Sủng Mị
Chương 690: Vén màn bí mật
Dãy núi Hắc Vân chính là địa phương nằm trong khu vực Cổ bảo, trước kia Sở Mộ từng nhìn thấy từ vị trí ngoại thành Bất Hủ thành.
Diện tích dãy núi Hắc Vân bao trùm rộng lớn ngoài sức tưởng tượng, chỉ tính riêng chiều dài đã có trên ngàn dặm.
Phía trên sườn núi có rất nhiều tấm bia đá khổng lồ dựng đứng y như bia mộ cổ xưa, mỗi tấm bia đá là một đạo phong ấn. Nếu muốn tiến vào Cổ bảo nhất định quét dọn tất cả sinh vật thủ giới ở bên ngoài.
Trên đỉnh núi Hắc Vân, một nữ tử mặc váy dài màu tím đen đứng yên nơi đó, gió lớn thổi tung mái tóc dài đen nhánh càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng.
Nàng khẽ xoay đầu nhìn về phía Cổ bảo, cả người lạnh lẽo nhìn qua giống như một bức tượng điêu khắc bằng băng.
"Chủ thượng, Bất Hủ tuyền thủy tới tay."
Lúc này một gã nam tử nửa quỳ ở trước mặt của nàng, lên tiếng bẩm báo.
Nam tử này chính là Tô Sa thần bí trong hàng ngũ bậc thang thứ nhất, hắn là người hiệu trung với con rối của thiếu nữ phản bội sớm nhất. Đồng thời cũng là đả thủ mạnh nhất trong tay thiếu nữ phản bội khi tham gia Thiên Hạ Quyết.
Lúc trước Tô Sa một đường quá quan trảm tướng tạo ra danh khí tương đối cao, quá trình đột phá cảnh vô cùng thuận lợi. Nhưng mà không ai biết hắn hiệu trung thật sự là một nữ tử rất ít xuất hiện trên Thiên Hạ bảng. Hiện tại Tô Sa nửa quỳ trước mặt nữ tử, ánh mắt không dám bất kính chút nào, chỉ có thể nhìn xuống góc váy dưới chân nữ chủ thượng.
Nữ chủ thượng trong lòng Tô Sa, chính là nữ nhân hoàn mỹ nhất. Ngoại trừ thái độ lạnh nhạt kỳ lạ, những phương diện khác hoàn hảo đến mức không có cách nào dùng ngôn từ để ca ngợi. Càng làm việc lâu dài, hắn lại càng mê muội và kính sợ, lòng trung thành đã tăng lên đến mức độ cuồng nhiệt.
"Sáu năm trước vật này vốn đã tới tay, nếu không phải cái tên kia cản trở làm sao lại trì hoãn cho đến bây giờ."
Nữ chủ thượng hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói.
Nữ chủ thượng hiểu rõ Bất Hủ thành như lòng bàn tay, thời điểm bình thường Bất Hủ thành luôn luôn đóng cửa giới nghiêm. Hơn nữa còn có hàng loạt cấm chế phong kín nơi này, chỉ cần có một chút động tĩnh sẽ bị đám cao tầng ở Thiên Hạ thành phát hiện. Vì thế nàng mới đợi đến lúc Thiên Hạ Quyết bắt đầu thi đấu, Bất Hủ thành sẽ hoàn toàn mở cửa tại cảnh thứ chín và cảnh thứ mười, trình độ giới nghiêm cũng giảm xuống đến mức thấp nhất.
Nàng có thể nhân cơ hội này quang minh chính đại cướp đoạt Bất Hủ tuyền thủy.
Sáu năm trước, nữ chủ thượng đã sắp đặt kế hoạch cướp đoạt Bất Hủ tuyền thủy, nhưng bởi vì một người người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện quấy nhiễu. Vì không muốn "đả thảo kinh xà", nàng bắt buộc phải tìm lánh đi và mất luôn cơ hội đoạt lấy bảo vật. Cuối cùng đành phải ẩn núp, chờ đợi đến kỳ Thiên Hạ Quyết tiếp theo.
Nếu đã tìm thấy một lần, vậy thì đánh cắp lần thứ hai lại càng thuận lợi. Có thể nói nàng chỉ thiếu hụt một cơ hội quang minh chính đại tiến vào Bất Hủ thành, một khi lọt vào trong thành thì Bất Hủ tuyền thủy khẳng định tới tay.
"Cách đây không lâu, một đạo phong ấn lớn đã bị phá vỡ, đứng đầu Tứ Tịch - Thiên Thính đã xuất hiện ngăn cản sinh vật đột phá phong ấn."
Tô Sa nhỏ giọng bẩm báo.
"Đó là Huyết Thú Hoàng, phong ấn kia vốn không vững chắc, trước kia đám cao tầng Thiên Hạ thành không tìm được cơ hội thích hợp tu sửa nó. Bây giờ phong ấn bị phá, Thiên Thính mệt mỏi ứng phó đúng giảm bớt không ít phiền toái cho chúng ta."
Nữ chủ thượng nói.
"Cách đây ít lâu Thiên Thính đã bị thương, hiện tại rất khó đối kháng chính diện với Huyết Thú Hoàng. Rất có thể chủ sủng của hắn sẽ gia tăng thương thế, hoặc là không tránh khỏi thứ sủng tử vong."
Tô Sa nói.
Nữ chủ thượng không thèm để ý Thiên Thính, cái tên này đầu óc chậm lụt lại tự cao tự đại. Hắn làm chó săn của Hồn Minh tại Thiên Hạ Cảnh đã nhiền năm nhưng không nhận ra ý đồ của nàng. Vì thế tính cả hai phương diện thực lực và trí tuệ, một mình Thiên Thính không thể nào tạo ra bao nhiêu sóng gió.
Tô Sa thấy nữ chủ thượng không có hứng thú đối với Thiên Thính liền thấp giọng hỏi:
"Bây giờ chúng ta…"
"Ngươi ở đây chờ Hạ Nghiễm Hàn giao nộp Cẩn Nhu công chúa."
Nữ chủ thượng nói.
Sau khi nói xong, nữ chủ thượng chậm rãi sải bước đi tới Cổ bảo.
Tô Sa lại hành lễ một lần nữa, ánh mắt nhìn vào bóng lưng mỹ lệ tràn ngập kính ý. Nữ chủ thượng đi xuyên qua dãy núi Hắc Vân có đông đảo phong ấn tồn tại, nhưng không hề làm kinh động bất kỳ phong ấn nào. Dãy núi Hắc Vân, khu vực tai nạn đại biểu cho tử vong đối với tuyển thủ bậc thang thứ nhất chỉ là vật trang trí trong mắt nàng.
Sau khi tiến vào khu vực Cổ bảo tối tăm, con rối của thiếu nữ phản bội bước vào trong một gian đại sảnh âm u.
Cổ bảo chỉ còn lại một cái xác ngoài, đại sảnh là không gian rộng lớn vốn bị tộc quần Quỷ hệ Hồn sủng chiếm cứ. Sau đó ban tổ chức Thiên Hạ Quyết cho người đi tới dọn dẹp.
Mặc dù nơi này đã không còn Quỷ hệ Hồn sủng sinh sống, nhưng quỷ khí vẫn còn bao phủ dày đặc, thỉnh thoảng lại có mặt quỷ mờ nhạt bồng bềnh trôi qua, trong góc khuất lập lòe không ít cặp mắt xám xịt ngó chừng người lạ tiến vào Cổ bảo.
Lúc này trong Cổ bảo chỉ có một mình con rối của thiếu nữ phản bội, nàng đứng ở vị trí trung tâm đại sảnh nhắm hai mắt lại, bắt đầu niệm chú ngữ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chú ngữ nhanh chóng hoàn thành, dưới chân nàng xuất hiện một đóa hoa màu lam từ từ nở rộ, kỳ lạ nhất chính là trên đỉnh nhụy hoa tràn ra những giọt chất lỏng trong suốt.
Chất lỏng nhẹ nhàng dao động lan tỏa ra bốn phía, tạo hình dày mỏng tựa như tấm gương. Chốc lát sau bên trong gương hiện ra một khuôn mặt tinh xảo.
Đây chỉ là đường viền mờ nhạt thể hiện bộ mặt của một nữ tử. Lấy góc độ con rối của thiếu nữ phản bội đang đứng thậm chí làm cho người ta có cảm giác đây chính là cái bóng của nàng.
Khuôn mặt nữ tử mông lung bất định, cặp mắt tựa như có thể nhìn xuyên thấu không gian kỳ lạ quan sát tình hình bên trong Cổ bảo.
"Hẳn là chỗ này."
Nữ tử kia nói một câu nhàn nhạt.
"Hẳn là chỗ này."
Đồng thời ngay lúc đó con rối của thiếu nữ phản bội cũng nhắc lại.
Đóa hoa màu lam biến mất rất nhanh, ánh mắt con rối của thiếu nữ phản bội vốn trống rỗng dần dần lộ vẻ sắc bén, khí chất cao cao tại thượng không hề che giấu chút nào.
Thật ra cái loại khí chất này chính là tâm tính của bản thân thiếu nữ phản bội.
Thời điểm ánh mắt trống rỗng vô hồn đại biểu nàng là con rối, đó chỉ là thể xác được thiếu nữ phản bội tạo ra mà thôi. Con rối có tư tưởng, có lực lượng của riêng mình, nhưng tất cả phương diện đều thua kém bản thể rất xa.
Trong tình hình chung, con rối sẽ thi hành các nhiệm vụ dựa theo ý định của thiếu nữ phản bội, tới thời khắc mấu chốt bản thể chân chính sẽ dùng ý thức của mình điều khiển con rối. Lúc đó hết thảy ngôn ngữ và cử chỉ đều thuộc về thiếu nữ phản bội.
"Kế tiếp rất đơn giản."
Con rối của thiếu nữ phản bội tự nhủ, trong mắt lộ ra ý cười nồng đậm.
Vừa nói dứt lời, con rối của thiếu nữ phản bội lại niệm chú ngữ một lần nữa.
Lần này bên cạnh nàng xuất hiện một đóa hoa thật lớn, hình dáng rất giống loại hoa ăn thịt người, cái miệng rộng chậm rãi mở ra nhả ra một cỗ thi thể sềnh sệch.
Cỗ thi thể này là nam tính, quần áo đã bị hủ thực sạch sẽ, làn da cũng bị tiêu hóa rớt, ngũ quan mơ hồ nhìn thấy mà giật mình kinh hãi.
Con rối của thiếu nữ phản bội không thèm để ý chút nào, trong tay xuất hiện một cành hoa quỷ dị, sau đó đâm vào mạch máu trên cổ họng thi thể vô cùng chính xác.
Mạch quản bên trong cành hoa bắt đầu hấp thu, cỗ thi thể khô quắt xuống trong chớp mắt.
Sau khi thu thập máu huyết trong người gã nam tử xấu số kia, con rối của thiếu nữ phản bội bắt đầu rải những giọt máu xung quanh Cổ bảo không chừa một góc nhỏ nào. Nhìn như tùy ý vung vẩy, nhưng từ trên cao dõi mắt nhìn xuống sẽ phát hiện vô số giọt máu phác họa một bức đồ án khổng lồ.
Thời gian con rối phác họa đồ án rất lâu, chẳng biết tại sao đến cuối cùng hoàn thành thì hai hàng chân mày trên trán nàng bỗng nhiên nhíu lại.
"Không dùng được?"
Con rối của thiếu nữ phản bội lộ ra sắc mặt khó coi.
"Đây là vấn đề máu huyết?"
Con rối của thiếu nữ phản bội mặt mày lạnh băng, hờ hững đứng ở nơi đó.
"Xóa hết máu đi, đừng cho người khác thấy được, sau đó ngươi đi mở phong ấn cảnh thứ mười cướp lấy vinh quang cuối cùng."
Con rối của thiếu nữ phản bội lẩm bẩm, giống như là nói chuyện với chính mình vậy.
Sau khi nói xong, ánh mắt con rối của thiếu nữ phản bội dần dần ôn hòa lại, nhưng mà sau đó chuyển sang xu hướng trống rỗng, mất đi linh hồn.
Một lát sau, con rối của thiếu nữ phản bội trở về bản chất như cũ, từ từ cất bước đi ra khỏi Cổ bảo.
Đạo phong ấn vinh quang cuối cùng của cảnh thứ mười chính là tấm bia đá bên ngoài cửa vào Cổ bảo, chung quanh tấm bia đá có mười mấy sinh vật thủ giới.
Ban tổ chức Thiên Hạ Quyết thiết lập độ khó vinh quang cuối cùng rất cao, sinh vật bị phong ấn là một đầu Hồn sủng quân chủ có sức chiến đấu sánh ngang Long tộc. Ngoại trừ cái đó ra, thực lực mười mấy sinh vật thủ giới cũng đạt tới trình độ cao đẳng quân chủ, thậm chí còn có quân chủ đỉnh phong làm thủ lĩnh. Trừ phi tuyển thủ có thực lực vượt trội, nếu không hầu như không thể nào một mình giành lấy vinh quang cuối cùng.
Thật ra con rối của thiếu nữ phản bội cũng không nhắm tới vinh quang cuối cùng của Thiên Hạ Quyết, nàng biết chung quanh Cổ bảo có một ít cấm chế do ban tổ chức bố trí. Vì không để cho đám cao tầng kia nhận ra ý đồ của mình, nàng đành phải mở ra phong ấn cảnh thứ mười, ít nhiều cũng phải chiến đấu một trận mới được.
Con rối của thiếu nữ phản bội gặp phải sinh vật thủ giới đầu tiên là một con Hồn sủng nằm giữa cao đẳng quân chủ và quân chủ đỉnh phong.
Đầu Hồn sủng này vừa nhìn thấy con rối của thiếu nữ phản bội lập tức nhào tới, móng vuốt to lớn chém xuống thân thể nàng không chút lưu tình.
Con rối của thiếu nữ phản bội né tránh rất dễ dàng, bên cạnh nàng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy sợ Hoa Đằng (dây leo) nhanh chóng chui vào trong cơ thể sinh vật thủ giới.
Sinh vật thủ giới hoàn toàn không có sức phản kháng, theo quá trình độc tố Hoa Đằng xâm nhập, tròng mắt của nó dần dần cứng đờ lại.
Không biết qua bao lâu, sinh vật thủ giới đã không còn khí tức hung tàn như trước, ngược lại từ từ di động thân thể đi ở trước mặt con rối của thiếu nữ phản bội, giống như là nô bộc trung thành nhất.
Sau khi khống chế một đầu sinh vật thủ giới, con rối của thiếu nữ phản bội tiếp tục hướng tới phong ấn cảnh thứ mười, lần lượt khống chế tất cả sinh vật thủ giới trong khu vực đó. Tô Sa vẫn đứng trên đỉnh núi Hắc Vân, mây mù hạ xuống càng lúc càng thấp, hiện tại hắn hầu như không thể nhìn thấy Cổ bảo phía dưới sườn núi. Thân ảnh nữ chủ thượng cũng biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Tô Sa chờ đợi ở chỗ này đã được một đoạn thời gian ngắn rồi, trong lúc đó đã từng chiến đấu với các cao thủ bậc thang thứ nhất tiến vào dãy núi Hắc Vân mấy lần.
Thực lực Tô Sa cực mạnh, cho dù đối mặt đám người Lý Hoang, Phong Lạc cũng nắm chắc tất thắng, về phần những tuyển thủ khác không đáng để hắn lo lắng.
"Hạ Nghiễm Hàn, cái tên khốn kiếp vô dụng, chuyện nhỏ như vậy cũng làm hao phí cả đống thời gian của ta."
Tô Sa oán hận lầm bầm.
Bởi vì Hạ Nghiễm Hàn chậm chạp không chịu xuất hiện, cho nên Tô Sa vẫn phải lưu lại chờ đợi ở chỗ này. Hắn không dám làm trái mệnh lệnh của nữ chủ thượng, tự tiện chạy vào trong Cổ bảo.
"Hạ Nghiễm Hàn không tới đâu!"
Bỗng nhiên có một thanh âm từ ngoài xa truyền tới.
Tô Sa cả kinh trong lòng, hắn là một gã sáu niệm Hồn Chủ, theo lý thuyết tại bậc thang thứ nhất hẳn là không có người nào cảnh giới cao hơn hắn. Nhưng mà đối phương đã nhận ra hắn, thậm chí còn nghe được thanh âm oán trách, thế mà hắn không có nhận thấy một tia khí tức hay thân ảnh nào.
"Là ai?"
Tô Sa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua đầu bên kia dãy núi Hắc Vân.
Vị trí Tô Sa đang đứng là một chỗ quanh co trên sườn núi, lúc ánh mắt hắn nhìn về phía thanh âm truyền tới, nhìn thấy thứ đầu tiên không phải là người nói chuyện, mà lại là một sinh vật hình rồng cao tám thước, bề ngoài uy vũ thần tuấn tỏa ra khí thế cường đại.
"Đây là…?"
Tô Sa ngẩn người ngạc nhiên, lập tức nhận ra đây là một con mười đoạn Luân Phong Long.
Long tộc xưa nay nổi danh vô địch trong hàng ngũ Hồn sủng đồng cấp, Tô Sa dĩ nhiên là khống chế một đám Hồn sủng cường đại, nhưng mà so sánh với Long tộc quân chủ cũng không dám mạnh miệng tuyên bố tất thắng.
Lúc này Tô Sa đã âm thầm kinh hãi, hắn nhớ là bên trong bậc thang thứ nhất chỉ có Lý Hoang khống chế một con Thanh Chập Long mà thôi. Đầu Thanh Chập Long kia đã bị Ức Dịch tẩy não, ngay cả linh hồn cũng yếu ớt tới cực điểm, hành động chậm lụt, thực lực suy giảm vốn không đủ kinh sợ.
Nhưng mà đầu Luân Phong Long trước mắt rõ ràng là khí thế cực thịnh, hai mắt tinh quang nở rộ, ý chí chiến đấu sục sôi. Mặc dù thân thể còn vài chỗ hao mòn, nhưng nó khẳng định là một con rồng cực phẩm, chỉ riêng khí thế đã đáng sợ lắm rồi.
Đồng dạng là quân chủ đỉnh phong, nhưng chiến lực chân chính của Luân Phong Long dư sức đối chiến với hai đầu chủ sủng của hắn.
Luân Phong Long bị phong ấn đã lâu, chục năm không có hoạt động gân cốt nên cực kỳ hưng phấn. Sau khi biết được Tô Sa là địch nhân, nó lập tức đứng mũi chịu sào, hai cánh điên cuồng vũ động nhấc lên từng đợt Hủy Phong cuồn cuộn. Thân thể to lớn biến thành một mũi tên màu đen lao thẳng đến chỗ Tô Sa.
Tô Sa triệu hồi ra ba con Hồn sủng quân chủ đỉnh phong, nhưng mà Luân Phong Long không hề sợ hãi chút nào, một đường giết tới cực kỳ hung hãn. Tác phong bá đạo của Long tộc thể hiện vô cùng rõ ràng trên người nó.
Tô Sa kinh hãi không dứt, cái con Luân Phong Long này bạo lực vượt xa khả năng tưởng tượng của hắn.
Luân Phong Long ưu thế chính là lực lượng kết hợp đến từ Phong hệ và Thú hệ cường đại.
Phược Phong Linh cận chiến có thể tiến hành né tránh và kéo giãn khoảng cách, sau đó mới buông thả kỹ năng Phong hệ duy trì trạng thái chiến đấu.
Nhưng mà Luân Phong Long hoàn toàn không giống, dựa vào thân thể Long tộc cường hãn cho dù cận chiến với Thú hệ Hồn sủng quân chủ đỉnh phong cũng tuyệt đối toàn thắng.
Nếu như chiến đấu ở khoảng cách xa, Luân Phong Long sẽ cho đám sinh vật không biết sống chết kia cái gì gọi là Hủy Diệt Bạo Phong kinh khủng.
Cứ như thế, lực lượng Thú hệ và Phong hệ kết hợp cấp cho Luân Phong Long danh hiệu vô địch quân chủ. Hơn nữa Luân Phong Long của Sở Thiên Mang có thiên phú và thuộc tính ưu việt, một mình đối chiến ba con Hồn sủng quân chủ đỉnh phong của Tô Sa cũng không cần e ngại.
Thời điểm nó đánh một trận tưng bừng với Thanh Chập Long, Sở Mộ đã khẳng định thực lực Luân Phong Long. Chỉ có Hồn sủng cấp đế hoàng xuất thủ mới có thể áp chế cái con Luân Phong Long bá đạo này.
"Mạc Tà, giết Tô Sa."
Sở Mộ dùng hồn niệm nói với Mạc Tà.
Tô Sa đang vội vàng niệm chú ngữ, hiển nhiên là hắn biết rõ phải bốn khống mới có thể đánh bại Luân Phong Long.
Thế nhưng, Sở Mộ sẽ không cho hắn có cơ hội triệu hoán thêm Hồn sủng.
"Vụt!"
Tốc độ Mạc Tà còn muốn kinh khủng hơn cả Luân Phong Long, Tô Sa vốn đang mệt mỏi nghênh chiến Luân Phong Long thậm chí không kịp phát hiện một con Hồn sủng đế hoàng đang đến gần.
"Xẹt!"
Tội Viêm trảo lướt qua cổ họng Tô Sa, hai tròng mắt hắn trợn trừng kinh hãi, trong đó còn có cảm giác vài phần khó tin.
Tội Viêm men theo cổ họng lan tràn ra khắp toàn thân, tính mạng Tô Sa trôi qua nhanh chóng.
Ánh mắt không ngừng nở to hơn, đến chết cũng không hiểu tại sao mình lại bị một con tiểu hồ li đánh một kích mất mạng. Trước khi tử vong, hắn thậm chí vẫn có cảm giác tiểu hồ ly có vẻ vô hại và thật sự khả ái.
Diện tích dãy núi Hắc Vân bao trùm rộng lớn ngoài sức tưởng tượng, chỉ tính riêng chiều dài đã có trên ngàn dặm.
Phía trên sườn núi có rất nhiều tấm bia đá khổng lồ dựng đứng y như bia mộ cổ xưa, mỗi tấm bia đá là một đạo phong ấn. Nếu muốn tiến vào Cổ bảo nhất định quét dọn tất cả sinh vật thủ giới ở bên ngoài.
Trên đỉnh núi Hắc Vân, một nữ tử mặc váy dài màu tím đen đứng yên nơi đó, gió lớn thổi tung mái tóc dài đen nhánh càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng.
Nàng khẽ xoay đầu nhìn về phía Cổ bảo, cả người lạnh lẽo nhìn qua giống như một bức tượng điêu khắc bằng băng.
"Chủ thượng, Bất Hủ tuyền thủy tới tay."
Lúc này một gã nam tử nửa quỳ ở trước mặt của nàng, lên tiếng bẩm báo.
Nam tử này chính là Tô Sa thần bí trong hàng ngũ bậc thang thứ nhất, hắn là người hiệu trung với con rối của thiếu nữ phản bội sớm nhất. Đồng thời cũng là đả thủ mạnh nhất trong tay thiếu nữ phản bội khi tham gia Thiên Hạ Quyết.
Lúc trước Tô Sa một đường quá quan trảm tướng tạo ra danh khí tương đối cao, quá trình đột phá cảnh vô cùng thuận lợi. Nhưng mà không ai biết hắn hiệu trung thật sự là một nữ tử rất ít xuất hiện trên Thiên Hạ bảng. Hiện tại Tô Sa nửa quỳ trước mặt nữ tử, ánh mắt không dám bất kính chút nào, chỉ có thể nhìn xuống góc váy dưới chân nữ chủ thượng.
Nữ chủ thượng trong lòng Tô Sa, chính là nữ nhân hoàn mỹ nhất. Ngoại trừ thái độ lạnh nhạt kỳ lạ, những phương diện khác hoàn hảo đến mức không có cách nào dùng ngôn từ để ca ngợi. Càng làm việc lâu dài, hắn lại càng mê muội và kính sợ, lòng trung thành đã tăng lên đến mức độ cuồng nhiệt.
"Sáu năm trước vật này vốn đã tới tay, nếu không phải cái tên kia cản trở làm sao lại trì hoãn cho đến bây giờ."
Nữ chủ thượng hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói.
Nữ chủ thượng hiểu rõ Bất Hủ thành như lòng bàn tay, thời điểm bình thường Bất Hủ thành luôn luôn đóng cửa giới nghiêm. Hơn nữa còn có hàng loạt cấm chế phong kín nơi này, chỉ cần có một chút động tĩnh sẽ bị đám cao tầng ở Thiên Hạ thành phát hiện. Vì thế nàng mới đợi đến lúc Thiên Hạ Quyết bắt đầu thi đấu, Bất Hủ thành sẽ hoàn toàn mở cửa tại cảnh thứ chín và cảnh thứ mười, trình độ giới nghiêm cũng giảm xuống đến mức thấp nhất.
Nàng có thể nhân cơ hội này quang minh chính đại cướp đoạt Bất Hủ tuyền thủy.
Sáu năm trước, nữ chủ thượng đã sắp đặt kế hoạch cướp đoạt Bất Hủ tuyền thủy, nhưng bởi vì một người người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện quấy nhiễu. Vì không muốn "đả thảo kinh xà", nàng bắt buộc phải tìm lánh đi và mất luôn cơ hội đoạt lấy bảo vật. Cuối cùng đành phải ẩn núp, chờ đợi đến kỳ Thiên Hạ Quyết tiếp theo.
Nếu đã tìm thấy một lần, vậy thì đánh cắp lần thứ hai lại càng thuận lợi. Có thể nói nàng chỉ thiếu hụt một cơ hội quang minh chính đại tiến vào Bất Hủ thành, một khi lọt vào trong thành thì Bất Hủ tuyền thủy khẳng định tới tay.
"Cách đây không lâu, một đạo phong ấn lớn đã bị phá vỡ, đứng đầu Tứ Tịch - Thiên Thính đã xuất hiện ngăn cản sinh vật đột phá phong ấn."
Tô Sa nhỏ giọng bẩm báo.
"Đó là Huyết Thú Hoàng, phong ấn kia vốn không vững chắc, trước kia đám cao tầng Thiên Hạ thành không tìm được cơ hội thích hợp tu sửa nó. Bây giờ phong ấn bị phá, Thiên Thính mệt mỏi ứng phó đúng giảm bớt không ít phiền toái cho chúng ta."
Nữ chủ thượng nói.
"Cách đây ít lâu Thiên Thính đã bị thương, hiện tại rất khó đối kháng chính diện với Huyết Thú Hoàng. Rất có thể chủ sủng của hắn sẽ gia tăng thương thế, hoặc là không tránh khỏi thứ sủng tử vong."
Tô Sa nói.
Nữ chủ thượng không thèm để ý Thiên Thính, cái tên này đầu óc chậm lụt lại tự cao tự đại. Hắn làm chó săn của Hồn Minh tại Thiên Hạ Cảnh đã nhiền năm nhưng không nhận ra ý đồ của nàng. Vì thế tính cả hai phương diện thực lực và trí tuệ, một mình Thiên Thính không thể nào tạo ra bao nhiêu sóng gió.
Tô Sa thấy nữ chủ thượng không có hứng thú đối với Thiên Thính liền thấp giọng hỏi:
"Bây giờ chúng ta…"
"Ngươi ở đây chờ Hạ Nghiễm Hàn giao nộp Cẩn Nhu công chúa."
Nữ chủ thượng nói.
Sau khi nói xong, nữ chủ thượng chậm rãi sải bước đi tới Cổ bảo.
Tô Sa lại hành lễ một lần nữa, ánh mắt nhìn vào bóng lưng mỹ lệ tràn ngập kính ý. Nữ chủ thượng đi xuyên qua dãy núi Hắc Vân có đông đảo phong ấn tồn tại, nhưng không hề làm kinh động bất kỳ phong ấn nào. Dãy núi Hắc Vân, khu vực tai nạn đại biểu cho tử vong đối với tuyển thủ bậc thang thứ nhất chỉ là vật trang trí trong mắt nàng.
Sau khi tiến vào khu vực Cổ bảo tối tăm, con rối của thiếu nữ phản bội bước vào trong một gian đại sảnh âm u.
Cổ bảo chỉ còn lại một cái xác ngoài, đại sảnh là không gian rộng lớn vốn bị tộc quần Quỷ hệ Hồn sủng chiếm cứ. Sau đó ban tổ chức Thiên Hạ Quyết cho người đi tới dọn dẹp.
Mặc dù nơi này đã không còn Quỷ hệ Hồn sủng sinh sống, nhưng quỷ khí vẫn còn bao phủ dày đặc, thỉnh thoảng lại có mặt quỷ mờ nhạt bồng bềnh trôi qua, trong góc khuất lập lòe không ít cặp mắt xám xịt ngó chừng người lạ tiến vào Cổ bảo.
Lúc này trong Cổ bảo chỉ có một mình con rối của thiếu nữ phản bội, nàng đứng ở vị trí trung tâm đại sảnh nhắm hai mắt lại, bắt đầu niệm chú ngữ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chú ngữ nhanh chóng hoàn thành, dưới chân nàng xuất hiện một đóa hoa màu lam từ từ nở rộ, kỳ lạ nhất chính là trên đỉnh nhụy hoa tràn ra những giọt chất lỏng trong suốt.
Chất lỏng nhẹ nhàng dao động lan tỏa ra bốn phía, tạo hình dày mỏng tựa như tấm gương. Chốc lát sau bên trong gương hiện ra một khuôn mặt tinh xảo.
Đây chỉ là đường viền mờ nhạt thể hiện bộ mặt của một nữ tử. Lấy góc độ con rối của thiếu nữ phản bội đang đứng thậm chí làm cho người ta có cảm giác đây chính là cái bóng của nàng.
Khuôn mặt nữ tử mông lung bất định, cặp mắt tựa như có thể nhìn xuyên thấu không gian kỳ lạ quan sát tình hình bên trong Cổ bảo.
"Hẳn là chỗ này."
Nữ tử kia nói một câu nhàn nhạt.
"Hẳn là chỗ này."
Đồng thời ngay lúc đó con rối của thiếu nữ phản bội cũng nhắc lại.
Đóa hoa màu lam biến mất rất nhanh, ánh mắt con rối của thiếu nữ phản bội vốn trống rỗng dần dần lộ vẻ sắc bén, khí chất cao cao tại thượng không hề che giấu chút nào.
Thật ra cái loại khí chất này chính là tâm tính của bản thân thiếu nữ phản bội.
Thời điểm ánh mắt trống rỗng vô hồn đại biểu nàng là con rối, đó chỉ là thể xác được thiếu nữ phản bội tạo ra mà thôi. Con rối có tư tưởng, có lực lượng của riêng mình, nhưng tất cả phương diện đều thua kém bản thể rất xa.
Trong tình hình chung, con rối sẽ thi hành các nhiệm vụ dựa theo ý định của thiếu nữ phản bội, tới thời khắc mấu chốt bản thể chân chính sẽ dùng ý thức của mình điều khiển con rối. Lúc đó hết thảy ngôn ngữ và cử chỉ đều thuộc về thiếu nữ phản bội.
"Kế tiếp rất đơn giản."
Con rối của thiếu nữ phản bội tự nhủ, trong mắt lộ ra ý cười nồng đậm.
Vừa nói dứt lời, con rối của thiếu nữ phản bội lại niệm chú ngữ một lần nữa.
Lần này bên cạnh nàng xuất hiện một đóa hoa thật lớn, hình dáng rất giống loại hoa ăn thịt người, cái miệng rộng chậm rãi mở ra nhả ra một cỗ thi thể sềnh sệch.
Cỗ thi thể này là nam tính, quần áo đã bị hủ thực sạch sẽ, làn da cũng bị tiêu hóa rớt, ngũ quan mơ hồ nhìn thấy mà giật mình kinh hãi.
Con rối của thiếu nữ phản bội không thèm để ý chút nào, trong tay xuất hiện một cành hoa quỷ dị, sau đó đâm vào mạch máu trên cổ họng thi thể vô cùng chính xác.
Mạch quản bên trong cành hoa bắt đầu hấp thu, cỗ thi thể khô quắt xuống trong chớp mắt.
Sau khi thu thập máu huyết trong người gã nam tử xấu số kia, con rối của thiếu nữ phản bội bắt đầu rải những giọt máu xung quanh Cổ bảo không chừa một góc nhỏ nào. Nhìn như tùy ý vung vẩy, nhưng từ trên cao dõi mắt nhìn xuống sẽ phát hiện vô số giọt máu phác họa một bức đồ án khổng lồ.
Thời gian con rối phác họa đồ án rất lâu, chẳng biết tại sao đến cuối cùng hoàn thành thì hai hàng chân mày trên trán nàng bỗng nhiên nhíu lại.
"Không dùng được?"
Con rối của thiếu nữ phản bội lộ ra sắc mặt khó coi.
"Đây là vấn đề máu huyết?"
Con rối của thiếu nữ phản bội mặt mày lạnh băng, hờ hững đứng ở nơi đó.
"Xóa hết máu đi, đừng cho người khác thấy được, sau đó ngươi đi mở phong ấn cảnh thứ mười cướp lấy vinh quang cuối cùng."
Con rối của thiếu nữ phản bội lẩm bẩm, giống như là nói chuyện với chính mình vậy.
Sau khi nói xong, ánh mắt con rối của thiếu nữ phản bội dần dần ôn hòa lại, nhưng mà sau đó chuyển sang xu hướng trống rỗng, mất đi linh hồn.
Một lát sau, con rối của thiếu nữ phản bội trở về bản chất như cũ, từ từ cất bước đi ra khỏi Cổ bảo.
Đạo phong ấn vinh quang cuối cùng của cảnh thứ mười chính là tấm bia đá bên ngoài cửa vào Cổ bảo, chung quanh tấm bia đá có mười mấy sinh vật thủ giới.
Ban tổ chức Thiên Hạ Quyết thiết lập độ khó vinh quang cuối cùng rất cao, sinh vật bị phong ấn là một đầu Hồn sủng quân chủ có sức chiến đấu sánh ngang Long tộc. Ngoại trừ cái đó ra, thực lực mười mấy sinh vật thủ giới cũng đạt tới trình độ cao đẳng quân chủ, thậm chí còn có quân chủ đỉnh phong làm thủ lĩnh. Trừ phi tuyển thủ có thực lực vượt trội, nếu không hầu như không thể nào một mình giành lấy vinh quang cuối cùng.
Thật ra con rối của thiếu nữ phản bội cũng không nhắm tới vinh quang cuối cùng của Thiên Hạ Quyết, nàng biết chung quanh Cổ bảo có một ít cấm chế do ban tổ chức bố trí. Vì không để cho đám cao tầng kia nhận ra ý đồ của mình, nàng đành phải mở ra phong ấn cảnh thứ mười, ít nhiều cũng phải chiến đấu một trận mới được.
Con rối của thiếu nữ phản bội gặp phải sinh vật thủ giới đầu tiên là một con Hồn sủng nằm giữa cao đẳng quân chủ và quân chủ đỉnh phong.
Đầu Hồn sủng này vừa nhìn thấy con rối của thiếu nữ phản bội lập tức nhào tới, móng vuốt to lớn chém xuống thân thể nàng không chút lưu tình.
Con rối của thiếu nữ phản bội né tránh rất dễ dàng, bên cạnh nàng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy sợ Hoa Đằng (dây leo) nhanh chóng chui vào trong cơ thể sinh vật thủ giới.
Sinh vật thủ giới hoàn toàn không có sức phản kháng, theo quá trình độc tố Hoa Đằng xâm nhập, tròng mắt của nó dần dần cứng đờ lại.
Không biết qua bao lâu, sinh vật thủ giới đã không còn khí tức hung tàn như trước, ngược lại từ từ di động thân thể đi ở trước mặt con rối của thiếu nữ phản bội, giống như là nô bộc trung thành nhất.
Sau khi khống chế một đầu sinh vật thủ giới, con rối của thiếu nữ phản bội tiếp tục hướng tới phong ấn cảnh thứ mười, lần lượt khống chế tất cả sinh vật thủ giới trong khu vực đó. Tô Sa vẫn đứng trên đỉnh núi Hắc Vân, mây mù hạ xuống càng lúc càng thấp, hiện tại hắn hầu như không thể nhìn thấy Cổ bảo phía dưới sườn núi. Thân ảnh nữ chủ thượng cũng biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Tô Sa chờ đợi ở chỗ này đã được một đoạn thời gian ngắn rồi, trong lúc đó đã từng chiến đấu với các cao thủ bậc thang thứ nhất tiến vào dãy núi Hắc Vân mấy lần.
Thực lực Tô Sa cực mạnh, cho dù đối mặt đám người Lý Hoang, Phong Lạc cũng nắm chắc tất thắng, về phần những tuyển thủ khác không đáng để hắn lo lắng.
"Hạ Nghiễm Hàn, cái tên khốn kiếp vô dụng, chuyện nhỏ như vậy cũng làm hao phí cả đống thời gian của ta."
Tô Sa oán hận lầm bầm.
Bởi vì Hạ Nghiễm Hàn chậm chạp không chịu xuất hiện, cho nên Tô Sa vẫn phải lưu lại chờ đợi ở chỗ này. Hắn không dám làm trái mệnh lệnh của nữ chủ thượng, tự tiện chạy vào trong Cổ bảo.
"Hạ Nghiễm Hàn không tới đâu!"
Bỗng nhiên có một thanh âm từ ngoài xa truyền tới.
Tô Sa cả kinh trong lòng, hắn là một gã sáu niệm Hồn Chủ, theo lý thuyết tại bậc thang thứ nhất hẳn là không có người nào cảnh giới cao hơn hắn. Nhưng mà đối phương đã nhận ra hắn, thậm chí còn nghe được thanh âm oán trách, thế mà hắn không có nhận thấy một tia khí tức hay thân ảnh nào.
"Là ai?"
Tô Sa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua đầu bên kia dãy núi Hắc Vân.
Vị trí Tô Sa đang đứng là một chỗ quanh co trên sườn núi, lúc ánh mắt hắn nhìn về phía thanh âm truyền tới, nhìn thấy thứ đầu tiên không phải là người nói chuyện, mà lại là một sinh vật hình rồng cao tám thước, bề ngoài uy vũ thần tuấn tỏa ra khí thế cường đại.
"Đây là…?"
Tô Sa ngẩn người ngạc nhiên, lập tức nhận ra đây là một con mười đoạn Luân Phong Long.
Long tộc xưa nay nổi danh vô địch trong hàng ngũ Hồn sủng đồng cấp, Tô Sa dĩ nhiên là khống chế một đám Hồn sủng cường đại, nhưng mà so sánh với Long tộc quân chủ cũng không dám mạnh miệng tuyên bố tất thắng.
Lúc này Tô Sa đã âm thầm kinh hãi, hắn nhớ là bên trong bậc thang thứ nhất chỉ có Lý Hoang khống chế một con Thanh Chập Long mà thôi. Đầu Thanh Chập Long kia đã bị Ức Dịch tẩy não, ngay cả linh hồn cũng yếu ớt tới cực điểm, hành động chậm lụt, thực lực suy giảm vốn không đủ kinh sợ.
Nhưng mà đầu Luân Phong Long trước mắt rõ ràng là khí thế cực thịnh, hai mắt tinh quang nở rộ, ý chí chiến đấu sục sôi. Mặc dù thân thể còn vài chỗ hao mòn, nhưng nó khẳng định là một con rồng cực phẩm, chỉ riêng khí thế đã đáng sợ lắm rồi.
Đồng dạng là quân chủ đỉnh phong, nhưng chiến lực chân chính của Luân Phong Long dư sức đối chiến với hai đầu chủ sủng của hắn.
Luân Phong Long bị phong ấn đã lâu, chục năm không có hoạt động gân cốt nên cực kỳ hưng phấn. Sau khi biết được Tô Sa là địch nhân, nó lập tức đứng mũi chịu sào, hai cánh điên cuồng vũ động nhấc lên từng đợt Hủy Phong cuồn cuộn. Thân thể to lớn biến thành một mũi tên màu đen lao thẳng đến chỗ Tô Sa.
Tô Sa triệu hồi ra ba con Hồn sủng quân chủ đỉnh phong, nhưng mà Luân Phong Long không hề sợ hãi chút nào, một đường giết tới cực kỳ hung hãn. Tác phong bá đạo của Long tộc thể hiện vô cùng rõ ràng trên người nó.
Tô Sa kinh hãi không dứt, cái con Luân Phong Long này bạo lực vượt xa khả năng tưởng tượng của hắn.
Luân Phong Long ưu thế chính là lực lượng kết hợp đến từ Phong hệ và Thú hệ cường đại.
Phược Phong Linh cận chiến có thể tiến hành né tránh và kéo giãn khoảng cách, sau đó mới buông thả kỹ năng Phong hệ duy trì trạng thái chiến đấu.
Nhưng mà Luân Phong Long hoàn toàn không giống, dựa vào thân thể Long tộc cường hãn cho dù cận chiến với Thú hệ Hồn sủng quân chủ đỉnh phong cũng tuyệt đối toàn thắng.
Nếu như chiến đấu ở khoảng cách xa, Luân Phong Long sẽ cho đám sinh vật không biết sống chết kia cái gì gọi là Hủy Diệt Bạo Phong kinh khủng.
Cứ như thế, lực lượng Thú hệ và Phong hệ kết hợp cấp cho Luân Phong Long danh hiệu vô địch quân chủ. Hơn nữa Luân Phong Long của Sở Thiên Mang có thiên phú và thuộc tính ưu việt, một mình đối chiến ba con Hồn sủng quân chủ đỉnh phong của Tô Sa cũng không cần e ngại.
Thời điểm nó đánh một trận tưng bừng với Thanh Chập Long, Sở Mộ đã khẳng định thực lực Luân Phong Long. Chỉ có Hồn sủng cấp đế hoàng xuất thủ mới có thể áp chế cái con Luân Phong Long bá đạo này.
"Mạc Tà, giết Tô Sa."
Sở Mộ dùng hồn niệm nói với Mạc Tà.
Tô Sa đang vội vàng niệm chú ngữ, hiển nhiên là hắn biết rõ phải bốn khống mới có thể đánh bại Luân Phong Long.
Thế nhưng, Sở Mộ sẽ không cho hắn có cơ hội triệu hoán thêm Hồn sủng.
"Vụt!"
Tốc độ Mạc Tà còn muốn kinh khủng hơn cả Luân Phong Long, Tô Sa vốn đang mệt mỏi nghênh chiến Luân Phong Long thậm chí không kịp phát hiện một con Hồn sủng đế hoàng đang đến gần.
"Xẹt!"
Tội Viêm trảo lướt qua cổ họng Tô Sa, hai tròng mắt hắn trợn trừng kinh hãi, trong đó còn có cảm giác vài phần khó tin.
Tội Viêm men theo cổ họng lan tràn ra khắp toàn thân, tính mạng Tô Sa trôi qua nhanh chóng.
Ánh mắt không ngừng nở to hơn, đến chết cũng không hiểu tại sao mình lại bị một con tiểu hồ li đánh một kích mất mạng. Trước khi tử vong, hắn thậm chí vẫn có cảm giác tiểu hồ ly có vẻ vô hại và thật sự khả ái.