Sủng Mị
Chương 998: Hang động dưới lòng đất
"À, ở đâu?"
Đế Cơ khẽ gật đầu, sau đó dùng hồn niệm nói với Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền:
"Còn dư lại giao cho ngươi, không được bỏ sót một con Tinh Linh Điệp màu đen nào!"
"Điện hạ yên tâm!"
Hạ Chỉ Hiền cười nói.
Khu mộ kỷ niệm nằm ở phía bắc Đồ Thư Quán, trên một ngọn đồi cỏ xanh mơn mởn.
Đây là một khu mộ kỷ niệm kiến trúc đơn giản, không có tên, không có bất kỳ dòng tin tức nào, cả ngọn đồi chỉ có những tấm bia đá dựng đứng yên tĩnh.
Nơi này là địa phương duy nhất không có con rối hoa yêu tồn tại.
"Nhìn thấy gì không?"
Lúc này bên cạnh một tấm bia đá khá lớn, một thiếu nữ dáng người nhỏ xinh quỳ một chân dưới đất, cái đầu vươn tới ngó xuống hầm ngầm trước mắt.
"Khặc!"
Từ phía dưới hầm bỗng nhiên truyền đến thanh âm quỷ gào.
"Ngốc quá đi, Bạch Nhị, ngươi đi xuống xem sao! Ta cảm giác không thể sai được, nhất định là chỗ này a…aa!"
Tiểu thiếu nữ chu cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ bất mãn, quơ tay múa chân ra lệnh cho hộ vệ của mình.
Bạch Nhị rõ ràng là không tình nguyện, đường đường Bạch Yểm Đế bá chủ một phương lại bị bắt đi đào đất, thật sự là quá mất mặt rồi.
Thế nhưng, Bạch Yểm Đế nhăn nhó một lát vẫn không chịu nổi chiêu số dã man của tiểu nha đầu, đành phải lắc đầu ngao ngán nhảy xuống hầm chung tay đào bới với Bạch Tứ.
Thổ địa nơi này rắn chắc hơn những địa phương khác rất nhiều, cho dù là Bạch Yểm Ma cấp đế hoàng cũng hao phí không ít sức lực mới đào ra một cái hố sâu chừng trăm thước.
"Nhìn thấy gì không ~~~?"
Trữ Mạn Nhi chậm rãi bò xuống hầm ngầm tối đen như mực, vừa đi vừa há miệng hỏi thăm.
"Khặc!"
"Khặc khặc!"
Hai đầu Bạch Yểm Ma buồn bực ngẩng đầu lên, tỏ vẻ không có phát hiện chỗ nào khác thường.
"Tìm tiếp đi, còn đứng đó làm gì?"
Hai tay Trữ Mạn Nhi chống nạnh, lớn tiếng nói.
"Bốp!"
Một bàn tay từ đằng sau vỗ lên lưng Trữ Mạn Nhi, sau đó kéo nàng quay ngược trở về.
Trữ Mạn Nhi giật mình hoảng sợ xoay người lại, trợn mắt nhìn xem là tên nào dám cả gan đánh mình.
"A, là Diệp tỷ tỷ hả?"
Trữ Mạn Nhi nhìn thấy người kia là Diệp Khuynh Tư liền nở nụ cười vui vẻ. Nếu là người khác có lẽ giờ này đã bị hai tên Bạch Yểm Ma hộ vệ giày xéo đau khổ rồi.
"Đã bảo ngươi núp đi còn chạy đến nơi đây làm gì? Lại còn chìa cái mông trắng bóc ra ngoài …"
Diệp Khuynh Tư trợn mắt nhìn dã nha đầu, đúng là không có biện pháp gì đưa nàng vào khuôn khổ.
Trữ Mạn Nhi vội vàng đứng lên sửa sang lại quần áo của mình, khuôn mặt đỏ bừng làm bộ nghiêm mặt liếc Sở Mộ, chu mỏ nói:
"Ta đâu có biết có người dòm trộm chứ! Ca ca xấu, giả đứng đắn, bụng dạ khó lường!"
"Tiểu nha đầu, phát hiện gì không?"
Sở Mộ quá quen thuộc với phong cách ngang bướng này rồi, trực tiếp bỏ qua câu nói kia, mở miệng dò hỏi.
Thế nhưng, Sở Mộ cũng không nghĩ tới dã nha đầu Trữ Mạn Nhi là người tới nơi này đầu tiên, lúc trước nàng nói cảm thấy địa phương này có linh khí nồng nặc hơn bình thường. Xem ra phía dưới lòng đất phải chôn giấu thứ gì đó tích trữ linh khí vô cùng khổng lồ.
Sở Mộ niệm chú ngữ thu hồi Mạc Tà vào trong không gian Hồn sủng, sau đó triệu hồi Ma Thụ chiến sĩ ra ngoài.
Để cho Ma Thụ chiến sĩ đào đất sẽ dễ dàng hơn Bạch Yểm Ma rất nhiều.
Ma Thụ chiến sĩ đã được Sở Mộ cường hóa đến cao đẳng đế hoàng, sau khi hai đầu Bạch Yểm Ma buồn bực lui về, nó lập tức sử dụng rễ cây đâm sâu vào trong hầm ngầm.
Đất cát nơi này còn chắc chắn hơn cả tinh thạch cao cấp, Ma Thụ chiến sĩ bắt buộc phải chậm rãi thăm dò, khi rễ cây vươn tới độ sâu nhất định liền tản ra các hướng quyết không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào.
"Ca ca, ta cảm thấy gần lắm rồi, chính là dưới gốc cây già kia, đào sâu hơn một chút!"
Trữ Mạn Nhi đứng ở bên cạnh Ma Thụ chiến sĩ bỗng nhiên kêu lên, ngón tay chỉ vào một góc trong khu cổ mộ.
Rễ cây Ma Thụ chiến sĩ lập tức tập trung về hướng đó, dốc toàn lực đâm thẳng xuống lòng đất cứng rắn.
"Rào rào!"
Bỗng nhiên Ma Thụ chiến sĩ đâm vào tầng không, rễ cây phá xuyên tường đất xuất hiện trong một cái hang động tối đen.
"Sở Mộ, ngươi nhìn!"
Lúc này Diệp Khuynh Tư lại chỉ lên trời hô lớn.
Trong nháy mắt hang động bị đào rỗng, Sở Mộ cũng cảm giác được một cỗ linh khí dày đặc trào ra ngoài, cường độ nồng đậm hơn mỏ Linh nguyên không biết bao nhiêu lần.
Cùng lúc đó đàn Tinh Linh Điệp màu đen đang tránh né con rối hoa yêu màu đen giống như nhận được tín hiệu nào đó, vội vàng vỗ cánh bay về phía này.
Đáng sợ hơn nữa chính là tất cả con rối hoa yêu cũng di chuyển trên quy mô lớn, hoa cành, gai nhọn, dây leo lũ lượt trườn đi trên đường phố. Cảnh tượng quỷ dị khiến cho lòng người rét lạnh đến tận linh hồn, trong lòng bọn họ tự hỏi nơi này có phải là thế giới nhân loại hay không?
"Các ngươi đi xuống trước, ta giải quyết con rối hoa yêu xong sẽ đuổi theo!"
Sở Mộ nói.
Diệp Khuynh Tư khẽ gật đầu, dẫn theo Trữ Mạn Nhi đi xuống hang động đầy rẫy linh khí dưới lòng đất.
Tốc độ con rối hoa yêu di động không nhanh, chúng nó lắc lư thân thể mềm mại kéo theo vô số cành lá nên gặp trở ngại không ít.
Số lượng con rối hoa yêu rất nhiều, chỉ riêng cấp thống lĩnh cũng đã có mấy ngàn, chúng nó vừa di chuyển vừa thả ra phấn hoa thôi miên tiếp tục đả kích Tinh Linh Điệp màu đen. Đồng thời những sợi roi gai độc không ngừng vỗ xuống thu hoạch tính mạng địch nhân.
"Nhổ tận gốc chúng nó!"
Sở Mộ nói với Ma Thụ chiến sĩ.
"A ~!"
Ma Thụ chiến sĩ tiến vào cảnh giới cao đẳng đế hoàng không lâu, bây giờ hiếm khi có cơ hội chiến đấu liền lộ vẻ hưng phấn nồng đậm. Sau khi gào thét một tràng dài lập tức vươn dài hai cánh tay tới trước triển khai tiến công.
Ma Thụ chiến sĩ cao đẳng đế hoàng đã mọc ra hơn ngàn rễ cây có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, lúc bình thường quấn trên người tựa như sợi dây leo mỏng manh, khi thi triển kỹ năng có thể giãn ra to hơn cột đình. Ma Thụ chiến sĩ bị quân đoàn con rối hoa yêu ùn ùn kéo đến gây ra trở ngại không nhỏ, nhưng nó dùng bản thể và rễ cây tạo thành bức tường vững chắc, phòng thủ và tiến công vô cùng hoàn mỹ.
"Rầm rầm rầm!"
Rễ cây Ma Thụ chiến sĩ nắm lấy ngang thân con rối hoa yêu rồi vận lực nhổ lên tận gốc.
Đám con rối hoa yêu chạy đầu tiên gặp phải đả kích nặng nề, toàn bộ đều bị sinh sôi kéo lên giãy dụa ở giữa không trung, những sợi roi đầy gai độc vẫn không quên đập xuống người Ma Thụ chiến sĩ.
"Ba ba ba!"
“Rầm rầm!”
Mặt đất bị nện lằn ngang lằn dọc biến dạng triệt để, cả ngọn đồi và sườn núi xuất hiện vô số dấu roi in sâu xuống đất. Nhưng Ma Thụ chiến sĩ chỉ bị thương tổn ngoài da, vết thương quá nhẹ căn bản không cần để ý.
"Tiêu diệt chúng nó!"
Sở Mộ lại phát ra mệnh lệnh.
Ma Thụ chiến sĩ đứng trên sườn núi giống như một vị dũng sĩ võ trang tận răng đối mặt với đàn nữ yêu hung hãn.
"A!"
Ma Thụ chiến sĩ tức giận gầm thét rung trời, đống rễ cây gia tăng sức mạnh xiết chặt con rối hoa yêu.
Lực lượng Ma Thụ chiến sĩ vượt xa Mân Côi nữ yêu cấp thống lĩnh, chỉ một lần vặn xoắn đã xé nát một đám con rối hoa yêu. Trên mặt đất chỉ còn lại cành lá, dây leo vỡ vụn trong phạm vi vài trăm thước.
Trong khoảnh khắc đó ngọn đồi chấn động liên tục, không ít con rối hoa yêu trong lúc vô tình lọt xuống khe nứt rồi bị tầng đất lấp kín.
Lúc này một đàn Tinh Linh Điệp màu đen cũng đã gia nhập chiến trường, thân thể chúng nó biến thành lưỡi dao sắc bén xẹt qua con rối hoa yêu như cắt lúa mạch. Mỗi lần hàn quang chớp lóe là một dãy con rối hoa yêu đổ gục xuống đất.
Quân đoàn con rối hoa yêu bị Ma Thụ chiến sĩ xuất hiện làm cho rối loạn đội hình, sau đó Tinh Linh Điệp màu đen đánh tới giết chết một mảng lớn. Chỉ lát sau, khu vực cổ mộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, đám Mân Côi nữ yêu ở đằng xa bỗng nhiên do dự không dám tiến đến quá gần.
Ánh mắt Sở Mộ quan sát cả tòa thành, tuy rằng tạm thời đẩy lùi đối phương, nhưng tình thế cũng không hề lạc quan.
Đế Cơ khẽ gật đầu, sau đó dùng hồn niệm nói với Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền:
"Còn dư lại giao cho ngươi, không được bỏ sót một con Tinh Linh Điệp màu đen nào!"
"Điện hạ yên tâm!"
Hạ Chỉ Hiền cười nói.
Khu mộ kỷ niệm nằm ở phía bắc Đồ Thư Quán, trên một ngọn đồi cỏ xanh mơn mởn.
Đây là một khu mộ kỷ niệm kiến trúc đơn giản, không có tên, không có bất kỳ dòng tin tức nào, cả ngọn đồi chỉ có những tấm bia đá dựng đứng yên tĩnh.
Nơi này là địa phương duy nhất không có con rối hoa yêu tồn tại.
"Nhìn thấy gì không?"
Lúc này bên cạnh một tấm bia đá khá lớn, một thiếu nữ dáng người nhỏ xinh quỳ một chân dưới đất, cái đầu vươn tới ngó xuống hầm ngầm trước mắt.
"Khặc!"
Từ phía dưới hầm bỗng nhiên truyền đến thanh âm quỷ gào.
"Ngốc quá đi, Bạch Nhị, ngươi đi xuống xem sao! Ta cảm giác không thể sai được, nhất định là chỗ này a…aa!"
Tiểu thiếu nữ chu cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ bất mãn, quơ tay múa chân ra lệnh cho hộ vệ của mình.
Bạch Nhị rõ ràng là không tình nguyện, đường đường Bạch Yểm Đế bá chủ một phương lại bị bắt đi đào đất, thật sự là quá mất mặt rồi.
Thế nhưng, Bạch Yểm Đế nhăn nhó một lát vẫn không chịu nổi chiêu số dã man của tiểu nha đầu, đành phải lắc đầu ngao ngán nhảy xuống hầm chung tay đào bới với Bạch Tứ.
Thổ địa nơi này rắn chắc hơn những địa phương khác rất nhiều, cho dù là Bạch Yểm Ma cấp đế hoàng cũng hao phí không ít sức lực mới đào ra một cái hố sâu chừng trăm thước.
"Nhìn thấy gì không ~~~?"
Trữ Mạn Nhi chậm rãi bò xuống hầm ngầm tối đen như mực, vừa đi vừa há miệng hỏi thăm.
"Khặc!"
"Khặc khặc!"
Hai đầu Bạch Yểm Ma buồn bực ngẩng đầu lên, tỏ vẻ không có phát hiện chỗ nào khác thường.
"Tìm tiếp đi, còn đứng đó làm gì?"
Hai tay Trữ Mạn Nhi chống nạnh, lớn tiếng nói.
"Bốp!"
Một bàn tay từ đằng sau vỗ lên lưng Trữ Mạn Nhi, sau đó kéo nàng quay ngược trở về.
Trữ Mạn Nhi giật mình hoảng sợ xoay người lại, trợn mắt nhìn xem là tên nào dám cả gan đánh mình.
"A, là Diệp tỷ tỷ hả?"
Trữ Mạn Nhi nhìn thấy người kia là Diệp Khuynh Tư liền nở nụ cười vui vẻ. Nếu là người khác có lẽ giờ này đã bị hai tên Bạch Yểm Ma hộ vệ giày xéo đau khổ rồi.
"Đã bảo ngươi núp đi còn chạy đến nơi đây làm gì? Lại còn chìa cái mông trắng bóc ra ngoài …"
Diệp Khuynh Tư trợn mắt nhìn dã nha đầu, đúng là không có biện pháp gì đưa nàng vào khuôn khổ.
Trữ Mạn Nhi vội vàng đứng lên sửa sang lại quần áo của mình, khuôn mặt đỏ bừng làm bộ nghiêm mặt liếc Sở Mộ, chu mỏ nói:
"Ta đâu có biết có người dòm trộm chứ! Ca ca xấu, giả đứng đắn, bụng dạ khó lường!"
"Tiểu nha đầu, phát hiện gì không?"
Sở Mộ quá quen thuộc với phong cách ngang bướng này rồi, trực tiếp bỏ qua câu nói kia, mở miệng dò hỏi.
Thế nhưng, Sở Mộ cũng không nghĩ tới dã nha đầu Trữ Mạn Nhi là người tới nơi này đầu tiên, lúc trước nàng nói cảm thấy địa phương này có linh khí nồng nặc hơn bình thường. Xem ra phía dưới lòng đất phải chôn giấu thứ gì đó tích trữ linh khí vô cùng khổng lồ.
Sở Mộ niệm chú ngữ thu hồi Mạc Tà vào trong không gian Hồn sủng, sau đó triệu hồi Ma Thụ chiến sĩ ra ngoài.
Để cho Ma Thụ chiến sĩ đào đất sẽ dễ dàng hơn Bạch Yểm Ma rất nhiều.
Ma Thụ chiến sĩ đã được Sở Mộ cường hóa đến cao đẳng đế hoàng, sau khi hai đầu Bạch Yểm Ma buồn bực lui về, nó lập tức sử dụng rễ cây đâm sâu vào trong hầm ngầm.
Đất cát nơi này còn chắc chắn hơn cả tinh thạch cao cấp, Ma Thụ chiến sĩ bắt buộc phải chậm rãi thăm dò, khi rễ cây vươn tới độ sâu nhất định liền tản ra các hướng quyết không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào.
"Ca ca, ta cảm thấy gần lắm rồi, chính là dưới gốc cây già kia, đào sâu hơn một chút!"
Trữ Mạn Nhi đứng ở bên cạnh Ma Thụ chiến sĩ bỗng nhiên kêu lên, ngón tay chỉ vào một góc trong khu cổ mộ.
Rễ cây Ma Thụ chiến sĩ lập tức tập trung về hướng đó, dốc toàn lực đâm thẳng xuống lòng đất cứng rắn.
"Rào rào!"
Bỗng nhiên Ma Thụ chiến sĩ đâm vào tầng không, rễ cây phá xuyên tường đất xuất hiện trong một cái hang động tối đen.
"Sở Mộ, ngươi nhìn!"
Lúc này Diệp Khuynh Tư lại chỉ lên trời hô lớn.
Trong nháy mắt hang động bị đào rỗng, Sở Mộ cũng cảm giác được một cỗ linh khí dày đặc trào ra ngoài, cường độ nồng đậm hơn mỏ Linh nguyên không biết bao nhiêu lần.
Cùng lúc đó đàn Tinh Linh Điệp màu đen đang tránh né con rối hoa yêu màu đen giống như nhận được tín hiệu nào đó, vội vàng vỗ cánh bay về phía này.
Đáng sợ hơn nữa chính là tất cả con rối hoa yêu cũng di chuyển trên quy mô lớn, hoa cành, gai nhọn, dây leo lũ lượt trườn đi trên đường phố. Cảnh tượng quỷ dị khiến cho lòng người rét lạnh đến tận linh hồn, trong lòng bọn họ tự hỏi nơi này có phải là thế giới nhân loại hay không?
"Các ngươi đi xuống trước, ta giải quyết con rối hoa yêu xong sẽ đuổi theo!"
Sở Mộ nói.
Diệp Khuynh Tư khẽ gật đầu, dẫn theo Trữ Mạn Nhi đi xuống hang động đầy rẫy linh khí dưới lòng đất.
Tốc độ con rối hoa yêu di động không nhanh, chúng nó lắc lư thân thể mềm mại kéo theo vô số cành lá nên gặp trở ngại không ít.
Số lượng con rối hoa yêu rất nhiều, chỉ riêng cấp thống lĩnh cũng đã có mấy ngàn, chúng nó vừa di chuyển vừa thả ra phấn hoa thôi miên tiếp tục đả kích Tinh Linh Điệp màu đen. Đồng thời những sợi roi gai độc không ngừng vỗ xuống thu hoạch tính mạng địch nhân.
"Nhổ tận gốc chúng nó!"
Sở Mộ nói với Ma Thụ chiến sĩ.
"A ~!"
Ma Thụ chiến sĩ tiến vào cảnh giới cao đẳng đế hoàng không lâu, bây giờ hiếm khi có cơ hội chiến đấu liền lộ vẻ hưng phấn nồng đậm. Sau khi gào thét một tràng dài lập tức vươn dài hai cánh tay tới trước triển khai tiến công.
Ma Thụ chiến sĩ cao đẳng đế hoàng đã mọc ra hơn ngàn rễ cây có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, lúc bình thường quấn trên người tựa như sợi dây leo mỏng manh, khi thi triển kỹ năng có thể giãn ra to hơn cột đình. Ma Thụ chiến sĩ bị quân đoàn con rối hoa yêu ùn ùn kéo đến gây ra trở ngại không nhỏ, nhưng nó dùng bản thể và rễ cây tạo thành bức tường vững chắc, phòng thủ và tiến công vô cùng hoàn mỹ.
"Rầm rầm rầm!"
Rễ cây Ma Thụ chiến sĩ nắm lấy ngang thân con rối hoa yêu rồi vận lực nhổ lên tận gốc.
Đám con rối hoa yêu chạy đầu tiên gặp phải đả kích nặng nề, toàn bộ đều bị sinh sôi kéo lên giãy dụa ở giữa không trung, những sợi roi đầy gai độc vẫn không quên đập xuống người Ma Thụ chiến sĩ.
"Ba ba ba!"
“Rầm rầm!”
Mặt đất bị nện lằn ngang lằn dọc biến dạng triệt để, cả ngọn đồi và sườn núi xuất hiện vô số dấu roi in sâu xuống đất. Nhưng Ma Thụ chiến sĩ chỉ bị thương tổn ngoài da, vết thương quá nhẹ căn bản không cần để ý.
"Tiêu diệt chúng nó!"
Sở Mộ lại phát ra mệnh lệnh.
Ma Thụ chiến sĩ đứng trên sườn núi giống như một vị dũng sĩ võ trang tận răng đối mặt với đàn nữ yêu hung hãn.
"A!"
Ma Thụ chiến sĩ tức giận gầm thét rung trời, đống rễ cây gia tăng sức mạnh xiết chặt con rối hoa yêu.
Lực lượng Ma Thụ chiến sĩ vượt xa Mân Côi nữ yêu cấp thống lĩnh, chỉ một lần vặn xoắn đã xé nát một đám con rối hoa yêu. Trên mặt đất chỉ còn lại cành lá, dây leo vỡ vụn trong phạm vi vài trăm thước.
Trong khoảnh khắc đó ngọn đồi chấn động liên tục, không ít con rối hoa yêu trong lúc vô tình lọt xuống khe nứt rồi bị tầng đất lấp kín.
Lúc này một đàn Tinh Linh Điệp màu đen cũng đã gia nhập chiến trường, thân thể chúng nó biến thành lưỡi dao sắc bén xẹt qua con rối hoa yêu như cắt lúa mạch. Mỗi lần hàn quang chớp lóe là một dãy con rối hoa yêu đổ gục xuống đất.
Quân đoàn con rối hoa yêu bị Ma Thụ chiến sĩ xuất hiện làm cho rối loạn đội hình, sau đó Tinh Linh Điệp màu đen đánh tới giết chết một mảng lớn. Chỉ lát sau, khu vực cổ mộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, đám Mân Côi nữ yêu ở đằng xa bỗng nhiên do dự không dám tiến đến quá gần.
Ánh mắt Sở Mộ quan sát cả tòa thành, tuy rằng tạm thời đẩy lùi đối phương, nhưng tình thế cũng không hề lạc quan.