Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 918: Đấu trường Linh thành (thượng)



Dã nha đầu mặc dù nghịch ngợm thích gây chuyện, nhưng hết thảy chỉ là vì cảm giác tò mò, lạ lẫm. Mỗi khi tiến vào tòa thành nhân loại đều muốn tìm hiểu những chỗ mới lạ.
Nàng tâm tính thiện lương, thuần khiết làm cho người ta không đành lòng thương tổn. Sở Mộ đã ký kết hồn ước với nàng hiển nhiên phải có nghĩa vụ bảo vệ cho nàng. Những tên ác nhân dám hạ thủ với một tiểu thiếu nữ ngây thơ thế này thật sự đáng chết.
"Ừ, nếu có cơ hội ta sẽ giúp ngươi giết hắn."
Sở Mộ nghiêm túc hồi đáp.
"Có thật không?"
Hai mắt Trữ Mạn Nhi mở ra thật to, vui mừng hỏi lại.
"Nhớ lấy, sau này tất cả những người làm cho tiểu Mạn Nhi thương tâm, ca ca sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
Sở Mộ biết đây là lúc nha đầu này cần an ủi, chỉ mới nhận thấy khí tức của tên kia đã làm cho nàng sợ hãi như thế. Điều này chứng minh nàng đã bị ám ảnh kinh khủng tới mức nào.
"Ừ, ừ!"
Trữ Mạn Nhi gật đầu như gà mổ thóc, nét mặt cũng vui vẻ trở lại.
U buồn, phiền não, sợ hãi vốn không nên xuất hiện trên người nàng, chỉ có nụ cười vui vẻ mới thích hợp với bản tính thuần khiết không nhiễm bụi trần của nàng. Ngay cả Bạch Yểm Ma là đám sinh vật lệ khí mười phần cũng không nỡ làm hại, cho nên hắn không muốn bảo vệ vĩnh viễn nụ cười kia.
"Đi thôi!"
Sở Mộ đưa tay lau vết nước mắt trên mặt nàng.
Thân thể Trữ Mạn Nhi đã không còn run rẩy, nhưng nàng vẫn ôm chặt cánh tay Sở Mộ không buông.
Hai đầu Bạch Yểm Ma ở bên cạnh không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trợn mắt nhìn quanh tìm xem có thứ gì uy hiếp hay không.
Nhưng chẳng biết tại sao, Bạch Yểm Đế và Bạch Yểm Ma thấy Trữ Mạn Nhi biểu hiện sợ hãi như thế, trong lòng chúng nó cũng bốc cháy lửa giận bừng bừng.
Trữ Mạn Nhi không biết danh tính kẻ thù, chỉ cảm nhận được hắn đang ở trong Linh thành.
Sau khi tiến vào Linh thành, Sở Mộ vì lý do an toàn không cho Trữ Mạn Nhi chạy rong ở bên ngoài. Hắn lập tức dẫn nàng đi tới cung điện Hồn Điện tìm chỗ nghỉ ngơi.
Linh thành là thế lực trung lập, Hồn Minh và ba thế lực lớn đều có trú đóng lực lượng tại nơi này. Trên phương diện quy mô và tài nguyên thậm chí còn cao cấp hơn Tuyết thành một bậc.
Sở Mộ lấy phó lệnh ra chứng minh thân phận, lát sau đã có một vị điện chủ Hồn Điện đi tới tiếp đãi.
Vị điện chủ này hiển nhiên biết được đại danh Sở Phương Trần và chiến công hiển hách trong đợt quyết chiến tại Tuyết thành. Ba thế lực lớn đã công khai một phần công lao và thực lực của hắn, cho nên người này vô cùng khách khí với Sở Mộ.
Sở Mộ không cần phải lo lắng nhiều khi ở trong Hồn Điện, mặc dù hai đầu Bạch Yểm Ma giải thích tương đối phiền phức, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
Sở Mộ an bài Trữ Mạn Nhi ở trong hậu điện. Cho dù kẻ thủ của nàng biết được cũng không dám mạo hiểm xông vào.
Trữ Mạn Nhi dù thế nào cũng không chịu rời khỏi Sở Mộ nửa bước. Hắn đành phải bố trí hai đầu Bạch Yểm Ma tạm thời ở chỗ điện chủ, sau đó dẫn Trữ Mạn Nhi quay ra đại sảnh Hồn Điện.
Việc đầu tiên Sở Mộ cần làm chính là hỏi thăm thư tín, đây là biện pháp duy nhất giúp hắn biết Diệp Khuynh Tư có ở trong tòa thành hay không.
Loại thư tín này có sử dụng ám ngữ và tinh thần ấn ký nên không cần lo lắng người khác mạo danh xem lén. Sở Mộ chờ đợi chốc lát liền nhận thấy bức thư từ tay nhân viên quản lý.
Sở Mộ lo lắng nhất chính là một ngày nào đó Diệp Khuynh Tư sẽ từ bỏ việc làm vô nghĩa này. Nếu chuyện đó xảy ra hắn sẽ hoàn toàn mất đi liên lạc, không biết đến năm tháng nào mới có cơ hội gặp lại nàng.
May mà Diệp Khuynh Tư vẫn không có đình chỉ ước định với hắn.
"Lưu lại ba ngày trước?"
Nhìn thấy ngày tháng viết trên mặt giấy, Sở Mộ lập tức nở nụ cười vui sướng.
Bức thư lưu lại ba ngày trước đã nói lên rằng nàng đang ở tại Linh thành.
Qua mấy tháng nữa thì hai người đã cách biệt nhau bốn năm, Sở Mộ cũng khó thể tin tưởng đến lúc này nàng vẫn còn nhớ tới mình.
Sở Mộ thật sự cảm động, nghĩ đến sắp sửa gặp lại Diệp Khuynh Tư, trong lòng hắn bỗng nhiên kích động khó tả.
Trước kia Sở Mộ lưu lại tinh thần ấn ký trên người Diệp Khuynh Tư đã tan rã từ lâu rồi, bây giờ hắn không thể nào dùng hồn niệm tìm đến nàng.
Thế nhưng, Thiên Cầm từng đề cập tới đại hội Linh sư chuẩn bị diễn ra. Nói vậy Diệp Khuynh Tư xuất hiện ở nơi này là để tham gia đại hội, đến khi đó hắn sẽ tìm cơ hội gặp nàng.
Vì muốn Trữ Mạn Nhi không còn sợ hãi và ám ảnh, ngày hôm nay Sở Mộ đóng vai ca ca tốt, phụng bồi nha đầu này đi dạo quanh Linh thành phồn hoa.
Linh thành không hỗ là địa phương Linh sư tụ tập. Một đường đi tới, Sở Mộ phát hiện tất cả cửa hàng trên đường phố đều lấy nghề nghiệp phụ trợ Linh sư làm chủ, mỗi một cửa hàng đều trưng bày đủ loại linh vật, ma thạch, dược tề quý hiếm, có thể nói thứ gì Hồn sủng cần đều có. Sở Mộ nhìn muốn hoa cả mắt, trong lòng âm thầm cảm khái lĩnh vực Linh sư quá mức huyền diệu, muôn màu muôn vẻ.
Ly lão nhi từng nói rằng lực lượng tổng thể của nhân loại phụ thuộc rất lớn vào trình độ của Linh sư, nếu nhất cảnh giới linh thuật tăng lên sẽ làm ảnh hưởng trực tiếp đến thế giới nhân loại phát triển.
Linh vật xuất phát từ khu vực hoang dã, phẩm chất càng cao cấp lại càng khó tìm.
Dưới tình huống này, công việc cường hóa Hồn sủng chính là vấn đề cực kỳ khó khăn, nhiều khi vì tranh đoạt một món linh vật đã dẫn đến trận chiến giữa các thế lực, tính mạng con người và Hồn sủng trở nên nhỏ bé không đáng nhắc tới. Vì thế nhóm cao tầng bắt buộc phải tìm kiếm biện pháp khác, linh thuật chính là ưu tiên hàng đầu. Các Linh sư có thể hợp thành linh vật sơ cấp, luyện chế dược tề từ từ kéo theo cả quần thể nhân loại tiến lên. Đồng thời gián tiếp giảm bớt tổn thất không đáng có.
Trữ Mạn Nhi từ nhỏ đã sống chung với thiên nhiên hoang dã, lại còn được Thế Chủ Thụ thừa nhận, cho nên nàng vô cùng hiểu rõ linh vật, linh khí của nàng còn có tác dụng đặc thù. Tiểu nha đầu len lén nói cho Sở Mộ biết linh khí của mình có thể thúc dục linh vật tăng trưởng. Thí dụ như cây non cần thời gian một trăm năm mới có đủ hiệu quả dược lực, nhưng chỉ cần nàng ân cần săn sóc một, hai tháng là có được dược hiệu tương đương rồi.
Dĩ nhiên năng lực của nàng cũng chỉ có tác dụng với một vài loại linh vật, hơn nữa còn tùy thuộc vào đẳng cấp của nó.
Cây non dễ tìm hơn linh vật thành thục rất nhiều, vì thế Trữ Mạn Nhi có ý nghĩa vô cùng trọng đại đối với nghề nghiệp Linh sư.
Mà Sở Mộ cũng nhanh chóng nghĩ đến tổ hợp này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Khuynh Tư là Linh sư, nhu cầu sử dụng linh vật rất lớn, Trữ Mạn Nhi có năng lực chăm sóc linh vật sinh trưởng. Nếu như hai người ở chung một chỗ nhất định có thể sản xuất dược tề số lượng lớn. Bỗng nhiên Sở Mộ có cảm giác cấp đế hoàng đối với mình không còn áp lực gì nữa.
"Ca ca, ta muốn đi sân đấu."
Trữ Mạn Nhi ép sát vào ngực Sở Mộ, bắt đầu sử dụng bản lãnh làm nũng.
"Ta đi tới đó để san bằng sân đấu hả?"
Sở Mộ cười khổ nói.
Sân đấu là địa phương dành cho Hồn sủng chuẩn đế hoàng trở xuống. Tất cả Hồn sủng của Sở Mộ đều cao hơn sơ đẳng đế hoàng vốn không nên xuất hiện tại nơi đó, cho dù hắn tới cũng chưa chắc có đối thủ tương xứng.
"Ca ca, ngươi không hiểu rồi. Tại Tuyết thành đã có sân thi đấu xây dựng theo kiểu chiến trường dã ngoại. Ngay cả cường giả Hồn Hoàng cũng ghi danh tỷ thí lẫn nhau."
"Có cả Hồn sủng trung đẳng đế hoàng?"
Sở Mộ rất là kinh ngạc, tại sao ở Thiên Hạ thành không có thi đấu đẳng cấp cao như thế?
Chương trước Chương tiếp
Loading...