Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 505: Đại chiến giữa đêm



"Thực lực của các cao thủ tham gia bậc thang thứ hai nằm trong khoảng tám đoạn Hồn sủng cấp quân chủ. Bây giờ thiếu chủ một chọi một với bất kỳ người nào cũng không thành vấn đề, nhưng vẫn còn chưa đủ mạnh để giành lấy vinh quang cuối cùng.
Hiện tại chỉ còn thời gian nửa năm rút ngắn chênh lệch thực lực, xem ra Sở Mộ còn phải cố gắng rất nhiều, tận dụng quãng thời gian này tăng cường thực lực của đám Hồn sủng lên tới chín đoạn may ra mới có cơ hội hoàn thành kế hoạch. Nhưng khả năng này cũng không lớn, khoảng cách giữa tám đoạn và chín đoạn không phải nói một cái là có thể vượt qua, tuyệt đại đa số Hồn sủng cấp quân chủ của các cao thủ bậc thang thứ hai đều dừng lại ở trình độ tám đoạn chín giai."
"Hình như Đình Lan có hai con chín đoạn cấp quân chủ." Ly lão nhi nói.
Chỉ còn lại có thời gian nửa năm, Sở Mộ cảm thấy mình nên xâm nhập tìm hiểu rõ tình huống của các tuyển thủ bậc thang thứ hai, làm như vậy mới có thể cho ra một cái định vị rõ ràng.
"Nàng thuộc về hàng ngũ những người có cơ hội tranh đoạt huy chương vinh quang tại bậc thang thứ hai, thế lực Hồn Điện có không tới năm người thực lực tương đương với nàng. Dùng phương pháp này loại suy, từ đó sẽ có thể đoán ra các thế lực lớn như Hồn Minh, Yểm Ma cung, Hồn sủng cung cũng không thể vượt quá con số này. Còn những thế lực yếu hơn như Thương Minh, Nguyên Tố môn lại càng ít ỏi.
Liệp sủng hội, Linh Giáo, La Vực môn cùng với các thế lực khác cao lắm chỉ có thể xuất ra một, hai cao thủ khống chế chín đoạn Hồn sủng cấp quân chủ. Cho nên trình độ hiện tại của thiếu chủ ít nhất cũng được liệt vào hàng ngũ tranh đoạt vinh quang cuối cùng, còn vấn đề có thành công hay không còn phải dựa vào rất nhiều yếu tố." Ly lão nhi tiếp tục giải thích.
Nếu như nói cường giả đỉnh phong tại bậc thang thứ hai đã có chín đoạn quân chủ, vậy thì Sở Mộ ít nhất cũng phải tăng cường thực lực một con Hồn sủng lên tới chín đoạn. Bản thân hắn cảm thấy hi vọng lớn nhất chỉ có Mạc Tà và Dạ Lôi Mộng Thú, cho nên trọng điểm huấn luyện kế tiếp sẽ đặt ở trên người chúng nó, tranh thủ trong quãng thời gian nửa năm này rèn luyện cả hai con Hồn sủng, chỉ cần một con trong đó tăng cường lên tới chín đoạn xem như là thành công.
Sau khi tiến hành cường hóa Hồn sủng ba lần liên tục, hồn lực Sở Mộ đã tiêu hao rất lớn, cảm thấy trong người mỏi mệt nên Sở Mộ nhắm hai mắt lại bắt đầu tiến vào trạng thái tĩnh tu.
Hai ngày sau, Sở Mộ cố ý đi đến sân huấn luyện ở trong Hồn Điện để cho nhóm Hồn sủng hoạt động một chút, bắt đầu tập luyện kỹ năng mới cho thành thạo.
Trong thời gian mấy ngày này, Sở Mộ cũng tự mình học tập hồn kỹ.
Hồn kỹ cấp bảy học tập không khó, lấy trình độ hồn niệm mạnh mẽ của Sở Mộ chỉ cần tập luyện vài lần là có thể thành công.
Hồn kỹ cấp tám Tê Đồng thì phải tiêu tốn một đoạn thời gian tương đối dài. Hồn kỹ Dị hệ là một trong những loại hồn kỹ khó học tập nhất, thậm chí đây còn có liên quan tới thiên phú của Hồn sủng sư, rất nhiều Hồn sủng sư đã đạt tới cấp bậc Hồn Chủ cũng không thể nào học tập kỹ năng Dị hệ sơ cấp.
Sở Mộ nhờ có năng lực đặc thù chính là có thể được trạng thái Bán Ma tẩy lễ, hơn nữa hắn còn có một con Hồn sủng Dị thuộc tính, vì thế học tập kỹ năng Dị hệ dễ dàng hơn những người khác rất nhiều. Dựa theo Sở Mộ đoán chừng, trong vòng một tháng nhất định sẽ có thể học xong bản hồn kỹ này.
"Bọn họ chuẩn bị động thủ."
Một ngày nọ Thượng Hằng xuất hiện trên sân huấn luyện, thông báo tin tức mới nhất cho Sở Mộ biết.
Bên cạnh Thượng Hằng là hai người khác, Sở Mộ chưa từng thấy qua bọn họ nhưng cũng đoán được đó là thanh niên cao thủ do Hồn Điện phái tới hỗ trợ.
"Ừ, lúc nào?"
Sở Mộ thu hồi Hồn sủng của mình trở về rồi lập tức hỏi thăm tin tức của Trầm Dịch Thành.
"Tối nay, chút nữa sẽ có tin tức Tương Chí truyền đến." Thượng Hằng trả lời.
Sở Mộ gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua hai người kia nói:
"Hai vị này là...?"
Thượng Hằng chỉ chỉ nam tử gầy gò đứng bên trái, giới thiệu:
"Vị này là Triển Hoành, Hồn Quan trẻ tuổi nhất của Hồn Điện chúng ta. Đồng thời còn là một thành viên trong đội ngũ tham gia Thiên Hạ Quyết của thiếu chủ thứ tám."
Thanh niên được gọ là Triển Hoành lãnh đạm gật đầu xem như chào hỏi Sở Mộ, cũng không có nói thêm điều gì.
Từ ánh mắt của người thanh niên này, Sở Mộ có thể nhận ra hắn không quá coi trọng mình.
Sở Mộ chỉ là danh hiệu cấp bảy, tuổi tác lại nhỏ hơn bọn họ một chút, theo phán đoán bình thường dĩ nhiên là thuộc về bậc thang thứ ba. Trên thực tế lúc này Triển Hoành đang âm thầm kỳ quái tại sao lại để cho một thành viên bậc thang thứ ba chỉ huy bọn họ.
"Vị này xuất thân từ Lam giới, là thanh niên tối cường của bậc thang thứ hai, tên là Triệu Thừa, có danh hiệu cấp bảy Hồn Điện chúng ta."
Thượng Hằng chỉ vào một người thanh niên mặc y phục màu xám tro nói.
Triệu Thừa mỉm cười nhàn nhạt, trên khuôn mặt ngăm đen là một hàm răng trắng toát, nhìn thoáng qua sẽ làm cho người ta có cảm giác hiền hoà trung hậu, không có chỗ nào giống như khí chất cao thủ, điểm này vô tình hoàn toàn trái ngược với Triển Hoành.
Sở Mộ không biết Lam giới là địa phương nào, nhưng có thể nổi danh trong một địa giới hiển nhiên là thực lực cực mạnh.
"Đã tra rõ đối phương có bao nhiêu người chưa?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Bọn họ chỉ có bốn người, Trầm Dịch Thành, Tương Chí, Phùng Khôn, còn có một người không biết là ai!"
"Ta đối phó một người trong đó không thành vấn đề, nhưng các ngươi không cảm thấy là chúng ta nên triệu tập thêm nhân thủ mới dễ hoàn thành nhiệm vụ hơn à?" Triển Hoành nói.
"Nhiệm vụ lần này không phải là giết chết bốn người bọn họ, mà là phá hư kế hoạch. Nhiều người ngược lại rất khó hành động, lại dễ bị những thế lực khác bắt được nhược điểm, bốn người là vừa đủ." Sở Mộ lạnh nhạt nói.
Thượng Hằng lập tức gật đầu, hắn không có triệu tập quá nhiều người cũng là vì nguyên nhân này, một khi phát sinh chiến đấu hoặc có người mất mạng thì bên nào nhiều người sẽ mất đi lợi thế về tình về lý. Đặc biệt là nhóm thanh niên đồng lứa lại càng phải cẩn thận suy nghĩ rất nhiều khía cạnh khác nhau.
"Tạm thời vậy đi, đến lúc mặt trời lặn sẽ tập hợp lại bàn bạc kế hoạch cụ thể, bây giờ mọi người tranh thủ trở về nghỉ ngơi đi." Sở Mộ nói.
Triển Hoành và Triệu Thừa đồng thời gật đầu, trực tiếp xoay người rời khỏi sân huấn luyện.
Vào lúc hoàng hôn, Sở Mộ lại đi ngang qua tòa cung điện Chí Tôn vương tọa làm cho nội tâm con người rung động lần nữa.
Ánh trời chiều màu vàng cam chiếu xuống mặt đất đượm vẻ thê lương, mặt trời dần dần khuất sau đường chân trời xa xăm. Thiên Hạ vương tọa dựng đứng sừng sững càng thêm uy nghiêm thần thánh, đó là một ngai vàng tượng trưng cho địa vị cao nhất, và cũng chỉ có một người duy nhất được ngồi trên đó.
Trước khi trời chiều chiếu xuống, Sở Mộ đã đứng lẳng lặng ở nơi đó, yên lặng chiêm ngưỡng vương tọa và bức tượng Thiên Hạ vương giả khổng lồ kia.
"Ly lão nhi, nếu như phụ thân của ta không trải qua những chuyện kia, hắn có thể ngồi lên ngôi bảo tọa này không?" Sở Mộ chở mở miệng hỏi một câu bâng quơ.
"Chuyện này... để ta lấy ví dụ cho dễ hiểu, lúc ấy Sở Thiên Mang là một trong Ngũ Đỉnh, thực lực mạnh hơn Nữ Tôn điện hạ một chút. Thật ra không phải là hắn mạnh hơn Nữ Tôn, chỉ có điều Sở Thiên Mang có năng lực nắm bắt thời cơ và giữ vững thế cục tốt hơn Nữ Tôn điện hạ rất nhiều, cho nên Nữ Tôn điện hạ không phải là đối thủ của Sở Thiên Mang. Nếu như Sở Thiên Mang tiếp tục phát triển theo tình hình đó, ta cảm thấy hắn rất có triển vọng ngồi lên vương tọa, ít nhất cũng sẽ có một bức tượng của hắn trên mấy bậc thang kia." Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
"Vậy thì hắn còn cách Chí Tôn chân chính một đoạn nhỏ?" Sở Mộ hỏi tiếp.
"Cũng đúng, mà cũng không đúng, chuyện này thật sự rất phức tạp." Ly lão nhi nói.
Trước giờ Sở Mộ vẫn luôn lấy phụ thân làm mục tiêu phấn đấu, nhưng Sở Mộ biết rằng cho dù không có Sở Thiên Mang, bản thân hắn vẫn tiến bước trên con đường đi tới vinh quang cao nhất trong lĩnh vực Hồn sủng sư. Hắn sẽ khống chế những Hồn sủng cường đại nhất thế giới này, sẽ được vô số người kính ngưỡng, khiêu chiến vô số sinh vật cường đại. Đó là ước mơ, và cũng là mục đích để hắn phấn đấu.
Sở Mộ cũng không muốn đạp lên dấu chân của Sở Thiên Mang, cái hắn muốn chính là trở thành một người mạnh hơn phụ thân, vượt qua tất cả tồn tại gọi là cường giả. Nếu như nói Sở Thiên Mang không có cách nào đạt tới trình độ Chí Tôn vương tọa, vậy thì Thiên Hạ vương tọa sẽ là mục tiêu hàng đầu của Sở Mộ.
Trời chiều càng lúc càng nhạt, màn đêm phủ xuống Thiên Hạ thành.
Bốn thân ảnh cưỡi Yêu Linh Hồn sủng chạy vội trên đường phố, bốn người lấy Sở Mộ cầm đầu âm thầm đuổi theo phía sau đám người Tương Chí.
Tốc độ Tương Chí di chuyển không nhanh, trong quá trình bốn người bọn họ đuổi theo Tương Chí hoàn toàn không có phát sinh vấn đề gì.
"Nếu đi theo phương hướng này hình như là chếch sang phía nội thành một chút."
Thượng Hằng nhìn hoàn cảnh chung quanh dần dần thay đổi, mở miệng nói ra nhận xét của mình.
"Bọn họ hẳn là muốn tìm người ở nơi này, nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì, đến lúc cần thiết cứ ra tay giải quyết bọn họ là được rồi."
Triển Hoành nói chen vào. Vị Hồn Quan trẻ tuổi này có vẻ tràn đầy tự tin.
Sở Mộ không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bám theo La Vực môn - Tương Chí, trong nhận thức của hắn có lẽ Tương Chí đang đi tới địa điểm hội hợp với những người khác.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc này bốn người truy đuổi đã rời xa trung tâm nội thành phồn hoa, tiến vào đến khu vực dành cho bá tánh bình dân.
"Thượng Hằng, hậu duệ của vị cường giả ẩn thế kia có lai lịch như thế nào?" Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Vị cường giả ẩn thế kia là một Linh sư vô cùng nổi danh trên đại lục, có thể nói là đại nhân vật đạt tới tầng thứ Linh sư đỉnh phong. Vị Linh sư này không thích gia nhập thế lực phàm tục, lúc ban đầu bởi vì trình độ linh thuật của hắn quá cao và thực lực bản thân cực mạnh, cho nên đông đảo thế lực đều muốn lấy lòng hắn, bao gồm cả Hồn Minh cũng không dám đắc tội vị cao nhân này. Sau đó hình như là do hắn lịch lãm ở thế giới bên ngoài mới bị thương nặng, sau đó thực lực bị giảm mạnh. Vì thế vô số linh vật cao cấp do hắn luyện chế trở thành miếng mồi ngon cho các thế lực tùy ý xâm lược, trong lúc tình thế gây cấn, hắn đành phải mượn hơi các thế lực lớn chu toàn tính mạng."
Thượng Hằng từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện.
"Trên thực tế, nhóm cao tầng các thế lực lớn đều biết rõ vấn đề mấu chốt ẩn trong đó, vị Linh sư này nắm giữ phương pháp chế tạo linh vật đặc thù, mà linh thuật của hắn hoàn toàn nằm ngoài thế giới của chúng ta, vì thế hắn trở thành tồn tại độc nhất vô nhị trong lĩnh vực Linh sư. Các thế lực muốn tranh đoạt quyền sở hữu loại linh vật đặc thù kia đã từng phát sinh một trận đại chiến phong ba bão táp, ảnh hưởng trọng đại đến toàn đại lục.
Sở Mộ nghe thế liền âm thầm kỳ quái đến tột cùng là linh vật gì mà trọng yếu như vậy? Có thể khiến cho những thế lực lớn chấp nhận liều mạng.
"Hiện tại vị Linh sư này đã mất tung tích, mà phương pháp chế tạo linh vật đặc thù đó lại chuyển lên người nhận truyền thừa y bát của hắn. Cho nên người đó càng thêm trọng yếu, ta chỉ biết có nhiêu đó thôi, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, cho dù là người quen cũng không nên tiết lộ ra ngoài." Thượng Hằng nói xong liền dặn dò một câu.
Sở Mộ gật đầu, bắt đầu dùng hồn niệm hỏi Ly lão nhi:
"Ly lão nhi, ngươi có biết chuyện này không?"
Ly lão nhi đã sống nhiều năm như vậy, đại chiến liên lụy đến các thực lực lớn tạo thành phong ba bão táp không có lý do gì lão gia hỏa này không biết.
"Nếu như là Linh sư, hơn nữa nắm giữ linh vật độc nhất vô nhị, ta nghĩ người này hẳn là ám chỉ Bất Tử Tiên - Ứng Vinh." Thanh âm Ly lão nhi từ từ truyền tới.
"Bất Tử Tiên?"
Sở Mộ lần đầu tiên nghe nói tới danh hiệu này, quả thật là vừa nghe đã thấy đủ hoành tráng rồi, chắc chắn người này phải là một nhân vật rất kinh khủng mới được giang hồ xưng tụng như thế.
"Ừ, Bất Tử Tiên, đó chính là danh hiệu của hắn. Chỉ cần linh hồn Hồn sủng chưa bị phá hủy tan rã, Bất Tử Tiên - Ứng Vinh sẽ có thể cứu sống, hơn nữa trong vòng một tháng sẽ giúp cho Hồn sủng khôi phục trở về trạng thái đỉnh phong. Phần lớn thời gian của Ứng Long đều rất bận rộn nhiều chuyện, hắn coi như là thành viên của Linh Giáo, nhưng mà chức vị trong Linh Giáo không cao lắm, số người biết hắn tồn tại chỉ nằm trong vòng tròn cực hiếm. Sau đó bởi vì một loại linh vật đặc thù mới bị một vài kẻ bụng dạ khó lường bán đứng, cho nên các thế lực lớn biết hắn nắm giữ phương pháp chế tạo loại linh vật kia, từ đó tất cả thế lực trên đại lục mới điên cuồng tranh đoạt." Ly lão nhi chậm rãi nói.
"Đến tột cùng là loại linh vật gì? Tại sao có thể khiến cho các thế lực lớn xao động như thế?" Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
"Chuyện này… ta cũng không biết, Bất Tử Tiên - Ứng Long vẫn luôn giữ bí mật rất tốt, số người biết chuyện đã ít lại càng ít, ta cũng rất kỳ quái tại sao Vũ điện chủ bỗng nhiên nhắc tới chuyện này." Ly lão nhi nói.
Sở Mộ tiến vào trạng thái trầm tư, chẳng biết tại sao Sở Mộ cảm giác Ly lão nhi và Thượng Hằng nhắc tới chuyện này hình như có cái gì đó liên quan tới mình?
"Nơi này là Đông Nhai rồi, tại sao cố ý chạy đến nơi đây nhỉ? Chẳng lẽ hậu duệ của vị cường giả ẩn thế sinh sống ở địa phương như thế này?"
Ánh mắt Triển Hoành nhìn lướt qua quảng trường vắng lặng, trên mặt hiện ra vài phần hồ nghi.
Ở trong Thiên Hạ thành thì vùng trung tâm Thiên Hạ vương tọa chính là khu vực phồn hoa nhất, phía đông quảng trường chỉ là địa phương bình thường dành cho giới bình dân. Những cường giả chân chính hầu như không bao giờ đặt chân tới nơi này, dù sao chỗ này chẳng có gì hấp dẫn cả, chung quanh toàn là bá tánh bình dân cư ngụ, chật vật tìm kế sinh nhai tại Thiên Hạ thành mà thôi.
"Đã hao phí rất nhiều thời gian." Giọng nói Triệu Thừa đột nhiên trầm thấp xuống. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Quả thật là như thế, cái tên Tương Chí này hình như đang trì hoãn thời gian thì phải?" Thượng Hằng gật đầu xác nhận.
"Này, đội trưởng, ngươi không có ý kiến gì hả?"
Triển Hoành liếc sang Sở Mộ, dùng giọng nói lãnh đạm hỏi.
"Đi Tây Nhai."
Bỗng nhiên Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú chuyển hướng ở giữa không trung, vội vàng chạy ngược lại phương hướng lúc nãy.
Ba người nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết tại sao Sở Mộ đột nhiên bỏ qua truy đuổi Tương Chí, mà lại chạy về phía Tây Nhai.
"Sở Thần, chuyện gì xảy ra, tại sao bỗng nhiên đổi đường?"
Thượng Hằng là người phản ứng đầu tiên, vội vàng ra lệnh cho Sí Lăng Hổ đuổi theo Sở Mộ.
"Ta nghĩ rằng chúng ta đã lọt vào cạm bẫy của Trầm Dịch Thành rồi, cái tên Tương Chí này rất có thể là một con cờ vị vứt bỏ, chỉ dùng để dẫn dụ chúng ta chạy vòng quanh trong thành." Sở Mộ trầm giọng nói.
"Tại sao nghĩ như vậy? Ta đã cho người điều tra và theo dõi Tương Chí cực kỳ cẩn thận, không thể nào bị Trầm Dịch Thành phát hiện được." Thượng Hằng rõ ràng là không tin.
"Trực giác nói cho ta biết người bọn họ muốn tìm hẳn là ở tại Tây Nhai, chúng ta bây giờ đang bị dẫn dắt chạy ngược hướng rồi." Sở Mộ nói.
"Trực giác? Ngươi thi hành nhiệm vụ cũng sử dụng trực giác giống như nữ nhân? Nếu như trực giác của ngươi sai lầm chẳng phải là chúng ta để cho Tương Chí trốn thoát hay sao?"
Giọng nói Triển Hoành lập tức có sự biến hóa.
Sở Mộ nghiêng đầu qua, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào Triển Hoành, dùng khẩu khí lạnh như băng nói:
"Đây là quyết định của ta, ngươi không nghe có thể tùy ý rời khỏi đội ngũ, nếu nghe thì câm miệng."
Sở Mộ vốn không thích thái độ của Triển Hoành từ lần gặp đầu tiên rồi, lúc trước cảm thấy chẳng qua là hợp tác một lần cho nên lười so đo với người này. Nhưng không ngờ người này dám lấy nữ nhân ra châm chọc mình, rõ ràng là không muốn nghe mình chỉ huy. Vậy thì hắn cần gì phải nể nang nữa chứ?
Chương trước Chương tiếp
Loading...