Sủng Mị
Chương 862: Khiêu chiến vượt cấp (thượng)
"Chẳng lẽ nàng đã nhận ra ta là Ma nhân?"
Sở Mộ âm thầm tự hỏi, nhưng lại hủy bỏ suy đoán này.
Nếu nàng đã biết hắn là Ma nhân khẳng định không dám theo mình tiến vào Băng Sa liệt cốc. Dưới tình huống bị thương linh hồn, lại chiến đấu một chọi một, người chịu thiệt chắc chắn là nàng.
"Bổn cung nghe nói ẩn sâu trong vùng đất băng cực này có một tòa Càn Khôn Băng Môn, đây là truyền thuyết hay là chân thật tồn tại?"
Mọi người lặng lẽ phi hành trên trời cao, Thiên Cơ bỗng nhiên phá vỡ yên lặng, mở miệng hỏi.
Thanh âm của nàng khiến cho bốn người đột ngột dừng lại tại chỗ, cuồng phong gào thét ở chung quanh cũng an tĩnh kỳ dị.
"Điện hạ muốn đến Càn Khôn Băng Môn?"
Đằng Lãng lộ vẻ chần chờ, giọng nói có vài phần lo lắng.
"Ngươi hỏi như thế đã chứng minh Càn Khôn Băng Môn thật sự tồn tại?"
Ánh mắt Thiên Cơ lóe lên tia sáng cơ trí.
Đằng Lãng cũng không nhiều lời, Thiên Cơ nói ra một câu kia chứng tỏ nàng đã từng điều tra cẩn thận chuyện này rồi. Hắn vội vàng điều chỉnh lại thái độ, nghiêm túc nói:
"Đầu tiên Càn Khôn Băng Môn có năm đầu Băng Đế bảo vệ. Thế giới bên trong Băng môn hoàn toàn cách biệt với thế gian, là một nơi vô cùng hung hiểm..."
"Ngươi chỉ cần trả lời Bổn cung, ngươi có biết đường tới Càn Khôn Băng Môn?
Giọng nói Thiên Cơ lạnh nhạt lại ẩn chứa uy nghiêm không thể kháng cự, ít nhất Đằng Lãng căn bản không dám đùa bỡn chiêu trò đối với nàng.
Đằng Lãng bị Thiên Cơ tạo áp lực tinh thần, hiển nhiên không có cách nào cãi lại, đành phải gật đầu hết sức khó khăn.
"Hiện tại chúng ta đi tớ Càn Khôn Băng Môn, ngươi có dị nghị gì không?"
Lần này Thiên Cơ không có sử dụng hồn niệm áp bách, giọng nói dần dần ôn hòa trở lại.
"Điện hạ yêu cầu, Đằng Lãng nào dám không tuân!"
Đằng Lãng nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lời nói bớt đi vài phần cung kính đối với Thiên Cơ, nhiều thêm mấy phần lãnh đạm và tức giận.
Sau đó Đằng Lãng thay đổi phương hướng bay theo con đường mòn địa thế quanh co, phức tạp, đi một hồi lâu mọi người rốt cuộc không biết mình đang ở nơi nào. Hai nữ tử Quán Quán và Tiểu Đồng nhiều lần muốn quát lớn trách cứ Đằng Lãng cố ý dẫn các nàng đi vòng vèo, nhưng đều bị Thiên Cơ ngăn lại.
Quá trình này không khí trở nên trầm trọng dị thường, Đằng Lãng vốn thích khoe khoang kiến thức của mình về Băng Sa liệt cốc lại trầm mặc ít nói. Chỉ im lặng đi trước dẫn đường, thái độ Thiên Cơ đối với Đằng Lãng cũng lạnh nhạt hơn, tăng thêm vài phần cường quyền ép buộc hắn. Thậm chí trên đường đi bộc phát chiến đấu, Đằng Lãng và Sở Mộ tách ra một nhóm, ba nữ nhân kia một nhóm tự mình giải quyết địch nhân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Cứ như thế, đám người đi suốt năm ngày.
Sở Mộ rốt cuộc không nhịn bắt đầu hỏi thăm tin tức về Càn Khôn Băng Môn.
"Đằng đại ca, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, tại sao ta có cảm giác nữ nhân kia muốn nhằm vào ngươi?"
Sở Mộ dùng hồn niệm hỏi.
Đằng Lãng nở nụ cười khổ, hồi đáp:
"Sở lão đệ, không biết là ngươi chậm lụt không có phát giác, hay là ngươi bảo trì bình thản quá tốt rồi. Ta không ngờ ngươi có thể nhịn tới năm ngày, thậm chí ta rất muốn hỏi ngươi tại sao không hỏi ta."
"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
Sở Mộ hỏi lại lần nữa.
"Thiên Cơ, nữ Chiến thần đại nhân ngay từ đầu vốn không có ý dạy bảo đệ tử và thu thập tài liệu rồi. Mục đích của nàng chính là Càn Khôn Băng Môn, trước kia ta lại đần độn tin lời nàng nói, nghĩ rằng nàng cần một người dẫn đường."
Thái độ Đằng Lãng rất là tức giận vì bị người ta lừa gạt. Nhưng lúc này nói gì cũng đã quá muộn.
"Khó trách, hèn gì ta cứ cảm thấy nàng có vẻ nôn nóng, không yên lòng."
Sở Mộ nói.
Trên thực tế, Sở Mộ tương đối kỳ quái tại sao nữ nhân này còn có thời gian rảnh rỗi chạy tới nơi này thu thập linh vật và dạy bảo đệ tử. Chẳng lẽ nàng quên mất mình đang bị thương, bên ngoài còn có Ma nhân uy hiếp?
"Ta dám khẳng định nữ nhân này đã cố ý điều tra tin tức về Càn Khôn Băng Môn, không biết nàng từ nơi nào biết được trên đời này chỉ có một mình ta biết đường đi tới Càn Khôn Băng Môn. Ta am hiểu đường đi trong liệt cốc là vì phụ thân giao cho ta một tấm bản đồ nơi này, sau khi ghi nhớ ta đã đốt tấm bản đồ kia rồi."
Đằng Lãng chậm rãi giải thích.
"Càn Khôn Băng Môn có chỗ nào đặc thù?"
Sở Mộ lập tức hỏi tới.
"Tuyết thành xưa nay là do tổ tông chúng ta truyền đời cai quản, tổ tông chúng ta lúc trước từng là nguyên lão Hồn Điện. Càn Khôn Băng Môn tương tự với đại môn Thánh vực, là cánh cửa không gian nối thông với không gian độc lập. Thậm chí các nguyên lão còn gọi nó là Thánh vực thứ chín, chẳng qua là nơi đó do tổ tông của ta khống chế. Những người khác chưa bao giờ tiến vào Càn Khôn Băng Môn, không gian trong đó rất thần bí, rất nguy hiểm, đồng thời tài nguyên khổng lồ không có cách nào tưởng tượng nổi."
Đằng Lãng nói.
"Nói như vậy, nữ nhân này trước kia theo dõi tình huống Băng môn rất kỹ. Sau đó cố ý lấy cớ để ngươi dẫn đường, khó trách thái độ của ngươi lập tức thay đổi nhanh như thế."
Sở Mộ đưa tay vuốt vuốt cằm mình, lời nói mang theo ý vị thâm sâu khó lường.
Bên trong Băng Sa liệt cốc có một cái động thiên, Thiên Cơ bỗng dưng xuất hiện trong đội ngũ tuyệt đối không phải tình cờ.
"Đằng Lãng ta là người thừa kế duy nhất, đây chính là bảo tàng do tổ tông để lại. Ta vốn định khi nào thực lực đầy đủ sẽ tiến vào nơi đó tìm cơ duyên, nhưng không nghĩ tới lại bị Thiên Cơ lừa gạt. Hừ hừ, năm ngày này ta đã sớm thăm hỏi tấm màn trinh Thiên Cơ thánh nữ trăm ngàn lần rồi."
Đằng Lãng tức giận nói, một câu nói cuối cùng thay đổi hình tượng thiếu chủ Hồn Điện triệt để, thoáng cái biến thành một gã lưu manh đầu đường xó chợ.
"Ờ, thật ra, ta cũng giúp ngươi thăm hỏi vài lần."
Sở Mộ cũng không ngại mắng hỗ trợ Đằng Lãng mấy câu, nhưng trong lòng lại hiện lên một nụ cười ma quỷ.
Thiên Cơ dùng kế lừa gạt Đằng Lãng tới nơi này, sau đó ép hắn dẫn đường tới Băng Thánh vực. Mặc dù Sở Mộ không biết tại sao nữ nhân này đang bị thương linh hồn còn dám đột phá địa phương nguy hiểm kia, nhưng Sở Mộ lại không cần quản nhiều như vậy.
Bởi vì Thiên Cơ chắc chắn không nghĩ đến Ma nhân tà ác kia đang ở bên cạnh nàng, len lén nhìn trộm nàng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khoái trá.
Thiên Cơ không hề nóng nảy. Trước khi tiến vào Băng Sa liệt cốc, nàng đã dùng linh vật Băng thuộc tính điều dưỡng linh hồn rồi, cho nên quãng đường này vẫn lấy lịch lãm và dạy dỗ đệ tử làm chủ.
Sở Mộ cũng không hấp tấp, Băng Không Tinh Linh đã lâu không được chiến đấu thống khoái như vậy rồi. Cho dù trì hoãn vài ngày nữa tháng cũng không thành vấn đề.
Ngưng là Hồn sủng được hưởng lợi nhiều nhất từ hắn, nhưng nó thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu. Lần này Sở Mộ lựa chọn Băng Sa liệt cốc là muốn tăng cường thực lực của nó lên vài cấp bậc.
"Xuyên qua này hành lang băng tuyết này sẽ gặp Hồn sủng cao đẳng cấp đế hoàng."
Đằng Lãng chỉ vào sơn đạo thẳng tắp cách đó không xa, mở miệng nói.
Thông đạo trước mắt bọn họ kéo dài ra xa tít tắp, mặt băng lại bóng loáng như gương, Đằng Lãng gọi nó là hành lang băng tuyết vô cùng chính xác.
Thiên Cơ giữ nguyên ý định không muốn triệu hoán Hồn sủng cao cấp hơn, tiếp tục dẫn theo Băng Yêu thần bí tiến về phía trước.
Đẳng cấp chủng tộc của đầu Băng Yêu thần bí này rất có thể là cao đẳng đế hoàng, chỉ mới chín đoạn nhưng thực lực chân chính đã là trung đẳng đế hoàng.
Băng Yêu đã nắm giữ lực lượng Băng hệ cường đại, cộng thêm hiệu quả Hàn Phệ. Tác dụng chính là phá vỡ phòng ngự cứng rắn của địch nhân, giúp cho kỹ năng Băng hệ phát huy ra lực sát thương lớn nhất.
Cho nên so sánh tương đối thì thực lực Sở Mộ - Ngưng vẫn yếu hơn Thiên Cơ - Băng Yêu mấy phần.
Trên phương diện phòng ngự có lẽ Sở Mộ - Ngưng chiếm cứ ưu thế, nhưng Sở Mộ biết Ngưng không phải là đối thủ của Băng Yêu. Chỉ riêng thiên phú và kỹ năng chủng tộc của Băng Yêu đã có thể đánh cho Ngưng không có lực hoàn thủ rồi.
Sở Mộ cũng không thèm để ý chuyện này, hắn điều huấn Băng Không Tinh Linh dựa theo tiêu chuẩn của một tòa pháo đài bất khả xâm phạm, phòng ngự không có cách nào rung chuyển, tấn công cường hoành khiến cho địch nhân phải nhượng bộ lui binh. Nếu như gặp các đối thủ khắc chế Băng hệ, Sở Mộ nhất định sẽ lựa chọn những Hồn sủng khác đối phó, không cần thiết cố chấp tìm mọi cách để cho Băng hệ Hồn sủng của mình chiến thắng tất cả đối thủ.
"Thiên Cơ điện hạ, tới nơi này sẽ bắt đầu nguy hiểm."
Đằng Lãng bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói với Thiên Cơ.
"Cao đẳng đế hoàng mà thôi, phương pháp tăng cường thực lực nhanh nhất chính là chiến đấu vượt cấp."
Thiên Cơ biết ý Đằng, nhưng nàng không muốn triệu hoán Hồn sủng khác vào lúc này.
Sở Mộ âm thầm tự hỏi, nhưng lại hủy bỏ suy đoán này.
Nếu nàng đã biết hắn là Ma nhân khẳng định không dám theo mình tiến vào Băng Sa liệt cốc. Dưới tình huống bị thương linh hồn, lại chiến đấu một chọi một, người chịu thiệt chắc chắn là nàng.
"Bổn cung nghe nói ẩn sâu trong vùng đất băng cực này có một tòa Càn Khôn Băng Môn, đây là truyền thuyết hay là chân thật tồn tại?"
Mọi người lặng lẽ phi hành trên trời cao, Thiên Cơ bỗng nhiên phá vỡ yên lặng, mở miệng hỏi.
Thanh âm của nàng khiến cho bốn người đột ngột dừng lại tại chỗ, cuồng phong gào thét ở chung quanh cũng an tĩnh kỳ dị.
"Điện hạ muốn đến Càn Khôn Băng Môn?"
Đằng Lãng lộ vẻ chần chờ, giọng nói có vài phần lo lắng.
"Ngươi hỏi như thế đã chứng minh Càn Khôn Băng Môn thật sự tồn tại?"
Ánh mắt Thiên Cơ lóe lên tia sáng cơ trí.
Đằng Lãng cũng không nhiều lời, Thiên Cơ nói ra một câu kia chứng tỏ nàng đã từng điều tra cẩn thận chuyện này rồi. Hắn vội vàng điều chỉnh lại thái độ, nghiêm túc nói:
"Đầu tiên Càn Khôn Băng Môn có năm đầu Băng Đế bảo vệ. Thế giới bên trong Băng môn hoàn toàn cách biệt với thế gian, là một nơi vô cùng hung hiểm..."
"Ngươi chỉ cần trả lời Bổn cung, ngươi có biết đường tới Càn Khôn Băng Môn?
Giọng nói Thiên Cơ lạnh nhạt lại ẩn chứa uy nghiêm không thể kháng cự, ít nhất Đằng Lãng căn bản không dám đùa bỡn chiêu trò đối với nàng.
Đằng Lãng bị Thiên Cơ tạo áp lực tinh thần, hiển nhiên không có cách nào cãi lại, đành phải gật đầu hết sức khó khăn.
"Hiện tại chúng ta đi tớ Càn Khôn Băng Môn, ngươi có dị nghị gì không?"
Lần này Thiên Cơ không có sử dụng hồn niệm áp bách, giọng nói dần dần ôn hòa trở lại.
"Điện hạ yêu cầu, Đằng Lãng nào dám không tuân!"
Đằng Lãng nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lời nói bớt đi vài phần cung kính đối với Thiên Cơ, nhiều thêm mấy phần lãnh đạm và tức giận.
Sau đó Đằng Lãng thay đổi phương hướng bay theo con đường mòn địa thế quanh co, phức tạp, đi một hồi lâu mọi người rốt cuộc không biết mình đang ở nơi nào. Hai nữ tử Quán Quán và Tiểu Đồng nhiều lần muốn quát lớn trách cứ Đằng Lãng cố ý dẫn các nàng đi vòng vèo, nhưng đều bị Thiên Cơ ngăn lại.
Quá trình này không khí trở nên trầm trọng dị thường, Đằng Lãng vốn thích khoe khoang kiến thức của mình về Băng Sa liệt cốc lại trầm mặc ít nói. Chỉ im lặng đi trước dẫn đường, thái độ Thiên Cơ đối với Đằng Lãng cũng lạnh nhạt hơn, tăng thêm vài phần cường quyền ép buộc hắn. Thậm chí trên đường đi bộc phát chiến đấu, Đằng Lãng và Sở Mộ tách ra một nhóm, ba nữ nhân kia một nhóm tự mình giải quyết địch nhân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Cứ như thế, đám người đi suốt năm ngày.
Sở Mộ rốt cuộc không nhịn bắt đầu hỏi thăm tin tức về Càn Khôn Băng Môn.
"Đằng đại ca, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, tại sao ta có cảm giác nữ nhân kia muốn nhằm vào ngươi?"
Sở Mộ dùng hồn niệm hỏi.
Đằng Lãng nở nụ cười khổ, hồi đáp:
"Sở lão đệ, không biết là ngươi chậm lụt không có phát giác, hay là ngươi bảo trì bình thản quá tốt rồi. Ta không ngờ ngươi có thể nhịn tới năm ngày, thậm chí ta rất muốn hỏi ngươi tại sao không hỏi ta."
"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
Sở Mộ hỏi lại lần nữa.
"Thiên Cơ, nữ Chiến thần đại nhân ngay từ đầu vốn không có ý dạy bảo đệ tử và thu thập tài liệu rồi. Mục đích của nàng chính là Càn Khôn Băng Môn, trước kia ta lại đần độn tin lời nàng nói, nghĩ rằng nàng cần một người dẫn đường."
Thái độ Đằng Lãng rất là tức giận vì bị người ta lừa gạt. Nhưng lúc này nói gì cũng đã quá muộn.
"Khó trách, hèn gì ta cứ cảm thấy nàng có vẻ nôn nóng, không yên lòng."
Sở Mộ nói.
Trên thực tế, Sở Mộ tương đối kỳ quái tại sao nữ nhân này còn có thời gian rảnh rỗi chạy tới nơi này thu thập linh vật và dạy bảo đệ tử. Chẳng lẽ nàng quên mất mình đang bị thương, bên ngoài còn có Ma nhân uy hiếp?
"Ta dám khẳng định nữ nhân này đã cố ý điều tra tin tức về Càn Khôn Băng Môn, không biết nàng từ nơi nào biết được trên đời này chỉ có một mình ta biết đường đi tới Càn Khôn Băng Môn. Ta am hiểu đường đi trong liệt cốc là vì phụ thân giao cho ta một tấm bản đồ nơi này, sau khi ghi nhớ ta đã đốt tấm bản đồ kia rồi."
Đằng Lãng chậm rãi giải thích.
"Càn Khôn Băng Môn có chỗ nào đặc thù?"
Sở Mộ lập tức hỏi tới.
"Tuyết thành xưa nay là do tổ tông chúng ta truyền đời cai quản, tổ tông chúng ta lúc trước từng là nguyên lão Hồn Điện. Càn Khôn Băng Môn tương tự với đại môn Thánh vực, là cánh cửa không gian nối thông với không gian độc lập. Thậm chí các nguyên lão còn gọi nó là Thánh vực thứ chín, chẳng qua là nơi đó do tổ tông của ta khống chế. Những người khác chưa bao giờ tiến vào Càn Khôn Băng Môn, không gian trong đó rất thần bí, rất nguy hiểm, đồng thời tài nguyên khổng lồ không có cách nào tưởng tượng nổi."
Đằng Lãng nói.
"Nói như vậy, nữ nhân này trước kia theo dõi tình huống Băng môn rất kỹ. Sau đó cố ý lấy cớ để ngươi dẫn đường, khó trách thái độ của ngươi lập tức thay đổi nhanh như thế."
Sở Mộ đưa tay vuốt vuốt cằm mình, lời nói mang theo ý vị thâm sâu khó lường.
Bên trong Băng Sa liệt cốc có một cái động thiên, Thiên Cơ bỗng dưng xuất hiện trong đội ngũ tuyệt đối không phải tình cờ.
"Đằng Lãng ta là người thừa kế duy nhất, đây chính là bảo tàng do tổ tông để lại. Ta vốn định khi nào thực lực đầy đủ sẽ tiến vào nơi đó tìm cơ duyên, nhưng không nghĩ tới lại bị Thiên Cơ lừa gạt. Hừ hừ, năm ngày này ta đã sớm thăm hỏi tấm màn trinh Thiên Cơ thánh nữ trăm ngàn lần rồi."
Đằng Lãng tức giận nói, một câu nói cuối cùng thay đổi hình tượng thiếu chủ Hồn Điện triệt để, thoáng cái biến thành một gã lưu manh đầu đường xó chợ.
"Ờ, thật ra, ta cũng giúp ngươi thăm hỏi vài lần."
Sở Mộ cũng không ngại mắng hỗ trợ Đằng Lãng mấy câu, nhưng trong lòng lại hiện lên một nụ cười ma quỷ.
Thiên Cơ dùng kế lừa gạt Đằng Lãng tới nơi này, sau đó ép hắn dẫn đường tới Băng Thánh vực. Mặc dù Sở Mộ không biết tại sao nữ nhân này đang bị thương linh hồn còn dám đột phá địa phương nguy hiểm kia, nhưng Sở Mộ lại không cần quản nhiều như vậy.
Bởi vì Thiên Cơ chắc chắn không nghĩ đến Ma nhân tà ác kia đang ở bên cạnh nàng, len lén nhìn trộm nàng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khoái trá.
Thiên Cơ không hề nóng nảy. Trước khi tiến vào Băng Sa liệt cốc, nàng đã dùng linh vật Băng thuộc tính điều dưỡng linh hồn rồi, cho nên quãng đường này vẫn lấy lịch lãm và dạy dỗ đệ tử làm chủ.
Sở Mộ cũng không hấp tấp, Băng Không Tinh Linh đã lâu không được chiến đấu thống khoái như vậy rồi. Cho dù trì hoãn vài ngày nữa tháng cũng không thành vấn đề.
Ngưng là Hồn sủng được hưởng lợi nhiều nhất từ hắn, nhưng nó thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu. Lần này Sở Mộ lựa chọn Băng Sa liệt cốc là muốn tăng cường thực lực của nó lên vài cấp bậc.
"Xuyên qua này hành lang băng tuyết này sẽ gặp Hồn sủng cao đẳng cấp đế hoàng."
Đằng Lãng chỉ vào sơn đạo thẳng tắp cách đó không xa, mở miệng nói.
Thông đạo trước mắt bọn họ kéo dài ra xa tít tắp, mặt băng lại bóng loáng như gương, Đằng Lãng gọi nó là hành lang băng tuyết vô cùng chính xác.
Thiên Cơ giữ nguyên ý định không muốn triệu hoán Hồn sủng cao cấp hơn, tiếp tục dẫn theo Băng Yêu thần bí tiến về phía trước.
Đẳng cấp chủng tộc của đầu Băng Yêu thần bí này rất có thể là cao đẳng đế hoàng, chỉ mới chín đoạn nhưng thực lực chân chính đã là trung đẳng đế hoàng.
Băng Yêu đã nắm giữ lực lượng Băng hệ cường đại, cộng thêm hiệu quả Hàn Phệ. Tác dụng chính là phá vỡ phòng ngự cứng rắn của địch nhân, giúp cho kỹ năng Băng hệ phát huy ra lực sát thương lớn nhất.
Cho nên so sánh tương đối thì thực lực Sở Mộ - Ngưng vẫn yếu hơn Thiên Cơ - Băng Yêu mấy phần.
Trên phương diện phòng ngự có lẽ Sở Mộ - Ngưng chiếm cứ ưu thế, nhưng Sở Mộ biết Ngưng không phải là đối thủ của Băng Yêu. Chỉ riêng thiên phú và kỹ năng chủng tộc của Băng Yêu đã có thể đánh cho Ngưng không có lực hoàn thủ rồi.
Sở Mộ cũng không thèm để ý chuyện này, hắn điều huấn Băng Không Tinh Linh dựa theo tiêu chuẩn của một tòa pháo đài bất khả xâm phạm, phòng ngự không có cách nào rung chuyển, tấn công cường hoành khiến cho địch nhân phải nhượng bộ lui binh. Nếu như gặp các đối thủ khắc chế Băng hệ, Sở Mộ nhất định sẽ lựa chọn những Hồn sủng khác đối phó, không cần thiết cố chấp tìm mọi cách để cho Băng hệ Hồn sủng của mình chiến thắng tất cả đối thủ.
"Thiên Cơ điện hạ, tới nơi này sẽ bắt đầu nguy hiểm."
Đằng Lãng bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói với Thiên Cơ.
"Cao đẳng đế hoàng mà thôi, phương pháp tăng cường thực lực nhanh nhất chính là chiến đấu vượt cấp."
Thiên Cơ biết ý Đằng, nhưng nàng không muốn triệu hoán Hồn sủng khác vào lúc này.