Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi
Chương 2
Nhớ kỹ ta là thứ nữ sao? Hay là nhớ kỹ ta mãi mãi không thể đường hoàng xuất hiện.
“Phải, nơi này ta không nên đến. Chương Cẩm Xán mới là biểu muội của ngài, ta là con hát không dám trèo cao với Thái tử, càng không cần Thái tử dạy ta quy củ.”
Nếu là bình thường, ta tuyệt đối sẽ không nói ra những lời tự ti như “con hát”, nhưng lúc đó ta đang rất tức giận, nhất thời bốc đồng liền buột miệng.
Phản ứng lại, ta sợ hết hồn, ăn nói hàm hồ trước mặt Thái tử, nói ra những lời ô tục như vậy, e là ta sẽ gặp đại họa.
Cơn giận dữ bị nỗi sợ hãi thay thế, ta len lén nhìn Ân Cửu Thanh, thầm mong hắn không nghe thấy.
Rõ ràng, Ân Cửu Thanh đã nghe thấy, mặt hắn đỏ như m.ô.n.g khỉ, mắng ta té tát: “Thô tục, là tiểu thư khuê các, sao có thể bất lịch sự như vậy? Bản cung phạt ngươi về nhà chép hai mươi lần Nữ Giới, không chép xong không được ra khỏi phủ Thái phó.”
Ta không để ý, hắn bận trăm công nghìn việc, lại không thường đến phủ Thái phó, làm sao quản được ta, ta còn thầm trợn mắt.
“Không biết hối cải, tội thêm một bậc, chép bốn mươi lần!”, Ân Cửu Thanh tức giận đến mức giơ tay chỉ: “Tiểu Đức Tử, đi, mấy hôm nay ngươi ở phủ Thái phó, tự mình giám sát nàng.”
Ta rất cạn lời, lời này nhằm nhò gì đâu chứ? Nếu hắn nhìn thấy bộ dạng Chương Cẩm Xán mắng ta, e là c.h.ế.t rồi cũng phải nhảy ra khỏi quan tài mà mắng nàng ta “thô tục”.
Nhưng ta lại nghĩ, chắc hắn không nỡ mắng Chương Cẩm Xán, càng không vì ta mà mắng Chương Cẩm Xán.
Bởi vì Chương Cẩm Xán là biểu muội ruột thịt của hắn, lại là Thái tử phi tương lai của hắn.
3
Thái tử phạt ta chép sách vì Chương Cẩm Xán, Chương Cẩm Xán rất đắc ý.
Lúc ta chép sách, nàng ta ngồi bên cạnh sai nha hoàn nhuộm móng tay cho mình, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ đắc ý: “Cô mẫu nói rồi, sau này ta sẽ là Thái tử phi, Thái tử ca ca bênh vực ta cũng là chuyện đương nhiên, vốn nên như vậy.”
Ta khịt mũi coi thường, thứ ngu ngốc gì cũng xứng làm Thái tử phi rồi.
“Ngươi cười cái gì?”, Chương Cẩm Xán sai nha hoàn dừng lại, tức giận dậm chân: “Ngươi dám cười nhạo ta, Chương Thu Hà, ngươi lại cười nhạo ta!”
Thấy nàng ta hùng hổ đi tới, hình như lại muốn đánh ta, ta vội vàng nhắc nhở: “Ngươi vừa mới nhuộm móng tay.”
“Nhuộm móng tay thì sao, đánh ngươi còn phân biệt thời gian sao?”
Ngay sau đó, Chương Cẩm Xán đã nhe răng trợn mắt lao về phía ta.
Trong lúc hỗn loạn, ta "bốp" một cái, tặng nàng ta một cái tát vang dội.
"Ngươi dám đánh ta! Chương Thu Hà! Hôm nay ta phải đánh c.h.ế.t ngươi!"
Thấy nàng ta hung hăng muốn lao đến, ta nhanh tay ấn tay vào hộp mực, bôi đen nhẻm mặt nàng ta, rồi thuận tay ném hộp mực vào váy nàng ta, mực nước loang ra trên váy, tạo thành một bông hoa rực rỡ.
Nàng ta nhìn chiếc váy bị hủy hoại, đầu tiên là rặn ra hai giọt nước mắt, rồi bỗng nhiên cười ha hả, trên khuôn mặt đen nhẻm vẫn còn vương hai hàng lệ.
"Chương Thu Hà, ngươi xong rồi, đây là váy do cô mẫu ban tặng, ta sẽ đi mách Vương ma ma, ngươi cố ý hủy hoại đồ vật Hoàng hậu ban cho, khinh thường Hoàng hậu là tội lớn, ngươi cứ đợi mà bị đánh đi."
Nàng ta vui vẻ ra khỏi cửa, tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong không khí.
Ta nhìn mảnh giấy vụn bị Chương Cẩm Xán xé nát vương vãi khắp nơi, lau nước mắt, tiếp tục sao chép sách. Cho đến khi Vương ma ma dẫn theo mấy nha hoàn đến áp giải ta đi, ấn chặt ta xuống ghế dài.
Ta có chút hối hận, biết thế để Chương Cẩm Xán đánh ta mấy cái cho xong.
"Không phân biệt tôn ti trật tự, tâm cao hơn trời, hôm nay phải đánh cho ngươi an phận thủ thường."
Cho đến khi bất tỉnh, ta vẫn nghĩ, ta sẽ không an phận thủ thường, ta sẽ quậy cho cả nhà gà bay chó sủa, ta nhất định sẽ không để Chương Cẩm Xán sống yên ổn.
Lần nữa tỉnh lại, Tiểu Đào vừa lau nước mắt vừa lăn trứng gà lên mặt ta, nói Tiểu Đức Tử đã về phủ Thái tử, ta không cần sao chép sách nữa.
Mấy dấu tay đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan, nhưng so với mặt, m.ô.n.g vẫn đau hơn.
Ta nằm úp sấp trên giường, nghĩ đến mẫu thân, nghĩ tại sao bà ấy lại sinh ra ta, tại sao lại để ta phải chịu khổ sở như vậy, ta hận bà ấy đến chết.
Trăng đã lên cao, ta vẫn không ngủ được.
Liễu Triều Minh cứ thế lật cửa sổ vào phòng ta, vì động tác không thành thạo, nên đã làm đổ cây đèn trên bàn, phát ra tiếng động lớn.
Ngay sau đó, ta lại nghe thấy tiếng sột soạt nhặt cây đèn, thật là vụng về.
"Thu Hà." Hắn thắp sáng cây đèn, lom khom đi đến bên giường ta.
Bàn tay hôi hám của Liễu Triều Minh vừa định chạm vào mặt ta, đã bị ta gạt phắt đi, mỉa mai: "Đăng đồ tử, uổng công ngươi đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, đêm hôm lẻn vào khuê phòng, đúng là phong thái quân tử."
"Thu Hà, nàng khóc." Liễu Triều Minh giơ cây đèn, sững sờ tại chỗ.
Ta ngày thường hiếm khi rơi nước mắt trước mặt hắn, lau nước mắt nói: "Mông đau đến mức không ngủ được, rơi nước mắt thì đã sao."
"Đừng khóc nữa."
Liễu Triều Minh đặt cây đèn xuống đất, cẩn thận tiến đến lau nước mắt cho ta, giọng nói dịu dàng đến lạ, vừa dỗ dành vừa nài nỉ: "Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa."
Ta vừa khóc vừa mắng hắn, còn đánh tay hắn: "Ai cho phép ngươi chạm vào ta, ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao, ta sau này còn muốn làm mệnh phụ phu nhân, ta không muốn tư thông với con trai quản gia. Ta không phải người tốt, ngươi tránh xa ta ra."