Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 640: Ai cuồng hơn ai?



"Lại có người lên núi rồi, là thành viên Yểm Ma cung hả? Hiện tại đã có hai đại cao thủ Yểm Ma cung trấn giữ còn có ai dám bò lên trên đỉnh núi."
"Khí chất này rất giống như với tác phong của Yểm Ma cung."
"Tại sao ta cảm giác người nọ có vẻ giống Hồn Điện Sở Thần vậy nhỉ? Chính là cái tên thanh niên khiêu chiến vượt cấp tại mấy cảnh trước đó."
Lúc này Sở Mộ đang một đường leo lên đỉnh Thiên Thọ Đông sơn, theo sát bên cạnh hắn là Diệp Khuynh Tư cưỡi Tử Sam Mộng Thú.
Thân ảnh Mặc Dã dũng mãnh và Sở Mộ một thân áo đen vô cùng xứng đôi, khí chất lạnh lùng và cương nghị trên mặt Sở Mộ biểu hiện ra ngoài hết sức rõ ràng.
Trên thực tế, Sở Mộ đã biết ý đồ của hai đại cường giả Yểm Ma cung từ lâu rồi, hai người này muốn chiếm cứ đỉnh núi nhằm bao che cho tất cả thành viên Yểm Ma cung thuận lợi đột phá cảnh.
Bây giờ trong số tuyển thủ bậc thang thứ hai của Yểm Ma cung, chỉ có hai người kia mới hợp khẩu vị của Bạch Ma Quỷ. Về phần những tuyển thủ Yểm Ma cung khác, Sở Mộ đoán chừng cũng không quan tâm lắm.
Thực lực Bạch Ma Quỷ đã là chín đoạn bốn giai, sau khi cắn nuốt linh hồn Yểm Ma của hai người kia, Bạch Ma Quỷ sẽ có thể trưởng thành một, hai giai. Năng lượng còn lại sẽ được chuyển giao cho Sở Mộ tu luyện hồn niệm, Sở Mộ hẳn là tăng cường thêm ba phần, cứ như thế lực lượng hồn niệm đã đạt tới chín phần, chỉ còn cách bảy niệm Hồn Chủ một bước ngắn mà thôi.
Ngọn núi cao nhất dựng đứng sừng sững đâm thẳng vào trong mây, trên bầu trời xanh bao la lúc nào cũng có sương mù và cuồng phong gào thét, phía dưới đỉnh núi chính là chiến trường cuối cùng dành cho các tuyển thủ đột phá cảnh thứ tám.
Gió lớn gào thét thỉnh thoảng nhấc lên bụi mù cuồn cuộn, đôi khi còn có từng mảng nham thạch bị cuốn lên xoay vòng vòng giữa không trung rồi rớt xuống chân núi.
"Tinh Dương, ngươi góp nhặt bao nhiêu chiếc nhẫn tù nhân?"
Khương Nghĩa Đằng hỏi.
"Chừng ba tỷ." Tinh Dương hồi đáp.
"Ta khoảng 4 tỷ, hẳn là không có ai nhiều hơn chúng ta rồi, ha ha ha!" Khương Nghĩa Đằng nở nụ cười đắc ý.
"Có lẽ vậy." Tinh Dương nói.
"Đám người Hồn Điện và Hồn sủng cung rụt lại rồi, không thú vị chút nào!"
Khương Nghĩa Đằng cất bước đi tới gần rìa ngọn núi, dùng ánh mắt nhàm chán quét một vòng qua Thiên Thọ Đông sơn.
Hắn rất thích cảm giác đứng trên đỉnh núi dõi mắt nhìn xuống bình dân thiên hạ, chuyện này cũng giống như phụ thân Khương Đế của hắn vậy.
"Bậc thang thứ hai đã không còn người đủ sức uy hiếp. Kế tiếp chỉ cần giải quyết Hồn Minh Tư Thiên thì vinh quang cuối cùng của bậc thang thứ hai sẽ rơi vào tay chúng ta."
Tinh Dương tựa lưng vào một tảng đá lớn, mở miệng nói.
"Ha ha, thực lực Tư Thiên không có gì đặc biệt, ta đã từng giao thủ với hắn rồi."
Khương Nghĩa Đằng bỗng nhiên cười phá lên, vẻ mặt cực kỳ lớn lối.
"Ngươi nên điều tra hắn rõ ràng hơn."
Tinh Dương đang nói chuyện bỗng nhiên nhìn thoáng qua Yêu Linh của mình, hình như Yêu Linh nhắc nhở gì đó làm cho thần sắc hắn biến đổi, vội vàng nói:
"Có người đi lên, hình như không phải là thành viên Yểm Ma cung chúng ta."
"Tốt nhất là Phương Trạch."
Khương Nghĩa Đằng vừa nói vừa lui về vị trí trung tâm đỉnh núi, chờ đợi cái tên tự tìm đường chết kia xuất hiện.
Móng vuốt Chiến Dã cắm vào vách đá leo ngược lên từng bước từng bước, khoảng cách tới đỉnh núi đã rất gần.
Một lát sau, Chiến Dã mạnh mẽ giẫm chân vào tầng nham thạch, tung người nhảy lên cao mười mấy thước. Đọc Truyện Online Tại
"Ầm!"
Thân hình Chiến Dã vững vàng rơi xuống đất, bốn chân cùng lúc chạm đất phát ra một đợt chấn động nho nhỏ, khí tức Thú hệ cường đại nhanh chóng lan tràn ra bốn phía.
"Rống!"
Ánh mắt Chiến Dã lập tức khóa định hai gã tuyển thủ Yểm Ma cung ở phía đối diện, đột nhiên gầm thét một tiếng thị uy.
Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương nhìn thấy Sở Mộ xuất hiện trên đỉnh núi liền lộ ra thần sắc biến hóa khác nhau. Hiển nhiên bọn họ không ngờ tới cái tên không biết sống chết kia lại là một kẻ vô danh.
"Thì ra là ngươi, ha ha ha!"
Khương Nghĩa Đằng bỗng nhiên ngửa đầu lên trời cười như điên cuồng. Trong tiếng cười không hề che giấu ý tứ khinh thường và giễu cợt đối với Sở Mộ.
"Hắn là ai vậy?"
Thậm chí Tinh Dương còn không nhận ra Sở Mộ, trong mắt hắn chỉ có những nhân vật cực mạnh, đủ sức uy hiếp tới mình. Về phần loại người thích gây náo động lấy tiếng, từ trước tới giờ Tinh Dương đều trực tiếp không nhìn, mặc kệ danh tiếng lớn đến mức nào cũng không động tâm.
"Một tiểu tử của Hồn Điện, thật là mất hứng. Vốn tưởng rằng gặp được một nhân vật lợi hại."
Khương Nghĩa Đằng nói xong liền cố ý đi tới gần Sở Mộ vài bước, cười cười khinh miệt:
"Làm sao? Ngươi đã thu thập đầy đủ chiếc nhẫn tù nhân, cố ý dâng lên cho ta hả?"
Sở Mộ không có ý định nói nhảm nhiều lời, trực tiếp mở không gian giới chỉ ra, ném tất cả chiếc nhẫn tù nhân xuống đất.
"Đinh đinh đang!"
Một đống chiếc nhẫn tù nhân màu sắc khác nhau chạm đất liên tục phát ra tiếng động thanh thúy, cấp bảy là màu lam, cấp tám là màu tím, cả đống lớn chiếc nhẫn đồng thời xuất hiện phản chiếu ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
"Rất nhiều chiếc nhẫn tù nhân a...aa!"
"Đây... sợ rằng cũng trên 5 tỷ?"
Khi Sở Mộ ném chiếc nhẫn tù nhân ra ngoài, đám khán giả trên trời cao nhất thời trợn mắt líu lưỡi, lắp bắp mãi không nói nên lời.
Bọn họ chia đều mỗi người chỉ thu thập chiếc nhẫn tù nhân trị giá đại khái trên dưới 500 triệu. Số tiền này có thể mua được một con Hồn sủng trung đẳng quân chủ, đối với tuyển thủ bậc thang thứ hai coi như là một khoản tài chính rất lớn rồi.
Nhưng mà Sở Mộ vứt ra một đống nhẫn màu lam và màu tím có giá trị hơn 5 tỷ, chuyện này làm cho tất cả mọi người đồng thời đỏ mắt, tim đập liên hồi.
"Kỳ quái, tại sao còn có một chiếc nhẫn tù nhân màu đỏ, chiếc nhẫn tù nhân có loại nào màu đỏ hả?"
Chỉ lát sau lại có người chú ý tới một chiếc nhẫn phát ra tia sáng màu đỏ kỳ lạ.
Phần lớn tuyển thủ không biết tù nhân cấp chín tồn tại, cho nên trong lúc nhất thời thanh âm nghị luận vang lên cực kỳ náo nhiệt.
Nụ cười trên mặt Khương Nghĩa Đằng liền cứng lại, không ngờ rằng Sở Mộ thu thập chiếc nhẫn tù nhân còn nhiều hơn cả hắn. Hơn nữa, người này lại có thể giết chết tù nhân cấp chín đại biểu cho vinh quang cao nhất cảnh thứ tám, chỉ riêng chiếc nhẫn màu đỏ kia đã có giá trị một tỷ. Nói cách khác, trên tay Sở Mộ đang nắm giữ chiếc nhẫn tù nhân trị giá trên 6 tỷ.
Khương Nghĩa Đằng thu thập chiếc nhẫn tù nhân chẳng qua là trên dưới 4 tỷ, hắn tự nhận mình hoàn toàn xứng đáng đứng ở vị trí thứ nhất tại cảnh thứ tám. Nhưng mà cái tên ở trước mắt kia lại hơn hắn tới 2 tỷ.
"Quá đúng lúc, ngươi biết điều dâng lên 6 tỷ, ta đây đã có đủ 10 tỷ trong tay, ngày mai sẽ có thể mua tiến công hồn trang cấp chín rồi. Ha ha ha!"
Khương Nghĩa Đằng suy nghĩ chốc lát bỗng nhiên nở nụ cười vui vẻ, y như số tiền kia đã nằm trong tay hắn vậy.
"Hắn có thể giết nhiều tù nhân như vậy, trong đó bao gồm cả tù nhân cấp chín, thực lực hẳn là rất mạnh."
Tinh Dương cảnh giác ngó chừng Sở Mộ, quay đầu sang nói khẽ với Khương Nghĩa Đằng.
Ánh mắt Sở Mộ vẫn bình tĩnh như cũ, mở miệng nói với Khương Nghĩa Đằng và Tinh Dương:
"Triệu hoán Hồn sủng tối cường của các ngươi đi, đánh bại ta thì 6 tỷ sẽ do các ngươi tùy tiện phân chia."
"Khẩu khí thật lớn, lúc trước tại cây cầu đá ta đây không muốn hao phí thể lực đối phó ngươi, tuy giẫm chết một con sâu rất dễ nhưng không đáng để ta hạ chân. Hiện tại ngươi đã có đủ giá trị cho ta xuất thủ, hừ hừ, đối đãi với đám người Hồn Điện, ta chưa bao giờ hạ thủ lưu tình."
Khương Nghĩa Đằng cười lạnh nói.
"Sở Thần rốt cuộc đang làm cái gì đó? Tuy là hắn đánh bại Lục Sam Ly, nhưng mà thực lực Tinh Dương và Khương Nghĩa Đằng mạnh hơn Lục Sam Ly rất nhiều."
Đình Lan tức giận mắng thầm một câu, trong mắt nàng lộ ra một tia lo lắng.
"Đình Lan, ngươi mới vừa nói hắn đánh bại Lục Sam Ly?"
La Băng nghe thế liền ngẩn người ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại.
Đình Lan gật đầu, ánh mắt chuyển hướng sang đám khán giả Yểm Ma cung ở phía xa xa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...