Sủng Mị
Chương 1556: Quang Vân - Quang Hoàng Sào
Truyền thuyết về năm đại chủng tộc Bất Tử cũng chỉ nằm trong khoảng chuẩn Bất Hủ và sơ đẳng Bất Hủ. Thế mà Thất Tội Hồ Quang Vương lại là Bất Hủ đỉnh phong, sợ rằng trên thế giới này không còn huyết thống nào cao hơn nữa rồi.
"Tại sao phải đặt trong Tranh Minh chủ thành?"
Bạch Ngữ bắt đầu suy tư vấn đề này.
Lúc này đây, Cẩn Nhu công chúa chuyên tâm đọc một cái quyển trục, tìm kiếm lãnh địa Thất Tội Hồ Quang Vương bên trong Tranh Minh chủ thành.
"Là nơi này, lãnh địa phong ấn Quang Vương nằm phía sau Thần Sơn."
Hồi lâu sau, Cẩn Nhu công chúa đã tìm vị trí chính xác.
"Nơi đó? Thần Tông làm sao để cho một cái trận đồ kinh khủng như thế tồn tại?"
Bạch Ngữ ngạc nhiên nói.
"Nhất định là có không gian độc lập. Phương bắc Tân Nguyệt Địa có một cái Lôi cốc chính là không gian độc lập, Vong Mộng của Sở Mộ đã hoàn thành niết bàn tái tạo ở nơi đó."
Cẩn Nhu công chúa cười nói.
"Năm câu không rời hắn."
Bạch Ngữ thở dài ngao ngán.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đã là phu thê từ lâu rồi, nhưng mà nữ nhi của hắn lại cứ ngu muội cắm đầu vào bể khổ.
Bị phụ thân nói phá tâm tư, Cẩn Nhu công chúa ngượng ngùng không biết làm sao, câu cuối cùng cũng nuốt ngược lại vào bụng.
"Nơi này trước kia là rừng rậm, năm mươi năm trước không biết tại sao đã trở thành một vùng hoang mạc."
Bạch Ngữ rất biết điều dời sang đề tài khác.
Hắn bây giờ không quan tâm đến cái gì gọi là chủng tộc tối cường, mà là Nại Hà Hoa.
Nại Hà Hoa từng xuất hiện ở nơi này, khi đó cả một khu rừng nguyên thủy chính là thiên đường của Thực Vật hệ Hồn sủng. Thế nhưng, sau khi Nại Hà Hoa biến mất, nơi này dần dần biến thành bộ dáng hiện tại.
"Phía đông có một tòa Sa thành, chúng ta đi hỏi dân bản xứ xem sao!"
Cẩn Nhu công chúa nói.
Sa thành là một tòa thành trì không lớn không phồn hoa, bề ngoài có vẻ lạc hậu nghèo túng.
Tường thành được xây dựng cao lớn, vững chắc, hẳn là công sức của rất nhiều Nham hệ Hồn sủng sư.
Từ đó có thể thấy được nơi này thường xuyên gặp họa Tai Hoang, ở nơi này rất ít cư dân bình thường, phần lớn là Hồn sủng sư đi lại làm nơi luân chuyển.
Có không ít người nghi ngờ chất vấn tòa thành này có chỗ nào tốt, xung quanh chỉ là sa mạc hoang vu, các Hồn sủng sư chạy đến nơi này làm gì?
Những địa phương càng hoang vu thì đẳng cấp chủng tộc Nham hệ Hồn sủng càng cao, vận khí tốt có thể thu thập Nham tinh và ấu sủng cao cấp. Rất nhiều Hồn sủng sư ôm hi vọng đổi đời, vội vã thu mua một vài dụng cụ cần thiết rồi lập tức tiến vào sa mạc tìm vận may.
Đường cái Sa thành chỉ có vài người qua lại, đội hình một nam tử và một nữ tử U Linh đã hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò. Những người kia nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa liền nhỏ giọng nghị luận.
Trước kia Cẩn Nhu công chúa không thích xuất hiện trước mắt người khác, bây giờ nàng đã từ từ thích ứng với hoàn cảnh của mình. Mặc dù ánh mắt quái dị của mọi người khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng mà Cẩn Nhu công chúa đã có dự định giữ nguyên trạng thái này cả đời rồi. Cho nên nàng quyết định không ẩn núp nữa, mà đi ra ngoài đối diện với sự thật.
Tuy rằng người đi đường ngạc nhiên xen lẫn tò mò, nhưng không có ai chạy tới bắt chuyện.
Bạch Ngữ đứng ở nơi đó, cả người tản ra hàn khí lạnh thấu xương. Cho dù là kẻ ngu xuẩn cũng có thể nhìn ra được đây là một cường giả, hơn nữa còn là nhân vật tàn ác không nên trêu chọc.
Nếu muốn hỏi thăm chuyện xưa nhất định phải tìm lão nhân lịch duyệt phong phú.
Trước khi đến đây, Bạch Ngữ đã đi tìm một người quen hỏi thăm, sau đó mới được hắn tiến cử đến chỗ một lão giả ẩn cư tại SA thành.
Lão giả sống trong một ngôi nhà được xây bằng cát, tọa lạc ở phía tây thành. Thời điểm mặt trời xuống núi, cả căn nhà lập tức bị nhuộm thành một màu vàng cam chói mắt.
"Lão nhân gia, tại hạ là Bạch Ngữ, tới nơi này là muốn hỏi thăm một vài chuyện."
Bạch Ngữ đi vào trong sân liền nhìn thấy một gã lão giả đang ngồi ngắm cảnh, hắn chậm rãi tiến lên chào hỏi.
Lão nhân mặt mũi tái nhợt, nếp nhăn trên mặt còn nhiều hơn cả da đồi mồi.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Ngữ, sau đó lực chú ý dời lên người Cẩn Nhu công chúa.
"Nha đầu này là thế nào?"
Lão nhân chỉ vào Cẩn Nhu công chúa hỏi.
Bạch Ngữ cũng không có ý che giấu, biết lão nhân này là một vị ẩn sĩ cao nhân lập tức kể lại tình huống đại khái cho lão nhân nghe.
"Nếu đã như vậy, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý niệm này đi. Ngươi không là người đầu tiên tới hỏi ta tung tích Nại Hà Hoa, những người trước đó cũng muốn hồi sinh thân nhân của mình. Ta nhớ đã từng có một người từ Tân Nguyệt Địa đến tìm ta. Ai dà, các ngươi tin chắc Nại Hà Hoa thật sự có năng lực phục sinh người chết sao?"
Lão nhân thở dài một hơi bất đắc dĩ, từ tốn nói.
Lão nhân nói những lời này tựa như một cây châm nhọn hoắc đâm vào tim Cẩn Nhu công chúa.
Nếu như Nại Hà Hoa không thể giúp nàng khôi phục hình dáng cũ, vậy thì cả đời này bắt buộc phải làm U Linh hay sao?
"Phục Hoạt Thuật đúng là tồn tại, cho dù Nại Hà Hoa không thể làm nổi, chung quy vẫn phải có sinh vật khác làm được."
Bạch Ngữ vẫn kiên quyết giữ nguyên ý kiến của mình.
"Thật là cố chấp!"
Lão nhân lắc đầu bất đắc dĩ, hắn cũng nhìn ra được Bạch Ngữ là hạng người cứng nhắc, không đạt mục đích khẳng định không chịu bỏ qua.
"Trước kia nơi này quả thật có một gốc Nại Hà Hoa, nhưng mà năm mươi năm trước đã bị người ta cướp đi."
"Ai cướp đi?"
Bạch Ngữ vội vàng hỏi tới.
Bạch Ngữ bây giờ chính là cần có một đầu mối chính xác.
"Một gã Hồn sủng sư, hắn là một vị Tiên sư y thuật cao siêu, nhưng hắn còn có một danh hiệu thấy chết không cứu."
Lão nhân nói.
"Xin ngài cho ta biết một cái tên."
Bạch Ngữ dùng ngữ khí thành khẩn nhất van xin lão nhân.
"Người này rất nổi tiếng tại Tranh Minh đại địa, ngươi tùy tiện hỏi thăm là có thể biết rồi. Tiên sư y thuật cao siêu, ngoại hiệu thấy chết không cứu. Một đặc điểm đáng chú ý là vì muốn tăng cường thực lực, hắn thậm chí trơ mắt nhìn nhi tử của mình chết đi."
Lão nhân chậm rãi nói.
Trong lòng Bạch Ngữ trầm xuống, trên thế giới còn có loại người lãnh huyết vô tình đến trình độ này?
"Khi đi tìm hắn, ngươi nên nhớ hắn là kẻ tính tình cổ quái, phải tận lực tìm ra sở thích của hắn. Nói không chừng vẫn có hi vọng thuyết phục hắn cứu nữ nhi của ngươi. Nếu ta không đoán sai, hắn bây giờ đang ở tại Huyền Môn tiên tông."
Lão nhân tiếp tục nói.
"Cảm ơn!"
Bạch Ngữ khom người thi lễ.
"Lão gia gia, ngài mới vừa nói có một người đến từ Tân Nguyệt Địa hỏi thăm tung tích Nại Hà Hoa, người đó là ai vậy?"
Cẩn Nhu công chúa tò mò hỏi một câu.
"Một người muốn cứu sống nhi tử và Hồn sủng của mình, hắn thật sự đáng thương. Ngay cả linh hồn nhi tử và Hồn sủng đều không còn làm sao có thể phục sinh được chứ?”
Lâm Mộng Linh không thích mùi hôi phát ra từ thi thể, cũng không thích hình ảnh máu tươi tràn ngập.
Khi nàng hoàn thành trấn thủ ba mươi ngày, Sở Mộ và Hạ Âm mở mắt ra nhìn thấy chung quanh không có gì cả, đồi núi trống trơn vô cùng sạch sẽ. Cảnh tượng này khác biệt một trời một vực so với lúc Sở Mộ chuyển giao công tác phòng thủ.
"Mộng Linh muội muội, ngươi không thể lưu lại một ít sao?"
Hạ Âm cười khổ nói.
"Muốn thi thể tự mình đến Vong Linh cung đi!"
Lâm Mộng Linh tức giận nói.
Lâm Mộng Linh và Hồn sủng trấn thủ ba mươi ngày vẫn chưa dùng hết toàn lực. Bởi vì lúc trước Sở Mộ tàn sát quá nhiều làm cho rất nhiều chủng tộc không dám mạo muội xông vào thung lũng. Quãng thời gian nàng trấn thủ mới dễ dàng hơn Hạ Âm và Sở Mộ rất nhiều.
Ba người chia ra trấn thủ, khu vực bên trong thung lũng quả thật thanh tịnh hơn không ít. Thời gian kế tiếp, bọn họ chia ra triệu hồi mấy đầu Hồn sủng bảo vệ thung lũng, về sau không còn Hồn sủng hoang dã chạy tới tìm chết nữa.
Ba người tu luyện vô cùng thuận lợi.
Sở Mộ có Dạ, Mạc Tà, Quỷ Quân, Bạch Ma Quỷ, tiểu Chập Long tăng cường thực lực lên tới cấp Bất Hủ. Cả đám Hồn sủng an tâm thu nạp tiên khí, đến tháng thứ mười Sở Mộ bắt đầu xung kích cảnh giới Hồn Hủ.
Toàn bộ quá trình vô cùng thông thuận, trải qua mười tháng tiên khí ân cần săn sóc, bình cảnh chín niệm Hồn Tể đã giãn ra vài phần. Sở Mộ dốc toàn lực xung kích cuối cùng thành công đề thăng lên tới cảnh giới Hồn Hủ.
Sở Mộ chậm rãi mở mắt ra, cảm giác một cỗ lực lượng cường đại chảy xuôi trong thân thể. Nếu không phải Ấn cốc tồn tại cấm chế, Sở Mộ nhất định sẽ hóa thân Bán Ma xem thử thực lực chân chính đã tăng cường tới mức nào.
"Thành công?"
Hạ Âm thấy Sở Mộ mở mắt, hơn nữa thần thái sáng lạn lập tức bước tới hỏi thăm.
Sở Mộ gật đầu nói:
"Ừ, tới Hồn Hủ rồi."
"Quá chậm, hai chúng ta chờ ngươi chán muốn chết."
Trên mặt Lâm Mộng Linh lộ vẻ bất mãn, mở miệng lầm bầm.
Hạ Âm và Lâm Mộng Linh đột phá sớm hơn Sở Mộ một đoạn thời gian. Hai người không thể vứt một mình Sở Mộ ở chỗ này, cho nên cố ý chờ đợi hắn ít ngày.
"Cách thời điểm thông đạo Ấn cốc mở ra còn có hai tháng, thừa dịp chúng ta thực lực tăng nhiều tranh thủ đi dạo quanh Ấn cốc một vòng. Nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
Hạ Âm đưa ra đề nghị.
Sở Mộ cũng có ý này. Vong Mộng bây giờ đã hóa Điệp không thể nào khôi phục trạng thái cũ trong thời gian ngắn. Nếu như có thể tìm được Hoàng tộc di tích sẽ giúp nó khôi phục nhanh chóng hơn, hơn nữa còn có hi vọng lĩnh ngộ năng lực chủng tộc đặc thù.
Mặt khác, Sở Mộ nhớ rõ Vũ Sa từng đề cập tới ở trong Ấn cốc có một đầu Hồn sủng cực mạnh.
Vũ Sa đã bố trí một cái Hoa Hồn trận ở địa phương sinh vật kia thường xuyên thường lui tới. Chỉ cần Sở Mộ có dẫn nó vào trong trận, Vũ Sa sẽ có biện pháp khống chế nó.
Hồn ước của Sở Mộ chỉ có giới hạn, sau khi đạt tới cấp bậc Hồn Tể và Hồn Hủ không có gia tăng số lượng hồn ước. Nói cách khác, mỗi Hồn sủng sư tối đa chỉ có 15 hồn ước, Sở Mộ không thể tùy tùy tiện tiện ký kết hồn ước với Hồn sủng. Còn Vũ Sa sử dụng Hoa Hồn khống chế cũng tương tự với hồn ước ký kết, hắn mượn nước đẩy thuyền giúp nàng cũng có nghĩa là giúp chính mình.
"Ta muốn tìm Hoàng tộc di tích."
Sở Mộ mở miệng nói.
"Ngươi biết ở đâu không?"
Lâm Mộng Linh hỏi.
Sở Mộ gật đầu xác nhận. Vũ Sa đã sớm tìm hiểu thấu đáo toàn bộ Ấn cốc. Mặc dù không biết nàng cần lợi dụng Ấn cốc để làm chuyện gì, nhưng Sở Mộ quan tâm nhiều lắm. Hắn chỉ cần biết nó có lợi cho mình và Tân Nguyệt Địa là được rồi.
"Vậy thì cùng đi, ta cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."
Hạ Âm nhún vai, cười cười nói.
Hạ Âm tới Ấn cốc là muốn tìm kiếm một loại Ma Thạch hi hữu. Nhưng hắn không biết Ma Thạch hi hữu nằm ở địa phương nào trong Ấn cốc, đành phải đi khắp nơi tìm kiếm không mục đích.
Lâm Mộng Linh cũng có chuyện riêng của mình, nhưng nàng nguyện ý cùng đi xem Hoàng tộc di tích. Bởi vì vị trí Hoàng tộc di tích nằm rất gần địa phương nàng cần tới.
Bên trong Ấn cốc có rất nhiều sinh vật cường đại, ba người không dám lớn lối phi hành giống như Vũ Vân Long.
Bọn họ từ từ băng ngang qua từng dãy đại địa xám xịt. Thời gian đại khái qua chừng ba ngày, phía trước mặt ba người xuất hiện một dãy núi đồi quái dị.
Mỗi ngọn núi từ dưới đất mọc lên, đỉnh núi đâm thẳng vào trong mây giống như là tòa tháp nguy nga, tráng lệ.
Ba người Sở Mộ tiếp tục vượt qua dãy núi, mây đen mù mịt đột nhiên tản ra để lộ cả vùng đất màu xám tro thê lương cực độ.
Thế giới trước mắt bọn họ lập tức mở rộng ra, khí tức quang minh tràn ngập trong không gian ngược lại làm cho Sở Mộ cảm thấy không thích ứng. Dù sao bản thân hắn cũng có Ám thuộc tính cực kỳ chán ghét không khí ở nơi này.
"Chẳng lẽ là vì trong Ấn cốc Quang thuộc tính quá mức cường đại mới áp chế lực lượng của mình?"
Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.
Bán Ma và Thiện Ác nữ vương có tà tính rất mạnh. Sở Mộ có thể cảm giác được rõ ràng từ khi bước vào vùng thổ địa này, thực lực hắn đã bị áp chế nghiêm trọng.
Vong Mộng là Hồn sủng Ám thuộc tính, ở chỗ này khẳng định không hề thoải mái.
"Ly lão nhi, đây là chuyện gì xảy ra? Mới vừa rồi thiên hôn địa ám, tại sao đột nhiên xuất hiện Quang nguyên tố nồng đậm vậy?"
Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
"Thiếu chủ, không gian này hẳn là lấy Quang nguyên tố làm chủ. Lúc trước các ngươi ở địa phương ánh sáng không thể chiếu tới, cho nên chưa thể cảm giác nơi này đặc thù. Những góc khuất đó là nơi trú ẩn của các chủng tộc hắc ám. Bây giờ các ngươi vượt qua qua sơn mạch hiển nhiên là cảm thụ biến hóa khác hẳn."
Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
"Vậy thì Hoàng tộc di tích nơi này chẳng phải là Quang Hoàng di tích rồi? Vong Mộng là Hoàng tộc Ám thuộc tính không có cách nào niết bàn tái tạo trong di tích Quang thuộc tính."
Sở Mộ lại hỏi tiếp.
"Trước kia Vong Mộng đúng là không thể, nhưng bây giờ rất khó dự đoạn. Thật ra Vong Lôi không còn là Hắc Ám hệ đơn thuần nữa, mà nắm giữ một loại thuộc tính mới, Quang thuộc tính áp chế Vong Mộng cũng không mạnh. Vì thế chưa chắc Hoàng tộc di tích nơi này bài xích nó niết bàn tái tạo."
Ly lão nhi nói.
"À, trước tiên tới đó rồi tính tiếp!"
Sở Mộ quả thật không thích nơi này, phần lớn Hồn sủng của hắn đều có Hắc Ám thuộc tính. Giống như Dạ, Chiến Dã, Quỷ Quân cũng không thích nơi này, nếu như phát sinh chiến đấu nhất định bị tước nhược thực lực nghiêm trọng.
Còn Mạc Tà là Hỏa thuộc tính coi như là quan hệ rất gần với Quang thuộc tính. Nó nằm trên bả vai Sở Mộ hưởng thụ tia sáng ấm áp chiếu rọi vô cùng thoải mái.
"Phía trước là cái gì?"
Lâm Mộng Linh chỉ tới đường chân trời, kinh ngạc nói.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn tới bất chợt phát hiện phía chân trời xuất hiện một đoàn Quang Vân (mây ánh sáng).
Quang Vân tản ra ánh sáng chói lòa trắng như sữa, khí tức thánh khiết, giống như là một tòa tiên cảnh trôi nổi ở giữa không trung.
Phía dưới Quang Vân là hàng loạt ngọn núi dựng đứng sừng sững giữa thiên địa, cảnh tượng rất giống cột trụ chống trời nâng đỡ Thiên cung.
"Nơi đó hẳn là Hoàng tộc di tích."
Sở Mộ nói.
Vũ Sa chỉ cho Sở Mộ phương hướng trùng khớp với nơi này, nhưng nàng không có nói rõ đó là Quang Hoàng di tích. Đoán chừng nàng lo lắng Sở Mộ không có hứng thú đối với Quang hệ Hoàng tộc di tích, cố ý giấu diếm tin tức.
Sở Mộ lắc đầu cảm khái, tâm nhãn nữ nhân này đúng là nhỏ nhặt, sau này trở về nhất định phải dạy dỗ nàng “cẩn thận”.
"Ừ, ta thấy rất nhiều Quang Tước, hẳn là chúng nó chịu trách nhiệm bảo vệ Hoàng tộc di tích."
Hạ Âm nói.
"Tại sao ta không thấy?"
Lâm Mộng Linh từ đằng xa nhìn lại, nhưng trong mắt nàng chỉ thấy Quang Vân chói lòa.
Sở Mộ đứng trong góc tối, tầm mắt nhìn ra ngoài rất tốt. Nhưng dưới ánh mặt trời sáng rỡ, ngược lại có cảm giác vô cùng khó chịu. Về phần Quang Tước hiển nhiên là không thấy một con.
"Ha ha, chỉ là thị lực của ta hơi bị tốt. Đi nào, nếu vận khí tốt không chừng có thể lượm được một quả trứng Phượng Hoàng."
Hạ Âm nở nụ cười sáng lạn.
Đẳng cấp Hoàng tộc Hồn sủng đương nhiên là cực cao. Hơn nữa, Ấn cốc là địa phương tồn tại từ thời cổ xưa, phần lớn sinh vật đều có huyết thống cường đại. Huống chi là Hoàng tộc ở nơi này hẳn là chủng loại trăm năm khó gặp.
Đường xá xa xôi, núi non hiểm trở, bọn họ đi tiếp khoảng chừng một ngày mới tiếp cận khu vực Quang Vân.
Vô số Quang Tước phát ra ánh sáng rực rỡ không ngừng bay loạn, hình thể mỗi con dài chừng mười thước, tiếng kêu thanh thúy rất giống chim công.
Đẳng cấp Quang Tước rất cao, số lượng đông đảo làm cho ba người tương đối kiêng kị.
"Sở Mộ, trên người của ngươi tản ra tà khí nồng đậm, nếu ngươi tiến vào Quang Hoàng Sào nhất định sẽ bị chúng nó xem như địch nhân tập kích. Ngươi xem kìa, chúng ta còn ở xa như vậy mà chúng nó đã cảnh giác ngó chừng ngươi."
Lâm Mộng Linh chỉ vào mấy con Quang Tước đang bay lảng vãng cảnh giới ở bên ngoài, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
"Quả thật!"
Sở Mộ chỉ biết cười khổ.
Bản thân hắn có Hắc Ám thuộc tính, từ nhỏ tới lớn tàn sát quá nhiều dẫn đến cả người lây nhiễm sát khí nồng nặc. Chủng loại sinh vật giống như hắn rõ ràng là thiên sinh đối nghịch với Quang hệ Hồn sủng thánh khiết. Thậm chí là không cần phát sinh mâu thuẫn, hễ thấy mặt nhất định là chém giết không chết không thôi.
"Sau khi rời khỏi Ấn cốc, ta nhất định sẽ cho người điều tra lai lịch của ngươi, vừa nhìn đã biết không phải là hạng người tốt lành."
Lâm Mộng Linh liếc sang Sở Mộ, ngữ khí bất thiện.
Khí chất Lâm Mộng Linh đúng lúc trái ngược với Sở Mộ, nàng thường sống ở Thần Tông quanh năm Thánh quang bao phủ, tiên khí bồng bềnh. Cộng thêm chính nàng cũng thiên vị đối với Quang hệ Hồn sủng, cho nên từ trong xương tủy rất là chán ghét tất cả sinh vật hắc ám.
"Ta chưa từng nói mình là người tốt."
Sở Mộ trả lời rất thành thực.
"Vậy Hàn Nhi Tinh có phải ngươi giết không?"
Lâm Mộng Linh mở to hai mắt, từ từ đi tới trước mặt Sở Mộ.
Sở Mộ có chút câm lặng, hắn thật sự không biết vị nữ thần thiên kiêu của Thần Tông này vốn là đơn thuần, hay là giảo hoạt.
Cho dù nàng có hoài nghi người khác cũng không thể động một chút là trực tiếp hỏi, bất kỳ phạm nhân nào tố chất tâm lý bình thường nhất định là kiên quyết không thừa nhận. Không cần phải nói đến Sở Mộ vốn là lão thủ giết người cướp của.
"Mộng Linh muội muội, Sở huynh đệ của chúng ta sẽ không bị nhan sắc ngươi lay động đâu! Ngươi dùng phương thức này bức cung chắc chắn không có tác dụng."
Hạ Âm cười cười nói.
"Lăn sang một bên."
Lâm Mộng Linh tức giận hai tay chống nạnh, thái độ không hề khách khí đối với Hạ Âm.
Lâm Mộng Linh là phó phán quan Thần Tông, sự kiện Hàn Nhi Tinh bị giết vốn là nhiệm vụ của nàng.
Hai người Hạ Âm và Sở Mộ thật sự thần bí, lai lịch bí ẩn khó lường. Nàng không thể phán đoán rốt cuộc hai người bọn họ khi nào nói thật, khi nào nói dối.
Lâm Mộng Linh nhận thức Hạ Âm khá lâu, cũng biết một ít lai lịch xuất thân của hắn. Nhưng nàng không biết chút gì về Sở Mộ.
Lâm Mộng Linh đã trải qua trấn thủ ba mươi ngày, lại thấy nhiều thi thể chất chồng như thế tự nhiên có thể phán đoán thực lực Sở Mộ, ít nhất hắn không có yếu hơn nàng và Hạ Âm. Nàng rất kỳ quái một người xuất thân từ Tân Nguyệt Địa nho nhỏ tại sao có thể đạt tới cảnh giới này? Phải biết rằng cách đây vài năm, Tân Nguyệt Địa thậm chí còn không có Hồn sủng sư cấp chúa tể.
Hơn nữa, Lâm Mộng Linh nhận thấy trong người Sở Mộ có một cỗ khí tức thần bí, tà dị chí cực.
Sở Mộ bây giờ cũng hết đường xoay xở rồi, không biết làm cách nào mới có thể xâm nhập Quang Hoàng Sào. Hắn khẳng định không thể một đường giết vào, trong đó có quá nhiều Quang Tước cao cấp, nói không chừng còn có cấp bậc sơ đẳng và trung đẳng Bất Hủ. Nếu ba người lỗ mãng xông vào thì đừng mong an toàn lui ra.
Thế nhưng, điều này cũng chứng minh Phượng Hoàng di tích rất đặc thù, nói gì cũng phải nghĩ biện pháp đưa Vong Mộng vào trong đó.
Sào huyệt Hồn sủng huyết thống càng cao lại càng thủ vệ sâm nghiêm, đồng thời cũng bài xích tất cả sinh vật ngoại lai tiếp cận.
"Tại sao phải đặt trong Tranh Minh chủ thành?"
Bạch Ngữ bắt đầu suy tư vấn đề này.
Lúc này đây, Cẩn Nhu công chúa chuyên tâm đọc một cái quyển trục, tìm kiếm lãnh địa Thất Tội Hồ Quang Vương bên trong Tranh Minh chủ thành.
"Là nơi này, lãnh địa phong ấn Quang Vương nằm phía sau Thần Sơn."
Hồi lâu sau, Cẩn Nhu công chúa đã tìm vị trí chính xác.
"Nơi đó? Thần Tông làm sao để cho một cái trận đồ kinh khủng như thế tồn tại?"
Bạch Ngữ ngạc nhiên nói.
"Nhất định là có không gian độc lập. Phương bắc Tân Nguyệt Địa có một cái Lôi cốc chính là không gian độc lập, Vong Mộng của Sở Mộ đã hoàn thành niết bàn tái tạo ở nơi đó."
Cẩn Nhu công chúa cười nói.
"Năm câu không rời hắn."
Bạch Ngữ thở dài ngao ngán.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đã là phu thê từ lâu rồi, nhưng mà nữ nhi của hắn lại cứ ngu muội cắm đầu vào bể khổ.
Bị phụ thân nói phá tâm tư, Cẩn Nhu công chúa ngượng ngùng không biết làm sao, câu cuối cùng cũng nuốt ngược lại vào bụng.
"Nơi này trước kia là rừng rậm, năm mươi năm trước không biết tại sao đã trở thành một vùng hoang mạc."
Bạch Ngữ rất biết điều dời sang đề tài khác.
Hắn bây giờ không quan tâm đến cái gì gọi là chủng tộc tối cường, mà là Nại Hà Hoa.
Nại Hà Hoa từng xuất hiện ở nơi này, khi đó cả một khu rừng nguyên thủy chính là thiên đường của Thực Vật hệ Hồn sủng. Thế nhưng, sau khi Nại Hà Hoa biến mất, nơi này dần dần biến thành bộ dáng hiện tại.
"Phía đông có một tòa Sa thành, chúng ta đi hỏi dân bản xứ xem sao!"
Cẩn Nhu công chúa nói.
Sa thành là một tòa thành trì không lớn không phồn hoa, bề ngoài có vẻ lạc hậu nghèo túng.
Tường thành được xây dựng cao lớn, vững chắc, hẳn là công sức của rất nhiều Nham hệ Hồn sủng sư.
Từ đó có thể thấy được nơi này thường xuyên gặp họa Tai Hoang, ở nơi này rất ít cư dân bình thường, phần lớn là Hồn sủng sư đi lại làm nơi luân chuyển.
Có không ít người nghi ngờ chất vấn tòa thành này có chỗ nào tốt, xung quanh chỉ là sa mạc hoang vu, các Hồn sủng sư chạy đến nơi này làm gì?
Những địa phương càng hoang vu thì đẳng cấp chủng tộc Nham hệ Hồn sủng càng cao, vận khí tốt có thể thu thập Nham tinh và ấu sủng cao cấp. Rất nhiều Hồn sủng sư ôm hi vọng đổi đời, vội vã thu mua một vài dụng cụ cần thiết rồi lập tức tiến vào sa mạc tìm vận may.
Đường cái Sa thành chỉ có vài người qua lại, đội hình một nam tử và một nữ tử U Linh đã hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò. Những người kia nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa liền nhỏ giọng nghị luận.
Trước kia Cẩn Nhu công chúa không thích xuất hiện trước mắt người khác, bây giờ nàng đã từ từ thích ứng với hoàn cảnh của mình. Mặc dù ánh mắt quái dị của mọi người khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng mà Cẩn Nhu công chúa đã có dự định giữ nguyên trạng thái này cả đời rồi. Cho nên nàng quyết định không ẩn núp nữa, mà đi ra ngoài đối diện với sự thật.
Tuy rằng người đi đường ngạc nhiên xen lẫn tò mò, nhưng không có ai chạy tới bắt chuyện.
Bạch Ngữ đứng ở nơi đó, cả người tản ra hàn khí lạnh thấu xương. Cho dù là kẻ ngu xuẩn cũng có thể nhìn ra được đây là một cường giả, hơn nữa còn là nhân vật tàn ác không nên trêu chọc.
Nếu muốn hỏi thăm chuyện xưa nhất định phải tìm lão nhân lịch duyệt phong phú.
Trước khi đến đây, Bạch Ngữ đã đi tìm một người quen hỏi thăm, sau đó mới được hắn tiến cử đến chỗ một lão giả ẩn cư tại SA thành.
Lão giả sống trong một ngôi nhà được xây bằng cát, tọa lạc ở phía tây thành. Thời điểm mặt trời xuống núi, cả căn nhà lập tức bị nhuộm thành một màu vàng cam chói mắt.
"Lão nhân gia, tại hạ là Bạch Ngữ, tới nơi này là muốn hỏi thăm một vài chuyện."
Bạch Ngữ đi vào trong sân liền nhìn thấy một gã lão giả đang ngồi ngắm cảnh, hắn chậm rãi tiến lên chào hỏi.
Lão nhân mặt mũi tái nhợt, nếp nhăn trên mặt còn nhiều hơn cả da đồi mồi.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Ngữ, sau đó lực chú ý dời lên người Cẩn Nhu công chúa.
"Nha đầu này là thế nào?"
Lão nhân chỉ vào Cẩn Nhu công chúa hỏi.
Bạch Ngữ cũng không có ý che giấu, biết lão nhân này là một vị ẩn sĩ cao nhân lập tức kể lại tình huống đại khái cho lão nhân nghe.
"Nếu đã như vậy, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý niệm này đi. Ngươi không là người đầu tiên tới hỏi ta tung tích Nại Hà Hoa, những người trước đó cũng muốn hồi sinh thân nhân của mình. Ta nhớ đã từng có một người từ Tân Nguyệt Địa đến tìm ta. Ai dà, các ngươi tin chắc Nại Hà Hoa thật sự có năng lực phục sinh người chết sao?"
Lão nhân thở dài một hơi bất đắc dĩ, từ tốn nói.
Lão nhân nói những lời này tựa như một cây châm nhọn hoắc đâm vào tim Cẩn Nhu công chúa.
Nếu như Nại Hà Hoa không thể giúp nàng khôi phục hình dáng cũ, vậy thì cả đời này bắt buộc phải làm U Linh hay sao?
"Phục Hoạt Thuật đúng là tồn tại, cho dù Nại Hà Hoa không thể làm nổi, chung quy vẫn phải có sinh vật khác làm được."
Bạch Ngữ vẫn kiên quyết giữ nguyên ý kiến của mình.
"Thật là cố chấp!"
Lão nhân lắc đầu bất đắc dĩ, hắn cũng nhìn ra được Bạch Ngữ là hạng người cứng nhắc, không đạt mục đích khẳng định không chịu bỏ qua.
"Trước kia nơi này quả thật có một gốc Nại Hà Hoa, nhưng mà năm mươi năm trước đã bị người ta cướp đi."
"Ai cướp đi?"
Bạch Ngữ vội vàng hỏi tới.
Bạch Ngữ bây giờ chính là cần có một đầu mối chính xác.
"Một gã Hồn sủng sư, hắn là một vị Tiên sư y thuật cao siêu, nhưng hắn còn có một danh hiệu thấy chết không cứu."
Lão nhân nói.
"Xin ngài cho ta biết một cái tên."
Bạch Ngữ dùng ngữ khí thành khẩn nhất van xin lão nhân.
"Người này rất nổi tiếng tại Tranh Minh đại địa, ngươi tùy tiện hỏi thăm là có thể biết rồi. Tiên sư y thuật cao siêu, ngoại hiệu thấy chết không cứu. Một đặc điểm đáng chú ý là vì muốn tăng cường thực lực, hắn thậm chí trơ mắt nhìn nhi tử của mình chết đi."
Lão nhân chậm rãi nói.
Trong lòng Bạch Ngữ trầm xuống, trên thế giới còn có loại người lãnh huyết vô tình đến trình độ này?
"Khi đi tìm hắn, ngươi nên nhớ hắn là kẻ tính tình cổ quái, phải tận lực tìm ra sở thích của hắn. Nói không chừng vẫn có hi vọng thuyết phục hắn cứu nữ nhi của ngươi. Nếu ta không đoán sai, hắn bây giờ đang ở tại Huyền Môn tiên tông."
Lão nhân tiếp tục nói.
"Cảm ơn!"
Bạch Ngữ khom người thi lễ.
"Lão gia gia, ngài mới vừa nói có một người đến từ Tân Nguyệt Địa hỏi thăm tung tích Nại Hà Hoa, người đó là ai vậy?"
Cẩn Nhu công chúa tò mò hỏi một câu.
"Một người muốn cứu sống nhi tử và Hồn sủng của mình, hắn thật sự đáng thương. Ngay cả linh hồn nhi tử và Hồn sủng đều không còn làm sao có thể phục sinh được chứ?”
Lâm Mộng Linh không thích mùi hôi phát ra từ thi thể, cũng không thích hình ảnh máu tươi tràn ngập.
Khi nàng hoàn thành trấn thủ ba mươi ngày, Sở Mộ và Hạ Âm mở mắt ra nhìn thấy chung quanh không có gì cả, đồi núi trống trơn vô cùng sạch sẽ. Cảnh tượng này khác biệt một trời một vực so với lúc Sở Mộ chuyển giao công tác phòng thủ.
"Mộng Linh muội muội, ngươi không thể lưu lại một ít sao?"
Hạ Âm cười khổ nói.
"Muốn thi thể tự mình đến Vong Linh cung đi!"
Lâm Mộng Linh tức giận nói.
Lâm Mộng Linh và Hồn sủng trấn thủ ba mươi ngày vẫn chưa dùng hết toàn lực. Bởi vì lúc trước Sở Mộ tàn sát quá nhiều làm cho rất nhiều chủng tộc không dám mạo muội xông vào thung lũng. Quãng thời gian nàng trấn thủ mới dễ dàng hơn Hạ Âm và Sở Mộ rất nhiều.
Ba người chia ra trấn thủ, khu vực bên trong thung lũng quả thật thanh tịnh hơn không ít. Thời gian kế tiếp, bọn họ chia ra triệu hồi mấy đầu Hồn sủng bảo vệ thung lũng, về sau không còn Hồn sủng hoang dã chạy tới tìm chết nữa.
Ba người tu luyện vô cùng thuận lợi.
Sở Mộ có Dạ, Mạc Tà, Quỷ Quân, Bạch Ma Quỷ, tiểu Chập Long tăng cường thực lực lên tới cấp Bất Hủ. Cả đám Hồn sủng an tâm thu nạp tiên khí, đến tháng thứ mười Sở Mộ bắt đầu xung kích cảnh giới Hồn Hủ.
Toàn bộ quá trình vô cùng thông thuận, trải qua mười tháng tiên khí ân cần săn sóc, bình cảnh chín niệm Hồn Tể đã giãn ra vài phần. Sở Mộ dốc toàn lực xung kích cuối cùng thành công đề thăng lên tới cảnh giới Hồn Hủ.
Sở Mộ chậm rãi mở mắt ra, cảm giác một cỗ lực lượng cường đại chảy xuôi trong thân thể. Nếu không phải Ấn cốc tồn tại cấm chế, Sở Mộ nhất định sẽ hóa thân Bán Ma xem thử thực lực chân chính đã tăng cường tới mức nào.
"Thành công?"
Hạ Âm thấy Sở Mộ mở mắt, hơn nữa thần thái sáng lạn lập tức bước tới hỏi thăm.
Sở Mộ gật đầu nói:
"Ừ, tới Hồn Hủ rồi."
"Quá chậm, hai chúng ta chờ ngươi chán muốn chết."
Trên mặt Lâm Mộng Linh lộ vẻ bất mãn, mở miệng lầm bầm.
Hạ Âm và Lâm Mộng Linh đột phá sớm hơn Sở Mộ một đoạn thời gian. Hai người không thể vứt một mình Sở Mộ ở chỗ này, cho nên cố ý chờ đợi hắn ít ngày.
"Cách thời điểm thông đạo Ấn cốc mở ra còn có hai tháng, thừa dịp chúng ta thực lực tăng nhiều tranh thủ đi dạo quanh Ấn cốc một vòng. Nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
Hạ Âm đưa ra đề nghị.
Sở Mộ cũng có ý này. Vong Mộng bây giờ đã hóa Điệp không thể nào khôi phục trạng thái cũ trong thời gian ngắn. Nếu như có thể tìm được Hoàng tộc di tích sẽ giúp nó khôi phục nhanh chóng hơn, hơn nữa còn có hi vọng lĩnh ngộ năng lực chủng tộc đặc thù.
Mặt khác, Sở Mộ nhớ rõ Vũ Sa từng đề cập tới ở trong Ấn cốc có một đầu Hồn sủng cực mạnh.
Vũ Sa đã bố trí một cái Hoa Hồn trận ở địa phương sinh vật kia thường xuyên thường lui tới. Chỉ cần Sở Mộ có dẫn nó vào trong trận, Vũ Sa sẽ có biện pháp khống chế nó.
Hồn ước của Sở Mộ chỉ có giới hạn, sau khi đạt tới cấp bậc Hồn Tể và Hồn Hủ không có gia tăng số lượng hồn ước. Nói cách khác, mỗi Hồn sủng sư tối đa chỉ có 15 hồn ước, Sở Mộ không thể tùy tùy tiện tiện ký kết hồn ước với Hồn sủng. Còn Vũ Sa sử dụng Hoa Hồn khống chế cũng tương tự với hồn ước ký kết, hắn mượn nước đẩy thuyền giúp nàng cũng có nghĩa là giúp chính mình.
"Ta muốn tìm Hoàng tộc di tích."
Sở Mộ mở miệng nói.
"Ngươi biết ở đâu không?"
Lâm Mộng Linh hỏi.
Sở Mộ gật đầu xác nhận. Vũ Sa đã sớm tìm hiểu thấu đáo toàn bộ Ấn cốc. Mặc dù không biết nàng cần lợi dụng Ấn cốc để làm chuyện gì, nhưng Sở Mộ quan tâm nhiều lắm. Hắn chỉ cần biết nó có lợi cho mình và Tân Nguyệt Địa là được rồi.
"Vậy thì cùng đi, ta cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."
Hạ Âm nhún vai, cười cười nói.
Hạ Âm tới Ấn cốc là muốn tìm kiếm một loại Ma Thạch hi hữu. Nhưng hắn không biết Ma Thạch hi hữu nằm ở địa phương nào trong Ấn cốc, đành phải đi khắp nơi tìm kiếm không mục đích.
Lâm Mộng Linh cũng có chuyện riêng của mình, nhưng nàng nguyện ý cùng đi xem Hoàng tộc di tích. Bởi vì vị trí Hoàng tộc di tích nằm rất gần địa phương nàng cần tới.
Bên trong Ấn cốc có rất nhiều sinh vật cường đại, ba người không dám lớn lối phi hành giống như Vũ Vân Long.
Bọn họ từ từ băng ngang qua từng dãy đại địa xám xịt. Thời gian đại khái qua chừng ba ngày, phía trước mặt ba người xuất hiện một dãy núi đồi quái dị.
Mỗi ngọn núi từ dưới đất mọc lên, đỉnh núi đâm thẳng vào trong mây giống như là tòa tháp nguy nga, tráng lệ.
Ba người Sở Mộ tiếp tục vượt qua dãy núi, mây đen mù mịt đột nhiên tản ra để lộ cả vùng đất màu xám tro thê lương cực độ.
Thế giới trước mắt bọn họ lập tức mở rộng ra, khí tức quang minh tràn ngập trong không gian ngược lại làm cho Sở Mộ cảm thấy không thích ứng. Dù sao bản thân hắn cũng có Ám thuộc tính cực kỳ chán ghét không khí ở nơi này.
"Chẳng lẽ là vì trong Ấn cốc Quang thuộc tính quá mức cường đại mới áp chế lực lượng của mình?"
Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.
Bán Ma và Thiện Ác nữ vương có tà tính rất mạnh. Sở Mộ có thể cảm giác được rõ ràng từ khi bước vào vùng thổ địa này, thực lực hắn đã bị áp chế nghiêm trọng.
Vong Mộng là Hồn sủng Ám thuộc tính, ở chỗ này khẳng định không hề thoải mái.
"Ly lão nhi, đây là chuyện gì xảy ra? Mới vừa rồi thiên hôn địa ám, tại sao đột nhiên xuất hiện Quang nguyên tố nồng đậm vậy?"
Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
"Thiếu chủ, không gian này hẳn là lấy Quang nguyên tố làm chủ. Lúc trước các ngươi ở địa phương ánh sáng không thể chiếu tới, cho nên chưa thể cảm giác nơi này đặc thù. Những góc khuất đó là nơi trú ẩn của các chủng tộc hắc ám. Bây giờ các ngươi vượt qua qua sơn mạch hiển nhiên là cảm thụ biến hóa khác hẳn."
Ly lão nhi chậm rãi giải thích.
"Vậy thì Hoàng tộc di tích nơi này chẳng phải là Quang Hoàng di tích rồi? Vong Mộng là Hoàng tộc Ám thuộc tính không có cách nào niết bàn tái tạo trong di tích Quang thuộc tính."
Sở Mộ lại hỏi tiếp.
"Trước kia Vong Mộng đúng là không thể, nhưng bây giờ rất khó dự đoạn. Thật ra Vong Lôi không còn là Hắc Ám hệ đơn thuần nữa, mà nắm giữ một loại thuộc tính mới, Quang thuộc tính áp chế Vong Mộng cũng không mạnh. Vì thế chưa chắc Hoàng tộc di tích nơi này bài xích nó niết bàn tái tạo."
Ly lão nhi nói.
"À, trước tiên tới đó rồi tính tiếp!"
Sở Mộ quả thật không thích nơi này, phần lớn Hồn sủng của hắn đều có Hắc Ám thuộc tính. Giống như Dạ, Chiến Dã, Quỷ Quân cũng không thích nơi này, nếu như phát sinh chiến đấu nhất định bị tước nhược thực lực nghiêm trọng.
Còn Mạc Tà là Hỏa thuộc tính coi như là quan hệ rất gần với Quang thuộc tính. Nó nằm trên bả vai Sở Mộ hưởng thụ tia sáng ấm áp chiếu rọi vô cùng thoải mái.
"Phía trước là cái gì?"
Lâm Mộng Linh chỉ tới đường chân trời, kinh ngạc nói.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn tới bất chợt phát hiện phía chân trời xuất hiện một đoàn Quang Vân (mây ánh sáng).
Quang Vân tản ra ánh sáng chói lòa trắng như sữa, khí tức thánh khiết, giống như là một tòa tiên cảnh trôi nổi ở giữa không trung.
Phía dưới Quang Vân là hàng loạt ngọn núi dựng đứng sừng sững giữa thiên địa, cảnh tượng rất giống cột trụ chống trời nâng đỡ Thiên cung.
"Nơi đó hẳn là Hoàng tộc di tích."
Sở Mộ nói.
Vũ Sa chỉ cho Sở Mộ phương hướng trùng khớp với nơi này, nhưng nàng không có nói rõ đó là Quang Hoàng di tích. Đoán chừng nàng lo lắng Sở Mộ không có hứng thú đối với Quang hệ Hoàng tộc di tích, cố ý giấu diếm tin tức.
Sở Mộ lắc đầu cảm khái, tâm nhãn nữ nhân này đúng là nhỏ nhặt, sau này trở về nhất định phải dạy dỗ nàng “cẩn thận”.
"Ừ, ta thấy rất nhiều Quang Tước, hẳn là chúng nó chịu trách nhiệm bảo vệ Hoàng tộc di tích."
Hạ Âm nói.
"Tại sao ta không thấy?"
Lâm Mộng Linh từ đằng xa nhìn lại, nhưng trong mắt nàng chỉ thấy Quang Vân chói lòa.
Sở Mộ đứng trong góc tối, tầm mắt nhìn ra ngoài rất tốt. Nhưng dưới ánh mặt trời sáng rỡ, ngược lại có cảm giác vô cùng khó chịu. Về phần Quang Tước hiển nhiên là không thấy một con.
"Ha ha, chỉ là thị lực của ta hơi bị tốt. Đi nào, nếu vận khí tốt không chừng có thể lượm được một quả trứng Phượng Hoàng."
Hạ Âm nở nụ cười sáng lạn.
Đẳng cấp Hoàng tộc Hồn sủng đương nhiên là cực cao. Hơn nữa, Ấn cốc là địa phương tồn tại từ thời cổ xưa, phần lớn sinh vật đều có huyết thống cường đại. Huống chi là Hoàng tộc ở nơi này hẳn là chủng loại trăm năm khó gặp.
Đường xá xa xôi, núi non hiểm trở, bọn họ đi tiếp khoảng chừng một ngày mới tiếp cận khu vực Quang Vân.
Vô số Quang Tước phát ra ánh sáng rực rỡ không ngừng bay loạn, hình thể mỗi con dài chừng mười thước, tiếng kêu thanh thúy rất giống chim công.
Đẳng cấp Quang Tước rất cao, số lượng đông đảo làm cho ba người tương đối kiêng kị.
"Sở Mộ, trên người của ngươi tản ra tà khí nồng đậm, nếu ngươi tiến vào Quang Hoàng Sào nhất định sẽ bị chúng nó xem như địch nhân tập kích. Ngươi xem kìa, chúng ta còn ở xa như vậy mà chúng nó đã cảnh giác ngó chừng ngươi."
Lâm Mộng Linh chỉ vào mấy con Quang Tước đang bay lảng vãng cảnh giới ở bên ngoài, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
"Quả thật!"
Sở Mộ chỉ biết cười khổ.
Bản thân hắn có Hắc Ám thuộc tính, từ nhỏ tới lớn tàn sát quá nhiều dẫn đến cả người lây nhiễm sát khí nồng nặc. Chủng loại sinh vật giống như hắn rõ ràng là thiên sinh đối nghịch với Quang hệ Hồn sủng thánh khiết. Thậm chí là không cần phát sinh mâu thuẫn, hễ thấy mặt nhất định là chém giết không chết không thôi.
"Sau khi rời khỏi Ấn cốc, ta nhất định sẽ cho người điều tra lai lịch của ngươi, vừa nhìn đã biết không phải là hạng người tốt lành."
Lâm Mộng Linh liếc sang Sở Mộ, ngữ khí bất thiện.
Khí chất Lâm Mộng Linh đúng lúc trái ngược với Sở Mộ, nàng thường sống ở Thần Tông quanh năm Thánh quang bao phủ, tiên khí bồng bềnh. Cộng thêm chính nàng cũng thiên vị đối với Quang hệ Hồn sủng, cho nên từ trong xương tủy rất là chán ghét tất cả sinh vật hắc ám.
"Ta chưa từng nói mình là người tốt."
Sở Mộ trả lời rất thành thực.
"Vậy Hàn Nhi Tinh có phải ngươi giết không?"
Lâm Mộng Linh mở to hai mắt, từ từ đi tới trước mặt Sở Mộ.
Sở Mộ có chút câm lặng, hắn thật sự không biết vị nữ thần thiên kiêu của Thần Tông này vốn là đơn thuần, hay là giảo hoạt.
Cho dù nàng có hoài nghi người khác cũng không thể động một chút là trực tiếp hỏi, bất kỳ phạm nhân nào tố chất tâm lý bình thường nhất định là kiên quyết không thừa nhận. Không cần phải nói đến Sở Mộ vốn là lão thủ giết người cướp của.
"Mộng Linh muội muội, Sở huynh đệ của chúng ta sẽ không bị nhan sắc ngươi lay động đâu! Ngươi dùng phương thức này bức cung chắc chắn không có tác dụng."
Hạ Âm cười cười nói.
"Lăn sang một bên."
Lâm Mộng Linh tức giận hai tay chống nạnh, thái độ không hề khách khí đối với Hạ Âm.
Lâm Mộng Linh là phó phán quan Thần Tông, sự kiện Hàn Nhi Tinh bị giết vốn là nhiệm vụ của nàng.
Hai người Hạ Âm và Sở Mộ thật sự thần bí, lai lịch bí ẩn khó lường. Nàng không thể phán đoán rốt cuộc hai người bọn họ khi nào nói thật, khi nào nói dối.
Lâm Mộng Linh nhận thức Hạ Âm khá lâu, cũng biết một ít lai lịch xuất thân của hắn. Nhưng nàng không biết chút gì về Sở Mộ.
Lâm Mộng Linh đã trải qua trấn thủ ba mươi ngày, lại thấy nhiều thi thể chất chồng như thế tự nhiên có thể phán đoán thực lực Sở Mộ, ít nhất hắn không có yếu hơn nàng và Hạ Âm. Nàng rất kỳ quái một người xuất thân từ Tân Nguyệt Địa nho nhỏ tại sao có thể đạt tới cảnh giới này? Phải biết rằng cách đây vài năm, Tân Nguyệt Địa thậm chí còn không có Hồn sủng sư cấp chúa tể.
Hơn nữa, Lâm Mộng Linh nhận thấy trong người Sở Mộ có một cỗ khí tức thần bí, tà dị chí cực.
Sở Mộ bây giờ cũng hết đường xoay xở rồi, không biết làm cách nào mới có thể xâm nhập Quang Hoàng Sào. Hắn khẳng định không thể một đường giết vào, trong đó có quá nhiều Quang Tước cao cấp, nói không chừng còn có cấp bậc sơ đẳng và trung đẳng Bất Hủ. Nếu ba người lỗ mãng xông vào thì đừng mong an toàn lui ra.
Thế nhưng, điều này cũng chứng minh Phượng Hoàng di tích rất đặc thù, nói gì cũng phải nghĩ biện pháp đưa Vong Mộng vào trong đó.
Sào huyệt Hồn sủng huyết thống càng cao lại càng thủ vệ sâm nghiêm, đồng thời cũng bài xích tất cả sinh vật ngoại lai tiếp cận.