Sủng Mị
Chương 814: Thức tỉnh Thánh sủng Mính Tiên Điểu
Dưới tình huống nín thở, mắt thấy nguy hiểm tới gần hầu như không có ai bình tĩnh nổi. Tuy rằng Sở Mộ trải qua vô số lần nguy hiểm, cũng đã chạy đua với tử thần không ít lần. Nhưng mà nguy hiểm lần này quá mức cận kề rồi, sinh và tử chỉ cách nhau một đường chỉ mỏng manh. Hắn không dám nháy mắt một cái, bởi vì sợ rằng mình nhắm mắt lại sẽ không có cơ hội mở ra.
Sở Mộ chưa bao giờ khẩn trương như hiện tại, Tai Chu Đế chính là tử thần vác lưỡi hái đồ tể chậm rãi tiến tới gần, chỉ cần nó thi triển một cái kỹ năng là tính mạng hắn triệt để tiêu tan.
“Trái tim a…aa…!”
Từ trước đến giờ Sở Mộ không có nghĩ qua tiếng tim đập sẽ trở thành mấu chốt sinh tử của mình, hết lần này tới lần khác ở thời khắc nguy hiểm này, trái tim vẫn gia tốc đều đều.
Gia tốc… gia tốc … cả người hắn căng cứng…
Hồi lâu sau, Sở Mộ quyết định nhắm hai mắt lại, càng tập trung vào Tai Chu Đế, hắn lại càng sợ hãi càng khẩn trương không kiềm chế nổi.
Hắn nhất định phải điều chỉnh tinh thần, điều chỉnh không được nhất định phải chết.
Trên thế giới này còn có khảo nghiệm nào đáng sợ hơn nữa không?
Sở Mộ cũng từng muốn bất tỉnh giống như San tiểu thư, nhưng hắn ngất thì lấy ai ngăn cản hô hấp của mình?
Một tay Sở Mộ tay đang bịt mũi San tiểu thư, sắc mặt nàng đã sớm xanh mét, xem bộ dáng hẳn là hít thở không thông, chuẩn bị tắt thở luôn rồi.
Bất kể San tiểu thư có thể hít thở hay không, trái tim Sở Mộ nhất định phải chậm lại, không chậm lại chỉ có đường chết.
Tĩnh táo, trấn định.
Lại tĩnh táo…lại trấn định…
"Tê tê tê tê tê tê!”
Tai Chu Đế tập trung tới phương hướng tiểu Chập Long tồn tại, nó loáng thoáng cảm giác được cái gì đó, nhưng cảm giác không đủ, nó nghĩ rằng chỉ là ảo giác.
Thời gian trôi qua rất chậm … rất chậm …
Có lẽ quá trình này chỉ có vài giây, nhưng đối với Sở Mộ lại dài tới cực điểm.
Rốt cuộc Tai Chu Đế tiếp tục chuyển động đỉnh đầu.
Nó ‘đưa mắt nhìn’ lên bầu trời xa xăm, trong tầng mây dày đặc bỗng nhiên xuất hiện một con Dực hệ Hồn sủng trung đẳng đế hoàng.
Ánh mắt Tai Chu Đế lập tức khóa chặt địch nhân, đầu Dực hệ Hồn sủng kia bay lượn đưa tới động tĩnh rất lớn, nhanh chóng thu hút tất cả lông tơ cảm giác trên người Tai Chu Đế. Toàn bộ lông tơ dựng đứng chỉnh tề, giống như là kiếm trận chờ đợi Dực hệ đế hoàng bay tới.
"Tê tê tê tê tê tê!"
Tai Chu Đế di chuyển ngược hướng với vị trí tiểu Chập Long.
Tiểu Chập Long biến thành pho tượng đá yên tĩnh tuyệt đối, sau khi Tai Chu Đế biến mất ở phương xa, tất cả áp lực thoáng cái mất sạch. Thân thể tiểu Chập Long mềm nhũn nằm quay đơ trên mặt đất.
Dĩ nhiên, sinh vật U Linh hệ sẽ không gây ra động tĩnh khi chạm đất. Nếu không, ở khoảng cách hai, ba ngàn thước vẫn có thể bị Tai Chu Đế phát hiện.
Tai Chu Đế cất bước lần nữa, bộ dạng không nóng không vội di động tới gần đầu Dực hệ đế hoàng. Đồng thời cách tiểu Chập Long càng lúc càng xa.
"Phù!”
Trong bụng tiểu Chập Long, Sở Mộ thở ra một hơi dài dằng dặc, từ từ chui ra ngoài.
Đây là một lần hô hấp dài nhất từ khi hắn ra đời, mặc dù xen lẫn mùi chua của dạ dày tiểu Chập Long, nhưng mà Sở Mộ cảm thấy sướng khoái trước giờ chưa từng có.
"Bình bịch... bình bịch …”
Áp lực tiêu tán, nhịp tim của Sở Mộ đập lên điên cuồng, sau đó mới dần dần giảm bớt.
Đây là trạng thái kinh hãi quá độ, rất nhiều người thậm chí chịu đựng không nổi trực tiếp bứt đứt gân mạch, thần kinh tan vỡ tử vong ngay tại chỗ.
"Ô ô ô!”
Tiểu Mạc Tà ở trong trong không gian Hồn sủng kêu lên một tiếng, hiển nhiên là chúc mừng Sở Mộ tai qua nạn khỏi. Nói thật ra, thời điểm lúc nãy chính nó cũng sợ hết hồn.
Tuy rằng chỉ là dư thừa, nhưng những Hồn sủng khác cũng không dám liều lĩnh hít thở, sau khi nguy cơ giải trừ mới bắt đầu hô hấp, cả đám cùng nhau tru lên ăn mừng thắng lợi.
Đúng, lần này chỉ cần không chết chính là thắng lợi vẻ vang rồi.
"Thiếu chủ, ngươi còn không buông tay thì bé con tắt thở luôn đó!"
Lúc này Ly lão nhi dùng giọng nói rất là nghiêm túc nhắc nhở Sở Mộ một câu.
Sở Mộ mới kịp phản ứng, vội vàng rút cánh tay bịt mũi San tiểu thư trở về.
San tiểu thư mở to hai mắt ra nhìn, cặp mắt giăng đầy tơ máu, da mặt xanh lè cực kỳ đáng sợ.
Nàng hô hấp không thuận hiển nhiên tự tỉnh, nhưng mà lỗ mũi bị Sở Mộ bịt chặt hít thở không thông, cặp mắt to tròn khả ái trợn to vùng vẫy giãy chết mãi vẫn không thoát. Trong đầu nàng tràn đầy cảm giác tức giận và sợ hãi.
Nếu nữ nhân này mất mạng oan uổng như vậy, sau khi biến thành cô hồn dã quỷ hẳn là cũng không buông tha Sở Mộ, cái người bịt mũi tươi sống áp tử nàng đâu!
"Ngươi bóp chết ta đi, ngươi giết ta luôn đi!
“Ô ô ô!"
San tiểu thư uất nghẹn đã lâu, sau khi được ‘giải phóng’ lập tức nước mắt tuôn trào như suối.
Thiếu chút nữa bị Sở Mộ áp chết coi như xong, dù sao lúc đó San tiểu thư hít thở cũng bị Tai Chu Đế giết chết.
Nhưng mà thời điểm tiểu Chập Long phun nàng ra ngoài mới phát hiện hơn phân nửa y phục của mình đã bị chất hủ thực trong dạ dày tiểu Chập Long tiêu hủy.
Điều nàng chứng minh rất rõ ràng một điều, đó là lúc nàng ra ngoài gần như trần như nhộng.
Y phục trên người Sở Mộ chất liệu rất tốt nên không bị hủ thực bao nhiêu. Hơn nữa hắn là nam nhân, lộ thì lộ, nhiều ít cũng không quan trọng.
Về phần San tiểu thư bày ra làn da trắng nõn, hai tòa thiên nhiên hùng vĩ trực tiếp đập vào mắt cái tên đáng hận kia, lại thêm mùi vị chua cay gắt mũi khiến nàng muốn ói. Trong lúc vô tình liếc thấy Sở Mộ mở to mắt ra nhìn mình, nàng quả thật rất muốn đập đầu tự vận.
Sở Mộ lưu trữ trong không gian giới đầy đủ y phục, sau khi rời khỏi dạ dày tiểu Chập Long lập tức nhảy xuống hồ nước tẩy rửa một phen.
Hồ nước có hiệu quả tinh lọc cực mạnh, trước đó không lâu bị máu tươi nhuộm đỏ nhưng bây giờ đã khôi phục trong suốt. Thậm chí thi thể Hàn Kim Lăng cũng biến mất vô tung vô tích.
Tắm rửa sạch sẽ cho bay mất mùi chua trên người, Sở Mộ thay một bộ y phục mới.
"Ngươi xoay qua chỗ khác."
San tiểu thư cũng lấy ra một bộ quần áo mới, sau đó choàng thêm một cái áo choàng che kín bộ vị mê người của mình.
Nàng đứng bên cạnh hồ nước cố ý tìm kiếm thi thể Hàn Kim Lăng. Nhưng nàng nhìn không thấy, hồ nước vẫn trong suốt như thường.
"Làm cái quái gì đó? Còn không lẹ lên …"
Sở Mộ buồn bực lên tiếng.
"Ta cũng phải tắm rửa sạch sẽ, nếu không làn da sẽ bị hủ thực."
San tiểu thư cũng tức giận, thở phì phò đáp trả.
"Được rồi, ngươi nhanh lên một chút, ta học chú ngữ giải phong."
Sở Mộ vừa nói xong trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tiểu Chập Long, lấy quyển trục của Hàn Kim Lăng bắt đầu tụng niệm.
San tiểu thư cởi xuống áo khoác, thò nửa chân xuống thử nhiệt độ hồ nước.
Hai người Sở Mộ và San tiểu thư cũng không có ý thức được tất cả hành động của mình đều lọt vào trong mắt năm mươi mấy vị Hồn Hoàng trong Thánh điện.
"Ách, hai đứa nhỏ này!"
Hải Thu trưởng lão ho khan một tiếng, cố ý che giấu vẻ lúng túng trên mặt.
Lúc nãy Sở Mộ vô cùng dũng mãnh, trực tiếp cởi sạch y phục nhảy vào trong hồ nước, sau đó để nguyên thân thể trần truồng bơi qua bơi lại mấy vòng. Hình ảnh ‘kinh tâm động phách’ kia lọt vào trong mắt đám Hồn Hoàng quả thật là sinh động cùng cực. Sở Mộ dù sao cũng là nam nhân, lộ ra ít nhiều cũng không đáng nói.
Đám nam tử Hồn Hoàng có thể cười ha hả che giấu sự lúng túng và xấu hổ, hiển nhiên bọn họ thấy Sở Mộ bình yên vô sự là chuyện đáng mừng rồi, những chuyện nhỏ nhặt có thể bỏ qua. Còn đám nữ Hồn Hoàng đỏ mặt quay đầu đi, không ai dám lên tiếng bình luận một câu, chỉ có duy nhất cô nàng Hương Vân Vận ánh mắt nóng rực ngó chừng hồ nước.
Nàng là Hoa hệ Hồn Hoàng đại danh đỉnh đỉnh, xưa nay không biết e lệ vì thứ gì, vô cùng thản nhiên thưởng thức vóc người uy mãnh của Sở Mộ. Thậm chí còn nở nụ cười hưng phấn, thanh âm của nàng vang vọng trong Thánh điện yên tĩnh trần đầy xúc cảm.
Sở Mộ tắm rửa thân thể coi như xong, mọi người cũng đoán được Sở Mộ trốn trong bụng Hồn sủng của mình tránh thoát sinh vật hung tàn kia truy đuổi.
Nhưng mà đến phiên San tiểu thư vóc người bốc lửa cũng muốn cỡi áo tắm rửa …
Nhìn bộ dạng cô nương này hình như sắp sửa nhảy xuống hồ nước rồi.
Các vị Hồn Hoàng trẻ tuổi, kể cả trung niên cũng thế, bọn họ đồng loạt nuốt nước miếng, mở to hai mắt ra nhìn vào Đảo Ảnh Tuyền, kiên quyết không nháy một cái.
Liễu Băng Lam chậm rãi thu tay về, giọng nói đạm mạc truyền ra:
"Đừng quên thi thể Hàn Kim Lăng phân giải ở trong hồ nước."
Đảo Ảnh Tuyền là do Liễu Băng Lam khống chế, nàng hiển nhiên không để cho San tiểu thư lâm vào tình cảnh khó xử.
Băng Lam mơ hồ khiển trách làm cho đám nam tử Hồn Hoàng đỏ mặt một phen, nghĩ đến Hàn Kim Lăng tử vong trước đó không lâu, cả đám người lập tức khôi phục tư thái nghiêm túc thường ngày.
"Sở Thần bình an trở về, có hi vọng thức tỉnh Mính Tiên Điểu rồi."
Đình trưởng lão cười nói.
"Ừ, hắn có thể tiếp tục nhiệm vụ của Hàn Kim Lăng, đại khái mất thêm bốn phút là hoàn thành. Chỉ mong Tai Chu Đế đã đi xa."
Băng Lam gật đầu nói.
Vào lúc này, lão Hồn Hoàng đi tìm tài liệu lão đã tìm được tin tức liên quan đến Chu tộc cấp đầu lĩnh, lão vội vàng quay về báo cáo sinh vật kia chính là Tai Chu Đế.
Tai Chu Đế có năng lực cảm giác cực kỳ đáng sợ, sau khi Liễu Băng Lam biết được tin tức này liền choáng váng đầu óc, xém chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Bởi vì nàng nhận ra tình cảnh lúc nãy của Sở Mộ nguy hiểm đến mức nào.
Liễu Băng Lam lo lắng đề phòng, tinh thần căng thẳng đến lúc nhìn thấy Sở Mộ bình an tụng niệm chú ngữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời nàng cũng chính thức hiểu được nhi tử của mình có ý thức sinh tồn rất mạnh, hơn nữa đầu óc linh hoạt, thông minh dị thương
San tiểu thư cũng biết bây giờ không phải là lúc tắm rửa cẩn thận, nàng nhẹ nhàng cởi áo khoác đặt xuống bờ hồ, sau đó từ từ chìm xuống hồ nước thanh tẩy vài lượt rồi lập tức đi lên thay đổi y phục sạch sẽ.
Dĩ nhiên, nếu như San tiểu thư biết đây là một cái Đảo Ảnh Tuyền, đầu bên kia có hơn năm mươi vị Hồn Hoàng đồng thời nhìn chằm chằm vào mình, San tiểu thư tuyệt đối tình nguyện bị Sở Mộ bóp chết ở trong bụng tiểu Chập Long, hoặc là mặc kệ mùi chua chua tởm lợm kia. Nếu không, cho dù sau này chạy ra khỏi Bất Hủ thành thì nàng làm gì còn có mặt mũi nhìn người?
Trong lúc San tiểu thư tẩy rửa thân thể, Sở Mộ đã tụng niệm chú ngữ được một lần.
Hắn đi tới hồ nước thử niệm câu chú ngữ thứ nhất, nhưng lại cảm thấy ngoài dự liệu. Bởi vì hắn phát hiện đoạn chú ngữ trước kia của Hàn Kim Lăng vẫn không biến mất.
Sở Mộ kiểm tra kỹ lưỡng mới phát hiện chú ngữ giải phong đang nhẹ nhàng rung động chung quanh Trấn Yêu Bi, chỉ còn một đoạn chú ngữ cuối cùng là có thể hoàn thành.
"Như thế nào, như thế nào?"
San tiểu thư đầu tóc ướt nhẹp rối rít bu lại, kích động dò hỏi.
"Chỉ còn một đoạn cuối cùng."
Sở Mộ hồi đáp.
"Vậy còn không mau niệm."
San tiểu thư bực mình kêu lên.
"Ngươi cho rằng chú ngữ cổ xưa là cái thứ văn vẻ tiểu hài tử có thể đọc ngoài miệng sao?"
Sở Mộ nhàn nhạt nói, sau đó phất tay áo ý bảo San tiểu thư không nên làm phiền mình.
Chú ngữ là một loại ngôn ngữ thần bí và phức tạp, nhất định phải luyện tập nhiều lần mới có thể tụng niệm, hơn nữa trong quá trình đó còn phải tiêu hao hồn lực và tinh thần lực. Nếu như Hồn sủng sư cảnh giới quá thấp đi niệm chú ngữ cao cấp sẽ rơi vào tình trạng cạn kiệt hồn lực trực tiếp ngất đi.
Tiêu hao hồn lực không phải là vấn đề đối với Sở Mộ, nhưng hắn cần thời gian làm quen với loại chú ngữ mới lạ này.
Rất nhiều chú ngữ hồn kỹ cần phải luyện tập thời gian rất lâu mới có thể thi triển. Huống chi đây là chú ngữ cổ xưa phức tạp, lại còn đòi hỏi độ chính xác tuyệt đối, một khi sai sót sẽ phải mất thời gian khôi phục hồn lực và tụng niệm lại từ đầu.
Cũng may chú ngữ Hàn Kim Lăng tụng niệm trước đó vẫn còn duy trì, nếu không lấy năng lực của Sở Mộ dù có ba ngày ba đêm cũng chưa chắc đọc xong.
"Thiếu chủ, niệm chú ngữ không nên vội. Trong quá trình niệm chú ngữ sẽ dẫn đến năng lượng chung quanh Trấn Yêu Bi dao động, Tai Chu Đế chắc chắn giết ngược trở về. Cho nên nhất định phải đợi đến lúc Tai Chu Đế đi xa rồi hãy niệm."
Ly lão nhi vội vàng nhắc nhở Sở Mộ ột câu.
Sở Mộ gật đầu, người xưa thường nói ‘ổn trọng cầu thắng trong hiểm nguy’, tại hoàn cảnh như thế này quả thật không được quá mức gấp gáp.
Đoạn thời gian kế tiếp, Sở Mộ tận lực học thuộc đoạn chú ngữ cuối cùng.
Tiểu Chập Long nằm bên cạnh hồ nước, ở trong Bất Hủ thành chỉ có một mình nó có thể ra ngoài chiến đấu. Lúc nãy tiểu Chập Long cũng bị dọa không nhẹ, bộ dạng tương đối mỏi mệt.
San tiểu thư bởi vì Hàn Kim Lăng tử vong đã mất đi tinh thần hăng hái bừng bừng lúc trước, cứu vớt Thiên Hạ thành đúng là sứ mạng vinh quang. Nhưng San tiểu thư cũng ý thức được mình không đủ tĩnh táo, không đủ cẩn thận, không đủ thực lực, rất có thể sẽ hi sinh vô ích.
Sở Mộ là người kiên nhẫn, định lực kiên cường, yên lặng chờ đợi hơn nửa ngày mới chuẩn bị niệm chú ngữ.
Trước đó Sở Mộ cố ý bảo tiểu Chập Long bay đi thăm dò tình hình khu vực mấy chục dặm chung quanh Trấn Yêu Bi.
Nếu như Tai Chu Đế không có ẩn núp dưới mặt đất, vậy thì nó đã truy đuổi Dực hệ Hồn sủng đi thật xa rồi.
Đến tận lúc này, Sở Mộ mới hoàn toàn yên tâm niệm chú ngữ.
Ở đầu bên kia hồ nước, đám Hồn Hoàng chờ đợi tâm lực mệt mỏi, rõ ràng là Hồn Điện Sở Thần bình tĩnh hơn bọn họ nhiều lắm.
"Sở Thần muốn niệm chú ngữ rồi!"
Một câu nói kia lập tức khiến cho các vị Hồn Hoàng xốc lại tinh thần, cả đám mở to hai mắt ra nhìn xuống hồ nước.
Bọn họ đều biết sinh vật đế hoàng đỉnh phong đáng sợ như thế nào, chỉ cần Tai Chu Đế còn ở trong phương viên hai mươi dặm, nếu nó phát hiện tình huống dị thưởng khẳng định sẽ chạy tới Trấn Yêu Bi rất nhanh.
Hàn Kim Lăng đã chết chính là hồi chuông báo động đối với tất cả mọi người, bây giờ bọn họ có thể lý giải được tại sao Sở Mộ phải cẩn thận như thế.
Hồ nước trong suốt, sạch sẽ không chứa tạp chất, ánh sáng phản chiếu hiện lên hình ảnh bầu trời bao la, tráng lệ.
Bất Hủ thành bạo loạn đã lâu, trong không khí ẩn ẩn khí tức nguy hiểm lan truyền trong gió. Lực lượng cấp đế hoàng mãnh liệt Không ai biết sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì, an tĩnh không có nghĩa là an toàn.
Sở Mộ dẫm trên mặt nước, đứng ở vị trí ban đầu của Hàn Kim Lăng.
Hắn ngẩng đầu lên tình cờ nhìn thấy trong tầng mây xuất hiện một hình ảnh mờ mờ như ẩn như hiện.
"Mắt thường không có cách nào nhìn thấy Trấn Yêu Bi."
Sở Mộ than nhẹ một tiếng.
Chú ngữ đã thuộc làu rồi, Sở Mộ cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian, trì hoãn thời gian càng lâu sinh vật cấp đầu lĩnh xông phá phong ấn càng nhiều. Đợi đến lúc Bất Hủ thành bạo loạn triệt để, chỉ sợ thức tỉnh toàn bộ Thánh sủng cổ xưa cũng không thể trấn áp nổi.
Sở Mộ tập trung tinh thần, bắt đầu niệm chú ngữ.
"Đinh!”
Ngay khi Sở Mộ niệm câu chú ngữ đầu tiên, phía trên bề mặt hồ nước liền xuất hiện một đạo ma văn hoa mỹ, lấy vị trí Sở Mộ làm trung tâm từ từ lan truyền ra xa.
Một cỗ năng lượng đặc thù nhẹ nhàng phiêu động, sau đó hóa thành khí lưu giống như nước chảy chậm rãi bay lên.
Chẳng biết tại sao trong nháy mắt niệm lên chú ngữ, Sở Mộ cảm giác không gian trước mắt mình bỗng nhiên biến hóa, tựa như nhìn thấy dưới đáy nước một không gian khác.
Tòa tháp thần bí dựng đứng sừng sững.
Chú ngữ chầm chậm vang lên, Sở Mộ đột nhiên phát hiện ra hình ảnh trong tầng mây càng lúc càng rõ ràng.
Đường viền tòa tháp theo chú ngữ trong miệng Sở Mộ từ từ chân thật, kinh người nhất là không gian chung quanh nó hiện lên vô số vòng tròn khắc đầy văn tự cổ xưa, trúc trắc khó hiểu.
Bên trong ma văn ẩn chứa lực lượng thần bí khó lường, chúng nó dần dần tổ hợp lại tạo thành một vòng năng lượng bảo hộ tòa tháp.
Trong đầu Sở Mộ tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, tín ngưỡng, sám hối, thần phục … khó nói nên lời.
Tựa hồ bất kể mình nắm giữ lực lượng cường đại cỡ nào, ở trước mặt nó vẫn bé nhỏ không đáng kể, tựa như là hạt cát trong sa mạc, là giọt nước trong đại dương rộng lớn.
Trấn Yêu Bi.
Đây là bia mộ phong ấn Thánh sủng cổ xưa.
Sở Mộ chưa bao giờ khẩn trương như hiện tại, Tai Chu Đế chính là tử thần vác lưỡi hái đồ tể chậm rãi tiến tới gần, chỉ cần nó thi triển một cái kỹ năng là tính mạng hắn triệt để tiêu tan.
“Trái tim a…aa…!”
Từ trước đến giờ Sở Mộ không có nghĩ qua tiếng tim đập sẽ trở thành mấu chốt sinh tử của mình, hết lần này tới lần khác ở thời khắc nguy hiểm này, trái tim vẫn gia tốc đều đều.
Gia tốc… gia tốc … cả người hắn căng cứng…
Hồi lâu sau, Sở Mộ quyết định nhắm hai mắt lại, càng tập trung vào Tai Chu Đế, hắn lại càng sợ hãi càng khẩn trương không kiềm chế nổi.
Hắn nhất định phải điều chỉnh tinh thần, điều chỉnh không được nhất định phải chết.
Trên thế giới này còn có khảo nghiệm nào đáng sợ hơn nữa không?
Sở Mộ cũng từng muốn bất tỉnh giống như San tiểu thư, nhưng hắn ngất thì lấy ai ngăn cản hô hấp của mình?
Một tay Sở Mộ tay đang bịt mũi San tiểu thư, sắc mặt nàng đã sớm xanh mét, xem bộ dáng hẳn là hít thở không thông, chuẩn bị tắt thở luôn rồi.
Bất kể San tiểu thư có thể hít thở hay không, trái tim Sở Mộ nhất định phải chậm lại, không chậm lại chỉ có đường chết.
Tĩnh táo, trấn định.
Lại tĩnh táo…lại trấn định…
"Tê tê tê tê tê tê!”
Tai Chu Đế tập trung tới phương hướng tiểu Chập Long tồn tại, nó loáng thoáng cảm giác được cái gì đó, nhưng cảm giác không đủ, nó nghĩ rằng chỉ là ảo giác.
Thời gian trôi qua rất chậm … rất chậm …
Có lẽ quá trình này chỉ có vài giây, nhưng đối với Sở Mộ lại dài tới cực điểm.
Rốt cuộc Tai Chu Đế tiếp tục chuyển động đỉnh đầu.
Nó ‘đưa mắt nhìn’ lên bầu trời xa xăm, trong tầng mây dày đặc bỗng nhiên xuất hiện một con Dực hệ Hồn sủng trung đẳng đế hoàng.
Ánh mắt Tai Chu Đế lập tức khóa chặt địch nhân, đầu Dực hệ Hồn sủng kia bay lượn đưa tới động tĩnh rất lớn, nhanh chóng thu hút tất cả lông tơ cảm giác trên người Tai Chu Đế. Toàn bộ lông tơ dựng đứng chỉnh tề, giống như là kiếm trận chờ đợi Dực hệ đế hoàng bay tới.
"Tê tê tê tê tê tê!"
Tai Chu Đế di chuyển ngược hướng với vị trí tiểu Chập Long.
Tiểu Chập Long biến thành pho tượng đá yên tĩnh tuyệt đối, sau khi Tai Chu Đế biến mất ở phương xa, tất cả áp lực thoáng cái mất sạch. Thân thể tiểu Chập Long mềm nhũn nằm quay đơ trên mặt đất.
Dĩ nhiên, sinh vật U Linh hệ sẽ không gây ra động tĩnh khi chạm đất. Nếu không, ở khoảng cách hai, ba ngàn thước vẫn có thể bị Tai Chu Đế phát hiện.
Tai Chu Đế cất bước lần nữa, bộ dạng không nóng không vội di động tới gần đầu Dực hệ đế hoàng. Đồng thời cách tiểu Chập Long càng lúc càng xa.
"Phù!”
Trong bụng tiểu Chập Long, Sở Mộ thở ra một hơi dài dằng dặc, từ từ chui ra ngoài.
Đây là một lần hô hấp dài nhất từ khi hắn ra đời, mặc dù xen lẫn mùi chua của dạ dày tiểu Chập Long, nhưng mà Sở Mộ cảm thấy sướng khoái trước giờ chưa từng có.
"Bình bịch... bình bịch …”
Áp lực tiêu tán, nhịp tim của Sở Mộ đập lên điên cuồng, sau đó mới dần dần giảm bớt.
Đây là trạng thái kinh hãi quá độ, rất nhiều người thậm chí chịu đựng không nổi trực tiếp bứt đứt gân mạch, thần kinh tan vỡ tử vong ngay tại chỗ.
"Ô ô ô!”
Tiểu Mạc Tà ở trong trong không gian Hồn sủng kêu lên một tiếng, hiển nhiên là chúc mừng Sở Mộ tai qua nạn khỏi. Nói thật ra, thời điểm lúc nãy chính nó cũng sợ hết hồn.
Tuy rằng chỉ là dư thừa, nhưng những Hồn sủng khác cũng không dám liều lĩnh hít thở, sau khi nguy cơ giải trừ mới bắt đầu hô hấp, cả đám cùng nhau tru lên ăn mừng thắng lợi.
Đúng, lần này chỉ cần không chết chính là thắng lợi vẻ vang rồi.
"Thiếu chủ, ngươi còn không buông tay thì bé con tắt thở luôn đó!"
Lúc này Ly lão nhi dùng giọng nói rất là nghiêm túc nhắc nhở Sở Mộ một câu.
Sở Mộ mới kịp phản ứng, vội vàng rút cánh tay bịt mũi San tiểu thư trở về.
San tiểu thư mở to hai mắt ra nhìn, cặp mắt giăng đầy tơ máu, da mặt xanh lè cực kỳ đáng sợ.
Nàng hô hấp không thuận hiển nhiên tự tỉnh, nhưng mà lỗ mũi bị Sở Mộ bịt chặt hít thở không thông, cặp mắt to tròn khả ái trợn to vùng vẫy giãy chết mãi vẫn không thoát. Trong đầu nàng tràn đầy cảm giác tức giận và sợ hãi.
Nếu nữ nhân này mất mạng oan uổng như vậy, sau khi biến thành cô hồn dã quỷ hẳn là cũng không buông tha Sở Mộ, cái người bịt mũi tươi sống áp tử nàng đâu!
"Ngươi bóp chết ta đi, ngươi giết ta luôn đi!
“Ô ô ô!"
San tiểu thư uất nghẹn đã lâu, sau khi được ‘giải phóng’ lập tức nước mắt tuôn trào như suối.
Thiếu chút nữa bị Sở Mộ áp chết coi như xong, dù sao lúc đó San tiểu thư hít thở cũng bị Tai Chu Đế giết chết.
Nhưng mà thời điểm tiểu Chập Long phun nàng ra ngoài mới phát hiện hơn phân nửa y phục của mình đã bị chất hủ thực trong dạ dày tiểu Chập Long tiêu hủy.
Điều nàng chứng minh rất rõ ràng một điều, đó là lúc nàng ra ngoài gần như trần như nhộng.
Y phục trên người Sở Mộ chất liệu rất tốt nên không bị hủ thực bao nhiêu. Hơn nữa hắn là nam nhân, lộ thì lộ, nhiều ít cũng không quan trọng.
Về phần San tiểu thư bày ra làn da trắng nõn, hai tòa thiên nhiên hùng vĩ trực tiếp đập vào mắt cái tên đáng hận kia, lại thêm mùi vị chua cay gắt mũi khiến nàng muốn ói. Trong lúc vô tình liếc thấy Sở Mộ mở to mắt ra nhìn mình, nàng quả thật rất muốn đập đầu tự vận.
Sở Mộ lưu trữ trong không gian giới đầy đủ y phục, sau khi rời khỏi dạ dày tiểu Chập Long lập tức nhảy xuống hồ nước tẩy rửa một phen.
Hồ nước có hiệu quả tinh lọc cực mạnh, trước đó không lâu bị máu tươi nhuộm đỏ nhưng bây giờ đã khôi phục trong suốt. Thậm chí thi thể Hàn Kim Lăng cũng biến mất vô tung vô tích.
Tắm rửa sạch sẽ cho bay mất mùi chua trên người, Sở Mộ thay một bộ y phục mới.
"Ngươi xoay qua chỗ khác."
San tiểu thư cũng lấy ra một bộ quần áo mới, sau đó choàng thêm một cái áo choàng che kín bộ vị mê người của mình.
Nàng đứng bên cạnh hồ nước cố ý tìm kiếm thi thể Hàn Kim Lăng. Nhưng nàng nhìn không thấy, hồ nước vẫn trong suốt như thường.
"Làm cái quái gì đó? Còn không lẹ lên …"
Sở Mộ buồn bực lên tiếng.
"Ta cũng phải tắm rửa sạch sẽ, nếu không làn da sẽ bị hủ thực."
San tiểu thư cũng tức giận, thở phì phò đáp trả.
"Được rồi, ngươi nhanh lên một chút, ta học chú ngữ giải phong."
Sở Mộ vừa nói xong trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tiểu Chập Long, lấy quyển trục của Hàn Kim Lăng bắt đầu tụng niệm.
San tiểu thư cởi xuống áo khoác, thò nửa chân xuống thử nhiệt độ hồ nước.
Hai người Sở Mộ và San tiểu thư cũng không có ý thức được tất cả hành động của mình đều lọt vào trong mắt năm mươi mấy vị Hồn Hoàng trong Thánh điện.
"Ách, hai đứa nhỏ này!"
Hải Thu trưởng lão ho khan một tiếng, cố ý che giấu vẻ lúng túng trên mặt.
Lúc nãy Sở Mộ vô cùng dũng mãnh, trực tiếp cởi sạch y phục nhảy vào trong hồ nước, sau đó để nguyên thân thể trần truồng bơi qua bơi lại mấy vòng. Hình ảnh ‘kinh tâm động phách’ kia lọt vào trong mắt đám Hồn Hoàng quả thật là sinh động cùng cực. Sở Mộ dù sao cũng là nam nhân, lộ ra ít nhiều cũng không đáng nói.
Đám nam tử Hồn Hoàng có thể cười ha hả che giấu sự lúng túng và xấu hổ, hiển nhiên bọn họ thấy Sở Mộ bình yên vô sự là chuyện đáng mừng rồi, những chuyện nhỏ nhặt có thể bỏ qua. Còn đám nữ Hồn Hoàng đỏ mặt quay đầu đi, không ai dám lên tiếng bình luận một câu, chỉ có duy nhất cô nàng Hương Vân Vận ánh mắt nóng rực ngó chừng hồ nước.
Nàng là Hoa hệ Hồn Hoàng đại danh đỉnh đỉnh, xưa nay không biết e lệ vì thứ gì, vô cùng thản nhiên thưởng thức vóc người uy mãnh của Sở Mộ. Thậm chí còn nở nụ cười hưng phấn, thanh âm của nàng vang vọng trong Thánh điện yên tĩnh trần đầy xúc cảm.
Sở Mộ tắm rửa thân thể coi như xong, mọi người cũng đoán được Sở Mộ trốn trong bụng Hồn sủng của mình tránh thoát sinh vật hung tàn kia truy đuổi.
Nhưng mà đến phiên San tiểu thư vóc người bốc lửa cũng muốn cỡi áo tắm rửa …
Nhìn bộ dạng cô nương này hình như sắp sửa nhảy xuống hồ nước rồi.
Các vị Hồn Hoàng trẻ tuổi, kể cả trung niên cũng thế, bọn họ đồng loạt nuốt nước miếng, mở to hai mắt ra nhìn vào Đảo Ảnh Tuyền, kiên quyết không nháy một cái.
Liễu Băng Lam chậm rãi thu tay về, giọng nói đạm mạc truyền ra:
"Đừng quên thi thể Hàn Kim Lăng phân giải ở trong hồ nước."
Đảo Ảnh Tuyền là do Liễu Băng Lam khống chế, nàng hiển nhiên không để cho San tiểu thư lâm vào tình cảnh khó xử.
Băng Lam mơ hồ khiển trách làm cho đám nam tử Hồn Hoàng đỏ mặt một phen, nghĩ đến Hàn Kim Lăng tử vong trước đó không lâu, cả đám người lập tức khôi phục tư thái nghiêm túc thường ngày.
"Sở Thần bình an trở về, có hi vọng thức tỉnh Mính Tiên Điểu rồi."
Đình trưởng lão cười nói.
"Ừ, hắn có thể tiếp tục nhiệm vụ của Hàn Kim Lăng, đại khái mất thêm bốn phút là hoàn thành. Chỉ mong Tai Chu Đế đã đi xa."
Băng Lam gật đầu nói.
Vào lúc này, lão Hồn Hoàng đi tìm tài liệu lão đã tìm được tin tức liên quan đến Chu tộc cấp đầu lĩnh, lão vội vàng quay về báo cáo sinh vật kia chính là Tai Chu Đế.
Tai Chu Đế có năng lực cảm giác cực kỳ đáng sợ, sau khi Liễu Băng Lam biết được tin tức này liền choáng váng đầu óc, xém chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Bởi vì nàng nhận ra tình cảnh lúc nãy của Sở Mộ nguy hiểm đến mức nào.
Liễu Băng Lam lo lắng đề phòng, tinh thần căng thẳng đến lúc nhìn thấy Sở Mộ bình an tụng niệm chú ngữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời nàng cũng chính thức hiểu được nhi tử của mình có ý thức sinh tồn rất mạnh, hơn nữa đầu óc linh hoạt, thông minh dị thương
San tiểu thư cũng biết bây giờ không phải là lúc tắm rửa cẩn thận, nàng nhẹ nhàng cởi áo khoác đặt xuống bờ hồ, sau đó từ từ chìm xuống hồ nước thanh tẩy vài lượt rồi lập tức đi lên thay đổi y phục sạch sẽ.
Dĩ nhiên, nếu như San tiểu thư biết đây là một cái Đảo Ảnh Tuyền, đầu bên kia có hơn năm mươi vị Hồn Hoàng đồng thời nhìn chằm chằm vào mình, San tiểu thư tuyệt đối tình nguyện bị Sở Mộ bóp chết ở trong bụng tiểu Chập Long, hoặc là mặc kệ mùi chua chua tởm lợm kia. Nếu không, cho dù sau này chạy ra khỏi Bất Hủ thành thì nàng làm gì còn có mặt mũi nhìn người?
Trong lúc San tiểu thư tẩy rửa thân thể, Sở Mộ đã tụng niệm chú ngữ được một lần.
Hắn đi tới hồ nước thử niệm câu chú ngữ thứ nhất, nhưng lại cảm thấy ngoài dự liệu. Bởi vì hắn phát hiện đoạn chú ngữ trước kia của Hàn Kim Lăng vẫn không biến mất.
Sở Mộ kiểm tra kỹ lưỡng mới phát hiện chú ngữ giải phong đang nhẹ nhàng rung động chung quanh Trấn Yêu Bi, chỉ còn một đoạn chú ngữ cuối cùng là có thể hoàn thành.
"Như thế nào, như thế nào?"
San tiểu thư đầu tóc ướt nhẹp rối rít bu lại, kích động dò hỏi.
"Chỉ còn một đoạn cuối cùng."
Sở Mộ hồi đáp.
"Vậy còn không mau niệm."
San tiểu thư bực mình kêu lên.
"Ngươi cho rằng chú ngữ cổ xưa là cái thứ văn vẻ tiểu hài tử có thể đọc ngoài miệng sao?"
Sở Mộ nhàn nhạt nói, sau đó phất tay áo ý bảo San tiểu thư không nên làm phiền mình.
Chú ngữ là một loại ngôn ngữ thần bí và phức tạp, nhất định phải luyện tập nhiều lần mới có thể tụng niệm, hơn nữa trong quá trình đó còn phải tiêu hao hồn lực và tinh thần lực. Nếu như Hồn sủng sư cảnh giới quá thấp đi niệm chú ngữ cao cấp sẽ rơi vào tình trạng cạn kiệt hồn lực trực tiếp ngất đi.
Tiêu hao hồn lực không phải là vấn đề đối với Sở Mộ, nhưng hắn cần thời gian làm quen với loại chú ngữ mới lạ này.
Rất nhiều chú ngữ hồn kỹ cần phải luyện tập thời gian rất lâu mới có thể thi triển. Huống chi đây là chú ngữ cổ xưa phức tạp, lại còn đòi hỏi độ chính xác tuyệt đối, một khi sai sót sẽ phải mất thời gian khôi phục hồn lực và tụng niệm lại từ đầu.
Cũng may chú ngữ Hàn Kim Lăng tụng niệm trước đó vẫn còn duy trì, nếu không lấy năng lực của Sở Mộ dù có ba ngày ba đêm cũng chưa chắc đọc xong.
"Thiếu chủ, niệm chú ngữ không nên vội. Trong quá trình niệm chú ngữ sẽ dẫn đến năng lượng chung quanh Trấn Yêu Bi dao động, Tai Chu Đế chắc chắn giết ngược trở về. Cho nên nhất định phải đợi đến lúc Tai Chu Đế đi xa rồi hãy niệm."
Ly lão nhi vội vàng nhắc nhở Sở Mộ ột câu.
Sở Mộ gật đầu, người xưa thường nói ‘ổn trọng cầu thắng trong hiểm nguy’, tại hoàn cảnh như thế này quả thật không được quá mức gấp gáp.
Đoạn thời gian kế tiếp, Sở Mộ tận lực học thuộc đoạn chú ngữ cuối cùng.
Tiểu Chập Long nằm bên cạnh hồ nước, ở trong Bất Hủ thành chỉ có một mình nó có thể ra ngoài chiến đấu. Lúc nãy tiểu Chập Long cũng bị dọa không nhẹ, bộ dạng tương đối mỏi mệt.
San tiểu thư bởi vì Hàn Kim Lăng tử vong đã mất đi tinh thần hăng hái bừng bừng lúc trước, cứu vớt Thiên Hạ thành đúng là sứ mạng vinh quang. Nhưng San tiểu thư cũng ý thức được mình không đủ tĩnh táo, không đủ cẩn thận, không đủ thực lực, rất có thể sẽ hi sinh vô ích.
Sở Mộ là người kiên nhẫn, định lực kiên cường, yên lặng chờ đợi hơn nửa ngày mới chuẩn bị niệm chú ngữ.
Trước đó Sở Mộ cố ý bảo tiểu Chập Long bay đi thăm dò tình hình khu vực mấy chục dặm chung quanh Trấn Yêu Bi.
Nếu như Tai Chu Đế không có ẩn núp dưới mặt đất, vậy thì nó đã truy đuổi Dực hệ Hồn sủng đi thật xa rồi.
Đến tận lúc này, Sở Mộ mới hoàn toàn yên tâm niệm chú ngữ.
Ở đầu bên kia hồ nước, đám Hồn Hoàng chờ đợi tâm lực mệt mỏi, rõ ràng là Hồn Điện Sở Thần bình tĩnh hơn bọn họ nhiều lắm.
"Sở Thần muốn niệm chú ngữ rồi!"
Một câu nói kia lập tức khiến cho các vị Hồn Hoàng xốc lại tinh thần, cả đám mở to hai mắt ra nhìn xuống hồ nước.
Bọn họ đều biết sinh vật đế hoàng đỉnh phong đáng sợ như thế nào, chỉ cần Tai Chu Đế còn ở trong phương viên hai mươi dặm, nếu nó phát hiện tình huống dị thưởng khẳng định sẽ chạy tới Trấn Yêu Bi rất nhanh.
Hàn Kim Lăng đã chết chính là hồi chuông báo động đối với tất cả mọi người, bây giờ bọn họ có thể lý giải được tại sao Sở Mộ phải cẩn thận như thế.
Hồ nước trong suốt, sạch sẽ không chứa tạp chất, ánh sáng phản chiếu hiện lên hình ảnh bầu trời bao la, tráng lệ.
Bất Hủ thành bạo loạn đã lâu, trong không khí ẩn ẩn khí tức nguy hiểm lan truyền trong gió. Lực lượng cấp đế hoàng mãnh liệt Không ai biết sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì, an tĩnh không có nghĩa là an toàn.
Sở Mộ dẫm trên mặt nước, đứng ở vị trí ban đầu của Hàn Kim Lăng.
Hắn ngẩng đầu lên tình cờ nhìn thấy trong tầng mây xuất hiện một hình ảnh mờ mờ như ẩn như hiện.
"Mắt thường không có cách nào nhìn thấy Trấn Yêu Bi."
Sở Mộ than nhẹ một tiếng.
Chú ngữ đã thuộc làu rồi, Sở Mộ cũng không thể tiếp tục lãng phí thời gian, trì hoãn thời gian càng lâu sinh vật cấp đầu lĩnh xông phá phong ấn càng nhiều. Đợi đến lúc Bất Hủ thành bạo loạn triệt để, chỉ sợ thức tỉnh toàn bộ Thánh sủng cổ xưa cũng không thể trấn áp nổi.
Sở Mộ tập trung tinh thần, bắt đầu niệm chú ngữ.
"Đinh!”
Ngay khi Sở Mộ niệm câu chú ngữ đầu tiên, phía trên bề mặt hồ nước liền xuất hiện một đạo ma văn hoa mỹ, lấy vị trí Sở Mộ làm trung tâm từ từ lan truyền ra xa.
Một cỗ năng lượng đặc thù nhẹ nhàng phiêu động, sau đó hóa thành khí lưu giống như nước chảy chậm rãi bay lên.
Chẳng biết tại sao trong nháy mắt niệm lên chú ngữ, Sở Mộ cảm giác không gian trước mắt mình bỗng nhiên biến hóa, tựa như nhìn thấy dưới đáy nước một không gian khác.
Tòa tháp thần bí dựng đứng sừng sững.
Chú ngữ chầm chậm vang lên, Sở Mộ đột nhiên phát hiện ra hình ảnh trong tầng mây càng lúc càng rõ ràng.
Đường viền tòa tháp theo chú ngữ trong miệng Sở Mộ từ từ chân thật, kinh người nhất là không gian chung quanh nó hiện lên vô số vòng tròn khắc đầy văn tự cổ xưa, trúc trắc khó hiểu.
Bên trong ma văn ẩn chứa lực lượng thần bí khó lường, chúng nó dần dần tổ hợp lại tạo thành một vòng năng lượng bảo hộ tòa tháp.
Trong đầu Sở Mộ tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, tín ngưỡng, sám hối, thần phục … khó nói nên lời.
Tựa hồ bất kể mình nắm giữ lực lượng cường đại cỡ nào, ở trước mặt nó vẫn bé nhỏ không đáng kể, tựa như là hạt cát trong sa mạc, là giọt nước trong đại dương rộng lớn.
Trấn Yêu Bi.
Đây là bia mộ phong ấn Thánh sủng cổ xưa.