Sủng Mị
Chương 804: Lựa chọn tàn khốc
Lúc bình thường phần lớn Hồn Hoàng rất là tùy ý trong khi diễn ra hội nghị, dù sao bọn họ cũng là cao thủ đứng đầu, người nào chẳng có tính cách táo bạo, danh dự của mình? Nhưng mà lần này Hải Thu trưởng lão vừa ra hiệu, tất cả mọi người đều ngồi lại nghiêm chỉnh, ánh mắt đồng loạt nhìn vào ba vị thủ tịch, có lẽ đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua tất cả Hồn Hoàng tuân thủ kỷ luật như vậy. Đồng thời cũng biểu lộ sự kiện lần này nghiêm trọng tới mức nào.
"Ai dà, lần này tất cả Hồn Hoàng Thiên Hạ Cảnh đều bị nhục nhã rồi, đồng thời chúng ta chuẩn bị nghênh đón một trận tai nạn cực kỳ đáng sợ."
Giọng nói Hải Thu trưởng lão rất nặng nề, thanh âm của lão khiến cho đám Hồn Hoàng hô hấp chậm lại.
"Trưởng lão, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Đại giới chủ - Hoàng Vũ là người đầu tiên không nhịn nổi tò mò, lớn tiếng hỏi.
"Đúng vậy, tại sao lại phát động Triệu Tập Lệnh cao cấp nhất? Chỉ mong là các vị đoán sai, chuyện bé xé ra to a...aa!"
"Lần trước Triệu Tập Lệnh cao cấp nhất phát sinh quá đột ngột, đến bây giờ lòng ta vẫn còn sợ hãi đây!"
Hai tay Hải Thu trưởng lão áp xuống, ra hiệu cho mọi người không nên tùy tiện lên tiếng.
Chờ mọi người an tĩnh lại, Hải Thu trưởng lão mới tiếp tục nói:
"Bản thân ta cũng hy vọng là chuyện bé xé ra to. Nhưng mà đây là sự thật, nghe rõ, Bất Hủ thành bị xâm lấn."
"Bất Hủ thành bị xâm lấn? Điều này sao có thể? Bất Hủ thành là không gian độc lập, cửa vào duy nhất chính là Vong Giới môn, chẳng lẽ Kính Kiếm lão nhân ngủ gật quên đóng cửa?"
"Bất Hủ thành xưa nay rất ổn định, các vị học giả từng thôi diễn trong vòng hai mươi năm sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Hơn nữa còn dư sức phong ấn hàng trăm đầu Hồn sủng đế hoàng, tại sao bây giờ lại phát sinh vấn đề?"
Có thể tạo ra ảnh hưởng chân chính đến Thiên Hạ thành chỉ có tòa Bất Hủ thành phong ấn này rồi. Tòa thành hắc ám này là tồn tại vô cùng đặc thù, có thể nói nó là cái bóng của Thiên Hạ thành, đồng sinh đồng tử. Tất cả Hồn Hoàng đều biết tầm quan trọng của nó.
"Trước khi ta cho phép các ngươi lên tiếng, tất cả im miệng cho ta. Bây giờ ta nói cho các ngươi biết sự thật không phải là để nghe chất vấn."
Diệp Đào trưởng lão tính khí táo bạo giận dữ quát lớn một tiếng.
Chuyện này đối với tất cả Hồn Hoàng chính là sỉ nhục, hơn nữa rất có thể dẫn phát một trận phong ba không nhỏ, nhưng Diệp Đào bất chấp hết thảy bởi vì sự tình quá mức nghiêm trọng, thời gian cũng cấp bách lắm rồi.
Hải Thu nhìn thoáng qua Diệp Đào nổi cơn thịnh nộ, thở dài một hơi rồi tiếp tục nói:
"Những phong ấn đánh số trước một ngàn trong Bất Hủ thành thường xuyên tan rã, sinh vật thủ giới bỗng nhiên thức tỉnh kéo theo hàng loạt phong ấn chấn động. Hơn nữa, những sinh vật bị phong ấn đánh số trước một trăm vẫn đang điên cuồng xung kích. Không gian trong Bất Hủ thành đã xuất hiện tình trạng rạn nứt và đang không ngừng mở rộng. Trong đoạn thời gian kế tiếp, Bất Hủ thành sẽ có càng lúc càng nhiều sinh vật thoát khốn, các ngươi hẳn là hiểu tầm nghiêm trọng của chuyện này."
"Bất Hủ thành bạo loạn, cấp quân chủ sinh vật thủ giới và sinh vật phong ấn đếm không hết, cấp đế hoàng số lượng tại trong vòng mười ngày có vượt qua trăm vị nhiều, đến thứ ba mươi thiên, đánh số trước một trăm sinh vật rất có thể sẽ phá phong ra."
“Phong ấn đánh số trước một trăm?”
Đây mới là tin tức khiến cho đám Hồn Hoàng kiêu ngạo biến sắc, Bất Hủ thành tồn tại song song với Thiên Hạ thành. Trải qua năm tháng lâu dài, những sinh vật xếp hạng trước một trăm không thể nghi ngờ chính là hung vật có thể tạo ra tai nạn sinh linh đồ thán, bất kỳ một sinh vật nào chạy thoát cũng sẽ dẫn đến tai họa ngập trời, tùy tiện thi triển một kỹ năng cũng có thể phá hủy tòa thành cấp chín trở xuống. Nếu như những sinh vật này xuất hiện ở thế giới nhân loại, vậy thì Thiên Hạ Cảnh nhất định sẽ đại loạn, thương vong vô số.
"Đại sự như thế mà trước đó chúng ta không có phát hiện chút nào, đây chính là nhục nhã đối với trận doanh Hồn Hoàng. Rất hiển nhiên, đây là một tràng âm mưu kinh khủng đã được chuẩn bị từ rất lâu nhằm hủy diệt Thiên Hạ Cảnh chúng ta."
Hải Thu trưởng lão nói tới đây liền dừng lại một hồi, chậm rãi hít thở mấy hơi lấy lại bình tĩnh. Ai nấy đều có thể cảm giác được vị trưởng lão này rất là khẩn trương, thậm chí lời nói của lão cũng run rẩy, ngắt quãng. Hơn nữa, đây là biểu hiện của, tức giận, sỉ nhục, bất đắc dĩ … những cảm xúc phức tạp trộn lẫn vào nhau.
"Còn nữa, cho đến hiện tại ba người chúng ta vẫn không điều tra ra nhân vật nấp sau màn bày ra âm mưu đáng sợ này."
Lúc này Đình trưởng lão mới bổ sung một câu.
"Trận phong ba này phát sinh cực kỳ chuẩn xác, người kia canh thời gian đúng lúc quân đoàn Thiên Ma Trùng bộc phát, chúng ta phải vùi đầu vào chiến tranh nên Thiên Hạ thành phòng thủ yếu kém nhất."
Đình trưởng lão nói một hơi rõ ràng sự thật, nhất thời cả đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Có thể làm cho Bất Hủ thành chấn động như thế đã là đại sự kinh thiên rồi, trùng hợp hơn nữa chính là Thiên Ma Trùng bắt đầu xâm lấn.
Cái người sắp đặt âm mưu thừa dịp Thiên Ma Trùng xâm lấn phát động bạo loạn, hành động này quả thật không thể nào dự đoán nổi. Tất cả mọi người lúc này đều bị bất ngờ, rơi vào tình trạng hoảng loạn.
Nhưng lúc này chiến tranh với Thiên Ma Trùng còn chưa kết thúc, Bất Hủ thành xảy ra bạo loạn chỉ là một phần của âm mưu to lớn. Cái người nghĩ ra và thi hành kế sách đúng là đáng sợ ngoài sức tưởng tượng.
Lấy chiến tranh, lấy bạo loạn tạo ra phong ba mang tính hủy diệt, đây là một tràng âm mưu liên tiếp khiến cho người người kinh hãi.
Tất cả Hồn Hoàng đều cảm giác được một trận khí lạnh chạy dọc sống lưng xông thẳng lên não mình.
Trước đó một ngày, Thiên Hạ thành sóng yên gió lặng, trong giây lát phong vân biến sắc, thiên địa xoay vần, tai nạn phủ xuống cực kỳ đột ngột.
Có lẽ đáng sợ nhất không phải là phong ba tới gần, mà điểm đáng sợ chính là không có người nào kịp thời phát hiện, cũng không có ai ngờ nổi chuyện này lại có thể xảy ra.
Tử thần lặng yên tiếp cận, bóp chặt cổ họng mọi người không một tiếng động, sau đó bỗng nhiên phát lực, khi mọi người mi ý thức được thì tử vong cũng đã ập xuống.
Kính Kiếm sơn.
Cuồng phong gió tàn sát bừa bãi trên bầu trời Vong Giới môn, hàn khí lạnh thấu xương làm cho không gian như trầm trọng thêm gấp mấy lần, khí lưu vẫn đục điên cuồng vần vũ khiến cho lòng người bất an.
Một đầu Chưởng Thự Cơ hội tụ lực lượng huyễn hóa thành bốn thanh Thái Dương kiếm chói mắt, trôi nổi trước mặt một lão giả tóc trắng xoá. Không khí nỏ bạt cung trường mang đến áp lực nặng nề, Kính Kiếm lão nhân không nhịn được đổ ra một thân mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo.
Từ xưa tới nay Kính Kiếm lão nhân vẫn luôn ẩn cư tại Thiên Hạ thành, lão đầu này là một ẩn sĩ đức cao vọng trọng chịu trách nhiệm quản lý Vong Giới môn. Coi như là bốn vị thủ tịch gặp mặt cũng phải kêu một tiếng lão tiên sinh.
Nhưng mà vị lão giả này lại bị bốn thanh Thái Dương kiếm hù dọa không dám nhúc nhích.
Bên cạnh lão theo thứ tự là hai con Hồn sủng cao đẳng cấ đế hoàng, chúng nó cũng không dám cử động một bước. Bởi vì chỉ cần chúng nó có hành động mờ ám, Chưởng Thự Cơ khống chế Thái Dương kiếm sẽ lập tức xuyên thấu thân thể lão giả không chút lưu tình.
"Ai cho phép ngươi phong bế Bất Hủ thành?"
Thanh âm nữ tử lạnh băng truyền đến, ngữ khí trong lúc vô hình phát ra khí thế uy nghiêm làm cho Kính Kiếm lão nhân hô hấp rất khó khăn.
"Nữ Tôn điện hạ, lão nô chỉ là thực hiện chức trách, nếu … nếu không đóng cửa, sợ rằng chỉ chốc lát nữa thôi, đại môn không thể nào đóng lại được."
Kính Kiếm lão nhân cung kính nói.
Nữ Tôn Băng Lam tức giận không nhẹ, bộ ngực phập phồng lên xuống cơ hồ khó thể ức chế. Toàn thân tản ra hàn khí biến thành lợi kiếm đâm thẳng vào thế giới tinh thần lão giả.
Băng Lam dĩ nhiên không có cách nào khống chế tâm tình của mình, bởi vì Sở Mộ là điều tra viên còn đang ở trong Bất Hủ thành.
"Mở cửa!"
Băng Lam cũng không thèm nhiều lời, trực tiếp mệnh lệnh cho Chưởng Thự Cơ đẩy mũi nhọn Thái Dương kiếm tới gần Kính Kiếm lão nhân.
Kính Kiếm lão nhân cảm giác được khí thế Nữ Tôn áp bách, nguy hiểm cận kề liền sợ hãi lui về sau mấy bước.
"Nữ Tôn điện hạ, đại môn quyết không thể mở ra. Chẳng lẽ ngươi không rõ ràng mở ra sẽ tạo thành hậu quả như thế nào? Tính mạng hàng triệu cư dân Thiên Hạ thành trong nằm trong tay điện hạ đó!"
"Ngài giữ chức vụ Tôn vị Hồn Điện gánh vác sứ mạng thủ hộ nhân loại, ngài không thể nào vì thân tình của mình mà vứt bỏ thiên hạ, không thèm chú ý. Đó là tính mạng hàng triệu con người, thậm chí hàng trăm triệu, hàng tỷ tính mạng Thiên Hạ Cảnh cũng liên quan đến trận tai nạn này."
Thanh âm Kính Kiếm lão nhân có vài phần run rẩy, nhưng lão dứt khoát dùng thân thể mình che chắn phía trước đại môn.
Kính Kiếm lão nhân nói lời này làm cho Băng Lam như bị sét đánh ngang tai, đứng yên bất động tại chỗ.
Băng Lam thuở nhỏ được Hồn Điện dạy bảo cẩn thận, nhiệm vụ của nàng chính là thủ hộ Hồn Điện, bảo vệ nhân loại văn minh và sinh tồn.
Nữ Tôn vốn không nên có tư tình, nhưng mà thần xui quỷ khiến nàng lại trở thành một vị mẫu thân.
Nàng đã từng thử quên mất thân phận mẫu thân, đối đãi nhi tử của mình lạnh nhạt tựa như không có tình cảm.
Chẳng qua là nàng dần dần phát hiện ẩn sâu trong nội tâm mình vẫn tồn tại tình cảm ruột thịt, nàng dùng lý trí không ngừng nhắc nhở mình, kiên quyết bỏ lơ, không hề ngó ngàng trong quãng thời gian rất dài. Nhưng mà, khi nàng biết được Sở Mộ mất tích, rất có thể đã tử vong, trái tim nàng như muốn vỡ nát, lúc đó nàng cũng ý thức đứa nhỏ kia trọng yếu cỡ nào đối với mình.
Băng Lam sẽ không biết để cho cảm giác thống khổ mất con phủ xuống lần nữa, nàng quả thật chịu không nổi.
Thế nhưng, đại môn vô hình kia lại đang đóng chặt, đồng thời nàng bắt buộc phải lựa chọn tính mạng hàng triệu con người với nhi tử của mình.
Lúc này Băng Lam nắm giữ lực lượng chí cao đột nhiên ý thức được đây là một lựa chọn cực kỳ tàn khốc. Cho dù là lựa chọn con đường nào, nàng cũng sẽ bị dằn vặt cả đời.
Khu vực ngoại ô Bất Hủ thành, nơi này không có xuất hiện tình trạng không gian chấn động, San tiểu thư chán nản ngồi bệt xuống đất, nàng đã sớm tuyệt vọng.
Có lẽ là San tiểu thư ở độ tuổi thanh xuân, trong lòng còn rất nhiều hoài bão chưa đạt được không thể nào nghĩ tới tử vong sẽ đến với mình nhanh như vậy.
"Có biện pháp nào khác mở cửa không?"
Sở Mộ đứng gần đó nghiêm túc hỏi.
Bất kể là sinh vật thủ giới hay là Hồn sủng bị phong ấn, chúng nó khẳng định sẽ chủ động công kích tất cả sinh vật từ bên ngoài đến. Lúc này Bất Hủ thành đã bạo loạn triệt để, cả đống Hồn Sủng cường đại không ngừng chạy qua chạy lại, thanh âm đánh nhau vang vọng chưa bao giờ dứt. Nếu còn lưu lại trong này ít lâu, bọn họ chỉ có một con đường chết.
"Kính Kiếm lão nhân đã tiến hành phong bế đại môn, không thể nào dùng lực lượng mở ra. Nếu như cưỡng bức phá cửa sẽ xuất hiện tình huống không gian rạn nứt, chuyện này đồng nghĩa với mở ra một con đường khác dẫn quái vật đi tới Thiên Hạ thành."
Giọng nói San tiểu thư cứng ngắc, tinh thần nàng rõ ràng là tuộc dốc không phanh.
"Cần phải có lực lượng mạnh cỡ nào mới có thể xé rách không gian?"
Sở Mộ tiếp tục hỏi.
"Vượt qua cấp đế hoàng!"
San tiểu thư mở miệng hồi đáp.
Tinh thần Sở Mộ cũng rơi xuống đáy cốc, vốn là hắn muốn thử Bán Ma hóa lấy lực lượng đế hoàng đỉnh phong cưỡng bức phá vỡ không gian đại môn. Nhưng không nghĩ tới Vong Giới môn phòng ngự vững chắc tới mức này, lực lượng vượt qua cấp đế hoàng là cái khái niệm gì chứ?
"Rống rống rống ~~~!"
"Ngao ngao ~!"
"Gào ~~~!"
Khí tức tử vong tràn ngập Bất Hủ thành, tiếng sói tru quỷ khóc không ngừng truyền tới, thanh âm tựa như một trận cuồng phong lạnh thấu xương tràn ra ngoài thành.
Cả tòa Bất Hủ thành đã biến thành địa ngục trần gian, coi như là Sở Mộ cũng cảm nhận được khí tràng áp bách đè nặng lồng ngực, trong lòng hắn sinh ra cảm giác bất an trước nay chưa từng có.
Sở Mộ có thể Bán Ma hóa nắm giữ lực lượng đế hoàng đỉnh phong.
Nhưng mà Bán Ma hóa cũng không thể bảo đảm chính mình có thể giết chết tất cả sinh vật ở trong thành.
Một khi Bán Ma hóa kết thúc, Sở Mộ tạo ra thù oán vô số ngược lại sẽ dẫn tới quần thú vây công.
"Chúng ta tự mình phong ấn được không? Sau đó chờ đợi đám sinh vật kia chém giết lẫn nhau chết sạch, chúng ta sẽ tránh thoát tai nạn, bình an thoát khốn?"
Sở Mộ lập tức nghĩ tới phương pháp sử dụng Huyết Thú tế đàn trước kia.
San tiểu thư lắc đầu nói:
"Trừ phi chúng ta bị phong ấn một năm trở lên, hấp thu quá nhiều hủ khí trong Bất Hủ thành, trên người mới có mùi vị giống với sinh vật bị phong ấn, chúng nó sẽ xem chúng ta như đồng loại. Nếu không, cho dù núp ở góc nào cũng bị lôi ra thô, lấy tốc độ phá hư thành thị ta nhìn thấy nãy giờ, chúng ta không thể nào tránh thoát một năm."
"Bất Hủ thành nhất định là có lối ra khác. Nếu không, đám người Hắc Đình làm sao chạy thoát? Vong Giới môn chắc chắn là không dùng được, hơn nữa lấy tốc độ của bọn họ chưa chắc rời khỏi Bất Hủ thành trước chúng ta."
Sở Mộ vội vàng hỏi tới.
"Trên người bọn họ có hủ khí, lúc nãy ta đã nhận ra được."
San tiểu thư lắc đầu nói.
Sở Mộ khẽ nhíu mày, nói như vậy đám người Hắc Đình đã sống trong Bất Hủ thành hơn một năm rồi. Không ngờ thiếu nữ phản bội sắp đặt kế hoạch chu toàn như thế.
"Ù ù ù ù ~!”
“Uỳnh uỳnh uỳnh ~~~!”
Hàng loạt tiếng nổ rung trời từ trong thành truyền ra.
Sở Mộ nhìn lướt qua khu vực Bất Hủ thành bỗng nhiên phát hiện có một trận bụi mù cuồn cuộn tràn về phía mình, đám mây mù mang theo khí thế mãnh liệt, đằng đằng sát khí như muốn thôn phệ hết thảy vật thể cản đường.
"Là... đó là sinh vật thủ giới bị ngươi đánh thức."
Sắc mặt San tiểu thư trắng bệch không còn chút máu.
Sinh vật thủ giới đông nghìn nghịt nhìn không thấy đâu là bờ bến, Sở Mộ giẫm đạp phong ấn đánh thức vô số sinh vật thủ giới, trong đó cũng có không ít sinh vật thực lực rất mạnh. Cho dù Sở Mộ gọi ra tất cả chủ sủng cũng không thể chống đỡ nổi, xem ra hắn chỉ có thể đánh một trận đến kiệt sức rồi chấp nhận tử vong buông xuống mà thôi.
Lúc này áp lực cực mạnh đánh tới khiến cho Sở Mộ trái tim bắt đầu gia tốc.
Trong dĩ vãng, Sở Mộ có thể giữ vững trấn định suy tư biện pháp, hi vọng tìm được đường ra trong tuyệt cảnh cầu sinh.
Nhưng mà lần này Sở Mộ có cảm giác lực bất tòng tâm, bởi vì chính hắn sắp sửa đối mặt địch nhân quá mức khổng lồ rồi.
"Ùng ùng ùng ~~~!”
Không gian sau lưng Sở Mộ bỗng nhiên phát sinh chấn động kỳ lạ, từng đợt tiếng vang như sấm lần lượt truyền vào tai hắn.
Không gian dao động vô cùng rõ ràng, thậm chí hắn dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng tia rạn nứt như ẩn như hiện chung quanh Vong Giới môn.
"Có người… có người muốn đánh vỡ phong ấn."
San tiểu thư kinh hãi nhìn tới khu vực đang chấn động, trong lòng vui mừng quá đỗi.
Ít nhất phải đạt tới trình độ cao đẳng đế hoàng mới có thể ảnh hưởng tới không gian nơi này, thực lực đế hoàng đỉnh phong mới miễn cưỡng tạo thành chấn động, còn muốn phá vỡ hoàn toàn phải khống chế lực lượng vượt qua đế hoàng.
Lúc này không gian không ngừng chấn động đại biểu cho đầu bên kia đang có Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong thi triển kỹ năng cường đại oanh kích Vong Giới môn.
San tiểu thư hoàn toàn ngây dại, trong lúc nhất thời nàng căn bản không nghĩ tới người nào ở Thiên Hạ thành có được Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
"Mộ nhi!"
Một tiếng kêu gọi nhu hòa từ trong không gian nứt vỡ truyền đến.
Sở Mộ ngẩn người một giây, hắn còn tưởng rằng tai mình nghe lầm, nhưng mà đợt không gian chấn động tiếp theo xuất hiện giúp cho hắn tỉnh táo lại. Đồng thời cũng hiểu được sự tình bắt đầu biến hóa, chưa chắc mình không có cơ hội sinh tồn.
"Thiếu chủ, thời điểm không gian chấn động có thể dùng hồn niệm truyền ra, mau mau trao đổi với Nữ Tôn điện hạ, nàng đang ở gần Vong Giới môn bên ngoài kia."
Ly lão nhi vội vàng nhắc nhở Sở Mộ.
"Mộ nhi, ngươi đang ở trong đó phải không? Mau trả lời mẫu thân!"
"Mẫu thân, ta ở đây!"
Sở Mộ lớn tiếng hồi đáp.
"Ơn trời, tốt quá rồi!"
Giọng nói Băng Lam run run, gần như là muốn khóc nức nở.
"Ta bị vây ở trong này rồi, làm thế nào mới có thể ra ngoài?"
Sở Mộ vội vàng hỏi.
"Ngươi lắng nghe, đừng hỏi nhiều!"
Băng Lam nói gấp.
"Vâng!"
Sở Mộ hít vào một hơi thật sâu, tập trung lắng nghe.
Lúc này là thời điểm sinh tử, trái tim Sở Mộ cũng muốn đập theo từng nhịp không gian chấn động ở bên kia, làm gì còn có tâm tư nhiều lời? Có thể chạy ra khỏi nơi này là may mắn lắm rồi.
"Vong Giới môn không thể nào mở ra, ngươi tìm một địa phương phong bế trong Bất Hủ thành, dùng hồn niệm của mình tự tử đi? Như vậy sinh vật thủ giới và Hồn sủng bị phong ấn sẽ không ngửi thấy mùi vị của ngươi, vì thế chúng nó sẽ không công kích."
“Tự tử?”
“Tử vong dĩ nhiên là không bị công kích, chẳng lẽ tự sát chính là biện pháp duy nhất? Chuyện này cũng quá điên rồ đi?”
"Ngươi yên tâm, mẫu thân sẽ không để ngươi chết đi. Dùng hồn niệm tự mình diệt vong thì thân thể, linh hồn sẽ được bảo tồn hoàn hảo, đồng thời trước đó tiến hành câu thông với đám Hồn sủng, báo cho chúng nó tiếp tục chờ đợi. Làm thế hồn ước sẽ không đứt gãy."
"Đợi trường phong ba này qua đi, mẫu thân sẽ vào Bất Hủ thành tìm ngươi, sau đó sử dụng bí thuật giúp ngươi sống lại, khi đó ngươi chính là ngươi, không có bất kỳ tổn thương nào."
"Ừ, nghe rồi!"
Sở Mộ hiển nhiên không hề nghi vấn lời nói của Băng Lam, chẳng qua là hồi đáp một câu.
Trên đỉnh Kính Kiếm sơn.
Kính Kiếm lão nhân nghe thấy Băng Lam trao đổi với Sở Mộ rõ ràng, nhưng sắc mặt của lão cực kỳ khó coi.
"Nữ Tôn điện hạ, không thể nào làm thế được, sử dụng hồn niệm tự mình diệt vong mặc dù chỉ là tiếp cận tử vong. Nhưng đó cũng là tử vong a...aa! Ngài muốn giúp hắn sống lại phải hy sinh một tính mạng có liên quan huyết thống trực hệ. Nếu tìm không được Sở Thiên Mang chẳng phải là ngài giao ra tính mạng để cứu hắn?"
Kính Kiếm lão nhân thật sự hoảng sợ, vội vàng nói gấp.
"Ta biết!"
Băng Lam chỉ đáp một câu nhàn nhạt.
Nói xong, Băng Lam kiên quyết xoay người bay về phía Thiên Hạ thành.
Gió lớn vẫn gào thét bên tai, thân ảnh Băng Lam vẫn cao ngạo như thường lặng lẽ biến mất vào trong tầng mây trắng xóa.
"Ai dà, lần này tất cả Hồn Hoàng Thiên Hạ Cảnh đều bị nhục nhã rồi, đồng thời chúng ta chuẩn bị nghênh đón một trận tai nạn cực kỳ đáng sợ."
Giọng nói Hải Thu trưởng lão rất nặng nề, thanh âm của lão khiến cho đám Hồn Hoàng hô hấp chậm lại.
"Trưởng lão, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Đại giới chủ - Hoàng Vũ là người đầu tiên không nhịn nổi tò mò, lớn tiếng hỏi.
"Đúng vậy, tại sao lại phát động Triệu Tập Lệnh cao cấp nhất? Chỉ mong là các vị đoán sai, chuyện bé xé ra to a...aa!"
"Lần trước Triệu Tập Lệnh cao cấp nhất phát sinh quá đột ngột, đến bây giờ lòng ta vẫn còn sợ hãi đây!"
Hai tay Hải Thu trưởng lão áp xuống, ra hiệu cho mọi người không nên tùy tiện lên tiếng.
Chờ mọi người an tĩnh lại, Hải Thu trưởng lão mới tiếp tục nói:
"Bản thân ta cũng hy vọng là chuyện bé xé ra to. Nhưng mà đây là sự thật, nghe rõ, Bất Hủ thành bị xâm lấn."
"Bất Hủ thành bị xâm lấn? Điều này sao có thể? Bất Hủ thành là không gian độc lập, cửa vào duy nhất chính là Vong Giới môn, chẳng lẽ Kính Kiếm lão nhân ngủ gật quên đóng cửa?"
"Bất Hủ thành xưa nay rất ổn định, các vị học giả từng thôi diễn trong vòng hai mươi năm sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Hơn nữa còn dư sức phong ấn hàng trăm đầu Hồn sủng đế hoàng, tại sao bây giờ lại phát sinh vấn đề?"
Có thể tạo ra ảnh hưởng chân chính đến Thiên Hạ thành chỉ có tòa Bất Hủ thành phong ấn này rồi. Tòa thành hắc ám này là tồn tại vô cùng đặc thù, có thể nói nó là cái bóng của Thiên Hạ thành, đồng sinh đồng tử. Tất cả Hồn Hoàng đều biết tầm quan trọng của nó.
"Trước khi ta cho phép các ngươi lên tiếng, tất cả im miệng cho ta. Bây giờ ta nói cho các ngươi biết sự thật không phải là để nghe chất vấn."
Diệp Đào trưởng lão tính khí táo bạo giận dữ quát lớn một tiếng.
Chuyện này đối với tất cả Hồn Hoàng chính là sỉ nhục, hơn nữa rất có thể dẫn phát một trận phong ba không nhỏ, nhưng Diệp Đào bất chấp hết thảy bởi vì sự tình quá mức nghiêm trọng, thời gian cũng cấp bách lắm rồi.
Hải Thu nhìn thoáng qua Diệp Đào nổi cơn thịnh nộ, thở dài một hơi rồi tiếp tục nói:
"Những phong ấn đánh số trước một ngàn trong Bất Hủ thành thường xuyên tan rã, sinh vật thủ giới bỗng nhiên thức tỉnh kéo theo hàng loạt phong ấn chấn động. Hơn nữa, những sinh vật bị phong ấn đánh số trước một trăm vẫn đang điên cuồng xung kích. Không gian trong Bất Hủ thành đã xuất hiện tình trạng rạn nứt và đang không ngừng mở rộng. Trong đoạn thời gian kế tiếp, Bất Hủ thành sẽ có càng lúc càng nhiều sinh vật thoát khốn, các ngươi hẳn là hiểu tầm nghiêm trọng của chuyện này."
"Bất Hủ thành bạo loạn, cấp quân chủ sinh vật thủ giới và sinh vật phong ấn đếm không hết, cấp đế hoàng số lượng tại trong vòng mười ngày có vượt qua trăm vị nhiều, đến thứ ba mươi thiên, đánh số trước một trăm sinh vật rất có thể sẽ phá phong ra."
“Phong ấn đánh số trước một trăm?”
Đây mới là tin tức khiến cho đám Hồn Hoàng kiêu ngạo biến sắc, Bất Hủ thành tồn tại song song với Thiên Hạ thành. Trải qua năm tháng lâu dài, những sinh vật xếp hạng trước một trăm không thể nghi ngờ chính là hung vật có thể tạo ra tai nạn sinh linh đồ thán, bất kỳ một sinh vật nào chạy thoát cũng sẽ dẫn đến tai họa ngập trời, tùy tiện thi triển một kỹ năng cũng có thể phá hủy tòa thành cấp chín trở xuống. Nếu như những sinh vật này xuất hiện ở thế giới nhân loại, vậy thì Thiên Hạ Cảnh nhất định sẽ đại loạn, thương vong vô số.
"Đại sự như thế mà trước đó chúng ta không có phát hiện chút nào, đây chính là nhục nhã đối với trận doanh Hồn Hoàng. Rất hiển nhiên, đây là một tràng âm mưu kinh khủng đã được chuẩn bị từ rất lâu nhằm hủy diệt Thiên Hạ Cảnh chúng ta."
Hải Thu trưởng lão nói tới đây liền dừng lại một hồi, chậm rãi hít thở mấy hơi lấy lại bình tĩnh. Ai nấy đều có thể cảm giác được vị trưởng lão này rất là khẩn trương, thậm chí lời nói của lão cũng run rẩy, ngắt quãng. Hơn nữa, đây là biểu hiện của, tức giận, sỉ nhục, bất đắc dĩ … những cảm xúc phức tạp trộn lẫn vào nhau.
"Còn nữa, cho đến hiện tại ba người chúng ta vẫn không điều tra ra nhân vật nấp sau màn bày ra âm mưu đáng sợ này."
Lúc này Đình trưởng lão mới bổ sung một câu.
"Trận phong ba này phát sinh cực kỳ chuẩn xác, người kia canh thời gian đúng lúc quân đoàn Thiên Ma Trùng bộc phát, chúng ta phải vùi đầu vào chiến tranh nên Thiên Hạ thành phòng thủ yếu kém nhất."
Đình trưởng lão nói một hơi rõ ràng sự thật, nhất thời cả đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Có thể làm cho Bất Hủ thành chấn động như thế đã là đại sự kinh thiên rồi, trùng hợp hơn nữa chính là Thiên Ma Trùng bắt đầu xâm lấn.
Cái người sắp đặt âm mưu thừa dịp Thiên Ma Trùng xâm lấn phát động bạo loạn, hành động này quả thật không thể nào dự đoán nổi. Tất cả mọi người lúc này đều bị bất ngờ, rơi vào tình trạng hoảng loạn.
Nhưng lúc này chiến tranh với Thiên Ma Trùng còn chưa kết thúc, Bất Hủ thành xảy ra bạo loạn chỉ là một phần của âm mưu to lớn. Cái người nghĩ ra và thi hành kế sách đúng là đáng sợ ngoài sức tưởng tượng.
Lấy chiến tranh, lấy bạo loạn tạo ra phong ba mang tính hủy diệt, đây là một tràng âm mưu liên tiếp khiến cho người người kinh hãi.
Tất cả Hồn Hoàng đều cảm giác được một trận khí lạnh chạy dọc sống lưng xông thẳng lên não mình.
Trước đó một ngày, Thiên Hạ thành sóng yên gió lặng, trong giây lát phong vân biến sắc, thiên địa xoay vần, tai nạn phủ xuống cực kỳ đột ngột.
Có lẽ đáng sợ nhất không phải là phong ba tới gần, mà điểm đáng sợ chính là không có người nào kịp thời phát hiện, cũng không có ai ngờ nổi chuyện này lại có thể xảy ra.
Tử thần lặng yên tiếp cận, bóp chặt cổ họng mọi người không một tiếng động, sau đó bỗng nhiên phát lực, khi mọi người mi ý thức được thì tử vong cũng đã ập xuống.
Kính Kiếm sơn.
Cuồng phong gió tàn sát bừa bãi trên bầu trời Vong Giới môn, hàn khí lạnh thấu xương làm cho không gian như trầm trọng thêm gấp mấy lần, khí lưu vẫn đục điên cuồng vần vũ khiến cho lòng người bất an.
Một đầu Chưởng Thự Cơ hội tụ lực lượng huyễn hóa thành bốn thanh Thái Dương kiếm chói mắt, trôi nổi trước mặt một lão giả tóc trắng xoá. Không khí nỏ bạt cung trường mang đến áp lực nặng nề, Kính Kiếm lão nhân không nhịn được đổ ra một thân mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo.
Từ xưa tới nay Kính Kiếm lão nhân vẫn luôn ẩn cư tại Thiên Hạ thành, lão đầu này là một ẩn sĩ đức cao vọng trọng chịu trách nhiệm quản lý Vong Giới môn. Coi như là bốn vị thủ tịch gặp mặt cũng phải kêu một tiếng lão tiên sinh.
Nhưng mà vị lão giả này lại bị bốn thanh Thái Dương kiếm hù dọa không dám nhúc nhích.
Bên cạnh lão theo thứ tự là hai con Hồn sủng cao đẳng cấ đế hoàng, chúng nó cũng không dám cử động một bước. Bởi vì chỉ cần chúng nó có hành động mờ ám, Chưởng Thự Cơ khống chế Thái Dương kiếm sẽ lập tức xuyên thấu thân thể lão giả không chút lưu tình.
"Ai cho phép ngươi phong bế Bất Hủ thành?"
Thanh âm nữ tử lạnh băng truyền đến, ngữ khí trong lúc vô hình phát ra khí thế uy nghiêm làm cho Kính Kiếm lão nhân hô hấp rất khó khăn.
"Nữ Tôn điện hạ, lão nô chỉ là thực hiện chức trách, nếu … nếu không đóng cửa, sợ rằng chỉ chốc lát nữa thôi, đại môn không thể nào đóng lại được."
Kính Kiếm lão nhân cung kính nói.
Nữ Tôn Băng Lam tức giận không nhẹ, bộ ngực phập phồng lên xuống cơ hồ khó thể ức chế. Toàn thân tản ra hàn khí biến thành lợi kiếm đâm thẳng vào thế giới tinh thần lão giả.
Băng Lam dĩ nhiên không có cách nào khống chế tâm tình của mình, bởi vì Sở Mộ là điều tra viên còn đang ở trong Bất Hủ thành.
"Mở cửa!"
Băng Lam cũng không thèm nhiều lời, trực tiếp mệnh lệnh cho Chưởng Thự Cơ đẩy mũi nhọn Thái Dương kiếm tới gần Kính Kiếm lão nhân.
Kính Kiếm lão nhân cảm giác được khí thế Nữ Tôn áp bách, nguy hiểm cận kề liền sợ hãi lui về sau mấy bước.
"Nữ Tôn điện hạ, đại môn quyết không thể mở ra. Chẳng lẽ ngươi không rõ ràng mở ra sẽ tạo thành hậu quả như thế nào? Tính mạng hàng triệu cư dân Thiên Hạ thành trong nằm trong tay điện hạ đó!"
"Ngài giữ chức vụ Tôn vị Hồn Điện gánh vác sứ mạng thủ hộ nhân loại, ngài không thể nào vì thân tình của mình mà vứt bỏ thiên hạ, không thèm chú ý. Đó là tính mạng hàng triệu con người, thậm chí hàng trăm triệu, hàng tỷ tính mạng Thiên Hạ Cảnh cũng liên quan đến trận tai nạn này."
Thanh âm Kính Kiếm lão nhân có vài phần run rẩy, nhưng lão dứt khoát dùng thân thể mình che chắn phía trước đại môn.
Kính Kiếm lão nhân nói lời này làm cho Băng Lam như bị sét đánh ngang tai, đứng yên bất động tại chỗ.
Băng Lam thuở nhỏ được Hồn Điện dạy bảo cẩn thận, nhiệm vụ của nàng chính là thủ hộ Hồn Điện, bảo vệ nhân loại văn minh và sinh tồn.
Nữ Tôn vốn không nên có tư tình, nhưng mà thần xui quỷ khiến nàng lại trở thành một vị mẫu thân.
Nàng đã từng thử quên mất thân phận mẫu thân, đối đãi nhi tử của mình lạnh nhạt tựa như không có tình cảm.
Chẳng qua là nàng dần dần phát hiện ẩn sâu trong nội tâm mình vẫn tồn tại tình cảm ruột thịt, nàng dùng lý trí không ngừng nhắc nhở mình, kiên quyết bỏ lơ, không hề ngó ngàng trong quãng thời gian rất dài. Nhưng mà, khi nàng biết được Sở Mộ mất tích, rất có thể đã tử vong, trái tim nàng như muốn vỡ nát, lúc đó nàng cũng ý thức đứa nhỏ kia trọng yếu cỡ nào đối với mình.
Băng Lam sẽ không biết để cho cảm giác thống khổ mất con phủ xuống lần nữa, nàng quả thật chịu không nổi.
Thế nhưng, đại môn vô hình kia lại đang đóng chặt, đồng thời nàng bắt buộc phải lựa chọn tính mạng hàng triệu con người với nhi tử của mình.
Lúc này Băng Lam nắm giữ lực lượng chí cao đột nhiên ý thức được đây là một lựa chọn cực kỳ tàn khốc. Cho dù là lựa chọn con đường nào, nàng cũng sẽ bị dằn vặt cả đời.
Khu vực ngoại ô Bất Hủ thành, nơi này không có xuất hiện tình trạng không gian chấn động, San tiểu thư chán nản ngồi bệt xuống đất, nàng đã sớm tuyệt vọng.
Có lẽ là San tiểu thư ở độ tuổi thanh xuân, trong lòng còn rất nhiều hoài bão chưa đạt được không thể nào nghĩ tới tử vong sẽ đến với mình nhanh như vậy.
"Có biện pháp nào khác mở cửa không?"
Sở Mộ đứng gần đó nghiêm túc hỏi.
Bất kể là sinh vật thủ giới hay là Hồn sủng bị phong ấn, chúng nó khẳng định sẽ chủ động công kích tất cả sinh vật từ bên ngoài đến. Lúc này Bất Hủ thành đã bạo loạn triệt để, cả đống Hồn Sủng cường đại không ngừng chạy qua chạy lại, thanh âm đánh nhau vang vọng chưa bao giờ dứt. Nếu còn lưu lại trong này ít lâu, bọn họ chỉ có một con đường chết.
"Kính Kiếm lão nhân đã tiến hành phong bế đại môn, không thể nào dùng lực lượng mở ra. Nếu như cưỡng bức phá cửa sẽ xuất hiện tình huống không gian rạn nứt, chuyện này đồng nghĩa với mở ra một con đường khác dẫn quái vật đi tới Thiên Hạ thành."
Giọng nói San tiểu thư cứng ngắc, tinh thần nàng rõ ràng là tuộc dốc không phanh.
"Cần phải có lực lượng mạnh cỡ nào mới có thể xé rách không gian?"
Sở Mộ tiếp tục hỏi.
"Vượt qua cấp đế hoàng!"
San tiểu thư mở miệng hồi đáp.
Tinh thần Sở Mộ cũng rơi xuống đáy cốc, vốn là hắn muốn thử Bán Ma hóa lấy lực lượng đế hoàng đỉnh phong cưỡng bức phá vỡ không gian đại môn. Nhưng không nghĩ tới Vong Giới môn phòng ngự vững chắc tới mức này, lực lượng vượt qua cấp đế hoàng là cái khái niệm gì chứ?
"Rống rống rống ~~~!"
"Ngao ngao ~!"
"Gào ~~~!"
Khí tức tử vong tràn ngập Bất Hủ thành, tiếng sói tru quỷ khóc không ngừng truyền tới, thanh âm tựa như một trận cuồng phong lạnh thấu xương tràn ra ngoài thành.
Cả tòa Bất Hủ thành đã biến thành địa ngục trần gian, coi như là Sở Mộ cũng cảm nhận được khí tràng áp bách đè nặng lồng ngực, trong lòng hắn sinh ra cảm giác bất an trước nay chưa từng có.
Sở Mộ có thể Bán Ma hóa nắm giữ lực lượng đế hoàng đỉnh phong.
Nhưng mà Bán Ma hóa cũng không thể bảo đảm chính mình có thể giết chết tất cả sinh vật ở trong thành.
Một khi Bán Ma hóa kết thúc, Sở Mộ tạo ra thù oán vô số ngược lại sẽ dẫn tới quần thú vây công.
"Chúng ta tự mình phong ấn được không? Sau đó chờ đợi đám sinh vật kia chém giết lẫn nhau chết sạch, chúng ta sẽ tránh thoát tai nạn, bình an thoát khốn?"
Sở Mộ lập tức nghĩ tới phương pháp sử dụng Huyết Thú tế đàn trước kia.
San tiểu thư lắc đầu nói:
"Trừ phi chúng ta bị phong ấn một năm trở lên, hấp thu quá nhiều hủ khí trong Bất Hủ thành, trên người mới có mùi vị giống với sinh vật bị phong ấn, chúng nó sẽ xem chúng ta như đồng loại. Nếu không, cho dù núp ở góc nào cũng bị lôi ra thô, lấy tốc độ phá hư thành thị ta nhìn thấy nãy giờ, chúng ta không thể nào tránh thoát một năm."
"Bất Hủ thành nhất định là có lối ra khác. Nếu không, đám người Hắc Đình làm sao chạy thoát? Vong Giới môn chắc chắn là không dùng được, hơn nữa lấy tốc độ của bọn họ chưa chắc rời khỏi Bất Hủ thành trước chúng ta."
Sở Mộ vội vàng hỏi tới.
"Trên người bọn họ có hủ khí, lúc nãy ta đã nhận ra được."
San tiểu thư lắc đầu nói.
Sở Mộ khẽ nhíu mày, nói như vậy đám người Hắc Đình đã sống trong Bất Hủ thành hơn một năm rồi. Không ngờ thiếu nữ phản bội sắp đặt kế hoạch chu toàn như thế.
"Ù ù ù ù ~!”
“Uỳnh uỳnh uỳnh ~~~!”
Hàng loạt tiếng nổ rung trời từ trong thành truyền ra.
Sở Mộ nhìn lướt qua khu vực Bất Hủ thành bỗng nhiên phát hiện có một trận bụi mù cuồn cuộn tràn về phía mình, đám mây mù mang theo khí thế mãnh liệt, đằng đằng sát khí như muốn thôn phệ hết thảy vật thể cản đường.
"Là... đó là sinh vật thủ giới bị ngươi đánh thức."
Sắc mặt San tiểu thư trắng bệch không còn chút máu.
Sinh vật thủ giới đông nghìn nghịt nhìn không thấy đâu là bờ bến, Sở Mộ giẫm đạp phong ấn đánh thức vô số sinh vật thủ giới, trong đó cũng có không ít sinh vật thực lực rất mạnh. Cho dù Sở Mộ gọi ra tất cả chủ sủng cũng không thể chống đỡ nổi, xem ra hắn chỉ có thể đánh một trận đến kiệt sức rồi chấp nhận tử vong buông xuống mà thôi.
Lúc này áp lực cực mạnh đánh tới khiến cho Sở Mộ trái tim bắt đầu gia tốc.
Trong dĩ vãng, Sở Mộ có thể giữ vững trấn định suy tư biện pháp, hi vọng tìm được đường ra trong tuyệt cảnh cầu sinh.
Nhưng mà lần này Sở Mộ có cảm giác lực bất tòng tâm, bởi vì chính hắn sắp sửa đối mặt địch nhân quá mức khổng lồ rồi.
"Ùng ùng ùng ~~~!”
Không gian sau lưng Sở Mộ bỗng nhiên phát sinh chấn động kỳ lạ, từng đợt tiếng vang như sấm lần lượt truyền vào tai hắn.
Không gian dao động vô cùng rõ ràng, thậm chí hắn dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng tia rạn nứt như ẩn như hiện chung quanh Vong Giới môn.
"Có người… có người muốn đánh vỡ phong ấn."
San tiểu thư kinh hãi nhìn tới khu vực đang chấn động, trong lòng vui mừng quá đỗi.
Ít nhất phải đạt tới trình độ cao đẳng đế hoàng mới có thể ảnh hưởng tới không gian nơi này, thực lực đế hoàng đỉnh phong mới miễn cưỡng tạo thành chấn động, còn muốn phá vỡ hoàn toàn phải khống chế lực lượng vượt qua đế hoàng.
Lúc này không gian không ngừng chấn động đại biểu cho đầu bên kia đang có Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong thi triển kỹ năng cường đại oanh kích Vong Giới môn.
San tiểu thư hoàn toàn ngây dại, trong lúc nhất thời nàng căn bản không nghĩ tới người nào ở Thiên Hạ thành có được Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
"Mộ nhi!"
Một tiếng kêu gọi nhu hòa từ trong không gian nứt vỡ truyền đến.
Sở Mộ ngẩn người một giây, hắn còn tưởng rằng tai mình nghe lầm, nhưng mà đợt không gian chấn động tiếp theo xuất hiện giúp cho hắn tỉnh táo lại. Đồng thời cũng hiểu được sự tình bắt đầu biến hóa, chưa chắc mình không có cơ hội sinh tồn.
"Thiếu chủ, thời điểm không gian chấn động có thể dùng hồn niệm truyền ra, mau mau trao đổi với Nữ Tôn điện hạ, nàng đang ở gần Vong Giới môn bên ngoài kia."
Ly lão nhi vội vàng nhắc nhở Sở Mộ.
"Mộ nhi, ngươi đang ở trong đó phải không? Mau trả lời mẫu thân!"
"Mẫu thân, ta ở đây!"
Sở Mộ lớn tiếng hồi đáp.
"Ơn trời, tốt quá rồi!"
Giọng nói Băng Lam run run, gần như là muốn khóc nức nở.
"Ta bị vây ở trong này rồi, làm thế nào mới có thể ra ngoài?"
Sở Mộ vội vàng hỏi.
"Ngươi lắng nghe, đừng hỏi nhiều!"
Băng Lam nói gấp.
"Vâng!"
Sở Mộ hít vào một hơi thật sâu, tập trung lắng nghe.
Lúc này là thời điểm sinh tử, trái tim Sở Mộ cũng muốn đập theo từng nhịp không gian chấn động ở bên kia, làm gì còn có tâm tư nhiều lời? Có thể chạy ra khỏi nơi này là may mắn lắm rồi.
"Vong Giới môn không thể nào mở ra, ngươi tìm một địa phương phong bế trong Bất Hủ thành, dùng hồn niệm của mình tự tử đi? Như vậy sinh vật thủ giới và Hồn sủng bị phong ấn sẽ không ngửi thấy mùi vị của ngươi, vì thế chúng nó sẽ không công kích."
“Tự tử?”
“Tử vong dĩ nhiên là không bị công kích, chẳng lẽ tự sát chính là biện pháp duy nhất? Chuyện này cũng quá điên rồ đi?”
"Ngươi yên tâm, mẫu thân sẽ không để ngươi chết đi. Dùng hồn niệm tự mình diệt vong thì thân thể, linh hồn sẽ được bảo tồn hoàn hảo, đồng thời trước đó tiến hành câu thông với đám Hồn sủng, báo cho chúng nó tiếp tục chờ đợi. Làm thế hồn ước sẽ không đứt gãy."
"Đợi trường phong ba này qua đi, mẫu thân sẽ vào Bất Hủ thành tìm ngươi, sau đó sử dụng bí thuật giúp ngươi sống lại, khi đó ngươi chính là ngươi, không có bất kỳ tổn thương nào."
"Ừ, nghe rồi!"
Sở Mộ hiển nhiên không hề nghi vấn lời nói của Băng Lam, chẳng qua là hồi đáp một câu.
Trên đỉnh Kính Kiếm sơn.
Kính Kiếm lão nhân nghe thấy Băng Lam trao đổi với Sở Mộ rõ ràng, nhưng sắc mặt của lão cực kỳ khó coi.
"Nữ Tôn điện hạ, không thể nào làm thế được, sử dụng hồn niệm tự mình diệt vong mặc dù chỉ là tiếp cận tử vong. Nhưng đó cũng là tử vong a...aa! Ngài muốn giúp hắn sống lại phải hy sinh một tính mạng có liên quan huyết thống trực hệ. Nếu tìm không được Sở Thiên Mang chẳng phải là ngài giao ra tính mạng để cứu hắn?"
Kính Kiếm lão nhân thật sự hoảng sợ, vội vàng nói gấp.
"Ta biết!"
Băng Lam chỉ đáp một câu nhàn nhạt.
Nói xong, Băng Lam kiên quyết xoay người bay về phía Thiên Hạ thành.
Gió lớn vẫn gào thét bên tai, thân ảnh Băng Lam vẫn cao ngạo như thường lặng lẽ biến mất vào trong tầng mây trắng xóa.