Sủng Mị
Chương 1548: Quân đoàn Tà Hạt - Phòng ngự chiến
Hạ Âm lắc đầu nói:
"Làm vậy có chút nguy hiểm, Ấn cốc vốn là địa phương thần bí ẩn chứa rất nhiều điều chúng ta không biết. Nếu như chúng ta tiêu hao phần lớn lực chiến đấu trên người đám sinh vật kia, một khi gặp phải Hồn sủng bá chủ giống như Vũ Vân Long thì chết chắc rồi."
"Thay phiên trấn thủ được không?"
Sở Mộ mở miệng nói:
"Bây giờ mỗi đợt địch nhân tiến công cũng không mạnh lắm, lấy thực lực mỗi người đều có thể ứng phó. Ta trước tiên thủ một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này các ngươi có thể yên tâm tu luyện, không cần phải băn khoăn lo lắng chuyện gì. Sau khi Hồn sủng của ta hao hết chiến lực, hai người các ngươi sẽ tiếp tục trấn thủ. Ta có thể tĩnh tu, đồng thời Hồn sủng cũng được nghỉ ngơi hồi phục."
"À, như vậy cũng tốt! Nhưng mà chúng ta sẽ hi sinh rớt một phần ba thời gian tu luyện rồi?"
Lâm Mộng Linh chần chờ một lát rồi nói.
"Đành phải vậy thôi, chung quy còn tốt hơn lãng phí toàn bộ thời gian."
Hạ Âm đồng ý với phương pháp của Sở Mộ.
Lâm Mộng Linh đành phải gật đầu bất đắc dĩ, trước khi đến đây bọn họ không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này.
"Sở huynh đệ, để ta thủ trước."
Hạ Âm nói với Sở Mộ.
"Được thôi!"
Sở Mộ cũng không từ chối, Hồn sủng của Hạ Âm thích hợp phòng thủ, để hắn thủ trước là chuyện hợp lý.
Sở Mộ và Lâm Mộng Linh tiếp tục tu luyện. Vì phòng ngừa ngoại giới ảnh hưởng, bọn họ quyết định phong bế thính giác, thậm chí cảm giác cũng thu hồi. Chỉ có như thế bọn họ mới bảo đảm tập trung tu luyện tuyệt đối.
Thực lực Hạ Âm rất mạnh, dựa vào Quý Tiên Đằng tồn tại sẽ không xuất hiện bất kỳ sơ xuất nào. Vì thế Sở Mộ và Lâm Mộng Linh hoàn toàn yên tâm giao chuyện phòng thủ cho hắn.
Thời khắc nhắm mắt lại tiến vào tĩnh tu giống như là một tràng mộng cảnh thật dài. Trong lúc đó hai người không thể nào biết được chuyện gì xảy ra. Sở Mộ một mực hấp thu tiên khí rồi luyện hóa, cứ thế không ngừng lặp đi lặp lại.
Hấp thu tiên khí vào cơ thể, đem chuyển hóa thành lực lượng của mình, quá trình tích lũy tiếp tục diễn ra bên trong người hắn, cường độ hồn niệm càng lúc càng mạnh.
Tiên khí trên trình độ nhất định cũng có thể thay thế thức ăn, cho nên nhịn đói tu luyện mấy tháng cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Chẳng qua là thực lực Hạ Âm có mạnh hơn nữa cũng không thể chiến đấu liên tục mấy tháng.
Đại đa số Hồn sủng sống trong Ấn cốc có thực lực từ chúa tể hoàn mỹ cho tới chuẩn Bất Hủ. Thậm chí một vài Hồn sủng sơ đẳng Bất Hủ chuẩn bị đột phá cũng tìm tới phân một chén canh, bất kỳ thứ gì cản đường chúng nó đều bị tiêu diệt không thương tiếc. Nguyên nhân chủ yếu là tiên khí nơi này càng lúc càng đậm đặc, những thi thể chất đống thành núi tỏa ra mùi máu tươi rất dễ hấp dẫn đám cuồng thú khát máu.
Địa phương có tranh đấu sẽ có lợi ích tương đương, một phần sinh vật vốn không biết nơi này có cái gì, nhưng chúng nó thấy những Hồn sủng khác điên cuồng chạy về một phía cũng tò mò đi theo.
Lúc này đã là ngày thứ 20, Hạ Âm và nhóm Hồn sủng rốt cuộc tiêu hao gần hết chiến lực.
"Ngươi đi nghỉ ngơi, ta tới!"
Sở Mộ nhìn thoáng qua Hạ Âm sắc mặt trắng bệch, cười cười nói.
"Ừ, giao cho ngươi!"
Hạ Âm gật đầu một cái, rồi bước vào trận đồ tu luyện.
Chiến đấu là phương thức tu luyện nhanh chóng nhất, Sở Mộ chưa bao giờ từ bỏ bất kỳ trận chiến nào. Nhưng lúc này là thời khắc phi thường, bên trong trận đồ tu luyện tụ tập tiên khí quá mức quý trọng. Vì thế Sở Mộ cũng không hưng phấn nhiều lắm, có lợi tất có hại, trên đời này vốn không có thứ gì hoàn hảo.
Ánh mắt hắn quét một vòng quanh ba ngọn núi, vốn là thung lũng hoang vu bây giờ đã chất đống thi thể, mùi vị tanh hôi tràn ngập không khí. Từ đó có thể nhìn ra được Hạ Âm cũng cố ý quét dọn một phen, chẳng qua mùi máu tươi khó thể che giấu.
Ngày trấn thủ đầu tiên gió êm sóng lặng, có lẽ Hạ Âm bộc phát lực chiến đấu cường đại đã sinh ra lực chấn nhiếp nhất định đối với đám Hồn sủng hoang dã.
Bình minh ngày thứ hai, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, phía sau rặng núi đột nhiên xuất hiện một đám sinh vật đông nghịt.
Thân thể chúng nó bao trùm khải giáp bóng loáng, phần tay là hai gọng kiềm sắc bén, phía sau vươn ra một cái đuôi nhọn hoắc lập lòe hàn mang.
Hàng trăm hàng ngàn đầu Tà Hạt điên cuồng vọt tới, trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn. Khí thế ngập trời lấp biển khiến cho người ta tê dại da đầu.
Sở Mộ nhìn đàn Tà Hạt chạy tới cũng rùng mình ớn lạnh, thực lực Tà Hạt yếu nhất là cấp chúa tể. Hắn tính toán sơ qua một lượt ít nhất cũng có tới một ngàn con.
Sở Mộ đã từng thấy qua quân đoàn Hồn sủng đế hoàng, nhưng mà quân đoàn chúa tể lại là một khái niệm hoàn toàn khác.
Hơn ngàn Hồn sủng chúa tể tiến công, cảnh tượng này cực kỳ rung động. Mỗi lần xung phong đều khiến cho đại địa run rẩy, không gian hỗn loạn, khí lưu quay cuồng.
"Chẳng lẽ Hạ Âm cứ như vậy giết suốt 20 ngày?"
Trong lòng Sở Mộ thật sự rung động.
Đây chỉ mới là ngày trấn thủ thứ hai đã xuất hiện số lượng địch nhân khổng lồ như thế. Nói không chừng hắn đánh một trận chiến đã tiêu hao hồn lực cạn nhách rồi. Nhưng mà Hạ Âm rõ ràng là thủ vững suốt 20 ngày.
Sở Mộ không nghĩ rằng vận khí của mình không tốt, vừa mới bắt đầu trấn thủ đã gặp phải nhiều sinh vật mạnh mẽ như vậy. Giải thích duy nhất chính là thực lực Hạ Âm cường đại ngoài dự liệu.
Hạ Âm trấn thủ 20 ngày để cho hắn và Lâm Mộng Linh yên tâm tu luyện. Như vậy hắn cũng không thể trấn thủ mấy ngày đã lui ra, đến lúc đó thể diện xem như mất sạch rồi.
Trong Ấn cốc không thể sử dụng lực lượng Bán Ma, Sở Mộ đành phải suy nghĩ tìm cách chỉ huy Hồn sủng chiến đấu một cách tốt nhất.
Mục tiêu hiện tại là trấn thủ ít nhất 20 ngày, cách mấy ngày lại vọt tới ngàn đầu Hồn sủng cấp chúa tể. Đây là nhiệm vụ mang tính khiêu chiến cực lớn đối với Sở Mộ.
Thế nhưng, Sở Mộ rất thích khiêu chiến, mỗi một con Hồn sủng của hắn đều có cái tâm cuồng bạo. Chúng nó là vương giả trong chủng tộc, chỉ có giẫm lên thi thể địch nhân, bước qua núi đao biển lửa mới có thể kích thích năng lực tiềm tàng trong thân thể.
"Mạc Tà, lần này ngươi có thể tận tình chiến đấu rồi."
Sở Mộ mỉm cười nói với Mạc Tà.
Sau khi đạt tới cấp bậc này, mỗi lần Hồn sủng tiêu hao chiến lực, hoặc là trọng thương sẽ phải mất rất nhiều thời gian khôi phục.
Sở Mộ bắt buộc phải an bài hợp lý, phối hợp đội hình chiến đấu thật hoàn chỉnh. Nếu không, hắn khẳng định kiên trì không quá 10 ngày.
Mạc Tà từ trên bả vai Sở Mộ nhảy xuống, khi nó thấy hơn ngàn đầu Tà Hạt từ các phương hướng bất đồng vọt tới, cặp mắt trắng bạc lập tức lóe sáng.
Đây là một nhóm địch nhân cường đại, nhất định nó có thể đánh một trận thống khoái.
Mạc Tà không có xung phong liều chết, trận chiến này lấy phòng ngự làm chủ. Nó đứng ở phía trước Sở Mộ, bình tĩnh chờ đợi đàn Tà Hạt lao đến.
"Ma Thụ, bảo vệ mọi người."
Sở Mộ niệm chú ngữ lần thứ hai triệu hồi ra Ma Thụ chiến sĩ.
Ma Thụ chiến sĩ trải qua Trữ Mạn Nhi dùng linh khí ân cần săn sóc, thực lực bây giờ đã đạt tới chúa tể đỉnh phong. Cộng thêm hiệu quả Huyền Mộc Diệp sẽ mạnh hơn Hồn sủng chúa tể đỉnh phong bình thường một cấp bậc.
Ở trong đoàn chiến, Ma Thụ chiến sĩ nắm giữ ưu thế càng lớn, một mình phòng ngự vài trăm đầu Tà Hạt chúa tể hiển nhiên không thành vấn đề.
Ma Thụ chiến sĩ không có cách nào tạo ra Đằng Bảo ngăn cản vạn quân giống như Quý Tiên Đằng, nhưng dư sức bảo vệ một nhóm người trong phương viên vài chục dặm, bảo đảm không có một con Tà Hạt nào có thể vượt qua bức tường Đằng Tu do nó khống chế.
"Tiểu Chập Long."
Chú ngữ lại vang lên một lần nữa, Sở Mộ gọi ra đầu Hồn sủng thứ ba.
Thực lực tiểu Chập Long - U Linh Long đã là chúa tể đỉnh phong, huyết thống Thiên Thương Thanh Chập Long còn đang ở trình độ cao đẳng chúa tể. Đại khái còn thiếu hụt chín thành linh hồn.
Nếu thôn phệ linh hồn một đầu Hồn sủng chúa tể hoàn mỹ, tiểu Chập Long sẽ tăng cường một thành.
"Làm vậy có chút nguy hiểm, Ấn cốc vốn là địa phương thần bí ẩn chứa rất nhiều điều chúng ta không biết. Nếu như chúng ta tiêu hao phần lớn lực chiến đấu trên người đám sinh vật kia, một khi gặp phải Hồn sủng bá chủ giống như Vũ Vân Long thì chết chắc rồi."
"Thay phiên trấn thủ được không?"
Sở Mộ mở miệng nói:
"Bây giờ mỗi đợt địch nhân tiến công cũng không mạnh lắm, lấy thực lực mỗi người đều có thể ứng phó. Ta trước tiên thủ một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này các ngươi có thể yên tâm tu luyện, không cần phải băn khoăn lo lắng chuyện gì. Sau khi Hồn sủng của ta hao hết chiến lực, hai người các ngươi sẽ tiếp tục trấn thủ. Ta có thể tĩnh tu, đồng thời Hồn sủng cũng được nghỉ ngơi hồi phục."
"À, như vậy cũng tốt! Nhưng mà chúng ta sẽ hi sinh rớt một phần ba thời gian tu luyện rồi?"
Lâm Mộng Linh chần chờ một lát rồi nói.
"Đành phải vậy thôi, chung quy còn tốt hơn lãng phí toàn bộ thời gian."
Hạ Âm đồng ý với phương pháp của Sở Mộ.
Lâm Mộng Linh đành phải gật đầu bất đắc dĩ, trước khi đến đây bọn họ không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này.
"Sở huynh đệ, để ta thủ trước."
Hạ Âm nói với Sở Mộ.
"Được thôi!"
Sở Mộ cũng không từ chối, Hồn sủng của Hạ Âm thích hợp phòng thủ, để hắn thủ trước là chuyện hợp lý.
Sở Mộ và Lâm Mộng Linh tiếp tục tu luyện. Vì phòng ngừa ngoại giới ảnh hưởng, bọn họ quyết định phong bế thính giác, thậm chí cảm giác cũng thu hồi. Chỉ có như thế bọn họ mới bảo đảm tập trung tu luyện tuyệt đối.
Thực lực Hạ Âm rất mạnh, dựa vào Quý Tiên Đằng tồn tại sẽ không xuất hiện bất kỳ sơ xuất nào. Vì thế Sở Mộ và Lâm Mộng Linh hoàn toàn yên tâm giao chuyện phòng thủ cho hắn.
Thời khắc nhắm mắt lại tiến vào tĩnh tu giống như là một tràng mộng cảnh thật dài. Trong lúc đó hai người không thể nào biết được chuyện gì xảy ra. Sở Mộ một mực hấp thu tiên khí rồi luyện hóa, cứ thế không ngừng lặp đi lặp lại.
Hấp thu tiên khí vào cơ thể, đem chuyển hóa thành lực lượng của mình, quá trình tích lũy tiếp tục diễn ra bên trong người hắn, cường độ hồn niệm càng lúc càng mạnh.
Tiên khí trên trình độ nhất định cũng có thể thay thế thức ăn, cho nên nhịn đói tu luyện mấy tháng cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Chẳng qua là thực lực Hạ Âm có mạnh hơn nữa cũng không thể chiến đấu liên tục mấy tháng.
Đại đa số Hồn sủng sống trong Ấn cốc có thực lực từ chúa tể hoàn mỹ cho tới chuẩn Bất Hủ. Thậm chí một vài Hồn sủng sơ đẳng Bất Hủ chuẩn bị đột phá cũng tìm tới phân một chén canh, bất kỳ thứ gì cản đường chúng nó đều bị tiêu diệt không thương tiếc. Nguyên nhân chủ yếu là tiên khí nơi này càng lúc càng đậm đặc, những thi thể chất đống thành núi tỏa ra mùi máu tươi rất dễ hấp dẫn đám cuồng thú khát máu.
Địa phương có tranh đấu sẽ có lợi ích tương đương, một phần sinh vật vốn không biết nơi này có cái gì, nhưng chúng nó thấy những Hồn sủng khác điên cuồng chạy về một phía cũng tò mò đi theo.
Lúc này đã là ngày thứ 20, Hạ Âm và nhóm Hồn sủng rốt cuộc tiêu hao gần hết chiến lực.
"Ngươi đi nghỉ ngơi, ta tới!"
Sở Mộ nhìn thoáng qua Hạ Âm sắc mặt trắng bệch, cười cười nói.
"Ừ, giao cho ngươi!"
Hạ Âm gật đầu một cái, rồi bước vào trận đồ tu luyện.
Chiến đấu là phương thức tu luyện nhanh chóng nhất, Sở Mộ chưa bao giờ từ bỏ bất kỳ trận chiến nào. Nhưng lúc này là thời khắc phi thường, bên trong trận đồ tu luyện tụ tập tiên khí quá mức quý trọng. Vì thế Sở Mộ cũng không hưng phấn nhiều lắm, có lợi tất có hại, trên đời này vốn không có thứ gì hoàn hảo.
Ánh mắt hắn quét một vòng quanh ba ngọn núi, vốn là thung lũng hoang vu bây giờ đã chất đống thi thể, mùi vị tanh hôi tràn ngập không khí. Từ đó có thể nhìn ra được Hạ Âm cũng cố ý quét dọn một phen, chẳng qua mùi máu tươi khó thể che giấu.
Ngày trấn thủ đầu tiên gió êm sóng lặng, có lẽ Hạ Âm bộc phát lực chiến đấu cường đại đã sinh ra lực chấn nhiếp nhất định đối với đám Hồn sủng hoang dã.
Bình minh ngày thứ hai, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, phía sau rặng núi đột nhiên xuất hiện một đám sinh vật đông nghịt.
Thân thể chúng nó bao trùm khải giáp bóng loáng, phần tay là hai gọng kiềm sắc bén, phía sau vươn ra một cái đuôi nhọn hoắc lập lòe hàn mang.
Hàng trăm hàng ngàn đầu Tà Hạt điên cuồng vọt tới, trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn. Khí thế ngập trời lấp biển khiến cho người ta tê dại da đầu.
Sở Mộ nhìn đàn Tà Hạt chạy tới cũng rùng mình ớn lạnh, thực lực Tà Hạt yếu nhất là cấp chúa tể. Hắn tính toán sơ qua một lượt ít nhất cũng có tới một ngàn con.
Sở Mộ đã từng thấy qua quân đoàn Hồn sủng đế hoàng, nhưng mà quân đoàn chúa tể lại là một khái niệm hoàn toàn khác.
Hơn ngàn Hồn sủng chúa tể tiến công, cảnh tượng này cực kỳ rung động. Mỗi lần xung phong đều khiến cho đại địa run rẩy, không gian hỗn loạn, khí lưu quay cuồng.
"Chẳng lẽ Hạ Âm cứ như vậy giết suốt 20 ngày?"
Trong lòng Sở Mộ thật sự rung động.
Đây chỉ mới là ngày trấn thủ thứ hai đã xuất hiện số lượng địch nhân khổng lồ như thế. Nói không chừng hắn đánh một trận chiến đã tiêu hao hồn lực cạn nhách rồi. Nhưng mà Hạ Âm rõ ràng là thủ vững suốt 20 ngày.
Sở Mộ không nghĩ rằng vận khí của mình không tốt, vừa mới bắt đầu trấn thủ đã gặp phải nhiều sinh vật mạnh mẽ như vậy. Giải thích duy nhất chính là thực lực Hạ Âm cường đại ngoài dự liệu.
Hạ Âm trấn thủ 20 ngày để cho hắn và Lâm Mộng Linh yên tâm tu luyện. Như vậy hắn cũng không thể trấn thủ mấy ngày đã lui ra, đến lúc đó thể diện xem như mất sạch rồi.
Trong Ấn cốc không thể sử dụng lực lượng Bán Ma, Sở Mộ đành phải suy nghĩ tìm cách chỉ huy Hồn sủng chiến đấu một cách tốt nhất.
Mục tiêu hiện tại là trấn thủ ít nhất 20 ngày, cách mấy ngày lại vọt tới ngàn đầu Hồn sủng cấp chúa tể. Đây là nhiệm vụ mang tính khiêu chiến cực lớn đối với Sở Mộ.
Thế nhưng, Sở Mộ rất thích khiêu chiến, mỗi một con Hồn sủng của hắn đều có cái tâm cuồng bạo. Chúng nó là vương giả trong chủng tộc, chỉ có giẫm lên thi thể địch nhân, bước qua núi đao biển lửa mới có thể kích thích năng lực tiềm tàng trong thân thể.
"Mạc Tà, lần này ngươi có thể tận tình chiến đấu rồi."
Sở Mộ mỉm cười nói với Mạc Tà.
Sau khi đạt tới cấp bậc này, mỗi lần Hồn sủng tiêu hao chiến lực, hoặc là trọng thương sẽ phải mất rất nhiều thời gian khôi phục.
Sở Mộ bắt buộc phải an bài hợp lý, phối hợp đội hình chiến đấu thật hoàn chỉnh. Nếu không, hắn khẳng định kiên trì không quá 10 ngày.
Mạc Tà từ trên bả vai Sở Mộ nhảy xuống, khi nó thấy hơn ngàn đầu Tà Hạt từ các phương hướng bất đồng vọt tới, cặp mắt trắng bạc lập tức lóe sáng.
Đây là một nhóm địch nhân cường đại, nhất định nó có thể đánh một trận thống khoái.
Mạc Tà không có xung phong liều chết, trận chiến này lấy phòng ngự làm chủ. Nó đứng ở phía trước Sở Mộ, bình tĩnh chờ đợi đàn Tà Hạt lao đến.
"Ma Thụ, bảo vệ mọi người."
Sở Mộ niệm chú ngữ lần thứ hai triệu hồi ra Ma Thụ chiến sĩ.
Ma Thụ chiến sĩ trải qua Trữ Mạn Nhi dùng linh khí ân cần săn sóc, thực lực bây giờ đã đạt tới chúa tể đỉnh phong. Cộng thêm hiệu quả Huyền Mộc Diệp sẽ mạnh hơn Hồn sủng chúa tể đỉnh phong bình thường một cấp bậc.
Ở trong đoàn chiến, Ma Thụ chiến sĩ nắm giữ ưu thế càng lớn, một mình phòng ngự vài trăm đầu Tà Hạt chúa tể hiển nhiên không thành vấn đề.
Ma Thụ chiến sĩ không có cách nào tạo ra Đằng Bảo ngăn cản vạn quân giống như Quý Tiên Đằng, nhưng dư sức bảo vệ một nhóm người trong phương viên vài chục dặm, bảo đảm không có một con Tà Hạt nào có thể vượt qua bức tường Đằng Tu do nó khống chế.
"Tiểu Chập Long."
Chú ngữ lại vang lên một lần nữa, Sở Mộ gọi ra đầu Hồn sủng thứ ba.
Thực lực tiểu Chập Long - U Linh Long đã là chúa tể đỉnh phong, huyết thống Thiên Thương Thanh Chập Long còn đang ở trình độ cao đẳng chúa tể. Đại khái còn thiếu hụt chín thành linh hồn.
Nếu thôn phệ linh hồn một đầu Hồn sủng chúa tể hoàn mỹ, tiểu Chập Long sẽ tăng cường một thành.