Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 18: Sư tỷ, nhất thiết phải cách xa hắn một chút



"Cô nương, quấy rầy." Hắc y công tử đứng trước mặt Liễu Sương, hắn do dự một lát, nhỏ nhẹ nói, "Xin hỏi......tỷ thí thăng học Thanh Lễ Phái cử hành ở chỗ này sao?".

Liễu Sương ngước mắt nhìn, khi thấy rõ gương mặt đối phương, hai mắt xẹt qua một tia thù địch, phảng phất trên mặt hồ nổi lên một gợn sóng nhỏ ngay sau đó thật mau tĩnh lặng trở lại.

Thần sắc lãnh đạm, nàng tích tự như kim: "Phải."

Gương mặt này, mặt mày tuấn lãng, màu da ngọc bạch, cặp mắt đào hoa, chỉ cần nhìn vào liền dễ dàng đắm chìm trong ánh mắt thâm tình như biển. Vị công tử tuấn tiếu như vậy, sớm đã khiến nhiều nữ tử chung quanh trầm luân tâm động. Nhưng ở trong mắt Liễu Sương, lại giống như đao kiếm sắc nhọn mổ ra chuyện xưa máu chảy đầm đìa.

Cái quá khứ mà nàng vô pháp quên đi, hàng đêm tái diễn trong mộng đêm khuya, hận ý đè lên nàng như bóng với hình, khắc vào xương tuỷ.

Nam tử vẻ mặt mịt mờ, đón nhận ánh mắt Liễu Sương, trong lúc nhất thời hắn như rơi vào động băng, cứng đờ không thể động đậy.

Hắn trơ mắt nhìn Liễu Sương bước tới một bước, giữa mày ẩn hiện sát ý lạnh thấu xương.

"Sư tỷ!"

Đột nhiên bên tai vang lên thanh âm thiếu nữ trong trẻo, tựa luồng sáng rọi vào vực sâu, làm tiêu tan khói mù ác niệm.

Liễu Sương ngừng động tác, quay đầu nhìn thấy Thẩm Kỳ Khi vừa tiến đến, trên mặt nàng ấy tràn ngập cảnh giác cùng đề phòng, bước chân còn nặng nề đạp trên đất, nhìn qua tựa hồ có chút......tức giận?

Thẩm Kỳ Khi y hệt gà mẹ che chở gà con, kéo Liễu Sương ra sau người, phùng mang trợn mắt với nam tử kia, "Sư tỷ, ngươi nhận thức hắn?".

Đối diện Thẩm Kỳ Khi, Liễu Sương như cởi bỏ mũ giáp, nàng cười nhẹ, nói: "Không quen biết."

Hàn ý thấu xương tan đi, nam tử cảm thấy thả lỏng, thở phào một hơi. Nhìn Thẩm Kỳ Khi có vẻ khẩn trương, khuôn mặt tuấn tú hiện ra một tia cười khổ, "Cô nương hiểu lầm, ta bất quá muốn hỏi vị cô nương này một số việc thôi."

"Hừ, trên quảng trường nhiều người như vậy, ngươi vì cái gì cố tình chọn nàng?"

Nam tử quẫn bách mặt hơi hơi đỏ lên, không biết trả lời thế nào, lắp bắp nói: "Này, này....ta chỉ là thấy cô nương đây khí chất xuất trần nên có tâm tới lãnh giáo một phen." Đây có lẽ là lần đầu hắn bị người khác hiểu lầm thành đăng đồ tử, thật sự khổ không nói nên lời.

Chậc, nam nhân này ít ra còn có mắt thẩm mỹ. Thẩm Kỳ Khi nhìn hắn từ trên xuống dưới, nửa tin nửa ngờ: "Vậy ngươi nói xem, ngươi là ai?". Sư tỷ nhà nàng nhu nhược thiện lương như thế, vạn nhất bị nam nhân thúi nào đó lừa gạt khi dễ thì biết làm sao!

Nam tử cuống quýt chắp tay giải thích: "Ta là Thịnh Từ đệ tử Vân Khúc Các, được cử tới Thanh Lễ Phái quan sát tỷ thí."

Thẩm Kỳ Khi bừng tỉnh đại ngộ, người này thì ra là một trong số nam chủ — Thịnh Từ!

Hắn thoạt nhìn là người bình thường nhất trong số nam chủ, nhưng thật ra cũng rất bại hoại. Thịnh Từ ngọc thụ lâm phong, nói chuyện cử chỉ ôn nhu săn sóc, bản chất lại cặn bã vô cùng, đối với những cô nương ái mộ, hắn hầu như không từ chối ai, mặt ngoài trời quang trăng sáng, sau lưng dưỡng một ao cá lớn, thậm chí còn thích thú với hành vi chài lưới của mình.

Lạc thú tối cao nhất trong cuộc đời hắn, chính là dụ dỗ được một ít cô nương không có hứng thú với hắn. Con người mà, phàm là không chiếm được, luôn cho là tốt nhất.

Hắn giống như là cầm kịch bản gal game*, ham thích công lược đùa bỡn các muội tử bên người. Loại hình làm hắn mê mẩn nhất chính là bên ngoài thanh lãnh bên trong ôn nhu. Mà khi ấy trong lòng Liễu Sương chỉ có mỗi Tần Kình, nàng cự tuyệt Thịnh Từ, điều này làm hắn trỗi dậy dục vọng chiếm hữu hơn thua, thề nhất định phải bắt được nữ chủ vào tay.

Đến lúc Tần Kình phản bội rời bỏ Liễu Sương, Trường Dược đạo nhân vì nàng mà chết, Liễu Sương trải qua đoạn thời gian hắc ám nhất, Thịnh Từ vẫn luôn bên cạnh nàng, cẩn thận tỉ mỉ, ngoan ngoãn phục tùng. Cho dù là hòn đá, gặp được nam nhân chấp nhất như vậy cũng sẽ dần dần mềm lòng, huống chi Liễu Sương là người mềm mại, suy cho cùng vẫn là một nữ hài tử chưa thấu sự đời.

Giữa lúc nàng hơi buông lỏng, chuẩn bị tiếp thu tình cảm của hắn, lại đột nhiên phát hiện hắn kỳ thật là một anh trai nắng chuyên sưởi ấm cho các em gái.

Khi Liễu Sương sinh bệnh, hắn lấy cớ mua thuốc ra ngoài dạo lầu xanh; khi Liễu Sương ngủ say, hắn liền cùng nguyệt nương cách vách câu kết làm bậy, mật tình ngọt ngào.

Nếu không phải có người tố giác, e là Liễu Sương còn chẳng hay biết gì. Bầu bạn thâm tình cái gì, kỳ thật đều là nguỵ trang gian trá. Kẻ đa tình cũng là kẻ vô tình nhất. Đối mặt quá nhiều phản bội, lừa gạt, sinh ly tử biệt, một đòn này của Thịnh Từ nặng nề giáng xuống Liễu Sương, đánh nát tất cả mong đợi hy vọng còn sót lại của nàng đối với thế gian.

...

Tra nam như vậy càng không thể tới gần Liễu Sương! Tốt nhất là nên bóp chết từ trong trứng, để hết thảy ác mộng không cần lại phát sinh.

Thẩm Kỳ Khi lập tức thay đổi sắc mặt, nháy mắt kéo Liễu Sương ra xa mười dặm, lưu lại Thịnh Từ sững sờ không hiểu ất giáp.

Nàng nghiêm túc căn dặn: "Sư tỷ, ngươi về sau nhất thiết phải cách xa hắn một chút."

Liễu Sương rất có hứng thú mà nhìn nàng, khóe miệng ngậm ý cười: "Ồ? Tại sao?".

Thẩm Kỳ Khi cấp tốc bịa lý do thoái thác, còn không quên hung hăng bôi đen Thịnh Từ, "Ta thấy ấn đường của hắn biến thành màu đen, mặt mày lấm la lấm lét, có tướng lang cố*. Không nên tới gần loại người này, khí vận sẽ bị hắn hút đi! Rất xấu!".

Liễu Sương gật gù như tin phục, đầu lông mày hơi chau lại, sóng mắt dập dờn hàm chứa ba phần luống cuống lo âu, "Sư muội nói chí lý...kia nên làm thế nào cho phải?".

"Đừng lo." Thẩm Kỳ Khi thấy Liễu Sương dựa dẫm mình, giống như một đoá hoa mỏng manh ngây ngô, ý muốn bảo hộ tăng vọt, vỗ ngực hứa hẹn, "Ta sẽ trông coi hắn thật kỹ, làm hắn không dám tới gần ngươi."

Liễu Sương mỉm cười, gật đầu nói: "Vậy làm phiền sư muội."

Trong lúc hai người nói chuyện, quảng trường đã được bố trí thoả đáng, trung tâm dựng lên một lôi đài đỏ hình tròn, đệ tử nội môn ngồi dãy bên trái, đệ tử ngoại môn ngồi dãy bên phải, ở giữa là vị trí cho các phong chủ cùng các đệ tử môn phái khác.

Tỷ thí áp dụng hình thức một chọi một ghép cặp ngẫu nhiên, người bị gọi bất kể nguyên nhân gì đều phải lên đài không thể chối từ.

Thẩm Kỳ Khi tìm được hai chỗ ngồi ở hàng phía trước có tầm nhìn tốt, kéo tay Liễu Sương ngồi xuống.

Làm Thẩm Kỳ Khi chán ghét chính là, Thịnh Từ ngồi rất gần các nàng, còn nhìn sang mỉm cười.

Cười cái gì cười! Muốn ăn đập à!

Thẩm Kỳ Khi lườm hắn một cái rồi quay đầu đi, coi như không thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thịnh Từ.

"Sư tỷ chuẩn bị thế nào rồi?" Nàng kề sát tai Liễu Sương, nhỏ giọng nói, "Đừng khẩn trương, hồi nữa làm hết sức, không cần có áp lực quá lớn."

Nàng không hy vọng Liễu Sương bởi vì tu vi thấp kém mà cảm thấy tự ti.

"...Được".
Nhưng Liễu Sương cũng không có tự ti, nàng chỉ đang cảm thấy có hơi thở ấm áp phả vào bên tai, khiến lòng nao nao.

Lúc này, một lão đạo sĩ râu bạc trắng ung dung lên đài, trên vai hắn còn có một con vẹt sặc sỡ.

Hắn vuốt ve chòm râu dài được cột thành bánh quai chèo, thanh âm như chuông vang tạo ra một trận linh áp thổi quét quảng trường: "Chư vị, hôm nay là ngày bắt đầu tỷ thí thăng học, ta đại biểu phong chủ các phong nhắc nhở các vị đệ tử, trong quá trình thi đấu, hành vi cần phải đoan chính, tuyệt đối không thể làm rối kỷ cương hoặc dịch dung thay thế lên đài..."

Hắn nói cả tràng dài như chủ nhiệm lớp nhắc nhở học trò trước kỳ thi đại học rằng không được gian lận, Thẩm Kỳ Khi bỗng nhiên có chút nhớ nhung những ngày tháng ở thế giới hiện đại.

"Nhớ lấy, vô luận kết quả như thế nào, không thể tùy ý đả thương người, điểm đến thì ngưng!"

Con vẹt cũng đi theo lặp lại: "Điểm đến thì ngưng! Điểm đến thì ngưng!".

Công đạo xong xuôi, lão đạo sĩ xuống đài, nói: "Tốt, tỷ thí chính thức bắt đầu!".

Đồng la trên đài gõ vang "Leng keng —!" quanh quẩn bên tai mọi người.

"Trận đầu, Dạ Phong đệ tử Tống Khê Tiêu, đối chiến Thanh Phong đệ tử Phó Thanh."

Người mở đầu là nhị sư huynh Phó Thanh, Thẩm Kỳ Khi hồ hởi, hận không có ống nhòm để quan sát kỹ hơn.

Chỉ thấy Phó Thanh một thân bạch y thanh tú, đứng dậy từ chỗ ngồi, mũi chân hơi chỉa xuống đất, nhanh nhẹn phóng lên đài, vạt áo phần phật, dấy lên nhiều tiếng trầm trồ khen ngợi.

Hắn triển khai quạt xếp trong tay, trên mặt giấy trắng có đề chữ mực nét bút khoẻ khoắn, "Bất ky". (Không chịu trói buộc/không vào khuôn phép)

Phó Thanh phất nhẹ chiếc quạt, hướng tới một nam tử da ngăm đen ngầu hầm, cười nói: "Tống huynh, đồng môn mấy chục năm, không nghĩ tới ngươi ta có ngày thành đối thủ, tạo hóa trêu người."

Tống Khê Tiêu trừng mắt, thản nhiên nói: "Đừng nói nhảm nữa, xin mời."

Phó Thanh lắc đầu cảm thán: "Ô kìa, Tống huynh vẫn khó hiểu phong tình như thế, thật làm Phó mỗ yêu hận đan xen."

Thẩm Kỳ Khi hai mắt sáng ngời: Ỏoo, không nghĩ tới còn được chứng kiến phân đoạn râu ria này, thích nha thích nha!

Phó Thanh mỉm cười: "Thất lễ!". Bất ngờ lật quạt bổ về phía Tống Khê Tiêu, phiến giấy thế nhưng sắc bén như thiết, may mà Tống Khê Tiêu kịp thời né tránh, chỉ bị tước rơi vài sợi tóc.

Chuỗi động tác nhanh như tia chớp, Thẩm Kỳ Khi nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nhìn không rõ.

Phó Thanh liên tiếp đâm ra mấy phiến, tấn công toàn chỗ yếu hại. Tống Khê Tiêu cũng không vừa, ứng biến vô cùng nhanh nhạy, hắn thân thủ mạnh mẽ, xảo diệu hoá giải mỗi một tia công kích, dưới đài hoan hô không ngớt.

Phó Thanh ngày thường hay cười nói phớ lớ, nhưng lúc này thần sắc lại có chút hung ác. Thân hình uyển chuyển như chim nhạn, thủ đoạn lại rất linh hoạt, quạt xoáy tấn công liên tiếp. Tống Khê Tiêu đổ mồ hôi trán mới ứng đối được, xoay người xuất ra huyền thiết đại kiếm. Thân kiếm toàn thân đen nhánh, lưỡi kiếm loé lên ánh sáng sắc lạnh, tung chiêu tới tấp, Phó Thanh hiểm hiểm né tránh, vẫn bị đao khí chấn đến tê rần cánh tay.

Hai người công thủ triền đấu mấy chục hiệp, một đen một trắng, vạt áo bay tán loạn, giống như giao long đấu pháp, thoạt nhìn chẳng phân biệt được cao thấp, tương đương xuất sắc.

Thẩm Kỳ Khi quả thực luyến tiếc chuyển dời tầm mắt, lôi kéo tay áo Liễu Sương, thán phục hỏi: "Sư tỷ, ngươi đoán bọn họ ai sẽ thắng?".

Liễu Sương nhìn lướt qua, đưa ra kết luận: "Phó Thanh sư huynh a."

"Ồ?" Thẩm Kỳ Khi có chút giật mình, "Hắn thoạt nhìn không đáng tin cậy......Ta cảm thấy Tống Khê Tiêu tương đối có hy vọng."

Liễu Sương lắc đầu: "Ngươi nhìn kỹ lại xem."

Phó Thanh sử dụng quạt giấy nhẹ nhàng mềm mại, thế công nhanh như ảnh chớp, Tống Khê Tiêu tay cầm đại kiếm, phòng thủ quá nhiều dần dần mất sức, lùi lại mấy bước. Hắn quyết định ra sát chiêu, lưỡi kiếm xoay tròn, kéo ra một kiếm hoa xinh đẹp, ý đồ thẳng đến yết hầu Phó Thanh.

Có người kêu lên: "Tuyệt!"
Nhưng Phó Thanh nháy mắt đã rời vị trí, ngay sau đó quỷ mị xuất hiện sau lưng Tống Khê Tiêu, quạt giấy nhẹ nhàng đặt lên lưng đối phương.

"Ngươi đã sơ hở." Phó Thanh cười tủm tỉm thu hồi chiếc quạt.

Tống Khê Tiêu hơi ngẩn ra, quẹt đi mồ hôi trên mặt: "Nguyện thua cuộc, ta bại." Nói xong, hắn tiêu sái xuống đài.

Mọi người trầm trồ khen ngợi, kết quả đã có.

"Trận đầu tỷ thí, Phó Thanh thắng!"

Con vẹt lặp lại: "Phó Thanh thắng! Phó Thanh thắng!".

Phó Thanh ném một ánh mắt đưa tình xuống phía dưới đài, nghênh đón vô số nữ tử thét chói tai.

Thẩm Kỳ Khi mắng thầm: ...Thật đúng biết huênh hoang làm màu!

Nàng quay qua nhìn Liễu Sương, cười nói: "Sư tỷ thật lợi hại, sao ngươi biết nhị sư huynh thắng...".

Còn chưa nói xong, đã bị lão đạo sĩ cắt ngang.

"Trận thứ hai, Ngọc Phong đệ tử Tiêu Văn...", hắn dừng một chút, trầm giọng tiếp tục, "...đối chiến, Thanh Phong đệ tử Thẩm Kỳ Khi!".

Dưới đài ồ lên.

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, theo bản năng đứng dậy: "Làm sao...nhanh như vậy liền đến ta sao?".

Chung quanh xôn xao:
"Là Thẩm Kỳ Khi!".
"Xem, Thẩm đại tiểu thư sắp ra tay!"
"Ha ha, các ngươi đánh cuộc ai thắng a?"
"......"

Thẩm Kỳ Khi hơi bị hoảng, đứng yên tại chỗ, hô hấp dồn dập, bất chợt có một bàn tay lành lạnh áp lên bàn tay nàng, vuốt đi hết mọi căng thẳng lo lắng.

Liễu Sương nắm lấy tay nàng, mâu quang trong suốt, thần sắc kiên định: "Đừng sợ, ngươi có thể thắng."

Thẩm Kỳ Khi thần kỳ trấn định lại được, hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu nói: "Được!".

———-
* Gal game (galge) : một loại game của Nhật nội dung chủ yếu tương tác thu hút các nhân vật nữ.
* Tướng lang cố: miêu tả người có thể quay đầu ra sau mà không cần xoay người lại, đặc điểm tương đồng với loài lang sói. Chỉ những người phản bội, dã tâm, lòng dạ thâm sâu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...