Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 1502: An phận Thiện Ác Nữ Vương?



Mục Thanh Y tiếp đãi nhóm người Sở Mộ, vốn tính toán đưa họ tới Thần Tông, vừa lúc có thể nhiều khai thông, về phương diện khác là do Diệp Khuynh Tư đang tu luyện trong Thần Tông, đợi sau khi nàng xuất quan Sở Mộ có thể sớm nhìn thấy nàng.
Nhưng Sở Mộ không có hứng thú tới Thần Tông, nơi đó dù sao cũng là địa bàn của người khác, mặc dù Mục Thanh Y có chút thân phận địa vị, nhưng cũng không có nghĩa Thần Tông là của nàng.
Huống chi nếu đã đi tới một tòa thành thị, phong cảnh cùng đặc sắc của thành thị cần đi dạo chơi, bản thân hắn cho dù không có hứng thú nhưng Trữ Mạn Nhi, Bàng Duyệt kể cả Liễu Băng Lam cũng sẽ có người hứng thú.
Dựa theo thường ngày, Sở Mộ lựa chọn khu nhà nằm ở giữa đoạn đường phồn hoa lẫn u tĩnh cho mọi người ở lại.
Mục Thanh Y vô cùng cẩn thận, nàng biết Liễu Băng Lam không thích ở trong phòng mà người khác đã dùng qua, cho nên để Từ Đạo Phong đi tìm một ngôi nhà vừa mới xây dựng hoàn thành.
Cuộc sống trong Tranh Minh chủ thành tiêu phí rất cao, đối với rất nhiều người mà nói có thể tiến vào nơi này là quang vinh nhất trong cuộc đời, càng không cần nói tới có thể ở lại trong một ngôi nhà độc môn độc viện.
Nếu lần này người tới chỉ có mấy nam tử như Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh bọn họ, Từ Đạo Phong sẽ tùy tiện tìm một nơi tiếp đãi là xong, dù sao đi nữa giữa bọn họ đã quá quen thuộc lẫn nhau, không cần phải đối đãi xa lạ, chủ yếu là tùy tiện tìm việc vui là tốt nhất.
Nhưng lần này cùng đến còn có Nữ Tôn của Tân Nguyệt Địa Liễu Băng Lam, Trữ Mạn Nhi đẹp như tiên tử, còn có Bàng Duyệt kinh diễm, ba vị giai nhân tuyệt sắc như thế mà tùy tiện tìm một địa phương nào đó cho họ ở lại thật sự không thể nào nói nổi.
Vì thế Từ Đạo Phong nhịn đau đem nhà cửa tư nhân mà mình có được sau khi tấn thăng làm thượng quan tặng cho nhóm người Sở Mộ ở lại, theo bộ dạng luyến tiếc là có thể nhìn ra được ngôi nhà này chính bản thân hắn còn chưa kịp dời vào.
- Từ Đạo Phong, nhìn ngươi thật đúng là keo kiệt, chỉ một ngôi nhà mà thôi nha, đi tới Vạn Vật thành đại trạch thế nào tùy ngươi chọn!
Diệp Hoàn Sinh rõ ràng là cố ý kích thích Từ Đạo Phong.
Vẻ mặt Từ Đạo Phong không biết nói gì, người này chiếm lấy nhà của mình mà còn nói mát, đất đai tại Vạn Vật thành làm sao so sánh được với Tranh Minh chủ thành ah, nơi này một ngôi nhà thật sự vô giá, cho dù có vô số của cải chưa chắc có thể mua được.
- Được, là do ngươi nói, nhà ở Vạn Vật thành tùy tiện ta chọn một nơi. Gần đây ta ra ngoài thường nghe được tin tức về Tân Nguyệt Địa của các ngươi, hiện tại các ngươi rất có danh, nếu không phải đường xá có chút xa xôi, khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn đến nơi đó, hơn nữa nghe nói Hướng Vinh thành còn là một tòa thành thị diễm ngộ, nơi nơi tràn ngập hương hoa cùng bướm…
Từ Đạo Phong nói.
Nghe được lời nói của Từ Đạo Phong, Bàng Duyệt cười nói:
- Đất đai ở Tân Nguyệt Địa rất có hạn, một ngôi nhà trong Vạn Vật thành trị giá một vạn huyền, xem như ngươi cũng không thiệt thòi!
- Một vạn huyền, ân ân, quả thật rất cao…cái gì, ngươi nói cần một vạn huyền!
Từ Đạo Phong bỗng dưng ý thức được không thích hợp, trừng mắt nhìn Bàng Duyệt.
- Phải đó, ngươi không tin sao?
Bàng Duyệt hỏi.
Từ biểu tình trên mặt Từ Đạo Phong thì có thể nhìn ra được hoàn toàn là chuyện khó tin, có ai sẽ nguyện ý bỏ ra một vạn huyền đi một nơi xa xôi như thế mua một ngôi nhà, một vạn huyền là có thể tạo ra một đầu cao cấp chủ tể hồn sủng, giá trị gần sát một ngôi nhà tại Tranh Minh chủ thành, chẳng phải đất đai của Tân Nguyệt Địa còn đắt giá hơn cả Tranh Minh chủ thành?
- Đất đai của Tân Nguyệt Địa chỉ có hạn, cho nên giá cả thật cao. Đại bộ phận chỉ cấp cho một ít người có thân phận đặc thù ở lại, chỉ có số ít mới bán ra ngoài!
Liễu Băng Lam thản nhiên nói một câu.
- Nhưng mà…cũng không đến nỗi là một vạn huyền, ngươi nói một ngàn huyền thì ta còn tin tưởng!
Từ Đạo Phong nói thẳng.
Vũ bá đứng một bên vuốt vuốt chòm râu, cười nói:
- Mới ban đầu ta cũng không tin, sau đó biết được một việc ta cảm thấy kỳ thật một vạn huyền cũng không khoa trương!
- Thật ra, đất đai của Vạn Vật thành đắt giá vậy sao? Sao ta không biết vậy?
Lúc này Sở Mộ yếu ớt xen vào một câu.
Một đám người đều hết chỗ để nói, ngay cả Liễu Băng Lam cũng trợn mắt.
- Sở Mộ, ngươi dù sao cũng là vương của Tân Nguyệt Địa…
- Hắn là luyện công cuồng, cái gì cũng không quản!
Vũ bá ho khan che giấu biểu tình bất đắc dĩ trên mặt mình, mở miệng hỏi:
- Sở Mộ, chẳng lẽ ngươi không biết tác dụng của Phong Ấn tháp của các ngươi sao?
- Biết!
Sở Mộ gật gật đầu.
Phong Ấn tháp là không gian cùng loại như Bất Hủ thành, bên trong phong ấn vô số hồn sủng phạm lỗi, sau đó chậm rãi đem linh hồn bọn chúng luyện hóa, luyện hóa thành một cỗ khí tức đặc thù, bao phủ cả tòa thành thị, người ở trong thành thị này sẽ được bổ dưỡng vô cùng, cho dù là người không tu luyện cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
Nhưng loại ý vị này rất mỏng manh, cũng là một loại tác dụng không nhận thức ra được, hẳn không đến mức làm một ngôi nhà có giá cả cao tới một vạn huyền.
- Ta cùng các đại cương cảnh tiến hành trao đổi một phen, làm cho bọn họ đem một ít hồn sủng tà ác cùng kẻ phạm tội nặng cần giết chết chuyển dời vào trong Phong Ấn tháp cùng Bất Hủ thành, đem lực lượng trong cơ thể chúng luyện hóa thành năng lượng để mọi người có thể hấp thu, sau đó dẫn dắt vào từng trạch viện trong Vạn Vật thành, loại huyền vận cùng linh vận này là tài nguyên vô cùng sang quý, cho nên nhà cửa ở Vạn Vật thành chúng ta mới đắt giá như vậy!
Liễu Băng Lam đại khái giải thích với Sở Mộ.
Liễu Băng Lam cũng không phải là người tàn nhẫn hay tham lam, đem tử tù cùng hồn sủng phạm tội của bọn hắn bỏ vào Phong Ấn tháp, đem lực lượng của họ rút đi cho tới một mức độ nhất định nào đó, sau đó mới phóng sinh bọn họ.
Những kẻ tù tội lẽ ra sẽ bị trực tiếp xử tử hình, nhưng càng thêm nguyện ý đem lực lượng mình có được dâng hiến đi ra để tiếp tục đạt được cơ hội sống sót. Liễu Băng Lam đem mỗi kẻ tử tội cương cảnh đem vào trong Phong Ấn tháp, cùng lúc cung cấp huyền khí cùng linh khí đang không ngừng tiêu hao của thành thị, về phương diện khác xem như làm việc thiện, cứu tính mạng của những kẻ phạm tội chết, bất kể thế nào những kẻ tử tội kia đều là Liễu Băng Lam dùng tiền mua được từ bên kia biên giới.
Đúng là có vô số người lịch lãm khi đã hưởng thụ được ngon ngọt từ huyền khí mà Vạn Vật thành cung cấp, khiến cho bọn hắn càng thêm nguyện ý lưu lại trong thành, sau đó khi rời khỏi Tân Nguyệt Địa sẽ đem việc này truyền ra, khiến cho Tân Nguyệt Địa càng bao phủ thêm một tầng sắc thái nồng đậm thần bí.
- Thật có chuyện như vậy? Trước kia cũng nghe nói qua chuyện đó, nhưng không quá chú ý, chẳng lẽ ở lại nơi đó ngay cả hồn sủng cũng có thể tự mình thăng cấp?
Từ Đạo Phong kinh ngạc hỏi.
- Chỉ là có xác suất gia tăng nhất định, đồng thời cũng gia tăng thành công xác suất cường hóa!
Liễu Băng Lam đáp.
Liễu Băng Lam vừa nói như thế Sở Mộ lập tức nhớ tới khi mình trợ giúp Dạ thăng cấp quả thật đã cảm nhận được có thêm một cỗ trợ lực.
Cỗ trợ lực kia so sánh với ôn dưỡng của Trữ Mạn Nhi thật là bé nhỏ không đáng kể, nhưng ở trong thời điểm mấu chốt cũng giúp được đại ân, dù sao rất nhiều thời gian khi đột phá chỉ kém chút ít thì sẽ gặp phải thất bại.
- Thật không nghĩ tới Tân Nguyệt Địa của các ngươi đã phát triển tới loại trình độ này, nhắc tới Tân Nguyệt Địa thật sự có không ít bí mật. Hắc hắc, như vậy ta ở Vạn Vật thành cũng đã có một ngôi nhà riêng rồi sao? Diệp Hoàn Sinh, ngươi nói chuyện nhất định phải giữ lời đó!
Từ Đạo Phong nói.
- Di, vừa rồi ta có nói qua sao?
Diệp Hoàn Sinh cũng giống như Sở Mộ, kỳ thật hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này.

Mọi người vào phòng, Sở Mộ liền hỏi thăm tình huống của Diệp Khuynh Tư.
Sở Mộ rất kỳ quái, vì sao Diệp Khuynh Tư không tới đón mình, theo lý mà nói nàng hẳn phải sớm chạy tới mới phải, chẳng phải nàng đã biết chuyện gì cho nên còn đang tức giận?
- Khuynh Tư đang bế quan tu luyện, còn chưa biết mọi người đã tới đâu. Vừa lúc mọi người có thể cho nàng một ngạc nhiên!
Mục Thanh Y đáp.
- Nàng còn phải bế quan bao lâu?
Sở Mộ hỏi.
Đã tách ra với Diệp Khuynh Tư thời gian lâu như vậy, trong lòng Sở Mộ thật sự rất tưởng niệm nàng, nhất là khi nhìn thấy Tiêu Tiêu, luôn làm cho hắn nhớ tới Diệp Khuynh Tư.
- Rất nhanh thôi, hẳn chỉ trong vài ngày nữa!
Mục Thanh Y khẽ cười đáp.
- Nga, vậy là tốt rồi!
Sở Mộ có chút đợi không kịp, mặc dù hắn cùng tiểu công chúa phát triển tới mức độ nào, trong lòng hắn vẫn bị Diệp Khuynh Tư hoàn toàn chiếm lĩnh.
- Trước khi Khuynh Tư bế quan tu luyện còn luôn nhắc về ngươi với ta, nói không biết ngươi đã chạy đi đâu, nếu ngươi không đến Tranh Minh chủ thành, nàng phải đi tìm ngươi!
Mục Thanh Y nói.
Sở Mộ gật gật đầu, trong lòng cũng suy đoán như vậy. Nhưng khi nghĩ tới chuyện của tiểu công chúa, trong lòng hắn nhiều ít có chút ý áy náy, việc này cuối cùng hắn làm sao mở miệng với Diệp Khuynh Tư đây?
- Nga, phải rồi, ngươi có muốn gặp Vũ Sa hay không? Nàng hình như đang ở kề bên này!
Mục Thanh Y nói.
- Nàng không có hành động gì không bình thường chứ?
Sở Mộ thật sự không yên lòng về nữ nhân âm hiểm giả dối kia.
Mục Thanh Y lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết có phải là thật sự hay không, tóm lại nàng luôn tận lực bảo hộ an nguy của Khuynh Tư. Trước kia Khuynh Tư có xung đột với thủ tịch đệ tử của Huyền Môn, giai đoạn đầu nàng không ra mặt, sau đó lại do nàng giải quyết chuyện này, hiện tại nàng nắm không ít lực lượng trong Tranh Minh chủ thành, cũng không biết là vì sao luôn có nhiều cao thủ nguyện ý dốc sức cho nàng!
Mục Thanh Y phi thường chán ghét Vũ Sa, nhưng không thể không thừa nhận nữ nhân kia quả thật có bản lĩnh, có thể trong thời gian ngắn như vậy xây dựng được thế lực của nàng trong Tranh Minh chủ thành.
- Tóm lại ngoại trừ nàng chỉ lo gây dựng thế lực của mình, xem như vẫn an phận!
Mục Thanh Y nói.
- An phận? Bản tính của nàng không đổi, chẳng qua âm mưu không chỉ về hướng chúng ta nữa thôi!
Sở Mộ nói.
Sau cuộc chiến giành độc lập Sở Mộ đã muốn giết Vũ Sa, miễn đêm dài lắm mộng, nhưng Diệp Khuynh Tư không cho hắn làm như vậy, vì vậy Sở Mộ cũng không quản tới.
Lần này đến Tranh Minh chủ thành, kỳ thật Sở Mộ thông qua tinh thần liên hệ cảm giác được vị trí của nàng, mà nàng khẳng định cũng biết hắn đã đến Tranh Minh chủ thành, Sở Mộ cũng không muốn gặp nàng, miễn ảnh hưởng tâm tình của hắn đi gặp Diệp Khuynh Tư.
Phỏng chừng nữ nhân kia cũng không muốn gặp lại hắn, trước đó vẫn còn quanh quẩn ở gần bên nhưng không bao lâu nàng đã tránh đi thật xa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...