Sủng Mị
Chương 1452: Thiếu nữ trong vương cung
Ô Bàn đại địa có một lưu vực sông trứ danh.
Lưu vực này bắt ngang cả Ô Bàn đại địa và rót vào trong Hằng hải.
Tương truyền văn minh nhân loại của Ô Bàn đại địa vây quanh lưu vực sông khổng lồ này, lúc ban đầu tất cả đại biên giới của Ô Bàn đại địa không có trải rộng cả đại lục như bây giờ, tất cả thành thị đều vây quanh con sông này..
Mặc dù là đến bây giờ cả Ô Bàn đại địa có bảy chủ thành cũng vây quanh lưu vực sông này.
Vị trí trung ương của con sông chính là đô thành lớn nhất của Ô Bàn đại lục, nó trải qua nhiều tai nạn diệt thế nhưng không ngã!
Cơ hồ có thể ngược dòng của tòa thành này tìm hiểu lịch sử của cả Ô Bàn đại địa, nó giống như một trí giả không gì không biết, lẳng lặng nhìn nhân loại của Ô Bàn đại địa phát triển, giản lược tới hưng thịnh, lại từ hưng thịnh đến suy bại, từ bộ lạc tới đế quốc, lại đến thế triêu, trải qua mưa gió luân hồi không biết bao nhiêu năm tháng.
Thành Ô Bàn thay đổi, thay thế vô số chủ nhân, bọn họ đều là cường giả thần thoại, chính là thế triêu mạnh mẽ nhất của Ô Bàn đại địa, mà danh tiếng của bọn họ được khắc trên bia đá, được hậu nhân kính ngưỡng.
Hôm nay thành Ô Bàn này năm trong tay Trữ thị.
Ô Bàn đại địa Trữ thị thế triêu cũng giống như Tranh Minh đại địa Mục thị thế triêu, là hai thế triêu khống chế cả một khối lãnh địa.
Bạch Tam được Trữ Mạn Nhi nha đầu kia nhặt được trên đường đúng là xuất từ Trữ thị thế triêu.
Trữ thị thế triêu khổng lồ tới mức Trữ Mạn Nhi cũng không biết, nàng trừ tuổi nhỏ đi dạo qua thành Ô Bàn một thời gian ngắn, sau này tuyệt đại đa số thời gian ở bên tổ thụ chiếu cố.
Hoàng cung Ô Bàn.
Hoàng cung Ô Bàn thuần một sắc trắng, hào quang sáng óng ánh và tinh tế, từ xa xa đã nhìn thấy tòa cung điện được xây thành từ đá trắng.
Con đường đá trắng bóng loáng. Một gã nam tử mặc trường bào màu xanh chậm rãi đi lên con đường này.
Trên đường tới tới lui lui có rất nhiều thị vệ cưỡi sừng thú giáp trắng tuần tra tới lui, những thị vệ sau khi nhìn thấy nam tử mặc trường bào màu xanh này đều cúi đầu hành lễ.
- Hà Cương Chủ!
Trước một tòa cung điện bằng bạch ngọc, lão nô quỳ trên mặt đất, đầu không dám ngẩng lên hành lễ với nam tử này.
Hà Cương Chủ không có bước vào tòa cung điện bạch ngọc này, chỉ quét mắt nhìn lão nô một cái rồi mở miệng hỏi:
- Tiểu tiên tử đi đâu rồi?
- Ở Bạch Ngọc Lâm.
Lão nô trả lời ngay.
- Lại tới đó à.
Hà Cương Chủ thì thào tự nói, đổi một phương hướng, hắn đi về hướng Bạch Ngọc Lâm.
Bạch Ngọc Lâm chính là lâm viên của hoàng cung, thường ngày không có gì người nào đi vào đó dạo cả, nhưng mà mấy năm qua luôn có một thiếu nữ đi dạo nơi này.
Trong lâm viên có không ít hồn sủng nghỉ lại, nhưng đại bộ phận đều là tiểu hồn sủng, chúng không có sức chiến đấu gì, chỉ có tác dụng cho người ta tiêu khiển mà thôi.
Hoàng cung Ô Bàn vô cùng tráng lệ, nhưng sau khi có một thiếu nữ ở đây thì không khí có thay đổi đôi chút, quy củ gông xiềng vẫn còn nhưng lâm viên đã có thêm vài phần sinh khí.
Hà Thương Hà Cương Chủ đi xuyên qua thành cung, đi trên con đường đá vụn. Hà Thương dần dần bước vào trong rừng trúc trước mặt.
Trúc lâm như tranh vẽ, lộ ra linh vận đặc thù, những cây trúc giống như mang theo chút tiên khí.
Sâu trong trúc viên có một tòa tiểu đình màu trắng.
Lúc này chung quanh đình có rất nhiều tiểu hồn sủng đang vây quanh, có huyền lộc dáng người xinh xắn. Có linh hồ lông mềm ngoan ngoãn, có ngọc thử đôi mắt to tràn mọng nước. Lân phiến toàn thân có hào quang óng ánh xinh xắn...
Mặc dù là tiểu hồn sủng, kỳ thật chúng đều ở chung hòa hợp, nhưng hiện tại tiên cảnh này vô cùng hòa hoãn, những sinh vật này ở chung bình an vô sự, có thậm chí trực tiếp nằm ngáy ô ô bên cạnh thiên địch của mình..., căn bản không lo bị giết chóc ăn thịt.
Mấy chục tiểu hồn sủng này đều vây quanh thiếu nữ trong đình, thiếu nữ này một thân váy dài, váy dài ôm lấy dáng người tươi tắn của thiếu nữ.
Một thân váy dài lam nhạt dài chấm đất, nàng đi tới đi lui trong tiểu đình, nàng đang trêu đùa tiểu lão hổ, tiểu lão hổ thành niên nhưng lại nhỏ nhắn như bàn tay, nó không ngừng đuổi theo váy dài lam nhạt của thiếu nữ, hết lần này tới lần khác thân hình nhỏ nhắn của nó không có tốc độ gì đáng nói, luôn vồ hụt.
Thiếu nữ nhìn thây dáng điệu ngây thơ của tiểu lão hổ thì phát ra tiếng cười thanh thúy.
Tiếng cười kia có sức cuốn hút rất mạnh, dường như tràn ngập ma lực đặc thù nào đó, có thể làm cho tiểu thực vật cũng lắc lư.
- Tốt, tốt, không đùa ngươi.
Thiếu nữ cúi người ôm lấy tiểu lão hổ này, đặt vào trong ngực vuốt ve nhẹ nhàng.
Tiểu lão hổ bộ dáng rất hưởng thụ, nửa híp mắt, cái đầu lắc lư cọ cợ đầu vào ngực của thiếu nữ rất thoải mái, bắt đầu nằm ngáy ô ô...
Cách đó không xa Hà Thương Hà Cương Chủ lẳng lặng nhìn qua trúc lâm không xa, ánh mắt nhu hòa nhìn qua thiếu nữ tinh khiết thanh thuần, khóe miệng cũng tươi cười.
Từ khi trở lại thành Ô Bàn này, Hà Thương có không ít thời gian đều đứng đằng xa lẳng lặng nhìn qua nàng.
Cũng chẳng biết tại sao nhìn thấy nàng tươi cười và nghe tiếng cười như chuông bạc của nàng luôn cảm thấy phiền não trong lòng tan biến.
- Hà đại ca, ngươi tới rồi.
Sau một hồi rốt cuộc thiếu nữ cũng nhìn thấy dáng người cao ngất đứng dưới bụi trúc.
Hà Thương đi vào trong rừng trúc, xuyên qua những tiểu hồn sủng kia.
Những tiểu hồn sủng kia dường như rất sợ Hà Thương, nhao nhao thối lui một ít, có lẽ trên người Hà Thương có sát khí như có như không, khiến những tiểu hồn sủng cảm giác nhạy cảm này cảm thấy nguy hiểm.
Hà Thương đi trong bạch đình, nhìn thiếu nữ nói ra:
- Có chuyện gì không vui sao?
Hà Thương biết rõ vị tiểu tiên tử này bình thường rất đúng giờ đi vào trúc lâm, lần này lại không phải thời gian đó tự nhiên là có chuyện gì ảnh hưởng tâm tình của nàng.
Thiếu nữ lắc đầu, tầm mắt buông xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu lão hổ đang ngủ say trong ngực của mình.
- Tốt, ta biết rõ nhất định là bọn chúng rồi, kỳ thật hiện tại ngươi không cần phải tức giận với chúng làm gì.
Hà Thương nói ra.
Nữ hài có tâm tình tinh khiết như vậy nhưng lại bị phiền não, thương tâm vây quanh, Hà Thương cũng không muốn nhìn như thế.
Hắn đối với địch nhân rất lãnh khốc vô tình, có thể giết hết ngàn người mà mặt không đổi sắc, nhưng mà rất khó chịu được khi nhìn thấy bộ dáng không thoải mái của thiếu nữ này.
Thiếu nữ này lắc đầu nói:
- Tính toán, đã quen với sắc mặt của đám người kia rồi.
- Bọn chúng tham lam không có điểm dừng, ngươi không ngừng ân cần săn sóc hồn sủng cho bọn chúng cũng tiêu hao tâm thần bản thân nghiêm trọng, ta nghe lão Lôi nói đoạn thời gian trước ngươi ngã bệnh...
Hà Thương nói ra.
Thiếu nữ không nói lời nào, chỉ khẽ vuốt ve tiểu lão hổ trong ngực.
Trên thực tế chính cô ta cũng không ngờ cái hoàng cung này lại không có như trong tưởng tượng của nàng như vậy.
Nơi này là nhà của nàng, nhưng mà nàng căn bản không có trải qua cuộc sống tình thân ôn hòa gì cả, kể cả vị gia gia của nàng thì nàng có cảm giác rất giả dối.
Nhưng mà nhiều năm qua như vậy nàng còn có thể như thế nào, cho dù mình trong mắt của đám người kia không khác gì một khối huyền vật, nô lệ tiên vật, nàng cũng phải sống qua thời gian khó chịu này, nàng phải học tự lập, học làm sao bảo vệ mình trong hoàng cung lạnh lẽo này.
Lưu vực này bắt ngang cả Ô Bàn đại địa và rót vào trong Hằng hải.
Tương truyền văn minh nhân loại của Ô Bàn đại địa vây quanh lưu vực sông khổng lồ này, lúc ban đầu tất cả đại biên giới của Ô Bàn đại địa không có trải rộng cả đại lục như bây giờ, tất cả thành thị đều vây quanh con sông này..
Mặc dù là đến bây giờ cả Ô Bàn đại địa có bảy chủ thành cũng vây quanh lưu vực sông này.
Vị trí trung ương của con sông chính là đô thành lớn nhất của Ô Bàn đại lục, nó trải qua nhiều tai nạn diệt thế nhưng không ngã!
Cơ hồ có thể ngược dòng của tòa thành này tìm hiểu lịch sử của cả Ô Bàn đại địa, nó giống như một trí giả không gì không biết, lẳng lặng nhìn nhân loại của Ô Bàn đại địa phát triển, giản lược tới hưng thịnh, lại từ hưng thịnh đến suy bại, từ bộ lạc tới đế quốc, lại đến thế triêu, trải qua mưa gió luân hồi không biết bao nhiêu năm tháng.
Thành Ô Bàn thay đổi, thay thế vô số chủ nhân, bọn họ đều là cường giả thần thoại, chính là thế triêu mạnh mẽ nhất của Ô Bàn đại địa, mà danh tiếng của bọn họ được khắc trên bia đá, được hậu nhân kính ngưỡng.
Hôm nay thành Ô Bàn này năm trong tay Trữ thị.
Ô Bàn đại địa Trữ thị thế triêu cũng giống như Tranh Minh đại địa Mục thị thế triêu, là hai thế triêu khống chế cả một khối lãnh địa.
Bạch Tam được Trữ Mạn Nhi nha đầu kia nhặt được trên đường đúng là xuất từ Trữ thị thế triêu.
Trữ thị thế triêu khổng lồ tới mức Trữ Mạn Nhi cũng không biết, nàng trừ tuổi nhỏ đi dạo qua thành Ô Bàn một thời gian ngắn, sau này tuyệt đại đa số thời gian ở bên tổ thụ chiếu cố.
Hoàng cung Ô Bàn.
Hoàng cung Ô Bàn thuần một sắc trắng, hào quang sáng óng ánh và tinh tế, từ xa xa đã nhìn thấy tòa cung điện được xây thành từ đá trắng.
Con đường đá trắng bóng loáng. Một gã nam tử mặc trường bào màu xanh chậm rãi đi lên con đường này.
Trên đường tới tới lui lui có rất nhiều thị vệ cưỡi sừng thú giáp trắng tuần tra tới lui, những thị vệ sau khi nhìn thấy nam tử mặc trường bào màu xanh này đều cúi đầu hành lễ.
- Hà Cương Chủ!
Trước một tòa cung điện bằng bạch ngọc, lão nô quỳ trên mặt đất, đầu không dám ngẩng lên hành lễ với nam tử này.
Hà Cương Chủ không có bước vào tòa cung điện bạch ngọc này, chỉ quét mắt nhìn lão nô một cái rồi mở miệng hỏi:
- Tiểu tiên tử đi đâu rồi?
- Ở Bạch Ngọc Lâm.
Lão nô trả lời ngay.
- Lại tới đó à.
Hà Cương Chủ thì thào tự nói, đổi một phương hướng, hắn đi về hướng Bạch Ngọc Lâm.
Bạch Ngọc Lâm chính là lâm viên của hoàng cung, thường ngày không có gì người nào đi vào đó dạo cả, nhưng mà mấy năm qua luôn có một thiếu nữ đi dạo nơi này.
Trong lâm viên có không ít hồn sủng nghỉ lại, nhưng đại bộ phận đều là tiểu hồn sủng, chúng không có sức chiến đấu gì, chỉ có tác dụng cho người ta tiêu khiển mà thôi.
Hoàng cung Ô Bàn vô cùng tráng lệ, nhưng sau khi có một thiếu nữ ở đây thì không khí có thay đổi đôi chút, quy củ gông xiềng vẫn còn nhưng lâm viên đã có thêm vài phần sinh khí.
Hà Thương Hà Cương Chủ đi xuyên qua thành cung, đi trên con đường đá vụn. Hà Thương dần dần bước vào trong rừng trúc trước mặt.
Trúc lâm như tranh vẽ, lộ ra linh vận đặc thù, những cây trúc giống như mang theo chút tiên khí.
Sâu trong trúc viên có một tòa tiểu đình màu trắng.
Lúc này chung quanh đình có rất nhiều tiểu hồn sủng đang vây quanh, có huyền lộc dáng người xinh xắn. Có linh hồ lông mềm ngoan ngoãn, có ngọc thử đôi mắt to tràn mọng nước. Lân phiến toàn thân có hào quang óng ánh xinh xắn...
Mặc dù là tiểu hồn sủng, kỳ thật chúng đều ở chung hòa hợp, nhưng hiện tại tiên cảnh này vô cùng hòa hoãn, những sinh vật này ở chung bình an vô sự, có thậm chí trực tiếp nằm ngáy ô ô bên cạnh thiên địch của mình..., căn bản không lo bị giết chóc ăn thịt.
Mấy chục tiểu hồn sủng này đều vây quanh thiếu nữ trong đình, thiếu nữ này một thân váy dài, váy dài ôm lấy dáng người tươi tắn của thiếu nữ.
Một thân váy dài lam nhạt dài chấm đất, nàng đi tới đi lui trong tiểu đình, nàng đang trêu đùa tiểu lão hổ, tiểu lão hổ thành niên nhưng lại nhỏ nhắn như bàn tay, nó không ngừng đuổi theo váy dài lam nhạt của thiếu nữ, hết lần này tới lần khác thân hình nhỏ nhắn của nó không có tốc độ gì đáng nói, luôn vồ hụt.
Thiếu nữ nhìn thây dáng điệu ngây thơ của tiểu lão hổ thì phát ra tiếng cười thanh thúy.
Tiếng cười kia có sức cuốn hút rất mạnh, dường như tràn ngập ma lực đặc thù nào đó, có thể làm cho tiểu thực vật cũng lắc lư.
- Tốt, tốt, không đùa ngươi.
Thiếu nữ cúi người ôm lấy tiểu lão hổ này, đặt vào trong ngực vuốt ve nhẹ nhàng.
Tiểu lão hổ bộ dáng rất hưởng thụ, nửa híp mắt, cái đầu lắc lư cọ cợ đầu vào ngực của thiếu nữ rất thoải mái, bắt đầu nằm ngáy ô ô...
Cách đó không xa Hà Thương Hà Cương Chủ lẳng lặng nhìn qua trúc lâm không xa, ánh mắt nhu hòa nhìn qua thiếu nữ tinh khiết thanh thuần, khóe miệng cũng tươi cười.
Từ khi trở lại thành Ô Bàn này, Hà Thương có không ít thời gian đều đứng đằng xa lẳng lặng nhìn qua nàng.
Cũng chẳng biết tại sao nhìn thấy nàng tươi cười và nghe tiếng cười như chuông bạc của nàng luôn cảm thấy phiền não trong lòng tan biến.
- Hà đại ca, ngươi tới rồi.
Sau một hồi rốt cuộc thiếu nữ cũng nhìn thấy dáng người cao ngất đứng dưới bụi trúc.
Hà Thương đi vào trong rừng trúc, xuyên qua những tiểu hồn sủng kia.
Những tiểu hồn sủng kia dường như rất sợ Hà Thương, nhao nhao thối lui một ít, có lẽ trên người Hà Thương có sát khí như có như không, khiến những tiểu hồn sủng cảm giác nhạy cảm này cảm thấy nguy hiểm.
Hà Thương đi trong bạch đình, nhìn thiếu nữ nói ra:
- Có chuyện gì không vui sao?
Hà Thương biết rõ vị tiểu tiên tử này bình thường rất đúng giờ đi vào trúc lâm, lần này lại không phải thời gian đó tự nhiên là có chuyện gì ảnh hưởng tâm tình của nàng.
Thiếu nữ lắc đầu, tầm mắt buông xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu lão hổ đang ngủ say trong ngực của mình.
- Tốt, ta biết rõ nhất định là bọn chúng rồi, kỳ thật hiện tại ngươi không cần phải tức giận với chúng làm gì.
Hà Thương nói ra.
Nữ hài có tâm tình tinh khiết như vậy nhưng lại bị phiền não, thương tâm vây quanh, Hà Thương cũng không muốn nhìn như thế.
Hắn đối với địch nhân rất lãnh khốc vô tình, có thể giết hết ngàn người mà mặt không đổi sắc, nhưng mà rất khó chịu được khi nhìn thấy bộ dáng không thoải mái của thiếu nữ này.
Thiếu nữ này lắc đầu nói:
- Tính toán, đã quen với sắc mặt của đám người kia rồi.
- Bọn chúng tham lam không có điểm dừng, ngươi không ngừng ân cần săn sóc hồn sủng cho bọn chúng cũng tiêu hao tâm thần bản thân nghiêm trọng, ta nghe lão Lôi nói đoạn thời gian trước ngươi ngã bệnh...
Hà Thương nói ra.
Thiếu nữ không nói lời nào, chỉ khẽ vuốt ve tiểu lão hổ trong ngực.
Trên thực tế chính cô ta cũng không ngờ cái hoàng cung này lại không có như trong tưởng tượng của nàng như vậy.
Nơi này là nhà của nàng, nhưng mà nàng căn bản không có trải qua cuộc sống tình thân ôn hòa gì cả, kể cả vị gia gia của nàng thì nàng có cảm giác rất giả dối.
Nhưng mà nhiều năm qua như vậy nàng còn có thể như thế nào, cho dù mình trong mắt của đám người kia không khác gì một khối huyền vật, nô lệ tiên vật, nàng cũng phải sống qua thời gian khó chịu này, nàng phải học tự lập, học làm sao bảo vệ mình trong hoàng cung lạnh lẽo này.