Sủng Mị
Chương 1599: Mưu trong mưu, kế trong kế
Cẩn Nhu công chúa lập tức hiểu được ý tứ của nàng, kinh ngạc nói:
"Ngươi chuẩn bị phóng thích nó?"
"Đúng, Ấn cốc vốn là lãnh địa Quang Vương, vạn năm trước sinh vật kia bị xua đuổi ra khỏi Ấn cốc, cuối cùng bị phong ấn ở khu vực ranh giới giữa Đệ Nhị và Đệ Tam trọng thiên. Lần trước ta tiến vào Ấn cốc tình cờ phát hiện nó vẫn còn sống, cho nên ta mới tìm hiểu và biết được nó gọi là Vạn Niên Bất Hủ."
Thiện Ác nữ vương cười cười nói.
Sở Mộ liếc nhìn Thiện Ác nữ vương hồi lâu không nói, nữ nhân này quả nhiên không thể dùng phương thức suy nghĩ bình thường để hình dung. Lúc trước hắn vẫn cho rằng Thiện Ác nữ vương nhắm tới Thất Tội Hồ Quang Vương, không ngờ nàng lại có ý đồ với thiên địch của Quang Vương vạn năm trước.
Một sinh vật có thể trở thành thiên địch của Thất Tội Hồ Quang Vương chắc chắn là thực lực cường đại không thể nghi ngờ. Nếu như thả nó vào Tranh Minh đại địa nhất định sẽ nhấc lên một tràng tai nạn mang tính hủy diệt.
"Không phải tâm tình của ngươi đang bất ổn sao? Vậy thì chúng ta làm một ít chuyện tình điên cuồng đi!"
Thiện Ác nữ vương đứng ở trước mặt Sở Mộ, đôi môi thơm tho dán sát mặt hắn thở ra một hơi nóng hổi.
Cẩn Nhu công chúa ở bên kia lập tức nghiêm mặt, nghĩ thầm trong lòng:
"Nữ nhân này nói chuyện đứng xa một chút không được sao? Cứ thích tiến lại gần Sở Mộ như vậy, thật là đáng ghét."
Không gian Ấn cốc đã tan nát không chịu nổi, thế giới cũng mất đi sinh cơ triệt để.
Khắp nơi chỉ còn lại không gian phong bạo và lực lượng hỗn độn mang tính hủy diệt.
Cho dù là Hồn sủng cấp Bất Hủ cũng không thể chống đỡ bao nhiêu thời gian.
Ở trong thế giới tử vong đó, một con Hồn sủng hình thể thon dài đang cẩn thận tiến về phía trước, trên lưng nó là một gã nam tử y phục lam lũ, trên miệng còn dính hai vệt máu khô, có lẽ hắn đang bị thương rất nặng.
"Có thể tìm được một cái cửa ra không?"
Giọng nói Sở Thiên Mang vô cùng suy yếu hỏi Dị Tông Yêu.
Dị Tông Yêu gật đầu không chút do dự, bất luận thế nào nó cũng phải tìm ra một lối đi không gian thoát khỏi nơi này.
Sở Thiên Mang biết Dị Tông Yêu kiên quyết, nhẹ nhàng vuốt ve chòm lông trên đầu nó.
Thời gian Dị Tông Yêu đi theo hắn lâu dài nhất trong đám Hồn sủng, mặc dù xa cách nhiều năm nhưng tình cảm cả hai vẫn sâu đậm như xưa.
Trong quá trình chiến đấu với nguyên thủ, Dị Tông Yêu không để cho Sở Thiên Mang thất vọng. Nó dựa vào ưu thế ở trong lĩnh vực không gian phát huy lực lượng vô cùng chuẩn xác. Cuối cùng trả giá bằng một vết thương đã thành công mang Sở Thiên Mang thoát khỏi nguyên thủ, sau đó lập tức lẩn trốn vào trong không gian loạn lưu cắt đứt nguyên thủ truy tung.
"Hắn bây giờ nhất định là tức giận hộc máu."
Sở Thiên Mang nghĩ đến khuôn mặt khó coi của gã nguyên thủ hải quân kia, tâm tình cũng sướng khoái không ít.
Đây là lần thứ hai tên kia truy sát hắn rồi, lần đầu tiên mạo hiểm chạy trốn, lần thứ hai đối kháng chính diện cuối cùng vẫn để hắn đào thoát thành công. Chuyện này chẳng khác gì một cái bạt tai vang dội nện lên mặt gã nguyên thủ hải quân kia.
"Ngao!"
Dị Tông Yêu phát ra tiếng kêu nói gì đó với Sở Thiên Mang.
Sở Thiên Mang cúi đầu nhìn xuống, trong tầm mắt hắn chỉ là một mảnh hắc ám vô tận.
"Ngươi nói phía dưới có một cái trận đồ?"
Sở Thiên Mang ngạc nhiên hỏi lại.
Dị Tông Yêu gật đầu, sau đó lại kêu lên mấy tiếng.
Sở Thiên Mang lập tức buông thả cảm giác của mình xuống khu vực kia, trong giây lát bỗng nhiên phát hiện một luồng khí tức tà ác cực kỳ khổng lồ.
Luồng khí tức tà ác này bao gồm tất cả cảm xúc mặt trái, từ sát khí, tử khí, oán khí, phẫn nộ, bi thống cho đến bất an, không cam lòng … hàng loạt cảm xúc đổ dồn vào làm cho Sở Thiên Mang nhất thời toát mồ hôi lạnh ướt trán.
Sở Thiên Mang là thành viên Ám Tông, hơn nữa còn thuộc loại giết người như ngóe, cướp hàng phóng hỏa không có việc gì chưa từng làm. Hắn có thể phân biệt được cỗ khí tức kia có oán khí chiếm thành phần lớn nhất.
"Tại sao oán khí tập trung ở nơi này?"
Sở Thiên Mang kinh ngạc vạn phần, trong lúc nhất thời cảm thấy khó thể giải thích hiện tượng kỳ lạ này.
Ấn cốc sụp đổ khiến cho vô số sinh vật tử vong trong thời gian ngắn, có thể nói thế giới Ấn cốc bây giờ chính là một bãi tha ma khổng lồ. Nếu như xuất hiện lượng lớn oán khí cũng không phải là sự tình kỳ quái.
Nhưng mà oán khí hẳn là tràn ngập khắp các địa phương, chỗ nào cũng có mới đúng. Không nên tụ tập lại một chỗ thế này, thậm chí đã bắt đầu hình thành một đám mây oán khí dày đặc như thực chất.
"Chẳng lẽ là bởi vì trận đồ kia?"
Ánh mắt Sở Thiên Mang lại nhìn xuống sâu hơn nữa, loáng thoáng thấy được một cái đường viền trận đồ bên trong đám mây hắc ám.
Hẳn là cái trận đồ kia là nguyên nhân oán khí tập trung ngưng tụ ở nơi này.
Nhưng mà trận đồ này là do ai tạo ra? Bản thân nó tồn tại ở trong Ấn cốc từ trước, hay là có người bố trí?
"Ngao!"
Dị Tông Yêu lại kêu lên một tiếng, nói cho Sở Thiên Mang biết phía dưới trận đồ kia xuất hiện một cái lổ hổng không gian có thể đi thông Đệ Nhị trọng thiên.
Sở Thiên Mang vui mừng trong lòng, hắn bôn ba trong không gian hỗn độn đã khá lâu rồi.
Thể lực Dị Tông Yêu cũng tiêu hao gần hết, không thể nào lưu lại quá lâu, nếu vẫn không tìm ra thông đạo hắn khẳng định sẽ chết ở nơi này.
Dị Tông Yêu phát hiện một cái lổ hổng không gian chính là một tia hi vọng sinh tồn đối với Sở Thiên Mang.
Thế nhưng, bây giờ Sở Thiên Mang không dám mạo hiểm lao xuống phía dưới, bởi vì dưới đó đang có một trận đồ quỷ dị điên cuồng thu nạp oán khí. Chỉ riêng lực lượng quỷ hồn cũng có thể giết chết Sở Thiên Mang và Dị Tông Yêu rồi.
Lẳng lặng quan sát hồi lâu, Sở Thiên Mang phát hiện oán khí càng lúc càng nặng, nhưng đây cũng là một nguồn năng lượng hiếm thấy, nếu như có người nào hấp thu được nguồn năng lượng này nhất định sẽ tạo ra một con ma quỷ tuyệt thế vô song. Hắn khó tưởng tượng nổi đến tột cùng là ai có được năng lực thông thiên, đủ sức bố trí một cái trận đồ khổng lồ bên dưới Ấn cốc sụp đổ.
Phía tây hậu sơn Thần Tông là một dãy sơn mạch phức tạp, hiểm trở, quanh năm mây mù lượn lờ che khuất tầm mắt.
Thời điểm quân đoàn Thần Tông kéo tới thủ hộ hậu sơn, không có người nào chú ý tới khu vực phía tây xuất hiện một nhóm người lạ.
Nhóm người này lẳng lặng ngồi trong một sơn cốc trống vắng, tòa sơn cốc này giống như một cái miệng núi lửa khổng lồ, bốn bề đều là vách núi dựng đứng, chỉ có địa hình khu vực trung tâm mới tương đối bằng phẳng.
Chính khu vực này được khắc họa vô số đồ án quái dị, đủ các loại ma văn thâm ảo nối liền với nhau tạo thành một cái trận đồ cổ xưa.
Tất cả mọi người đang ngồi trong trận đồ, nhắm mắt lại giống như tĩnh tu.
Trong tay mỗi người là một khối tinh thạch tràn đầy năng lượng, bọn họ sử dụng hồn niệm dẫn dắt năng lượng vào trong trận đồ từ từ kích hoạt.
Một vài trận đồ đặc thù cần phải có người điều khiển, bởi vì trận đồ cần có nguồn năng lượng quá lớn không thể nào tự động hấp thu. Một khi năng lượng không đủ sẽ trực tiếp mất đi tác dụng.
Chính giữa trận đồ là một vị mỹ phụ khoác áo bào tinh tế, mặc dù nàng không biết trận đồ này có tác dụng gì, nhưng nàng biết nó chắc chắn có tác dụng trọng yếu đối với chủ thượng.
Một đóa Hoa yêu màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh mỹ phụ, từng mảnh cánh hoa mở ra để lộ một nữ tử xinh đẹp động lòng người, theo đó là làn gió thơm phiêu tán ngập tràn không gian.
Ngay sau đó, ở bên cạnh Hoa yêu lại nổi lên một luồng ma diễm đen trắng phân minh, sau đó một gã nam tử mặt mày lạnh lùng chậm rãi bước ra.
"Chủ thượng!"
Cao phu nhân kinh ngạc, vội vàng hành lễ với hai vị chủ thượng.
"Tiến triển thế nào?"
Thiện Ác nữ vương nhìn thoáng qua trận đồ, mở miệng hỏi.
"Sắp hoàn thành rồi, nồng độ oán khí rất cao."
Cao phu nhân lập tức hồi đáp.
Thiện Ác nữ vương gật đầu, thấy Sở Mộ lộ ra thần sắc nghi ngờ liền giải thích:
"Đây là mẫu trận trong Tử Mẫu trận đồ, mẫu trận cung cấp năng lượng vận chuyển, tử trận là một cái Oán Ngưng trận có tác dụng hấp thu oán khí trong phạm vi nhất định."
"Oán Ngưng trận đặt tại Ấn cốc?"
Sở Mộ đoán được ý đồ của Thiện Ác nữ vương rất nhanh.
"Ngươi rất thông minh."
Thiện Ác nữ vương mỉm cười quyến rũ, tán dương Sở Mộ một câu rồi tiếp tục nói:
"Ấn cốc hủy diệt, vạn vật diệt tuyệt từ đó sinh ra oán khí cực lớn vượt ra ngoài khả năng tưởng tượng. Nếu như thu nạp tất cả oán khí vào chung một chỗ..."
"Ta hoài nghi Ấn cốc hủy diệt là do ngươi làm."
Sở Mộ đột nhiên nói chen vào một câu.
Sở Mộ biết Thiện Ác nữ vương không phải là kẻ chủ mưu hủy diệt Ấn cốc, nữ nhân này chỉ lợi dụng dã tâm của Đỗ Hàm để hoàn thành dã tâm của nàng. Nói vậy, có lẽ tông chủ Đỗ Hàm cũng không nghĩ tới sau lưng mình lại có một nữ nhân bày mưu tính kế chiếm đoạt lợi ích với hắn.
"Chủ nhân thân yêu của ta, ngươi có phải đang cảm thấy ta đây trí tuệ rất cao?"
Thiện Ác nữ vương cười lên khanh khách.
"Ừ!"
Cho dù trong lòng không muốn, nhưng Sở Mộ vẫn phải gật đầu một cách bất đắc dĩ.
Nữ nhân này một bụng mưu kế khó lường, thậm chí có thể khiến cho thiện địa đảo điên. Nhưng mà lần này Sở Mộ cảm thấy cực kỳ phấn khích, bởi vì tà khí, ma khí, oán khí chính là nguồn năng lượng hoàn mỹ nhất đối với Thiện Ác nữ vương và Song Tà ma nhân.
Thiện Ác nữ vương trợn trừng hai mắt, bộ dáng làm như vô cùng kinh ngạc.
Nàng cảm thấy lấy mức độ Sở Mộ chán ghét mình, trên căn bản nếu có đồng ý cũng phải dùng từ gian trá, giảo hoạt … gì gì đó. Hôm nay chẳng lẽ trời đất đảo ngược rồi sao, cái tên nam nhân này lại khen nàng có trí tuệ?
Cẩn thận suy nghĩ một lát, tựa hồ Thiện Ác nữ vương đã hiểu ra cái gì đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí, rất đẹp, rất gian trá, cộng thêm một chút đắc ý.
"Ngươi chuẩn bị phóng thích nó?"
"Đúng, Ấn cốc vốn là lãnh địa Quang Vương, vạn năm trước sinh vật kia bị xua đuổi ra khỏi Ấn cốc, cuối cùng bị phong ấn ở khu vực ranh giới giữa Đệ Nhị và Đệ Tam trọng thiên. Lần trước ta tiến vào Ấn cốc tình cờ phát hiện nó vẫn còn sống, cho nên ta mới tìm hiểu và biết được nó gọi là Vạn Niên Bất Hủ."
Thiện Ác nữ vương cười cười nói.
Sở Mộ liếc nhìn Thiện Ác nữ vương hồi lâu không nói, nữ nhân này quả nhiên không thể dùng phương thức suy nghĩ bình thường để hình dung. Lúc trước hắn vẫn cho rằng Thiện Ác nữ vương nhắm tới Thất Tội Hồ Quang Vương, không ngờ nàng lại có ý đồ với thiên địch của Quang Vương vạn năm trước.
Một sinh vật có thể trở thành thiên địch của Thất Tội Hồ Quang Vương chắc chắn là thực lực cường đại không thể nghi ngờ. Nếu như thả nó vào Tranh Minh đại địa nhất định sẽ nhấc lên một tràng tai nạn mang tính hủy diệt.
"Không phải tâm tình của ngươi đang bất ổn sao? Vậy thì chúng ta làm một ít chuyện tình điên cuồng đi!"
Thiện Ác nữ vương đứng ở trước mặt Sở Mộ, đôi môi thơm tho dán sát mặt hắn thở ra một hơi nóng hổi.
Cẩn Nhu công chúa ở bên kia lập tức nghiêm mặt, nghĩ thầm trong lòng:
"Nữ nhân này nói chuyện đứng xa một chút không được sao? Cứ thích tiến lại gần Sở Mộ như vậy, thật là đáng ghét."
Không gian Ấn cốc đã tan nát không chịu nổi, thế giới cũng mất đi sinh cơ triệt để.
Khắp nơi chỉ còn lại không gian phong bạo và lực lượng hỗn độn mang tính hủy diệt.
Cho dù là Hồn sủng cấp Bất Hủ cũng không thể chống đỡ bao nhiêu thời gian.
Ở trong thế giới tử vong đó, một con Hồn sủng hình thể thon dài đang cẩn thận tiến về phía trước, trên lưng nó là một gã nam tử y phục lam lũ, trên miệng còn dính hai vệt máu khô, có lẽ hắn đang bị thương rất nặng.
"Có thể tìm được một cái cửa ra không?"
Giọng nói Sở Thiên Mang vô cùng suy yếu hỏi Dị Tông Yêu.
Dị Tông Yêu gật đầu không chút do dự, bất luận thế nào nó cũng phải tìm ra một lối đi không gian thoát khỏi nơi này.
Sở Thiên Mang biết Dị Tông Yêu kiên quyết, nhẹ nhàng vuốt ve chòm lông trên đầu nó.
Thời gian Dị Tông Yêu đi theo hắn lâu dài nhất trong đám Hồn sủng, mặc dù xa cách nhiều năm nhưng tình cảm cả hai vẫn sâu đậm như xưa.
Trong quá trình chiến đấu với nguyên thủ, Dị Tông Yêu không để cho Sở Thiên Mang thất vọng. Nó dựa vào ưu thế ở trong lĩnh vực không gian phát huy lực lượng vô cùng chuẩn xác. Cuối cùng trả giá bằng một vết thương đã thành công mang Sở Thiên Mang thoát khỏi nguyên thủ, sau đó lập tức lẩn trốn vào trong không gian loạn lưu cắt đứt nguyên thủ truy tung.
"Hắn bây giờ nhất định là tức giận hộc máu."
Sở Thiên Mang nghĩ đến khuôn mặt khó coi của gã nguyên thủ hải quân kia, tâm tình cũng sướng khoái không ít.
Đây là lần thứ hai tên kia truy sát hắn rồi, lần đầu tiên mạo hiểm chạy trốn, lần thứ hai đối kháng chính diện cuối cùng vẫn để hắn đào thoát thành công. Chuyện này chẳng khác gì một cái bạt tai vang dội nện lên mặt gã nguyên thủ hải quân kia.
"Ngao!"
Dị Tông Yêu phát ra tiếng kêu nói gì đó với Sở Thiên Mang.
Sở Thiên Mang cúi đầu nhìn xuống, trong tầm mắt hắn chỉ là một mảnh hắc ám vô tận.
"Ngươi nói phía dưới có một cái trận đồ?"
Sở Thiên Mang ngạc nhiên hỏi lại.
Dị Tông Yêu gật đầu, sau đó lại kêu lên mấy tiếng.
Sở Thiên Mang lập tức buông thả cảm giác của mình xuống khu vực kia, trong giây lát bỗng nhiên phát hiện một luồng khí tức tà ác cực kỳ khổng lồ.
Luồng khí tức tà ác này bao gồm tất cả cảm xúc mặt trái, từ sát khí, tử khí, oán khí, phẫn nộ, bi thống cho đến bất an, không cam lòng … hàng loạt cảm xúc đổ dồn vào làm cho Sở Thiên Mang nhất thời toát mồ hôi lạnh ướt trán.
Sở Thiên Mang là thành viên Ám Tông, hơn nữa còn thuộc loại giết người như ngóe, cướp hàng phóng hỏa không có việc gì chưa từng làm. Hắn có thể phân biệt được cỗ khí tức kia có oán khí chiếm thành phần lớn nhất.
"Tại sao oán khí tập trung ở nơi này?"
Sở Thiên Mang kinh ngạc vạn phần, trong lúc nhất thời cảm thấy khó thể giải thích hiện tượng kỳ lạ này.
Ấn cốc sụp đổ khiến cho vô số sinh vật tử vong trong thời gian ngắn, có thể nói thế giới Ấn cốc bây giờ chính là một bãi tha ma khổng lồ. Nếu như xuất hiện lượng lớn oán khí cũng không phải là sự tình kỳ quái.
Nhưng mà oán khí hẳn là tràn ngập khắp các địa phương, chỗ nào cũng có mới đúng. Không nên tụ tập lại một chỗ thế này, thậm chí đã bắt đầu hình thành một đám mây oán khí dày đặc như thực chất.
"Chẳng lẽ là bởi vì trận đồ kia?"
Ánh mắt Sở Thiên Mang lại nhìn xuống sâu hơn nữa, loáng thoáng thấy được một cái đường viền trận đồ bên trong đám mây hắc ám.
Hẳn là cái trận đồ kia là nguyên nhân oán khí tập trung ngưng tụ ở nơi này.
Nhưng mà trận đồ này là do ai tạo ra? Bản thân nó tồn tại ở trong Ấn cốc từ trước, hay là có người bố trí?
"Ngao!"
Dị Tông Yêu lại kêu lên một tiếng, nói cho Sở Thiên Mang biết phía dưới trận đồ kia xuất hiện một cái lổ hổng không gian có thể đi thông Đệ Nhị trọng thiên.
Sở Thiên Mang vui mừng trong lòng, hắn bôn ba trong không gian hỗn độn đã khá lâu rồi.
Thể lực Dị Tông Yêu cũng tiêu hao gần hết, không thể nào lưu lại quá lâu, nếu vẫn không tìm ra thông đạo hắn khẳng định sẽ chết ở nơi này.
Dị Tông Yêu phát hiện một cái lổ hổng không gian chính là một tia hi vọng sinh tồn đối với Sở Thiên Mang.
Thế nhưng, bây giờ Sở Thiên Mang không dám mạo hiểm lao xuống phía dưới, bởi vì dưới đó đang có một trận đồ quỷ dị điên cuồng thu nạp oán khí. Chỉ riêng lực lượng quỷ hồn cũng có thể giết chết Sở Thiên Mang và Dị Tông Yêu rồi.
Lẳng lặng quan sát hồi lâu, Sở Thiên Mang phát hiện oán khí càng lúc càng nặng, nhưng đây cũng là một nguồn năng lượng hiếm thấy, nếu như có người nào hấp thu được nguồn năng lượng này nhất định sẽ tạo ra một con ma quỷ tuyệt thế vô song. Hắn khó tưởng tượng nổi đến tột cùng là ai có được năng lực thông thiên, đủ sức bố trí một cái trận đồ khổng lồ bên dưới Ấn cốc sụp đổ.
Phía tây hậu sơn Thần Tông là một dãy sơn mạch phức tạp, hiểm trở, quanh năm mây mù lượn lờ che khuất tầm mắt.
Thời điểm quân đoàn Thần Tông kéo tới thủ hộ hậu sơn, không có người nào chú ý tới khu vực phía tây xuất hiện một nhóm người lạ.
Nhóm người này lẳng lặng ngồi trong một sơn cốc trống vắng, tòa sơn cốc này giống như một cái miệng núi lửa khổng lồ, bốn bề đều là vách núi dựng đứng, chỉ có địa hình khu vực trung tâm mới tương đối bằng phẳng.
Chính khu vực này được khắc họa vô số đồ án quái dị, đủ các loại ma văn thâm ảo nối liền với nhau tạo thành một cái trận đồ cổ xưa.
Tất cả mọi người đang ngồi trong trận đồ, nhắm mắt lại giống như tĩnh tu.
Trong tay mỗi người là một khối tinh thạch tràn đầy năng lượng, bọn họ sử dụng hồn niệm dẫn dắt năng lượng vào trong trận đồ từ từ kích hoạt.
Một vài trận đồ đặc thù cần phải có người điều khiển, bởi vì trận đồ cần có nguồn năng lượng quá lớn không thể nào tự động hấp thu. Một khi năng lượng không đủ sẽ trực tiếp mất đi tác dụng.
Chính giữa trận đồ là một vị mỹ phụ khoác áo bào tinh tế, mặc dù nàng không biết trận đồ này có tác dụng gì, nhưng nàng biết nó chắc chắn có tác dụng trọng yếu đối với chủ thượng.
Một đóa Hoa yêu màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh mỹ phụ, từng mảnh cánh hoa mở ra để lộ một nữ tử xinh đẹp động lòng người, theo đó là làn gió thơm phiêu tán ngập tràn không gian.
Ngay sau đó, ở bên cạnh Hoa yêu lại nổi lên một luồng ma diễm đen trắng phân minh, sau đó một gã nam tử mặt mày lạnh lùng chậm rãi bước ra.
"Chủ thượng!"
Cao phu nhân kinh ngạc, vội vàng hành lễ với hai vị chủ thượng.
"Tiến triển thế nào?"
Thiện Ác nữ vương nhìn thoáng qua trận đồ, mở miệng hỏi.
"Sắp hoàn thành rồi, nồng độ oán khí rất cao."
Cao phu nhân lập tức hồi đáp.
Thiện Ác nữ vương gật đầu, thấy Sở Mộ lộ ra thần sắc nghi ngờ liền giải thích:
"Đây là mẫu trận trong Tử Mẫu trận đồ, mẫu trận cung cấp năng lượng vận chuyển, tử trận là một cái Oán Ngưng trận có tác dụng hấp thu oán khí trong phạm vi nhất định."
"Oán Ngưng trận đặt tại Ấn cốc?"
Sở Mộ đoán được ý đồ của Thiện Ác nữ vương rất nhanh.
"Ngươi rất thông minh."
Thiện Ác nữ vương mỉm cười quyến rũ, tán dương Sở Mộ một câu rồi tiếp tục nói:
"Ấn cốc hủy diệt, vạn vật diệt tuyệt từ đó sinh ra oán khí cực lớn vượt ra ngoài khả năng tưởng tượng. Nếu như thu nạp tất cả oán khí vào chung một chỗ..."
"Ta hoài nghi Ấn cốc hủy diệt là do ngươi làm."
Sở Mộ đột nhiên nói chen vào một câu.
Sở Mộ biết Thiện Ác nữ vương không phải là kẻ chủ mưu hủy diệt Ấn cốc, nữ nhân này chỉ lợi dụng dã tâm của Đỗ Hàm để hoàn thành dã tâm của nàng. Nói vậy, có lẽ tông chủ Đỗ Hàm cũng không nghĩ tới sau lưng mình lại có một nữ nhân bày mưu tính kế chiếm đoạt lợi ích với hắn.
"Chủ nhân thân yêu của ta, ngươi có phải đang cảm thấy ta đây trí tuệ rất cao?"
Thiện Ác nữ vương cười lên khanh khách.
"Ừ!"
Cho dù trong lòng không muốn, nhưng Sở Mộ vẫn phải gật đầu một cách bất đắc dĩ.
Nữ nhân này một bụng mưu kế khó lường, thậm chí có thể khiến cho thiện địa đảo điên. Nhưng mà lần này Sở Mộ cảm thấy cực kỳ phấn khích, bởi vì tà khí, ma khí, oán khí chính là nguồn năng lượng hoàn mỹ nhất đối với Thiện Ác nữ vương và Song Tà ma nhân.
Thiện Ác nữ vương trợn trừng hai mắt, bộ dáng làm như vô cùng kinh ngạc.
Nàng cảm thấy lấy mức độ Sở Mộ chán ghét mình, trên căn bản nếu có đồng ý cũng phải dùng từ gian trá, giảo hoạt … gì gì đó. Hôm nay chẳng lẽ trời đất đảo ngược rồi sao, cái tên nam nhân này lại khen nàng có trí tuệ?
Cẩn thận suy nghĩ một lát, tựa hồ Thiện Ác nữ vương đã hiểu ra cái gì đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí, rất đẹp, rất gian trá, cộng thêm một chút đắc ý.