Sủng Mị
Chương 892: Hai lý tưởng của nam nhân (thượng)
Sở Mộ biết được quy tắc này không lâu, bây giờ hắn mới đau đầu suy nghĩ biện pháp. Cho đến hiện tại vẫn không có cách nào đưa nhóm Bạch Yểm Ma tham gia quyết chiến.
"Ca ca, ngươi buồn phiền cái gì đó?"
Trữ Mạn Nhi đùa giỡn cả ngày, mồ hôi ướt đẫm y phục, chạy nhảy mỏi chân mới đến gần Sở Mộ ngồi xuống nghỉ ngơi. Ánh mắt long lanh nhìn hắn, mở miệng hỏi thăm sự tình. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sở Mộ nhất thời cũng không nghĩ ra phương pháp nào tốt, cười khổ nói:
"Chuyện này đơn giản mà, bảo chúng nó hóa trang thành 10 người lẫn vào quân đoàn Hồn Sư là được rồi."
Trữ Mạn Nhi nói.
Sở Mộ lắc đầu nói:
"Hồn Sư khẳng định không vượt qua Mục Thanh Y kiểm tra. Trước tiên là Hồn sủng sư, hơn nữa hồn niệm phải đúng cấp bậc."
"Nói cũng đúng!"
Trữ Mạn Nhi gật đầu, mím môi lại suy tư một hồi.
"Như vậy đi, để ta tham chiến, ta có cách giấu chúng nó không ai biết được."
Trữ Mạn Nhi bỗng nhiên cười lên khanh khách, tựa như đã tìm được một trò chơi mới.
"…"
Sở Mộ cũng hết chỗ nói rồi, nha đầu này lúc nào cũng nghĩ đến chơi đùa, xem ra lại định biến quyết chiến thành địa phương đùa giỡn rồi.
"Ngươi giấu thế nào?"
"Lúc ca ca không có ở đây, ta thường xuyên dẫn chúng nó đến sân thi đấu chơi nha! Ca ca cứ việc yên tâm, chỉ việc đưa ta vào đội ngũ Hồn Hoàng. Ta sẽ dẫn toàn bộ chúng nó vào theo, dĩ nhiên ta sẽ hóa trang dung mạo một tý, đặc biệt đeo mặt nạ thần thần bí bí, không phải rất vui sao?"
"…"
Sở Mộ quả thật không biết nha đầu tinh quái này có biện pháp gì giả trang thành triệu hoán Hồn sủng, nhưng hiện tại hắn cũng hết cách rồi.
"Được rồi, đến lúc đó đành phải dựa vào ngươi!"
Sở Mộ không nghĩ ra biện pháp nào khác, cuối cùng đành phải để cho Trữ Mạn Nhi cải trang gia nhập vào trận quyết chiến.
Trữ Mạn Nhi có năng lực ẩn giấu khí tức rất tốt, nhân số binh sĩ quyết chiến hơn ngàn người. Mỗi người chia đều triệu hoán ba, bốn đầu Hồn sủng, tổng cộng sẽ có trên năm ngàn đầu Hồn sủng.
Trong chiến trường hỗn loạn như thế, cho dù là Thiên Cơ cũng không có cách nào phân rõ Hồn sủng là của người nào. Huống chi Yểm Ma cung có quân đoàn Bạch Yểm Ma đặc thù, nếu như Thiên Cơ nhận ra không thể liên hệ chúng nó với Ngân Sắc Ma Nhân.
Ngày thứ hai, ba thế lực lớn đại khái đã liệt kê xong danh sách tham chiến, 20 danh Hồn Hoàng được lựa chọn theo xếp hạng thực lực cao nhất trở xuống.
Theo tình huống bình thường, mỗi lần khai chiến đều phải giữ lại một vài cường giả trấn thủ quân doanh, nhằm tránh khỏi mới thua một trận đã triệt để tan vỡ. Nhưng lần này toàn bộ 20 danh Hồn Hoàng đều thuộc nhóm cao tầng cai quản Tuyết thành, chuyện này cũng có nghĩa ba thế lực lớn muốn tử chiến đến cùng rồi.
Tuyết thành không thể bị Hồn Minh cướp đoạt. Một khi bị mất khối lãnh thổ này, ba thế lực lớn sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, khu vực tây bộ cũng bị uy hiếp nghiêm trọng. Tòa thành này là đầu mối then chốt từ Thiên Hạ Cảnh đến Vạn Tượng Cảnh, đánh mất nó cũng có nghĩa là bị cắt đứt lực lượng tiếp viện.
Về phần 200 Hồn Chủ cũng lựa chọn theo thực lực xếp hạng cao nhất, bất kỳ người nào cũng có Hồn sủng trung đẳng quân chủ trở lên. Những người này chính là đội trưởng và tướng lãnh trong quân đoàn Hồn Chủ lúc trước, có thể nói là lực lượng sĩ quan nòng cốt của Tuyết thành.
Quân đoàn Hồn Sư cũng tương tự như thế, lúc này tất cả mọi người đều ôm tâm tư tử chiến, kiên quyết không thể thua trong trận chiến này.
Cho dù là quân đoàn Hồn Chủ hay là quân đoàn Hồn Sư, cỗ lực lượng này hợp lại sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Hồn Hoàng. Cho nên hai quân đoàn này thắng bại có liên quan trực tiếp đến cả trận chiến, nhất định phải có cường giả làm thống soái.
Trong đại sảnh phủ thành chủ.
"Quân đoàn Hồn Chủ để ai tới áp trận đây?"
Đằng nguyên lão xoa xoa huyệt thái dương, trong lúc nhất thời không biết nên an bài như thế nào cho tốt.
"Phụ thân, ta có một vị bằng hữu, hắn nguyện ý tham chiến. Ngài thay vào vị trí Thương Nhân điện chủ đi, để Thương Nhân điện chủ lưu lại trấn giữ Tuyết thành, đồng thời chủ trì đại cục. Lỡ may có tình huống ngoài dự đoán, hắn cũng có thể xử lý thích đáng."
Lúc này Đằng Lãng chợt mở miệng nói.
Đằng Lãng hiển nhiên là tự mình tham chiến, chịu trách nhiệm chỉ huy quân đoàn Hồn Sư chiến đấu.
Để cho Hồn Hoàng áp trận hai quân đoàn chủ yếu là vì lo lắng đối phương cố ý điều một vài cường giả chạy sang đại khai sát giới. Quân đoàn Hồn Chủ và Hồn Sư chỉ có thể tạo ra lực uy hiếp khi có đầy đủ thời gian ngưng tụ lực lượng, nhưng một khi bị cường giả Hồn Hoàng lọt vào quân đoàn khẳng định sẽ thương vong thảm trọng.
"Vị bằng hữu của ngươi thực lực thế nào?"
Trên mặt Đằng Giang Phong lộ vẻ ngạc nhiên, mở miệng hỏi.
"Năng lực chiến đấu cực kỳ lão luyện, hơn nữa to gan lớn mật. Ta cùng hắn đi tới Băng Sa liệt cốc tận mắt chứng kiến hắn khống chế Băng Không Tinh Linh trung đẳng đế hoàng khiêu chiến vượt cấp, thành công giết chết một đầu Bạo Tuyết Ma cao đẳng đế hoàng. Cuối cùng Băng Không Tinh Linh trực tiếp thăng cấp."
Đằng Lãng chậm rãi nói.
Đằng Lãng nói những lời này khiến cho tất cả cao tầng Tuyết thành đang ngồi trong đại sảnh lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì câu nói của Đằng Lãng có hai tầng hàm nghĩa, đầu tiên nó nói rõ bằng hữu hắn là cường giả có Hồn sủng cao đẳng đế hoàng. Đây chính là nhân vật cấp bậc trưởng lão của ba thế lực lớn. Tiếp theo hắn khống chế Hồn sủng trung đẳng đế hoàng khiêu chiến vượt cấp thành công, điều này cho thấy có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện kinh người, ngoài ra tính cách hắn phải kiên định phi thường.
Thương Nhân điện chủ vốn cho rằng Đằng thiếu chủ muốn bảo toàn cho hắn, chính là đang muốn phản đối thời chợt nghe thấy mấy chữ "cao đẳng đế hoàng" liền biết điều ngậm miệng lại.
"Người này có thể tin?"
Phương diện thực lực tạm thời chưa tính tới, nhưng Đằng Giang Phong vô cùng quan tâm đến độ tin cậy của người này.
"Tuyệt đối tin được, hắn là đệ tử của Đức trưởng lão. Lúc trước ta đã thông qua Đức trưởng lão và nguyên lão xác nhận rõ ràng rồi."
Đằng Lãng gật đầu.
Đằng Lãng nhìn như hào phóng, ưa thích kết giao, nhưng hắn là người cực kỳ thận trọng. Thời điểm mới quen Sở Mộ không lâu đã cho người điều tra thân phận Sở Mộ. Hắn là thiếu chủ thứ ba của Hồn Điện, muốn lấy được thông tin một người quả thật là đơn giản như trở bàn tay.
"Đúng rồi, trước kia nguyên lão gởi thư tỏ vẻ hắn có một nghĩa tử không công khai gọi là Sở Phương Trần, quãng thời gian này trú tạm ở Tuyết thành. Chẳng lẽ Đằng thiếu chủ nói là người này?"
Hồn Điện Khánh trưởng lão làm như nhớ ra một chuyện, bỗng nhiên vỗ đầu mình hỏi tới.
"Đúng thế! Hắn bốn hồn bị thương, tạm thời chỉ có thể một khống, nhưng sử dụng một đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng trấn giữ quân đoàn Hồn Chủ cũng dư xài rồi."
Đằng Lãng liền gật đầu xác nhận.
"Bốn hồn bị thương? Ai dà, đáng tiếc, đáng tiếc, nhưng thanh niên trẻ tuổi đạt tới trình độ này cũng rất hiếm thấy."
Mọi người lắc đầu than thở.
Bốn hồn bị thương là đả kích tàn khốc đối với bất kỳ Hồn sủng sư nào.
"Tốt, mau mời hắn vào sảnh."
Bây giờ chính là thời điểm cần các vị anh hùng hào kiệt xuất hiện, đây là chuyện rất đáng mừng.
Không lâu sau, Sở Mộ tiến vào đại sảnh.
Khi 50 vị cao tầng Tuyết thành nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt mọi người lộ vẻ ngạc nhiên và có chút nghi ngờ
"Là vị này?"
"Cường giả Hồn Hoàng? Hắn có Hồn sủng cao đẳng đế hoàng?"
"Điều này … cũng quá trẻ tuổi đi?"
Những người ngồi tại đây đều có lịch duyệt phong phú, hiển nhiên là nhìn ra được nam tử này chỉ hơn hai mươi tuổi.
Chỉ có điều không ai nghĩ tới bằng hữu Đằng Lãng còn trẻ như thế, một thanh niên hai mươi mấy tuổi lại có là Hồn Hoàng có Hồn sủng cao đẳng đế hoàng? Chuyện này làm cho đám lão giả ngồi trong sảnh cảm thấy xấu hổ không thôi.
"Bái kiến các vị tiền bối."
Sở Mộ khom người hành lễ, thái độ bình thản như thường.
"Sở Phương Trần?"
"Ca ca, ngươi buồn phiền cái gì đó?"
Trữ Mạn Nhi đùa giỡn cả ngày, mồ hôi ướt đẫm y phục, chạy nhảy mỏi chân mới đến gần Sở Mộ ngồi xuống nghỉ ngơi. Ánh mắt long lanh nhìn hắn, mở miệng hỏi thăm sự tình. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sở Mộ nhất thời cũng không nghĩ ra phương pháp nào tốt, cười khổ nói:
"Chuyện này đơn giản mà, bảo chúng nó hóa trang thành 10 người lẫn vào quân đoàn Hồn Sư là được rồi."
Trữ Mạn Nhi nói.
Sở Mộ lắc đầu nói:
"Hồn Sư khẳng định không vượt qua Mục Thanh Y kiểm tra. Trước tiên là Hồn sủng sư, hơn nữa hồn niệm phải đúng cấp bậc."
"Nói cũng đúng!"
Trữ Mạn Nhi gật đầu, mím môi lại suy tư một hồi.
"Như vậy đi, để ta tham chiến, ta có cách giấu chúng nó không ai biết được."
Trữ Mạn Nhi bỗng nhiên cười lên khanh khách, tựa như đã tìm được một trò chơi mới.
"…"
Sở Mộ cũng hết chỗ nói rồi, nha đầu này lúc nào cũng nghĩ đến chơi đùa, xem ra lại định biến quyết chiến thành địa phương đùa giỡn rồi.
"Ngươi giấu thế nào?"
"Lúc ca ca không có ở đây, ta thường xuyên dẫn chúng nó đến sân thi đấu chơi nha! Ca ca cứ việc yên tâm, chỉ việc đưa ta vào đội ngũ Hồn Hoàng. Ta sẽ dẫn toàn bộ chúng nó vào theo, dĩ nhiên ta sẽ hóa trang dung mạo một tý, đặc biệt đeo mặt nạ thần thần bí bí, không phải rất vui sao?"
"…"
Sở Mộ quả thật không biết nha đầu tinh quái này có biện pháp gì giả trang thành triệu hoán Hồn sủng, nhưng hiện tại hắn cũng hết cách rồi.
"Được rồi, đến lúc đó đành phải dựa vào ngươi!"
Sở Mộ không nghĩ ra biện pháp nào khác, cuối cùng đành phải để cho Trữ Mạn Nhi cải trang gia nhập vào trận quyết chiến.
Trữ Mạn Nhi có năng lực ẩn giấu khí tức rất tốt, nhân số binh sĩ quyết chiến hơn ngàn người. Mỗi người chia đều triệu hoán ba, bốn đầu Hồn sủng, tổng cộng sẽ có trên năm ngàn đầu Hồn sủng.
Trong chiến trường hỗn loạn như thế, cho dù là Thiên Cơ cũng không có cách nào phân rõ Hồn sủng là của người nào. Huống chi Yểm Ma cung có quân đoàn Bạch Yểm Ma đặc thù, nếu như Thiên Cơ nhận ra không thể liên hệ chúng nó với Ngân Sắc Ma Nhân.
Ngày thứ hai, ba thế lực lớn đại khái đã liệt kê xong danh sách tham chiến, 20 danh Hồn Hoàng được lựa chọn theo xếp hạng thực lực cao nhất trở xuống.
Theo tình huống bình thường, mỗi lần khai chiến đều phải giữ lại một vài cường giả trấn thủ quân doanh, nhằm tránh khỏi mới thua một trận đã triệt để tan vỡ. Nhưng lần này toàn bộ 20 danh Hồn Hoàng đều thuộc nhóm cao tầng cai quản Tuyết thành, chuyện này cũng có nghĩa ba thế lực lớn muốn tử chiến đến cùng rồi.
Tuyết thành không thể bị Hồn Minh cướp đoạt. Một khi bị mất khối lãnh thổ này, ba thế lực lớn sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, khu vực tây bộ cũng bị uy hiếp nghiêm trọng. Tòa thành này là đầu mối then chốt từ Thiên Hạ Cảnh đến Vạn Tượng Cảnh, đánh mất nó cũng có nghĩa là bị cắt đứt lực lượng tiếp viện.
Về phần 200 Hồn Chủ cũng lựa chọn theo thực lực xếp hạng cao nhất, bất kỳ người nào cũng có Hồn sủng trung đẳng quân chủ trở lên. Những người này chính là đội trưởng và tướng lãnh trong quân đoàn Hồn Chủ lúc trước, có thể nói là lực lượng sĩ quan nòng cốt của Tuyết thành.
Quân đoàn Hồn Sư cũng tương tự như thế, lúc này tất cả mọi người đều ôm tâm tư tử chiến, kiên quyết không thể thua trong trận chiến này.
Cho dù là quân đoàn Hồn Chủ hay là quân đoàn Hồn Sư, cỗ lực lượng này hợp lại sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Hồn Hoàng. Cho nên hai quân đoàn này thắng bại có liên quan trực tiếp đến cả trận chiến, nhất định phải có cường giả làm thống soái.
Trong đại sảnh phủ thành chủ.
"Quân đoàn Hồn Chủ để ai tới áp trận đây?"
Đằng nguyên lão xoa xoa huyệt thái dương, trong lúc nhất thời không biết nên an bài như thế nào cho tốt.
"Phụ thân, ta có một vị bằng hữu, hắn nguyện ý tham chiến. Ngài thay vào vị trí Thương Nhân điện chủ đi, để Thương Nhân điện chủ lưu lại trấn giữ Tuyết thành, đồng thời chủ trì đại cục. Lỡ may có tình huống ngoài dự đoán, hắn cũng có thể xử lý thích đáng."
Lúc này Đằng Lãng chợt mở miệng nói.
Đằng Lãng hiển nhiên là tự mình tham chiến, chịu trách nhiệm chỉ huy quân đoàn Hồn Sư chiến đấu.
Để cho Hồn Hoàng áp trận hai quân đoàn chủ yếu là vì lo lắng đối phương cố ý điều một vài cường giả chạy sang đại khai sát giới. Quân đoàn Hồn Chủ và Hồn Sư chỉ có thể tạo ra lực uy hiếp khi có đầy đủ thời gian ngưng tụ lực lượng, nhưng một khi bị cường giả Hồn Hoàng lọt vào quân đoàn khẳng định sẽ thương vong thảm trọng.
"Vị bằng hữu của ngươi thực lực thế nào?"
Trên mặt Đằng Giang Phong lộ vẻ ngạc nhiên, mở miệng hỏi.
"Năng lực chiến đấu cực kỳ lão luyện, hơn nữa to gan lớn mật. Ta cùng hắn đi tới Băng Sa liệt cốc tận mắt chứng kiến hắn khống chế Băng Không Tinh Linh trung đẳng đế hoàng khiêu chiến vượt cấp, thành công giết chết một đầu Bạo Tuyết Ma cao đẳng đế hoàng. Cuối cùng Băng Không Tinh Linh trực tiếp thăng cấp."
Đằng Lãng chậm rãi nói.
Đằng Lãng nói những lời này khiến cho tất cả cao tầng Tuyết thành đang ngồi trong đại sảnh lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì câu nói của Đằng Lãng có hai tầng hàm nghĩa, đầu tiên nó nói rõ bằng hữu hắn là cường giả có Hồn sủng cao đẳng đế hoàng. Đây chính là nhân vật cấp bậc trưởng lão của ba thế lực lớn. Tiếp theo hắn khống chế Hồn sủng trung đẳng đế hoàng khiêu chiến vượt cấp thành công, điều này cho thấy có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện kinh người, ngoài ra tính cách hắn phải kiên định phi thường.
Thương Nhân điện chủ vốn cho rằng Đằng thiếu chủ muốn bảo toàn cho hắn, chính là đang muốn phản đối thời chợt nghe thấy mấy chữ "cao đẳng đế hoàng" liền biết điều ngậm miệng lại.
"Người này có thể tin?"
Phương diện thực lực tạm thời chưa tính tới, nhưng Đằng Giang Phong vô cùng quan tâm đến độ tin cậy của người này.
"Tuyệt đối tin được, hắn là đệ tử của Đức trưởng lão. Lúc trước ta đã thông qua Đức trưởng lão và nguyên lão xác nhận rõ ràng rồi."
Đằng Lãng gật đầu.
Đằng Lãng nhìn như hào phóng, ưa thích kết giao, nhưng hắn là người cực kỳ thận trọng. Thời điểm mới quen Sở Mộ không lâu đã cho người điều tra thân phận Sở Mộ. Hắn là thiếu chủ thứ ba của Hồn Điện, muốn lấy được thông tin một người quả thật là đơn giản như trở bàn tay.
"Đúng rồi, trước kia nguyên lão gởi thư tỏ vẻ hắn có một nghĩa tử không công khai gọi là Sở Phương Trần, quãng thời gian này trú tạm ở Tuyết thành. Chẳng lẽ Đằng thiếu chủ nói là người này?"
Hồn Điện Khánh trưởng lão làm như nhớ ra một chuyện, bỗng nhiên vỗ đầu mình hỏi tới.
"Đúng thế! Hắn bốn hồn bị thương, tạm thời chỉ có thể một khống, nhưng sử dụng một đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng trấn giữ quân đoàn Hồn Chủ cũng dư xài rồi."
Đằng Lãng liền gật đầu xác nhận.
"Bốn hồn bị thương? Ai dà, đáng tiếc, đáng tiếc, nhưng thanh niên trẻ tuổi đạt tới trình độ này cũng rất hiếm thấy."
Mọi người lắc đầu than thở.
Bốn hồn bị thương là đả kích tàn khốc đối với bất kỳ Hồn sủng sư nào.
"Tốt, mau mời hắn vào sảnh."
Bây giờ chính là thời điểm cần các vị anh hùng hào kiệt xuất hiện, đây là chuyện rất đáng mừng.
Không lâu sau, Sở Mộ tiến vào đại sảnh.
Khi 50 vị cao tầng Tuyết thành nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt mọi người lộ vẻ ngạc nhiên và có chút nghi ngờ
"Là vị này?"
"Cường giả Hồn Hoàng? Hắn có Hồn sủng cao đẳng đế hoàng?"
"Điều này … cũng quá trẻ tuổi đi?"
Những người ngồi tại đây đều có lịch duyệt phong phú, hiển nhiên là nhìn ra được nam tử này chỉ hơn hai mươi tuổi.
Chỉ có điều không ai nghĩ tới bằng hữu Đằng Lãng còn trẻ như thế, một thanh niên hai mươi mấy tuổi lại có là Hồn Hoàng có Hồn sủng cao đẳng đế hoàng? Chuyện này làm cho đám lão giả ngồi trong sảnh cảm thấy xấu hổ không thôi.
"Bái kiến các vị tiền bối."
Sở Mộ khom người hành lễ, thái độ bình thản như thường.
"Sở Phương Trần?"