thanh một cái, rồi cúi người đưa tay về phía ta: "Chơi đủ chưa? Chúng ta về thôi."