Sủng Mị
Chương 1391: Thuyền bên kia Ám Thiên hải
Tiếng sóng biển ù ù như lôi điện gào thét, hơi nước tràn ngập trong bầu trời màu lam, đem bầu trời bao phủ ướt nhẹp.
Trên đám mây, Sở Mộ lòng còn sợ hãi nhìn qua bên dưới, nhìn qua sóng lớn khủng bố chỉ cách mình mười thước...
Không biết qua bao lâu, sóng cồn chậm rãi lùi xa, tâm tình mọi người mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Mắt của Sở Mộ nhìn qua Cẩn Nhu công chúa đang suy yếu, mở miệng hỏi:
- Ngươi còn tốt đó chứ?
Cẩn Nhu công chúa lộ ra vẻ mệt mỏi, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Ta cần nghỉ ngơi một hồi.
Nói xong Cẩn Nhu công chúa hóa thành khói bay vào trong giới chỉ của Sở Mộ.
Sinh vật u linh có thể bán vào một ít dụng cụ, không có đội thuyền, nàng hiện tại chỉ có thể vào trong nhẫn của Sở Mộ nghỉ ngơi. Đương nhiên, kỳ thật hình thái u linh của nàng không có bị gì với sóng lớn...
Sở Mộ không quấy rầu nàng nghỉ ngơi, liếc mắt nhìn Triêu thái tử, Tang Anh cùng Hạ Chỉ Hiền, hỏi thăm tình huống của bọn họ.
Tang Anh đến bây giờ mặt mũi vẫn còn tràn ngập kinh ngạc, một hồi lâu mới mở miệng nói:
- Bạch tiểu thư còn quá hung hãn, sóng lớn như vậy cũng có thể ngăn cản, hơn nữa nhìn nó hoàn toàn khác trước.
Triêu thái tử cùng Hạ Chỉ Hiền thật không ngờ Cẩn Nhu công chúa còn có lực lượng như vậy, một màn vừa rồi làm cho người ta khiếp sợ.
Sở Mộ không giải thích thêm cái gì nữa, vừa rồi nàng nhất định đã mượn nhờ lực lượng Ma Linh chúa tể, Cẩn Nhu công chúa tuy không phải Dị Nhân hệ, nhưng linh hồn của nàng do Ma Linh chúa tể tạo thành, đương nhiên có thể thi triển một ít kỹ năng của Ma Linh rồi.
Không có đội thuyền, mọi người chỉ có thể phi hành trên bầu trời.
Bầu trời của biển cả cũng không bình tĩnh, thỉnh thoảng còn có đại phong bạo, ngay từ đầu gió đã thay đổi, phải liên tục thay hồn sủng phi hành cũng không có gì ảnh hưởng. Nhưng nhiều lần giày vò như vậy mọi người mệt mỏi không chịu nổi.
- Ly lão nhân. Yêu mộ rốt cuộc nằm ở đâu?
Sở Mộ hỏi.
Lần phiêu bạt trên biển này không phải sóng lớn và cuồng phong, thỉnh thoảng mưa to, hung lôi, biển gầm, nếu không có sinh vật thủy hệ thì thật sự rất khó sinh tồn trên biển, nghĩ đến Dạ vẫn còn là cấp Đế Hoàng mà có thể phiêu bạt trên vùng biển đi tới yêu mộ, rất khó tưởng tượng Dạ đã trải qua bao nhiêu chuyện trắc trở.
- Ta chỉ biết phương hướng đại khái mà thôi.
Ly lão nhân nói ra.
- Nơi này cấp Đế Hoàng căn bản không ở nổi, Dạ đi tới nơi này...
Sở Mộ có chút không vui nói ra.
Đừng nói là cấp Đế Hoàng. Cấp chúa tể nếu như gặp phải sóng lớn như lần trước tuyệt đối không còn đường sống!
- Thiếu chủ, nó không có ngu ngốc dựa theo đường thẳng mà đi đâu. Trên biển cả có rất nhiều hòn đảo, những hòn đảo này đại bộ phận đều có yêu linh. Nó có thể cảm giác được phương hướng của các hòn đảo. Cho nên nó hẳn là đi qua từng hòn đảo một, về phần thời tiết ác liệt thì sinh vật xuất thân từ hòn đảo trên biển như Dạ không là cái gì, sóng cồn sắp xuất hiện thì nó chắc chắn không ra biển...
Ly lão nhân nói ra.
Mặc dù Ly lão nhân nói như vậy, Sở Mộ vẫn lo lắng không thôi. Phiến hải dương này uy hiếp lớn nhất chính là sinh vật cấp chúa tể, sóng biển bình thường cũng thừa sức làm sinh vật cấp Đế Hoàng chùn bước, khi đó Dạ chỉ là cấp Đế Hoàng mà có thể đi thông qua nơi này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Ồ, bên kia có thuyền!
Bỗng nhiên Tang Anh kích động kêu một tiếng.
Sở Mộ thuận thế nhìn xuống, quả nhiên phát hiện trên mặt biển xanh thẩm có được đội thuyền đang đi.
- Nơi này có người sao?
Triêu thái tử vạn phần khó hiểu nói ra.
- Có phải là người bên kia Hằng hải hay không?
Hạ Chỉ Hiền nói ra.
- Không có khả năng. Hằng hải to lớn, chúng ta đi mấy tháng qua còn chưa được một phần mười của Hằng hải. Cho dù người bên kia Hằng hải cũng không có khả năng tới đây.
Tang Anh phi thường khẳng định nói ra.
Sở Mộ đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nhẫn ngọc xuất hiện một chút hương hồn, thân thể Cẩn Nhu công chúa lộ ra hào quang u lam chậm rãi chui ra ngoài.
Tang Anh cùng Triêu thái tử nhìn thấy hào quang của Cẩn Nhu xuất hiện đều có chút thất thần.
Từ mỹ mạo thì Cẩn Nhu công chúa cũng chỉ hơi kém Thiện Ác Nữ Vương Vũ Sa hại nước hại dân mà thôi, lúc này có u lam phụ trợ nàng bay ra, thân thể thướt ta nổi bật, da thịt hoàn mỹ và dáng điệu gợi cảm tăng nhiều, tóc dài lắc lư nhẹ nàng càng tăng thêm vài phần linh động, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện ra vài phần vũ mị.
Con mắt Cẩn Nhu công chúa cũng không lớn, con ngươi trơn bóng linh hoạt, thời điểm nàng cười càng đẹp hơn nữa, Triêu thái tử cùng Tang Anh vừa rồi chỉ hiếu kỳ vì một đám hào quang hiện ra, nhưng khi Cẩn Nhu công chúa mỉm cười lễ phép thì bọn họ nhanh chóng thất thần.
Không có nam nhân nào không thích mỹ nữ, Triêu thái tử cùng Tang Anh cũng không ngoại lệ, trong nháy mắt đã bị thất thần.
Nhưng mà bọn họ nhanh chóng khôi phục tinh thần lại, ý thức được vị mỹ nữ này chính là u linh thì hiện ra thần sắc không đành lòng, trong nội tâm đều có chút tiếc hận...
Hạ Chỉ Hiền đứng sau lưng Triêu thái tử vụng trộm vươn tay niết mạnh lưng của Triêu thái tử một cái, dùng tinh thần chi âm nói ra:
- Cho dù ta không xinh đẹp như người ta, ngươi cũng không nên ở trước mặt của ta nhìn chằm chằm vào người khác như vậy.
Triêu thái tử xấu hổ cười cười, lập tức giả bộ làm người vô tội, giải thích:
- Ha ha, ánh mắt của ta thưởng thức thuần túy. Diệp Hoàn Sinh đều nói tiểu công chúa là của Sở Mộ, ta nào dám lỗ mãng.
- Nàng là u linh, cho dù đi theo bên người Sở Mộ cũng chỉ là u linh, chỉ có thể nhìn, không sờ được, đoán chừng Sở Mộ cũng rất sốt ruột a?
Hạ Chỉ Hiền nói ra.
- Ách... Cho nên hắn mới tìm biện pháp phục sinh cho nàng..
Triêu thái tử nói ra.
Hạ Chỉ Hiền cùng Triêu thái tử đang nói thầm cái gì đó đương nhiên Sở Mộ nghe không được, hắn thấy hòa quang u lam trên người Cẩn Nhu công chúa sáng hơn thì mở miệng nói:
- Ma Linh của ngươi tấn cấp?
Sở Mộ cũng có được u linh long, có thể đại khái nhìn qua được khác biệt khi u linh tấn cấp.
- Ân.
Cẩn Nhu công chúa tươi cười.
- Ta biết rõ những thuyền kia chỉ (cái) là từ đâu đến.
Cẩn Nhu công chúa chỉ vào đội thuyền bên dưới, nói:
- Tiểu Nam Cấm Vực của chúng ta thật ra chỉ là đảo nhỏ, xa hơn về phía nam chính là thế giới Ám Thiên Hải, thế giới Ám Thiên Hải này kéo dài một đường vòng cung chính là Hằng hải, đi qua khu vực này tới được phía nam Vạn Tượng Cảnh, chính là Nam Cấm Vực. Đối diện phía nam Tân Nguyệt Chi Địa chính là đại Cương cảnh, cách xa nhau một con đường thật dài trên Ám Thiên Hải. Đại Địa Cương này chúng ta gọi là thế giới bên kia Ám Thiên Hải, Bọn họ cũng là bờ khác của Hằng hải, thời điểm chúng ta xuất phát về phía nam kỳ thật trình độ nhất định đã tiến vào vùng biển của Đại Cương cảnh kia.
- Nói như vậy những thuyền này là thương nhân của thế giới Ám Thiên Hải.
Sở Mộ nhíu mày.
Sở Mộ hoàn toàn không biết gì về thế giới bên kia Ám Thiên Hải cả, chỉ có tiếng cười vô ưu vô lự của dã nha đầu kia mới làm cho Sở Mộ nhớ mãi mà thôi, bất kể nói thế nào thì đó là người ký kết hồn ước với hắn.
Trên đám mây, Sở Mộ lòng còn sợ hãi nhìn qua bên dưới, nhìn qua sóng lớn khủng bố chỉ cách mình mười thước...
Không biết qua bao lâu, sóng cồn chậm rãi lùi xa, tâm tình mọi người mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Mắt của Sở Mộ nhìn qua Cẩn Nhu công chúa đang suy yếu, mở miệng hỏi:
- Ngươi còn tốt đó chứ?
Cẩn Nhu công chúa lộ ra vẻ mệt mỏi, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Ta cần nghỉ ngơi một hồi.
Nói xong Cẩn Nhu công chúa hóa thành khói bay vào trong giới chỉ của Sở Mộ.
Sinh vật u linh có thể bán vào một ít dụng cụ, không có đội thuyền, nàng hiện tại chỉ có thể vào trong nhẫn của Sở Mộ nghỉ ngơi. Đương nhiên, kỳ thật hình thái u linh của nàng không có bị gì với sóng lớn...
Sở Mộ không quấy rầu nàng nghỉ ngơi, liếc mắt nhìn Triêu thái tử, Tang Anh cùng Hạ Chỉ Hiền, hỏi thăm tình huống của bọn họ.
Tang Anh đến bây giờ mặt mũi vẫn còn tràn ngập kinh ngạc, một hồi lâu mới mở miệng nói:
- Bạch tiểu thư còn quá hung hãn, sóng lớn như vậy cũng có thể ngăn cản, hơn nữa nhìn nó hoàn toàn khác trước.
Triêu thái tử cùng Hạ Chỉ Hiền thật không ngờ Cẩn Nhu công chúa còn có lực lượng như vậy, một màn vừa rồi làm cho người ta khiếp sợ.
Sở Mộ không giải thích thêm cái gì nữa, vừa rồi nàng nhất định đã mượn nhờ lực lượng Ma Linh chúa tể, Cẩn Nhu công chúa tuy không phải Dị Nhân hệ, nhưng linh hồn của nàng do Ma Linh chúa tể tạo thành, đương nhiên có thể thi triển một ít kỹ năng của Ma Linh rồi.
Không có đội thuyền, mọi người chỉ có thể phi hành trên bầu trời.
Bầu trời của biển cả cũng không bình tĩnh, thỉnh thoảng còn có đại phong bạo, ngay từ đầu gió đã thay đổi, phải liên tục thay hồn sủng phi hành cũng không có gì ảnh hưởng. Nhưng nhiều lần giày vò như vậy mọi người mệt mỏi không chịu nổi.
- Ly lão nhân. Yêu mộ rốt cuộc nằm ở đâu?
Sở Mộ hỏi.
Lần phiêu bạt trên biển này không phải sóng lớn và cuồng phong, thỉnh thoảng mưa to, hung lôi, biển gầm, nếu không có sinh vật thủy hệ thì thật sự rất khó sinh tồn trên biển, nghĩ đến Dạ vẫn còn là cấp Đế Hoàng mà có thể phiêu bạt trên vùng biển đi tới yêu mộ, rất khó tưởng tượng Dạ đã trải qua bao nhiêu chuyện trắc trở.
- Ta chỉ biết phương hướng đại khái mà thôi.
Ly lão nhân nói ra.
- Nơi này cấp Đế Hoàng căn bản không ở nổi, Dạ đi tới nơi này...
Sở Mộ có chút không vui nói ra.
Đừng nói là cấp Đế Hoàng. Cấp chúa tể nếu như gặp phải sóng lớn như lần trước tuyệt đối không còn đường sống!
- Thiếu chủ, nó không có ngu ngốc dựa theo đường thẳng mà đi đâu. Trên biển cả có rất nhiều hòn đảo, những hòn đảo này đại bộ phận đều có yêu linh. Nó có thể cảm giác được phương hướng của các hòn đảo. Cho nên nó hẳn là đi qua từng hòn đảo một, về phần thời tiết ác liệt thì sinh vật xuất thân từ hòn đảo trên biển như Dạ không là cái gì, sóng cồn sắp xuất hiện thì nó chắc chắn không ra biển...
Ly lão nhân nói ra.
Mặc dù Ly lão nhân nói như vậy, Sở Mộ vẫn lo lắng không thôi. Phiến hải dương này uy hiếp lớn nhất chính là sinh vật cấp chúa tể, sóng biển bình thường cũng thừa sức làm sinh vật cấp Đế Hoàng chùn bước, khi đó Dạ chỉ là cấp Đế Hoàng mà có thể đi thông qua nơi này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Ồ, bên kia có thuyền!
Bỗng nhiên Tang Anh kích động kêu một tiếng.
Sở Mộ thuận thế nhìn xuống, quả nhiên phát hiện trên mặt biển xanh thẩm có được đội thuyền đang đi.
- Nơi này có người sao?
Triêu thái tử vạn phần khó hiểu nói ra.
- Có phải là người bên kia Hằng hải hay không?
Hạ Chỉ Hiền nói ra.
- Không có khả năng. Hằng hải to lớn, chúng ta đi mấy tháng qua còn chưa được một phần mười của Hằng hải. Cho dù người bên kia Hằng hải cũng không có khả năng tới đây.
Tang Anh phi thường khẳng định nói ra.
Sở Mộ đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nhẫn ngọc xuất hiện một chút hương hồn, thân thể Cẩn Nhu công chúa lộ ra hào quang u lam chậm rãi chui ra ngoài.
Tang Anh cùng Triêu thái tử nhìn thấy hào quang của Cẩn Nhu xuất hiện đều có chút thất thần.
Từ mỹ mạo thì Cẩn Nhu công chúa cũng chỉ hơi kém Thiện Ác Nữ Vương Vũ Sa hại nước hại dân mà thôi, lúc này có u lam phụ trợ nàng bay ra, thân thể thướt ta nổi bật, da thịt hoàn mỹ và dáng điệu gợi cảm tăng nhiều, tóc dài lắc lư nhẹ nàng càng tăng thêm vài phần linh động, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện ra vài phần vũ mị.
Con mắt Cẩn Nhu công chúa cũng không lớn, con ngươi trơn bóng linh hoạt, thời điểm nàng cười càng đẹp hơn nữa, Triêu thái tử cùng Tang Anh vừa rồi chỉ hiếu kỳ vì một đám hào quang hiện ra, nhưng khi Cẩn Nhu công chúa mỉm cười lễ phép thì bọn họ nhanh chóng thất thần.
Không có nam nhân nào không thích mỹ nữ, Triêu thái tử cùng Tang Anh cũng không ngoại lệ, trong nháy mắt đã bị thất thần.
Nhưng mà bọn họ nhanh chóng khôi phục tinh thần lại, ý thức được vị mỹ nữ này chính là u linh thì hiện ra thần sắc không đành lòng, trong nội tâm đều có chút tiếc hận...
Hạ Chỉ Hiền đứng sau lưng Triêu thái tử vụng trộm vươn tay niết mạnh lưng của Triêu thái tử một cái, dùng tinh thần chi âm nói ra:
- Cho dù ta không xinh đẹp như người ta, ngươi cũng không nên ở trước mặt của ta nhìn chằm chằm vào người khác như vậy.
Triêu thái tử xấu hổ cười cười, lập tức giả bộ làm người vô tội, giải thích:
- Ha ha, ánh mắt của ta thưởng thức thuần túy. Diệp Hoàn Sinh đều nói tiểu công chúa là của Sở Mộ, ta nào dám lỗ mãng.
- Nàng là u linh, cho dù đi theo bên người Sở Mộ cũng chỉ là u linh, chỉ có thể nhìn, không sờ được, đoán chừng Sở Mộ cũng rất sốt ruột a?
Hạ Chỉ Hiền nói ra.
- Ách... Cho nên hắn mới tìm biện pháp phục sinh cho nàng..
Triêu thái tử nói ra.
Hạ Chỉ Hiền cùng Triêu thái tử đang nói thầm cái gì đó đương nhiên Sở Mộ nghe không được, hắn thấy hòa quang u lam trên người Cẩn Nhu công chúa sáng hơn thì mở miệng nói:
- Ma Linh của ngươi tấn cấp?
Sở Mộ cũng có được u linh long, có thể đại khái nhìn qua được khác biệt khi u linh tấn cấp.
- Ân.
Cẩn Nhu công chúa tươi cười.
- Ta biết rõ những thuyền kia chỉ (cái) là từ đâu đến.
Cẩn Nhu công chúa chỉ vào đội thuyền bên dưới, nói:
- Tiểu Nam Cấm Vực của chúng ta thật ra chỉ là đảo nhỏ, xa hơn về phía nam chính là thế giới Ám Thiên Hải, thế giới Ám Thiên Hải này kéo dài một đường vòng cung chính là Hằng hải, đi qua khu vực này tới được phía nam Vạn Tượng Cảnh, chính là Nam Cấm Vực. Đối diện phía nam Tân Nguyệt Chi Địa chính là đại Cương cảnh, cách xa nhau một con đường thật dài trên Ám Thiên Hải. Đại Địa Cương này chúng ta gọi là thế giới bên kia Ám Thiên Hải, Bọn họ cũng là bờ khác của Hằng hải, thời điểm chúng ta xuất phát về phía nam kỳ thật trình độ nhất định đã tiến vào vùng biển của Đại Cương cảnh kia.
- Nói như vậy những thuyền này là thương nhân của thế giới Ám Thiên Hải.
Sở Mộ nhíu mày.
Sở Mộ hoàn toàn không biết gì về thế giới bên kia Ám Thiên Hải cả, chỉ có tiếng cười vô ưu vô lự của dã nha đầu kia mới làm cho Sở Mộ nhớ mãi mà thôi, bất kể nói thế nào thì đó là người ký kết hồn ước với hắn.