Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi
Chương 15
Nằm trên thuyền nhìn trời, bầu trời thật cao thật xa, gió nhẹ thổi qua, ta uống một ngụm rượu, nước mắt theo gió rơi đầy mặt.
Ân Cửu Dật thở dài nói: “Rượu này đúng là hơi cay một chút.”
“Ta không thích hoa sen.” Ta nghẹn ngào nói.
“Ừm, không thích thì đừng nhìn nữa.”
Thế là chúng ta yên lặng nằm đó, ngắm nhìn mây chiều trên bầu trời.
Uống hết một túi rượu, ta lau nước mắt, sờ lên gò má nóng bừng: “Vương gia, hôm nay đa tạ ngài, đưa ta về thôi.”
Ân Cửu Dật khẽ cười: “Được.”
Giữa hương sen thơm ngát, hắn chèo thuyền đưa ta rời khỏi đầm sen, thuyền đi qua, gợn lên từng vòng sóng nước.
Khi thuyền cập bến, ta mơ hồ nhìn thấy một người đứng trên bờ, vạt áo màu tím bị gió chiều thổi bay phấp phới.
Hắn đi về phía này, hóa ra là Ân Cửu Thanh.
Ân Cửu Thanh kịp thời đỡ lấy ta đang bước đi loạng choạng, nói với Ân Cửu Dật: “Biểu muội lâu không về nhà, cữu cữu vừa khéo nhờ ta đến xem thử.”
Ta quay đầu lại vẫy tay chào Ân Cửu Dật: “Vương gia, tạm biệt.”
Hắn cũng vẫy tay với ta, ta cười hề hề, lại vẫy tay lần nữa.
Ân Cửu Thanh đẩy ta, không hề dịu dàng nhét ta vào trong xe ngựa, giọng nói đầy tức giận hạ thấp xuống: “Nàng không thấy nữ nhân bên cạnh hoàng huynh sao? Những lời ta đã nói với nàng, nàng hoàn toàn không để tâm.”
Cả người choáng váng, bị hắn quát, mặt nóng bừng, nước mắt rơi xuống.
Ta nhích lại gần hắn, ôm lấy cổ hắn dụi dụi, lại vừa khóc vừa dụi vào má hắn, như có đầy bụng uất ức: “Thái tử ca ca, ta không muốn gả cho hắn, cho hắn, hắn với Lý Vinh Xuyên, hắn sẽ không buông tha cho ta đâu, hắn còn có con trai, hắn còn xấu xí, nha hoàn còn bắt nạt ta, ta không muốn, huynh cưới ta…”
Hắn chắc là có chút không vui, gỡ ta ra muốn ném ta xuống, ta ôm chặt cổ hắn, càng ôm chặt hơn, còn cắn phải thứ gì đó, sống c.h.ế.t không buông miệng.
Lúc mơ màng ngủ thiếp đi, dường như nghe thấy có người nói “được”, có thứ gì đó rơi xuống má, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của ta.
21
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, ta bị phụ thân mắng cho một trận té tát, phạt ta quỳ trong từ đường đến tối, bảo ta phải thật tốt sám hối lỗi lầm của mình.
Quỳ đến giữa trưa, không biết vì sao, Chương Cẩm Xán cũng bị đẩy vào.
Thấy ta chiếm cái thảm tròn lớn, nàng ta vừa khóc vừa đẩy ta một cái, chen ta sang cái thảm tròn nhỏ, còn mình thì nằm bò ra cái thảm tròn lớn khóc oa oa.
Ta từ ngơ ngác chuyển sang mừng thầm, che miệng cười khúc khích.
“Chương Thu Hà, ngươi lại cười ta!” Chương Cẩm Xán thẳng lưng ngồi dậy, khóc nức nở, đầu cứ gật gù, vừa khóc vừa nấc cụt nói không rõ ràng: “Ta lười đánh ngươi.”
Ta lười để ý đến nàng ta, ngồi trên cái thảm tròn nhỏ đếm bài vị, ta đều đã xem kỹ rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỗ trống ở góc đông nam kia sẽ là của phụ thân ta.
“Hôm qua ngươi có phải đã đánh biểu ca không?” Chương Cẩm Xán vừa khóc vừa sụt sịt, khẳng định nói: “Không biết từ ngày nào, hai người các ngươi rất kỳ lạ. Hắn nói mặt hắn là do đi đụng vào tường mà bị trầy da, ta mới không tin lời nói dối của hắn.”
Ta sững người. Chẳng lẽ ta đã cắn mặt Ân Cửu Thanh, còn suýt nữa làm hắn bị hủy dung?
Sau khi Chương Cẩm Xán nói xong, ta mới chậm chạp nhận ra, không biết từ ngày nào, nàng ta không gọi Ân Cửu Thanh là “Thái tử ca ca” nữa.
“Chương Thu Hà.” Nàng ta nằm trên thảm tròn ngây người rơi nước mắt, tóc dài xõa tung: “Ta không muốn vào cung, biểu ca cứng nhắc lại nhàm chán, suốt ngày chỉ biết dạy dỗ người khác, ta mới không muốn làm Thái tử phi. Ngày mai lại phải vào cung rồi, ta không muốn đi, từ nhỏ đến lớn ta muốn gì được nấy, tại sao lần này lại không được?”
“Thứ ngươi không muốn là thứ người khác cầu cũng không được, ngươi còn gì không hài lòng nữa, đừng nói những lời này với ta, ta không hiểu ngươi, giữa chúng ta cũng không phải là quan hệ có thể nói chuyện tâm tình.”
“Chương Thu Hà, ta không muốn vào cung.” Nàng ta lại bắt đầu khóc.
“Thần kinh, ngươi ngậm miệng lại, để ta yên tĩnh một lúc được không.”
Chương Cẩm Xán khóc thương tâm như vậy, ta thật sự không nhịn được cười, dù có che miệng kỹ đến đâu, tiếng cười vẫn cứ lọt ra.
“Chương Thu Hà, gần đây ta không đánh ngươi, ngươi muốn tạo phản rồi phải không.” Nàng ta đột nhiên nhào tới, đè lên người ta, ta nhân cơ hội túm lấy tóc nàng ta, giật mạnh đến nỗi da đầu nàng ta tê dại, nàng ta hét lớn, thừa lúc nàng ta bẻ ngón tay ta để gỡ tóc ra, ta hung hăng cho nàng ta hai cái tát.
“Mẫu thân, phụ thân, cứu mạng…” Chương Cẩm Xán gào thét.
"Con hát kia, các ngươi đang làm ầm ĩ cái gì vậy?"
Phụ thân ta "choang" một tiếng đập vỡ chén trà, gương mặt dữ tợn dưới ánh đèn leo lét của từ đường càng thêm âm trầm đáng sợ: "Các ngươi làm ầm ĩ trong từ đường, chẳng lẽ muốn quấy rầy cả tổ tiên sao!"
Mảnh vỡ gốm sứ văng tứ tung trước mắt, làn khói nóng bốc lên nghi ngút.
Ánh mắt Chương Cẩm Xán lóe lên tia tinh quái, lập tức nghĩ ra một chủ ý xấu xa: "Phụ thân, con biết sai rồi. Trong cung buồn chán quá, nếu phụ thân đồng ý cho con dẫn theo Thu Hà vào cung, con sẽ không làm ầm ĩ nữa."
"Nói hươu nói vượn, muội muội con làm sao có thể vào cung?"
Chương Cẩm Xán cười khẩy: "Cho Thu Hà giả làm nha hoàn của con chẳng phải được rồi sao?"