Sủng Mị
Chương 960: Mặt nạ chân tình (hạ)
Vào ban ngày quảng trường là nơi người người tụ tập, náo nhiệt dị thường.
Nhưng hiện tại màn đêm buông xuống, quảng trường đã bị phá hủy hoàn toàn. Đây là chiến tranh tàn khốc giữa hai cỗ thế lực lớn mạnh nhất đại lục, số người chết sẽ càng lúc càng tăng, không biết đến bao giờ mới kết thúc.
Diệp Khuynh Tư đứng yên trong bãi phế tích, ánh mắt lộ vẻ tiêu điều nhìn lên bầu trời xám xịt.
Trong lòng nàng đang vô cùng bối rối, cũng không kịp để ý mái tóc hỗn loạn, y phục nhàu nát trên người mình.
Nàng lại quay đầu nhìn bóng lưng gã nam tử kia.
Chẳng biết tại sao khoảng cách hai người rất gần, nhưng nàng lại cảm thấy thật xa, không dám chủ động đi về phía hắn.
Lúc này ánh mắt Sở Mộ đang nhìn chằm chằm vào Thiên Đình Xà.
Bỗng nhiên trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười kỳ lạ, bàn tay hướng lên trời đánh một trảo vào hư không.
Không gian đột nhiên gợn sóng rồi nứt vỡ, ngay sau đó một cái hộp cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Sở Mộ xoay người lại đi về phía Diệp Khuynh Tư.
"Một tháng trước Diệp Hoàn Sinh đã nói với ta về chuyện Linh tái, ta không muốn ảnh hưởng ngươi thi đấu mới chờ đợi đến bây giờ."
Sở Mộ đi tới gần rồi đặt hộp phần thưởng vào tay Diệp Khuynh Tư.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn Diệp Khuynh Tư tràn đầy nhu tình.
"Khuynh Tư, xin lỗi, để nàng đợi ta lâu như vậy!"
Chẳng biết tại sao ngày hôm nay Diệp Khuynh Tư khóc thật nhiều, nước mắt không ngừng lăn dài trên má nàng, có giọt mừng có giọt tủi, còn có chút gì đó ngay cả nàng cũng nhận không ra.
Tay nàng khẽ đụng vào bàn tay Sở Mộ, cảm nhận được hơi ấm trên người hắn.
Giờ phút này, trái tim Diệp Khuynh Tư thật sự rung động.
Rung động không phải vì đoạt lại phần thưởng Linh tái, mà nàng đã chân chính cảm nhận được tình cảm Sở Mộ dành cho mình.
Hắn vì nàng đã làm quá nhiều chuyện, liều mạng đối kháng với Dược Hoang Chu Triêu chỉ vì giúp nàng lấy lại cái hộp nho nhỏ này.
Hắn luôn luôn xuất hiện ở thời điểm nàng bất lực nhất, dùng phương pháp ôn nhu nhất xóa đi vết thương lòng khắc sâu trong tâm khảm nàng.
Nàng rất muốn gục đầu vào trong ngực hắn, để cho nhiệt độ trên người hắn từ từ hòa tan chính mình.
Nhưng mà Diệp Khuynh Tư nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của mình, nàng lại không có dũng khí làm điều đó.
Lần này thân thể nàng bị hồn kỹ độc phệ càng thêm nghiêm trọng, dung mạo nàng đã bị phá huỷ triệt để.
"Khuynh Tư, tại sao?"
Sở Mộ vươn tay ra vuốt ve gương mặt nàng, nhưng lại cách một tấm mặt nạ lạnh như băng.
Cho nên hắn dự định gỡ tấm mặt nạ xuống.
"Đừng!"
Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên run rẩy, có chút sợ hãi ngăn cản bàn tay Sở Mộ.
Nếu cho Sở Mộ thấy khuôn mặt kinh khủng kia, Diệp Khuynh Tư thà rằng chết trong tay Chu Triêu còn hơn.
Diệp Khuynh Tư nhớ rõ thời điểm mình tháo mặt nạ xuống, tất cả mọi người lộ vẻ hoảng sợ như gặp ác quỷ. Tinh thần nàng liệu có chịu nổi một lần đả kích nữa không?
"Sở… Sở Mộ, trước tiên đừng tới gần ta … được không?"
Thanh âm Diệp Khuynh Tư như muốn cầu khẩn.
Sở Mộ rất muốn ôm chặt Diệp Khuynh Tư, nhưng nàng phản ứng kịch liệt như thế nhất thời làm cho hắn hiểu ra cảm xúc của nàng.
"Khuynh Tư, không sao cả! Không bao lâu nữa nàng sẽ khôi phục lại như cũ!"
Sở Mộ vội vàng trấn an.
Diệp Khuynh Tư nhìn vào Sở Mộ, chần chờ hồi lâu mới nhỏ giọng nói:
"Sở Mộ, ta không thể khôi phục như trước. Sợ rằng sau này sẽ phải đeo mặt nạ vĩnh viễn rồi."
Khôi phục không được?
Sở Mộ ngẩn người ra.
Trong lúc nhất thời Sở Mộ không có cách nào trả lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Diệp Khuynh Tư.
"Sở Mộ!"
Diệp Khuynh Tư thấy hắn sững sờ đứng yên như tượng đá, trái tim nàng mạnh mẽ co rụt lại, đau đớn dị thường. Truyện được copy tại Truyện FULL
Trong đầu nàng vẫn còn văng vẳng thanh âm Diệp Hoàn Sinh:
"Nếu như ngươi vĩnh viễn biến thành bộ dáng xấu như ma này, ai dám muốn ngươi?"
Trong nháy mắt, Diệp Khuynh Tư cảm giác toàn thân tê liệt như gặp sét đánh, căn bản không dám nghĩ tiếp nữa, thất hồn lạc phách niệm chú ngữ.
Sở Mộ ngơ ngác nhìn Diệp Khuynh Tư khống chế Tử Sam Mộng Thú chạy như điên ra ngoài thành, từ từ biến mất trong tầm mắt của mình.
"Cộc cộc cộc!"
Tiếng vó câu không ngừng vang lên, trong đầu Diệp Khuynh Tư chỉ quanh quẩn câu nói cuối cùng.
"Khôi phục không được thì sao đây?"
Cho dù hắn muốn nàng, liệu nàng có dám dùng khuôn mặt chân thật gặp hắn không?
Diệp Khuynh Tư một đường chạy nhanh, thậm chí không đợi Sở Mộ trả lời. Bởi vì nàng đã không dám đối mặt với hắn.
Diệp Khuynh Tư càng chạy càng xa, không cần biết mình sẽ chạy tới tận nơi nào.
Tòa thành dần dần biến mất sau lưng Diệp Khuynh Tư, Tử Sam Mộng Thú cũng bắt đầu mỏi mệt, nó thả tốc độ chậm lại bên bờ suối giữa một khe núi.
Diệp Khuynh Tư nhảy xuống lưng Tử Sam Mộng Thú, lấy tấm mặt nạ xuống chậm chạp đi tới dòng suối trong vắt.
Khuôn mặt nàng hiện ra phía dưới mặt nước, chính nàng cũng muốn tự tay xé nát gương mặt xấu xí này đi.
"Thế nào cũng phải có biện pháp khôi phục."
Diệp Khuynh Tư hiển nhiên không nỡ rời xa Sở Mộ, chỉ có điều hiện tại tâm tình nàng tương đối hỗn loạn mà thôi.
Sau này nàng sẽ tìm mọi biện pháp khôi phục dung mạo của mình, bất kể hao phí thời gian bao lâu, bất kể khó khăn cỡ nào, nàng sẽ khôi phục dung mạo lại như cũ, tự tay mình gỡ mặt nạ xuống đối diện với Sở Mộ.
"Hí!"
Bỗng nhiên Tử Sam Mộng Thú kêu lên một tiếng.
Thân thể Diệp Khuynh Tư khẽ run lên, bối rối đeo mặt nạ lên lại.
Đó là Sở Mộ, mặc dù không quay đầu nhìn lại nhưng Diệp Khuynh Tư cũng biết đó là Sở Mộ đuổi tới.
"Khuynh Tư, nàng biết ta sẽ không quan tâm chuyện kia."
Thanh âm Sở Mộ từ sau lưng Diệp Khuynh Tư truyền đến.
Diệp Khuynh Tư không dám quay đầu lại, chẳng qua là trái tim đập lên kịch liệt thẫn thờ nhìn xuống mặt nước.
"Trước đây thật lâu, có một nữ tử đẹp như thiên tiên làm cho ta thương tổn rất lớn. Cả đời này ta cũng không thể quên được, cho nên sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành đối với ta lại là ác mộng đáng sợ."
Sở Mộ vừa nói vừa đi lại gần Diệp Khuynh Tư.
"Khuynh Tư, ta quả thật thích ngươi, ta không dám nói rằng chính mình không ngại khuôn mặt kia."
Giọng nói Sở Mộ vô cùng chân thành.
Diệp Khuynh Tư nghe thấy câu này liền chao đảo muốn ngã, thân thể mềm oặt nhu nhược tựa bên bờ suối. Nàng đã không dám lại nghe tiếp câu sau cùng.
Thế nhưng, chốc lát sau Diệp Khuynh Tư mở to mắt ra nhìn xuống.
Bởi vì dưới mặt nước bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái mặt nạ.
Diệp Khuynh Tư mạnh mẽ xoay người lại, cực kỳ ngạc nhiên nhìn thấy Sở Mộ cũng đeo vào một cái mặt nạ màu bạc.
Nàng ngây dại.
"Nếu nàng khôi phục không được, vĩnh viễn phải đeo cái mặt nạ kia. Ta cũng sẽ đeo mặt nạ xứng đôi với nàng."
Nói xong câu đó, Sở Mộ bỗng nhiên ôm chầm lấy Diệp Khuynh Tư, hai tay giữ chặt không cho nàng giãy dụa.
Sở Mộ cúi đầu hôn xuống bờ môi nàng.
Diệp Khuynh Tư không cảm giác được đôi môi Sở Mộ áp xuống.
Bởi vì giữa hai người cách nhau hai cái mặt nạ lạnh băng.
Nhưng mà Sở Mộ nói một câu sau cùng đã hòa tan nội tâm Diệp Khuynh Tư, tâm hồn nàng bắt đầu mềm lại, từng giọt nước mắt hạnh phúc lặng lẽ rơi xuống.
Khu vực ngoại thành Linh thành.
Thiên Xà từ trên trời rơi xuống, thân thể khổng lồ đè sập một mảng kiến trúc và tường thành rộng lớn.
Đối mặt với Trầm Thu và đông đảo cường giả Yểm Ma cung vây công, Nữ Hoàng Thiên Đình Xà của Chu Triêu rốt cuộc chống đỡ không nổi ngã xuống. Theo đó là vô số kỹ năng bay tới đánh cho nó vô lực phản kháng, năng lượng loạn lưu mãnh liệt càn quét trong phương viên mấy chục dặm. Cả tòa thành lúc này cực kỳ thê thảm, đâu đâu cũng có khói lửa bốc cháy, tro bụi cuốn lên tận mây xanh.
Sắc mặt Chu Triêu tái nhợt nhìn tới quân đoàn Hồn sủng ở phía đối diện, bộ dạng hắn hiện tại cực kỳ khó coi.
"Yên tâm đi, Chu Triêu, mạng của ngươi còn có giá trị. Trầm Thu ta tối đa chỉ giúp ngươi năm hồn bị thương!"
Trầm Thu khống chế Huyết Sí Lăng Hổ hạ xuống trước mặt Chu Triêu, phất phất tay bày ra hình dáng nghĩa khí lẫm liệt nói.
Một đám thủ hạ của Chu Triêu đã bị ba thế lực lớn tiêu diệt hơn phân nửa, còn dư lại đều là tàn binh bại tướng, bên kia lại là quân đoàn Yểm Ma đông nghịt ngó chừng. Cho dù Hồn Minh có phái viện binh tới cũng không làm nên chuyện gì.
Nhưng hiện tại màn đêm buông xuống, quảng trường đã bị phá hủy hoàn toàn. Đây là chiến tranh tàn khốc giữa hai cỗ thế lực lớn mạnh nhất đại lục, số người chết sẽ càng lúc càng tăng, không biết đến bao giờ mới kết thúc.
Diệp Khuynh Tư đứng yên trong bãi phế tích, ánh mắt lộ vẻ tiêu điều nhìn lên bầu trời xám xịt.
Trong lòng nàng đang vô cùng bối rối, cũng không kịp để ý mái tóc hỗn loạn, y phục nhàu nát trên người mình.
Nàng lại quay đầu nhìn bóng lưng gã nam tử kia.
Chẳng biết tại sao khoảng cách hai người rất gần, nhưng nàng lại cảm thấy thật xa, không dám chủ động đi về phía hắn.
Lúc này ánh mắt Sở Mộ đang nhìn chằm chằm vào Thiên Đình Xà.
Bỗng nhiên trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười kỳ lạ, bàn tay hướng lên trời đánh một trảo vào hư không.
Không gian đột nhiên gợn sóng rồi nứt vỡ, ngay sau đó một cái hộp cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Sở Mộ xoay người lại đi về phía Diệp Khuynh Tư.
"Một tháng trước Diệp Hoàn Sinh đã nói với ta về chuyện Linh tái, ta không muốn ảnh hưởng ngươi thi đấu mới chờ đợi đến bây giờ."
Sở Mộ đi tới gần rồi đặt hộp phần thưởng vào tay Diệp Khuynh Tư.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn Diệp Khuynh Tư tràn đầy nhu tình.
"Khuynh Tư, xin lỗi, để nàng đợi ta lâu như vậy!"
Chẳng biết tại sao ngày hôm nay Diệp Khuynh Tư khóc thật nhiều, nước mắt không ngừng lăn dài trên má nàng, có giọt mừng có giọt tủi, còn có chút gì đó ngay cả nàng cũng nhận không ra.
Tay nàng khẽ đụng vào bàn tay Sở Mộ, cảm nhận được hơi ấm trên người hắn.
Giờ phút này, trái tim Diệp Khuynh Tư thật sự rung động.
Rung động không phải vì đoạt lại phần thưởng Linh tái, mà nàng đã chân chính cảm nhận được tình cảm Sở Mộ dành cho mình.
Hắn vì nàng đã làm quá nhiều chuyện, liều mạng đối kháng với Dược Hoang Chu Triêu chỉ vì giúp nàng lấy lại cái hộp nho nhỏ này.
Hắn luôn luôn xuất hiện ở thời điểm nàng bất lực nhất, dùng phương pháp ôn nhu nhất xóa đi vết thương lòng khắc sâu trong tâm khảm nàng.
Nàng rất muốn gục đầu vào trong ngực hắn, để cho nhiệt độ trên người hắn từ từ hòa tan chính mình.
Nhưng mà Diệp Khuynh Tư nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của mình, nàng lại không có dũng khí làm điều đó.
Lần này thân thể nàng bị hồn kỹ độc phệ càng thêm nghiêm trọng, dung mạo nàng đã bị phá huỷ triệt để.
"Khuynh Tư, tại sao?"
Sở Mộ vươn tay ra vuốt ve gương mặt nàng, nhưng lại cách một tấm mặt nạ lạnh như băng.
Cho nên hắn dự định gỡ tấm mặt nạ xuống.
"Đừng!"
Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên run rẩy, có chút sợ hãi ngăn cản bàn tay Sở Mộ.
Nếu cho Sở Mộ thấy khuôn mặt kinh khủng kia, Diệp Khuynh Tư thà rằng chết trong tay Chu Triêu còn hơn.
Diệp Khuynh Tư nhớ rõ thời điểm mình tháo mặt nạ xuống, tất cả mọi người lộ vẻ hoảng sợ như gặp ác quỷ. Tinh thần nàng liệu có chịu nổi một lần đả kích nữa không?
"Sở… Sở Mộ, trước tiên đừng tới gần ta … được không?"
Thanh âm Diệp Khuynh Tư như muốn cầu khẩn.
Sở Mộ rất muốn ôm chặt Diệp Khuynh Tư, nhưng nàng phản ứng kịch liệt như thế nhất thời làm cho hắn hiểu ra cảm xúc của nàng.
"Khuynh Tư, không sao cả! Không bao lâu nữa nàng sẽ khôi phục lại như cũ!"
Sở Mộ vội vàng trấn an.
Diệp Khuynh Tư nhìn vào Sở Mộ, chần chờ hồi lâu mới nhỏ giọng nói:
"Sở Mộ, ta không thể khôi phục như trước. Sợ rằng sau này sẽ phải đeo mặt nạ vĩnh viễn rồi."
Khôi phục không được?
Sở Mộ ngẩn người ra.
Trong lúc nhất thời Sở Mộ không có cách nào trả lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Diệp Khuynh Tư.
"Sở Mộ!"
Diệp Khuynh Tư thấy hắn sững sờ đứng yên như tượng đá, trái tim nàng mạnh mẽ co rụt lại, đau đớn dị thường. Truyện được copy tại Truyện FULL
Trong đầu nàng vẫn còn văng vẳng thanh âm Diệp Hoàn Sinh:
"Nếu như ngươi vĩnh viễn biến thành bộ dáng xấu như ma này, ai dám muốn ngươi?"
Trong nháy mắt, Diệp Khuynh Tư cảm giác toàn thân tê liệt như gặp sét đánh, căn bản không dám nghĩ tiếp nữa, thất hồn lạc phách niệm chú ngữ.
Sở Mộ ngơ ngác nhìn Diệp Khuynh Tư khống chế Tử Sam Mộng Thú chạy như điên ra ngoài thành, từ từ biến mất trong tầm mắt của mình.
"Cộc cộc cộc!"
Tiếng vó câu không ngừng vang lên, trong đầu Diệp Khuynh Tư chỉ quanh quẩn câu nói cuối cùng.
"Khôi phục không được thì sao đây?"
Cho dù hắn muốn nàng, liệu nàng có dám dùng khuôn mặt chân thật gặp hắn không?
Diệp Khuynh Tư một đường chạy nhanh, thậm chí không đợi Sở Mộ trả lời. Bởi vì nàng đã không dám đối mặt với hắn.
Diệp Khuynh Tư càng chạy càng xa, không cần biết mình sẽ chạy tới tận nơi nào.
Tòa thành dần dần biến mất sau lưng Diệp Khuynh Tư, Tử Sam Mộng Thú cũng bắt đầu mỏi mệt, nó thả tốc độ chậm lại bên bờ suối giữa một khe núi.
Diệp Khuynh Tư nhảy xuống lưng Tử Sam Mộng Thú, lấy tấm mặt nạ xuống chậm chạp đi tới dòng suối trong vắt.
Khuôn mặt nàng hiện ra phía dưới mặt nước, chính nàng cũng muốn tự tay xé nát gương mặt xấu xí này đi.
"Thế nào cũng phải có biện pháp khôi phục."
Diệp Khuynh Tư hiển nhiên không nỡ rời xa Sở Mộ, chỉ có điều hiện tại tâm tình nàng tương đối hỗn loạn mà thôi.
Sau này nàng sẽ tìm mọi biện pháp khôi phục dung mạo của mình, bất kể hao phí thời gian bao lâu, bất kể khó khăn cỡ nào, nàng sẽ khôi phục dung mạo lại như cũ, tự tay mình gỡ mặt nạ xuống đối diện với Sở Mộ.
"Hí!"
Bỗng nhiên Tử Sam Mộng Thú kêu lên một tiếng.
Thân thể Diệp Khuynh Tư khẽ run lên, bối rối đeo mặt nạ lên lại.
Đó là Sở Mộ, mặc dù không quay đầu nhìn lại nhưng Diệp Khuynh Tư cũng biết đó là Sở Mộ đuổi tới.
"Khuynh Tư, nàng biết ta sẽ không quan tâm chuyện kia."
Thanh âm Sở Mộ từ sau lưng Diệp Khuynh Tư truyền đến.
Diệp Khuynh Tư không dám quay đầu lại, chẳng qua là trái tim đập lên kịch liệt thẫn thờ nhìn xuống mặt nước.
"Trước đây thật lâu, có một nữ tử đẹp như thiên tiên làm cho ta thương tổn rất lớn. Cả đời này ta cũng không thể quên được, cho nên sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành đối với ta lại là ác mộng đáng sợ."
Sở Mộ vừa nói vừa đi lại gần Diệp Khuynh Tư.
"Khuynh Tư, ta quả thật thích ngươi, ta không dám nói rằng chính mình không ngại khuôn mặt kia."
Giọng nói Sở Mộ vô cùng chân thành.
Diệp Khuynh Tư nghe thấy câu này liền chao đảo muốn ngã, thân thể mềm oặt nhu nhược tựa bên bờ suối. Nàng đã không dám lại nghe tiếp câu sau cùng.
Thế nhưng, chốc lát sau Diệp Khuynh Tư mở to mắt ra nhìn xuống.
Bởi vì dưới mặt nước bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái mặt nạ.
Diệp Khuynh Tư mạnh mẽ xoay người lại, cực kỳ ngạc nhiên nhìn thấy Sở Mộ cũng đeo vào một cái mặt nạ màu bạc.
Nàng ngây dại.
"Nếu nàng khôi phục không được, vĩnh viễn phải đeo cái mặt nạ kia. Ta cũng sẽ đeo mặt nạ xứng đôi với nàng."
Nói xong câu đó, Sở Mộ bỗng nhiên ôm chầm lấy Diệp Khuynh Tư, hai tay giữ chặt không cho nàng giãy dụa.
Sở Mộ cúi đầu hôn xuống bờ môi nàng.
Diệp Khuynh Tư không cảm giác được đôi môi Sở Mộ áp xuống.
Bởi vì giữa hai người cách nhau hai cái mặt nạ lạnh băng.
Nhưng mà Sở Mộ nói một câu sau cùng đã hòa tan nội tâm Diệp Khuynh Tư, tâm hồn nàng bắt đầu mềm lại, từng giọt nước mắt hạnh phúc lặng lẽ rơi xuống.
Khu vực ngoại thành Linh thành.
Thiên Xà từ trên trời rơi xuống, thân thể khổng lồ đè sập một mảng kiến trúc và tường thành rộng lớn.
Đối mặt với Trầm Thu và đông đảo cường giả Yểm Ma cung vây công, Nữ Hoàng Thiên Đình Xà của Chu Triêu rốt cuộc chống đỡ không nổi ngã xuống. Theo đó là vô số kỹ năng bay tới đánh cho nó vô lực phản kháng, năng lượng loạn lưu mãnh liệt càn quét trong phương viên mấy chục dặm. Cả tòa thành lúc này cực kỳ thê thảm, đâu đâu cũng có khói lửa bốc cháy, tro bụi cuốn lên tận mây xanh.
Sắc mặt Chu Triêu tái nhợt nhìn tới quân đoàn Hồn sủng ở phía đối diện, bộ dạng hắn hiện tại cực kỳ khó coi.
"Yên tâm đi, Chu Triêu, mạng của ngươi còn có giá trị. Trầm Thu ta tối đa chỉ giúp ngươi năm hồn bị thương!"
Trầm Thu khống chế Huyết Sí Lăng Hổ hạ xuống trước mặt Chu Triêu, phất phất tay bày ra hình dáng nghĩa khí lẫm liệt nói.
Một đám thủ hạ của Chu Triêu đã bị ba thế lực lớn tiêu diệt hơn phân nửa, còn dư lại đều là tàn binh bại tướng, bên kia lại là quân đoàn Yểm Ma đông nghịt ngó chừng. Cho dù Hồn Minh có phái viện binh tới cũng không làm nên chuyện gì.