Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 977: Tân nương đẹp nhất



Trên một tán cây thô to, Sở Mộ bỗng nhiên ngứa mũi hắt xì một cái thật lớn, tựa hồ do phấn hoa trong không khí quá nhiều.
"Mạc Tà, đừng làm rộn!"
Sở Mộ ngắt lỗ tai Mạc Tà, đẩy cái đuôi đang quấy phá sang một bên.
"Ô ô ô!"
Mạc Tà nằm trên vai Sở Mộ cũng tập trung đọc Sủng Giám, ánh mắt làm như vô tội nhìn lại Sở Mộ.
Mặc dù Mạc Tà thường xuyên nghịch ngợm dùng lông đuôi chọc phá Sở Mộ, nhưng lần này nó thật sự không có làm chuyện xấu.
"Thì ra trước kia Tinh Linh Điệp vốn không sống ở nơi này."
Sở Mộ gấp trang sách lại, lầm bầm tự nhủ.
Sở Mộ vô cùng hứng thú đối với tất cả các loại Hồn sủng, bây giờ yên tĩnh tu luyện đã không còn ý nghĩa, hắn hiển nhiên sử dụng thời gian vào việc nghiên cứu Hồn sủng.
"Cọc cọc!"
Bỗng nhiên từ đằng xa vang lên tiếng động khô khan.
Sở Mộ theo bản năng nhìn lướt qua chợt phát hiện một vị lão giả chống quải trượng đi tới.
Bên cạnh lão giả này chính là Đoàn lão đầu tính tình ương ngạnh, không thích giảng đạo lý.
"Tiểu tử, ta tới xin lỗi ngươi."
Đoàn lão đầu đi tới gần vẫn lộ ra vẻ bướng bỉnh, ngoài miệng là nói xin lỗi nhưng bộ dáng hình như không giống lắm.
Sở Mộ không thèm để ý lão gia hỏa này, ánh mắt chuyển sang nhìn tới lão nhân gia chống quải trượng.
Vị lão giả này đeo miếng vải che kín hai mắt, chính là lão nhân mù hắn gặp phải khi mới tiến vào Hướng Vinh thành.
"Thì ra nó bay tới chỗ ngươi."
Lão già mù nở nụ cười từ ái, đưa tay ra trước.
Lúc này con Tinh Linh Điệp màu đen đậu trên quyển sách nhẹ nhàng vỗ cánh bay tới bàn tay lão già mù.
"Thực lực còn tăng cường không ít?"
Lão già mù ngạc nhiên, lẩm bẩm tự nói.
Con Tinh Linh Điệp màu đen này đi theo Sở Mộ đã được một đoạn thời gian không ngắn rồi, nó cũng là một con Tinh Linh Điệp duy nhất sống trong đình viện. Cho nên nó không bị Tinh Linh Điệp đồng tộc chèn ép, từ đầu đến cuối chỉ quanh quẩn ở gần Sở Mộ.
Sở Mộ là ma quỷ "tà ác", khí tức hắc ám nồng nặc cực kỳ thích hợp với Tinh Linh Điệp Ám thuộc tính.
Mà linh khí Trữ Mạn Nhi cũng có tác dụng hữu ích đối với nó. Trong quãng thời gian này, Tinh Linh Điệp màu đen phát sinh biến hóa rõ rệt. Nói không chừng chờ thêm vài ngày nửa tháng, năng lượng thuần khiết nó hấp thu từ lượng chuyển hóa thành thực chất, thực lực nó sẽ đề thăng một mảng lớn.
"Tìm ta có việc?"
Sở Mộ lạnh nhạt hỏi.
"Ngươi nói mình tới Ngưỡng Phong Lĩnh nhìn thấy một rừng Tinh Linh Điệp màu đen?"
Lão già mù hỏi.
"Đúng!"
Sở Mộ gật đầu xác nhận.
"Tất cả đều là Tinh Linh Điệp màu đen, không có một con khác loại?"
Lão mù chỉ chỉ vào Tinh Linh Điệp màu đen trên tay mình, tiếp tục hỏi.
"Trên cơ bản là như thế, ngoại hình hoàn toàn tương tự, cảm giác hơi khác biệt một chút. À, chúng nó có tính công kích rất mạnh."
Sở Mộ chậm rãi nói.
"Chúng nó công kích ngươi?"
Lão mù hỏi.
"Ta xuất hiện trong rừng đã quấy nhiễu chúng nó, sau đó bị mấy vạn Tinh Linh Điệp vây công."
Sở Mộ miêu tả tình hình lúc đó một lần nữa.
Nghe Sở Mộ miêu tả xong xuôi, lão mù gật đầu mấy cái bắt đầu suy tư.
"Trần lão tiên sinh, theo ý ngươi…"
Đoàn lão đầu nhẹ giọng hỏi, ngôn ngữ rõ ràng có vài phần cung kính.
Sở Mộ cũng âm thầm kinh ngạc, Đoàn lão đầu vốn là lão gia hỏa kiệt ngạo ngoan cố khó dây dưa. Thế mà cũng có lúc tôn kính người khác như vậy? Xem ra thân phận và địa vị lão già mù này không đơn giản. Hướng Vinh thành quả nhiên là đầm rồng hang hổ, tùy tiện đi ra một lão nhân cũng là cường giả lánh đời.
"Đàn Tinh Linh Điệp đó hẳn là đến từ vùng đất khác, không biết cố thổ của chúng nó là nơi nào. Tại sao toàn bộ chúng nó biến thành màu đen rồi tụ tập ở trong Ngưỡng Phong Lĩnh?"
Lão mù lầm bầm tự nhủ.
"Biến thành màu đen? Nếu như tiểu tử này nói thật, vậy thì số lượng Tinh Linh Điệp phải tính bằng hàng triệu, quy mô này đã có thể gọi là đế quốc rồi."
"Có phải đế quốc hay không cũng không phải là vấn đề trọng yếu. Xem ra lần này nó muốn xuất hiện rồi!"
Giọng nói lão mù lộ vẻ tang thương, thần sắc trên mặt cực kỳ phức tạp.
Ngay cả Đoàn lão đầu cũng kinh ngạc không hiểu nổi rốt cuộc đó là chuyện gì.
Sở Mộ đứng ở một bên lại càng mù tịt, không hiểu được tại sao hai lão già này biểu hiện kỳ quái như thế. Trong lòng âm thầm suy đoán sinh vật được gọi là "nó" thuộc chủng tộc gì.
Tự nhiên lễ tán rốt cuộc cũng tới, khi bình minh lấp ló nơi đường chân trời, tất cả người dân ở Hướng Vinh thành đã thức dậy chuẩn bị mọi thứ, sẵn sàng ra đường tham gia lễ hội.
Theo phong tục lễ hội ở Hướng Vinh thành, vào ngày này mọi người sẽ rải hoa khắp thành thị, hương hoa sẽ hấp dẫn vô số Tinh Linh Điệp bay tới. Các thiếu nữ tụ tập lại thành từng nhóm hân hoan ca hát, cùng nhau chào đón ngày vui này.
Lúc này đây, tất cả người dân đều mặc y phục màu sắc rực rỡ đi lại trên đường phố, chúc nhau một năm mưa thuận gió hòa, sức khỏe an khang.
Loại nghi thức này rất được dân chúng hoan nghênh, người người ra vào tấp nập vô cùng náo nhiệt. Từ trên cao cõi mắt nhìn xuống sẽ thấy từng đoàn từng đoàn người xuyên qua đường phố, ngõ hẻm như dòng nước đủ màu sắc lưu động, mọi người đua nhau tung cánh hoa lên trời không ngừng cười vang.
Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi không có tham gia nghi thức ban ngày, bởi vì đây là phong tục của Hướng Vinh thành, bọn họ chỉ ngồi trên lầu các xem náo nhiệt.
Nhưng hôm nay lại là một ngày cực kỳ trọng yếu, Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi đương nhiên không có tâm tư chờ đợi, ba người rất nóng lòng mong màn đêm mau chóng phủ xuống.
Đến giữa đêm, tế đàn hoa ở giữa quảng trường Hướng Vinh thành là nơi tụ hội. Các cặp tình lữ tay trong tay đi dạo chờ đợi nữ thần ban phúc.
Khi trời xế chiều, Sở Mộ đã bị một đám người lôi đi thay đổi trang phục và hóa trang cho phù hợp với không khí lễ hội.
Sau khi Sở Mộ rời khỏi cũng đến lúc Diệp Khuynh Tư luống cuống tay chân, số người trang điểm cho nàng còn đông gấp mấy lần Sở Mộ. Bọn họ chưa từng thấy tân nương nào xinh đẹp như nàng, vì thế rất chịu khó làm việc, chỉ mong tối nay Diệp Khuynh Tư tỏa sáng giữa tế đàn.
Dĩ nhiên y phục sẽ lấy màu đỏ làm chủ, Sở Mộ tự mình xem xét cuối cùng chọn lấy một bộ hoa văn nổi bật.
Tướng mạo Sở Mộ tổng hợp từ vẻ oai hùng của Sở Thiên Mang và ôn nhu của Băng Lam. Trong ngày thường ăn mặc đơn giản sạch sẽ vẫn đẹp trai mười phần, hơn nữa trên mặt còn có đường nét cương nghị, lạnh lùng.
Nhưng ngày hôm nay hắn khoác lên bộ y phục chú rể đỏ rực lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường. Từ một kẻ vũ phu trong nháy mắt biến thành anh hùng khí vũ hiên ngang, cực kỳ phong độ. Ánh mắt đám thợ trang điểm cũng sáng lên, cười khanh khách tán dương "nhan sắc" của hắn.
Sở Mộ cũng đi lại trước tấm gương soi mặt mình, ngày thường chỉ mặc áo trắng, áo đen đơn bạc, lúc này hắn tựa như nhìn thấy nét mặt phụ thân mình trong đó. Trong lòng hắn lại âm thầm tưởng niệm phụ thân Sở Thiên Mang, không biết giờ này hắn ở nơi nào.
"Lần đầu tiên nhìn thì giống mẫu thân, nhìn kỹ lại mới biết mình giống phụ thân hơn!"
Sở Mộ lúng túng gãi đầu.
Sở Mộ cảm thấy thời điểm này lại thiếu vắng hai người quan trọng nhất, tâm tình hắn thoáng lại hạ thấp vài phần.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ cũng không thành vấn đề, dù sao thân tại giang hồ thân bất do kỷ. Sau này có cơ hội sẽ tổ chức thêm một buổi hôn lễ long trọng là được, khi đó tốt nhất phải có đầy đủ Liễu Băng Lam, Sở Thiên Mang cùng với Diệp Hoàn Sinh.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống tòa thành hoa lệ, từng cặp tình lữ nắm tay nhau vui vẻ tiến về phía quảng trường.
Vô số Tinh Linh Điệp lượn lờ trên đầu bọn họ, hoặc là đậu trên tế đàn, mái nhà, ngọn cây... từng cánh bướm phản chiếu ánh trăng làm cho khung cảnh càng thêm huyễn lệ. Cả tòa thành giống như một đồ án khổng lồ không ngừng phát ra quang mang hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Quảng trường lúc này tụ tập gần ngàn người, Tinh Linh Điệp nhiều không đếm hết. Dòng người từ bốn hướng xuất hiện càng lúc càng nhiều rồi, nhưng đó chỉ là các cặp tình lữ hoặc dân chúng. Còn chú rể và tân nương nhất định phải đợi thêm một canh giờ nữa mới được xuất hiện.
Bất kỳ người nào cũng cảm nhận được không khí lễ hội tưng bừng, trong lòng chú rể và tân nương lại khẩn cấp đi đi lại lại trong phòng, miệng lẩm bẩm đếm than trách sao thời gian trôi qua quá chậm.
"Không cần phải nói, khẳng định là nữ nhân của ta đẹp nhất. Lát nữa các ngươi thấy được nhất định sẽ quên mất tân nương của mình luôn, ha ha ha!"
Một tiếng cười vang lên trong phòng.
Cũng không biết là ai vén lên thị phi, đám chú rể lo âu chờ đợi bắt đầu gân cổ lên cãi, tranh luận tân nương của ai đẹp nhất.
Sở Mộ nghe thấy đám nam tử kia tranh chấp cũng nhếch miệng cười phụ họa, thật ra những người này không phải muốn phân cao thấp. Cho dù tân nương của bọn họ đẹp hay xấu đều không thành vấn đề, ít nhất bọn họ đã nguyện ý kết hôn với nàng. Tân nương trong lòng bọn họ luôn luôn đẹp nhất, bọn họ tranh chấp chỉ đơn giản là muốn giết thời gian mà thôi.
"Hắc hắc, bằng hữu, ngươi là Hồn sủng sư sao?"
Bỗng nhiên một nam tử ngồi gần Sở Mộ cười hỏi.
"Ừ, ngươi cũng thế?"
Đúng lúc Sở Mộ muốn tìm người nói chuyện để quên đi cảm giác kích động và khẩn trương trong lòng mình.
"Đúng vậy, ta tên là Khánh Tình, thê tử của ta là Tiết Vân. Chúng ta quen nhau trong một lần săn thú, ha hả, lúc ấy chúng ta chỉ là Hồn Sĩ. Lúc ban đầu nàng xem ta không vừa mắt, ta cũng không thích tính tình cay cú của nàng. Sau đó không hiểu tại sao tự nhiên tốt lên, cuối cùng mới quyết định cưới nhau vào tối nay."
Khánh Tình tuổi còn rất trẻ, bộ dáng rất là vui vẻ, yêu đời.
Khánh Tình nhắc đến câu chuyện của mình với dáng vẻ bất đắc dĩ. Hẳn là trong chuyện này còn có bí mật gì đó làm hắn khó quên.
"Ngươi thì sao? Nói một chút đi, hai người các ngươi làm sao quen biết nhau?"
Khánh Tình tò mò hỏi.
"Ta tên là Sở Mộ, thê tử của ta là Diệp Khuynh Tư. Còn tại sao chúng ta quen nhau sao? Rất bình thường, cùng đi lịch lãm sau đó thuận đường mới..."
Sở Mộ dựa vào cơ hội này, từ từ nhớ lại từng câu chuyện của hắn và Diệp Khuynh Tư.
Trên thực tế, hai người cũng không có quá nhiều ký ức khắc cốt minh tâm, mà phần lớn là do tâm linh tương thông, nói ít hiểu nhiều.
Cho dù là lúc tu luyện, hay là thời điểm chiến đấu, hoặc là những lúc nói chuyện, hai người đều hình thành một loại ăn ý đặc thù. Có lẽ vì vậy bọn họ cũng không biết đã thích đối phương từ khi nào.
"Nàng vốn là mỹ nhân nổi danh mấy địa giới chung quanh, nói thật ra nàng có thể coi trọng ta, cái loại Hồn sủng sư cả đời không vượt qua nổi cấp bậc Hồn Chủ đã là phúc khí ba đời của ta. Phải biết rằng từng có mấy vị Hồn Hoàng mơ tưởng theo đuổi nàng, nhưng đều bị cự tuyệt."
Vừa nói đến đây, cặp mắt Khánh Tình híp lại, bộ dạng mơ màng như đang hưởng thụ.
Sở Mộ nói không nhiều, chủ yếu là nghe Khánh Tình nói chuyện xưa của bọn họ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Các nàng tới… các nàng tới...!"
Bỗng nhiên một chú rể kích động hô lên một tiếng.
Trong lúc nhất thời tất cả chú rể vội vàng dừng lại câu chuyện, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cuối ngã tư đường đi tới quảng trường.
Một đàn Tinh Linh Điệp Hỏa hệ bay trước mở đường, tiếp đến là hai hàng thiếu nữ vừa đi vừa tung cánh hoa lên trời. Cuối cùng là nhóm tân nương tử mặc y phục màu lam rực rỡ im lặng đi tới.
Hướng Vinh thành xưa nay lấy màu xanh lam làm chủ, vì thế tân nương nhất định phải mặc y phục màu lam đại biểu thuần khiết và trong sáng.
Màu lam nhu hòa, y phục đẹp đẽ, tân nương ngại ngùng bước tới làm cho người ta mê say.
Từng đàn Tinh Linh Điệp đủ màu sắc từ trên trời hạ xuống, xen lẫn vào trong không gian đỏ rực do Tinh Linh Điệp Hỏa hệ tạo thành, sau đó tất cả chúng nó cùng nhau tỏa sáng. Nhóm chú rể nhìn mà thần hồn điên đảo, hồi lâu không ai nói được tiếng nào.
"Thật đẹp a...aa!"
"Ta cảm giác đang ở cõi tiên."
"Tên nào rảnh nhéo ta một cái đi, hình như ta đang mơ!"
"Đời này ta không bao giờ quên được giây phút này."
Nhóm chú rể nhìn tân nương của mình từ từ tiến vào quảng trường, trong lòng của bọn họ rung động khó thể hình dung. Ánh mắt Sở Mộ cũng ngó chừng đoàn tân nương tìm kiếm Diệp Khuynh Tư.
Hắn không có sử dụng hồn niệm, giờ này khắc này hắn chỉ muốn dùng cặp mắt của mình tìm kiếm thân ảnh người yêu.
Thanh âm thổn thức không ngừng vang lên bên tai, mỗi khi một vị tân nương bước lên bậc thang, nhóm chú rể lại hô hoán cực kỳ náo nhiệt. Thế là tân nương càng thêm xấu hổ, người nào người nấy cúi đầu bước đi nhanh hơn, có người bối rối vội vàng núp sau lưng tân nương đi trước.
"Mau nhìn mau nhìn, tân nương thứ ba, chú rể là ai, nói mau. Thật là xinh đẹp a...aaa!"
Khánh Tình bỗng nhiên vỗ vỗ vai Sở Mộ, vui mừng nói.
"Rốt cuộc là ai? Diễm phúc không cạn, đúng là làm cho người ta ghen tỵ."
Nhóm chú rể cũng hùa nhau tâng bốc.
"Khí chất rất tốt, dáng người đủ cong."
Cả đám người vừa đùa giỡn vừa mỉm cười chúc phúc, cố ý trêu chọc lẫn nhau.
Sở Mộ nhìn quanh một quanh liền nhận ra ai là chú rể của tân nương kia.
Nàng quả thật rất đẹp, đôi mi thanh tú, môi đỏ như son, mi mắt thật dài, dáng vóc ưu nhã, hẳn là một vị tiểu thư đài các.
Khi tân nương nở nụ cười diễm lệ đứng cạnh nam tử của mình, ánh mắt của mọi người lập tức ngó chừng tên thanh niên có vẻ đần độn kia. Sau đó cả đám thổn thức, không ngừng lắc đầu cảm khái.
"Nhìn thấy không, nhìn thấy không, thứ mười … tân nương thứ mười!"
Bỗng nhiên Khánh Tình lại kích động nhảy cẩng lên, đập một phát vào vai Sở Mộ.
Mỗi chú rể đều đang so sánh và khen ngợi tân nương của mình, nhưng mà một vài nữ tử nhan sắc mỹ lệ xuất hiện sẽ dẫn đến một trận xôn xao.
Lần này tân nương còn chưa bước lên cầu thang, đám chú rể lưu manh đã nhanh chóng phát hiện ra sự hiện hữu của nàng.
Vẻ đẹp của nàng làm cho đám người quên mất hô hấp, ngay cả thanh âm ồn ào cũng lập tức ngừng lại. Chỉ có vô số cặp mắt mở lên thật to nhìn chằm chằm vào nữ tử xuất chúng kia.
Cơ hồ tất cả mọi người đều có một câu hỏi đồng dạng, nàng là tân nương của ai?
Đẹp, thật đẹp, quả thực khó thể dùng ngôn từ để hình dung.
Sở Mộ nhìn thấy nàng cũng phải cảm thán một tiếng, sau đó mới đột nhiên ý thức được hình như nàng đang tìm kiếm ai đó. Mà đó không phải là thê tử của hắn sao?
Sở Mộ mặc vào y phục chú rể tựa như thay đổi thành một người khác.
Diệp Khuynh Tư mặc vào y phục tân nương cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất, lúc này nàng đang chậm rãi bước lên cầu thang, vừa đi vừa nhìn quanh tìm kiếm người nào đó. Sở Mộ thật sự không dám tin tưởng đó là Diệp Khuynh Tư sớm chiều chung đụng, mỹ nhân như vậy tối nay đã trở thành thê tử của hắn. Cảm giác này đúng là quá mức tuyệt vời.
Rốt cuộc Diệp Khuynh Tư cũng bước lên tế đàn.
Nàng di chuyển ưu nhã trong màn ánh sáng nhu hòa, cổ áo mở rộng lộ ra làn da trắng nõn, chung quanh vô số Tinh Linh Điệp tỏa ánh sáng huỳnh quang mờ mờ ảo ảo làm cho khung cảnh càng thêm huyền bí. Vào lúc này Diệp Khuynh Tư trở thành tiêu điểm toàn trường, tất cả ánh mắt đều đang nhìn về phía nàng.
Diệp Khuynh Tư đi tới trước mặt Sở Mộ, mi mắt buông xuống không dám nhìn hắn. Không biết đã qua bao lâu, đám người chung quanh đột nhiên ồ lên vang dội, mọi người cùng nhau trợn mắt nhìn sang Sở Mộ, vẻ hâm mộ và ganh tỵ không hề che giấu.
Cả đám sắc lang ồn ào bàn luận với nhau, Diệp Khuynh Tư tươi đẹp thật sự là áp rớt tân nương toàn trường. Cho dù là người nào cũng sinh lòng hâm mộ, thậm chí còn có không ít trung niên, lão niên lắc đầu cảm khái.
Về phần Khánh Tình đứng cạnh Sở Mộ đã ngây dại triệt để rồi, hồi lâu sau mới dần dần phục hồi tinh thần.
Hắn nghĩ đến mới vừa rồi còn đang tán dương thê tử của mình xinh đẹp thế nào trước mặt Sở Mộ, bây giờ nhìn lại tuyệt thế mỹ nhân ở bên kia liền cảm thấy quá mức xấu hổ. Bất kể đánh giá khách quan hay là chủ quan, nàng hoàn toàn xứng đáng làm tân nương đẹp nhất đêm nay rồi.
"Còn lo lắng cái gì? Hôn nàng đi!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...