Sủng Mị
Chương 1735: Người thừa kế bia khóc
Toàn bộ thế giới đầy rẫy phong bạo hủy diệt, lực lượng hủy diệt càn quét khắp không gian.
Hắc động giống như thực quản ác ma thôn phệ Quan Ải thành từng chút một, không bao lâu sau cả tòa thành rộng lớn chỉ còn lại một góc tường thành và mấy ngàn thành viên liên minh chinh phạt.
"Ùng ùng ùng!"
Khu vực chung quanh lỗ đen không gian xuất hiện một đám sương mù đỏ rực đập vào mắt kinh tâm động phách. Màn sương mù này hình thành từ vô số thi thể người và sủng, trong đó vẫn còn không ít người đang giãy dụa trốn tránh tia chớp hủy diệt. Thế nhưng, tất cả cố gắng chỉ là vô ích, không một người nào có thể thoát khỏi lực hút tà ác của vòng xoáy tử vong.
Đến thời khắc này, cường giả Bất Hủ cũng chịu chung số phận với những người khác. Một khi bị kéo vào trong hắc động xem như là chết chắc rồi, cho dù là tướng lĩnh hay binh sĩ đều yếu ớt như nhau.
Dưới chân núi Thiên Sơn, các thành viên Tân Nguyệt Địa mỏi mệt không chịu nổi đứng trong cơn cuồng phong gào thét, ngẩng đầu nhìn lên Quan Ải thành càng lúc càng nhỏ, nhìn mấy chục vạn địch nhân dần dần biến mất vào trong vòng xoáy đáng sợ. Bọn họ đã từng giẫm đạp, tàn phá vô số tòa thành Tân Nguyệt Địa, giết chết không biết bao nhiêu người dân vô tội, mang đến cho lãnh thổ Tân Nguyệt Địa một trận tai nạn đầy máu và nước mắt.
Hiện tại bọn họ đối mặt với trừng phạt vì những hành vi trước kia của mình.
Giờ phút này, các thủ lĩnh và quân đoàn Tân Nguyệt im lặng nhìn địch nhân diệt vong, trong lòng dâng trào từng cơn sóng, không biết nên khóc hay cười.
"Ùng ùng ùng!"
Sau khi tòa thành biến mất vào trong không gian thứ nguyên, hắc động bắt đầu quá trình chữa trị.
Ở trong đó chỉ còn lại một mình Sở Mộ trôi nổi giữa đống phế tích hỗn độn, ánh mắt hắn nhìn về phía Quan Ải thành biến mất và màn sương máu không có một chút thương xót.
Thần sắc hắn cũng không dao động, bởi vì đám người kia đáng chết, tất cả địch nhân ở trong tòa thành lúc trước đã từng cười nhạo con dân Tân Nguyệt Địa, lấy tư thái kẻ bề trên điên cuồng tàn sát khắp lãnh thổ của hắn. Hắc động từ từ khép lại, cánh cửa địa ngục dần dần biến mất khỏi thế giới này.
Chẳng qua là Sở Mộ bây giờ đã cực kỳ mỏi mệt không thể nhúc nhích một bước, sau khi tòa thành và quân đoàn chinh phạt bị kéo vào trong không gian thứ nguyên, thân thể Sở Mộ cũng từ từ bay ngược lại chui vào trong hắc động.
"Sở... Sở Mộ..."
Thấy Sở Mộ đang rơi vào tình huống nguy hiểm, sắc mặt Liễu Băng Lam tái nhợt trong nháy mắt.
Đám tướng lãnh và thành viên Tân Nguyệt Địa cũng kêu lên kinh hãi.
Lực lượng hắc động cực kỳ đáng sợ, vị trí Sở Mộ đang ở trung tâm hắc động chính là khu vực phong bạo mạnh nhất. Mặc dù hắn có năng lực Dị hệ cũng bị ảnh hưởng rất lớn, hắn kiên trì đến khi toàn bộ tòa thành diệt vong, nhưng chính hắn cũng thoát lực.
"Rống rống rống!"
Chiến Dã vội vàng tăng tốc phóng chạy trong không gian bao la, thân thể biến thành một đạo Ám quang bay tới chỗ Sở Mộ.
Nhưng mà hắc động lúc này chỉ còn lại có một khe hở nho nhỏ, tốc độ Chiến Dã mau hơn nữa cũng không thể kịp thời cứu Sở Mộ ra ngoài.
"Vù vù vù vù!"
Không gian phong bạo lạnh thấu xương không ngừng xung kích, ma diễm trên người Sở Mộ đã hoàn toàn tiêu tán, thể thể hắn giống như lá khô trên dòng nước từ từ trôi về nơi xa.
Sở Mộ mở mắt thật to, hắn cảm giác thân thể của mình đang dần dần chìm trong một vũng bùn to lớn, hoặc là rơi xuống vực sâu không đáy. Chính hắn đã vô lực phản kháng, nhưng ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy một mảng băng tuyết rộng lớn phía dưới kia.
Hắn thấy được Chiến Dã đang gào thét chạy tới, thấy được Liễu Băng Lam và Diệp Khuynh Tư che mặt khóc như mưa, thấy được thần sắc tất cả mọi người đang lo lắng cho mình.
Sở Mộ rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng hắn quá mệt rồi, ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng không nổi.
"Ầm ầm ầm!"
Lực lượng không gian nổ vang bên tai, thế giới hỗn độn thôn phệ thân thể hắn. Đây vốn là địa bàn của Ma nhân Dị hệ, Sở Mộ không cảm thấy khó chịu, ngược lại giống như đang nằm trên một cái giường êm ái từ từ đưa hắn tiến vào bờ bến tử vong. Hắn quá mệt rồi, cho dù biết mình sẽ rơi vào không gian thứ nguyên tràn ngập nguy cơ, thân thể hắn có cường hãn tới đâu cũng có lúc bị nghiền nát.
Hắn không có giãy dụa, cũng không còn khí lực giãy dụa, để mặc cho thân thể mình từ từ chìm vào trong bóng tối hư vô.
Tầm mắt hắn càng lúc càng mơ hồ, nhưng loáng thoáng thấy được có hai người vẫn đang chiến đấu điên cuồng ở ranh giới hắc động.
Hai người này là ai?
Một người là nguyên thủ hải quân Ô Bàn, ánh mắt Sở Mộ vẫn nhận ra đầu hung cầm Tứ Mục Cương Thiết ma ưng.
Lần này không thể giết hắn, không có nghĩa là Sở Mộ sẽ bỏ qua cho hắn. Chỉ tiếc là bây giờ Sở Mộ không còn một chút sức lực rồi, mi mắt hắn bắt đầu nặng nề, hắn rất muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật lâu...
Nhưng mà gã nam tử đang chiến đấu với nguyên thủ Phan Quân là ai?
Tại sao thân ảnh hắn quen thuộc vậy nhỉ?
Thực lực hắn quá mạnh, không ngờ lại có thể xé nát thân thể Tứ Mục Cương Thiết ma ưng.
Đầu Chiến Hổ đen nhánh kia cũng rất quen thuộc...
Ý thức Sở Mộ mơ mơ hồ hồ, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh nguyên thủ Ô Bàn Phan Quân chạy trối chết.
Gã nam tử kia vốn là có thể đuổi theo nguyên thủ Phan Quân, nhưng hắn bỏ qua địch nhân rồi xoay người bay vào trong hắc động.
Khi thân ảnh người này tiến lại gần, mí mắt Sở Mộ cũng khép lại...
Trong không gian giới chỉ truyền đến cảm giác ấm áp, hẳn là bia khóc đang truyền đến cho hắn một chút lực lượng.
Mỗi lần gặp phải Bi Khấp Giả, bia khóc sẽ phát ra nhiệt quang thế này. Chỉ có điều lần này bia khóc thả ra năng lượng quá mức mãnh liệt, nhất là giọt bia khóc của thú hồn cổ xưa phát sáng chói lọi. Trong đầu Sở Mộ thậm chí hiện ra hình ảnh thú hồn gào thét kêu gọi người kia.
Có lẽ gã nam tử kia chính là người thừa kế thời đại thứ tư chân chính.
Trong thoáng chốc, trong đầu Sở Mộ đột nhiên nghĩ tới chuyện này.
Hắn là người thừa kế bia khóc chân chính.
Ly lão nhân đã nói chỉ khi nào người thừa kế thời đại thứ tư xuất hiện mới dẫn phát toàn bộ bia khóc phát sáng, mà người này chính là địch nhân số mệnh của tất cả Bi Khấp Giả.
Sở Mộ không nghĩ tới người thừa kế bia khóc sẽ xuất hiện vào lúc này, suy nghĩ của hắn đã rối loạn rồi, tinh thần mệt mỏi không có cách nào tiếp tục suy tư.
Ánh mắt đã khép chặt, đầu óc mơ màng cảm giác bồng bềnh như đang bay trên mây...
Sở Mộ rốt cuộc mất đi ý thức, thân thể xoay vòng trong cơn bão thứ nguyên bay về nơi xa...
Nhưng hắn không biết có một bàn tay kịp thời nắm lấy mình trước khi chìm vào trong thế giới thứ nguyên kinh khủng.
"Vù vù vù vù!"
Cuồng phong mạnh mẽ thổi tạt qua người thừa kế bia khóc, tấm khăn che mặt tung bay để lộ ra một góc khuôn mặt kiên nghị.
Người này có làn da màu cổ đồng rắn chắc, ánh mắt đen tuyền, khí chất trầm ổn và ương ngạnh giống y như Sở Mộ.
Sở Thiên Mang vội vàng nắm lấy cổ tay Sở Mộ, không gian phong bạo lạnh thấu xương không ngừng xung kích tạo ra hàng loạt vết thương trên người bọn họ.
Sở Thiên Mang vận lực kéo ngược Sở Mộ lên trên người Dị Tông Yêu.
"Bia khóc thú hồn, bia khóc Thất Tội Hồ, bia khóc Ma nhân..."
Ánh mắt Sở Thiên Mang có vẻ thất thần nhìn vào không gian giới chỉ trên tay Sở Mộ.
Đây chính là số mệnh, bọn họ trời sinh đã là địch nhân của nhau.
Một mảnh thiên địa đục ngầu che khuất tầm mắt, các thành viên Tân Nguyệt Địa không thể làm gì được, đành phải lặng im cầu nguyện cho Sở Mộ.
Hắc động giống như thực quản ác ma thôn phệ Quan Ải thành từng chút một, không bao lâu sau cả tòa thành rộng lớn chỉ còn lại một góc tường thành và mấy ngàn thành viên liên minh chinh phạt.
"Ùng ùng ùng!"
Khu vực chung quanh lỗ đen không gian xuất hiện một đám sương mù đỏ rực đập vào mắt kinh tâm động phách. Màn sương mù này hình thành từ vô số thi thể người và sủng, trong đó vẫn còn không ít người đang giãy dụa trốn tránh tia chớp hủy diệt. Thế nhưng, tất cả cố gắng chỉ là vô ích, không một người nào có thể thoát khỏi lực hút tà ác của vòng xoáy tử vong.
Đến thời khắc này, cường giả Bất Hủ cũng chịu chung số phận với những người khác. Một khi bị kéo vào trong hắc động xem như là chết chắc rồi, cho dù là tướng lĩnh hay binh sĩ đều yếu ớt như nhau.
Dưới chân núi Thiên Sơn, các thành viên Tân Nguyệt Địa mỏi mệt không chịu nổi đứng trong cơn cuồng phong gào thét, ngẩng đầu nhìn lên Quan Ải thành càng lúc càng nhỏ, nhìn mấy chục vạn địch nhân dần dần biến mất vào trong vòng xoáy đáng sợ. Bọn họ đã từng giẫm đạp, tàn phá vô số tòa thành Tân Nguyệt Địa, giết chết không biết bao nhiêu người dân vô tội, mang đến cho lãnh thổ Tân Nguyệt Địa một trận tai nạn đầy máu và nước mắt.
Hiện tại bọn họ đối mặt với trừng phạt vì những hành vi trước kia của mình.
Giờ phút này, các thủ lĩnh và quân đoàn Tân Nguyệt im lặng nhìn địch nhân diệt vong, trong lòng dâng trào từng cơn sóng, không biết nên khóc hay cười.
"Ùng ùng ùng!"
Sau khi tòa thành biến mất vào trong không gian thứ nguyên, hắc động bắt đầu quá trình chữa trị.
Ở trong đó chỉ còn lại một mình Sở Mộ trôi nổi giữa đống phế tích hỗn độn, ánh mắt hắn nhìn về phía Quan Ải thành biến mất và màn sương máu không có một chút thương xót.
Thần sắc hắn cũng không dao động, bởi vì đám người kia đáng chết, tất cả địch nhân ở trong tòa thành lúc trước đã từng cười nhạo con dân Tân Nguyệt Địa, lấy tư thái kẻ bề trên điên cuồng tàn sát khắp lãnh thổ của hắn. Hắc động từ từ khép lại, cánh cửa địa ngục dần dần biến mất khỏi thế giới này.
Chẳng qua là Sở Mộ bây giờ đã cực kỳ mỏi mệt không thể nhúc nhích một bước, sau khi tòa thành và quân đoàn chinh phạt bị kéo vào trong không gian thứ nguyên, thân thể Sở Mộ cũng từ từ bay ngược lại chui vào trong hắc động.
"Sở... Sở Mộ..."
Thấy Sở Mộ đang rơi vào tình huống nguy hiểm, sắc mặt Liễu Băng Lam tái nhợt trong nháy mắt.
Đám tướng lãnh và thành viên Tân Nguyệt Địa cũng kêu lên kinh hãi.
Lực lượng hắc động cực kỳ đáng sợ, vị trí Sở Mộ đang ở trung tâm hắc động chính là khu vực phong bạo mạnh nhất. Mặc dù hắn có năng lực Dị hệ cũng bị ảnh hưởng rất lớn, hắn kiên trì đến khi toàn bộ tòa thành diệt vong, nhưng chính hắn cũng thoát lực.
"Rống rống rống!"
Chiến Dã vội vàng tăng tốc phóng chạy trong không gian bao la, thân thể biến thành một đạo Ám quang bay tới chỗ Sở Mộ.
Nhưng mà hắc động lúc này chỉ còn lại có một khe hở nho nhỏ, tốc độ Chiến Dã mau hơn nữa cũng không thể kịp thời cứu Sở Mộ ra ngoài.
"Vù vù vù vù!"
Không gian phong bạo lạnh thấu xương không ngừng xung kích, ma diễm trên người Sở Mộ đã hoàn toàn tiêu tán, thể thể hắn giống như lá khô trên dòng nước từ từ trôi về nơi xa.
Sở Mộ mở mắt thật to, hắn cảm giác thân thể của mình đang dần dần chìm trong một vũng bùn to lớn, hoặc là rơi xuống vực sâu không đáy. Chính hắn đã vô lực phản kháng, nhưng ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy một mảng băng tuyết rộng lớn phía dưới kia.
Hắn thấy được Chiến Dã đang gào thét chạy tới, thấy được Liễu Băng Lam và Diệp Khuynh Tư che mặt khóc như mưa, thấy được thần sắc tất cả mọi người đang lo lắng cho mình.
Sở Mộ rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng hắn quá mệt rồi, ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng không nổi.
"Ầm ầm ầm!"
Lực lượng không gian nổ vang bên tai, thế giới hỗn độn thôn phệ thân thể hắn. Đây vốn là địa bàn của Ma nhân Dị hệ, Sở Mộ không cảm thấy khó chịu, ngược lại giống như đang nằm trên một cái giường êm ái từ từ đưa hắn tiến vào bờ bến tử vong. Hắn quá mệt rồi, cho dù biết mình sẽ rơi vào không gian thứ nguyên tràn ngập nguy cơ, thân thể hắn có cường hãn tới đâu cũng có lúc bị nghiền nát.
Hắn không có giãy dụa, cũng không còn khí lực giãy dụa, để mặc cho thân thể mình từ từ chìm vào trong bóng tối hư vô.
Tầm mắt hắn càng lúc càng mơ hồ, nhưng loáng thoáng thấy được có hai người vẫn đang chiến đấu điên cuồng ở ranh giới hắc động.
Hai người này là ai?
Một người là nguyên thủ hải quân Ô Bàn, ánh mắt Sở Mộ vẫn nhận ra đầu hung cầm Tứ Mục Cương Thiết ma ưng.
Lần này không thể giết hắn, không có nghĩa là Sở Mộ sẽ bỏ qua cho hắn. Chỉ tiếc là bây giờ Sở Mộ không còn một chút sức lực rồi, mi mắt hắn bắt đầu nặng nề, hắn rất muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật lâu...
Nhưng mà gã nam tử đang chiến đấu với nguyên thủ Phan Quân là ai?
Tại sao thân ảnh hắn quen thuộc vậy nhỉ?
Thực lực hắn quá mạnh, không ngờ lại có thể xé nát thân thể Tứ Mục Cương Thiết ma ưng.
Đầu Chiến Hổ đen nhánh kia cũng rất quen thuộc...
Ý thức Sở Mộ mơ mơ hồ hồ, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh nguyên thủ Ô Bàn Phan Quân chạy trối chết.
Gã nam tử kia vốn là có thể đuổi theo nguyên thủ Phan Quân, nhưng hắn bỏ qua địch nhân rồi xoay người bay vào trong hắc động.
Khi thân ảnh người này tiến lại gần, mí mắt Sở Mộ cũng khép lại...
Trong không gian giới chỉ truyền đến cảm giác ấm áp, hẳn là bia khóc đang truyền đến cho hắn một chút lực lượng.
Mỗi lần gặp phải Bi Khấp Giả, bia khóc sẽ phát ra nhiệt quang thế này. Chỉ có điều lần này bia khóc thả ra năng lượng quá mức mãnh liệt, nhất là giọt bia khóc của thú hồn cổ xưa phát sáng chói lọi. Trong đầu Sở Mộ thậm chí hiện ra hình ảnh thú hồn gào thét kêu gọi người kia.
Có lẽ gã nam tử kia chính là người thừa kế thời đại thứ tư chân chính.
Trong thoáng chốc, trong đầu Sở Mộ đột nhiên nghĩ tới chuyện này.
Hắn là người thừa kế bia khóc chân chính.
Ly lão nhân đã nói chỉ khi nào người thừa kế thời đại thứ tư xuất hiện mới dẫn phát toàn bộ bia khóc phát sáng, mà người này chính là địch nhân số mệnh của tất cả Bi Khấp Giả.
Sở Mộ không nghĩ tới người thừa kế bia khóc sẽ xuất hiện vào lúc này, suy nghĩ của hắn đã rối loạn rồi, tinh thần mệt mỏi không có cách nào tiếp tục suy tư.
Ánh mắt đã khép chặt, đầu óc mơ màng cảm giác bồng bềnh như đang bay trên mây...
Sở Mộ rốt cuộc mất đi ý thức, thân thể xoay vòng trong cơn bão thứ nguyên bay về nơi xa...
Nhưng hắn không biết có một bàn tay kịp thời nắm lấy mình trước khi chìm vào trong thế giới thứ nguyên kinh khủng.
"Vù vù vù vù!"
Cuồng phong mạnh mẽ thổi tạt qua người thừa kế bia khóc, tấm khăn che mặt tung bay để lộ ra một góc khuôn mặt kiên nghị.
Người này có làn da màu cổ đồng rắn chắc, ánh mắt đen tuyền, khí chất trầm ổn và ương ngạnh giống y như Sở Mộ.
Sở Thiên Mang vội vàng nắm lấy cổ tay Sở Mộ, không gian phong bạo lạnh thấu xương không ngừng xung kích tạo ra hàng loạt vết thương trên người bọn họ.
Sở Thiên Mang vận lực kéo ngược Sở Mộ lên trên người Dị Tông Yêu.
"Bia khóc thú hồn, bia khóc Thất Tội Hồ, bia khóc Ma nhân..."
Ánh mắt Sở Thiên Mang có vẻ thất thần nhìn vào không gian giới chỉ trên tay Sở Mộ.
Đây chính là số mệnh, bọn họ trời sinh đã là địch nhân của nhau.
Một mảnh thiên địa đục ngầu che khuất tầm mắt, các thành viên Tân Nguyệt Địa không thể làm gì được, đành phải lặng im cầu nguyện cho Sở Mộ.