Sủng Mị
Chương 1702: Vì Một Người Mà Bi Thương
Quán Quán ngẩn người ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía quân đoàn Mục Toản mới phát hiện một đạo thân ảnh kéo theo ngọn lửa hủy diệt xuyên qua không gian. Lấy tốc độ cực nhanh bay thẳng tới khu vực trung tâm chiến trường.
Ma diễm màu đen bá đạo tuyệt luân, những nơi hắn đi qua toàn bộ địch nhân đều biến thành tro bụi, không có bất kỳ người nào đủ sức chống đỡ dù chỉ một giây.
Sở Mộ xông tới thế như chẻ tre, từ chiến trường cấp Bất Hủ trực tiếp tiến vào chỗ sâu nhất trận doanh quân địch, đuổi theo một thân ảnh diễm lệ đang vùng vẫy chật vật.
Lliệt diễm màu vàng và băng tuyết trắng xóa điên cuồng bộc phát, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu địch nhân.
Ở trong khu vực Băng hỏa lưỡng trọng thiên, ánh mắt Mục Thanh Y càng thêm sắc bén nhìn vào quân đoàn đông nghịt đang bao vây mình.
Ngay từ thời điểm bước vào trận doanh địch nhân, lúc nào cũng có máu tươi bắn vào người nàng. Mỗi thời mỗi khắc đều có người và sủng chết trong tay của nàng.
Phía trên đầu Mục Thanh Y bỗng nhiên xuất hiện luồng năng lượng màu xanh, hình dạng giống như tấm vải lụa dung hợp từ ngàn đầu quái điểu. Chúng nó đang liên thủ thi triển kỹ năng Dực hệ giam cầm muốn khống chế Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y mải mê chém giết, đến khi bị lực lượng phong ấn chạm vào người mới phát hiện sự tình khác thường. Nhưng mọi việc đã quá muộn…
Thân thể nàng lơ lửng ở giữa không gian giam cầm, dưới chân là vô số thi thể rơi rụng, dõi mắt nhìn bốn phía chỉ thấy đại quân mịt mờ không có điểm cuối.
Mục Thanh Y giết đến chết lặng.
Quan Hoàng Vương và Bạch Hổ cũng đã sức cùng lực kiệt.
Nhưng địch nhân sẽ không cho nàng có cơ hội thở dốc, năng lượng Nguyên Tố hệ từ bốn phương tám hướng lập tức bắn tới Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y bị đủ loại quang mang chói lòa chiếu tới mở mắt không ra, chỉ có thể cảm giác được vết thương trên người Quan Hoàng Vương trầm trọng lắm rồi. Nhưng nó vẫn bảo vệ nàng ở dưới cặp cánh to lớn của mình.
Mục Thanh Y nhắm mắt lại, không biết mình có còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng bình minh lần nữa hay không...
“Vụt!”
“Ầm!”
Một cảm giác đau nhói chạm vào người nàng, Mục Thanh Y mở mắt....
Quan Hoàng Vương vẫn còn ở bên cạnh, nó không chết, nhưng mà đôi cánh đã biến mất.
Quan Hoàng Vương không có cánh khiến cho Mục Thanh Y đau đớn tột độ. Nhưng nàng chỉ biết im lặng rơi lệ.
Chú ngữ niệm lên, Mục Thanh Y thu vào Quan Hoàng Vương vào trong không gian Hồn sủng, nhảy lên trên lưng Bạch Hổ.
Bạch Hổ vung trảo xé rách không gian giam cầm, tiếp tục xông về phía quân địch.
Mục Thanh Y cũng muốn rời khỏi, nhưng nàng không biết Tân Nguyệt quân đang ở hướng nào. Chung quanh nàng lúc này chỉ có những đầu Cự thú hình thể khổng lồ, bầu trời đã bị quân đoàn quái điểu che kín căn bản không thể phân biệt phương hướng.
Nàng đành phải lựa chọn một phương hướng bất kỳ, chỉ huy Bạch Hổ mở ra một con đường máu.
“Vù vù vù!”
“Ầm ầm ầm ầm ầm ~!”
Máu tươi phun trào như suối, vô số kỹ năng đổ ập xuống đầu Mục Thanh Y.
Chiến đấu đến lúc này, nàng đã mất đi năng lực suy nghĩ. Ánh mắt nàng tập trung vào một địch nhân rất mạnh, tinh thần chết lặng khống chế Bạch Hổ bay thoáng qua một luồng hỏa diễm màu đen. Chính là Sở Mộ chạy tới cứu viện, hắn đứng ở rất gần nàng nhưng nàng không có nhìn thấy.
Sở Mộ ngơ ngác nhìn Mục Thanh Y tắm trong máu tươi bay qua trước mặt mình, trong nháy mắt đó hắn thấy được ánh mắt của nàng.
Đôi mắt kia giăng đầy tia máu, hoàn toàn trống rỗng tựa hồ tâm tình bị đè nén cực độ tạo thành. Đôi mắt đó làm hắn đau lòng, thật sự nó không nên xuất hiện trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng.
"Giết nàng đi! Đó là chủ soái Tân Nguyệt Địa, ai giết nàng sẽ được trọng thưởng, bắt sống trực tiếp tấn chức Bất Hủ."
Trong loạn quân, một vị tướng lãnh dùng tinh thần âm hét lớn.
Tuyệt đại đa số tướng sĩ ở nơi này đều nằm trong cấp bậc đế hoàng và chúa tể, thực lực mỗi người vô cùng nhỏ bé đối với trận chiến quy mô lớn như thế này. Nhất là ở trước mặt cường giả Bất Hủ, bọn họ thậm chí không có năng lực phản kháng, bị đối phương giết chết như dẫm một con kiến. Dưới tình huống đó, trong lòng bất kỳ người nào cũng mơ ước tới cảnh giới Bất Hủ, trực tiếp nắm giữ tính mạng của người khác vào trong tay mình.
Chỉ cần giết nàng, hoặc là bắt sống… bọn họ sẽ có thể thoát khỏi thân phận pháo hôi, trở thành kẻ thống trị chân chính.
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng không ai không điên cuồng. Chiến tranh vốn là mồ chôn thi thể, là phải hi sinh tính mạng và tử vong. Nhưng đây cũng là cơ hội để thăng tiến nhanh chóng, đây chắc chắn là con đường nhanh nhất để tăng cường thực lực và đề cao địa vị.
Nàng bây giờ chỉ còn lại một đầu Bạch Hổ suy yếu mà thôi, mà bọn họ lại đông người như vậy, sợ cái gì?
Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, số lượng binh lính tập trung về đây càng thêm dày đặc. Bởi vì cơ hội này chỉ dành cho một người duy nhất, vô số người đỏ cả mắt lao tới Mục Thanh Y.
Phần lớn bọn họ là những cao thủ cấp chúa tể, tất cả đều khống chế Hồn sủng ngó chừng Mục Thanh Y như nhìn con mồi có giá trị.
"Xẹt!"
Lệ trảo Bạch Hổ quét qua, vô số đỉnh đầu tách khỏi cơ thể, hàng loạt thi thể vô lực rơi xuống.
Lại có trên trăm đầu Cự thú bị Bạch Hổ giết chết, hàng trăm cột máu phun trào vẽ ra một bức tranh tráng lệ, thê lương…
"Phụt ~!”
“Tí tách!”
Máu tươi bắn vào mặt Mục Thanh Y, nhưng thần sắc nàng vẫn dửng dưng như thường.
Nàng đã biến thành một người máu chân chính, từ đầu đến chân dính đầy máu tươi đỏ lòm ghê rợn.
Bạch Hổ đã cạn kiệt sức lực rồi, một trảo lúc nãy cũng là kỹ năng cuối cùng rút cạn năng lượng trong người nó.
Đám Cự thú phân ra các hướng vốn đang chờ đợi thời cơ, hiện tại nhìn thấy Bạch Hổ mệt mỏi liền ào tới như làn sóng thủy triều, quân địch đông nghịt một mảnh.
Mục Thanh Y ngẩng đầu nhìn lên, miễn cưỡng thấy được bầu trời bao la.
Máu đã chảy thành sông, đọng thành hồ dưới đất, như thế cũng đủ để tế điện linh hồn ông nội rồi?
Nàng đã giết nhiều người như vậy, Tân Nguyệt Địa hẳn là có hi vọng chiến thắng?
Thời điểm Mục Thanh Y sức cùng lực kiệt, nhưng đầu óc lại đặc biệt thanh tĩnh. Ánh mắt nàng nhìn lên trời cao, chờ đợi giây phút cuối cùng đến với mình.
Bỗng nhiên Mục Thanh Y cảm giác có một cánh tay xuất hiện ở sau lưng mình, lấy tốc độ cực nhanh vòng qua eo nàng.
Nàng bây giờ đã rơi vào trạng thái kiệt lực, không có cách nào né tránh công kích. Thậm chí động tác xoay người cũng không thể làm được…
“Rốt cuộc là bị móng vuốt trực tiếp xỏ xuyên hậu tâm, hay là bẻ gãy cổ đây?”
Mục Thanh Y không phản kháng, nhưng không hề sợ hãi tử vong đến gần.
Thân thể nàng căng thẳng, thản nhiên tiếp nhận kết quả này. Thế nhưng, trong lòng nàng vẫn còn một tia lưu luyến.
Cánh tay kia chạm vào thân thể Mục Thanh Y, sau đó bóp chặt vòng eo của nàng.
“Kết thúc rồi sao?”
Mục Thanh Y lẩm bẩm tự nhủ.
Lực lượng cánh tay càng lúc càng mạnh, Mục Thanh Y không có giãy dụa. Chẳng qua là tuyệt vọng chờ đợi thời khắc xương cốt nứt gãy, nội tạng vỡ tan...
Mục Thanh Y thở dài một hơi, trên khuôn mặt mỹ lệ nở nụ cười ngạo nghễ.
Bỗng nhiên một lồng ngực rộng lớn áp vào lưng nàng.
Mục Thanh Y không có cảm giác xương cốt nứt gãy như trong tưởng tượng, mà biết được đang bị một người nào đó ôm chặt từ phía sau.
Thân thể Mục Thanh Y khẽ run rẩy, chậm rãi xoay đầu lại...
Một khuôn mặt anh tuấn lọt vào trong mắt của nàng, ánh mắt cương nghị kia rất là quen thuộc.
Mục Thanh Y sững sờ cứng đờ người, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào Sở Mộ. Sau đó toàn thân mềm nhũn, xụi lơ ngã vào ngực hắn.
Nàng đã mệt mỏi lắm rồi, đồng thời trước khi chết còn được gặp hắn xem như không có gì tiếc nuối. Lúc này nàng có thể an tâm rời khỏi trần thế.
"Thanh Y... đừng như vậy..."
Sở Mộ vươn tay lau vết máu trên mặt nàng.
Ma diễm màu đen bá đạo tuyệt luân, những nơi hắn đi qua toàn bộ địch nhân đều biến thành tro bụi, không có bất kỳ người nào đủ sức chống đỡ dù chỉ một giây.
Sở Mộ xông tới thế như chẻ tre, từ chiến trường cấp Bất Hủ trực tiếp tiến vào chỗ sâu nhất trận doanh quân địch, đuổi theo một thân ảnh diễm lệ đang vùng vẫy chật vật.
Lliệt diễm màu vàng và băng tuyết trắng xóa điên cuồng bộc phát, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu địch nhân.
Ở trong khu vực Băng hỏa lưỡng trọng thiên, ánh mắt Mục Thanh Y càng thêm sắc bén nhìn vào quân đoàn đông nghịt đang bao vây mình.
Ngay từ thời điểm bước vào trận doanh địch nhân, lúc nào cũng có máu tươi bắn vào người nàng. Mỗi thời mỗi khắc đều có người và sủng chết trong tay của nàng.
Phía trên đầu Mục Thanh Y bỗng nhiên xuất hiện luồng năng lượng màu xanh, hình dạng giống như tấm vải lụa dung hợp từ ngàn đầu quái điểu. Chúng nó đang liên thủ thi triển kỹ năng Dực hệ giam cầm muốn khống chế Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y mải mê chém giết, đến khi bị lực lượng phong ấn chạm vào người mới phát hiện sự tình khác thường. Nhưng mọi việc đã quá muộn…
Thân thể nàng lơ lửng ở giữa không gian giam cầm, dưới chân là vô số thi thể rơi rụng, dõi mắt nhìn bốn phía chỉ thấy đại quân mịt mờ không có điểm cuối.
Mục Thanh Y giết đến chết lặng.
Quan Hoàng Vương và Bạch Hổ cũng đã sức cùng lực kiệt.
Nhưng địch nhân sẽ không cho nàng có cơ hội thở dốc, năng lượng Nguyên Tố hệ từ bốn phương tám hướng lập tức bắn tới Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y bị đủ loại quang mang chói lòa chiếu tới mở mắt không ra, chỉ có thể cảm giác được vết thương trên người Quan Hoàng Vương trầm trọng lắm rồi. Nhưng nó vẫn bảo vệ nàng ở dưới cặp cánh to lớn của mình.
Mục Thanh Y nhắm mắt lại, không biết mình có còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng bình minh lần nữa hay không...
“Vụt!”
“Ầm!”
Một cảm giác đau nhói chạm vào người nàng, Mục Thanh Y mở mắt....
Quan Hoàng Vương vẫn còn ở bên cạnh, nó không chết, nhưng mà đôi cánh đã biến mất.
Quan Hoàng Vương không có cánh khiến cho Mục Thanh Y đau đớn tột độ. Nhưng nàng chỉ biết im lặng rơi lệ.
Chú ngữ niệm lên, Mục Thanh Y thu vào Quan Hoàng Vương vào trong không gian Hồn sủng, nhảy lên trên lưng Bạch Hổ.
Bạch Hổ vung trảo xé rách không gian giam cầm, tiếp tục xông về phía quân địch.
Mục Thanh Y cũng muốn rời khỏi, nhưng nàng không biết Tân Nguyệt quân đang ở hướng nào. Chung quanh nàng lúc này chỉ có những đầu Cự thú hình thể khổng lồ, bầu trời đã bị quân đoàn quái điểu che kín căn bản không thể phân biệt phương hướng.
Nàng đành phải lựa chọn một phương hướng bất kỳ, chỉ huy Bạch Hổ mở ra một con đường máu.
“Vù vù vù!”
“Ầm ầm ầm ầm ầm ~!”
Máu tươi phun trào như suối, vô số kỹ năng đổ ập xuống đầu Mục Thanh Y.
Chiến đấu đến lúc này, nàng đã mất đi năng lực suy nghĩ. Ánh mắt nàng tập trung vào một địch nhân rất mạnh, tinh thần chết lặng khống chế Bạch Hổ bay thoáng qua một luồng hỏa diễm màu đen. Chính là Sở Mộ chạy tới cứu viện, hắn đứng ở rất gần nàng nhưng nàng không có nhìn thấy.
Sở Mộ ngơ ngác nhìn Mục Thanh Y tắm trong máu tươi bay qua trước mặt mình, trong nháy mắt đó hắn thấy được ánh mắt của nàng.
Đôi mắt kia giăng đầy tia máu, hoàn toàn trống rỗng tựa hồ tâm tình bị đè nén cực độ tạo thành. Đôi mắt đó làm hắn đau lòng, thật sự nó không nên xuất hiện trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng.
"Giết nàng đi! Đó là chủ soái Tân Nguyệt Địa, ai giết nàng sẽ được trọng thưởng, bắt sống trực tiếp tấn chức Bất Hủ."
Trong loạn quân, một vị tướng lãnh dùng tinh thần âm hét lớn.
Tuyệt đại đa số tướng sĩ ở nơi này đều nằm trong cấp bậc đế hoàng và chúa tể, thực lực mỗi người vô cùng nhỏ bé đối với trận chiến quy mô lớn như thế này. Nhất là ở trước mặt cường giả Bất Hủ, bọn họ thậm chí không có năng lực phản kháng, bị đối phương giết chết như dẫm một con kiến. Dưới tình huống đó, trong lòng bất kỳ người nào cũng mơ ước tới cảnh giới Bất Hủ, trực tiếp nắm giữ tính mạng của người khác vào trong tay mình.
Chỉ cần giết nàng, hoặc là bắt sống… bọn họ sẽ có thể thoát khỏi thân phận pháo hôi, trở thành kẻ thống trị chân chính.
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng không ai không điên cuồng. Chiến tranh vốn là mồ chôn thi thể, là phải hi sinh tính mạng và tử vong. Nhưng đây cũng là cơ hội để thăng tiến nhanh chóng, đây chắc chắn là con đường nhanh nhất để tăng cường thực lực và đề cao địa vị.
Nàng bây giờ chỉ còn lại một đầu Bạch Hổ suy yếu mà thôi, mà bọn họ lại đông người như vậy, sợ cái gì?
Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, số lượng binh lính tập trung về đây càng thêm dày đặc. Bởi vì cơ hội này chỉ dành cho một người duy nhất, vô số người đỏ cả mắt lao tới Mục Thanh Y.
Phần lớn bọn họ là những cao thủ cấp chúa tể, tất cả đều khống chế Hồn sủng ngó chừng Mục Thanh Y như nhìn con mồi có giá trị.
"Xẹt!"
Lệ trảo Bạch Hổ quét qua, vô số đỉnh đầu tách khỏi cơ thể, hàng loạt thi thể vô lực rơi xuống.
Lại có trên trăm đầu Cự thú bị Bạch Hổ giết chết, hàng trăm cột máu phun trào vẽ ra một bức tranh tráng lệ, thê lương…
"Phụt ~!”
“Tí tách!”
Máu tươi bắn vào mặt Mục Thanh Y, nhưng thần sắc nàng vẫn dửng dưng như thường.
Nàng đã biến thành một người máu chân chính, từ đầu đến chân dính đầy máu tươi đỏ lòm ghê rợn.
Bạch Hổ đã cạn kiệt sức lực rồi, một trảo lúc nãy cũng là kỹ năng cuối cùng rút cạn năng lượng trong người nó.
Đám Cự thú phân ra các hướng vốn đang chờ đợi thời cơ, hiện tại nhìn thấy Bạch Hổ mệt mỏi liền ào tới như làn sóng thủy triều, quân địch đông nghịt một mảnh.
Mục Thanh Y ngẩng đầu nhìn lên, miễn cưỡng thấy được bầu trời bao la.
Máu đã chảy thành sông, đọng thành hồ dưới đất, như thế cũng đủ để tế điện linh hồn ông nội rồi?
Nàng đã giết nhiều người như vậy, Tân Nguyệt Địa hẳn là có hi vọng chiến thắng?
Thời điểm Mục Thanh Y sức cùng lực kiệt, nhưng đầu óc lại đặc biệt thanh tĩnh. Ánh mắt nàng nhìn lên trời cao, chờ đợi giây phút cuối cùng đến với mình.
Bỗng nhiên Mục Thanh Y cảm giác có một cánh tay xuất hiện ở sau lưng mình, lấy tốc độ cực nhanh vòng qua eo nàng.
Nàng bây giờ đã rơi vào trạng thái kiệt lực, không có cách nào né tránh công kích. Thậm chí động tác xoay người cũng không thể làm được…
“Rốt cuộc là bị móng vuốt trực tiếp xỏ xuyên hậu tâm, hay là bẻ gãy cổ đây?”
Mục Thanh Y không phản kháng, nhưng không hề sợ hãi tử vong đến gần.
Thân thể nàng căng thẳng, thản nhiên tiếp nhận kết quả này. Thế nhưng, trong lòng nàng vẫn còn một tia lưu luyến.
Cánh tay kia chạm vào thân thể Mục Thanh Y, sau đó bóp chặt vòng eo của nàng.
“Kết thúc rồi sao?”
Mục Thanh Y lẩm bẩm tự nhủ.
Lực lượng cánh tay càng lúc càng mạnh, Mục Thanh Y không có giãy dụa. Chẳng qua là tuyệt vọng chờ đợi thời khắc xương cốt nứt gãy, nội tạng vỡ tan...
Mục Thanh Y thở dài một hơi, trên khuôn mặt mỹ lệ nở nụ cười ngạo nghễ.
Bỗng nhiên một lồng ngực rộng lớn áp vào lưng nàng.
Mục Thanh Y không có cảm giác xương cốt nứt gãy như trong tưởng tượng, mà biết được đang bị một người nào đó ôm chặt từ phía sau.
Thân thể Mục Thanh Y khẽ run rẩy, chậm rãi xoay đầu lại...
Một khuôn mặt anh tuấn lọt vào trong mắt của nàng, ánh mắt cương nghị kia rất là quen thuộc.
Mục Thanh Y sững sờ cứng đờ người, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào Sở Mộ. Sau đó toàn thân mềm nhũn, xụi lơ ngã vào ngực hắn.
Nàng đã mệt mỏi lắm rồi, đồng thời trước khi chết còn được gặp hắn xem như không có gì tiếc nuối. Lúc này nàng có thể an tâm rời khỏi trần thế.
"Thanh Y... đừng như vậy..."
Sở Mộ vươn tay lau vết máu trên mặt nàng.