Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm
Chương 28: Bình dấm lật
Cơm chiều giải quyết ở Vọng Nguyệt Lâu, Thẩm Kỳ Khi bao một gian phòng thanh tĩnh trang nhã, từ cửa sổ gỗ đỏ nhìn ra ngoài có thể thấy ánh trăng sáng ngời cùng phố phường giăng đèn kết hoa, người mua kẻ bán một mảnh náo nhiệt.
Vịt quay không hổ là món tủ của quán, thơm phức da giòn thịt mềm, rất tuyệt vời. Tối nay ngày tốt cảnh đẹp, dưới ánh trăng uống rượu, mỹ nhân ở bên, ai nhìn đều nhịn không được khen một câu cuộc sống thần tiên.
Nhưng Thẩm Kỳ Khi lại không dự đoán được, cô nương ngốc mà nàng cứu lại trở thành bộ phận gây mất hứng nhất, giết chết cảnh đẹp.
"Liễu sư tỷ." Mộ Vân Tích tay nâng chén rượu, thần thái sáng láng, "Ta kính ngươi một ly."
Liễu Sương thấp giọng nói: "Mộ cô nương không cần khách khí."
Mộ Vân Tích vẫn cứ thập phần chấp nhất giơ cái ly, con ngươi đen lúng liếng thẳng tắp nhìn Liễu Sương, dường như trên đời không còn những người khác: "Muốn kính! Ít nhiều các ngươi giúp ta nhìn thấu âm mưu, nếu không ta đã sớm giao bạc ra....Chén rượu này, xem như đại biểu lòng biết ơn."
Dứt lời nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, còn không thèm nhìn đến Thẩm Kỳ Khi.
Thẩm Kỳ Khi ngồi đó, nghẹn họng: Làm gì a! Rõ ràng là ta xuất đầu trước! Rõ ràng là bộ phim ba người vì cái gì ta lại không thể có tên họ?!
Nàng cũng không rõ mình đã làm gì khiến cô nương này không thích, không cùng nàng nói một câu, chỉ quấn lấy Liễu Sương hỏi han ân cần, không biết còn tưởng rằng hai nàng mới là sư tỷ muội.
Mộ Vân Tích uống một chén rượu, khuôn mặt trứng ngỗng hơi hơi ửng đỏ. Nàng cầm đũa gắp một khối vịt quay, bỏ vào cái chén sạch sẽ của Liễu Sương, ngữ khí thân thiện: "Liễu sư tỷ, sao ngươi không động đũa, mau ăn nha."
Liễu Sương nhíu mày, theo bản năng nói: "Không......"
"Sư tỷ không thích ăn? Thế thì ăn một miếng thức ăn chay." Trong chén lại nhiều một khối bắp luộc vàng tươi, Mộ Vân Tích buông chiếc đũa, đầy mặt chờ mong.
Thẩm Kỳ Khi ôm cánh tay bàng quan, chậc chậc chậc, sư tỷ sư tỷ, kêu cũng thật thân thiết.
Lại xem Liễu Sương, mở miệng nhã nhặn từ chối, "Đa tạ Mộ cô nương, ta đã tịch cốc."
Mộ Vân Tích cắn cắn môi, lắp bắp: "Tịch cốc cũng có thể ăn nha! Ngươi nếm thử đi, nơi này thức ăn rất có tiếng, không thử xem thật sự đáng tiếc."
Liễu Sương lắc đầu, thái độ kiên quyết, gắp khối bắp trở về. Trải qua kiếp trước, nàng không thích tiếp nhận đồ vật người nào đưa tới, hiện giờ nhiều ít mang theo điểm cảnh giác cùng mâu thuẫn.
Quang mang trong mắt Mộ Vân Tích dần dần ảm đạm, thấp giọng ô một tiếng, yên lặng bắt đầu dùng bữa.
Trò hay tạm thời hạ màn.
Thẩm Kỳ Khi bưng chén rượu, tiếp tục thưởng thức bồ đào mỹ tửu. Nàng ngửa đầu vừa muốn uống thì đã bị ngăn cản lại.
Liễu Sương tóm lấy cổ tay nàng, nói: "Đừng uống quá nhiều." Lại nhìn nhìn chén nàng, "Ngươi như thế nào không có ăn bao nhiêu, không hợp khẩu vị?"
Trừ bỏ vịt quay đã ăn sạch sẽ, những món khác cơ hồ không động tới. Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Ngươi còn nói! Ta xem diễn đều xem no rồi!
Nàng nghiêng mặt, gượng gạo nói: "Ăn no rồi."
Liễu Sương không tin. Ngày thường nàng ăn mấy cân mấy lượng chính mình còn không rõ ràng sao? Rõ ràng là không thích ăn mới cố ý dư lại nhiều như vậy.
Nàng thở dài, nói: "Thôi trở về lại làm thêm cho ngươi."
"Không muốn ăn, ta chỉ muốn uống rượu." Thẩm Kỳ Khi chống cằm, ồm ồm nói.
"Không được."
Thẩm Kỳ Khi quay đầu nhìn, gò má sứ bạch của nàng hiện lên hai mảng đỏ hồng, ánh mắt mông lung, như phủ một tầng sương trắng.
"Được rồi sư tỷ, ta chỉ uống một ngụm." Giọng nàng ỉu xìu, âm cuối kéo dài.
Liễu Sương nhìn nàng, tay không buông lực đạo, thái độ kiên quyết: "Không thể uống nữa, ngươi mau say."
Thẩm Kỳ Khi cảm thấy chính mình đã say, càng thêm muốn càn quấy, một tay kéo lấy tay áo Liễu Sương, ngọn đèn dầu lay động huân đến gò má ấm hồng, con ngươi lượng màu hổ phách, ngưng đọng, không chớp mắt.
Liễu Sương bị nàng nhìn, thanh âm không tự giác ôn nhu xuống: "Làm sao vậy?"
Thẩm Kỳ Khi nhấp môi, trên cánh môi hồng nhạt còn sót lại rượu, thủy quang hơi mỏng, môi răng đóng mở.
Nàng nhìn Liễu Sương, nhỏ giọng nói: "...... Tay đau."
Không ai nói chuyện, tầm mắt đan chéo, như là muôn vàn mắt lưới, nhè nhẹ quấn quanh một chỗ.
Mộ Vân Tích ở một bên thình lình nói: "Thẩm cô nương dư lại nhiều như vậy, chỉ sợ có chút lãng phí."
Liễu Sương như là bừng tỉnh, buông ra tay Thẩm Kỳ Khi.
Thẩm Kỳ Khi cúi đầu nhìn nhìn chén, vịt quay nàng đã ăn sạch, chỉ có súp bắp là không động tới, cũng không tính quá nhiều, bất quá hiếm khi tiêu tiền, đích xác không thể lãng phí lương thực.
Nhưng mà bụng đang rất chướng, nàng hé miệng, nhất thời khó xử, chén súp đột nhiên bị lấy đi.
Liễu Sương không nói tiếng nào đặt chén súp trước mặt, nhanh gọn ăn xong.
Mộ Vân Tích thấy thế mặt lộ vẻ dị sắc, rốt cuộc nhìn về Thẩm Kỳ Khi, nói: "Thẩm cô nương cùng với Liễu sư tỷ quan hệ tựa hồ thực tốt?"
Thẩm Kỳ Khi:...... Vì cái gì kêu nàng là sư tỷ, đến phiên ta liền biến thành cô nương?!
"Phải, bởi vì chúng ta đều là Thanh Phong đồng môn đệ tử, quen biết nhiều năm." Nàng giải thích.
Mộ Vân Tích nở nụ cười, có vài phần miễn cưỡng: "Thì ra là thế." Nàng hơi tiến sát mặt vào Thẩm Kỳ Khi, đồng tử sáng ngời phản chiếu ngọn đèn ngoài cửa sổ, như toát lên vài phần mê ly yêu mị.
Thẩm Kỳ Khi chớp chớp mắt, không biết vì sao vừa thấy đến hai mắt đối phương, liền cảm giác rơi vào một cái lốc xoáy. Đương lúc mơ màng, nàng bị người xách cổ áo kéo về phía sau, chợt tỉnh táo lại.
Liễu Sương một tay xách theo Thẩm Kỳ Khi, nhàn nhạt nói: "Mộ cô nương, thời điểm không còn sớm."
Mộ Vân Tích nhìn Liễu Sương, ngữ khí uyển chuyển: "Liễu sư tỷ không cần khách khí như thế, ta cùng Thẩm cô nương tuổi xấp xỉ...... Sư tỷ nếu là không ngại, cũng kêu ta một tiếng sư muội đi."
Liễu Sương không có biểu cảm gì: "Này chỉ sợ không hợp lễ nghĩa."
Mộ Vân Tích cắn môi, liếc Thẩm Kỳ Khi một cái, cuối cùng cũng không cưỡng cầu nữa.
Ba người đi ra Vọng Nguyệt Lâu, đèn đường rực rỡ, xung quanh ồn ào tiếng người. Thẩm Kỳ Khi choáng váng đứng giữa đường phố, suýt nữa bị dòng người làm cho hôn mê.
May mà Liễu Sương phát hiện kịp thời, cánh tay dài duỗi ra, gắt gao nắm lấy tay nàng, đem nàng kéo lại.
Tiếng đàn nhạc réo rắt vang ra từ thuyền hoa trên hồ, hai bên đường tiếng gõ chiêng múa kiếm không ngớt.
Mộ Vân Tích hứng thú bừng bừng, nhìn chung quanh, chỉ vào một cái sạp cười nói: "Liễu sư tỷ, ngươi xem mấy thứ này, thật đáng yêu!"
Thẩm Kỳ Khi theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy rất nhiều quầy hàng đều bán hoa đăng, đủ loại kiểu dáng, cá chép, hoa sen, con thỏ......tinh xảo bắt mắt, sinh động như thật.
Liễu Sương trông thấy, thấp giọng hỏi: "Muốn không?"
Thẩm Kỳ Khi ngửa đầu, nhìn gương mặt thanh lệ dưới ánh trăng, đần độn gật đầu: "Muốn."
Liễu Sương đẩy lưng nàng tiến lên trước, nói: "Đi chọn một cái đi."
Mộ Vân Tích đang thưởng thức một cái hoa đăng hồ ly tinh, khoa trương chủ sạp tay nghề giỏi, khen lên tận trời, cuối cùng hỏi: "Lão bản, hôm nay là ngày gì nha? Người nhiều như vậy, chen lấn sắp ngạt chết."
Lão bản mặt mày hớn hở: "Cô nương là người nơi khác đến?".
"Ngươi làm sao mà biết được?"
"Vừa nghe hỏi liền biết." Lão bản nói, "Vô Đồng trấn địa phương này tuy rằng không lớn không nhỏ, nhưng là rất chuộng lễ tiết, mỗi cuối xuân đều phải cầu chúc, cảm ơn đầu mùa xuân ban tặng, tiễn đi cái đuôi mùa xuân, cũng coi như là từ cựu nghênh tân. Sau lại càng ngày càng nhiều người tập hợp chúc mừng, liền biến thành ngày hội đặc sắc ở Vô Đồng."
Thẩm Kỳ Khi vuốt ve cái đèn hình con thỏ trên tay, nhập thần mà nghe.
Mộ Vân Tích lại hỏi: "Vậy chủ yếu là cầu chúc cái gì nha?"
Lão bản nói: "Cầu chúc cái gì đều có, không câu nệ hình thức. Làm ruộng hy vọng mưa thuận gió hoà, học trò muốn kim bảng đề danh, còn có cầu nhân duyên, cầu con cái, hoa hoè loè loẹt."
Mộ Vân Tích cười: "Ta đây cũng đến cầu một cái." Nàng dụ được lão bản giảm giá, thuận lợi mua đèn hồ ly.
Thẩm Kỳ Khi xuất thần, cái đèn con thỏ đã bị cầm đi, Liễu Sương lấy tiền trả tiền, nước chảy mây trôi, không đợi nàng kịp phản ứng thì Liễu Sương và lão bản đã giao dịch xong.
Mộ Vân Tích xem ở trong mắt, nắm chặt đuôi hồ ly, "Liễu sư tỷ không mua một cái sao?"
Liễu Sương lắc đầu, nhét đèn con thỏ vào ngực Thẩm Kỳ Khi, dắt tay nàng đi tới trước: "Ta không có gì muốn cầu mong."
Mộ Vân Tích chưa từ bỏ ý định: "Thật không có sao? Cầu tiền đồ, cầu nhân duyên cũng được a."
Vấn đề này dừng ở trong tay Thẩm Kỳ Khi, trong lòng hoảng hốt, dựng lên lỗ tai cẩn thận nghe.
Liễu Sương lướt qua nàng, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ: "Không cần."
Mộ Vân Tích yên lặng một lát, lại bắt đầu lôi kéo Liễu Sương ríu rít. Thẩm Kỳ Khi đi theo phía sau mất hồn mất vía, trong lòng si ngốc mà lặp lại hai chữ.
Nhân duyên.
Giống sư tỷ tốt đẹp như vậy, một nữ tử trời quang trăng sáng như vậy, với ai có thể có một đoạn nhân duyên tốt? Nam chủ? Không được, một đám giả nhân giả nghĩa đa tình, thật sự không phải lương nhân tri kỷ.
Thẩm Kỳ Khi tìm khắp trên trời dưới đất, phát giác thế nhưng ai cũng không xứng với Liễu Sương.
Mộ Vân Tích lên tiếng đề nghị: "Liễu sư tỷ, chúng ta cũng đi thả hoa đăng đi?"
Liễu Sương không nói gì, chỉ là xoay người nhìn về phía Thẩm Kỳ Khi, thấy đối phương cúi đầu nhìn mặt đất, phảng phất dưới nền đất tàng kim bọc bạc, cực kỳ giống hoa đăng con thỏ, hai lỗ tai dài cụp xuống, đầy mặt viết không cao hứng.
Nàng vươn tay nhéo mũi Thẩm Kỳ Khi, ôn tồn hỏi: "Làm sao ít nói như vậy? Không tận hứng?"
Chóp mũi hơi đau, Thẩm Kỳ Khi ngước mặt nhìn nàng, ánh mắt lại có chút ít mê mang.
Chính mình hẳn là tươi cười, hẳn là trêu chọc, nhưng thật sự cười không nổi, trong lòng hỗn tạp chua ngọt đắng cay, cũng nói không rõ vì cái gì.
Mộ Vân Tích đi tới, cười cười kéo lấy cánh tay Thẩm Kỳ Khi: "Thẩm cô nương cũng cùng nhau tới thả hoa đăng."
Thẩm Kỳ Khi chưa kịp trả lời Liễu Sương, say khướt bị Mộ Vân Tích kéo đi phía trước, nhưng đi chưa được mấy bước đã bị buông ra. Đông như trẩy hội, ngựa xe như nước, nàng không tự chủ được mà bị đẩy tới, khi quay đầu lại, dưới ánh đèn đã không còn bóng dáng các nàng.
Thẩm Kỳ Khi trong lòng cả kinh, ở biển người đi một vòng vẫn không thấy, có lẽ là người quá nhiều bị tách ra.
Nàng đối Vô Đồng trấn cũng không quá quen thuộc, đưa mắt nhìn bốn phía, đình đài lầu các, mỗi gương mặt mang theo cao hứng phấn khởi, đều có vẻ thực xa lạ.
Gần chỗ nàng có một cái cầu đá, Thẩm Kỳ Khi đi đến thành cầu nhìn mặt trăng than thở, nội tâm rối loạn.
Nàng có thể dùng truyền âm thuật kêu gọi Liễu Sương, nhưng lại không có tâm tư đó, chỉ nhìn ánh trăng ngẩn người.
Hai bờ sông có người ngồi xổm thả hoa đăng, đem lời cầu chúc viết vào đèn, ánh đèn mênh mang toả trên mặt nước, bị sóng nước dần dần mang đi xa.
Người qua đường tốp năm tốp ba, kết bạn thành nhóm, chỉ có nàng lạnh lẽo, cô độc một mình.
Thẩm Kỳ Khi đột nhiên rất tưởng niệm quê nhà ở một thời không xa xôi khác, ít nhất ở nơi đó còn có người thân yêu thương mình. Không giống như ở chỗ này, rời đi Liễu Sương, nàng thật giống như cái gì cũng không có.
Gió đêm phất qua, làm khô khóe mắt nàng.
Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, không kịp phòng ngừa xâm nhập bên tai nàng.
"Tiểu sư muội!"
Liễu Sương lần đầu tiên kêu đến gấp gáp như vậy, bước chân vội vàng đuổi tới phía sau Thẩm Kỳ Khi.
Thẩm Kỳ Khi lại vẫn như cũ đưa lưng về phía nàng, không có phản ứng.
Liễu Sương nhìn nàng, hỏi: "Ngươi đang làm gì?".
Thẩm Kỳ Khi ngửa đầu, nhìn ánh trăng trên bầu trời, nói: "Không làm gì." Trong giọng mang theo nồng đậm giận dỗi, Liễu Sương nghe được buồn cười, nắm cằm nàng khiến nàng nhìn mình.
Thẩm Kỳ Khi phồng quai hàm, mắt hạnh trợn lên, khóe mắt hồng hồng: "Làm gì?!"
Ánh mắt Liễu Sương nhu hòa xuống dưới: "Coi chừng trật cổ."
Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Không cần ngươi lo! Ngươi lo Mộ sư muội của ngươi đi kìa!
Thẳng đến Liễu Sương "Ô" một tiếng, Thẩm Kỳ Khi mới phát hiện mình đã thốt ra lời trong lòng, vội vàng ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Liễu Sương nhìn nàng, trên mặt mang theo vẻ cười tươi hiếm thấy, "Ta không có gọi Mộ Vân Tích như vậy hồi nào."
Thẩm Kỳ Khi ủy khuất, tay nắm thành quyền, móng tay bấm lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: "Các ngươi trò chuyện vui vẻ thế kia."
Liễu Sương ngạc nhiên nói: "Ta không có."
"Có nha!" Thẩm Kỳ Khi cúi đầu đá cục đá trên mặt đất, xem nó rớt ra mảnh nhỏ rơi xuống lăn xa, "Cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một cái."
Liễu Sương muốn nói lại thôi, lại nghe nàng hỏi: "Nàng ấy đâu? Không phải quấn lấy ngươi không rời sao?".
Liễu Sương rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện, giải thích nói: "Cố tìm ngươi, ta quên mất nàng ấy, có thể là bị dòng người tách ra."
Thẩm Kỳ Khi nheo mắt nhìn nàng.
Liễu Sương nghĩ nghĩ, lại nói: "Ngươi chán ghét nàng, ta về sau không để ý tới là được." Nếu không phải thấy Thẩm Kỳ Khi cứu nàng ấy, chính mình cũng lười phản ứng.
Thẩm Kỳ Khi giống con mèo nổi khùng nhảy dựng lên, chết không thừa nhận: "Ta không chán ghét nàng ấy, ai nói ta chán ghét nàng ấy? Con mắt nào của ngươi thấy ta chán ghét nàng ấy!"
Liễu Sương đè lại nàng, cười đáp: "Rồi rồi, không chán ghét thì không chán ghét."
Thẩm Kỳ Khi trừng mắt nàng, buồn bực đến hô hấp khó khăn, trái tim đập loạn.
"...... Ta chán ghét nàng ấy." Thẩm Kỳ Khi bỗng nhiên hạ giọng, rượu làm người thẳng thắn thành khẩn rất nhiều, "Nàng ấy không để ý tới ta, còn quấn lấy ngươi, còn cố ý làm ta đi lạc."
Thẩm Kỳ Khi rất ít đối một người chán ghét đến vậy, lúc này tự nhiên cảm giác được một mặt xấu xí dữ tợn của mình.
Liễu Sương không nói chuyện, hướng nàng vươn hai tay. Thẩm Kỳ Khi đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, rồi bất chợt nhào tới, Liễu Sương đem nàng ôm sát vào lòng, dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Thẩm Kỳ Khi tâm tư khúc chiết quanh co, đầu óc nóng lên, ảo não phát tiết: "Ta cũng không thích ngươi cùng người khác dựa thân cận quá."
Liễu Sương không hỏi vì cái gì, một mực đáp ứng: "Được."
Thẩm Kỳ Khi vùi đầu vào cổ Liễu Sương, nhỏ giọng hỏi: "Ta có phải rất hẹp hòi hay không?"
"Không phải." Liễu Sương dán bên tai nàng, thì thầm, "Lại keo kiệt ích kỷ một chút cũng không sao."
Thẩm Kỳ Khi trong lòng ê ẩm, ngẩng đầu, thấy Liễu Sương ôm nàng, từ đỉnh mày đến môi đường nét lưu loát xinh đẹp, cứ như là dùng bạch ngọc tốt nhất cẩn