Sủng Mị
Chương 1474: Kẻ xông vào, Trữ Mạn Nhi tức giận
Trong phòng, Hạ thượng quan cắn chặt hàm răng, phi thường bất mãn đem ly trà mà nữ tỳ đưa tới uống cạn, sau đó ném ly xuống mặt đất vỡ tan.
Nữ tỳ đã giật mình, vội vàng hấp tấp nhặt mãnh vỡ của ly lên.
- Cút, đừng cho ta nhìn thấy gương mặt của các ngươi.
Hạ thượng quan tức giận quát lên.
Sắc mặt nữ tỳ tái nhợt, vội vàng hành lễ chạy ra bên ngoài.
- Hạ thượng quan, làm gì nóng tính lớn như vậy.
Yêu Thú Cung Hoa Chính chậm rãi nói ra.
- Hừ.
Hạ thượng quan hừ lạnh một tiếng.
Hắn có thể không giận sao, Quang Minh Chi Nộ cấp chúa tể đỉnh phong chết thảm trong tay của người ta, vốn gặp được tại cứ điểm này, vốn tưởng rằng có thể cho Từ đại nhân trợ giúp mình nghiêm trị kẻ đó, ai biết bọn họ lại đi cùng nữ tử Tiểu Tiểu là ái nữ của Tiêu tiên sinh của Yêu Thú Cung cơ chứ.
Yêu Thú Cung Tiêu tiên sinh là nhân vật Hứa chủ quan không dám chọc tới, hắn làm sao dám tìm bọn người Tiểu Tiểu gây phiền toái, thế nhưng mà hồn sủng chết làm sao hắn nuốt trôi cục tức này được.
- Ha ha, Hạ thượng quan, bốn người kia không phải thành viên Yêu Thú Cung chúng ta, chắc hẳn chỉ là bằng hữu Tiểu Tiểu tiểu thư quen biết bên ngoài không lâu, chúng ta sẽ không cho ngài đụng tới Tiểu Tiểu tiểu thư, nhưng mà bằng hữu của nàng chúng ta không có nghĩa vụ bảo vệ.
Yêu Thú Cung Hoa Chính nói ra.
Hoa Chính nói những lời này làm con mắt Hạ thượng quan sáng ngời.
Đúng thế, bản thân mình không dám chọc Tiểu Tiểu tiểu thư, nhưng mà bốn người kia không rõ lai lịch, nhìn bộ dáng chắc không có bối cảnh gì đâu.
- Hạ thượng quan, tên Sở Mộ kia có hồn sủng cấp Bất Hủ...
Vạn Quân thấp giọng nói ra.
Hắc Yểm Ma lưu bóng mờ cho Vạn Quân tới bây giờ không tiêu trừ đấy
- Hắn bị phong ấn hồn niệm, ngươi nghĩ rằng phong ấn của Thần Tông chúng ta dễ giải như vậy sao?
Hạ thượng quan nói ra.
- Ha ha, dù sao việc này không có quan hệ gì tới chúng ta, đương nhiên, Hạ thượng quan cũng đừng làm quá phận, bằng không thì chúng ta không dễ bàn giao đâu.
Hoa Chính nói ra.
- Đó là đương nhiên!
Hạ thượng quan cười âm lãnh.
Bốn người kia bị phong ấn hồn niệm, Hạ thượng quan muốn cho hồn sủng bọn họ tử vong là không thể nào. Hắn hoàn toàn có thể dùng phương pháp tra tấn da thịt với bốn người kia.
Nghĩ đến đây Hạ thượng quan đã đứng dậy đi ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Hạ thượng quan lại trở về. Hắn mang theo Thải Vân và Vạn Quân, liền thiết lập kết giới trong sân.
Trong sân còn có hai thành viên Yêu Thú Cung khác trông coi, Hạ thượng quan đi tới trong phòng, trông thấy năm người kia đang ngồi trong đại sảnh.
Hạ thượng quan quét mắt nhìn qua Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên cùng Sở Mộ. Khóe miệng cười lạnh lẽo.
- Cút ra ngoài, bổn cô nương không muốn nhìn thấy các ngươi.
Tiểu Tiểu bực bội nhìn Hạ thượng quan nói ra.
- Tiểu Tiểu tiểu thư, ta chỉ muốn nói chuyện với các ngươi thôi.
Hạ thượng quan nói ra.
Hạ thượng quan đi đến trước mặt Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên ba người, trong tay cầm một lọ dược tề màu xanh đưa len.
- Các ngươi biết rõ đây là cái gì không?
Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên cũng không nhìn thằng này.
Hạ thượng quan tiếp tục miêu tả:
- Đây là nọc độc ta vừa mua sắm được từ chỗ Huyền sư ở cứ điểm này, vị Huyền sư kia nói cho ta biết, đem loại độc chất này bôi lên mặt. Đầu tiên mặt sẽ thối rửa, sau đó chậm rãi ăn vào xương cốt, đem xương cốt ăn mòn luôn...
- Oa, lợi hại như vậy, vậy là loại độc này có thể so được với độc tảo phấn rồi, chẳng lẽ cái này phải dùng nước tiểu đồng tử ngâm để giải sao, ngâm nước tiểu thật là buồn nôn đấy.
Diệp Hoàn Sinh phi thường phối hợp cả kinh nói một câu.
Cơ bắp trên mặt Hạ thượng quan run rẩy. Độc tảo leo lúc trước bám lên mặt của hắn, sau đó lại từ trên mặt lan xuống trên người. Hiện tại nghĩ tới phải ngâm nước tiểu thì Hạ thượng quan có cảm giác rất buồn nôn.
Diệp Hoàn Sinh nói ra những lời này triệt để chọc giận Hạ thượng quan, hắn vươn tay mạnh ra, gắt gao bóp chặt cổ của Diệp Hoàn Sinh, dữ tợn nói ra:
- Ta sẽ bôi độc này lên mặt của ngươi trước tiên.
Nói xong Hạ thượng quan đã mở nắp chai, đem chất lỏng này hất lên mặy của Diệp Hoàn Sinh.
- Ah!!!!!
Hét thảm vang lên, thống khổ quanh quẩn trong căn phòng này.
Nhưng mà hét thảm này không phải là từ Diệp Hoàn Sinh phát ra, ngược lại là Hạ thượng quan.
Ngay thời điểm Hạ thượng quan đem nọc độc hất lên mặt của Diệp Hoàn Sinh thì Sở Mộ ngồi bên cạnh giơ tay lên, đem toàn bộ nọc độc hất lên mặt của Hạ thượng quan.
Mặt của Hạ thượng quan thối rửa nhanh chóng, thống khổ té trên mặt đất, bụm mặt kêu thảm.
Thải Vân cùng Vạn Quân đều sửng sốt, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ vô ý thức triệu hồi hồn sủng.
Trên người Sở Mộ lập tức có ma diễm màu bạc hiện ra. Ma diễm này lập tức lan tràn cả đại sảnh, đem tất cả vật thể trong đại sảnh đốt cháy thành tro.
Thải Vân và Vạn Quân bị sức nóng ép lui lại, bọn họ bị khí tràng cường đại chấn bay ra ngoài.
Phong ấn của Thần Tông đúng là có hạn chế thật lớn với hồn sủng sư, nhưng mà Sở Mộ là Dị Nhân hệ, bản thân có được lực lượng cường đại, loại phong ấn hồn niệm này với Sở Mộ chỉ cần có thời gian là phá tan được ngay.
Dùng lực lượng bán ma phá tan phong ấn thì Sở Mộ lập tức niệm lên chú ngữ triệu hồi Mạc Tà, Dạ.
- Mạc Tà, mở phong ấn cho mọi người.
Sở Mộ nói ra.
- Ô ô ô ~~~~~
Trên trán Mạc Tà xuất hiện ấn ký Ngân Nguyệt, một đạo hào quang hoa lệ đảo qua người của Diệp Hoàn Sinh, Diệp Hoàn Sinh gông xiềng linh hồn bị đánh tan.
Ngay sau đó phong ấn của Triêu thái tử, Bàng Duyệt, Tiểu Tiểu cũng bị đánh nát, bọn họ nhanh chóng triệu hồi hồn sủng, triệu hồi chủ sủng của mình.
- Sở Mộ, ngươi đi trước đi, nơi này giao cho chúng ta là được.
Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu thái tử nói ra.
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua ba người Yêu Thú Cung và Thần Tông đã điều chỉnh tốt thân hình.
Ba người Yêu Thú Cung chỉ có tên Hoa Chính có thực lực mạnh nhất, mà trong ba người Thần Tông đã tổn thất hai hồn sủng chúa tể đỉnh phong, kế tiếp bốn người bọn họ chỉ cần đối phó ba người là đủ rồi.
Thời gian đã không nhiều lắm, rất nhiều thế lực đang hướng vào sâu trong Tịch Tĩnh Lâm mà đi, Sở Mộ xác thực không có thời gian chậm trễ với đám người này.
- Các ngươi cẩn thận.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ theo kịp, cao thủ thì giao cho ngươi, lâu la giao chúng ta.
Triêu thái tử tươi cười.
Sở Mộ không có nói thêm nữa, dùng Thác Vị Ma Ảnh và mang theo Mạc Tà bay ra khỏi biên giới kết giới của sân nhỏ.
Mạc Tà một vuốt là xé rách kết giới của Thần Tông, lao ra khỏi sân nhỏ ra ngoài.
Ba người Yêu Thú Cung muốn truy đuổi Sở Mộ, thời điểm này Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên, Bàng Duyệt cùng Tiểu Tiểu ba người cũng triệu hồi hồn sủng của mình. Đều là hồn sủng chúa tể cao đẳng, Yêu Thú Cung Hoa Chính đương nhiên không đuổi theo.
- Tiểu Tiểu tiểu thư, ngài tội gì làm khó chúng ta chứ?
Hoa chính nhìn xem bốn người một bộ địch ý bộ dáng, cười khổ nói nói.
- Hừ. Vậy đi qua một bên, đừng cản đường.
Tiểu Tiểu nói ra.
Hoa Chính chỉ không muốn Tiểu Tiểu rời đi, nếu không Hoắc Lỗi sau khi trở về thì hắn sẽ bị trừng phạt.
- Vậy thì đắc tội.
Hoa Chính nhìn qua ba người Thần Tông, rất nhanh dựa sát vào nhau, muốn hợp lực lưu bốn người này lại.
- Ta... Ta muốn giết các ngươi!
Hạ thượng quan hoàn toàn bị hủy dung nhan, hắn gào thét niệm chú ngữ. Triệu hồi một con hồn sủng chúa tể đỉnh phong.
- Phóng ngựa tới đi!
Triêu thái tử thản nhiên không sợ ra lệnh cho Vạn Triêu Thú nghênh đón.
Sức chiến đấu hết sức căng thẳng, bốn người và sáu hồn sủng chiến đấu với nhau.
...
Tịch Tĩnh Lâm, hoang vu chi địa
Lão thần thụ nhìn qua càng ngày càng còng xuống, chỉ sợ dùng không bao nhiêu năm thì thân thể tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm này sẽ hóa thành bùn.
Dưới cây có thiếu nữ cô độc đang ngủ say.
Nàng không muốn tỉnh lại, một khi tỉnh lại thì nhìn thấy bộ dáng khô mục của lão thụ, nàng sẽ không cầm được lệ rơi, vẫn muốn lặng lẽ nằm bên người của nó.
- Nghệ...
Trên bầu trời mênh mông có tiếng chim kêu.
Tam Nhãn Phong Ưng từ trên không trung bay thấp xuống. Rơi xuống bên cạnh giường gỗ của Trữ Mạn Nhi.
Nó dùng cánh vỗ nhè nhẹ đập lên người Trữ Mạn Nhi, bảo Trữ Mạn Nhi tỉnh lại.
Trữ Mạn Nhi chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy chính là phong ưng bá bá. Trên gương mặt lập tức hiện ra nét tươi cười.
- Nghệ ~~~~~~
Tam Nhãn Phong Ưng mở tấm lá che người Trữ Mạn Nhi trênra, ý bảo Trữ Mạn Nhi nhảy lên người mình.
- Có người xâm nhập nơi này?
Trữ Mạn Nhi sững sờ.
Tam Nhãn Phong Ưng gật gật đầu.
Tịch Tĩnh Lâm đã tàn phá, vì cái gì còn có người không buông tha Tịch Tĩnh Lâm, còn muốn xâm nhập nơi này?
- Chẳng lẽ... Bọn chúng là tới tìm ta, là đám người giết chết đại sư tử.
Trữ Mạn Nhi lập tức ý thức được cái gì.
Trữ Mạn Nhi thật sự không ngờ thời gian dài như vậy, những người kia còn không có bỏ qua cho mình.
Trữ thị cùng người Trữ thị đại hoàng tộc cũng không biết chuyện hạt giống Thế Chủ Thụ, chỉ có những người đuổi theo mới nhận định mình có hạt giống Thế Chủ Thụ ở trên người.
- Nghệ ~~~~
Tam Nhãn Phong Ưng bảo Trữ Mạn Nhi leo lên người mình, nó mang theo nàng rời đi.
Trữ Mạn Nhi không dám do dự, lập tức leo lên người Tam Nhãn Phong Ưng.
Tam Nhãn Phong Ưng vỗ cánh bay cao, rất nhanh đã bay lên bầu trời.
Trữ Mạn Nhi nhìn ra xa xa. Phát hiện phong ưng nhất tộc đang tụ tập trên không trung, rõ ràng cho thấy đang chiến đấu với hồn sủng khác.
Tam Nhãn Phong Ưng kêu một tiếng, nói cho tộc nhân của mình ngăn cản đám người có y đồ với Trữ Mạn Nhi, không cho tiến vào trong Tịch Tĩnh Lâm.
Nói xong Tam Nhãn Phong Ưng vỗ cánh bay về hướng ngược lại, muốn dẫn Trữ Mạn Nhi chạy ra khỏi nơi này.
Trữ Mạn Nhi quay đầu lại nhìn thấy trên bầu trời thỉnh thoảng có máu đỏ tươi. Trong nội tâm lập tức không có tư vị.
Phong ưng nhất tộc thủ hộ trong cuộc chiến Tịch Tĩnh Lâm đã thương vong thảm trọng, tộc nhân còn thừa không còn lại bao nhiêu cả.
Bởi vì mình không cẩn thận bạo lộ hành tung, những người kia đuổi theo, phong ưng nhất tộc vì kéo dài thời gian cho mình lại không biết phải hi sinh bao nhiêu.
- Ta thật không có hạt giống...
- Tại sao bọn chúng lại như vậy?
- Vì cái gì đến bây giờ còn không buông tha ta?
Trữ Mạn Nhi cắn môi, phẫn nộ, bi tuyệt, thống khổ, máu tươi từ trên môi rơi xuống.
Những cảm xúc này bản không nên xuất hiện trong người có nội tâm tinh khiết như nàng, thế nhưng mà hiện tại nàng thật hận đám người tham lam kia! Hận vào trong xương tủy!
Nữ tỳ đã giật mình, vội vàng hấp tấp nhặt mãnh vỡ của ly lên.
- Cút, đừng cho ta nhìn thấy gương mặt của các ngươi.
Hạ thượng quan tức giận quát lên.
Sắc mặt nữ tỳ tái nhợt, vội vàng hành lễ chạy ra bên ngoài.
- Hạ thượng quan, làm gì nóng tính lớn như vậy.
Yêu Thú Cung Hoa Chính chậm rãi nói ra.
- Hừ.
Hạ thượng quan hừ lạnh một tiếng.
Hắn có thể không giận sao, Quang Minh Chi Nộ cấp chúa tể đỉnh phong chết thảm trong tay của người ta, vốn gặp được tại cứ điểm này, vốn tưởng rằng có thể cho Từ đại nhân trợ giúp mình nghiêm trị kẻ đó, ai biết bọn họ lại đi cùng nữ tử Tiểu Tiểu là ái nữ của Tiêu tiên sinh của Yêu Thú Cung cơ chứ.
Yêu Thú Cung Tiêu tiên sinh là nhân vật Hứa chủ quan không dám chọc tới, hắn làm sao dám tìm bọn người Tiểu Tiểu gây phiền toái, thế nhưng mà hồn sủng chết làm sao hắn nuốt trôi cục tức này được.
- Ha ha, Hạ thượng quan, bốn người kia không phải thành viên Yêu Thú Cung chúng ta, chắc hẳn chỉ là bằng hữu Tiểu Tiểu tiểu thư quen biết bên ngoài không lâu, chúng ta sẽ không cho ngài đụng tới Tiểu Tiểu tiểu thư, nhưng mà bằng hữu của nàng chúng ta không có nghĩa vụ bảo vệ.
Yêu Thú Cung Hoa Chính nói ra.
Hoa Chính nói những lời này làm con mắt Hạ thượng quan sáng ngời.
Đúng thế, bản thân mình không dám chọc Tiểu Tiểu tiểu thư, nhưng mà bốn người kia không rõ lai lịch, nhìn bộ dáng chắc không có bối cảnh gì đâu.
- Hạ thượng quan, tên Sở Mộ kia có hồn sủng cấp Bất Hủ...
Vạn Quân thấp giọng nói ra.
Hắc Yểm Ma lưu bóng mờ cho Vạn Quân tới bây giờ không tiêu trừ đấy
- Hắn bị phong ấn hồn niệm, ngươi nghĩ rằng phong ấn của Thần Tông chúng ta dễ giải như vậy sao?
Hạ thượng quan nói ra.
- Ha ha, dù sao việc này không có quan hệ gì tới chúng ta, đương nhiên, Hạ thượng quan cũng đừng làm quá phận, bằng không thì chúng ta không dễ bàn giao đâu.
Hoa Chính nói ra.
- Đó là đương nhiên!
Hạ thượng quan cười âm lãnh.
Bốn người kia bị phong ấn hồn niệm, Hạ thượng quan muốn cho hồn sủng bọn họ tử vong là không thể nào. Hắn hoàn toàn có thể dùng phương pháp tra tấn da thịt với bốn người kia.
Nghĩ đến đây Hạ thượng quan đã đứng dậy đi ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Hạ thượng quan lại trở về. Hắn mang theo Thải Vân và Vạn Quân, liền thiết lập kết giới trong sân.
Trong sân còn có hai thành viên Yêu Thú Cung khác trông coi, Hạ thượng quan đi tới trong phòng, trông thấy năm người kia đang ngồi trong đại sảnh.
Hạ thượng quan quét mắt nhìn qua Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên cùng Sở Mộ. Khóe miệng cười lạnh lẽo.
- Cút ra ngoài, bổn cô nương không muốn nhìn thấy các ngươi.
Tiểu Tiểu bực bội nhìn Hạ thượng quan nói ra.
- Tiểu Tiểu tiểu thư, ta chỉ muốn nói chuyện với các ngươi thôi.
Hạ thượng quan nói ra.
Hạ thượng quan đi đến trước mặt Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên ba người, trong tay cầm một lọ dược tề màu xanh đưa len.
- Các ngươi biết rõ đây là cái gì không?
Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên cũng không nhìn thằng này.
Hạ thượng quan tiếp tục miêu tả:
- Đây là nọc độc ta vừa mua sắm được từ chỗ Huyền sư ở cứ điểm này, vị Huyền sư kia nói cho ta biết, đem loại độc chất này bôi lên mặt. Đầu tiên mặt sẽ thối rửa, sau đó chậm rãi ăn vào xương cốt, đem xương cốt ăn mòn luôn...
- Oa, lợi hại như vậy, vậy là loại độc này có thể so được với độc tảo phấn rồi, chẳng lẽ cái này phải dùng nước tiểu đồng tử ngâm để giải sao, ngâm nước tiểu thật là buồn nôn đấy.
Diệp Hoàn Sinh phi thường phối hợp cả kinh nói một câu.
Cơ bắp trên mặt Hạ thượng quan run rẩy. Độc tảo leo lúc trước bám lên mặt của hắn, sau đó lại từ trên mặt lan xuống trên người. Hiện tại nghĩ tới phải ngâm nước tiểu thì Hạ thượng quan có cảm giác rất buồn nôn.
Diệp Hoàn Sinh nói ra những lời này triệt để chọc giận Hạ thượng quan, hắn vươn tay mạnh ra, gắt gao bóp chặt cổ của Diệp Hoàn Sinh, dữ tợn nói ra:
- Ta sẽ bôi độc này lên mặt của ngươi trước tiên.
Nói xong Hạ thượng quan đã mở nắp chai, đem chất lỏng này hất lên mặy của Diệp Hoàn Sinh.
- Ah!!!!!
Hét thảm vang lên, thống khổ quanh quẩn trong căn phòng này.
Nhưng mà hét thảm này không phải là từ Diệp Hoàn Sinh phát ra, ngược lại là Hạ thượng quan.
Ngay thời điểm Hạ thượng quan đem nọc độc hất lên mặt của Diệp Hoàn Sinh thì Sở Mộ ngồi bên cạnh giơ tay lên, đem toàn bộ nọc độc hất lên mặt của Hạ thượng quan.
Mặt của Hạ thượng quan thối rửa nhanh chóng, thống khổ té trên mặt đất, bụm mặt kêu thảm.
Thải Vân cùng Vạn Quân đều sửng sốt, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ vô ý thức triệu hồi hồn sủng.
Trên người Sở Mộ lập tức có ma diễm màu bạc hiện ra. Ma diễm này lập tức lan tràn cả đại sảnh, đem tất cả vật thể trong đại sảnh đốt cháy thành tro.
Thải Vân và Vạn Quân bị sức nóng ép lui lại, bọn họ bị khí tràng cường đại chấn bay ra ngoài.
Phong ấn của Thần Tông đúng là có hạn chế thật lớn với hồn sủng sư, nhưng mà Sở Mộ là Dị Nhân hệ, bản thân có được lực lượng cường đại, loại phong ấn hồn niệm này với Sở Mộ chỉ cần có thời gian là phá tan được ngay.
Dùng lực lượng bán ma phá tan phong ấn thì Sở Mộ lập tức niệm lên chú ngữ triệu hồi Mạc Tà, Dạ.
- Mạc Tà, mở phong ấn cho mọi người.
Sở Mộ nói ra.
- Ô ô ô ~~~~~
Trên trán Mạc Tà xuất hiện ấn ký Ngân Nguyệt, một đạo hào quang hoa lệ đảo qua người của Diệp Hoàn Sinh, Diệp Hoàn Sinh gông xiềng linh hồn bị đánh tan.
Ngay sau đó phong ấn của Triêu thái tử, Bàng Duyệt, Tiểu Tiểu cũng bị đánh nát, bọn họ nhanh chóng triệu hồi hồn sủng, triệu hồi chủ sủng của mình.
- Sở Mộ, ngươi đi trước đi, nơi này giao cho chúng ta là được.
Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu thái tử nói ra.
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua ba người Yêu Thú Cung và Thần Tông đã điều chỉnh tốt thân hình.
Ba người Yêu Thú Cung chỉ có tên Hoa Chính có thực lực mạnh nhất, mà trong ba người Thần Tông đã tổn thất hai hồn sủng chúa tể đỉnh phong, kế tiếp bốn người bọn họ chỉ cần đối phó ba người là đủ rồi.
Thời gian đã không nhiều lắm, rất nhiều thế lực đang hướng vào sâu trong Tịch Tĩnh Lâm mà đi, Sở Mộ xác thực không có thời gian chậm trễ với đám người này.
- Các ngươi cẩn thận.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ theo kịp, cao thủ thì giao cho ngươi, lâu la giao chúng ta.
Triêu thái tử tươi cười.
Sở Mộ không có nói thêm nữa, dùng Thác Vị Ma Ảnh và mang theo Mạc Tà bay ra khỏi biên giới kết giới của sân nhỏ.
Mạc Tà một vuốt là xé rách kết giới của Thần Tông, lao ra khỏi sân nhỏ ra ngoài.
Ba người Yêu Thú Cung muốn truy đuổi Sở Mộ, thời điểm này Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên, Bàng Duyệt cùng Tiểu Tiểu ba người cũng triệu hồi hồn sủng của mình. Đều là hồn sủng chúa tể cao đẳng, Yêu Thú Cung Hoa Chính đương nhiên không đuổi theo.
- Tiểu Tiểu tiểu thư, ngài tội gì làm khó chúng ta chứ?
Hoa chính nhìn xem bốn người một bộ địch ý bộ dáng, cười khổ nói nói.
- Hừ. Vậy đi qua một bên, đừng cản đường.
Tiểu Tiểu nói ra.
Hoa Chính chỉ không muốn Tiểu Tiểu rời đi, nếu không Hoắc Lỗi sau khi trở về thì hắn sẽ bị trừng phạt.
- Vậy thì đắc tội.
Hoa Chính nhìn qua ba người Thần Tông, rất nhanh dựa sát vào nhau, muốn hợp lực lưu bốn người này lại.
- Ta... Ta muốn giết các ngươi!
Hạ thượng quan hoàn toàn bị hủy dung nhan, hắn gào thét niệm chú ngữ. Triệu hồi một con hồn sủng chúa tể đỉnh phong.
- Phóng ngựa tới đi!
Triêu thái tử thản nhiên không sợ ra lệnh cho Vạn Triêu Thú nghênh đón.
Sức chiến đấu hết sức căng thẳng, bốn người và sáu hồn sủng chiến đấu với nhau.
...
Tịch Tĩnh Lâm, hoang vu chi địa
Lão thần thụ nhìn qua càng ngày càng còng xuống, chỉ sợ dùng không bao nhiêu năm thì thân thể tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm này sẽ hóa thành bùn.
Dưới cây có thiếu nữ cô độc đang ngủ say.
Nàng không muốn tỉnh lại, một khi tỉnh lại thì nhìn thấy bộ dáng khô mục của lão thụ, nàng sẽ không cầm được lệ rơi, vẫn muốn lặng lẽ nằm bên người của nó.
- Nghệ...
Trên bầu trời mênh mông có tiếng chim kêu.
Tam Nhãn Phong Ưng từ trên không trung bay thấp xuống. Rơi xuống bên cạnh giường gỗ của Trữ Mạn Nhi.
Nó dùng cánh vỗ nhè nhẹ đập lên người Trữ Mạn Nhi, bảo Trữ Mạn Nhi tỉnh lại.
Trữ Mạn Nhi chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy chính là phong ưng bá bá. Trên gương mặt lập tức hiện ra nét tươi cười.
- Nghệ ~~~~~~
Tam Nhãn Phong Ưng mở tấm lá che người Trữ Mạn Nhi trênra, ý bảo Trữ Mạn Nhi nhảy lên người mình.
- Có người xâm nhập nơi này?
Trữ Mạn Nhi sững sờ.
Tam Nhãn Phong Ưng gật gật đầu.
Tịch Tĩnh Lâm đã tàn phá, vì cái gì còn có người không buông tha Tịch Tĩnh Lâm, còn muốn xâm nhập nơi này?
- Chẳng lẽ... Bọn chúng là tới tìm ta, là đám người giết chết đại sư tử.
Trữ Mạn Nhi lập tức ý thức được cái gì.
Trữ Mạn Nhi thật sự không ngờ thời gian dài như vậy, những người kia còn không có bỏ qua cho mình.
Trữ thị cùng người Trữ thị đại hoàng tộc cũng không biết chuyện hạt giống Thế Chủ Thụ, chỉ có những người đuổi theo mới nhận định mình có hạt giống Thế Chủ Thụ ở trên người.
- Nghệ ~~~~
Tam Nhãn Phong Ưng bảo Trữ Mạn Nhi leo lên người mình, nó mang theo nàng rời đi.
Trữ Mạn Nhi không dám do dự, lập tức leo lên người Tam Nhãn Phong Ưng.
Tam Nhãn Phong Ưng vỗ cánh bay cao, rất nhanh đã bay lên bầu trời.
Trữ Mạn Nhi nhìn ra xa xa. Phát hiện phong ưng nhất tộc đang tụ tập trên không trung, rõ ràng cho thấy đang chiến đấu với hồn sủng khác.
Tam Nhãn Phong Ưng kêu một tiếng, nói cho tộc nhân của mình ngăn cản đám người có y đồ với Trữ Mạn Nhi, không cho tiến vào trong Tịch Tĩnh Lâm.
Nói xong Tam Nhãn Phong Ưng vỗ cánh bay về hướng ngược lại, muốn dẫn Trữ Mạn Nhi chạy ra khỏi nơi này.
Trữ Mạn Nhi quay đầu lại nhìn thấy trên bầu trời thỉnh thoảng có máu đỏ tươi. Trong nội tâm lập tức không có tư vị.
Phong ưng nhất tộc thủ hộ trong cuộc chiến Tịch Tĩnh Lâm đã thương vong thảm trọng, tộc nhân còn thừa không còn lại bao nhiêu cả.
Bởi vì mình không cẩn thận bạo lộ hành tung, những người kia đuổi theo, phong ưng nhất tộc vì kéo dài thời gian cho mình lại không biết phải hi sinh bao nhiêu.
- Ta thật không có hạt giống...
- Tại sao bọn chúng lại như vậy?
- Vì cái gì đến bây giờ còn không buông tha ta?
Trữ Mạn Nhi cắn môi, phẫn nộ, bi tuyệt, thống khổ, máu tươi từ trên môi rơi xuống.
Những cảm xúc này bản không nên xuất hiện trong người có nội tâm tinh khiết như nàng, thế nhưng mà hiện tại nàng thật hận đám người tham lam kia! Hận vào trong xương tủy!