Sủng Mị
Chương 1394: Mai táng chi địa
Triêu thái tử đở Sở Mộ ngồi dưới tàng cây, lại cho Sở Mộ tự điều chỉnh tâm tình.
Hô hấp của Sở Mộ từ ngắn biến thành dài hơn, nhưng mỗi hít một hơi đều có cảm giác trái tim vô cùng đau đớn.
Hắn nhắm mắt lại cho mình tiến vào trạng thái tĩnh tu, chuyên chú đi cảm ứng hồn thứ bảy.
Linh hồn cùng linh hồn với nhau bị đứt gãy, nhìn thấy linh hồn bị xé rách thì nội tâm của Sở Mộ không có tư vị gì cả.
Bất luận là hồn sủng nào cũng phải phấn đấu để sinh tồn, dưới pháp tắc của tự nhiên thì bất luận tánh mạng gì cũng vô cùng yếu ớt, nếu không phải sinh vật hiểu được cách né tránh tai nạn đáng sợ thì tùy thời đều bị pháp tắc tự nhiên đào thải.
Nhưng mà làm cho Sở Mộ không cách nào tiếp nhận là vì sao Dạ lại bị pháp tắc tự nhiên đào thải?
Dạ là do hắn mang từ Tù đảo ra ngoài, nó đã đi theo hắn vài chục năm qua, nó tự do không bị trói buộc, tiêu sái mà lãnh khốc, nó với tư cách hồn sủng vật cưỡi của Sở Mộ cho nên nó chiến đấu ít hơn các hồn sủng khác, nhưng mà chuyện này căn bản không cách nào ma diệt ý chí chiến đấu trong lòng của nó!
Nó có trái tim không buông bỏ, có một trái tim của cường giả, càng có trái tim trung thành.
Nó hiểu làm cách nào sinh tồn trong thế giới cường giả này, làm sao có thể dễ dàng bị pháp tắc tự nhiên đào thải chứ?
Tâm tình của Sở Mộ khi tỉnh táo lại, khi thì quay cuồng...
Không biết qua bao lâu thì tâm tình của Sở Mộ hoàn toàn yên lặng lại.
Hắn dùng hồn niệm tiến vào hồn ước thứ bảy, không gian hồn ước này đã trống rỗng nhiều năm qua rồi, bên trong còn có một chút ít hương vị đặc thù của núi rừng hoang dã.
Một tia hồn niệm của Sở Mộ đã không đành lòng nhìn qua, thế nhưng mà cho dù bị pháp tắc tự nhiên đào thải thì Sở Mộ cũng bức thiết muốn biết nó tới nơi này làm cái gì?
Sở Mộ thu thập tâm tình của mình lại, thử thông qua hồn niệm đứt gãy tìm nơi nó cư trú lúc trước.
Loại cảm ứng này kỳ thật phi thường yếu ớt, cần tổn hao nhiều tinh thần lực.
Sở Mộ tập trung tinh thần đem hồn niệm rót vào hồn niệm bị đứt gãy...
- Sở Mộ, ngươi thế nào rồi?
Cẩn Nhu công chúa tiến đến trước mặt Sở Mộ, ôn nhu hỏi.
Sở Mộ chậm rãi mở to mắt. Sắc mặt tái nhợt cũng khôi phục được chút ít, biểu hiện trên mặt của hắn không có biến hóa như ngày thường, nhưng nhìn ra được ánh mắt của hắn ảm đạm.
- Ta tìm được vị trí nơi mai táng của nó, ta muốn đi xem.
Sở Mộ nói ra.
Hiện tại Triêu thái tử cũng không biết nói cái gì. Hồn sủng mất đi cũng giống như thân nhân rời đi vậy, loại tâm tình này thật sự rất khó tả.
- Chúng ta cũng nên đi xem xem.
Hạ Chỉ Hiền nói ra.
Sở Mộ lắc đầu, mở miệng nói:
- Các ngươi nên tiếp tục tìm kiếm trên đảo đi, con đường này có chút xa... Nhưng mà qua không bao lâu đâu ta tìm hài cốt của nó rồi lại quay về hội hợp với mọi người.
Sở Mộ nói xong thì đi thẳng vào một hướng khác của rừng nhiệt đới.
Triêu thái tử vẫn rất lo lắng cho Sở Mộ, trông thấy Sở Mộ độc thân rời đi hắn muốn theo sau.
Thời điểm này Hạ Chỉ Hiền giữ chặt Triêu thái tử, thấp giọng nói:
- Nên cho hắn lặng lẽ một mình đi, đừng đi quấy rầy hắn.
Hạ Chỉ Hiền nhìn qua bóng lưng của Sở Mộ. Loáng thoáng nhớ tới lúc ban đầu ở vạn vật bình nguyên, lúc đó hắn ở trước mặt mọi người nửa quỳ nghênh đón chiến hổ màu đen quay về.
Lúc ấy Hạ Chỉ Hiền cũng ở đó, mặc dù là trạng thái đối địch nhưng nàng vẫn cảm nhận được linh hồn chân thành của hồn sủng sư. Mà giờ khắc này nhìn qua bóng lưng cương nghị của hắn thì người ta cảm nhận được hắn đã mất đi một góc linh hồn...
...
Nhiều khi Sở Mộ cảm giác cảm thấy nếu như không có phương hướng, loại cảm giác mê mang này quả thật làm cho người ta phát điên, bởi vì không người nào thích phiêu bạt một mình cả.
Lúc này Sở Mộ biết rõ nên đi đâu, cần phải đi nơi nào. Cảm xúc của hắn lại hỗn loạn tới cực điểm.
Xuyên qua không biết bao nhiêu rừng nhiệt đới, hòn đảo này vô cùng to lớn, vừa đi Sở Mộ vừa hối ức lại.
Mặt trời lặn mặt trời lên, sương mù tràn ngập lại tán đi, bất tri bất giác Sở Mộ chạy chạy vào sâu trong đảo.
Yêu mộ này không ngờ cao hơn mực nước biển nhiều, lúc ban đầu ở gần đảo nhìn thấy đường chân trời địa thế bằng phẳng, ngẫu nhiên sẽ có một ít khu vực nước biển xâm nhập vào.
Mà xâm nhập vào sâu trong thì địa thế càng ngày càng cao lên, độ cao này chừng hai ngàn mét, nhìn qua nó giống như một bình nguyên trên lục địa hơn hòn đảo, sau đó thổ địa, phía trước bằng phẳng nhưng đã cao hơn hai ngàn mét đấy.
Hiện tại Sở Mộ đã lên được một nàn mét, quay đầu lại nhìn thì thấy địa thế bên dưới là một rừng rậm xanh tươi, mà cuối mặt đất là gợn sóng của biển cả.
Trời chiều chiếu vào Sở Mộ, ánh chiều tà cách sương chiều buông xuống một đoạn thời gian.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn thì thấy một bóng dáng nữ nhân tóc dài thướt tha động lòng người đang đi theo mình.
Ánh chiều tà diễm lệ đang chiếu lên người của nàng, làm cho quần lụa trắng mỏng của nàng trở nên tươi đẹp hơn nhiều, giờ khắc này Sở Mộ dường như nhìn thấy da thịt bóng loáng của nàng vậy.
Sở Mộ xuất thần nhìn qua nàng, nhìn thật lâu.
Nhưng sau khi trời chiều bị che dấu dưới đường chân trời, ánh chiều tà chậm rãi tán đi trên người của nàng, thân ảnh của nàng hiện ra màu u lam hơi mờ, quần lụa mỏng vẫn trắng nõn.
- Ngươi vẫn đi theo ta?
Sở Mộ cười khổ.
Cẩn Nhu công chúa lộ lộ ra chút câu nệ, tay của nàng xoa góc áo, nói:
- Ta... Ta lo lắng cho ngươi.
Sở Mộ không nhớ rõ mình đã đi được bao nhiêu ngày rồi, thời gian dài như vậy Sở Mộ vẫn chưa từng nhìn lại phía sau, thẳng đến khi trời chiều buông xuông thì Sở Mộ mới ý thức được cô bé chạy theo phía sau của mình mà không lên tiếng quấy nhiễu gì cả.
Nhìn qua bộ dang cục xúc bất an của Cẩn Nhu công chúa thì Sở Mộ tươi cười, an ủi:
- Yên tâm,Ly lão nhân nói nơi này chỉ hơi cổ quá mà thôi.
- Ân.
Cẩn Nhu công chúa gật đầu.
- Đi thôi.
Sở Mộ lại cho Cẩn Nhu công chúa đuổi kịp chính mình.
- Tốt.
Cẩn Nhu công chúa bay tới bên người Sở Mộ.
- Vừa rồi ngươi có dùng Độc Tâm Thuật với ta không?
- Không có, làm sao vậy?
- Ah, không có việc gì...
Tiếp tục đi về phía trước, thời điểm lên được ba ngàn mét thì Sở Mộ dần dần phát hiện yêu linh chung quanh nhiều hơn.
Những yêu linh này ẩn nấp trong cây cối, nham thạch, tán cây, huyệt động, sau đó chúng ở xa xa nhìn qua Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa xâm nhập lãnh địa của chúng.
Đẳng cấp của chúng đại khái là cấp Đế Hoàng, những chuyện này không tạo thành bao nhiêu uy hiếp cho Sở Mộ cả.
- Toà đảo này tài nguyên yêu linh vô cùng phong phú, sinh vật yêu linh có thể bước vào nơi này thì ít nhất cũng là cấp Đế Hoàng, dù sao một ít sinh vật không phải cấp Đế Hoàng tiến vào trong yêu mộ, nếu như nó có thể sống sót từ chỗ này đi ra ngoài thì có một ngày sẽ bước vào cấp chúa tể.
Âm thanh Ly lão nhân vang lên.
- Trọng yếu nhất là, nơi này là thánh địa lớn nhất của yêu linh, yêu linh bình thường có thể thông qua tìm kiếm các loại linh vật, huyền vật ở trong nơi này tăng thực lực lên, chỉ cần những yêu linh này dám một đường xông tới thì thực lực của chúng sẽ tăng trưởng thật lớn.
- Cái gì gọi là một đường xông tới?
Sở Mộ khó hiểu hỏi.
- Thiếu chủ ngươi đi vào trong hòn đảo này, địa thế không phải một mực vẫn hướng lên trên hay sao?
- Ân, có chút ấn tượng.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Đây chính là như vậêu linh đi lên một tầng đại biểu cho một giai cấp, tầng ngoài cùng chính là yêu linh tầng dưới chót của hòn đảo này, nơi chúng nghỉ lại chính là biên giới hòn đảo, sau đó lại hướng lên, hòn đảo này phân thành vài tầng, tầng đầu là một ngàn tới hai ngàn mét, khí tức yêu linh ở nơi này vô cùng nồng đậm, cho dù là sinh vật cấp Nô Bộc có thể xâm nhập vào khu vực này cũng có thể trở thành cấp Đế Hoàng. Nếu như lên được tầng ba ngàn tới năm ngàn mét thì khí tức yêu linh càng thêm nồng đậm, yêu linh lang thang có thể nhận được chỗ tốt cực lớn, nếu Dạ ở khu vực này là cấp Đế Hoàng cao đẳng, không cần nửa năm nó có thể tiến vào Vô Địch Đế Hoàng.
Cẩn Nhu công chúa vừa nghe vừa suy nghĩ, nàng ngắm nhìn bốn phía, mở miệng nhìn Ly lão nhân nói ra:
- Khu vực của chúng ta hiện giờ là ba ngàn tới năm ngàn mét so với mực nước biển sao?
- Đúng vậy. Nhưng mà nơi này là khu vực yêu linh hình thành quần thể lớn nhất, muốn ở lại nơi đây phải được thành viên nơi này tán thành, như vậy các ngươi mới có tư cách sinh tồn và tu luyện ở nơi đây.
- Mà muốn được tán thành tôt nhất nơi đây nhất định phải có thực lực tương xứng! Thực lực của thiếu chủ hiện giờ là cấp chúa tể thì đương nhiên yêu linh nơi này tán thành ngài rồi, cho nên bọn chúng sẽ không ngăn cản thiếu chủ xông vào khu vực này. Nhưng một khi thiếu chủ bước vào khu vực không được thừa nhận thì sẽ có yêu linh cường đại xuất hiện.
Sở Mộ gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua hòn đảo ẩn giấu dưới sương mù.
Dạ mai táng ở sâu trong hòn đảo, chuyện này nói rõ nhiều năm trước kia nó đã bước qua khu vực này rồi, từ tầng một thấp nhất đi lên, không ngừng chiến đấu để được yêu linh tán thành nó.
Lúc trước nó có lẽ vẫn chỉ là cấp Đế Hoàng, cấp Đế Hoàng ở nơi khác đúng là bá chủ, nhưng ở trong yêu mộ này lại là tầng dưới chót.
Sở Mộ có thể tưởng tượng được thời điểm Dạ mới vừa tiến vào trong nơi này đã bị yêu linh nơi này khinh miệt và xem thường như thế nào.
Nhưng Sở Mộ cũng có thể tưởng tượng được, trong đồng tử thâm thẩm như đêm tối thì có tỉnh táo cùng chấp nhất, nếu không nó sẽ không đi qua khu vực ba ngàn tới năm ngàn mét này. xem tại TruyenFull.vn
Dùng cao ngạo của Dạ, mặc dù là tử vong thì nó cũng không bao giờ muốn mai táng ở tầng chót nhất.
Thậm chí Sở Mộ có một loại dự cảm, nơi nó mai táng hiện giờ rất sâu, thực lực của Sở Mộ bây giờ chưa chắc tới được, bởi vì Sở Mộ có thể cảm ứng được nơi mai táng của nó thật ra còn rất xa.
Hô hấp của Sở Mộ từ ngắn biến thành dài hơn, nhưng mỗi hít một hơi đều có cảm giác trái tim vô cùng đau đớn.
Hắn nhắm mắt lại cho mình tiến vào trạng thái tĩnh tu, chuyên chú đi cảm ứng hồn thứ bảy.
Linh hồn cùng linh hồn với nhau bị đứt gãy, nhìn thấy linh hồn bị xé rách thì nội tâm của Sở Mộ không có tư vị gì cả.
Bất luận là hồn sủng nào cũng phải phấn đấu để sinh tồn, dưới pháp tắc của tự nhiên thì bất luận tánh mạng gì cũng vô cùng yếu ớt, nếu không phải sinh vật hiểu được cách né tránh tai nạn đáng sợ thì tùy thời đều bị pháp tắc tự nhiên đào thải.
Nhưng mà làm cho Sở Mộ không cách nào tiếp nhận là vì sao Dạ lại bị pháp tắc tự nhiên đào thải?
Dạ là do hắn mang từ Tù đảo ra ngoài, nó đã đi theo hắn vài chục năm qua, nó tự do không bị trói buộc, tiêu sái mà lãnh khốc, nó với tư cách hồn sủng vật cưỡi của Sở Mộ cho nên nó chiến đấu ít hơn các hồn sủng khác, nhưng mà chuyện này căn bản không cách nào ma diệt ý chí chiến đấu trong lòng của nó!
Nó có trái tim không buông bỏ, có một trái tim của cường giả, càng có trái tim trung thành.
Nó hiểu làm cách nào sinh tồn trong thế giới cường giả này, làm sao có thể dễ dàng bị pháp tắc tự nhiên đào thải chứ?
Tâm tình của Sở Mộ khi tỉnh táo lại, khi thì quay cuồng...
Không biết qua bao lâu thì tâm tình của Sở Mộ hoàn toàn yên lặng lại.
Hắn dùng hồn niệm tiến vào hồn ước thứ bảy, không gian hồn ước này đã trống rỗng nhiều năm qua rồi, bên trong còn có một chút ít hương vị đặc thù của núi rừng hoang dã.
Một tia hồn niệm của Sở Mộ đã không đành lòng nhìn qua, thế nhưng mà cho dù bị pháp tắc tự nhiên đào thải thì Sở Mộ cũng bức thiết muốn biết nó tới nơi này làm cái gì?
Sở Mộ thu thập tâm tình của mình lại, thử thông qua hồn niệm đứt gãy tìm nơi nó cư trú lúc trước.
Loại cảm ứng này kỳ thật phi thường yếu ớt, cần tổn hao nhiều tinh thần lực.
Sở Mộ tập trung tinh thần đem hồn niệm rót vào hồn niệm bị đứt gãy...
- Sở Mộ, ngươi thế nào rồi?
Cẩn Nhu công chúa tiến đến trước mặt Sở Mộ, ôn nhu hỏi.
Sở Mộ chậm rãi mở to mắt. Sắc mặt tái nhợt cũng khôi phục được chút ít, biểu hiện trên mặt của hắn không có biến hóa như ngày thường, nhưng nhìn ra được ánh mắt của hắn ảm đạm.
- Ta tìm được vị trí nơi mai táng của nó, ta muốn đi xem.
Sở Mộ nói ra.
Hiện tại Triêu thái tử cũng không biết nói cái gì. Hồn sủng mất đi cũng giống như thân nhân rời đi vậy, loại tâm tình này thật sự rất khó tả.
- Chúng ta cũng nên đi xem xem.
Hạ Chỉ Hiền nói ra.
Sở Mộ lắc đầu, mở miệng nói:
- Các ngươi nên tiếp tục tìm kiếm trên đảo đi, con đường này có chút xa... Nhưng mà qua không bao lâu đâu ta tìm hài cốt của nó rồi lại quay về hội hợp với mọi người.
Sở Mộ nói xong thì đi thẳng vào một hướng khác của rừng nhiệt đới.
Triêu thái tử vẫn rất lo lắng cho Sở Mộ, trông thấy Sở Mộ độc thân rời đi hắn muốn theo sau.
Thời điểm này Hạ Chỉ Hiền giữ chặt Triêu thái tử, thấp giọng nói:
- Nên cho hắn lặng lẽ một mình đi, đừng đi quấy rầy hắn.
Hạ Chỉ Hiền nhìn qua bóng lưng của Sở Mộ. Loáng thoáng nhớ tới lúc ban đầu ở vạn vật bình nguyên, lúc đó hắn ở trước mặt mọi người nửa quỳ nghênh đón chiến hổ màu đen quay về.
Lúc ấy Hạ Chỉ Hiền cũng ở đó, mặc dù là trạng thái đối địch nhưng nàng vẫn cảm nhận được linh hồn chân thành của hồn sủng sư. Mà giờ khắc này nhìn qua bóng lưng cương nghị của hắn thì người ta cảm nhận được hắn đã mất đi một góc linh hồn...
...
Nhiều khi Sở Mộ cảm giác cảm thấy nếu như không có phương hướng, loại cảm giác mê mang này quả thật làm cho người ta phát điên, bởi vì không người nào thích phiêu bạt một mình cả.
Lúc này Sở Mộ biết rõ nên đi đâu, cần phải đi nơi nào. Cảm xúc của hắn lại hỗn loạn tới cực điểm.
Xuyên qua không biết bao nhiêu rừng nhiệt đới, hòn đảo này vô cùng to lớn, vừa đi Sở Mộ vừa hối ức lại.
Mặt trời lặn mặt trời lên, sương mù tràn ngập lại tán đi, bất tri bất giác Sở Mộ chạy chạy vào sâu trong đảo.
Yêu mộ này không ngờ cao hơn mực nước biển nhiều, lúc ban đầu ở gần đảo nhìn thấy đường chân trời địa thế bằng phẳng, ngẫu nhiên sẽ có một ít khu vực nước biển xâm nhập vào.
Mà xâm nhập vào sâu trong thì địa thế càng ngày càng cao lên, độ cao này chừng hai ngàn mét, nhìn qua nó giống như một bình nguyên trên lục địa hơn hòn đảo, sau đó thổ địa, phía trước bằng phẳng nhưng đã cao hơn hai ngàn mét đấy.
Hiện tại Sở Mộ đã lên được một nàn mét, quay đầu lại nhìn thì thấy địa thế bên dưới là một rừng rậm xanh tươi, mà cuối mặt đất là gợn sóng của biển cả.
Trời chiều chiếu vào Sở Mộ, ánh chiều tà cách sương chiều buông xuống một đoạn thời gian.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn thì thấy một bóng dáng nữ nhân tóc dài thướt tha động lòng người đang đi theo mình.
Ánh chiều tà diễm lệ đang chiếu lên người của nàng, làm cho quần lụa trắng mỏng của nàng trở nên tươi đẹp hơn nhiều, giờ khắc này Sở Mộ dường như nhìn thấy da thịt bóng loáng của nàng vậy.
Sở Mộ xuất thần nhìn qua nàng, nhìn thật lâu.
Nhưng sau khi trời chiều bị che dấu dưới đường chân trời, ánh chiều tà chậm rãi tán đi trên người của nàng, thân ảnh của nàng hiện ra màu u lam hơi mờ, quần lụa mỏng vẫn trắng nõn.
- Ngươi vẫn đi theo ta?
Sở Mộ cười khổ.
Cẩn Nhu công chúa lộ lộ ra chút câu nệ, tay của nàng xoa góc áo, nói:
- Ta... Ta lo lắng cho ngươi.
Sở Mộ không nhớ rõ mình đã đi được bao nhiêu ngày rồi, thời gian dài như vậy Sở Mộ vẫn chưa từng nhìn lại phía sau, thẳng đến khi trời chiều buông xuông thì Sở Mộ mới ý thức được cô bé chạy theo phía sau của mình mà không lên tiếng quấy nhiễu gì cả.
Nhìn qua bộ dang cục xúc bất an của Cẩn Nhu công chúa thì Sở Mộ tươi cười, an ủi:
- Yên tâm,Ly lão nhân nói nơi này chỉ hơi cổ quá mà thôi.
- Ân.
Cẩn Nhu công chúa gật đầu.
- Đi thôi.
Sở Mộ lại cho Cẩn Nhu công chúa đuổi kịp chính mình.
- Tốt.
Cẩn Nhu công chúa bay tới bên người Sở Mộ.
- Vừa rồi ngươi có dùng Độc Tâm Thuật với ta không?
- Không có, làm sao vậy?
- Ah, không có việc gì...
Tiếp tục đi về phía trước, thời điểm lên được ba ngàn mét thì Sở Mộ dần dần phát hiện yêu linh chung quanh nhiều hơn.
Những yêu linh này ẩn nấp trong cây cối, nham thạch, tán cây, huyệt động, sau đó chúng ở xa xa nhìn qua Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa xâm nhập lãnh địa của chúng.
Đẳng cấp của chúng đại khái là cấp Đế Hoàng, những chuyện này không tạo thành bao nhiêu uy hiếp cho Sở Mộ cả.
- Toà đảo này tài nguyên yêu linh vô cùng phong phú, sinh vật yêu linh có thể bước vào nơi này thì ít nhất cũng là cấp Đế Hoàng, dù sao một ít sinh vật không phải cấp Đế Hoàng tiến vào trong yêu mộ, nếu như nó có thể sống sót từ chỗ này đi ra ngoài thì có một ngày sẽ bước vào cấp chúa tể.
Âm thanh Ly lão nhân vang lên.
- Trọng yếu nhất là, nơi này là thánh địa lớn nhất của yêu linh, yêu linh bình thường có thể thông qua tìm kiếm các loại linh vật, huyền vật ở trong nơi này tăng thực lực lên, chỉ cần những yêu linh này dám một đường xông tới thì thực lực của chúng sẽ tăng trưởng thật lớn.
- Cái gì gọi là một đường xông tới?
Sở Mộ khó hiểu hỏi.
- Thiếu chủ ngươi đi vào trong hòn đảo này, địa thế không phải một mực vẫn hướng lên trên hay sao?
- Ân, có chút ấn tượng.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Đây chính là như vậêu linh đi lên một tầng đại biểu cho một giai cấp, tầng ngoài cùng chính là yêu linh tầng dưới chót của hòn đảo này, nơi chúng nghỉ lại chính là biên giới hòn đảo, sau đó lại hướng lên, hòn đảo này phân thành vài tầng, tầng đầu là một ngàn tới hai ngàn mét, khí tức yêu linh ở nơi này vô cùng nồng đậm, cho dù là sinh vật cấp Nô Bộc có thể xâm nhập vào khu vực này cũng có thể trở thành cấp Đế Hoàng. Nếu như lên được tầng ba ngàn tới năm ngàn mét thì khí tức yêu linh càng thêm nồng đậm, yêu linh lang thang có thể nhận được chỗ tốt cực lớn, nếu Dạ ở khu vực này là cấp Đế Hoàng cao đẳng, không cần nửa năm nó có thể tiến vào Vô Địch Đế Hoàng.
Cẩn Nhu công chúa vừa nghe vừa suy nghĩ, nàng ngắm nhìn bốn phía, mở miệng nhìn Ly lão nhân nói ra:
- Khu vực của chúng ta hiện giờ là ba ngàn tới năm ngàn mét so với mực nước biển sao?
- Đúng vậy. Nhưng mà nơi này là khu vực yêu linh hình thành quần thể lớn nhất, muốn ở lại nơi đây phải được thành viên nơi này tán thành, như vậy các ngươi mới có tư cách sinh tồn và tu luyện ở nơi đây.
- Mà muốn được tán thành tôt nhất nơi đây nhất định phải có thực lực tương xứng! Thực lực của thiếu chủ hiện giờ là cấp chúa tể thì đương nhiên yêu linh nơi này tán thành ngài rồi, cho nên bọn chúng sẽ không ngăn cản thiếu chủ xông vào khu vực này. Nhưng một khi thiếu chủ bước vào khu vực không được thừa nhận thì sẽ có yêu linh cường đại xuất hiện.
Sở Mộ gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua hòn đảo ẩn giấu dưới sương mù.
Dạ mai táng ở sâu trong hòn đảo, chuyện này nói rõ nhiều năm trước kia nó đã bước qua khu vực này rồi, từ tầng một thấp nhất đi lên, không ngừng chiến đấu để được yêu linh tán thành nó.
Lúc trước nó có lẽ vẫn chỉ là cấp Đế Hoàng, cấp Đế Hoàng ở nơi khác đúng là bá chủ, nhưng ở trong yêu mộ này lại là tầng dưới chót.
Sở Mộ có thể tưởng tượng được thời điểm Dạ mới vừa tiến vào trong nơi này đã bị yêu linh nơi này khinh miệt và xem thường như thế nào.
Nhưng Sở Mộ cũng có thể tưởng tượng được, trong đồng tử thâm thẩm như đêm tối thì có tỉnh táo cùng chấp nhất, nếu không nó sẽ không đi qua khu vực ba ngàn tới năm ngàn mét này. xem tại TruyenFull.vn
Dùng cao ngạo của Dạ, mặc dù là tử vong thì nó cũng không bao giờ muốn mai táng ở tầng chót nhất.
Thậm chí Sở Mộ có một loại dự cảm, nơi nó mai táng hiện giờ rất sâu, thực lực của Sở Mộ bây giờ chưa chắc tới được, bởi vì Sở Mộ có thể cảm ứng được nơi mai táng của nó thật ra còn rất xa.