Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sủng Mị

Chương 1384: Song Bi Địa, Tân Nguyệt Địa?



- Ly lão nhân, đây là sinh vật gì vậy?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Bên trong Phong Cung những pho tượng bị phong ấn đều đại biểu sinh vật cực mạnh ở thời kỳ cổ xưa, toàn bộ đều giống như thần tử đứng bên trong đại sảnh, hơn nữa đều hướng lên ngai vàng rộng lớn này, từ nét mặt của bọn hắn mà xem trên mặt đều mang theo vẻ cung kính lẫn e ngại.
Bởi vậy có thể thấy được sinh vật trên vương tọa khẳng định là không tầm thường, rất có thể từng là tồn tại mạnh mẽ không sao tưởng tượng nổi, nếu không vì sao nhiều chủng tộc cường đại thời xưa cổ đều biến thành thần tử của sinh vật kia.
- Ta cũng không biết…sinh vật này chưa từng gặp qua!
Ly lão nhân lắc lắc đầu, nở nụ cười khổ.
- Bên dưới chỗ ngồi này còn có một đoạn chữ viết, ngươi xem không hiểu sao?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Ly lão nhân vẫn lắc đầu nói:
- Thật quá xưa cổ, ta không có nghiên cứu gì về loại văn tự này!
Nhìn không ra vấn đề, nhưng Sở Mộ ở sau lưng vương tọa đã phát hiện một cánh cửa.
Khung cánh cửa điêu khắc một đầu giao long, bên trong còn khắc đủ loại văn tự, phù hào phức tạp rườm rà, nhìn thấy khiến Sở Mộ hoa cả mắt.
Sở Mộ thử dùng tay đẩy ra, nhưng khi phát lực văn tự trên cánh cửa chợt lóe lên, biến thành một loại cấm chế nào đó, không ngờ đã đẩy Sở Mộ ra xa.
- Thiếu chủ, phải giải khai chú ngữ trên cánh cửa mới có thể mở được!
Ly lão nhân nói.
Sở Mộ cười khổ, cả Phong Cung hắn đã xem qua, ngoài những pho tượng trong đại sảnh cũng chỉ còn cánh cửa này, nếu như không mở ra được chẳng phải mình không chiếm được ưu đãi nào hay sao?
Sở Mộ bồi hồi thật lâu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, bảo vật có khả năng chân chính xuất hiện nhất hẳn là sau cánh cửa có chú ngữ phong ấn, điều này càng làm cho hắn sốt ruột muốn đi vào sau cánh cửa nhìn xem.
- Thiếu chủ, nơi này nếu như là Càn Khôn Băng Môn, khi ngươi quay về Vạn Vật thành cũng không cần tốn sức như quay về đại môn Phược Phong Thánh Vực, hơn nữa ngươi cũng biết phải đi như thế nào, chẳng thà về Thiên Hạ thành trước, đem tiểu công chúa tới đây, nàng giải thích về văn tự cổ đại thật rất sâu, hơn nữa nàng có được một ít trí nhớ cùng tri thức của chủ tể ma linh, nói vậy có thể làm ra giải đáp!
Ly lão nhân nói.
Sở Mộ biết còn lưu lại đây cũng không có cách nào, đành bất đắc dĩ quay về Thiên Hạ thành một chuyến.

Quay về Băng Kính thế giới, lần này Sở Mộ phải đi một mình nên cảm thấy buồn bực khó chịu, cũng may hắn trực tiếp tiến hành tu luyện, nhắm mắt dưỡng thần. Với tốc độ của Mạc Tà hẳn không cần dùng bao nhiêu thời gian đã đi tới vị trí đại môn Càn Khôn Băng Môn.
Rời khỏi Càn Khôn Băng Môn, Sở Mộ ở lại Tuyết thành nghỉ ngơi một chút, sau đó trực tiếp để Hồn Điện dùng không gian ấn phù truyền về Vạn Vật thành, để tiểu công chúa đến Tuyết thành một chuyến.
Lúc này Cẩn Nhu công chúa cũng không có chuyện gì cần làm, ngẫu nhiên sẽ tới Yểm Ma Thánh Vực thăm Ma Linh bộ tộc, đại đa số thời gian chỉ lưu lại cung điện đọc sách.
Mọi người đều có chuyện làm, mà nàng là một u linh bay tới thổi đi, cảm giác vô cùng nhàm chán.
Khi Sở Mộ truyền tin nói tìm được một cổ tích cần nàng tới giải đáp, ánh mắt Cẩn Nhu công chúa chợt sáng lên, không hề nghĩ ngợi liền hướng Tuyết thành bay đi.
Cẩn Nhu công chúa có được một ít lực lượng của chủ tể ma linh, tốc độ phi hành của nàng thật nhanh, dùng không được bao lâu đã gặp Sở Mộ tại Tuyết thành.
- Ngươi không phải ở trong Phược Phong Thánh Vực sao?
Cẩn Nhu công chúa nhìn thấy Sở Mộ lập tức tò mò hỏi thăm.
Hiện tại bảy đại Thánh Vực cùng Thánh Điện của Hồn Điện đã từ Thiên Hạ thành chuyển dời về Vạn Vật thành, Cẩn Nhu công chúa rất kỳ quái nếu như hắn đã đi Phược Phong Thánh Vực, như thế nào lại không cùng mọi người chào hỏi một tiếng lại chạy tới địa phương xa như vậy.
- Việc này nói ra thì dài dòng…
Sở Mộ nở nụ cười khổ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Cẩn Nhu công chúa nhìn ánh mắt Sở Mộ, đôi mắt trong suốt nổi lên lam nhạt quang mang.
Sau đó Cẩn Nhu công chúa nhẹ nhàng cười nói:
- Nguyên lai là như thế!
- …
Sở Mộ còn đang định giải thích, lại quên mất Cẩn Nhu công chúa có thuật đọc tâm, trong lòng hắn suy nghĩ chuyện gì đại khái nàng cũng biết.
Trong lòng Sở Mộ còn đang suy nghĩ đồ vật sau cánh cửa kia, cũng không tiếp tục lưu lại Tuyết thành, nhanh chóng quay về Càn Khôn Băng Môn.
Băng Kính thế giới vẫn tráng lệ cùng yên tĩnh, chẳng qua lần này không đến mức phát sinh chuyện xấu hổ giống như chuyến đi cùng Mục Thanh Y trước đó.
Rất nhanh bọn họ đã đi tới Phong Cung.
Bên trong Phong Cung hết thảy như trước, Cẩn Nhu công chúa bay tới thổi đi bên trong đại sảnh, đang giải nghĩa toàn bộ văn tự nơi này.
Sở Mộ sốt ruột đồ vật sau cửa, vì thế trước hết để tiểu công chúa thử xem có thể mở ra cánh cửa kia hay không.
Cẩn Nhu công chúa tiêu phí một ít thời gian giải chú ngữ, sau đó gọi Sở Mộ:
- Ngươi thử đẩy ra lần nữa được không?
Hai tay Sở Mộ ấn lên cánh cửa, dùng sức đẩy ra.
Hai cánh cửa lập tức xuất hiện khe hở, khe hở càng lúc càng lớn, lộ ra ánh lửa.
Cửa bị đẩy ra, bên trong là một mật thất cổ xưa, trên vách tường có ngọn lửa lơ lửng, ngọn lửa kia chỉ sợ không biết đã tồn tại bao nhiêu ngàn năm cũng chưa từng tắt bao giờ.
Ánh lửa đem trọn mật thất đều chiếu sáng, ánh mắt Sở Mộ tỏa sáng quét mắt nhìn quanh, tìm kiếm bảo vật lóe hào quang khiến người không thể nhìn thẳng!
Quả nhiên ở vị trí nơi góc Sở Mộ liền nhìn thấy một luồng khí xoáy đặc thù ngưng tụ, luồng khí xoáy mạnh mẽ nhưng thu liễm, thật nồng hậu, tuyệt đối là một món huyền vật phong hệ.
- Khí tức phong hệ ngoài điện thật dày, vị trí này có một trận pháp, thời gian dài hấp thu khí tức của gió, sau đó ngưng tụ thành Phong Châu, Phong Châu này hẳn đã được nuôi dưỡng thật nhiều năm!
Ly lão nhân nói.
- Ân, là cấp bậc gì vậy?
Sở Mộ dò hỏi.
Hiện tại Sở Mộ tiếp xúc đồ vật không tới ngàn năm phỏng chừng hắn cũng chướng mắt, nhưng bởi vậy cũng có thể tỏ rõ huyền vật cấp chủ tể thật khó tìm, thế giới to lớn có thể có một nơi yên tĩnh dựng dục được đồ vật mấy ngàn mấy vạn năm thật sự là không nhiều lắm.
- Không biết, nếu là phong huyền vật, thiếu chủ trực tiếp cấp cho Tần Khả cường hóa, theo ta thấy cấp bậc của Phong Châu sẽ không thấp!
Ly lão nhân nói.
Sở Mộ gật gật đầu, thanh thản đem huyền vật thu vào trong túi.
Bên ngoài Phong Cung tồn tại ba loại nguyên tố ám, phong, băng.
Sở Mộ vừa rồi đã suy nghĩ, nếu đã có phong dựng dục trận, nói vậy hai loại thuộc tính băng, ám cũng có thể có.
Quả nhiên một lát sau Sở Mộ ở hai góc hẻo lánh khác đã phát hiện Ám Châu cùng Băng Châu, huyền vận của hai huyền vật cũng nồng đậm, theo Ly lão nhân phán đoán ít nhất phải ngoài cấp năm.
- Còn có vật gì khác nữa không, bên ngoài đều là một nhóm sinh vật cấp cao nhất, không đến mức chỉ một ít bảo vật chủ tể cấp mà thôi, có đồ vật nào siêu việt chủ tể cấp hay không?
Sở Mộ tự lẩm bẩm.
Ly lão nhân ở một bên trợn mắt xem thường, mở miệng nói:
- Thiếu chủ, ngươi thật biết tưởng tượng. Huyền vật siêu việt chủ tể cấp không được gọi là huyền vật mà là tiên vật! Nếu đã xứng với một chữ "Tiên", vậy ngươi cảm thấy nó có thể tùy tiện xuất hiện sao?
- Ta thuận miệng nói mà thôi, ngươi kích động cái gì!
Sở Mộ nói.
Nói xong ánh mắt Sở Mộ rơi lên trên người Cẩn Nhu công chúa, nàng đang trôi nổi bên một mặt vách đá, vẻ mặt chuyên chú nhìn lên văn tự bên trên.
- Có lẽ nơi này thật sự có tiên vật!
Cẩn Nhu công chúa lẩm bẩm nói.
Thần tình Ly lão nhân khinh thường, kiên trì nói:
- Không có khả năng, tiên vật làm sao có thể tồn tại ở Tân Nguyệt Địa!
Cẩn Nhu công chúa cũng không thèm để ý lời phản bác của Ly lão nhân, ngược lại "kéo" Sở Mộ tới bên người, sau đó chỉ vào văn tự mở miệng nói:
- Bên trên ghi chép lại một ít chuyện thật cổ xưa của Tân Nguyệt Địa, cổ xưa như vậy chắc phải trước khi nhân loại xuất hiện!
- Trước khi nhân loại xuất hiện?
Sở Mộ rất nhanh liền nhấc lên hứng thú.
- Phải, lịch sử nhân loại Tân Nguyệt Địa hẳn là khoảng ba ngàn năm, điều này đối với tuổi thọ trăm năm của nhân loại quả thật là rất dài. Nhưng trên thực tế trước khi nhân loại có được khối thổ địa này, Tân Nguyệt Địa còn có những sinh vật khác ở lại, hơn nữa ở lại rất có thể là những sinh vật bị hóa đá trong đại sảnh cùng hậu thế của bọn hắn!
Cẩn Nhu công chúa chậm rãi nói.
- Khả năng không lớn đi, những sinh vật kia bất kỳ cấp bậc chủng tộc nào đều là chủ tể cấp, những sinh vật như thế sao lại ở trong Tân Nguyệt Địa, tài nguyên Tân Nguyệt Địa hẳn không nuôi dưỡng nổi bọn hắn phải không?
Ly lão nhân nói.
- Điểm ấy tạm thời ta không biết, nhưng ta từ một ít sách sử bên ngoài chứng kiến Tân Nguyệt Địa còn có một xưng hô khác…
Cẩn Nhu công chúa nói.
- Xưng hô gì vậy?
- Song Bi Địa!
Song Bi Địa, chẳng biết tại sao vừa nghe được danh từ này, cả người Sở Mộ khẽ run lên, theo bản năng trong đầu hiện lên hai cự bia cô linh linh dựng thẳng trên mặt đất xuyên phá chân trời!
- Thiên Giới Bi…Tân Nguyệt Địa quả thật có hai tòa Thiên Giới Bi!
Sở Mộ buột miệng nói ra.
Nói xong, Cẩn Nhu công chúa kéo Sở Mộ gần hơn một ít, sau đó chỉ lên dòng chữ cuối cùng trên vách đá:
- Trước đó một đoạn ghi chép về Thiên Giới Bi, ý của nó chính là muốn chúng ta đi Thiên Giới Bi, bên trên có một đoạn nói nếu như có thể nhìn qua vậy đoạn khác mới có thể hiện lên vách đá. Ta nghĩ bí mật chân chính về Tân Nguyệt Địa hẳn được viết ở một mặt tường khác, nhưng chìa khóa hình như nằm trên Thiên Giới Bi!
- Như vậy chúng ta còn phải chạy tới Thiên Giới Bi một chuyến?
Sở Mộ hỏi.
Cẩn Nhu công chúa gật gật đầu.
- Được rồi, đi xem, nói không chừng chúng ta có thể giải khai mê hoặc muôn đời đi!
Tâm tính Sở Mộ có chút lạc quan nói.
Trên thực tế lòng hiếu kỳ của Sở Mộ cũng rất nặng, hơn nữa chuyện này còn quan hệ tới Thiên Giới Bi, Sở Mộ không có lý do gì không đem chuyện này tìm kiếm thật thấu đáo.
Trước khi rời khỏi Sở Mộ còn vơ vét Phong Cung một trận, cuối cùng không phát hiện thêm được gì mới thất vọng rời đi.
Kỳ thật có được ba kiện huyền vật Sở Mộ vẫn rất hài lòng, hơn nữa Ly lão nhân cũng nói có vẻ bảo thủ, huyền vật không chỉ đơn giản là cấp năm, có lẽ chế tạo ra được cao cấp chủ tể, như vậy lần này lặn lội đường xa vẫn là kiếm lớn.
Hơn nữa có vẻ như công chúa Cẩn Nhu còn nói, nơi này nói không chừng thật sự còn có tiên vật!
Chương trước Chương tiếp
Loading...