Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 806: Sức mệnh quang vinh



"Có lẽ… bị giam ở chỗ này cũng không phải là chuyện xấu?"
Sở Mộ nhếch miệng cười tà, giờ phút này sự tự tin đã quay trở lại với hắn.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn tới đại quân sinh vật thủ giới và sinh vật bị phong ấn đang xông ra ngoài thành trì, hiện tại thanh âm đại địa chấn động lọt vào tai hắn chẳng khác gì âm nhạc du dương, sướng đến tê người.
Còn tiểu Chập Long? Nó đang thấy vô số món ăn thơm ngon bay tà tà về phía mình. Nhìn thấy luồng hủ khí nồng nặc dần dần tiếp cận, nó biểu hiện cực kỳ khoa trương, chậm rãi lè lưỡi ra liếm mép, âm thầm chờ đợi …
"Rống rống rống!"
Tiểu Chập Long khí phách mười phần, bay thẳng đến chỗ đám sinh vật kia phát ra một tiếng long ngâm, bày ra thái độ ‘hữu hảo’.
Đám sinh vật hung tàn kia không còn cảm thấy khí tức của Sở Mộ và San tiểu thư, con nào con nấy lộ vẻ mờ mịt, tốc độ dần dần chậm lại.
Tìm không ra khí tức nhân loại, chúng nó hiển nhiên không còn lý do truy đuổi tới đây. Về phần đầu Long tộc hủ khí nồng đậm lại càng không thành vấn đề. Dưới tình huống không bị trêu chọc, chúng nó sẽ không chủ động công kích một đầu Hồn sủng cường đại như thế, vừa nhìn qua cũng biết đó là lão đại bị phong ấn thời gian dài dằng dặc rồi.
Tiểu Chập Long lên tiếng ‘chào hỏi’ đám sinh vật kia xong, trực tiếp vỗ cánh bay thẳng lên trời bay vào trong Bất Hủ thành.
Trong đại điện Thiên Hạ thành.
Bất Hủ thành náo động đã kéo dài ba ngày, trong mấy ngày này đội ngũ giám sát viên chỉ biết trơ mắt nhìn càng lúc càng nhiều sinh vật thoát khỏi phong ấn, chúng nó tựa như sóng thần điên cuồng càn quyết khắp Bất Hủ thành.
Lúc này bọn họ đã không dám tiến vào tòa thành tử vong này dù chỉ một bước, coi như là thủ tịch trưởng lão vào đó cũng chỉ có con đường chết.
"Chúng ta chỉ có thời gian một tháng, dựa theo tốc độ phá phong hiện tại thì một tháng sau sẽ có rất nhiều sinh vật cấp đế hoàng di động trong Bất Hủ thành. Nếu như trong đó xuất hiện một đại thủ lĩnh, sinh vật bị phong ấn và sinh vật thủ giới sẽ tập trung một chỗ. Đây là lực lượng quân đoàn khổng lồ ảnh hưởng trực tiếp đến Vong Giới môn."
Diệp Đào bình tĩnh nói.
Phía sau Diệp Đào là một bức tranh lớn, trên đó có vô số dấu hiệu đủ loại màu sắc, kích cỡ khácc nhau. Hẳn là một tấm bản đồ của tòa thành.
Tất cả Hồn Hoàng ngồi phía dưới có thể thấy rõ từng khu vực và kiến trúc trên đó.
"Dấu hiệu màu đỏ là phong ấn đánh số trước một trăm, màu vàng là một trăm đến ba trăm, màu lam là ba trăm đến một ngàn, màu xanh biếc là một ngàn trở lên, màu đen đại biểu phong ấn đã giải trừ."
Diệp Đào tiếp tục giải thích.
Bản đồ thật lớn trải dài từ trên xuống dưới, các loại màu sắc khác nhau, dấu hiệu chi chít vẫn không ngừng lóe sáng.
Địa hình Bất Hủ thành cực kỳ phức tạp, nghe nói chỉ riêng ghi lại lai lịch của đám Hồn sủng bị phong ấn đã là một cuốn sách dày cả thước. Về phần nội dung tội lỗi, giới thiệu các loại phong ấn, thực lực, nguyên nhân giam cầm, … cơ hồ lấp đầy một nửa thư viện. Những vị học giả đắm chìm hơn nửa đời người tìm hiểu và quản lý Bất Hủ thành cũng chỉ biết được một phần nhỏ trong đại dương tin tức.
Một tòa thành phong ấn lớn như thế tại sao lại hỏng mất?
Trải qua ba ngày phân tích, đám học giả rốt cuộc nhận ra vấn đề, trên thực tế Bất Hủ thành đã bị lực lượng nào đó không ngừng phá hư trong quãng thời gian mười mấy năm.
Cái người bày ra âm mưu này cực kỳ thông minh, mỗi lần hành động chỉ phá hư một phần phong ấn.
Ví dụ như Bất Hủ thành là một căn phòng, vậy thì người kia giống như đàn mối. Bọn họ cáo già tới mức không hề kinh động cột trụ, vách tường ở ngoài, mà chỉ âm thầm gặm nhấm cơ cấu nội bộ, gặm tới trình độ nhất định lại chạy sang nơi khác gặm tiếp.
Trải qua tháng ngày lâu dài tích lũy, các cột trụ, xà nhà đã bị phá hủy nghiêm trọng, nhưng mà căn phòng vẫn là căn phòng, không có người nào phát giác một tia dị thường.
Nhưng đến một ngày đẹp trời nào đó, con mối dứt khoát cắn đứt một cây cột trụ, vậy thì cả căn phòng sẽ xảy ra vấn đề thăng bằng bắt đầu sụp đổ. Đây chính là điểm lợi hại của việc gây họa trong thời gian dài.
Sau khi cho ra kết luận này, tất cả mọi người đều sợ tái mặt, rất khó tưởng tượng nổi có người nào thi triển âm mưu quỷ kế dài đến mười mấy năm, hơn nữa còn làm kín kẽ như thế.
"Cứ theo đà này, Bất Hủ thành không thể nào chứa nổi đám sinh vật cường đại kia, bị công phá chỉ là chuyện sớm muộn."
Một vị đường chủ Thương Minh nói.
"Thời gian một tháng hơi gấp, những người đang chiến đấu với quân đoàn Thiên Ma Trùng trở về không kịp."
Đại cung chủ Hồn sủng cung nói chen vào.
"Chẳng lẽ không có biện pháp ngăn cản phong ấn sụp đổ sao? Bất Hủ thành tồn tại đã lâu chẳng lẽ không có phương pháp bảo vệ nào khác?"
Một vị Hồn Hoàng trẻ tuổi hỏi.
Nhắc tới đạo bảo vệ cuối cùng, ánh mắt mọi người lập tức rơi vào nữ tử thần bí ngồi trên vị trí chủ tọa.
Trong số Hồn Hoàng có mặt ở nơi này, ít nhất cũng hơn một nửa người chưa từng thấy qua nữ tử này. Nhưng khi Đình trưởng lão trịnh trọng tuyên bố vị nữ tử thần bí này là Nữ Tôn Hồn Điện, đồng thời còn là một trong Hồn Minh Thập Lục Tuyệt. Tất cả Hồn Hoàng lập tức ồ lên kinh ngạc.
Rất khó tưởng tượng một mỹ nữ còn trẻ như vậy lại đạt tới cảnh giới Chí Tôn trong thế giới nhân loại, thậm chí cường giả Hồn Hoàng cũng phải dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn lên.
Tôn vị của Hồn Điện đại biểu cho địa vị thống trị cao nhất của một thế lực lớn.
Mà Hồn Minh Thập Lục Tuyệt chính là quyền uy cao nhất.
"Bất Hủ thành có bảy tòa Trấn Yêu Bi, chia ra trấn giữ bảy khu vực quan trọng trong Bất Hủ thành."
Băng Lam nói rất chậm, nhưng giọng nói nghiêm túc khiến cho mọi người tự giác im lặng lắng nghe.
"Dưới một tòa Trấn Yêu Bi là một con Thánh sủng cổ xưa ngủ say."
“Thánh sủng cổ xưa?”
Những Hồn Hoàng ngồi ở đây vốn có quan hệ dây dưa rộng lớn, không biết có bao nhiêu là chân rết rải khắp thiên hạ. Thế mà bọn họ hoàn toàn không biết gì về bí mật kinh thế hãi tục này.
Lúc này nghe thấy Hồn Điện Nữ Tôn nói ra, trong lòng bọn họ không nhịn được sinh ra cảm giác hưng phấn và chờ đợi.
"Thánh sủng cổ xưa chính là Thất Đồ Thánh Sủng của Hồn Điện, Lâm Dận Thú, Phược Phong Linh, Huyền Chân Chập, Mính Tiên Điểu, Chưởng Thự Cơ, Đế Thánh Hoa, Vạn Triêu Thú. Lúc bình thường Thánh sủng sẽ ở vào trạng thái ngủ say, chỉ khi nào Bất Hủ thành rung chuyển mới có thể thức tỉnh."
Thất Đồ Thánh Sủng của Hồn Điện.
Ngay từ thuở ban đầu, Thiên Hạ Cảnh vốn do Hồn Điện thống trị, Bất Hủ thành lịch sử lâu dài truyền thừa xuống chính là Thất Đồ Thánh Sủng. Đây cũng là dấu hiệu đại biểu cho quyền uy và lực lượng chân chính của Hồn Điện.
Trên thực tế, chỉ có cường giả trực thuộc Điện Đình mới có quyền được biết bí mật này.
"Xin hỏi… xin hỏi Nữ Tôn điện hạ, Thánh sủng cổ xưa ngủ say bị giam giữ hay là…"
Giới chủ Lam giới - Triệu Thanh Hà bỗng nhiên hỏi một câu.
Nếu đã là Thánh sủng cổ xưa, vậy thì chúng nó khẳng định nắm giữ lực lượng thông thiên. Lỡ may đám Thánh sủng cổ xưa này đứng phía đối lập nhân loại chẳng phải là thêm dầu vào lửa hay sao?
"Chúng nó là sinh vật thủ hộ, dùng để trấn áp tất cả hung vật trong Bất Hủ thành."
Băng Lam hồi đáp.
Băng Lam nói lời này giúp cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy Bất Hủ thành vẫn còn cứu được.
"Thực lực thần thủ hộ là cấp bậc gì?"
Diệp Đào trưởng lão cũng thấp giọng hỏi.
"Bảy đầu Thánh sủng, toàn bộ là đế hoàng đỉnh phong."
Băng Lam nhàn nhạt nói.
Băng Lam chỉ nói một câu đơn giản, nhưng trên mặt người nào người nấy đều lộ vẻ mừng rỡ như điên.
“Đế hoàng đỉnh phong?”
Đây là lực lượng đỉnh phong chân chính, hơn nữa còn có tới bảy đầu.
Bảy đầu Thánh sủng cổ xưa nắm giữ lực lượng khổng lồ, nếu như liên hợp lại hiển nhiên là dư sức trấn áp Bất Hủ thành.
Dựa vào bảy vị thần thủ hộ này, trận bạo loạn sẽ bị trấn áp rất nhanh, xem ra Thiên Hạ thành được cứu rồi.
"Nhưng mà Thánh sủng cổ xưa sẽ không tự chủ thức tỉnh, chúng nó cần bảy giọt Thiên Lộ trong tay ta mới có thể tỉnh lại từ trong kết giới Trấn Yêu Bi."
Băng Lam tiếp tục nói.
Tâm tình đám Hồn Hoàng lúc này đều lên xuống theo lời nói của Liễu Băng Lam, một câu này không thể nghi ngờ đã dập tắt ngọn lửa hi vọng vừa bùng cháy trong lòng bọn họ.
"Phần lớn sinh vật đánh số trước năm mươi trong Bất Hủ thành là do ta phong ấn. Nếu ta tiến vào ngược lại sẽ khiến cho đám sinh vật càng thêm bạo động, rất có thể sẽ tự chủ liên hợp lại truy sát ta. Vì thế nhiệm vụ này phải giao cho người khác."
"Bây giờ chúng ta phải chọn ra bay vị cường giả tiến vào Bất Hủ thành, đi tới Trấn Yêu Bi đánh thức bảy đầu Thánh sủng cổ xưa, cứu vớt Thiên Hạ thành."
Cứu vớt Thiên Hạ thành là hành động vinh quang lưu danh sử sách, bất kỳ Hồn sủng sư nào cũng muốn nhận được vinh dự to lớn này.
Nhưng người nào cũng hiểu đây là nhiệm vụ khó khăn, thậm chỉ phải chuẩn bị sẵn tâm lý hi sinh vì đại nghĩa. Ngay cả thủ tịch tiến vào Bất Hủ thành cũng có khả năng tử vong, những người thực lực kém hơn rất khó hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm này.
"Người tự nguyện sẽ nhận được một phần Bất Hủ tuyền thủy, để cho chủ sủng uống vào sẽ sinh ra hủ khí phù hợp với Bất Hủ thành, sau khi vào thành sẽ không bị quái vật quần công. Nhiệm vụ này quá mức khó khăn, nhưng không phải là không thể hoàn thành."
"Mười ngày sau, Kính Kiếm lão nhân sẽ mở ra không gian đại môn một chiều để cho bảy vị dũng sĩ tiến vào. Trước khi bảy vị dũng sĩ tiến vào Bất Hủ thành sẽ nhận được một phần linh vật tăng cường thực lực chủ sủng."
Vừa nói tới chỗ này, Băng Lam bỗng nhiên dừng lại như suy nghĩ điều gì đó, chốc lát sau mới nói tiếp:
"Kế tiếp, vận mệnh Thiên Hạ thành đành phải giao cho bảy vị dũng sĩ này rồi."
Lúc trước Băng Lam nói chuyện khiến cho tất cả mọi người cảm giác vị Nữ Tôn thần bí này không có tình cảm, nhưng một câu sau cùng lại cho thấy thanh âm của nàng biến hóa kỳ lạ.
Chính vì ngữ khí biến hóa mới làm cho bọn họ cảm nhận được áp lực trầm trọng khi gánh vác sứ mệnh cao cả.
"Cho dù hoàn thành hay không, phía trên bảng vàng Thiên Hạ vương tọa sẽ có tên của bảy vị dũng sĩ."
Băng Lam nói một câu sau cùng quanh quẩn trong đại điện rất lâu, giọng nói trang nghiêm và trầm trọng như đè nặng lồng ngực mọi người, không khí hội nghị thoáng cái yên tĩnh triệt để.
Chương trước Chương tiếp
Loading...