Sủng Mị
Chương 843: Ngân Sắc Ma Nhân
Chính là vì chấp niệm kiên định như thế, chiến lực Bạch Yểm Ma lúc nào cũng phát huy mạnh hơn bình thường vài phần.
Lúc này ánh mắt nó đang nhìn chằm chằm Độn Vũ Yêu Hoàng, cánh tay ma diễm từ từ đưa lên…
"Vù vù vù vù!"
Bạch Yểm Ma dẫn đầu phát động công kích, oán diễm cao cấp nổi lên cuồn cuộn.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Ngụy Phương Khinh cười khẩy một tiếng.
Cho dù Bạch Yểm Ma ở trạng thái đỉnh phong cũng đánh không lại Ngụy Phương Khinh. Huống chi nó đang bị thương, thực lực suy giảm không chỉ vài ba thành.
Ngụy Phương Khinh ra lệnh cho Phù Sinh thi triển kỹ năng.
Phù Sinh bắt đầu thả ra Đằng Tu chạy dọc theo người, tạo thành đại dương xanh biếc giống như hải tảo ngăn cản sóng lửa Bạch Yểm Ma đánh tới.
"Bạch Yểm Ma, mau rời khỏi nơi này. Ngươi không phải là đối thủ của chúng nó."
Tiểu thiếu nữ thấy Bạch Yểm Ma liều mạng như thế lại càng bối rối.
Nàng và Bạch Yểm Ma coi như là bình thủy tương phùng, nhưng nàng bản tính thiện lương không hi vọng một đầu Bạch Yểm Ma vì bảo vệ mình lại chết ở chỗ này.
Tiểu thiếu nữ hiển nhiên là đánh giá thấp lòng háo thắng của Bạch Yểm Ma, ít nhất từ khí thế cho thấy Bạch Yểm Ma hoàn toàn vượt trội hai đầu Hồn sủng của Ngụy Phương Khinh.
Nhưng mà Phù Sinh giăng kín Đằng Tu có Thủy thuộc tính gia trì không ngừng hạn chế linh hồn ma diễm, Bạch Yểm Ma chỉ là cường hãn nhất thời, dần dần di động cũng bị ước thúc trong khoảng không gian nhỏ hẹp.
"Xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu."
Ngụy Phương Khinh nở nụ cười đắc ý.
Nội tạng kết tinh của Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng rất có giá trị đối với Ngụy Phương Khinh. Không chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ Thiên Cơ giao cho, mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn. Xem ra hắn đi chuyến này nhận được lợi ích rất lớn, nói không chừng sẽ có cơ hội tăng cường thực lực và địa vị trong Hồn Minh.
Đằng hệ Hồn sủng vốn có năng lực hạn chế mạnh nhất trong lĩnh vực Thực Vật giới, cộng thêm tính công kích uy mãnh và liên tục khiến cho Bạch Yểm Ma càng đánh càng thất thế. Ma diễm trên người nó dần dần ảm đạm, Độn Vũ Yêu Hoàng thừa thế xông lên điên cuồng công kích, Bạch Yểm Ma đã bắt đầu có dấu hiệu chống đỡ không nổi.
"Thực lực thành chủ đại nhân quả nhiên cao cường, Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng lại bị đánh không lực hoàn thủ, lợi hại, quá lợi hại!"
Chung Bình Sa tranh thủ thời cơ, vội vàng nở nụ cười nịnh nọt.
Phía sau Chung Bình Sa là Lưu Vũ Minh và Đặng Phong, bọn họ cũng đồng dạng cảm thán biểu hiện vô cùng cường đại của Ngụy Phương Khinh.
Ba người này nịnh nọt chiếm bốn phần, sáu phần khác đúng là sợ hãi đối với hai đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng kia. Nhất là Phù Sinh lại càng mạnh mẽ, chỉ chốc lát đã bố trí một mảng rừng rậm Đằng Tu khổng lồ vây khốn Bạch Yểm Ma vào giữa, ngay cả linh hồn oán diễm kinh khủng cũng bị áp chế gắt gao.
"Khặc!"
Bạch Yểm Ma bị vây khốn trong Đằng Lâm rốt cuộc triệt để tức giận, năng lực Oán Ngưng thúc đẩy thực lực từ từ tăng cường.
Nhưng mà tốc độ tăng cường vô cùng chậm chạp, không thể nào phát huy tác dụng chân chính.
Mắt thấy Bạch Yểm Ma sắp bị Đằng Lâm trói chặt, trong lòng tiểu thiếu nữ càng thêm khẩn trương. Nhưng nàng không biết hồn kỹ công kích, lúc này mới bối rối nghĩ mãi không ra biện pháp trợ giúp Bạch Yểm Ma.
"Hắc hắc hắc, lần này xem tiểu nha đầu ngươi trốn đi đâu!"
Bỗng nhiên một thanh âm khó nghe từ bên cạnh nàng truyền đến.
Tiểu thiếu nữ hoảng sợ xoay người sang chỗ khác, lập tức phát hiện Lưu Vũ Minh không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở gần mình. Cặp mắt bị tinh thần thương tổn đã khôi phục rất tốt.
Lưu Vũ Minh khống chế một đầu Tứ Trảo cự cầm (chim to bốn cẳng – Dg ^^”), thừa dịp tiểu thiếu nữ không kịp phòng bị, Tứ Trảo cự cầm giơ móng vuốt chụp xuống bả vai trực tiếp nhấc nàng bay lên không trung.
"Buông ra… buông..."
Tiểu thiếu nữ giãy dụa thân thể muốn tránh thoát, nhưng mà móng vuốt Tứ Trảo cự cầm cắm sâu vào trong da thịt nàng, máu tươi chậm rãi rỉ ra.
"Không được đả thương nàng!"
Lúc này Chung Bình Sa mới hô to một tiếng.
Chung Bình Sa bây giờ còn không rõ Thiên Cơ muốn tìm tiểu thiếu nữ có mục đích gì, nhưng từ thái độ Ngụy Phương Khinh cho thấy phải bắt sống. Bất kể thế nào, tốt nhất là không làm thương tổn đến nàng.
"Khặc khặc!"
Bạch Yểm Ma phát hiện tiểu thiếu nữ bị Tứ Trảo cự bắt đi càng thêm tức giận, nó phát ra một tiếng ma gào chấn động bốn phương, nhưng chính nó cũng bị Phù Sinh khống chế gắt gao, căn bản không có cách nào chạy tới cứu viện.
"Hừ, ngươi đã muốn chết, ta cho ngươi toại nguyện!"
Ánh mắt Ngụy Phương Khinh lóe lên một tia sát ý, hạ lệnh cho Độn Vũ Yêu Hoàng sử dụng sát chiêu.
Tốc độ Độn Vũ Yêu Hoàng cực nhanh, từ trên cao lao xuống cắt ngang hông Bạch Yểm Ma, móng vuốt sắc bén cơ hồ chém đứt thân thể Bạch Yểm Ma làm hai mảnh.
Nụ cười trên mặt Ngụy Phương Khinh lại càng đậm, xem ra khối nội tạng kết tinh Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng muốn tới tay.
"Gào ~!"
Thế nhưng, Độn Vũ Yêu Hoàng vừa kết thúc công kích lại kêu lên thảm thiết, khuôn mặt Ngụy Phương Khinh cứng ngắc lại. Bởi vì hắn phát hiện bên ngoài thân thể Độn Vũ Yêu Hoàng đột nhiên xuất hiện một đoàn ma diễm màu bạc quỷ dị.
Lực lượng ma diễm màu bạc này cực kỳ khủng bố, trong nháy mắt đã đốt trụi đống lông chim trên người Độn Vũ Yêu Hoàng.
"Ầm!"
Ma diễm nổ tung, không gian bạo liệt, vô số hỏa tinh bắn ra bốn phía.
Ngụy Phương Khinh còn chưa kịp phản ứng, thân thể Độn Vũ Yêu Hoàng biến thành tro bụi trong nháy mắt, linh hồn đứt gãy truyền đến khiến cho hắn thống khổ không thể tả.
"Đây... đây... đây..."
Ngụy Phương Khinh cả kinh nói không ra lời, trợn mắt hoảng sợ nhìn lên đám mây ma diễm bàng bạc ở nơi xa.
Ma diễm màu bạc này bộc phát khí thế còn bá đạo hơn oán diễm gấp mấy lần. Ngụy Phương Khinh phải buông thả hồn niệm mới có thể nhìn thấy Ma ảnh vô tình ẩn trong biển lửa, đôi mắt ma quỷ đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngụy Phương Khinh đã là một gã bảy niệm Hồn Hoàng, trong thế giới nhân loại cơ hồ không có người nào sử dụng tinh thần công kích đả thương được hắn.
Nhưng mà thời điểm đối chọi với Ma nhãn, cảm giác sợ hãi trong nội tâm của hắn càng lúc càng lớn. Từ sâu trong thế giới linh hồn bỗng nhiên run rẩy, sau đó lan truyền ra khắp toàn thân.
Đầu ma quỷ kia chỉ dùng một kỹ năng đã tất sát Độn Vũ Yêu Hoàng của hắn.
"Ma quỷ… Ma Nhân...?"
Giọng nói Ngụy Phương Khinh bắt đầu run rẩy.
Tin đồn Ma Nhân dạo gần đây lan truyền rất rộng, trong khắp đường lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy chuyện này. Theo đó con ngươi Ma Nhân vốn là màu bạc, ma diễm trên người cũng trắng bạc sáng loáng, cả người lộ ra tà khí nồng đậm. Chỉ có điều thực lực Ma Nhân vẫn còn là một bí ẩn rất lớn.
Ngụy Phương Khinh làm sao cũng không nghĩ tới thực lực Ma Nhân lại cường đại như thế. Hiện tại chính thức đối diện với nó, hắn mới cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt đến chừng nào.
"Khặc... khặc...!"
Vào lúc này Bạch Yểm Ma bị trọng thương lập tức kêu lên vui mừng.
"Chẳng lẽ là Vương mà Bạch Yểm Ma từng nhắc tới?"
Tiểu thiếu nữ cố nhịn đau đớn quay đầu lại, nhìn vào Ma ảnh màu bạc ẩn trong biển lửa.
Ma ảnh chậm rãi giơ tay lên, năm ngón tay khép lại tựa như bóp chặt thứ gì đó.
"Xẹt xẹt!"
“Rắc rắc rắc!”
Cánh tay Ngân Sắc Ma Nhân đột nhiên kéo về phía sau, cả phiến không gian lập tức xuất hiện một cỗ hấp lực cường đại bao trùm Đằng Lâm do Phù Sinh bố trí. Một mảng thương thiên bỗng nhiên nứt vỡ phá tan rừng dây leo chằng chịt trong phạm vi chục dặm.
Đây đã là lĩnh vực Đằng hệ mạnh nhất của Hồn sủng Phù Sinh, trong hàng ngũ sinh vật ngang cấp rất khó bài trừ. Lúc này Ma Nhân chỉ dùng một động tác đơn giản đã phá hủy triệt để, cảnh tượng kinh hoàng này khiến cho đám người Ngụy Phương Khinh, Chung Bình Sa, Lưu Vũ Minh, Đặng Phong sợ hãi ngây người.
Ngân Sắc Ma Nhân chỉ là tùy ý giơ tay lên mà thôi, thậm chí còn chưa tính là thi triển kỹ năng. Bọn họ không biết đến tột cùng phải đạt tới cấp bậc gì mới có được năng lực bá đạo cỡ đó.
"Khặc!"
Đằng Lâm xanh biếc tan nát, Bạch Yểm Ma lập tức khôi phục tự do, vội vàng thi triển Thác Vị Ma ảnh xuất hiện ở phía sau Ma Nhân. Bộ dạng cung kính giống như một người hầu trung thành tận tụy nhất.
Lúc này ánh mắt nó đang nhìn chằm chằm Độn Vũ Yêu Hoàng, cánh tay ma diễm từ từ đưa lên…
"Vù vù vù vù!"
Bạch Yểm Ma dẫn đầu phát động công kích, oán diễm cao cấp nổi lên cuồn cuộn.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Ngụy Phương Khinh cười khẩy một tiếng.
Cho dù Bạch Yểm Ma ở trạng thái đỉnh phong cũng đánh không lại Ngụy Phương Khinh. Huống chi nó đang bị thương, thực lực suy giảm không chỉ vài ba thành.
Ngụy Phương Khinh ra lệnh cho Phù Sinh thi triển kỹ năng.
Phù Sinh bắt đầu thả ra Đằng Tu chạy dọc theo người, tạo thành đại dương xanh biếc giống như hải tảo ngăn cản sóng lửa Bạch Yểm Ma đánh tới.
"Bạch Yểm Ma, mau rời khỏi nơi này. Ngươi không phải là đối thủ của chúng nó."
Tiểu thiếu nữ thấy Bạch Yểm Ma liều mạng như thế lại càng bối rối.
Nàng và Bạch Yểm Ma coi như là bình thủy tương phùng, nhưng nàng bản tính thiện lương không hi vọng một đầu Bạch Yểm Ma vì bảo vệ mình lại chết ở chỗ này.
Tiểu thiếu nữ hiển nhiên là đánh giá thấp lòng háo thắng của Bạch Yểm Ma, ít nhất từ khí thế cho thấy Bạch Yểm Ma hoàn toàn vượt trội hai đầu Hồn sủng của Ngụy Phương Khinh.
Nhưng mà Phù Sinh giăng kín Đằng Tu có Thủy thuộc tính gia trì không ngừng hạn chế linh hồn ma diễm, Bạch Yểm Ma chỉ là cường hãn nhất thời, dần dần di động cũng bị ước thúc trong khoảng không gian nhỏ hẹp.
"Xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu."
Ngụy Phương Khinh nở nụ cười đắc ý.
Nội tạng kết tinh của Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng rất có giá trị đối với Ngụy Phương Khinh. Không chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ Thiên Cơ giao cho, mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn. Xem ra hắn đi chuyến này nhận được lợi ích rất lớn, nói không chừng sẽ có cơ hội tăng cường thực lực và địa vị trong Hồn Minh.
Đằng hệ Hồn sủng vốn có năng lực hạn chế mạnh nhất trong lĩnh vực Thực Vật giới, cộng thêm tính công kích uy mãnh và liên tục khiến cho Bạch Yểm Ma càng đánh càng thất thế. Ma diễm trên người nó dần dần ảm đạm, Độn Vũ Yêu Hoàng thừa thế xông lên điên cuồng công kích, Bạch Yểm Ma đã bắt đầu có dấu hiệu chống đỡ không nổi.
"Thực lực thành chủ đại nhân quả nhiên cao cường, Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng lại bị đánh không lực hoàn thủ, lợi hại, quá lợi hại!"
Chung Bình Sa tranh thủ thời cơ, vội vàng nở nụ cười nịnh nọt.
Phía sau Chung Bình Sa là Lưu Vũ Minh và Đặng Phong, bọn họ cũng đồng dạng cảm thán biểu hiện vô cùng cường đại của Ngụy Phương Khinh.
Ba người này nịnh nọt chiếm bốn phần, sáu phần khác đúng là sợ hãi đối với hai đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng kia. Nhất là Phù Sinh lại càng mạnh mẽ, chỉ chốc lát đã bố trí một mảng rừng rậm Đằng Tu khổng lồ vây khốn Bạch Yểm Ma vào giữa, ngay cả linh hồn oán diễm kinh khủng cũng bị áp chế gắt gao.
"Khặc!"
Bạch Yểm Ma bị vây khốn trong Đằng Lâm rốt cuộc triệt để tức giận, năng lực Oán Ngưng thúc đẩy thực lực từ từ tăng cường.
Nhưng mà tốc độ tăng cường vô cùng chậm chạp, không thể nào phát huy tác dụng chân chính.
Mắt thấy Bạch Yểm Ma sắp bị Đằng Lâm trói chặt, trong lòng tiểu thiếu nữ càng thêm khẩn trương. Nhưng nàng không biết hồn kỹ công kích, lúc này mới bối rối nghĩ mãi không ra biện pháp trợ giúp Bạch Yểm Ma.
"Hắc hắc hắc, lần này xem tiểu nha đầu ngươi trốn đi đâu!"
Bỗng nhiên một thanh âm khó nghe từ bên cạnh nàng truyền đến.
Tiểu thiếu nữ hoảng sợ xoay người sang chỗ khác, lập tức phát hiện Lưu Vũ Minh không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở gần mình. Cặp mắt bị tinh thần thương tổn đã khôi phục rất tốt.
Lưu Vũ Minh khống chế một đầu Tứ Trảo cự cầm (chim to bốn cẳng – Dg ^^”), thừa dịp tiểu thiếu nữ không kịp phòng bị, Tứ Trảo cự cầm giơ móng vuốt chụp xuống bả vai trực tiếp nhấc nàng bay lên không trung.
"Buông ra… buông..."
Tiểu thiếu nữ giãy dụa thân thể muốn tránh thoát, nhưng mà móng vuốt Tứ Trảo cự cầm cắm sâu vào trong da thịt nàng, máu tươi chậm rãi rỉ ra.
"Không được đả thương nàng!"
Lúc này Chung Bình Sa mới hô to một tiếng.
Chung Bình Sa bây giờ còn không rõ Thiên Cơ muốn tìm tiểu thiếu nữ có mục đích gì, nhưng từ thái độ Ngụy Phương Khinh cho thấy phải bắt sống. Bất kể thế nào, tốt nhất là không làm thương tổn đến nàng.
"Khặc khặc!"
Bạch Yểm Ma phát hiện tiểu thiếu nữ bị Tứ Trảo cự bắt đi càng thêm tức giận, nó phát ra một tiếng ma gào chấn động bốn phương, nhưng chính nó cũng bị Phù Sinh khống chế gắt gao, căn bản không có cách nào chạy tới cứu viện.
"Hừ, ngươi đã muốn chết, ta cho ngươi toại nguyện!"
Ánh mắt Ngụy Phương Khinh lóe lên một tia sát ý, hạ lệnh cho Độn Vũ Yêu Hoàng sử dụng sát chiêu.
Tốc độ Độn Vũ Yêu Hoàng cực nhanh, từ trên cao lao xuống cắt ngang hông Bạch Yểm Ma, móng vuốt sắc bén cơ hồ chém đứt thân thể Bạch Yểm Ma làm hai mảnh.
Nụ cười trên mặt Ngụy Phương Khinh lại càng đậm, xem ra khối nội tạng kết tinh Bạch Yểm Ma cao đẳng đế hoàng muốn tới tay.
"Gào ~!"
Thế nhưng, Độn Vũ Yêu Hoàng vừa kết thúc công kích lại kêu lên thảm thiết, khuôn mặt Ngụy Phương Khinh cứng ngắc lại. Bởi vì hắn phát hiện bên ngoài thân thể Độn Vũ Yêu Hoàng đột nhiên xuất hiện một đoàn ma diễm màu bạc quỷ dị.
Lực lượng ma diễm màu bạc này cực kỳ khủng bố, trong nháy mắt đã đốt trụi đống lông chim trên người Độn Vũ Yêu Hoàng.
"Ầm!"
Ma diễm nổ tung, không gian bạo liệt, vô số hỏa tinh bắn ra bốn phía.
Ngụy Phương Khinh còn chưa kịp phản ứng, thân thể Độn Vũ Yêu Hoàng biến thành tro bụi trong nháy mắt, linh hồn đứt gãy truyền đến khiến cho hắn thống khổ không thể tả.
"Đây... đây... đây..."
Ngụy Phương Khinh cả kinh nói không ra lời, trợn mắt hoảng sợ nhìn lên đám mây ma diễm bàng bạc ở nơi xa.
Ma diễm màu bạc này bộc phát khí thế còn bá đạo hơn oán diễm gấp mấy lần. Ngụy Phương Khinh phải buông thả hồn niệm mới có thể nhìn thấy Ma ảnh vô tình ẩn trong biển lửa, đôi mắt ma quỷ đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngụy Phương Khinh đã là một gã bảy niệm Hồn Hoàng, trong thế giới nhân loại cơ hồ không có người nào sử dụng tinh thần công kích đả thương được hắn.
Nhưng mà thời điểm đối chọi với Ma nhãn, cảm giác sợ hãi trong nội tâm của hắn càng lúc càng lớn. Từ sâu trong thế giới linh hồn bỗng nhiên run rẩy, sau đó lan truyền ra khắp toàn thân.
Đầu ma quỷ kia chỉ dùng một kỹ năng đã tất sát Độn Vũ Yêu Hoàng của hắn.
"Ma quỷ… Ma Nhân...?"
Giọng nói Ngụy Phương Khinh bắt đầu run rẩy.
Tin đồn Ma Nhân dạo gần đây lan truyền rất rộng, trong khắp đường lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy chuyện này. Theo đó con ngươi Ma Nhân vốn là màu bạc, ma diễm trên người cũng trắng bạc sáng loáng, cả người lộ ra tà khí nồng đậm. Chỉ có điều thực lực Ma Nhân vẫn còn là một bí ẩn rất lớn.
Ngụy Phương Khinh làm sao cũng không nghĩ tới thực lực Ma Nhân lại cường đại như thế. Hiện tại chính thức đối diện với nó, hắn mới cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt đến chừng nào.
"Khặc... khặc...!"
Vào lúc này Bạch Yểm Ma bị trọng thương lập tức kêu lên vui mừng.
"Chẳng lẽ là Vương mà Bạch Yểm Ma từng nhắc tới?"
Tiểu thiếu nữ cố nhịn đau đớn quay đầu lại, nhìn vào Ma ảnh màu bạc ẩn trong biển lửa.
Ma ảnh chậm rãi giơ tay lên, năm ngón tay khép lại tựa như bóp chặt thứ gì đó.
"Xẹt xẹt!"
“Rắc rắc rắc!”
Cánh tay Ngân Sắc Ma Nhân đột nhiên kéo về phía sau, cả phiến không gian lập tức xuất hiện một cỗ hấp lực cường đại bao trùm Đằng Lâm do Phù Sinh bố trí. Một mảng thương thiên bỗng nhiên nứt vỡ phá tan rừng dây leo chằng chịt trong phạm vi chục dặm.
Đây đã là lĩnh vực Đằng hệ mạnh nhất của Hồn sủng Phù Sinh, trong hàng ngũ sinh vật ngang cấp rất khó bài trừ. Lúc này Ma Nhân chỉ dùng một động tác đơn giản đã phá hủy triệt để, cảnh tượng kinh hoàng này khiến cho đám người Ngụy Phương Khinh, Chung Bình Sa, Lưu Vũ Minh, Đặng Phong sợ hãi ngây người.
Ngân Sắc Ma Nhân chỉ là tùy ý giơ tay lên mà thôi, thậm chí còn chưa tính là thi triển kỹ năng. Bọn họ không biết đến tột cùng phải đạt tới cấp bậc gì mới có được năng lực bá đạo cỡ đó.
"Khặc!"
Đằng Lâm xanh biếc tan nát, Bạch Yểm Ma lập tức khôi phục tự do, vội vàng thi triển Thác Vị Ma ảnh xuất hiện ở phía sau Ma Nhân. Bộ dạng cung kính giống như một người hầu trung thành tận tụy nhất.