Sủng Mị
Chương 50: Tào Dịch âm mưu
Bình minh vừa đến, đám chấp sự Tằng Trạch và Cổ Lôi đã đi vào sân triệu tập mười dịch giả.
"Bây giờ ta mang bọn ngươi đi Ma Cung, các ngươi đi theo ta không được nhiều lời." Tằng Trạch nói với mười người.
Mười dịch giả chậm rãi theo hai người Cổ Lôi và Tằng Trạch đi tới Ma cung.
"Sở Mộ, ngươi tới đây." Cổ Lôi ở phía trước dẫn đường, chấp sự Tằng Trạch bỗng nhiên gọi Sở Mộ gọi lại bên cạnh hắn.
Sở Mộ có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đi tới gần Tằng Trạch hỏi: "Chấp sự đại nhân có chuyện gì?"
Tằng Trạch thả chậm cước bộ, chờ những người khác đi tới phía trước mới dùng thái độ kỳ quái nói khẽ với Sở Mộ: "Ngươi phải cẩn thận một chút."
"Ta không rõ ý của chấp sự đại nhân?" Sở Mộ khó hiểu nhìn Tằng Trạch bỗng nhiên thay đổi thái độ.
"Tào Dịch muốn ngươi chết, nhưng mà lại không dám ban ngày ban mặt làm trái hạ mệnh lệnh của Hạ đại nhân, ta nghĩ hắn sẽ động tay chân ở trong trận chiến đấu này." Tằng Trạch nói nhỏ.
Sở Mộ nhíu mày, một phương diện không biết tại sao Tằng Trạch lại nói với mình những việc này, một phương diện khác không nghĩ tới lại có thể phát sinh gian lận ở trong chiến đấu đoàn đội.
"Hắn không thể trực tiếp giết ngươi, chỉ có điều hắn có thể cài đặt nằm vùng một đối thủ thực lực rất mạnh, mục đích là giết Hồn sủng duy nhất của ngươi." Tằng Trạch nói.
Mạc Tà bây giờ là Hồn sủng của Sở Mộ, nếu như Mạc Tà tử vong thì Sở Mộ phải tìm kiếm Hồn sủng mới bổ sung vào. Nhưng mà hồn lực khẳng định tăng trưởng cực kỳ chậm chạp, khẳng định không bao lâu sau hắn sẽ bị Bạch Yểm Ma thôn phệ linh hồn.
"Tại sao lại nói cho ta biết mấy thứ này?" Sở Mộ hỏi.
Tằng Trạch nở nụ cười gian, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không muốn vĩnh viễn sống trên cái đảo nát kia, người có thể cho ta rời khỏi chỉ có Hạ đại nhân."
Sở Mộ liếc sang Tằng Trạch, trong lòng thầm nghĩ đầu óc Tằng Trạch còn tốt hơn tên Tào Dịch kia nhiều. Nói vậy nếu như Tào Dịch không nhận thấy Tằng Trạch dã tâm, sớm muộn gì cũng bị Tằng Trạch thay thế.
Thế nhưng như vậy cũng tốt, hai người đều có mục đích của mình, giải quyết xong Tào Dịch thì Sở Mộ mới có thể an tâm tu luyện.
"Sau này có chuyện gì có thể nói cho ta biết, ta sẽ tận lực giúp ngươi." Tằng Trạch nói.
Sở Mộ gật đầu, đây chỉ là giao dịch lợi ích thuần túy với Tằng Trạch. Dĩ nhiên Sở Mộ cũng biết hết thảy những điều đó được thành lập ở trên thực lực. Nếu như mình không biểu hiện ra thực lực tàn sát gọn năm người, Tằng Trạch tuyệt đối không thể nào biểu hiện che chở như thế. Mặt khác, bên phía lão tiểu thương lão tiểu thương cũng tương đồng, bọn họ coi trọng chính là tiềm lực trên người Sở Mộ.
"Đoàn chiến biến số rất nhiều, ngươi chỉ có dựa vào bản thân mình để tránh thoát kiếp này." Tằng Trạch nói xong liền tăng nhanh tốc độ đuổi theo Cổ Lôi.
Sở Mộ âm thầm gật đầu bước nhanh đuổi theo đội ngũ, tiến vào phạm vi Thanh Yểm Ma cung.
Tằng Trạch và Cổ Lôi mang theo mọi người đi vào một trường giác đấu rộng lớn, bên trên có khi ba chữ "Đấu Ma cung", nội bộ kiến trúc cực kỳ trống trải, ở giữa là một bãi chiến trường toàn đá vụn và cát sỏi.
Đi vào Đấu Ma cung đã có không ít thành viên địa vị cao của Yểm Ma cung ngồi ở trên, bọn họ đều mặc y phục hoa lệ, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống đám dịch giả. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vn
Không biết là do thành viên Yểm Ma cung toàn ký kết hồn ước với Yểm Ma, hay là chính người của Yểm Ma cung tính tình vốn quái dị. Sở Mộ dõi mắt nhìn lên liền phát giác các thành viên Yểm Ma đều lộ vẻ âm trầm quỷ khí, ngồi ở chỗ đó bất động vẫn khiến cho người ta cảm giác như bị một đám u linh bao phủ.
"Không được tùy tiện ngẩng đầu, các ngươi là dịch giả, những người trên đài cao đều là cao tầng của đảo này. Các ngươi hơi bất kính một chút là có thể rước lấy họa sát thân." Cổ Lôi hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở những người đang nhìn loạn.
Những dịch giả khác ý thức được những người kia mới là chủ nhân chân chính của Thanh Yểm Ma cung, trong lòng sinh ra khiếp đảm không dám nhìn gì nữa.
Trên đài cao.
"Tào Dịch, nghe nói năm nay ngươi mang đến nhóm dịch giả đều là một đám giá áo túi cơm hả?" Ngồi trên vị trí đảo chủ, chợt có một người chậm rãi mở miệng chế nhạo.
Đảo chủ là một người trung niên tuổi khá cao, một thân khoác trường bào đắt tiền, cả người lộ vẻ nhợt nhạt không có sức sống, nhưng hình thể cường tráng lại có mấy phần khí thế, nhất là cặp mắt kia, nhìn như hờ hững lại tỏa ra hàn quang sắc bén bức người.
Tào Dịch ngồi ở phía dưới, hắn cũng là đảo chủ, chẳng qua chỉ là đảo chủ Thanh Yểm Ma phân đảo. Trên Thanh Yểm Ma đảo tổng cộng có mười hai đảo chủ, Tào Dịch trông coi phân đảo không tính là trọng yếu.
"Phát sinh một ít sự cố ngoài ý muốn, mấy người thực lực tương đối mạnh đã tử vong. Đảo chủ đại nhân, lần này Tào Dịch cũng không hy vọng xa vời cái gì." Tào Dịch cười cười khô khốc.
"Những người khác đều xuất ra một vài người thực lực không tệ, giống như Tử Thân, Thường Hưng, Hồng Quý, Vương Khả Lạc. Hoặc là có Hồn sủng hình thái thứ hai, hoặc là có Hồn sủng thứ ba đầu, trên đảo của ngươi chỉ có mỗi Phong Cổ sở hữu một con chín giai Nham Thạch Yêu. Một gã Sở Mộ mang theo một con chín giai Nguyệt Quang Hồ." Đảo chủ chậm rãi nói, rồi lại thở dài một hơi làm như tiếc hận.
Tào Dịch bị đảo chủ đại nhân phê bình trước mặt mọi người, vẻ mặt cũng khó coi, nhưng hắn vẫn phải khom người tạ lỗi, không dám ngẩng đầu ngó đảo chủ thêm lần nào nữa.
"Tào Dịch, thì ra ngươi thú vị như vậy hả? Nham Thạch Yêu coi như xong, nhất định là có một chút lực chiến đấu. Con Nguyệt Quang Hồ kia coi là cái quái gì, rất nhiều địa phương thậm chí liệt Nguyệt Quang Hồ vào sơ đẳng cấp nô bộc, loại Hồn sủng này cho dù đến chín giai thì có thể làm gì đây? Cho người như thế làm dịch giả tinh anh, Tào Dịch, ngươi càng lăn lộn càng kém cỏi đó." Ở một vị trí ngang hàng Tào Dịch, đảo chủ phân đảo Quách Mông cười rú lên giễu cợt.
Tào Dịch đã giận đến đỏ bừng mặt mày rồi, nhưng trong trường hợp này hắn không dám tùy tiện phát tiết cơn giận của mình ra ngoài.
Tào Dịch hít sâu một hơi đè nén tức giận vào bụng. Lần này hắn thực sự muốn giải quyết triệt để Sở Mộ, hắn đã không còn quan tâm đám dịch giả mới này đạt được thứ hạng gì nữa rồi. D sao cho dù là đám người Chu Sinh Mạc còn sống cũng không phải là đối thủ của những dịch giả đến từ nơi khác.
"Lưu Trấn, ngươi có nắm chắc giải quyết tiểu tử kia không?" Tào Dịch không để ý đến Quách Mông châm chọc, nhỏ giọng hỏi thăm nam tử gầy trơ xương đứng bên cạnh.
Đảo chủ Lưu Trấn cười cười nói: "Yên tâm, thực lực Vương Khả Lạc tuyệt đối là số một số hai trong đám dịch giả mới, muốn giải quyết tiểu tử chín giai Nguyệt Quang Hồ tương đối dễ dàng. Thế nhưng Tào Dịch, lần này ngươi mang đến đám dịch giả này lại phải ở hạng kế cuối rồi."
Ánh mắt Tào Dịch xoay chuyển vòng vòng, trên thực tế mấy ngày hôm trước hắn đã nhận được một tin tức tốt, dưới sự giúp đỡ của thúc thúc, sau này hắn có thể có rời khỏi Thanh Yểm Ma phân đảo kia. Rồi được điều đến đại lục làm việc, hiện tại hắn đã không cần quan tâm chút ít lợi lộc nho nhỏ này nữa, việc cấp bách là diệt trừ tai hoạ ngầm Sở Mộ, dù sao địa vị Hạ đại nhân ở trong Yểm Ma cung quá cao.
"Bây giờ ta mang bọn ngươi đi Ma Cung, các ngươi đi theo ta không được nhiều lời." Tằng Trạch nói với mười người.
Mười dịch giả chậm rãi theo hai người Cổ Lôi và Tằng Trạch đi tới Ma cung.
"Sở Mộ, ngươi tới đây." Cổ Lôi ở phía trước dẫn đường, chấp sự Tằng Trạch bỗng nhiên gọi Sở Mộ gọi lại bên cạnh hắn.
Sở Mộ có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đi tới gần Tằng Trạch hỏi: "Chấp sự đại nhân có chuyện gì?"
Tằng Trạch thả chậm cước bộ, chờ những người khác đi tới phía trước mới dùng thái độ kỳ quái nói khẽ với Sở Mộ: "Ngươi phải cẩn thận một chút."
"Ta không rõ ý của chấp sự đại nhân?" Sở Mộ khó hiểu nhìn Tằng Trạch bỗng nhiên thay đổi thái độ.
"Tào Dịch muốn ngươi chết, nhưng mà lại không dám ban ngày ban mặt làm trái hạ mệnh lệnh của Hạ đại nhân, ta nghĩ hắn sẽ động tay chân ở trong trận chiến đấu này." Tằng Trạch nói nhỏ.
Sở Mộ nhíu mày, một phương diện không biết tại sao Tằng Trạch lại nói với mình những việc này, một phương diện khác không nghĩ tới lại có thể phát sinh gian lận ở trong chiến đấu đoàn đội.
"Hắn không thể trực tiếp giết ngươi, chỉ có điều hắn có thể cài đặt nằm vùng một đối thủ thực lực rất mạnh, mục đích là giết Hồn sủng duy nhất của ngươi." Tằng Trạch nói.
Mạc Tà bây giờ là Hồn sủng của Sở Mộ, nếu như Mạc Tà tử vong thì Sở Mộ phải tìm kiếm Hồn sủng mới bổ sung vào. Nhưng mà hồn lực khẳng định tăng trưởng cực kỳ chậm chạp, khẳng định không bao lâu sau hắn sẽ bị Bạch Yểm Ma thôn phệ linh hồn.
"Tại sao lại nói cho ta biết mấy thứ này?" Sở Mộ hỏi.
Tằng Trạch nở nụ cười gian, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không muốn vĩnh viễn sống trên cái đảo nát kia, người có thể cho ta rời khỏi chỉ có Hạ đại nhân."
Sở Mộ liếc sang Tằng Trạch, trong lòng thầm nghĩ đầu óc Tằng Trạch còn tốt hơn tên Tào Dịch kia nhiều. Nói vậy nếu như Tào Dịch không nhận thấy Tằng Trạch dã tâm, sớm muộn gì cũng bị Tằng Trạch thay thế.
Thế nhưng như vậy cũng tốt, hai người đều có mục đích của mình, giải quyết xong Tào Dịch thì Sở Mộ mới có thể an tâm tu luyện.
"Sau này có chuyện gì có thể nói cho ta biết, ta sẽ tận lực giúp ngươi." Tằng Trạch nói.
Sở Mộ gật đầu, đây chỉ là giao dịch lợi ích thuần túy với Tằng Trạch. Dĩ nhiên Sở Mộ cũng biết hết thảy những điều đó được thành lập ở trên thực lực. Nếu như mình không biểu hiện ra thực lực tàn sát gọn năm người, Tằng Trạch tuyệt đối không thể nào biểu hiện che chở như thế. Mặt khác, bên phía lão tiểu thương lão tiểu thương cũng tương đồng, bọn họ coi trọng chính là tiềm lực trên người Sở Mộ.
"Đoàn chiến biến số rất nhiều, ngươi chỉ có dựa vào bản thân mình để tránh thoát kiếp này." Tằng Trạch nói xong liền tăng nhanh tốc độ đuổi theo Cổ Lôi.
Sở Mộ âm thầm gật đầu bước nhanh đuổi theo đội ngũ, tiến vào phạm vi Thanh Yểm Ma cung.
Tằng Trạch và Cổ Lôi mang theo mọi người đi vào một trường giác đấu rộng lớn, bên trên có khi ba chữ "Đấu Ma cung", nội bộ kiến trúc cực kỳ trống trải, ở giữa là một bãi chiến trường toàn đá vụn và cát sỏi.
Đi vào Đấu Ma cung đã có không ít thành viên địa vị cao của Yểm Ma cung ngồi ở trên, bọn họ đều mặc y phục hoa lệ, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống đám dịch giả. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vn
Không biết là do thành viên Yểm Ma cung toàn ký kết hồn ước với Yểm Ma, hay là chính người của Yểm Ma cung tính tình vốn quái dị. Sở Mộ dõi mắt nhìn lên liền phát giác các thành viên Yểm Ma đều lộ vẻ âm trầm quỷ khí, ngồi ở chỗ đó bất động vẫn khiến cho người ta cảm giác như bị một đám u linh bao phủ.
"Không được tùy tiện ngẩng đầu, các ngươi là dịch giả, những người trên đài cao đều là cao tầng của đảo này. Các ngươi hơi bất kính một chút là có thể rước lấy họa sát thân." Cổ Lôi hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở những người đang nhìn loạn.
Những dịch giả khác ý thức được những người kia mới là chủ nhân chân chính của Thanh Yểm Ma cung, trong lòng sinh ra khiếp đảm không dám nhìn gì nữa.
Trên đài cao.
"Tào Dịch, nghe nói năm nay ngươi mang đến nhóm dịch giả đều là một đám giá áo túi cơm hả?" Ngồi trên vị trí đảo chủ, chợt có một người chậm rãi mở miệng chế nhạo.
Đảo chủ là một người trung niên tuổi khá cao, một thân khoác trường bào đắt tiền, cả người lộ vẻ nhợt nhạt không có sức sống, nhưng hình thể cường tráng lại có mấy phần khí thế, nhất là cặp mắt kia, nhìn như hờ hững lại tỏa ra hàn quang sắc bén bức người.
Tào Dịch ngồi ở phía dưới, hắn cũng là đảo chủ, chẳng qua chỉ là đảo chủ Thanh Yểm Ma phân đảo. Trên Thanh Yểm Ma đảo tổng cộng có mười hai đảo chủ, Tào Dịch trông coi phân đảo không tính là trọng yếu.
"Phát sinh một ít sự cố ngoài ý muốn, mấy người thực lực tương đối mạnh đã tử vong. Đảo chủ đại nhân, lần này Tào Dịch cũng không hy vọng xa vời cái gì." Tào Dịch cười cười khô khốc.
"Những người khác đều xuất ra một vài người thực lực không tệ, giống như Tử Thân, Thường Hưng, Hồng Quý, Vương Khả Lạc. Hoặc là có Hồn sủng hình thái thứ hai, hoặc là có Hồn sủng thứ ba đầu, trên đảo của ngươi chỉ có mỗi Phong Cổ sở hữu một con chín giai Nham Thạch Yêu. Một gã Sở Mộ mang theo một con chín giai Nguyệt Quang Hồ." Đảo chủ chậm rãi nói, rồi lại thở dài một hơi làm như tiếc hận.
Tào Dịch bị đảo chủ đại nhân phê bình trước mặt mọi người, vẻ mặt cũng khó coi, nhưng hắn vẫn phải khom người tạ lỗi, không dám ngẩng đầu ngó đảo chủ thêm lần nào nữa.
"Tào Dịch, thì ra ngươi thú vị như vậy hả? Nham Thạch Yêu coi như xong, nhất định là có một chút lực chiến đấu. Con Nguyệt Quang Hồ kia coi là cái quái gì, rất nhiều địa phương thậm chí liệt Nguyệt Quang Hồ vào sơ đẳng cấp nô bộc, loại Hồn sủng này cho dù đến chín giai thì có thể làm gì đây? Cho người như thế làm dịch giả tinh anh, Tào Dịch, ngươi càng lăn lộn càng kém cỏi đó." Ở một vị trí ngang hàng Tào Dịch, đảo chủ phân đảo Quách Mông cười rú lên giễu cợt.
Tào Dịch đã giận đến đỏ bừng mặt mày rồi, nhưng trong trường hợp này hắn không dám tùy tiện phát tiết cơn giận của mình ra ngoài.
Tào Dịch hít sâu một hơi đè nén tức giận vào bụng. Lần này hắn thực sự muốn giải quyết triệt để Sở Mộ, hắn đã không còn quan tâm đám dịch giả mới này đạt được thứ hạng gì nữa rồi. D sao cho dù là đám người Chu Sinh Mạc còn sống cũng không phải là đối thủ của những dịch giả đến từ nơi khác.
"Lưu Trấn, ngươi có nắm chắc giải quyết tiểu tử kia không?" Tào Dịch không để ý đến Quách Mông châm chọc, nhỏ giọng hỏi thăm nam tử gầy trơ xương đứng bên cạnh.
Đảo chủ Lưu Trấn cười cười nói: "Yên tâm, thực lực Vương Khả Lạc tuyệt đối là số một số hai trong đám dịch giả mới, muốn giải quyết tiểu tử chín giai Nguyệt Quang Hồ tương đối dễ dàng. Thế nhưng Tào Dịch, lần này ngươi mang đến đám dịch giả này lại phải ở hạng kế cuối rồi."
Ánh mắt Tào Dịch xoay chuyển vòng vòng, trên thực tế mấy ngày hôm trước hắn đã nhận được một tin tức tốt, dưới sự giúp đỡ của thúc thúc, sau này hắn có thể có rời khỏi Thanh Yểm Ma phân đảo kia. Rồi được điều đến đại lục làm việc, hiện tại hắn đã không cần quan tâm chút ít lợi lộc nho nhỏ này nữa, việc cấp bách là diệt trừ tai hoạ ngầm Sở Mộ, dù sao địa vị Hạ đại nhân ở trong Yểm Ma cung quá cao.