Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi

Chương 27



Cảnh tượng này vừa đúng lúc bị Lục Ngữ Dung và Phương Hận Ngọc đang tay trong tay thưởng hoa cúc nhìn thấy.
Buổi tối, nha hoàn bên cạnh Lục Ngữ Dung gọi ta đến.
Khi ta đến, Phương Hận Ngọc cũng ở đó, hai người họ luôn như hình với bóng.
"Châu Châu, hôm nay gọi muội đến, có biết là vì chuyện gì không?" Ân Cửu Dật luôn gọi ta là "Châu Châu", nàng liền tưởng đó là tên gọi ở nhà của ta, bình thường luôn gọi ta như vậy.
Ta lắc đầu.
Nàng đứng dậy, đột nhiên tiến sát lại mặt ta, hành động bất ngờ khiến ta theo bản năng rùng mình một cái.
"Hôm nay biểu ca đổ mồ hôi đầy đầu, tại sao muội không lau cho huynh ấy?"
Nàng tiến lại gần hơn, hai tay "bốp" một tiếng đặt lên thanh gỗ bên cạnh ghế, dùng tư thế nhìn xuống để ép ta ngồi yên trên ghế, trừng mắt nhìn ta: "Nữ tử phải dịu dàng hiền thục, quan tâm phu quân, nam nhân đã đổ mồ hôi rồi, sao muội có thể thờ ơ được?"
Nàng buông tay phải ra, rút khăn tay từ bên hông ra rồi vung lên, đi đến trước mặt Phương Hận Ngọc đang uống trà, cúi người nhẹ nhàng dùng khăn lau mồ hôi trên trán Phương Hận Ngọc, vừa lau vừa nũng nịu nói: "Phu quân, chàng đổ mồ hôi rồi kìa, lau mồ hôi nhanh lên, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."
Trên mặt Phương Hận Ngọc lộ ra vẻ không tự nhiên, rất nhanh liền quay mặt đi.
Ta há hốc mồm nhìn cảnh tượng buồn cười này, không khỏi thầm nghĩ, hôm nay ăn nhầm thuốc gì rồi sao? Sao lại kỳ lạ như vậy.
"Học được chưa?" Đang ngẩn người, ánh mắt sắc bén như chim ưng đột nhiên b.ắ.n tới, Lục Ngữ Dung gật đầu thật mạnh: "Như vậy mới là phong thái của khuê tú, sau này muội cứ làm như vậy, biểu ca đổ mồ hôi thì muội cứ lau cho huynh ấy như vậy. Hận Ngọc, nói có đúng không?"
Phương Hận Ngọc khó chịu đẩy nàng ra, nhấp một ngụm trà, hắng giọng nói: "Đại khái là như vậy, ma ma đều dạy như vậy cả."

Vậy ta tự hỏi, bình thường hai người họ cũng đâu có làm vậy.
Rõ ràng hôm nay hai người họ cũng nhìn thấy Ân Cửu Dật đổ mồ hôi đầy đầu, cũng đâu thấy họ lại gần lau mồ hôi cho hắn.
"Ma ma dạy rằng, sau khi thành thân, nam nhân chính là trời, phải đoan trang hiểu lễ nghĩa, ở nhà chăm sóc phu quân dạy con. Phu quân dậy thì đừng quên mặc quần áo cho chàng, phu quân mệt thì đừng quên xoa bóp vai cho chàng…"
Lục Ngữ Dung ngồi ngay ngắn, hai tay đan vào nhau đặt trước người, nghiêm túc nói.
Phương Hận Ngọc liếc nhìn nàng một cái, ngắt lời: "Thôi đi, bản thân năm đó chán muốn chết, bây giờ còn muốn làm hại người khác."
"Châu Châu, đừng nghe nàng ta, ta đang dạy muội đó!!" Lục Ngữ Dung biện minh vài câu rồi lại nhắm mắt phẩy tay nói: "Thôi thôi, hôm nay dạy muội những điều này, về phòng hãy suy nghĩ kỹ càng. Trời cũng không còn sớm nữa, mau trở về tìm biểu ca đi."
Trên đường trở về, Tiểu Đào đỡ ta, vui vẻ nói: "Tiểu thư, hai vị Vương phi rất dễ hòa đồng. Vương phi nương nương tính tình hoạt bát, trắc phi nương nương chỉ là vẻ ngoài trông khó gần thôi. Trắc phi nương nương thật sự rất biết vẽ tranh, con thỏ xám mắt đỏ vẽ trên đèn lồng này thật sự rất đáng yêu."
Ta nắm lấy cán đèn lồng hình con thỏ, nhìn bóng đèn hắt xuống con đường đá cuội, nói: "Hôm trước họ còn tặng ta một chiếc khăn tay nữa."
Họ đều lớn hơn ta vài tuổi, thích cười cũng thích ồn ào.
Ánh trăng trên cao sáng tỏ, khiến ta cũng chìm trong dòng suy nghĩ miên man. Dường như trong nửa tháng này, cuộc sống hạnh phúc mà ta từng khao khát đã có một hình hài rõ ràng.
Ta kéo Tiểu Đào chạy, ta muốn về nói với Ân Cửu Dật rằng ta đã học được cách xem sổ sách rồi, không cần hắn phải dạy ta mỗi tối nữa.
Ngày mùng một tháng mười một là ngày giỗ của Minh quý phi, trong phủ mời pháp sư đến làm lễ.


Buổi chiều, Ân Cửu Dật tiến cung yết kiến Hoàng thượng.
Lúc sắp đi, hắn bỗng nhiên thò đầu ra từ trong xe ngựa nói: "Châu Châu đi cùng ta, Tiểu Đào Tử, đi lấy áo choàng cho chủ tử của ngươi."
Đối với ta mà nói, hoàng cung tuyệt đối không phải là nơi tốt đẹp gì, lần đầu tiên tiến cung, không hiểu sao lại bị Chương Cẩm Xán hãm hại, lần thứ hai tiến cung, vĩnh viễn mất đi đứa con của ta.
Nơi đó mang đến cho ta ký ức đau khổ, bất lực và không muốn nhớ lại.
Ân Cửu Dật thấy ta không nói gì, liền xuống xe ngựa, đi đến trước mặt ta đứng im: "Sau này còn rất nhiều dịp phải vào cung, luôn phải đối mặt thôi, bây giờ nàng là trắc phi của An vương, không phải Chương Thu Hà. Hơn nữa, có bổn vương đi cùng nàng, nàng sợ cái gì?"
Hắn nhận lấy áo choàng từ tay Tiểu Đào đang thở hổn hển, mặc cho ta, những ngón tay trắng nõn thon dài quấn lấy dây áo ở phía trước, thắt thành một nút thắt xinh đẹp.
Sau đó, Ân Cửu Dật nhìn thẳng về phía trước, bàn tay buông thõng bên hông tự nhiên nắm lấy lòng bàn tay ta: "Đi thôi."
Bàn tay hắn rất to và ấm áp, không giống tay ta, quanh năm suốt tháng luôn lạnh lẽo.
Trái tim không kìm được mà đập thình thịch, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của chúng ta.
"Nếu hắn thích nam sắc, vậy chúng ta chính là tỷ muội rồi, nắm tay hình như cũng không sao."
Nhưng nếu hắn thích nam sắc, vậy sao hắn còn nắm tay ta, thật kỳ quái!
Nếu ta buông ra, hắn có phải sẽ nghĩ ta chê hắn không?
Ta không thể bị hiểu lầm, ta đối với hắn cũng là loại thích không dính dáng đến chuyện nam nữ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...