Ta Coi Ngươi Như Tỷ Muội, Hòe Hạ À!
Chương 13
Cố Hân Lan ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
"Ta chỉ là muốn cầu phúc cho họ, là họ không hiểu lòng tốt của ta..."
Quận Vương phi nhẹ nhàng nói:
"Ngươi dâng bạc cho chùa nào, ngươi có nói ra được không?
"Trâm cài trên đầu ngươi phải tốn hàng chục lượng bạc, y phục trên người ngươi cũng mất hàng chục lượng. Mà chỉ riêng tháng này, ngươi đã may hai bộ. Ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
Không ai là kẻ mù, ai cũng thấy rõ Cố Hân Lan dạo gần đây ăn mặc vô cùng lộng lẫy.
Nhà họ Cố vốn tự xưng là thanh liêm, của hồi môn của nàng vốn chẳng có là bao. Nếu không phải lần nào cũng giữ lại tiền thưởng của hạ nhân, thì làm sao có đủ bạc để đeo vàng đội ngọc như vậy?
Cố Hân Lan hoàn toàn mất đi khí thế, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Quận Vương.
"Ân lang..."
Trong mắt Quận Vương hiện lên tia chán ghét.
Ta hiểu được cảm giác của hắn, đổi lại là ta, nếu mỗi ngày đều phải nghe những lời về sự bình đẳng giữa chủ và tớ, nhưng thực tế lại toàn là hãm hại và tham ô, chắc chắn cũng sẽ căm ghét như vậy.
Chỉ có điều, bụng nàng vẫn đang mang thai đứa con của hắn.
Quận Vương trầm ngâm một lát:
"Cấm túc nửa năm."
Rồi hắn đứng dậy bỏ đi.
Cứ như vậy, mọi chuyện nhẹ nhàng được bỏ qua.
Không còn cách nào khác, Cố Hân Lan đang mang thai, nếu hình phạt quá nặng, nàng sẽ không chịu nổi.
Trong lòng ta cảm thấy có chút không cam tâm.
Lần nào Cố Hân Lan cũng thoát tội, lần trước là nhờ có Liễu di nương đứng ra gánh tội thay, lần này lại nhờ đứa con trong bụng mà nàng được che chở.
Chẳng lẽ số mệnh của nàng thật sự tốt như vậy sao?!
Nhưng Quận Vương đã nói vậy, ta cũng không thể làm gì hơn.
Ta nghĩ rằng lần này Cố Hân Lan hẳn sẽ yên phận một thời gian, nhưng chẳng bao lâu sau, một tin tức khiến nàng không thể ngồi yên đã lan truyền khắp nơi.
Quận Vương phi đã có thai, hơn nữa thai nhi đã được ba tháng.
Nàng nói rằng trước đây chưa công bố tin tức là vì sợ thai không ổn định, nên giờ qua ba tháng mới thông báo.
Phụ thân của Quận Vương phi là thầy dạy của Thái Tử, có quan hệ mật thiết với Thái Tử.
Hiện nay, địa vị của Thái Tử đã vững chắc, Quận Vương muốn dựa vào thế lực của Thái Tử, còn phải trông cậy vào vị nhạc phụ này.
Hơn nữa, đứa trẻ này do chính thê sinh ra, nếu là nam, sẽ là đích trưởng tử, tương lai có thể trở thành Thế tử!
Cố Hân Lan, người trước kia từng kiêu ngạo, giờ đây khí thế đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn ai bận tâm đến đứa con trong bụng nàng nữa.
Những thứ tốt đẹp như nước chảy vào viện nàng trước đây đều đã ngừng lại, Quận Vương cũng chỉ thi thoảng ghé thăm nàng vài lần.
Thế nhưng, mỗi khi Quận Vương đến, Cố Hân Lan lại kéo lấy tay Quận Vương, nước mắt lưng tròng, nói về việc muốn cùng "Ân lang" một đời một kiếp một đôi người, rằng nàng thật sự yêu hắn.
Nói những lời riêng tư này với nam nhân cũng chẳng có gì to tát, nhưng cái sai là sai ở chỗ, lời này đã bị đám nha hoàn trong viện của nàng truyền đến tai Quận Vương phi.
Nàng muốn cùng Quận Vương một đời một kiếp một đôi người, vậy thì Quận Vương phi là gì?
Quận Vương phi ngay lập tức đem chuyện này nói với Quận Vương, cho rằng Cố Hân Lan đã bất kính với mình.
Nàng nói rất khéo, bảo rằng Cố di nương đang mang thai nên suy nghĩ có phần bất ổn, đã đến lúc cần ép bớt tính nết của nàng lại, tránh để sau này gây họa.
Không cần phải quá khắc nghiệt với nàng, chỉ cần đưa nàng trở lại quy củ cũ, để nàng biết thân biết phận là đủ.
Quận Vương thấy lời Quận Vương phi nói có lý, cũng không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, liền giao cho Quận Vương phi xử lý.
Thế là, những thứ tốt đẹp trong viện của Cố Hân Lan đều bị lấy đi, hạ nhân trong phủ thì làm việc dựa vào sắc mặt của chủ nhân.
Căn than được mang đến viện Cố Hân Lan đều là loại kém nhất, đốt lên thì khói mịt mù, làm người ta ngộp thở.
Cố Hân Lan vốn đã bị nghén nặng, nay còn bị khói hun đến ho sặc sụa, tưởng chừng đứt hơi.
Nàng muốn tìm Quận Vương để cáo trạng, nhưng Quận Vương bị Quận Vương phi giữ chặt, gần đây không hề ghé qua viện của nàng.
Cố Hân Lan không phát tiền thưởng, hạ nhân cũng đã ngán ngẩm nàng, bề ngoài tỏ vẻ hầu hạ, nhưng thực chất lại rất lơ là, qua quýt.
Quận Vương phi đã ra lệnh, hạ nhân càng không khách sáo.
Cơm canh từ nhà bếp mang đến đều nguội lạnh.
Quần áo phơi không khô, mặc lên người ẩm ướt.
Ban đêm không ai đun nước nóng, khát nước phải uống nước lạnh.
Cố Hân Lan tức giận, nhưng không có cách nào.
"Ta chỉ là muốn cầu phúc cho họ, là họ không hiểu lòng tốt của ta..."
Quận Vương phi nhẹ nhàng nói:
"Ngươi dâng bạc cho chùa nào, ngươi có nói ra được không?
"Trâm cài trên đầu ngươi phải tốn hàng chục lượng bạc, y phục trên người ngươi cũng mất hàng chục lượng. Mà chỉ riêng tháng này, ngươi đã may hai bộ. Ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
Không ai là kẻ mù, ai cũng thấy rõ Cố Hân Lan dạo gần đây ăn mặc vô cùng lộng lẫy.
Nhà họ Cố vốn tự xưng là thanh liêm, của hồi môn của nàng vốn chẳng có là bao. Nếu không phải lần nào cũng giữ lại tiền thưởng của hạ nhân, thì làm sao có đủ bạc để đeo vàng đội ngọc như vậy?
Cố Hân Lan hoàn toàn mất đi khí thế, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Quận Vương.
"Ân lang..."
Trong mắt Quận Vương hiện lên tia chán ghét.
Ta hiểu được cảm giác của hắn, đổi lại là ta, nếu mỗi ngày đều phải nghe những lời về sự bình đẳng giữa chủ và tớ, nhưng thực tế lại toàn là hãm hại và tham ô, chắc chắn cũng sẽ căm ghét như vậy.
Chỉ có điều, bụng nàng vẫn đang mang thai đứa con của hắn.
Quận Vương trầm ngâm một lát:
"Cấm túc nửa năm."
Rồi hắn đứng dậy bỏ đi.
Cứ như vậy, mọi chuyện nhẹ nhàng được bỏ qua.
Không còn cách nào khác, Cố Hân Lan đang mang thai, nếu hình phạt quá nặng, nàng sẽ không chịu nổi.
Trong lòng ta cảm thấy có chút không cam tâm.
Lần nào Cố Hân Lan cũng thoát tội, lần trước là nhờ có Liễu di nương đứng ra gánh tội thay, lần này lại nhờ đứa con trong bụng mà nàng được che chở.
Chẳng lẽ số mệnh của nàng thật sự tốt như vậy sao?!
Nhưng Quận Vương đã nói vậy, ta cũng không thể làm gì hơn.
Ta nghĩ rằng lần này Cố Hân Lan hẳn sẽ yên phận một thời gian, nhưng chẳng bao lâu sau, một tin tức khiến nàng không thể ngồi yên đã lan truyền khắp nơi.
Quận Vương phi đã có thai, hơn nữa thai nhi đã được ba tháng.
Nàng nói rằng trước đây chưa công bố tin tức là vì sợ thai không ổn định, nên giờ qua ba tháng mới thông báo.
Phụ thân của Quận Vương phi là thầy dạy của Thái Tử, có quan hệ mật thiết với Thái Tử.
Hiện nay, địa vị của Thái Tử đã vững chắc, Quận Vương muốn dựa vào thế lực của Thái Tử, còn phải trông cậy vào vị nhạc phụ này.
Hơn nữa, đứa trẻ này do chính thê sinh ra, nếu là nam, sẽ là đích trưởng tử, tương lai có thể trở thành Thế tử!
Cố Hân Lan, người trước kia từng kiêu ngạo, giờ đây khí thế đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn ai bận tâm đến đứa con trong bụng nàng nữa.
Những thứ tốt đẹp như nước chảy vào viện nàng trước đây đều đã ngừng lại, Quận Vương cũng chỉ thi thoảng ghé thăm nàng vài lần.
Thế nhưng, mỗi khi Quận Vương đến, Cố Hân Lan lại kéo lấy tay Quận Vương, nước mắt lưng tròng, nói về việc muốn cùng "Ân lang" một đời một kiếp một đôi người, rằng nàng thật sự yêu hắn.
Nói những lời riêng tư này với nam nhân cũng chẳng có gì to tát, nhưng cái sai là sai ở chỗ, lời này đã bị đám nha hoàn trong viện của nàng truyền đến tai Quận Vương phi.
Nàng muốn cùng Quận Vương một đời một kiếp một đôi người, vậy thì Quận Vương phi là gì?
Quận Vương phi ngay lập tức đem chuyện này nói với Quận Vương, cho rằng Cố Hân Lan đã bất kính với mình.
Nàng nói rất khéo, bảo rằng Cố di nương đang mang thai nên suy nghĩ có phần bất ổn, đã đến lúc cần ép bớt tính nết của nàng lại, tránh để sau này gây họa.
Không cần phải quá khắc nghiệt với nàng, chỉ cần đưa nàng trở lại quy củ cũ, để nàng biết thân biết phận là đủ.
Quận Vương thấy lời Quận Vương phi nói có lý, cũng không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, liền giao cho Quận Vương phi xử lý.
Thế là, những thứ tốt đẹp trong viện của Cố Hân Lan đều bị lấy đi, hạ nhân trong phủ thì làm việc dựa vào sắc mặt của chủ nhân.
Căn than được mang đến viện Cố Hân Lan đều là loại kém nhất, đốt lên thì khói mịt mù, làm người ta ngộp thở.
Cố Hân Lan vốn đã bị nghén nặng, nay còn bị khói hun đến ho sặc sụa, tưởng chừng đứt hơi.
Nàng muốn tìm Quận Vương để cáo trạng, nhưng Quận Vương bị Quận Vương phi giữ chặt, gần đây không hề ghé qua viện của nàng.
Cố Hân Lan không phát tiền thưởng, hạ nhân cũng đã ngán ngẩm nàng, bề ngoài tỏ vẻ hầu hạ, nhưng thực chất lại rất lơ là, qua quýt.
Quận Vương phi đã ra lệnh, hạ nhân càng không khách sáo.
Cơm canh từ nhà bếp mang đến đều nguội lạnh.
Quần áo phơi không khô, mặc lên người ẩm ướt.
Ban đêm không ai đun nước nóng, khát nước phải uống nước lạnh.
Cố Hân Lan tức giận, nhưng không có cách nào.