Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 753: Giải cứu con tin



Chỉ có điều Bạch Ma Quỷ đạt tới đế hoàng hiển nhiên là tốc độ cực nhanh, thân pháp phiêu du như quỷ mị, ngay cả hồn niệm cũng không thể khóa định. Mặc kệ Thanh Nam làm cách nào cũng không thể thoát khỏi nó truy tung.
Thân hình Bạch Ma Quỷ chợt lóe mấy lần đã xuất hiện ở vị trí đối diện Ốc Tích Băng Thú.
Đầu hung vật này có Băng thuộc tính khắc chế Bạch Yểm Ma, nhưng chiến lực chênh lệch quá xa, hoàn toàn không đủ tạo thành tác dụng đối với Bạch Ma Quỷ cấp đế hoàng.
Bạch Ma Quỷ vươn ma trảo ra, nó lựa chọn thi triển kỹ năng trước kia Sở Mộ từng sử dụng ở trạng thái Bán Ma - Tà Trảm.
Tà Trảm là kỹ năng Dị hệ, nó khả năng xuyên phá không gian.
Một đạo Tà Trảm lướt tới nhanh như chớp, không gian bị lực lượng cường đại chém rách tạo thành một đường thẳng xuyên qua thân thể Ốc Tích Băng Thú. Vẫn là một kích, đầu và thân đối phương lập tức chia lìa.
Ma diễm nhanh chóng xâm nhập vào thân thể Ốc Tích Băng Thú, thiêu đốt kịch liệt.
Bạch Ma Quỷ đánh ra một đạo Tà Trảm căn bản không thèm để ý Ốc Tích Băng Thú nữa, thân hình lướt qua lần nữa bay đến gần Thanh Nam. Khi nó tiếp cận Thanh Nam thì thân thể Ốc Tích Băng Thú cũng hóa thành tro bụi.
Thanh Nam chạy trốn rất nhanh, nhưng vẫn không đủ để thoát khỏi cái chết. Một giây sau, trên bầu trời sơn cốc bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thê thảm, ngay sau đó là một luồng ma diễm lạnh thấu xương càn quét bốn phương tám hướng, rừng cây, đá tảng, bãi cỏ trong phạm vi trăm thước lập tức hóa thành hư vô.
Thời gian tựa như ngừng lại trong mắt đám thành viên Sở gia, bọn họ không dám tin tưởng vào sự tình đang diễn ra trước mắt mình. Mấy đầu Hồn sủng cấp quân chủ không thể chiến thắng lại bị đốt thành tro tàn, yếu ớt tới mức không chịu nổi một kích.
Lực lượng quân chủ đỉnh phong đối với Hồn Sư như bọn họ là ước mơ cả đời cũng khó đạt tới. Từ nhỏ tới lớn, tất cả bọn họ chưa từng nghĩ tới ngay cả quân chủ đỉnh phong cũng bị miểu sát.
Thành viên Sở gia trợn mắt ngây người, bao gồm Sở Thiên Hằng cũng ngơ ngác đến xuất thần.
Đoạn thời gian trước, bọn họ đã được chứng kiến thực lực Bạch Yểm Ma vô địch quân chủ, thế mà chỉ ít phút sau đó lại xuất hiện một đầu Bạch Yểm Ma cấp đế hoàng. Đả kích liên tiếp ập tới làm cho tinh thần bọn họ chịu không nổi, không khí chung quanh theo đó cũng trầm mặc kỳ dị.
Thậm chí bọn họ có thể khẳng định khí thế con Bạch Yểm Ma này còn mạnh hơn đầu Viêm Quân Hồ tộc của Sở Mộ.
Dĩ nhiên, khí thế Mạc Tà yếu hơn là vì nó chỉ mới chín đoạn.
Nếu Sở Mộ chưa đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng, Mạc Tà không thể nào tăng trưởng tới mười đoạn, thực lực chỉ tương đương với Hồn sủng chuẩn quân chủ bình thường.
Còn thực lực Bạch Ma Quỷ cũng là chuẩn đế hoàng, nhưng nó đồng thời có Hỏa, Ám phó thuộc tính tăng phúc. Điều này giúp cho lực chiến đấu của Bạch Ma Quỷ sánh ngang hai đầu chuẩn đế hoàng.
"Sở Mộ, ngươi … Bạch Yểm Ma của ngươi?"
Sở Thiên Hằng ngốc trệ hồi lâu mới mở miệng hỏi được một câu.
"Ừ, cường hóa thành công, đã là đế hoàng."
Sở Mộ gật đầu xác nhận.
"Đế hoàng, lại là đế hoàng!"
Sở Thiên Hằng, Sở Thiên Tuyệt, Sở Thiên Tề lại càng kinh ngạc.
Kích thích, tin tức này quá mức kích thích lòng người rồi.
Sở Mộ đã có một con Thất Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân chuẩn đế hoàng, bây giờ lại có thêm Bạch Yểm Ma đế hoàng, thực lực hắn đã chính thức áp đảo giới chủ.
Phải biết rằng, giới chủ mang tai nạn đến cho Sở gia cũng chỉ có một đầu Hồn sủng chuẩn đế hoàng mà thôi.
"Đại bá, trước tiên không cần nói nhiều, ta sẽ đi giải cứu Sở Tiêm, Sở Hà. Các ngươi tạm thời chờ đợi trong cốc."
Sở Mộ nói.
Đám người Sở Tiêm, Sở Hà đã bị giới chủ La Hắc và Tôn Khải Minh dùng làm con tin uy hiếp, nếu Sở Mộ không xuất hiện kịp thời rất có thể sẽ bị giết chết.
"Bọn họ trú đóng đại binh ở lân cận Tây Vực thành, hiện đang quét dọn bộ lạc đầm lầy phía tây còn sót lại. Giới chủ La Hắc và Tôn Khải Minh hẳn là ở trong quân doanh."
Sở Thiên Hằng nói.
Lúc trước đám người Sở Thiên Hằng không có hi vọng vào việc giải cứu Sở Tiêm, Sở Hà. Dù sao thực lực hai người La Hắc và Tôn Khải Minh quá mạnh, có thể nói là đứng đầu cả địa giới. Cho dù Sở Mộ có được Hồn sủng đế hoàng cũng không phải là đối thủ của bọn họ, đi tới Tây Vực thành sẽ rơi vào cạm bẫy của đối phương. Đến khi đó, không những giải cứu không được con tin, mà còn đưa thân mình vào trong hiểm cảnh.
Bây giờ đám người Sở Thiên Hằng yên tâm lắm rồi, bởi vì Sở Mộ đã có thực lực vượt xa giới chủ, xem ra lần này Sở Tiêm, Sở Hà vẫn còn hi vọng được sống sót.
"Các ngươi đừng lo lắng, ta sẽ trở về nhanh thôi!"
Sở Mộ mỉm cười trấn an.
Sau khi nói xong, Sở Mộ chuyển hướng nói với Thiên Cầm:
"Làm phiền Thiên Cầm tiểu thư chiếu cố nơi này."
Thực lực Thiên Cầm rất mạnh, đã không hề thua kém nhóm thanh niên tối cường trong Thiên Hạ Quyết rồi. Chỉ cần không có cường giả Hồn Hoàng xuất hiện, nàng vẫn có thể thong dong ứng phó.
Thiên Cầm khẽ gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.
"Mạc Tà, Bạch Ma Quỷ, chúng ta đi!"
Sở Mộ nhảy lên trên lưng Mạc Tà, dẫn theo Bạch Ma Quỷ phóng tới Tây Vực thành.
Tây Vực thành lúc trước đã bị luân hãm, bộ lạc đầm lầy phía tây cắt ra một nhóm tộc quần cấp chín chiếm lĩnh nơi đó.
Mặc dù bây giờ chúng nó đã bị dọn dẹp phần lớn, nhưng cả tòa thành cũng bị phá hủy triệt để. Nếu muốn xây dựng lại cảnh tượng phồn thịnh như xưa, khẳng định phải hao phí rất nhiều thời gian và kim tiền.
Quân doanh Hồn sủng sư trấn thủ Tây giới đã chính thức nhập thành, hiện tại đã gần giữa đêm, quân lính tạm ngừng chiến đấu nghỉ ngơi hồi sức. Đợi đến bình minh sẽ tiếp tục tái chiến, bởi vì bộ lạc đầm lầy phía tây rất am hiểu dạ chiến (đánh ban đêm), mạo hiểm ra thành lúc này sẽ chịu thua thiệt không nhỏ.
Vào giữa đêm, trên tường thành vẫn bị chất dịch sềnh sệch của Tích tộc bám đầy, trong không khí thoang thoảng mùi vị cực kỳ khó chịu. Cứ cách 20 thước sẽ có một gã Hồn sủng sư canh giữ, mỗi người chỉ triệu hồi ra một con Nguyên Tố Hồn sủng đề phòng bất trắc.
Trên đường phố chính là quân đoàn Hồn sủng sư Tây giới, tổng cộng có tới 2 vạn người, thực lực chia đều là cấp chiến tướng.
Càng đến gần trung tâm quảng trường thì đẳng cấp chiến lực lại càng cao.
Chính giữa khu phố là đội ngũ Hồn Sư khoảng 2000 người, thực lực chia đều là cấp thống lĩnh.
Vị trí chính giữa tòa thành là một đám Hồn Chủ khoảng 100 người, thực lực chia đều là cấp quân chủ.
Thật ra lực lượng mỗi địa giới không có quân đoàn cường đại như vậy, hiện tại trong quân đoàn Tây giới đang có viện quân từ nơi khác chạy tới hỗ trợ. Nếu không, dựa vào lực lượng quân đoàn địa giới cấp một không thể nào đánh lại bộ lạc cấp ba.
Dĩ nhiên, tối trọng yếu là nhân loại xuất hiện một Hồn sủng sư cực mạnh, đã một người một ngựa tiến vào trong lãnh địa của bộ lạc đầm lầy phía tây chém giết cả một mảng lớn sinh vật trong đó. Có thể nói là một mình hắn tàn sát gần nửa bộ lạc cấp ba ở trong đầm lầy hung địa kia, nhờ đó mới đánh loạn thế trận giữa nhân loại và yêu thú hoang dã.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, bộ lạc đầm lầy phía tây bắt đầu rút lui, nếu không trận chiến giữa nhân loại và yêu thú không thể nào kết thúc nhanh như vậy.
Trung tâm quảng trường có một cái lều lớn màu vàng kim, chính là nơi giới chủ La Hắc nghỉ ngơi, chung quanh lều còn có 3 lều nhỏ hơn dành cho nhóm thủ hạ đắc lực của La Hắc, ví dụ như như Thanh Nam.
Trước đó Thanh Nam nhận nhiệm vụ canh giữ Man cốc, cho nên lều của hắn vốn trống không.
Thế nhưng, lúc này Tôn Khải Minh lại ở trong lều vải, dùng ánh mắt tức giận nhìn mấy thành viên Sở gia bị trói chặt nằm dưới đất.
"Đến bây giờ còn không chịu xuất hiện, nếu như các ngươi dám gạt ta, ta sẽ giết từng người trong đám các ngươi."
Tôn Khải Minh gằn giọng nói.
Tôn Khải Minh từ miệng thành viên Sở gia đã biết được Sở Mộ ra ngoài tìm linh dược hóa giải ôn dịch. Sở Mộ là người của Sở gia, vì thế hắn không thể nào vứt bỏ Sở gia một mình chạy trốn, không sớm thì muộn cũng sẽ trở về.
La Hắc và Tôn Khải Minh bắt giữ mấy người này chính là muốn chờ Sở Mộ trở lại. Sau đó để cho Sở Mộ dùng linh đổi lấy những người này.
Sở Tiêm, Sở Hà, Sở Lãng để mặc cho Tôn Khải Minh tùy ý mắng chửi, im lặng không nói một câu.
Tôn Khải Minh thấy thế càng thêm tức giận, khóe miệng khẽ co giật mấy cái, thoáng cái đã ngưng tụ hồn niệm thành một cỗ tinh thần xung kích đánh vào linh hồn ba người.
Ba người đã bị phong bế hồn niệm, hơn nữa cảnh giới thua kém Hồn Hoàng quá xa. Vì thế năng lực chống cự tinh thần công phá rất yếu, chỉ một đợt công kích đè xuống đã khiến cho sắc mặt ba người trắng bệch, linh hồn run rẩy như lá khô giữa dòng nước, bắt đầu có dấu hiệu tan rã.
"Hừ, đúng là cái đồ không biết sống chết, ta cho các ngươi sống thêm mấy ngày. Nếu hắn còn không xuất hiện, các ngươi đợi chết đi!"
Tôn Khải Minh lạnh lùng nói.
Nói xong câu đó, Tôn Khải Minh xoay người đi ra khỏi lều, để cho thân tín gác bên ngoài, kiên quyết không cho phép bất luận kẻ nào ra vào.
"Ồ, kia là cái gì?"
"Hồn sủng của ai vậy? Khoa trương dữ nha!"
Vào lúc này, bên trong quân doanh bỗng nhiên vang lên thanh âm huyên náo.
Theo một thân ảnh màu ám đỏ mỹ lệ dần dần đến gần, càng lúc càng có nhiều tiếng kinh hô truyền ra.
Tôn Khải Minh nhíu chặt hai hàng chân mày, âm thầm mắng chửi quân đoàn Tây giới không được rèn luyện nghiêm túc. Hiện tại không lo nghỉ ngơi, làm việc, đứng đó hô to gọi nhỏ làm cái gì?
Tôn Khải Minh quay đầu lại, ánh mắt phóng ra xa đột nhiên phát hiện một đầu Hồ Quân tôn quý đang chạy tới, tốc độ nhanh đến mức kinh người. Hơn nữa, xung quanh nó thả ra vô số ấn ký đỏ rực vô cùng bắt mắt, khí phách nghiêm nghị và bá đạo đã được thể hiện rõ ràng.
"Đây là..."
Tôn Khải Minh ngạc nhiên sững sờ trong chốc lát, chỉ riêng khí tức đầu Hồn sủng này phát ra hẳn là tương đương cấp quân chủ. Nhưng mà chẳng biết tại sao lại làm cho người ta có cảm giác áp bách khó tả, thậm chí còn mạnh hơn Hồn sủng cấp đế hoàng mấy phần.
Mặc dù Tây giới có không ít Hồn Hoàng, nhưng mà phần lớn bọn họ đều có địa bàn riêng của mình, không thể nào tùy tiện xuất hiện ở địa phương khác. Tôn Khải Minh nhìn thấy trên lưng Hồ Quân có một gã nam tử mặc y phục màu đen, lập tức phỏng đoán người này đến tột cùng là cường giả phương nào.
Tốc độ Hồ Quân di chuyển nhanh như điện chớp, chỉ lát sau đã đến gần trung tâm quảng trường.
Hồ Quân tiến vào trong quân doanh Hồn Chủ liền bị ngăn trở, chẳng qua là Hồn sủng cấp quân chủ không có cách nào ngăn cản được nó. Thoáng cái Hồ Quân đã xông tới trước lều của La Hắc.
"Người tới phương nào?"
Trong lều lớn lập tức truyền ra thanh âm giới chủ La Hắc.
"Sở gia, Sở Mộ." Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sở Mộ ngồi trên người Mạc Tà, chung quanh đã có đông đảo Hồn Chủ xông tới, thế nhưng hắn trực tiếp không nhìn.
"Ha ha ha, ngươi quả nhiên xuất hiện."
Giới chủ La Hắc cười phá lên.
Chốc lát sau, La Hắc bước ra khỏi lều, cặp mắt sắc bén lần lượt quan sát Sở Mộ và Mạc Tà rất cẩn thận.
"Đây là..."
La Hắc kinh ngạc khi thấy đầu Hồn sủng Hồ tộc này, rõ ràng là từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy qua Thất Tội Hồ.
La Hắc chỉ biết đại khái chỉ từ miệng một số thành viên Sở gia nhát gan là Sở Mộ có một đầu Hồn sủng đế hoàng chín đuôi, về phần thuộc chủng tộc Hồn sủng nào, năng lực ra sao lại hoàn toàn mù tịt.
"Ta đã đến, mau giao người ra đây."
Sở Mộ từ Mạc Tà trên người mắt nhìn xuống giới chủ La Hắc, lãnh đạm dò hỏi.
"Bọn họ đều ở trong tay ta, ta chỉ cần động ngón tay là bọn họ chết hết. Cho nên, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút."
Giới chủ La Hắc dùng hồn niệm nói với Sở Mộ.
Nơi này là quân doanh liên minh Tây giới và các địa giới khác, La Hắc không muốn sự tình bắt con tin bị bại lộ.
Sở Mộ hiển nhiên lấy tính mạng ba người Sở Tiêm làm trọng, trực tiếp nhảy khỏi lưng Hồn sủng, chậm rãi tiến đến gần La Hắc.
"Sở Mộ, ngươi rất to gan, dám trộm Linh nguyên trong lãnh địa của ta. Tuổi còn trẻ đã có Hồn sủng cấp đế hoàng đúng là tiềm lực kinh người, chỉ tiếc tiểu tử ngươi không hiểu được thể chế Hồn Hoàng, có nhiều thứ không thể tranh đoạt, không thể chiếm cứ, không nên động vào. Bằng không sẽ mang tới họa sát thân."
Giọng nói La Hắc ra vẻ giáo huấn, dùng hồn niệm nói với Sở Mộ.
La Hắc cũng không e ngại Hồn sủng của Sở Mộ, phải biết rằng ở chung quanh hắn còn có 100 Hồn Chủ. Chỉ sợ La Hắc không tự mình xuất thủ, 100 gã cao thủ cấp quân chủ này cũng có thể mạt sát Sở Mộ rồi.
"Trên tay của ta có 1 vạn linh, trước tiên cho ta nhìn thấy bọn họ. Nếu không, ngươi đừng hòng chạm vào một linh."
Sở Mộ vừa nói dứt lời liền lấy ra một cái không gian giới chỉ.
Cái không gian giới chỉ này đang cất giữ 1 vạn linh còn dư lại. Đối với La Hắc và Tôn Khải Minh, 1 vạn linh đã là sổ ngạch khổng lồ rồi, bởi vì bản thân bọn họ chỉ có một con Hồn sủng chuẩn đế hoàng bình thường, thông thường ngay cả ngàn linh cũng thu thập rất khó khăn.
La Hắc buông thả hồn niệm thăm dò vào không gian giới chỉ trong tay Sở Mộ, quả nhiên bên trong chiếc nhẫn tỏa ra linh khí nồng nặc, đánh giá sơ qua liền biết khẳng định không dưới 1 vạn linh.
La Hắc đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thấy qua 1 vạn linh chân chính, Hồn sủng chuẩn đế hoàng của hắn dựa vào thiên phú tương đối cao, thông qua linh vật mười phần trăm cường hóa thành công, từ đó mới nhảy qua Long môn trở thành cường giả oai chấn một phương.
"Đây là... đây là tất cả linh có trong mỏ Linh nguyên kia?"
Hai tròng mắt La Hắc phát ra tia sáng tham lam, gấp gáp hỏi.
Lúc trước hai người La Hắc và Tôn Khải Minh đều cho rằng mỏ Linh nguyên có mấy ngàn linh đã kinh khủng lắm rồi, số lượng này đã vượt qua gấp mấy lần ngưỡng thu hoạch tài nguyên hàng năm đối với địa giới cấp một. Dù sao sản lượng mỗi tháng cả Tây giới hợp lại chỉ khoảng 100 linh mà thôi, phải tích góp từng tí một suốt 10 năm mới có được 1000 linh.
Nhưng mà La Hắc và Tôn Khải Minh ngàn vạn lần không thể nào ngờ được chính là mỏ Linh nguyên trong sơn mạch Báo tộc lại có 1 vạn linh. Hơn nữa, hàng năm còn cho ra trên dưới 1000 linh, tương đương với sản lượng mười năm của Tây giới. Cho dù là đào tạo Hồn sủng thành đế hoàng, hay đổi lấy linh vật cần thiết đều vô cùng hữu dụng.
Nhìn thấy La Hắc lộ ra bản tính dễ dàng như thế, Sở Mộ âm thầm cười lạnh trong lòng. Nếu như La Hắc biết có hơn 3 vạn linh, sợ rằng cả Tây giới bị luân hãm triệt để, toàn bộ dân chúng bỏ mạng, hắn cũng tuyệt đối không nháy mắt một cái.
Một vạn linh đủ để luyện ra một con Hồn sủng chuẩn đế hoàng, có được khoản tài nguyên khổng lồ này, La Hắc đã có tư cách tấn thăng thành giới chủ cấp hai rồi. La Hắc hít vào một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, vội vàng dùng hồn niệm nói với Tôn Khải Minh cách đó không xa:
"Áp giải đám người Sở gia tới đây."
Tôn Khải Minh nãy giờ đứng ở bên cạnh, hắn cũng cảm thấy số lượng quá nhiều rồi, ngay cả nước miếng cũng không kiềm chế được, chảy ra ướt cả vạt áo, chợt nghe thấy La Hắc liền vội vội vàng vàng xoay người chạy vào trong lều.
Chốc lát sau, Tôn Khải Minh bỗng nhiên xé rách cái lều vải giam giữ đám người Sở Tiêm, Sở Hà, giận dữ hét lớn:
"Bọn họ... bọn họ mất tiêu rồi."
"Cái gì mất?"
La Hắc mờ mịt hỏi ngược lại một câu.
"Sở gia… ba người đó!"
Tôn Khải Minh tức giận hét lên lần nữa.
Trong lúc hai người La Hắc, Tôn Khải Minh kinh hãi ngơ ngác, Sở Mộ lại nở nụ cười vui vẻ.
Hiển nhiên là ba người Sở Tiêm đã được Ly lão nhi cứu thoát rồi, như vậy thời điểm tử vong của La Hắc và Tôn Khải Minh cũng đến.
"Đừng quản bọn chúng làm khỉ gió gì, trước tiên bắt giữ cái tên Sở Mộ rồi lại nói tiếp!"
Giới chủ La Hắc lạnh lùng nói.
Hai người La Hắc bắt giữ ba người Sở gia làm con tin chính là vì muốn dẫn dụ Sở Mộ tới đây, bây giờ mục đích đã đạt được thì những người đó cũng không còn tác dụng. Nhiều nhất có thể sẽ tiết lộ chuyện tình Man cốc ra ngoài thôi, nhưng Sở gia chỉ là một tiểu gia tộc, hắn là giới chủ chỉ cần tùy tiện phái ra vài người là có thể phủi sạch quan hệ. Hơn nữa, hắn sẽ khiến cho những người khác tin rằng đó chỉ là lời đồn đãi giả dối, hiển nhiên sẽ không có bao nhiêu người tin tưởng Sở gia.
Tôn Khải Minh gật đầu, miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ, hiển nhiên là muốn triệu hoán chủ sủng cấp đế hoàng rồi.
Đồ án huyễn lệ lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, Bạo Huyết Uyên Thú đế hoàng từ đó bước ra, khí tức Thú hệ cường đại nhanh chóng bao trùm quảng trường.
Trên người Bạo Huyết Uyên Thú lộ rõ cơ bắp tràn đầy tính bạo tạc, làn da bóng loáng, phản xạ ánh sáng như đá hoa cương. Cánh tay, eo ếch, giáp vai, cẳng chân cùng với đỉnh đầu đều có xương cốt nhọn hoắc trồi lên cực kỳ dữ tợn, hình thể khoa trương tột đỉnh. Toàn thân nó đều là vũ khí công kích, nếu như ném vào trong tộc quần Hồn sủng quả thực là hung khí tàn sát.
"Rống rống rống rống!"
Hai mắt Bạo Huyết Uyên Thú đỏ bừng nổi đầy gân máu, trong lúc gầm thét thả ra Huyết vụ (sương máu) cuồn cuộn tràn ngập cả khu vực quảng trường.
Tiếng gầm của Hồn sủng đế hoàng có lực chấn nhiếp kinh người, đám Hồn Chủ ở chung quanh liền bị hù dọa mặt mày xanh mét, cả người run rẩy, ánh mắt tất cả nhìn tới Bạo Huyết Uyên Thú hung bạo lộ vẻ sợ hãi nồng đậm.
"Đây là Uyên Thú đế hoàng của Tôn đại nhân phải không?"
"Khí thế quá mức bá đạo, phải có bao nhiêu Hồn sủng cấp quân chủ mới địch nổi nó chứ?"
"Là ai gan lớn như vậy, lại dám chọc giận Tôn đại nhân, quả thực là tự tìm đường chết mà."
Ngay cả Bạo Huyết Uyên Thú mạnh nhất Tây giới cũng đã xuất hiện, khẳng định sẽ dẫn tới oanh động không nhỏ. Đám Hồn Chủ trú đóng ở phụ cận không dám mạo muội tiến lên, dù sao đó cũng là Hồn Sủng đế hoàng, chỉ cần bọn họ sai lầm một chút rất dễ bị chết oan.
Hơn nữa, ở trong mắt tất cả mọi người, ở đây đã có giới chủ La Hắc và Tôn đại nhân trấn thủ không thể nào xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Cho dù xuất hiện biến hóa đột ngột, nhưng lấy thực lực hai người bọn họ chẳng lẽ không giải quyết nổi?
"Giẫm nát con hồ ly kia cho ta."
Tôn Khải Minh biết Hồ Quân của Sở Mộ cũng là Hồn sủng đế hoàng, cho nên hắn không dám khinh thường chút nào, lập tức ra lệnh cho Uyên Thú của mình phát động công kích.
Uyên Thú đế hoàng thả ra Huyết vụ càng lúc càng dày đặc, lúc này đã có một phần ba quảng trường chìm trong sương máu, hơn nữa vẫn tiếp tục lan tràn ra khắp tòa thành.
Sở Mộ ngửi thấy mùi máu tanh ẩn hiện làn gió lập tức ra lệnh cho Mạc Tà chuẩn bị tinh thần đề phòng.
"Ầm!"
Một trận rung động bỗng nhiên truyền đến, trên mặt đất xuất hiện hàng loạt dấu chân khổng lồ, vô số vết nứt nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía khiến cho nhà cửa, kiến trúc gần đó đổ sụp trong nháy mắt. Đây chính là lực lượng khi Bạo Huyết Uyên Thú di chuyển, mỗi một bước chân đều ẩn chứa sức mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Bạo Huyết Uyên Thú và Báo Hoàng đồng dạng cũng là Thú hệ. Nhưng mà trên phương diện lực lượng, Uyên Thú đế hoàng nhất định mạnh hơn Báo Hoàng, còn tốc độ khẳng định thua kém Báo Hoàng vài phần.
Sở Mộ thấy Uyên Thú lao tới cũng không có ý định đối kháng chính diện, chỉ huy Mạc Tà chạy sang một phương hướng khác kéo giãn khoảng cách với đối phương.
Tốc độ Mạc Tà cực nhanh, liên tục chạm đất mấy lần, sau khi lưu lại trên quảng trường mấy dấu chân hỏa diễm đã xuất hiện trên một đống phế tích tan nát.
Bạo Huyết Uyên Thú phản ứng rất nhanh, thấy Mạc Tà lựa chọn chạy trốn, nó lập tức ngừng lại, hai cánh tay to lớn hung hăng nện xuống đất.
Nhất thời một luồng năng lượng đỏ như máu phá khai đại địa đánh tới Mạc Tà.
Luồng năng lượng đỏ máu này mang theo sức mạnh cường đại không gì cản nổi, một đường phóng tới trực tiếp san bằng hết thảy mọi thứ ngăn trở phía trước.
Mạc Tà thấy kình khí hung mãnh đuổi theo sát nút liền vội vàng biến chuyển vị trí, thân thể phóng đi cực nhanh ẩn núp sau một khối kiến trúc. Ngay lúc này, luồng năng lượng xung kích cũng đúng lúc ập tới.
Cả bãi kiến trúc cao hơn ba mươi thước bị trúng một kích sụp đổ ầm ầm, luồng năng lượng kia vẫn kéo dài qua mấy con phố và hàng chục nhà cửa mới ngừng lại. Đoạn đường nó đi qua tạo thành một cái khe rãnh thật sâu nhìn thấy mà kinh tâm động phách.
"Lực lượng cỡ này... cũng quá kinh khủng rồi."
"Suốt ba con đường, gần chục khu phố... bị hủy diệt đơn giản như vậy?"
Đội ngũ Hồn Chủ cách chiến trường không xa thấy vậy trợn mắt há mồm kinh hãi, nói thật, bọn họ cũng rất ít khi được thấy Hồn sủng đế hoàng bày ra lực lượng chân chính.
Lúc này bọn họ thấy chỉ một kỹ năng đã tạo ra lực phá hoại kinh khủng như thế, cả đám người lập tức xác nhận rõ ràng một chuyện. Đó là chênh lệch giữa đế hoàng và quân chủ cách biệt quá xa, cho dù số lượng đông đảo cũng không thể bù đắp nổi.
"Tôn Khải Minh, đừng cho hắn chạy thoát."
La Hắc quát lớn một tiếng, trợn mắt nhìn lướt qua hai người ở phía sau, mở miệng nói:
"Ngươi đi theo Tôn Khải Minh, còn ngươi đi tập hợp đội ngũ Hồn Chủ lại, để cho bọn họ phong kín hướng đông, kiên quyết không thể cho tặc nhân chạy trốn."
Giới chủ La Hắc phát ra một loạt hiệu lệnh điều động nhân lực.
Đội ngũ Hồn Chủ có gần trăm người, hơn nữa mỗi người đều có thể triệu hồi ra 4 đầu Hồn sủng, tập hợp toàn bộ lại cũng là một cỗ chiến lực khổng lồ.
"Vâng!"
Hai gã thủ hạ lập tức hành lễ, tên Hồn Chủ mặc y phục vàng sẫm khống chế Ảnh Điêu đuổi theo phương hướng Sở Mộ, một tên thủ hạ khác nhanh chóng tiến tới trận doanh Hồn Chủ, bắt đầu tập trung binh lực tiến hành bao vây.
Còn bản thân giới chủ La Hắc thì niệm chú ngữ triệu hoán.
Đối thủ là cường giả có Hồn sủng chuẩn đế hoàng, chỉ dựa vào một mình Tôn Khải Minh không thể nào bắt giữ nổi. Nhất là đầu Hồ Quân kia rõ ràng là có Yêu Linh thuộc tính, nếu hắn quyết định chạy trốn thì Tôn Khải Minh và Bạo Huyết Uyên Thú không có cách nào lưu lại.
La Hắc hoàn thành chú ngữ rất nhanh, Hồn sủng được hắn triệu hoán chính là Hủy Phong Tinh Linh cấp đế hoàng.
Tốc độ Phong hệ Hồn sủng vô cùng nổi danh, La Hắc tạm thời không có triệu hoán những Hồn sủng khác, trực tiếp khống chế Hủy Phong Tinh Linh tăng tốc truy đuổi Sở Mộ.
Gió lớn cuồn cuộn nhấc lên từng đợt bụi mù, La Hắc được Hủy Phong Tinh Linh đế hoàng phụ trợ bay thẳng lên bầu trời, khí thế cường hãn kinh người.
"Có Tinh Linh đế hoàng của ta ở nơi này, nhà ngươi đừng hòng chạy thoát."
Trên bầu trời, La Hắc dõi mắt nhìn tới liền phát hiện một thân ảnh màu bạc đang nhanh chóng xuyên qua đường phố.
"Áp chế tốc độ của nó!"
La Hắc chỉ về phía Sở Mộ và Mạc Tà, phát ra mệnh lệnh đối với Hủy Phong Tinh Linh đế hoàng.
Tinh Linh đế hoàng lập tức niệm chú ngữ, kỹ năng chỉ mới ở hình thức ban đầu đã che kín bầu trời, nhất thời phong vân biến sắc, màn trời áp xuống dần dần mang theo lực lượng uy áp đáng sợ.
"Vù vù vù vù vù!"
Cuồng phong thành hình trong nháy mắt, cả khu vực nội thành đều bị cuốn vào trong vòi rồng màu đen khổng lồ, vô số khối kiến trúc, tường vỡ, phòng ốc không ngừng xoay quanh. Bất kỳ sinh vật nào bị cuốn vào trong đó khẳng định là chết chắc.
Khí lưu cường đại ép xuống tạo thành uy áp khiến cho tất cả mọi người hô hấp cực kỳ khó khăn. Đột nhiên xuất hiện một tia chớp phá vỡ bầu trời đêm, nổ tung tại vị trí nội thành làm cho cảnh tượng càng thêm kinh tâm động phách, trái tim người nào người nấy khẽ co rút lại, hơi thở dần dần nặng nề hơn.
"Ngao ô ô!"
Thân thể Mạc Tà bị chèn ép cực kỳ trầm trọng, tốc độ chạy trốn rõ ràng đã chậm xuống vài phần.
"Dừng lại!"
Sở Mộ nhìn lướt qua vòi rồng đen nhánh trong khu vực nội thành, không cho Mạc Tà tiếp tục chạy trốn nữa.
Mục đích Sở Mộ chạy tới nơi này hiển nhiên là muốn lấy mạng chó hai gã Hồn Hoàng, hắn như thế nào lại lựa chọn chạy trốn đây? Dẫn bọn họ tới vị trí này là vì không muốn quân đoàn Hồn sủng sư bị liên lụy trong trận chiến giữa những cường giả Hồn Hoàng.
"Ha ha ha, xem ngươi chạy đi đâu, có chịu giao linh ra chưa? Nói không chừng chúng ta có thể lưu lại cho ngươi một con đường sống."
Tiếng cười của Tôn Khải Minh từ một con đường khác truyền đến.
"Ầm!"
Một loạt cửa hàng chỉnh tề bị cánh tay ẩn chứa năng lượng đỏ máu quét ngã, Bạo Huyết Uyên Thú hung tàn từ đằng sau chậm rãi bước tới.
Tôn Khải Minh đi ngay bên cạnh Bạo Huyết Uyên Thú, hắn đang cưỡi một con Băng Chuẩn phi hành trên không trung.
Trên bầu trời mấy chục thước là giới chủ La Hắc, nhìn thấy Tôn Khải Minh dẫn Bạo Huyết Uyên Thú đã đuổi kịp liền nở nụ cười đắc ý.
Giải quyết xong Sở Mộ và đầu Hồ Quân đế hoàng kia, 1 vạn linh xem như là vật trong túi hắn.
Ánh mắt La Hắc nhìn chằm chằm phía dưới, vì không muốn để cho Sở Mộ chạy trốn, hắn đã ra lệnh cho Tinh Linh đế hoàng bố trí Phong Tường che chắn bốn phương tám hướng. Diện tích kỹ năng bao phủ rất rộng, coi như là Hồn sủng cấp đế hoàng tiến vào cũng sẽ bị suy giảm tốc độ nghiêm trọng.
Sau khi La Hắc bố trí xong đạo Phong Tường cuối cùng, hắn đột nhiên phát hiện một Ma ảnh màu trắng quỷ mị xuất hiện ở vị trí cách Bạo Huyết Uyên Thú chừng 50 thước.
"Kia là thứ gì?"
La Hắc nghi hoặc tự hỏi, cũng không có lập tức nhận ra lai lịch đầu Hồn sủng thần bí kia.
Một lát sau, La Hắc tập trung hồn niệm của mình nhìn xuống nhất thời sợ hãi ngây người.
"Bạch Yểm Ma, Bạch Yểm Ma cấp đế hoàng?"
La Hắc là giới chủ, dĩ nhiên rõ ràng Bạch Yểm Ma đạt tới cấp đế hoàng dư sức lấy một địch hai, trong hàng ngũ chuẩn đế hoàng hầu như không có đối thủ.
Để cho La Hắc vạn phần kinh ngạc chính là tại sao nơi này bỗng nhiên xuất hiện Bạch Yểm Ma cấp đế hoàng. Sự tình quỷ dị làm cho hắn lúng túng không kịp cho ra phản ứng.
"Ầm!"
Một đóa sen lửa nổ tung ngay dưới chân Uyên Thú đế hoàng. Về phần Uyên Thú đế hoàng hình thể khổng lồ, đứng yên tại chỗ vững vàng như núi, sức bật cũng mạnh mẽ kinh người. Thế nhưng, thời điểm lực lượng hỏa diễm bộc phát thì Bạo Huyết Uyên Thú bị đánh bay ra ngoài như tên rời khỏi dây cung, làn da trên người bắt đầu thối rữa.
Trên mặt đất, Tôn Khải Minh trơ mắt nhìn Bạo Huyết Uyên Thú đế hoàng của mình bị trúng một kích bay ra ngoài xa, trái tim hắn thoáng cái ngừng đập.
"Làm sao thế được?"
Hồi lâu sau, Tôn Khải Minh lắp bắp nói ra một câu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...