Sủng Mị
Chương 962: Trân trọng giới thiệu - Ta là Chu Triêu
Ngoài thành không bị ảnh hưởng bởi trận chiến máu tanh cách đó vài trăm dặm. Lúc này bên bờ suối chỉ có hai người lẳng lặng ôm nhau, khung cảnh yên bình, gió thổi cành lá xôn xao.
"Khuynh Tư, có nhớ Thiên Giới Bi ở Tây giới không?"
Sở Mộ nói nhỏ vào tai Diệp Khuynh Tư.
"Ừ!"
Diệp Khuynh Tư khẽ gật đầu.
"Cũng nhờ có nàng thu hồi Lê tinh giúp ta, cẩn thận bảo tồn dùm cho ta. Ngày hôm nay ta mới đứng đây với nàng được. Nếu không, rất có thể bây giờ ta vẫn đang mê mang lưu lạc ở nam Cấm Vực."
Sở Mộ nói.
"Bia khóc? Là bia khóc thức tỉnh linh hồn của ngươi?"
Diệp Khuynh Tư kinh ngạc hỏi.
Sở Mộ gật đầu xác nhận, lập tức tường thuật lại câu chuyện Thiên Giới Bi thứ hai, thông qua bia khóc thức tỉnh linh hồn bị ma hóa.
"Bia khóc ẩn chứa lực lượng thần bí khó lường, nhưng không nghĩ tới nó lại có thể trợ giúp khôi phục linh hồn."
Trong lòng Diệp Khuynh Tư tràn đầy cảm khái, không ngờ rằng bia khóc lại có lực lượng thần kỳ như thế. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì mình đã giúp Sở Mộ bảo tồn giọt lệ kia.
"Ta vẫn còn giữ Lệ tinh của nàng."
Sở Mộ lấy một giọt lệ trong suốt từ trong không gian giới chỉ ra, đưa tới trước mặt Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư ngạc nhiên, hồi lâu sau mới mở bàn tay ra.
Sở Mộ đặt Lệ tinh vào lòng bàn tay nàng, sau đó nắm lấy bàn tay nàng dùng nhiệt độ từ từ hòa tan bia khóc.
Lệ tinh bốc hơi từ từ thẩm thấu xuyên qua bàn tay Diệp Khuynh Tư, bắt đầu tẩm bổ linh hồn và chữa trị thương tổn trong cơ thể nàng.
Giờ phút này, Sở Mộ cảm giác được mình và Diệp Khuynh Tư như hòa làm một, tâm hai người tựa như gắn liền với nhau.
Mà Diệp Khuynh Tư cũng có thể cảm nhận được tâm tình Sở Mộ, nhưng mà nàng cảm thấy bi ai vì Sở Mộ đã trải qua quá nhiều khúc chiết nhấp nhô, tuy còn trẻ đã chịu đủ tang thương trần thế. Đồng thời nàng cũng thấy được hắn kiên định tới mức nào.
"Cảnh tượng rất là ấm áp a…aa…aaa! Làm cho ta không đành lòng quấy rầy các ngươi."
Bỗng nhiên một thanh âm già nua phá tan thế giới yên lặng của hai người.
Sở Mộ đang chìm đắm trong cảm giác tâm linh tương thông với Diệp Khuynh Tư bị thanh âm này quấy rầy. Hắn lập tức nhíu mày khó chịu, quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn thấy dưới bóng cây cách đó vài trăm thước xuất hiện một bóng người gầy gò.
"Sở Phương Trần, Diệp Khuynh Tư, đây là tên của các ngươi đúng không?"
Lão giả khoác tăng bào nói với chất giọng khàn đục khó nghe, nhưng trên mặt vẫn luôn thường trực nụ cười dối trá:
"Hai vị, trịnh trọng giới thiệu lại lần nữa, ta là Chu Triêu."
Sở Mộ kéo Diệp Khuynh Tư ra phía sau mình, ánh mắt quét qua liền phát hiện một đường viền mơ hồ ở bên cạnh Chu Triêu.
Bãi cỏ phía dưới hơi lún xuống hình dạng móng vuốt, Sở Mộ nhìn lên lập tức cảm giác được một loại uy hiếp vô hình.
"Sở Mộ, Bạch Ma Quỷ của ngươi..."
Diệp Khuynh Tư khẩn trương nắm tay Sở Mộ.
Nàng nhớ là Bạch Ma Quỷ lúc trước giằng co với Thiên Đình Xà còn chưa có trở về. Bây giờ Sở Mộ hoàn toàn không có lực lượng chống lại lão giả nguy hiểm này.
Sở Mộ mỉm cười trấn an Diệp Khuynh Tư, ý bảo nàng đừng lo lắng. Sau đó hắn chậm rãi nhìn tới Chu Triêu, bình thản nói:
"Các ngươi là hai người?"
"Hắn là đệ đệ của ta, Chu Nghĩa!"
Lão đầu Chu Triêu nở nụ cười thong dong, tựa hồ hết thảy mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Ánh mắt Chu Triêu lại chuyển hướng nhìn sang Diệp Khuynh Tư, âm lãnh nói:
"Xem ra ngươi đã tìm được đồ vật Ứng Vinh lưu lại. Những phương dược kia cực kỳ nguy hiểm, ngươi cần phải chuẩn bị tinh thần, tùy thời đều có thể rơi vào kết cuộc giống như Ứng Vinh."
Chu Triêu nói lời này khiến cho Diệp Khuynh Tư càng thêm bất an.
Ánh mắt Sở Mộ ngó chừng Chu Triêu, lão gia hỏa này tựa hồ thường xuyên sống trong bóng tối, cả người tản ra khí tức hắc ám quỷ dị cùng cực.
Bộ dạng này hoàn toàn ngược lại với cái tên Chu Triêu lúc trước, ít nhất Chu Nghĩa đệ đệ hắn còn có một chút đạo mạo, trang nghiêm của cường giả nắm giữ quyền uy vô thượng.
"Nếu như hắn là đệ đệ ngươi, tại sao Chu Triêu chân chính lại lựa chọn biến thành lão ma sống dưới cống ngầm hắc ám?"
Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Đó là sự tình cách đây rất lâu."
Chu Triêu thở dài một hơi, giọng nói có vài phần tang thương, mất mác.
"Ngươi đã đến bờ bên kia Ám Thiên Hải, tới một thế giới nhân loại khác?"
Sở Mộ tiếp tục hỏi.
Hai con ngươi Chu Triêu đột nhiên trợn trừng thật lớn, kinh hãi nói:
"Làm sao ngươi biết? "
"Ngươi ở nơi đó gây ra không ít tội nghiệt a…aa!"
Nhìn thấy bộ dạng Chu Triêu thất thố như thế, Sở Mộ lập tức cho ra kết luận kẻ thù của Trữ Mạn Nhi chính là lão già trước mắt này.
"Ngươi… ngươi thật sự là thành viên Ẩn Đồng hoàng tộc?"
Chu Triêu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, sắc mặt càng thêm hoảng hốt.
Sở Mộ không biết cái gì gọi là Ẩn Đồng hoàng tộc, có lẽ Ẩn Đồng hoàng tộc có chút ít quan hệ với Trữ Mạn Nhi. Nhưng mà Chu Triêu đã đi tới Ám Thiên Hải thế giới lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Bởi vì muốn đi ngang qua Cấm Vực cần phải có thực lực cấp chúa tể, chẳng lẽ đây Chu Triêu đã đạt tới cấp độ này?
Thế nhưng, Sở Mộ đã hủy bỏ khả năng này rất nhanh.
Nếu như Chu Triêu đạt tới cấp chúa tể, ở thời điểm ba thế lực lớn tiến công nhất định sẽ bị hắn xuất hiện ngăn cản. Hắn chỉ cần phất tay một cái là có thể nghịch chuyển tình thế rồi, làm gì trơ mắt nhìn một đám thủ hạ bị tàn sát như thế? Hiển nhiên Chu Triêu nhất định tìm được biện pháp nào đó để đi tới Ám Thiên Hải thế giới.
"Nếu thật sự là vậy, ngươi sống không được rồi."
Ánh mắt Chu Triêu bắn ra một tia hàn quang lạnh lẽo.
Sở Mộ vốn dự định tìm hiểu tin tức về Phong Khẩu Phong Ba từ miệng Chu Triêu, nhưng xem ra hắn không có thời gian hoàn thành ý định rồi.
"Giết đi!"
Chu Triêu ra lệnh cho sinh vật ẩn hình bên cạnh mình.
Hai tròng mắt tà ác đột nhiên xuất hiện, sát khí nồng đậm lập tức bao trùm toàn thân hai người Sở Mộ.
Diệp Khuynh Tư cảm giác thân thể mình mất đi năng lực di động, hàn ý thấm vào tận trong gan tủy làm cho nàng không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.
Sở Mộ đứng yên tại chỗ, chậm rãi niệm chú ngữ hồn kỹ.
"Vẫn có thể cử động? Rất giỏi, nếu như ta không đoán sai, ngươi bây giờ đang niệm hồn kỹ là cái loại thu hồi Hồn sủng ở khoảng cách xa. Chỉ có thành viên Mục Thị gia tộc mới biết được hồn kỹ này."
Chu Triêu nhận ra lai lịch hồn kỹ Sở Mộ đang thi triển, nhưng hắn hoàn toàn không để trong lòng.
"Muốn triệu hoán Bạch Yểm Ma chiến đấu? Vô ích thôi, ngươi nhiều nhất chỉ làm ta hao phí chút ít thời gian. Ngày hôm nay hai người các ngươi đừng mong sống sót rời khỏi nơi này."
Chu Triêu vừa mới dứt lời, đầu Yêu Linh kia đã phát động công kích. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
"Vụt!"
Tốc độ Yêu Linh nhanh ngoài sức tưởng tượng, thoáng cái đã xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.
Yêu Linh không có móng vuốt, vị trí cổ tay mọc ra hai lưỡi dao xương sắc bén, trong lúc di động đã nhắm ngay đỉnh đầu Sở Mộ đâm tới.
Công kích này nhìn như đơn giản, nhưng rất khó tránh thoát. Bởi vì tốc độ Yêu Linh quá nhanh, thông thường chỉ dùng một chiêu này là tất sát địch nhân.
Diệp Khuynh Tư đã bị Chu Triêu áp chế tinh thần. Trong lúc Lợi nhận đâm tới, tròng mắt nàng dần dần mở rộng, phạm vi nhìn cấp tốc thu hẹp lại.
Ngay lúc này, con ngươi Sở Mộ bắt đầu bốc cháy ma diễm, tà quang rực sáng bắn ra bốn phía.
"Xẹt!"
Lưỡi đao sắc bén từng thu hoạch vô số tính mạng trong bóng tối lướt qua, Chu Triêu thậm chí không thèm liếc mắt một cái. Ở trong nhận thức của hắn sau khi một chiêu này qua đi, hai ngươi kia đã biến thành thi thể lạnh băng, đầu thân hai ngã.
Hắn theo bản năng xoay người sang chỗ khác, bởi vì ngoại trừ nhiệm vụ giết chết Sở Phương Trần, hắn còn có vài việc cần xử lý ở trong Linh thành.
Nhưng mà thời điểm hắc ám qua đi, Chu Triêu đang xoay người bỗng nhiên dừng lại.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại, một màn khiến cho hắn khiếp sợ đập vào mắt vô cùng chân thật.
"Nếu như ngươi không xuất hiện, đệ đệ của ngươi quả thật có thể chết dùm cho ngươi."
Sở Mộ cười nhạt, mở miệng nói.
"Khuynh Tư, có nhớ Thiên Giới Bi ở Tây giới không?"
Sở Mộ nói nhỏ vào tai Diệp Khuynh Tư.
"Ừ!"
Diệp Khuynh Tư khẽ gật đầu.
"Cũng nhờ có nàng thu hồi Lê tinh giúp ta, cẩn thận bảo tồn dùm cho ta. Ngày hôm nay ta mới đứng đây với nàng được. Nếu không, rất có thể bây giờ ta vẫn đang mê mang lưu lạc ở nam Cấm Vực."
Sở Mộ nói.
"Bia khóc? Là bia khóc thức tỉnh linh hồn của ngươi?"
Diệp Khuynh Tư kinh ngạc hỏi.
Sở Mộ gật đầu xác nhận, lập tức tường thuật lại câu chuyện Thiên Giới Bi thứ hai, thông qua bia khóc thức tỉnh linh hồn bị ma hóa.
"Bia khóc ẩn chứa lực lượng thần bí khó lường, nhưng không nghĩ tới nó lại có thể trợ giúp khôi phục linh hồn."
Trong lòng Diệp Khuynh Tư tràn đầy cảm khái, không ngờ rằng bia khóc lại có lực lượng thần kỳ như thế. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì mình đã giúp Sở Mộ bảo tồn giọt lệ kia.
"Ta vẫn còn giữ Lệ tinh của nàng."
Sở Mộ lấy một giọt lệ trong suốt từ trong không gian giới chỉ ra, đưa tới trước mặt Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư ngạc nhiên, hồi lâu sau mới mở bàn tay ra.
Sở Mộ đặt Lệ tinh vào lòng bàn tay nàng, sau đó nắm lấy bàn tay nàng dùng nhiệt độ từ từ hòa tan bia khóc.
Lệ tinh bốc hơi từ từ thẩm thấu xuyên qua bàn tay Diệp Khuynh Tư, bắt đầu tẩm bổ linh hồn và chữa trị thương tổn trong cơ thể nàng.
Giờ phút này, Sở Mộ cảm giác được mình và Diệp Khuynh Tư như hòa làm một, tâm hai người tựa như gắn liền với nhau.
Mà Diệp Khuynh Tư cũng có thể cảm nhận được tâm tình Sở Mộ, nhưng mà nàng cảm thấy bi ai vì Sở Mộ đã trải qua quá nhiều khúc chiết nhấp nhô, tuy còn trẻ đã chịu đủ tang thương trần thế. Đồng thời nàng cũng thấy được hắn kiên định tới mức nào.
"Cảnh tượng rất là ấm áp a…aa…aaa! Làm cho ta không đành lòng quấy rầy các ngươi."
Bỗng nhiên một thanh âm già nua phá tan thế giới yên lặng của hai người.
Sở Mộ đang chìm đắm trong cảm giác tâm linh tương thông với Diệp Khuynh Tư bị thanh âm này quấy rầy. Hắn lập tức nhíu mày khó chịu, quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn thấy dưới bóng cây cách đó vài trăm thước xuất hiện một bóng người gầy gò.
"Sở Phương Trần, Diệp Khuynh Tư, đây là tên của các ngươi đúng không?"
Lão giả khoác tăng bào nói với chất giọng khàn đục khó nghe, nhưng trên mặt vẫn luôn thường trực nụ cười dối trá:
"Hai vị, trịnh trọng giới thiệu lại lần nữa, ta là Chu Triêu."
Sở Mộ kéo Diệp Khuynh Tư ra phía sau mình, ánh mắt quét qua liền phát hiện một đường viền mơ hồ ở bên cạnh Chu Triêu.
Bãi cỏ phía dưới hơi lún xuống hình dạng móng vuốt, Sở Mộ nhìn lên lập tức cảm giác được một loại uy hiếp vô hình.
"Sở Mộ, Bạch Ma Quỷ của ngươi..."
Diệp Khuynh Tư khẩn trương nắm tay Sở Mộ.
Nàng nhớ là Bạch Ma Quỷ lúc trước giằng co với Thiên Đình Xà còn chưa có trở về. Bây giờ Sở Mộ hoàn toàn không có lực lượng chống lại lão giả nguy hiểm này.
Sở Mộ mỉm cười trấn an Diệp Khuynh Tư, ý bảo nàng đừng lo lắng. Sau đó hắn chậm rãi nhìn tới Chu Triêu, bình thản nói:
"Các ngươi là hai người?"
"Hắn là đệ đệ của ta, Chu Nghĩa!"
Lão đầu Chu Triêu nở nụ cười thong dong, tựa hồ hết thảy mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Ánh mắt Chu Triêu lại chuyển hướng nhìn sang Diệp Khuynh Tư, âm lãnh nói:
"Xem ra ngươi đã tìm được đồ vật Ứng Vinh lưu lại. Những phương dược kia cực kỳ nguy hiểm, ngươi cần phải chuẩn bị tinh thần, tùy thời đều có thể rơi vào kết cuộc giống như Ứng Vinh."
Chu Triêu nói lời này khiến cho Diệp Khuynh Tư càng thêm bất an.
Ánh mắt Sở Mộ ngó chừng Chu Triêu, lão gia hỏa này tựa hồ thường xuyên sống trong bóng tối, cả người tản ra khí tức hắc ám quỷ dị cùng cực.
Bộ dạng này hoàn toàn ngược lại với cái tên Chu Triêu lúc trước, ít nhất Chu Nghĩa đệ đệ hắn còn có một chút đạo mạo, trang nghiêm của cường giả nắm giữ quyền uy vô thượng.
"Nếu như hắn là đệ đệ ngươi, tại sao Chu Triêu chân chính lại lựa chọn biến thành lão ma sống dưới cống ngầm hắc ám?"
Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Đó là sự tình cách đây rất lâu."
Chu Triêu thở dài một hơi, giọng nói có vài phần tang thương, mất mác.
"Ngươi đã đến bờ bên kia Ám Thiên Hải, tới một thế giới nhân loại khác?"
Sở Mộ tiếp tục hỏi.
Hai con ngươi Chu Triêu đột nhiên trợn trừng thật lớn, kinh hãi nói:
"Làm sao ngươi biết? "
"Ngươi ở nơi đó gây ra không ít tội nghiệt a…aa!"
Nhìn thấy bộ dạng Chu Triêu thất thố như thế, Sở Mộ lập tức cho ra kết luận kẻ thù của Trữ Mạn Nhi chính là lão già trước mắt này.
"Ngươi… ngươi thật sự là thành viên Ẩn Đồng hoàng tộc?"
Chu Triêu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, sắc mặt càng thêm hoảng hốt.
Sở Mộ không biết cái gì gọi là Ẩn Đồng hoàng tộc, có lẽ Ẩn Đồng hoàng tộc có chút ít quan hệ với Trữ Mạn Nhi. Nhưng mà Chu Triêu đã đi tới Ám Thiên Hải thế giới lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Bởi vì muốn đi ngang qua Cấm Vực cần phải có thực lực cấp chúa tể, chẳng lẽ đây Chu Triêu đã đạt tới cấp độ này?
Thế nhưng, Sở Mộ đã hủy bỏ khả năng này rất nhanh.
Nếu như Chu Triêu đạt tới cấp chúa tể, ở thời điểm ba thế lực lớn tiến công nhất định sẽ bị hắn xuất hiện ngăn cản. Hắn chỉ cần phất tay một cái là có thể nghịch chuyển tình thế rồi, làm gì trơ mắt nhìn một đám thủ hạ bị tàn sát như thế? Hiển nhiên Chu Triêu nhất định tìm được biện pháp nào đó để đi tới Ám Thiên Hải thế giới.
"Nếu thật sự là vậy, ngươi sống không được rồi."
Ánh mắt Chu Triêu bắn ra một tia hàn quang lạnh lẽo.
Sở Mộ vốn dự định tìm hiểu tin tức về Phong Khẩu Phong Ba từ miệng Chu Triêu, nhưng xem ra hắn không có thời gian hoàn thành ý định rồi.
"Giết đi!"
Chu Triêu ra lệnh cho sinh vật ẩn hình bên cạnh mình.
Hai tròng mắt tà ác đột nhiên xuất hiện, sát khí nồng đậm lập tức bao trùm toàn thân hai người Sở Mộ.
Diệp Khuynh Tư cảm giác thân thể mình mất đi năng lực di động, hàn ý thấm vào tận trong gan tủy làm cho nàng không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.
Sở Mộ đứng yên tại chỗ, chậm rãi niệm chú ngữ hồn kỹ.
"Vẫn có thể cử động? Rất giỏi, nếu như ta không đoán sai, ngươi bây giờ đang niệm hồn kỹ là cái loại thu hồi Hồn sủng ở khoảng cách xa. Chỉ có thành viên Mục Thị gia tộc mới biết được hồn kỹ này."
Chu Triêu nhận ra lai lịch hồn kỹ Sở Mộ đang thi triển, nhưng hắn hoàn toàn không để trong lòng.
"Muốn triệu hoán Bạch Yểm Ma chiến đấu? Vô ích thôi, ngươi nhiều nhất chỉ làm ta hao phí chút ít thời gian. Ngày hôm nay hai người các ngươi đừng mong sống sót rời khỏi nơi này."
Chu Triêu vừa mới dứt lời, đầu Yêu Linh kia đã phát động công kích. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
"Vụt!"
Tốc độ Yêu Linh nhanh ngoài sức tưởng tượng, thoáng cái đã xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.
Yêu Linh không có móng vuốt, vị trí cổ tay mọc ra hai lưỡi dao xương sắc bén, trong lúc di động đã nhắm ngay đỉnh đầu Sở Mộ đâm tới.
Công kích này nhìn như đơn giản, nhưng rất khó tránh thoát. Bởi vì tốc độ Yêu Linh quá nhanh, thông thường chỉ dùng một chiêu này là tất sát địch nhân.
Diệp Khuynh Tư đã bị Chu Triêu áp chế tinh thần. Trong lúc Lợi nhận đâm tới, tròng mắt nàng dần dần mở rộng, phạm vi nhìn cấp tốc thu hẹp lại.
Ngay lúc này, con ngươi Sở Mộ bắt đầu bốc cháy ma diễm, tà quang rực sáng bắn ra bốn phía.
"Xẹt!"
Lưỡi đao sắc bén từng thu hoạch vô số tính mạng trong bóng tối lướt qua, Chu Triêu thậm chí không thèm liếc mắt một cái. Ở trong nhận thức của hắn sau khi một chiêu này qua đi, hai ngươi kia đã biến thành thi thể lạnh băng, đầu thân hai ngã.
Hắn theo bản năng xoay người sang chỗ khác, bởi vì ngoại trừ nhiệm vụ giết chết Sở Phương Trần, hắn còn có vài việc cần xử lý ở trong Linh thành.
Nhưng mà thời điểm hắc ám qua đi, Chu Triêu đang xoay người bỗng nhiên dừng lại.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại, một màn khiến cho hắn khiếp sợ đập vào mắt vô cùng chân thật.
"Nếu như ngươi không xuất hiện, đệ đệ của ngươi quả thật có thể chết dùm cho ngươi."
Sở Mộ cười nhạt, mở miệng nói.