Sủng Mị
Chương 231: Hai huynh muội lưu lạc
Sở Mộ đi thăm tình hình Sở gia đúng lúc băng ngang qua Tây Lăng vực và Nam Vực. Nếu có thể giúp cho Băng Không Tinh Linh cường hóa Băng thuộc tính, Sở Mộ dĩ nhiên ưu tiên trước. Thế là hắn lập tức triệu hồi ra Dạ Lôi Mộng Thú chạy thẳng tới khu vực giao điểm giữa hai địa vực.
Khu vực Tội Nguyên Hàn Đàm nằm sâu trong dãy sơn mạch kéo dài liên miên bất tuyệt, địa thế vô cùng hiểm trở.
Mấy trăm ngọn núi lớn xen kẽ với nhau tạo thành hàng loạt thung lũng rộng lớn và rừng cây xanh biếc, đứng ở trên gò núi nhìn xuống sẽ nhận ra toàn bộ sơn mạch giống như một con trường long bằng nham thạch nằm yên vững trải. Mỗi một đỉnh núi đều có mây đen quỷ dị bao phủ, thỉnh thoảng còn có tia chớp đánh xuống ầm ầm khiến cho cảnh tượng càng thêm thần bí và nguy hiểm.
Trải qua hơn nửa tháng di chuyển, Sở Mộ đã xuyên qua Tây Lăng vực chạy tới khu vực phía đông nam Tây Lăng vực, cách Tội Nguyên Hàn Đàm khoảng vài chục dặm, địa phương gần nhất là một tòa thành cấp chín tên là Hàn Đàm thành.
Hàn Đàm thành dựa vào địa thế núi non hiểm trở xây dựng hàng phòng ngự vô cùng vững chắc, hơn nữa Tội Nguyên sơn mạch có không ít Hồn sủng sinh sống, dần dần làm cho Hàn Đàm thành tụ tập vô số Hồn sủng sư tìm kiếm cơ hội rèn luyện và phát triển.
"Tội Nguyên Hàn Đàm là chia làm hai thời kỳ tròn và khuyết, thời gian cách nhau đại khái là hai năm. Nếu như ta không có nhớ lầm hiện tại đang là thời kỳ tròn, nghĩa là Hàn Đàm sẽ dần dần mở rộng. Những người ở chung quanh sẽ tụ tập về Tội Nguyên Hàn Đàm tìm kiếm cơ hội phát tài, Hàn Đàm cực thịnh chính là một kho báu kếch sù đó."
Ly lão nhi đứng ở trên đầu Dạ Lôi Mộng Thú, ngó chằm chằm về phía sơn mạch xa xa, nói với Sở Mộ.
"Tìm kiếm Hàn Đàm cực thịnh, chẳng lẽ nơi đó có rất nhiều Tội Nguyên Hàn Đàm sao?" Sở Mộ ngạc nhiên dò hỏi.
(Hàn Đàm: đầm nước lạnh, có thể hiểu theo nghĩa ao hồ.)
"Nhiều, nhiều vô số, ngàn ngàn vạn vạn, nhưng phần lớn đều đã khô kiệt, trong ngày thường đi tìm trừ phi vận khí tốt mới thấy vài cái. Nếu không rất khó tìm thấy một cái Tội Nguyên Hàn Đàm còn nước. Thời kỳ mở rộng chính là lúc Hàn Đàm sinh động nhất, xác suất tìm thấy tương đối lớn." Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
"Mấy lãnh thổ chung quanh đều phái người tới, hẳn là không tránh trải một trận hỗn chiến hả?" Sở Mộ hỏi.
"Ít nhất Tây Lăng thành nhất định sẽ phái ra một số Hồn sủng sư trẻ tuổi tới nơi này, dù sao dòng nước bên trong Tội Nguyên Hàn Đàm vẫn có hiệu quả cường hóa rất tốt đối với Băng hệ Hồn sủng. Ngoại trừ những người đó ra, còn có Nam tông ở Nam Vực, Đại Sở thế gia ở Cổ Vực, Dương Thị gia tộc ở Cương La vực …v…v đoán chừng cũng sẽ phái đệ tử có Băng hệ Hồn sủng tới dạo một vòng. Mấy năm gần đây, bọn họ dần dần hình thành thói quen cạnh tranh Tội Nguyên Hàn Đàm, cũng không ngần ngại cho mấy người trẻ tuổi rèn luyện chiến đấu tích lũy kinh nghiệm." Ly lão nhi nói.
"Theo dạng này hẳn là náo nhiệt lắm đây!" Sở Mộ nhếch miệng cười cười sảng khoái. Nếu mấy thế lực kia phái đệ tử đi tới đoạt bảo, nói vậy Tội Nguyên Hàn Đàm đúng là linh vật hiếm có.
"Hắc hắc, thiếu chủ chính là thiếu chủ, rất ưa thích khiêu chiến nha! Những thế lực này hàng năm phái ra đệ tử đều là thành viên trọng yếu, thực lực coi như không tệ. Thiếu chủ đã có lòng thì tự do giày xéo mấy tên tâm cao khí ngạo, đùa giỡn nữ đệ tử xinh đẹp cũng không thành vấn đề." Ly lão nhi cười nói.
Ly lão nhi thích nhất là những chuyện trên trời dưới đất, mấy thứ vụn vặt lại vô cùng nhiệt tình. Cho đến bây giờ lão đã hiểu rõ tin tức về Tù đảo vương giả Sở Mộ rồi, cảm thấy lấy thực lực Sở Mộ đối phó mấy đệ tử trẻ tuổi tuyệt đối là chà xát có thừa.
Hàn Đàm thành có một con đường phồn hoa náo nhiệt, hai bên đường đầy rẫy cửa hàng buôn bán, dòng người qua lại nhộn nhịp không dứt. Hiện tại ở trên người Sở Mộ còn dư lại khoảng chừng 100 vạn kim tệ, đang định vào chợ mua một ít hồn hạch dùng làm thức ăn cho Hồn sủng.
Đoạn thời gian bị Hạ Nghiễm Hàn truy kích, Sở Mộ chưa kịp thu mua hồn hạch lưu trữ, đám Hồn sủng đã ăn gần hết rồi.
Ngoại trừ Mặc Dã ra, tất cả Hồn sủng của hắn cần phải ăn cấp sáu hồn hạch, hơn nữa thuộc tính phải phù hợp với từng loại Hồn sủng.
Theo như cách tính thông thường, thuộc tính càng nhiều càng thì giá trị hồn hạch càng cao. Sở Mộ tốn hết 50 vạn kim tệ mua một không gian giới chỉ lớn hơn, còn dư lại bao nhiêu đổ hết vào lượng thức ăn cần thiết, để sau này ra ngoài lịch lãm không cần phải lo lắng vấn đề lương thực nữa.
Sau khi mua xong hồn hạch, Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú đi tới một gian lữ điếm, dự định nghỉ ngơi một đêm rồi chạy vào sơn mạch tìm kiếm vận may.
"Ô ô ô!" Vừa mới vào trong phòng, Mạc Tà ưa thích sạch sẽ lập tức kêu lên khoan khoái, nhảy vài bước là chui vào trong bồn tắm hương hoa thơm ngát.
Yêu Hỏa Tà Diễm từ trên người Mạc Tà nhẹ nhàng bốc cháy, ánh lửa lóe lên trong nháy mắt hun nóng bồn tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút.
"A..aaa! Lão nhân gia ta cũng muốn tẩy rửa một thân bụi đất." Ly lão nhi vung tay một cái, thế là toàn bộ y phục trên người lập tức rớt xuống, để lộ ra thân thẻ đầy lông tua tủa y như mèo con, sau đó hấp tấp chạy tới định chui vào trong bồn tắm.
Thế nhưng, thân thể Ly lão nhi còn đang lơ lửng trên không, tiểu Mạc Tà bỗng nhiên nâng cao cái đuôi, trực tiếp đánh bay lão già hèn mọn ra ngoài.
"Cọc cọc cọc!" Ở bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Đọc Truyện Online Tại
Sở Mộ không thèm để ý tới Ly lão nhi đang bay ngược ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy đi tới.
"Ha ha, quả nhiên là Sở Mộ." Sở Mộ mới vừa mở cửa đã nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, đồng thời còn có tiếng cười mừng rỡ.
Sở Mộ cũng vô cùng ngạc nhiên, hai người nam tử này hiển nhiên quá mức quen thuộc đối với hắn, hồi lâu sau mới bình phục tâm tình, cười nói: "Đại ca, Tam ca, tại sao các ngươi lại ở đây?"
Đứng ở trước cửa phòng Sở Mộ chính là Sở Hưng và Sở Trữ, chẳng qua là Sở Mộ không ngờ tới lại gặp phải hai người này ở Hàn Đàm thành. Bọn họ vốn phải ở Nam Vực chung tay gầy dựng gia tộc mới đúng.
"Lúc nãy đi ngang qua nghe thấy người đi đường nói có một thanh niên khống chế Dạ Lôi Mộng Thú băng qua vô cùng phong cách, chúng ta trước tiên liền nghĩ đến Dạ Lôi Mộng Thú của ngươi. Cho nên một đường hỏi thăm mới tới lữ điếm này, cuối cùng tìm tới tận phòng, thật sự không ngờ nổi đúng là tiểu tử ngươi." Sở Trữ cười nói.
Mộng Thú là Hồn sủng cấp thống lĩnh rất hiếm thấy, mà Dạ Lôi Mộng Thú lại càng khó gặp. Sở Hưng và Sở Trữ vốn chỉ ôm một chút hi vọng tìm hiểu, kết quả đúng là Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú đi vào Hàn Đàm thành. Làm cho hai người bọn họ vui mừng khôn xiết.
Sở Mộ dẫn hai người vào phòng, im lặng nghe hai người bọn họ kể lại những chuyện vừa qua.
Trên thực tế, Sở gia di chuyển đến một tòa thành ở hướng đông bắc Tội Nguyên sơn mạch, cách Hàn Đàm thành cũng không quá xa xôi. Đại khái khoảng chừng sáu ngày lộ trình, nếu như khống chế Hồn sủng cao cấp chỉ cần thời gian bốn ngày là tới nơi.
Gia tộc mới vừa định cư không bao lâu, cần phải thu thập các loại tài nguyên để nhanh chóng phát triển gia tộc. Vì thế nhóm thanh niên đồng lứa bắt đầu phân tán ra bốn phía tìm hiểu tình huống các vùng phụ cần, đồng thời tận lực mang các vật phẩm có giá trị về cho gia tộc.
Sở Hưng và Sở Trữ làm một tổ đi tới Tội Nguyên Hàn Đàm, hai người bọn họ phân công tới đây thừa dịp Tội Nguyên Hàn Đàm đang tiến vào thời kỳ cực thịnh, nhìn xem có thể thu thập Hàn Đàm Thủy hay không.
Cho dù vận khí quá kém, khó lòng tìm thấy, hai người vẫn có thể đến Tội Nguyên sơn mạch lịch lãm một phen, tăng cường thực lực của mình từ xưa đến nay vẫn là chính đạo.
"Nghe nói lần này Đại Sở thế gia cũng phái người đến tòa thành này, nói không chừng đại tỷ Sở Tiêm đã tới nơi rồi đó." Sở Trữ mở miệng nói.
"Tiêm Tiêm tỷ đã tới Hàn Đàm thành?" Sở Mộ cảm thấy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Án tượng của Sở Mộ đối với Sở Tiêm tương đối rõ ràng, đã lâu rồi không gặp nàng nên hắn không biết tình huống ở Đại Sở thế gia ra sao.
"Chỉ là suy đoán mà thôi, trong thư không nghe nàng nhắc tới chuyện này." Sở Hưng nói.
"Chúng ta đã ở Hàn Đàm thành khá lâu, góp nhặt không ít tin tức, đang định tìm người bắt đầu tiến vào sơn mạch. Tứ đệ xuất hiện rất đúng lúc, có ngươi đi cùng chúng ta coi như có thêm phần thắng không nhỏ. Cho dù gặp phải những thế lực lớn cũng không cần lo lắng." Sở Trữ cười nói.
"Ta vừa định đi mướn một người dân bản xứ dẫn ta vào núi, đã như vậy, sáng mai chúng ta cùng nhau lên đường." Sở Mộ cũng nở nụ cười.
Sở Hưng và Sở Trữ đã thăm dò lộ tuyến rõ ràng, những người tham gia hẳn là có thể tin được. Sở Mộ không cần thiết hao phí thời gian tìm những người khác hợp tổ làm gì.
"Chúng ta tìm được hai huynh muội, bọn họ cũng dự định đi vào núi tìm kiếm Tội Nguyên Hàn Đàm. Kết quả tính tình tương đối hợp nhau, thực lực của bọn họ rất mạnh, vừa nhìn là biết thường xuyên lịch lãm bên ngoài. Sáng mai bọn họ sẽ họp nhóm với chúng ta, từ đó năm người cùng nhau vào núi." Sở Hưng nói.
Sở Mộ gật đầu đồng ý, Tội Nguyên Hàn Đàm là địa phương rộng lớn. Mặc dù không có Mê Giới tồn tại, nhưng hệ số nguy hiểm tương đối cao. Nhiều người sẽ có thể chiếu cố lẫn nhau tốt hơn.
"Vậy có thể tin hai huynh muội đó được không?" Sở Mộ chợt hỏi một câu.
"Trải qua tiếp xúc mấy ngày nay thì người nam tùy tùy tiện tiện, thích cãi nhau với người khác, không giống người có tâm nhãn. Nữ thì ít nói, làm cho người ta có cảm giác rất tốt." Sở Hưng nói.
"Đại ca, theo ta thấy không chỉ đơn thuần là rất tốt thôi nha?" Giọng nói Sở Trữ đột nhiên chuyển thành kỳ quái, liếc sang Sở Hưng.
Sở Hưng lúng túng ho khan một tiếng, cũng không nói thêm điều gì.
Sở Mộ không rõ ám ngữ giữa hai người, liền cho rằng chỉ là chuyện nhỏ nhặt nên trực tiếp bỏ qua.
Sở Hưng và Sở Trữ dứt khoát ở lại trong phòng gần bên Sở Mộ. Vào lúc giữa đêm, Sở Mộ dựa theo phương thức bình thường tu luyện, trước tiên dùng năm thành hồn lực nuôi nấng Bạch Yểm Ma, sau đó bắt đầu tĩnh tu mãi cho đến hừng sáng mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Mộ cho đám Hồn sủng ăn một bữa ra trò, chờ đợi Sở Hưng và Sở Trữ xuất hiện cùng nhau xuất phát.
Sở Mộ dẫn Mạc Tà đi theo, dặn dò Ly lão nhi không cho phép hắn nói chuyện. Sau đó cùng với Sở Hưng, Sở Trữ đến phía đông thành gặp gỡ hai huynh muội kia.
Thành đông người đến người đi đông nghịt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài Hồn sủng sư khống có không ít nhóm Hồn sủng sư kết bạn cùng đi, nội dung đàm luận phần lớn đều là Tội Nguyên Hàn Đàm.
"Bọn họ ở đây… ý, hình như đang tranh chấp với người khác." Sở Hưng tìm được hai huynh muội rất nhanh, chỉ có điều bọn họ đang đứng chung một chỗ với ba người khác, sắc mặt hai bên có vẻ bất thiện.
"Vậy chúng ta có qua đó hay không?" Sở Trữ nhìn thoáng qua Sở Mộ.
"Đi qua." Sở Mộ nói vô cùng dứt khoát.
Từ từ đi tới gần bên kia, Sở Mộ đã nhìn thấy bộ dạng hai huynh muội kia. Đúng như lời Sở Hưng từng nói, nam tử làm cho người ta có cảm giác tùy tiện, tự do hành động, cho dù là ăn mặc hay là thần thái đều giống như mấy kẻ lang thang ngoài đầu đường xó chợ, đặc biệt nhất chính là trên đầu người thanh niên này thị còn đội một cái mũ nhung hình thù kỳ quái.
Còn nữ tử mặc một cái áo choàng đen kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhìn nhiều thêm một lúc là bắt đầu động tâm không nỡ dời tầm mắt sang nơi khác.
Nữ tử này làm cho người ta chú ý nhất chính là thần thái của nàng, trên người mặc một bộ y phục sang trọng bó sát, đường cong đầy đủ, cong cong tròn tròn tỏa ra mị lực bức người, nhìn dọc theo dáng người kéo thẳng xuống vị trí, bắp đùi liền thấy hai cái chân dài trắng nõn như ngọc mài, tràn đầy sức sống, hai chiến hài tú lệ vừa khớp tôn lên vẻ đẹp của cặp đùi, càng nhìn càng say mê.
Mỹ lệ mà đơn giản, tự nhiên mà phóng khoáng, ấn tượng đầu tiên của Sở Mộ về nữ tử này rất tốt.
"Có tin ta móc con mắt của ngươi xuống không?" Bỗng nhiên một thanh âm có phần hung dữ truyền đến, cắt đứt ánh mắt thưởng thức của Sở Mộ đối với nữ tử kia.
"Móc xuống thì móc, có ngon thì thả vào trên ngực của ngươi, cho ta xem được không?" Nam tử tùy tiện kia lập tức bày ra thái độ nghiêm trang, vừa cười nói vừa nhìn vào bộ ngực đẫy đà ở đối diện.
"Ngươi… vô sỉ… hôm nay nếu không làm thịt ngươi, ta không thể…" Nàng kia mặt mày đỏ bừng, bộ dạng chuẩn bị triệu hoán Hồn sủng đánh nhau tới nơi rồi.
Đa số tòa thành đầu cấm triệu hồi Hồn sủng di chuyển bên trong thành, lại càng không cần phải nói đến Hồn sủng sư chiến đấu lẫn nhau. Cho nên mặc dù nữ tử kia cực kỳ tức giận, nhưng cũng không dám triệu hoán Hồn sủng trước mặt đám thủ vệ, nhiễu loạn an ninh trật tự tòa thành chắc chắn sẽ bị đánh không chết cũng tàn phế, còn không bị giam lỏng vài ngày nửa tháng thì chuyện vui to lắm.
"Dương Lăng, quên đi, không nên để ý tới cái đồ mất dạy này, những người khác đang ở bên ngoài chờ chúng ta." Một nữ tử khác mặt y phục vàng kim nhẹ giọng khuyên giải.
"Ta không có ai nuôi dạy? Này này, cô nàng, đừng tưởng rằng cặp bưởi của ngươi rất lớn là có quyền ăn nói lung tung." Nam tử vừa nghe thế liền đột ngột thay đổi thái độ, xoay chuyển giọng nói thành một kẻ côn đồ mất nết chính hiệu.
Đối phương là ba người, hai nữ một nam, nữ tử tên là Dương Lăng kia tướng mạo và vóc người không tệ, nhất là bộ ngực căng tròn mềm mại, mà lớp vải bên ngoài lại mỏng manh quá mức, khiến cho người ta có cảm giác như muốn bật tung y phục lao ra ngoài vậy.
Về phần tại sao song phương tranh chấp thì quá dễ đoán rồi, hơn phân nửa là do nam tử trợn mắt ngó chừng bộ ngực nữ tử Dương Lăng quá lâu, sau đó làm cho đối phương tức giận, cho nên mới bộc phát xung đột.
Tình huống đặc thù nhất là vị ca ca không biết xấu hổ đứng ở trước mặt hai nữ một nam chửi đổng rung trời, thế mà muội muội đứng bên cạnh ở ca ca lại yên tĩnh như nước giếng, bình thản đến dị thường.
Tựa hồ cảm thấy chuyện này không có một chút thú vị, cố nàng muội muội vốn đang khoanh tay đứng nhìn dời tầm mắt sang chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy Sở Hưng và Sở Hà đi tới.
"Ca, bọn họ tới." Muội muội tranh thủ được cơ hội tốt, lập tức đưa tay nắm lấy cổ áo ca ca đang nổi gân cổ cãi vả với hai nữ nhân, không đợi ca ca của mình nói xong trực tiếp lôi ra ngoài.
"Nhẹ chút, nhẹ chút, cái gì? Ta lưu manh? Là do nhà ngươi tự mình ăn mặc hớ hênh như thế đi ra đường, phong cách phô trương lộ liễu như vậy còn trách người ta dòm mình chằm chằm? Nếu như ngươi muốn làm thục nữ thì ăn mặc kín kẽ vào…"
Vị ca ca bị nắm cổ lôi đi vẫn không ngừng múa tay múa chân loạn xạ, miệng mồm mắng chửi không chút lưu tình.
Ba người kia thật sự là tức giận lắm rồi, nhưng nhìn bộ dáng hẳn là đang có việc gấp, đành phải đè nén tức giận trong lòng xuống, nguyền rủa mấy câu ác độc rồi vội vã chạy ra khỏi cửa thành hướng đông.
Khu vực Tội Nguyên Hàn Đàm nằm sâu trong dãy sơn mạch kéo dài liên miên bất tuyệt, địa thế vô cùng hiểm trở.
Mấy trăm ngọn núi lớn xen kẽ với nhau tạo thành hàng loạt thung lũng rộng lớn và rừng cây xanh biếc, đứng ở trên gò núi nhìn xuống sẽ nhận ra toàn bộ sơn mạch giống như một con trường long bằng nham thạch nằm yên vững trải. Mỗi một đỉnh núi đều có mây đen quỷ dị bao phủ, thỉnh thoảng còn có tia chớp đánh xuống ầm ầm khiến cho cảnh tượng càng thêm thần bí và nguy hiểm.
Trải qua hơn nửa tháng di chuyển, Sở Mộ đã xuyên qua Tây Lăng vực chạy tới khu vực phía đông nam Tây Lăng vực, cách Tội Nguyên Hàn Đàm khoảng vài chục dặm, địa phương gần nhất là một tòa thành cấp chín tên là Hàn Đàm thành.
Hàn Đàm thành dựa vào địa thế núi non hiểm trở xây dựng hàng phòng ngự vô cùng vững chắc, hơn nữa Tội Nguyên sơn mạch có không ít Hồn sủng sinh sống, dần dần làm cho Hàn Đàm thành tụ tập vô số Hồn sủng sư tìm kiếm cơ hội rèn luyện và phát triển.
"Tội Nguyên Hàn Đàm là chia làm hai thời kỳ tròn và khuyết, thời gian cách nhau đại khái là hai năm. Nếu như ta không có nhớ lầm hiện tại đang là thời kỳ tròn, nghĩa là Hàn Đàm sẽ dần dần mở rộng. Những người ở chung quanh sẽ tụ tập về Tội Nguyên Hàn Đàm tìm kiếm cơ hội phát tài, Hàn Đàm cực thịnh chính là một kho báu kếch sù đó."
Ly lão nhi đứng ở trên đầu Dạ Lôi Mộng Thú, ngó chằm chằm về phía sơn mạch xa xa, nói với Sở Mộ.
"Tìm kiếm Hàn Đàm cực thịnh, chẳng lẽ nơi đó có rất nhiều Tội Nguyên Hàn Đàm sao?" Sở Mộ ngạc nhiên dò hỏi.
(Hàn Đàm: đầm nước lạnh, có thể hiểu theo nghĩa ao hồ.)
"Nhiều, nhiều vô số, ngàn ngàn vạn vạn, nhưng phần lớn đều đã khô kiệt, trong ngày thường đi tìm trừ phi vận khí tốt mới thấy vài cái. Nếu không rất khó tìm thấy một cái Tội Nguyên Hàn Đàm còn nước. Thời kỳ mở rộng chính là lúc Hàn Đàm sinh động nhất, xác suất tìm thấy tương đối lớn." Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
"Mấy lãnh thổ chung quanh đều phái người tới, hẳn là không tránh trải một trận hỗn chiến hả?" Sở Mộ hỏi.
"Ít nhất Tây Lăng thành nhất định sẽ phái ra một số Hồn sủng sư trẻ tuổi tới nơi này, dù sao dòng nước bên trong Tội Nguyên Hàn Đàm vẫn có hiệu quả cường hóa rất tốt đối với Băng hệ Hồn sủng. Ngoại trừ những người đó ra, còn có Nam tông ở Nam Vực, Đại Sở thế gia ở Cổ Vực, Dương Thị gia tộc ở Cương La vực …v…v đoán chừng cũng sẽ phái đệ tử có Băng hệ Hồn sủng tới dạo một vòng. Mấy năm gần đây, bọn họ dần dần hình thành thói quen cạnh tranh Tội Nguyên Hàn Đàm, cũng không ngần ngại cho mấy người trẻ tuổi rèn luyện chiến đấu tích lũy kinh nghiệm." Ly lão nhi nói.
"Theo dạng này hẳn là náo nhiệt lắm đây!" Sở Mộ nhếch miệng cười cười sảng khoái. Nếu mấy thế lực kia phái đệ tử đi tới đoạt bảo, nói vậy Tội Nguyên Hàn Đàm đúng là linh vật hiếm có.
"Hắc hắc, thiếu chủ chính là thiếu chủ, rất ưa thích khiêu chiến nha! Những thế lực này hàng năm phái ra đệ tử đều là thành viên trọng yếu, thực lực coi như không tệ. Thiếu chủ đã có lòng thì tự do giày xéo mấy tên tâm cao khí ngạo, đùa giỡn nữ đệ tử xinh đẹp cũng không thành vấn đề." Ly lão nhi cười nói.
Ly lão nhi thích nhất là những chuyện trên trời dưới đất, mấy thứ vụn vặt lại vô cùng nhiệt tình. Cho đến bây giờ lão đã hiểu rõ tin tức về Tù đảo vương giả Sở Mộ rồi, cảm thấy lấy thực lực Sở Mộ đối phó mấy đệ tử trẻ tuổi tuyệt đối là chà xát có thừa.
Hàn Đàm thành có một con đường phồn hoa náo nhiệt, hai bên đường đầy rẫy cửa hàng buôn bán, dòng người qua lại nhộn nhịp không dứt. Hiện tại ở trên người Sở Mộ còn dư lại khoảng chừng 100 vạn kim tệ, đang định vào chợ mua một ít hồn hạch dùng làm thức ăn cho Hồn sủng.
Đoạn thời gian bị Hạ Nghiễm Hàn truy kích, Sở Mộ chưa kịp thu mua hồn hạch lưu trữ, đám Hồn sủng đã ăn gần hết rồi.
Ngoại trừ Mặc Dã ra, tất cả Hồn sủng của hắn cần phải ăn cấp sáu hồn hạch, hơn nữa thuộc tính phải phù hợp với từng loại Hồn sủng.
Theo như cách tính thông thường, thuộc tính càng nhiều càng thì giá trị hồn hạch càng cao. Sở Mộ tốn hết 50 vạn kim tệ mua một không gian giới chỉ lớn hơn, còn dư lại bao nhiêu đổ hết vào lượng thức ăn cần thiết, để sau này ra ngoài lịch lãm không cần phải lo lắng vấn đề lương thực nữa.
Sau khi mua xong hồn hạch, Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú đi tới một gian lữ điếm, dự định nghỉ ngơi một đêm rồi chạy vào sơn mạch tìm kiếm vận may.
"Ô ô ô!" Vừa mới vào trong phòng, Mạc Tà ưa thích sạch sẽ lập tức kêu lên khoan khoái, nhảy vài bước là chui vào trong bồn tắm hương hoa thơm ngát.
Yêu Hỏa Tà Diễm từ trên người Mạc Tà nhẹ nhàng bốc cháy, ánh lửa lóe lên trong nháy mắt hun nóng bồn tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút.
"A..aaa! Lão nhân gia ta cũng muốn tẩy rửa một thân bụi đất." Ly lão nhi vung tay một cái, thế là toàn bộ y phục trên người lập tức rớt xuống, để lộ ra thân thẻ đầy lông tua tủa y như mèo con, sau đó hấp tấp chạy tới định chui vào trong bồn tắm.
Thế nhưng, thân thể Ly lão nhi còn đang lơ lửng trên không, tiểu Mạc Tà bỗng nhiên nâng cao cái đuôi, trực tiếp đánh bay lão già hèn mọn ra ngoài.
"Cọc cọc cọc!" Ở bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Đọc Truyện Online Tại
Sở Mộ không thèm để ý tới Ly lão nhi đang bay ngược ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy đi tới.
"Ha ha, quả nhiên là Sở Mộ." Sở Mộ mới vừa mở cửa đã nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, đồng thời còn có tiếng cười mừng rỡ.
Sở Mộ cũng vô cùng ngạc nhiên, hai người nam tử này hiển nhiên quá mức quen thuộc đối với hắn, hồi lâu sau mới bình phục tâm tình, cười nói: "Đại ca, Tam ca, tại sao các ngươi lại ở đây?"
Đứng ở trước cửa phòng Sở Mộ chính là Sở Hưng và Sở Trữ, chẳng qua là Sở Mộ không ngờ tới lại gặp phải hai người này ở Hàn Đàm thành. Bọn họ vốn phải ở Nam Vực chung tay gầy dựng gia tộc mới đúng.
"Lúc nãy đi ngang qua nghe thấy người đi đường nói có một thanh niên khống chế Dạ Lôi Mộng Thú băng qua vô cùng phong cách, chúng ta trước tiên liền nghĩ đến Dạ Lôi Mộng Thú của ngươi. Cho nên một đường hỏi thăm mới tới lữ điếm này, cuối cùng tìm tới tận phòng, thật sự không ngờ nổi đúng là tiểu tử ngươi." Sở Trữ cười nói.
Mộng Thú là Hồn sủng cấp thống lĩnh rất hiếm thấy, mà Dạ Lôi Mộng Thú lại càng khó gặp. Sở Hưng và Sở Trữ vốn chỉ ôm một chút hi vọng tìm hiểu, kết quả đúng là Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú đi vào Hàn Đàm thành. Làm cho hai người bọn họ vui mừng khôn xiết.
Sở Mộ dẫn hai người vào phòng, im lặng nghe hai người bọn họ kể lại những chuyện vừa qua.
Trên thực tế, Sở gia di chuyển đến một tòa thành ở hướng đông bắc Tội Nguyên sơn mạch, cách Hàn Đàm thành cũng không quá xa xôi. Đại khái khoảng chừng sáu ngày lộ trình, nếu như khống chế Hồn sủng cao cấp chỉ cần thời gian bốn ngày là tới nơi.
Gia tộc mới vừa định cư không bao lâu, cần phải thu thập các loại tài nguyên để nhanh chóng phát triển gia tộc. Vì thế nhóm thanh niên đồng lứa bắt đầu phân tán ra bốn phía tìm hiểu tình huống các vùng phụ cần, đồng thời tận lực mang các vật phẩm có giá trị về cho gia tộc.
Sở Hưng và Sở Trữ làm một tổ đi tới Tội Nguyên Hàn Đàm, hai người bọn họ phân công tới đây thừa dịp Tội Nguyên Hàn Đàm đang tiến vào thời kỳ cực thịnh, nhìn xem có thể thu thập Hàn Đàm Thủy hay không.
Cho dù vận khí quá kém, khó lòng tìm thấy, hai người vẫn có thể đến Tội Nguyên sơn mạch lịch lãm một phen, tăng cường thực lực của mình từ xưa đến nay vẫn là chính đạo.
"Nghe nói lần này Đại Sở thế gia cũng phái người đến tòa thành này, nói không chừng đại tỷ Sở Tiêm đã tới nơi rồi đó." Sở Trữ mở miệng nói.
"Tiêm Tiêm tỷ đã tới Hàn Đàm thành?" Sở Mộ cảm thấy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Án tượng của Sở Mộ đối với Sở Tiêm tương đối rõ ràng, đã lâu rồi không gặp nàng nên hắn không biết tình huống ở Đại Sở thế gia ra sao.
"Chỉ là suy đoán mà thôi, trong thư không nghe nàng nhắc tới chuyện này." Sở Hưng nói.
"Chúng ta đã ở Hàn Đàm thành khá lâu, góp nhặt không ít tin tức, đang định tìm người bắt đầu tiến vào sơn mạch. Tứ đệ xuất hiện rất đúng lúc, có ngươi đi cùng chúng ta coi như có thêm phần thắng không nhỏ. Cho dù gặp phải những thế lực lớn cũng không cần lo lắng." Sở Trữ cười nói.
"Ta vừa định đi mướn một người dân bản xứ dẫn ta vào núi, đã như vậy, sáng mai chúng ta cùng nhau lên đường." Sở Mộ cũng nở nụ cười.
Sở Hưng và Sở Trữ đã thăm dò lộ tuyến rõ ràng, những người tham gia hẳn là có thể tin được. Sở Mộ không cần thiết hao phí thời gian tìm những người khác hợp tổ làm gì.
"Chúng ta tìm được hai huynh muội, bọn họ cũng dự định đi vào núi tìm kiếm Tội Nguyên Hàn Đàm. Kết quả tính tình tương đối hợp nhau, thực lực của bọn họ rất mạnh, vừa nhìn là biết thường xuyên lịch lãm bên ngoài. Sáng mai bọn họ sẽ họp nhóm với chúng ta, từ đó năm người cùng nhau vào núi." Sở Hưng nói.
Sở Mộ gật đầu đồng ý, Tội Nguyên Hàn Đàm là địa phương rộng lớn. Mặc dù không có Mê Giới tồn tại, nhưng hệ số nguy hiểm tương đối cao. Nhiều người sẽ có thể chiếu cố lẫn nhau tốt hơn.
"Vậy có thể tin hai huynh muội đó được không?" Sở Mộ chợt hỏi một câu.
"Trải qua tiếp xúc mấy ngày nay thì người nam tùy tùy tiện tiện, thích cãi nhau với người khác, không giống người có tâm nhãn. Nữ thì ít nói, làm cho người ta có cảm giác rất tốt." Sở Hưng nói.
"Đại ca, theo ta thấy không chỉ đơn thuần là rất tốt thôi nha?" Giọng nói Sở Trữ đột nhiên chuyển thành kỳ quái, liếc sang Sở Hưng.
Sở Hưng lúng túng ho khan một tiếng, cũng không nói thêm điều gì.
Sở Mộ không rõ ám ngữ giữa hai người, liền cho rằng chỉ là chuyện nhỏ nhặt nên trực tiếp bỏ qua.
Sở Hưng và Sở Trữ dứt khoát ở lại trong phòng gần bên Sở Mộ. Vào lúc giữa đêm, Sở Mộ dựa theo phương thức bình thường tu luyện, trước tiên dùng năm thành hồn lực nuôi nấng Bạch Yểm Ma, sau đó bắt đầu tĩnh tu mãi cho đến hừng sáng mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Mộ cho đám Hồn sủng ăn một bữa ra trò, chờ đợi Sở Hưng và Sở Trữ xuất hiện cùng nhau xuất phát.
Sở Mộ dẫn Mạc Tà đi theo, dặn dò Ly lão nhi không cho phép hắn nói chuyện. Sau đó cùng với Sở Hưng, Sở Trữ đến phía đông thành gặp gỡ hai huynh muội kia.
Thành đông người đến người đi đông nghịt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài Hồn sủng sư khống có không ít nhóm Hồn sủng sư kết bạn cùng đi, nội dung đàm luận phần lớn đều là Tội Nguyên Hàn Đàm.
"Bọn họ ở đây… ý, hình như đang tranh chấp với người khác." Sở Hưng tìm được hai huynh muội rất nhanh, chỉ có điều bọn họ đang đứng chung một chỗ với ba người khác, sắc mặt hai bên có vẻ bất thiện.
"Vậy chúng ta có qua đó hay không?" Sở Trữ nhìn thoáng qua Sở Mộ.
"Đi qua." Sở Mộ nói vô cùng dứt khoát.
Từ từ đi tới gần bên kia, Sở Mộ đã nhìn thấy bộ dạng hai huynh muội kia. Đúng như lời Sở Hưng từng nói, nam tử làm cho người ta có cảm giác tùy tiện, tự do hành động, cho dù là ăn mặc hay là thần thái đều giống như mấy kẻ lang thang ngoài đầu đường xó chợ, đặc biệt nhất chính là trên đầu người thanh niên này thị còn đội một cái mũ nhung hình thù kỳ quái.
Còn nữ tử mặc một cái áo choàng đen kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhìn nhiều thêm một lúc là bắt đầu động tâm không nỡ dời tầm mắt sang nơi khác.
Nữ tử này làm cho người ta chú ý nhất chính là thần thái của nàng, trên người mặc một bộ y phục sang trọng bó sát, đường cong đầy đủ, cong cong tròn tròn tỏa ra mị lực bức người, nhìn dọc theo dáng người kéo thẳng xuống vị trí, bắp đùi liền thấy hai cái chân dài trắng nõn như ngọc mài, tràn đầy sức sống, hai chiến hài tú lệ vừa khớp tôn lên vẻ đẹp của cặp đùi, càng nhìn càng say mê.
Mỹ lệ mà đơn giản, tự nhiên mà phóng khoáng, ấn tượng đầu tiên của Sở Mộ về nữ tử này rất tốt.
"Có tin ta móc con mắt của ngươi xuống không?" Bỗng nhiên một thanh âm có phần hung dữ truyền đến, cắt đứt ánh mắt thưởng thức của Sở Mộ đối với nữ tử kia.
"Móc xuống thì móc, có ngon thì thả vào trên ngực của ngươi, cho ta xem được không?" Nam tử tùy tiện kia lập tức bày ra thái độ nghiêm trang, vừa cười nói vừa nhìn vào bộ ngực đẫy đà ở đối diện.
"Ngươi… vô sỉ… hôm nay nếu không làm thịt ngươi, ta không thể…" Nàng kia mặt mày đỏ bừng, bộ dạng chuẩn bị triệu hoán Hồn sủng đánh nhau tới nơi rồi.
Đa số tòa thành đầu cấm triệu hồi Hồn sủng di chuyển bên trong thành, lại càng không cần phải nói đến Hồn sủng sư chiến đấu lẫn nhau. Cho nên mặc dù nữ tử kia cực kỳ tức giận, nhưng cũng không dám triệu hoán Hồn sủng trước mặt đám thủ vệ, nhiễu loạn an ninh trật tự tòa thành chắc chắn sẽ bị đánh không chết cũng tàn phế, còn không bị giam lỏng vài ngày nửa tháng thì chuyện vui to lắm.
"Dương Lăng, quên đi, không nên để ý tới cái đồ mất dạy này, những người khác đang ở bên ngoài chờ chúng ta." Một nữ tử khác mặt y phục vàng kim nhẹ giọng khuyên giải.
"Ta không có ai nuôi dạy? Này này, cô nàng, đừng tưởng rằng cặp bưởi của ngươi rất lớn là có quyền ăn nói lung tung." Nam tử vừa nghe thế liền đột ngột thay đổi thái độ, xoay chuyển giọng nói thành một kẻ côn đồ mất nết chính hiệu.
Đối phương là ba người, hai nữ một nam, nữ tử tên là Dương Lăng kia tướng mạo và vóc người không tệ, nhất là bộ ngực căng tròn mềm mại, mà lớp vải bên ngoài lại mỏng manh quá mức, khiến cho người ta có cảm giác như muốn bật tung y phục lao ra ngoài vậy.
Về phần tại sao song phương tranh chấp thì quá dễ đoán rồi, hơn phân nửa là do nam tử trợn mắt ngó chừng bộ ngực nữ tử Dương Lăng quá lâu, sau đó làm cho đối phương tức giận, cho nên mới bộc phát xung đột.
Tình huống đặc thù nhất là vị ca ca không biết xấu hổ đứng ở trước mặt hai nữ một nam chửi đổng rung trời, thế mà muội muội đứng bên cạnh ở ca ca lại yên tĩnh như nước giếng, bình thản đến dị thường.
Tựa hồ cảm thấy chuyện này không có một chút thú vị, cố nàng muội muội vốn đang khoanh tay đứng nhìn dời tầm mắt sang chỗ khác, đúng lúc nhìn thấy Sở Hưng và Sở Hà đi tới.
"Ca, bọn họ tới." Muội muội tranh thủ được cơ hội tốt, lập tức đưa tay nắm lấy cổ áo ca ca đang nổi gân cổ cãi vả với hai nữ nhân, không đợi ca ca của mình nói xong trực tiếp lôi ra ngoài.
"Nhẹ chút, nhẹ chút, cái gì? Ta lưu manh? Là do nhà ngươi tự mình ăn mặc hớ hênh như thế đi ra đường, phong cách phô trương lộ liễu như vậy còn trách người ta dòm mình chằm chằm? Nếu như ngươi muốn làm thục nữ thì ăn mặc kín kẽ vào…"
Vị ca ca bị nắm cổ lôi đi vẫn không ngừng múa tay múa chân loạn xạ, miệng mồm mắng chửi không chút lưu tình.
Ba người kia thật sự là tức giận lắm rồi, nhưng nhìn bộ dáng hẳn là đang có việc gấp, đành phải đè nén tức giận trong lòng xuống, nguyền rủa mấy câu ác độc rồi vội vã chạy ra khỏi cửa thành hướng đông.